Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Khi Diệp Cẩn Huyên mở mắt ra đã thấy mình ở một gian phòng quanh quẩn mùi trầm hương làm thần trí thanh tỉnh không ít. Nàng ôm lấy đầu ngồi dậy còn chưa kịp nhìn xung quanh đã thấy có người đỡ mình.
“Tẩu tẩu cảm thấy thế nào?”
Nàng cả kinh tránh khỏi sự nâng đỡ kia cực lực lùi vào trong giường: “Thái tử điện hạ?” Nói vậy hôm qua người cứu nàng là hắn đi?
“Làm thế nào thấy được bổn cung lại sợ như vậy?” Đoan Mộc Chiến Khôi điềm đạm hỏi.
Diệp Cẩn Huyên đưa tay lau mồ hôi trên trán thở phào: “Là do bất ngờ mà thôi!” Quả thực là hắn! Hắn làm vậy có mục đích gì? Chỉ là tình cờ hay Uy hiếp Đoan Mộc Chiến Phàm?
“Tẩu tẩu muốn xuống giường dùng bữa hay dùng tại giường?” Đoan Mộc Chiến Khôi ân cần hỏi, hắn đoán được suy nghĩ của nàng nhưng vẫn là lựa chọn bỏ qua.
Diệp Cẩn Huyên nhìn quanh phòng, nhìn đến không phải phòng mình rồi lại nhìn xuống y phục thấy đã được thay ra cả người cứng đờ. Đoan Mộc Chiến Khôi đoán ra được liền ôn hòa giải thích: “Đây là đông cung, y phục của tẩu tẩu là do bổn cung cho người thay. Bổn cung vô tình phát hiện tẩu tẩu bị người bắt nên cứu tẩu tẩu về đây.”
Thực ra phải nói là hắn biết chuyện nàng bị mẫu hậu bắt từ miệng của đám cung nhân thân cận của mẫu hậu. Ý tứ của mẫu hậu là nếu tình thế không ổn sẽ dùng nàng làm lá bài tẩy uy hiếp Đoan Mộc Chiến Phàm. Hắn lại không tán thành cách làm này nên lén lút cứu nàng ra. Binh bất yếm trá, đạo lý này hắn biết, chỉ là hắn xem trọng nàng, thưởng thức nàng không muốn nàng bị biến thành vật hy sinh mà thôi.
“Vì sao thái tử không đưa thần phụ trở về vương phủ?” Diệp Cẩn Huyên có chút không hiểu, sẽ không phải là muốn dùng nàng để uy hiếp Đoan Mộc Chiến Phàm chứ?
“Bên ngoài rất loạn, đưa tẩu tẩu đến đây mới là an toàn nhất.” Hắn đã suy nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn là đem nàng đến đây. Nếu để mẫu hậu tra ra được sẽ rất khó thoát nhưng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đạo lý này hắn hoàn toàn hiểu được.
“Nhưng như vậy mọi người sẽ rất lo lắng.” Diệp Cẩn Huyên cắn môi càng sợ điều mình suy nghĩ sẽ xảy ra.
Đoan Mộc Chiến Khôi vẫn giữ nụ cười ôn hòa khiến người an tâm trên môi: “Tẩu tẩu đang nguy hiểm càng ít người biết sẽ càng tốt. Nếu là để người khác biết được e là cả bổn cung cũng bị liên lụy.”
Diệp Cẩn Huyên có chút khó xử không biết nên nói gì: “Vậy...”
Đoan Mộc Chiến Khôi mang chén cháo đang bốc khói nóng sớm được đặt ở bàn nhỏ bên giường lên đưa cho nàng: “Tẩu tẩu vẫn là dùng ít cháo trước lại nói.” Hắn khó có được cơ hội bắt được nàng làm sao có thể dễ dàng thả ra được. Hắn đối với nàng chính là ngưỡng mộ, muốn cùng nàng kết tri kỷ. Nếu người phụ hoàng ban hôn cho hắn là nàng thì giờ đây hắn sẽ không cần cùng nàng lén lút như vậy.
“Ân, tạ qua thái tử.” Diệp Cẩn Huyên tiếp nhận chén cháo chậm rãi dùng. Theo cách nói của hắn nhất định sẽ không giúp nàng âm thầm báo bình an với mẫu huynh bọn họ đâu, nàng phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi.
Thấy nàng dùng xong cháo Đoan Mộc Chiến Khôi mới rời đi để nàng nghỉ ngơi. Diệp Cẩn Huyên ngồi dậy định chạy ra khỏi phòng, nàng đi đến đâu cũng có sáu cung nhân theo sát. Cửa viện đóng chặt căn bản không thể bước ra.
Đối với đông cung nàng nắm trong lòng bàn tay, nàng biết viện này của thái tử đặc biệt được canh giữ chặt chẽ không thể nào chạy thoát nên cũng từ bỏ ý định. Chỉ cầu mong có người đến cứu mà thôi.
Qua đi mấy ngày, mỗi ngày nàng đều ngồi ở hoa viên trong viện cùng Đoan Mộc Chiến Khôi đánh cờ rất lâu. Trong khi đang suy nghĩ nước cờ lại cảm thấy hắn nhìn mình, nàng nâng mắt lên nhìn hắn hỏi: “Mặt thần phụ có dính vật gì?”
Đoan Mộc Chiến Khôi mỉm cười lắc đầu: “Tẩu tẩu biết không, lần đầu thấy tẩu tẩu ở Tước Tuyến điện cùng phụ hoàng nghị luận ta đã ngưỡng mộ tẩu tẩu. Sau đó có nhiều chuyện xảy ra khiến ta đối với tẩu tẩu muốn kết làm tri kỷ. Chỉ là phụ hoàng ban tẩu tẩu cho thập thất hoàng huynh khiến ta đến cơ hội cũng không có.”
Diệp Cẩn Huyên có chút ngạc nhiên nhưng nàng giấu kín dưới đáy mắt. Nàng đương nhiên hiểu hắn nới thế là có ý gì, ngoại trừ vương tử không có tư lòng với hoàng vị ra thì những vương tử khác đều là mỗi người một hướng công kích lẫn nhau: “Nếu thái tử không chê bai, thần phụ vẫn có thể cùng người kết làm tri kỷ.”
“Thực sự được sao?” Đoan Mộc Chiến Khôi ôn nhu nhìn nàng, nụ cười chói mắt hơn một phần. Nếu như có thể hắn muốn nàng là tri kỷ vĩnh viễn bồi bên cạnh mình, chỉ là, kết cục còn chưa phân định hắn không thể nói được gì.
Diệp Cẩn Huyên hạ một nước cờ xuống gật đầu chắc chắn. Đoan Mộc Chiến Khôi lần đầu bật cười thành tiếng: “Vậy sau này ta có thể gọi tẩu tẩu là Cẩn Huyên được không? Tẩu tẩu cũng có thể gọi ta là Khôi.”
Hôm buộc tội Đoan Mộc Chiến Lẫm người hắn muốn cứu chính là nàng, chỉ là hắn chậm hơn Đoan Mộc Chiến Phàm một chút. Hôm đó hắn cũng sớm tính toán trước thời gian, chỉ là không nghĩ đến thân thủ của Đoan Mộc Chiến Phàm còn cao hơn hắn.
Lần trước thích khách ở thuyền hoa cũng vậy, đa số tập trung lên người hắn khiến hắn căn bản không thể đế gần nàng.
Hắn cũng không muốn lợi dụng nàng đâu, nhưng vì Đoan Mộc Chiến Phàm ẩn nhẫn quá sâu, mà hắn(ĐMCP) ngoại trừ nàng cùng Diêu đức phi, Đoan Mộc Nhã ra lại không hề để ý đến thứ khác, hai người kia căn bản sẽ khó thiết kế, thế nên khi đoán được ý định của Diệp Cẩn Ninh hắn liền để nàng vào trong kế hoạch. Nếu thực sự còn biện pháp khác hắn sẽ không chọn biện pháp kia. Quả nhiên Đoan Mộc Chiến Phàm quan tâm nàng, thấy nàng nguy hiểm lập tức xuất mã, lộ thân phận.
“Được.” Diệp Cẩn Huyên không hề do dự liền đáp ứng. Tuy biết Đoan Mộc Chiến Khôi đã từng tính kế bản thân nhưng là từ cổ chỉ kim người luôn vì mình, nàng không trách hắn.
Từ đó, mỗi ngày Đoan Mộc Chiến Khôi đều đến tìm Diệp Cẩn Huyên không đánh cờ thì là mang một số vấn đề của tấu chương ra hỏi ý kiến nàng. Nàng cũng sảng khoái trả lời cho hắn biết ý kiến của mình. Ngoài ra nàng cũng hỏi hắn về tình hình của mọi người ở ngoài.
Sau những ngày chung đụng nàng thấy Đoan Mộc Chiến Khôi cũng không phải là cố ý muốn hại nàng. Quan trọng hơn hết là hắn giữ lại nàng ở đây để làm gì? Hoàng hậu cùng Diệp Cẩn Ninh có biết không?
“Tẩu tẩu cảm thấy thế nào?”
Nàng cả kinh tránh khỏi sự nâng đỡ kia cực lực lùi vào trong giường: “Thái tử điện hạ?” Nói vậy hôm qua người cứu nàng là hắn đi?
“Làm thế nào thấy được bổn cung lại sợ như vậy?” Đoan Mộc Chiến Khôi điềm đạm hỏi.
Diệp Cẩn Huyên đưa tay lau mồ hôi trên trán thở phào: “Là do bất ngờ mà thôi!” Quả thực là hắn! Hắn làm vậy có mục đích gì? Chỉ là tình cờ hay Uy hiếp Đoan Mộc Chiến Phàm?
“Tẩu tẩu muốn xuống giường dùng bữa hay dùng tại giường?” Đoan Mộc Chiến Khôi ân cần hỏi, hắn đoán được suy nghĩ của nàng nhưng vẫn là lựa chọn bỏ qua.
Diệp Cẩn Huyên nhìn quanh phòng, nhìn đến không phải phòng mình rồi lại nhìn xuống y phục thấy đã được thay ra cả người cứng đờ. Đoan Mộc Chiến Khôi đoán ra được liền ôn hòa giải thích: “Đây là đông cung, y phục của tẩu tẩu là do bổn cung cho người thay. Bổn cung vô tình phát hiện tẩu tẩu bị người bắt nên cứu tẩu tẩu về đây.”
Thực ra phải nói là hắn biết chuyện nàng bị mẫu hậu bắt từ miệng của đám cung nhân thân cận của mẫu hậu. Ý tứ của mẫu hậu là nếu tình thế không ổn sẽ dùng nàng làm lá bài tẩy uy hiếp Đoan Mộc Chiến Phàm. Hắn lại không tán thành cách làm này nên lén lút cứu nàng ra. Binh bất yếm trá, đạo lý này hắn biết, chỉ là hắn xem trọng nàng, thưởng thức nàng không muốn nàng bị biến thành vật hy sinh mà thôi.
“Vì sao thái tử không đưa thần phụ trở về vương phủ?” Diệp Cẩn Huyên có chút không hiểu, sẽ không phải là muốn dùng nàng để uy hiếp Đoan Mộc Chiến Phàm chứ?
“Bên ngoài rất loạn, đưa tẩu tẩu đến đây mới là an toàn nhất.” Hắn đã suy nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn là đem nàng đến đây. Nếu để mẫu hậu tra ra được sẽ rất khó thoát nhưng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đạo lý này hắn hoàn toàn hiểu được.
“Nhưng như vậy mọi người sẽ rất lo lắng.” Diệp Cẩn Huyên cắn môi càng sợ điều mình suy nghĩ sẽ xảy ra.
Đoan Mộc Chiến Khôi vẫn giữ nụ cười ôn hòa khiến người an tâm trên môi: “Tẩu tẩu đang nguy hiểm càng ít người biết sẽ càng tốt. Nếu là để người khác biết được e là cả bổn cung cũng bị liên lụy.”
Diệp Cẩn Huyên có chút khó xử không biết nên nói gì: “Vậy...”
Đoan Mộc Chiến Khôi mang chén cháo đang bốc khói nóng sớm được đặt ở bàn nhỏ bên giường lên đưa cho nàng: “Tẩu tẩu vẫn là dùng ít cháo trước lại nói.” Hắn khó có được cơ hội bắt được nàng làm sao có thể dễ dàng thả ra được. Hắn đối với nàng chính là ngưỡng mộ, muốn cùng nàng kết tri kỷ. Nếu người phụ hoàng ban hôn cho hắn là nàng thì giờ đây hắn sẽ không cần cùng nàng lén lút như vậy.
“Ân, tạ qua thái tử.” Diệp Cẩn Huyên tiếp nhận chén cháo chậm rãi dùng. Theo cách nói của hắn nhất định sẽ không giúp nàng âm thầm báo bình an với mẫu huynh bọn họ đâu, nàng phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi.
Thấy nàng dùng xong cháo Đoan Mộc Chiến Khôi mới rời đi để nàng nghỉ ngơi. Diệp Cẩn Huyên ngồi dậy định chạy ra khỏi phòng, nàng đi đến đâu cũng có sáu cung nhân theo sát. Cửa viện đóng chặt căn bản không thể bước ra.
Đối với đông cung nàng nắm trong lòng bàn tay, nàng biết viện này của thái tử đặc biệt được canh giữ chặt chẽ không thể nào chạy thoát nên cũng từ bỏ ý định. Chỉ cầu mong có người đến cứu mà thôi.
Qua đi mấy ngày, mỗi ngày nàng đều ngồi ở hoa viên trong viện cùng Đoan Mộc Chiến Khôi đánh cờ rất lâu. Trong khi đang suy nghĩ nước cờ lại cảm thấy hắn nhìn mình, nàng nâng mắt lên nhìn hắn hỏi: “Mặt thần phụ có dính vật gì?”
Đoan Mộc Chiến Khôi mỉm cười lắc đầu: “Tẩu tẩu biết không, lần đầu thấy tẩu tẩu ở Tước Tuyến điện cùng phụ hoàng nghị luận ta đã ngưỡng mộ tẩu tẩu. Sau đó có nhiều chuyện xảy ra khiến ta đối với tẩu tẩu muốn kết làm tri kỷ. Chỉ là phụ hoàng ban tẩu tẩu cho thập thất hoàng huynh khiến ta đến cơ hội cũng không có.”
Diệp Cẩn Huyên có chút ngạc nhiên nhưng nàng giấu kín dưới đáy mắt. Nàng đương nhiên hiểu hắn nới thế là có ý gì, ngoại trừ vương tử không có tư lòng với hoàng vị ra thì những vương tử khác đều là mỗi người một hướng công kích lẫn nhau: “Nếu thái tử không chê bai, thần phụ vẫn có thể cùng người kết làm tri kỷ.”
“Thực sự được sao?” Đoan Mộc Chiến Khôi ôn nhu nhìn nàng, nụ cười chói mắt hơn một phần. Nếu như có thể hắn muốn nàng là tri kỷ vĩnh viễn bồi bên cạnh mình, chỉ là, kết cục còn chưa phân định hắn không thể nói được gì.
Diệp Cẩn Huyên hạ một nước cờ xuống gật đầu chắc chắn. Đoan Mộc Chiến Khôi lần đầu bật cười thành tiếng: “Vậy sau này ta có thể gọi tẩu tẩu là Cẩn Huyên được không? Tẩu tẩu cũng có thể gọi ta là Khôi.”
Hôm buộc tội Đoan Mộc Chiến Lẫm người hắn muốn cứu chính là nàng, chỉ là hắn chậm hơn Đoan Mộc Chiến Phàm một chút. Hôm đó hắn cũng sớm tính toán trước thời gian, chỉ là không nghĩ đến thân thủ của Đoan Mộc Chiến Phàm còn cao hơn hắn.
Lần trước thích khách ở thuyền hoa cũng vậy, đa số tập trung lên người hắn khiến hắn căn bản không thể đế gần nàng.
Hắn cũng không muốn lợi dụng nàng đâu, nhưng vì Đoan Mộc Chiến Phàm ẩn nhẫn quá sâu, mà hắn(ĐMCP) ngoại trừ nàng cùng Diêu đức phi, Đoan Mộc Nhã ra lại không hề để ý đến thứ khác, hai người kia căn bản sẽ khó thiết kế, thế nên khi đoán được ý định của Diệp Cẩn Ninh hắn liền để nàng vào trong kế hoạch. Nếu thực sự còn biện pháp khác hắn sẽ không chọn biện pháp kia. Quả nhiên Đoan Mộc Chiến Phàm quan tâm nàng, thấy nàng nguy hiểm lập tức xuất mã, lộ thân phận.
“Được.” Diệp Cẩn Huyên không hề do dự liền đáp ứng. Tuy biết Đoan Mộc Chiến Khôi đã từng tính kế bản thân nhưng là từ cổ chỉ kim người luôn vì mình, nàng không trách hắn.
Từ đó, mỗi ngày Đoan Mộc Chiến Khôi đều đến tìm Diệp Cẩn Huyên không đánh cờ thì là mang một số vấn đề của tấu chương ra hỏi ý kiến nàng. Nàng cũng sảng khoái trả lời cho hắn biết ý kiến của mình. Ngoài ra nàng cũng hỏi hắn về tình hình của mọi người ở ngoài.
Sau những ngày chung đụng nàng thấy Đoan Mộc Chiến Khôi cũng không phải là cố ý muốn hại nàng. Quan trọng hơn hết là hắn giữ lại nàng ở đây để làm gì? Hoàng hậu cùng Diệp Cẩn Ninh có biết không?
Bình luận facebook