Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Khi Đoan Mộc Chiến Phàm nhận được tin tức Diệp Cẩn Huyên mất tích đã phái rất nhiều ám vệ đi điều tra nhưng vẫn không tra được bất kỳ chút manh mối nào. Hắn không được tự ý rời khỏi hoàng lăng không thể hồi kinh nên tất cả điều giao cho Hình Trùng Xuyên cùng Bách Lý Nghiêm thay mình giải quyết.
Hắn biết phụ hoàng đi bước cờ này là cố ý để Đoan Mộc Chiến Khôi củng cố lại lực lượng, bên cạnh đó là không để hắn tham chính, làm hạn chế bớt lực lượng của hắn. Chỉ là...phụ hoàng thiên tính vạn toán cũng sẽ không bằng được hắn, không chỉ hắn là người trọng sinh mà thế lực của hắn hiện tại đã lớn đến vô pháp tưởng tượng rồi. Dù hắn không ở, những chuyện trong triều hắn cũng nhất thanh nhị sở, không người lừa được.
Phụ hoàng luôn hận hắn giết Đoan Mộc Chiến Lẫm, hài tử của phụ hoàng cùng nữ nhân phụ hoàng yêu thương, lại không biết hung thủ sau màn lại được mình bồi dưỡng cực lực. Nghĩ lại thật cảm thấy buồn cười, chuyện trên đời thiên biến vạn hóa khiến con người ta không thể trở tay. Đôi lúc hắn nghĩ nếu phụ hoàng biết sự thật sẽ là loại biểu tình gì.
Lại vài tháng đi qua, đến hôm nay hoàng thượng bệnh nặng do được mật báo Đoan Mộc Chiến Khôi mất đi thế lực của Giả gia cấu kết ngoại bang soái ngôi đoạt vị. Đương nhiên đây là vi Đoan Mộc Chiến Phàm cố ý tung ra để có cớ hồi kinh tìm Diệp Cẩn Huyên. Quả nhiên vì chuyện này mà Đoan Mộc Chiến Phàm được triệu hồi kinh.
Diệp Cẩn Huyên vẫn không biết gì vì viện của nàng bị phong tỏa toàn bộ tin tức với bên ngoài. Đoan Mộc Chiến Khôi mỗi lẫn đến gặp nàng cũng đều cười tươi khiến nàng càng thêm không biết được gì.
Nàng ngồi ngoài hoa viên luyện chữ, Đoan Mộc Chiến Khôi vừa vặn bước đến: “Cẩn Huyên hôm nay vì sao có nhã hứng luyện chữ như vậy?” Hắn đứng ở phía sau lưng nàng nhìn chữ trong tờ giấy nàng đang viết.
“Hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt nên có nhã hứng luyện chữ, hay ngươi cũng đến luyện cùng ta.” Diệp Cẩn Huyên ngừng bút, chu môi thổi thổi nét mực chưa khô trên chữ.
Đoan Mộc Chiến Khôi cầm lấy tờ giấy có chữ ‘tâm’ thật to lắc đầu: “Ta không có nhã hứng.” Hắn bước đến ghế đối diện nàng ngồi xuống. Hắn rất muốn hỏi nàng, giữa hắn cùng Đoan Mộc Chiến Phàm giao chiến nàng sẽ hy vọng người nào thắng, nhưng mãi đến giờ hắn vẫn không thể mở miệng.
“Vì sao?” Diệp Cẩn Huyên chớp chớp đôi mắt nhìn hắn: “Có tâm sự? Cãi nhau với tam tỷ?”
Đoan Mộc Chiến Khôi phì cười, hắn làm sao sẽ cãi nhau với nữ nhân kia được. Thậm chí nói chuyện hắn cũng không muốn cùng nữ nhân kia nói nhiều hơn một câu. Đôi lúc hắn nghĩ nếu lúc trước hắn mạnh mẽ làm trái ý của mẫu hậu cầu phụ hoàng ban nàng cho hắn, có phải giờ đây nàng sẽ là thái tử phi của hắn không.
Hắn xác định lòng hắn chỉ có mỗi giang sơn, hắn đối với nàng cũng chỉ là tri kỷ, nếu chọn nàng cùng giang sơn hắn vẫn sẽ chọn giang sơn, nhưng cũng tuyệt đối không mang tính mạng của nàng ra đổi lấy. Hắn ngưỡng mộ nàng, với đức hạnh của nàng mới xứng đáng đứng đầu hậu cung.
Chỉ là trên đời này không có nếu, hắn cũng không cho phép mình phải hối hận. Hắn chỉ có cố hết sức để có thể giữ nàng bầu bạn bên mình mà thôi. Sợ như vậy ủy khuất nàng, nàng nếu là bồi bên hắn sẽ không thể ra sáng gặp người, tránh bên ngoài nhàn thoại. Dù gì trong mắt người khác nàng vẫn là tẩu tẩu của hắn, hắn cũng chỉ có thể mỗi ngày âm thầm đến bồi nàng mà thôi.
“Không phải, ta chỉ là có một số chuyện đã làm sai, muốn sửa lại nhưng phát hiện không có cách nào, muốn bù đắp cũng không đủ.”
“Vậy thì cũng như nước đã hất đi thì không hứng lại được. Ngươi chỉ cần bước về phía trước, cố gắng đừng lặp lại sai lầm là được, không nên vì chuyện cũ làm khó bản thân.” Diệp Cẩn Huyên lại cầm bút bắt đầu viết chữ khác. Không phải ai cũng như nàng và Đoan Mộc Chiến Phàm được trọng sinh, được một lần nữa sửa chữa sai lầm.
“Ta biết.” Đoan Mộc Chiến Khôi nhìn nàng rồi nói: “Sắp tới ta sẽ không có thời gian đến đây bồi nàng như bây giờ, nhưng sẽ rất nhanh xử lý xong.” Chỉ cần phân định thắng bại, một hắn đăng cơ giữ mãi nàng bên người, hai hắn chết không bao giờ có cơ hội gặp nàng nữa.
“Ân.” Nàng đoán được tám phần là trong cung có biến rồi.
———Phân Cách Tuyến Luna Huang———
Quả thực sau hai ngày chính là lúc hoàng thượng băng hà. Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi tại tẩm cung của hoàng thượng xảy ra nội chiến.
Vốn nghĩ hoàng thượng sẽ không băng hà sớm như vậy nên binh sĩ của phiên bang vẫn chưa đến kịp. Đây cũng là do Đoan Mộc Chiến Phàm tiết lộ cái chết của Đoan Mộc Chiến Lẫm khiến hoàng thượng sớm một bước đoạn khí.
Thắng bại đã rõ như mặt trời, Đoan Mộc Chiến Khôi nhận một kiếm xuyên qua người ngã xuống đất. Trước khi đoạn khí, hắn đưa tay đầy máu về phía đông cung dùng sức gọi: “Huyên nhi...” Đây là hắn chưa từng dám gọi trước mặt nàng, chỉ là hắn muốn hơi thở cuối cùng có thể hoàn thành tâm nguyện duy nhất của mình. Chỉ là...nàng không thể nghe, mà hắn cũng không thể gặp được nàng nữa rồi.
Đoan Mộc Chiến Phàm sớm nghi ngờ nhưng lại không nghĩ đến Đoan Mộc Chiến Khôi thực sự giấu nàng ở đông cung. Nghe được hai chữ “Huyên nhi” khiến hắn càng thêm tức giận. Đó là để nam nhân khác gọi sao? Vốn định mắng Đoan Mộc Chiến Khôi nhưng thấy hắn đã đoạn khí liền cho người mang theo Vô Sự đến đông cung tìm Diệp Cẩn Huyên.
Nhớ lại đời trước, lúc bản thân chật vật nhất cũng nhìn thấy nàng trong mắt có chút thê lương. Hắn đến chết mới phát hiện được nàng tốt như vậy. Đoan Mộc Chiến Khôi trái lại sớm nhìn thấu tất cả. Đây là minh chứng tốt nhất cho việc nói hắn hữu nhãn vô châu.
———Phân Cách Tuyến Luna Huang———
Diệp Cẩn Huyên vẫn còn đang ngủ thì bị người phá cửa xông vào khiến nàng giật mình ôm lấy chăn che trên người. Mắt đầy hoảng hốt nhìn phía cửa, là kẻ nào to gan dám xông vào đây?
Diệp Cẩn Ninh một đầu trâm vàng lóa mắt hung ác xông thẳng vào ngọa thất, nắm lấy cổ áo của Diệp Cẩn Huyên mắng: “Tiện nhân, nam nhân của ta ngươi cũng dám đoạt?”
“Tam tỷ đây nói là ai? Là thái tử hay là...Niệm vương gia?” Diệp Cẩn Huyên thấy được người đến khinh bỉ nhếch môi, ba từ ‘Niệm vương gia’ được nàng bức từ kẽ răng mà ra. Bản thân nàng ta sợ là đang nói đến Đoan Mộc Chiến Phàm đi.
Diệp Cẩn Ninh bị nói đến nghẹn, tức giận ném mạnh Diệp Cẩn Huyên xuống đất hô to: “Người tới giữ tiện nhân này lại cho ta.” Nàng sớm muốn xông vào bắt tiện nhân này rồi chỉ là Đoan Mộc Chiến Khôi cho người canh phòng quá sâm nghiêm nàng không thể vào được. Còn cảnh cáo nàng không nên nói với hoàng hậu tránh mất mạng nữa.
Nếu không phải vì mẫu thân thì nàng vẫn là viên ngọc quý trên tay phụ thân, Đoan Mộc Chiến Khôi cũng sẽ không dám đối với nàng như vậy, nàng càng không cần ủy khuất như vậy nhìn Diệp Cẩn Huyên gả cho Đoan Mộc Chiến Phàm. Tất cả những chuyện này đều do tiện nhân Diệp Cẩn Huyên gây nên.
“Tam tỷ đây là muốn làm gì? Không sợ thái tử trở về thấy được sẽ trách phạt sao?” Diệp Cẩn Huyên bị người bắt lại không hề phản kháng, chỉ nâng mắt lên nhìn thẳng Diệp Cẩn Ninh, lãnh tĩnh hỏi.
“Hừ! Hắn sao? Hắn e là không thể trở về rồi. Niệm vương gia đưa binh vào thành còn binh lực của hắn một chút cũng không còn. Hoàng hậu đã sớm tự vẫn rồi ngươi còn mong hắn đến cứu ngươi sao?”
Diệp Cẩn Ninh nói trong giọng có chút hả hê, vừa dứt lời ngửa đầu lên đắc ý cười. Đoan Mộc Chiến Khôi vốn không để nàng vào mắt nàng việc gì phải quan tâm hắn. Lại nói hắn căn bản so không nổi với Đoan Mộc Chiến Phàm: “Ta đã sớm thông tri cho Niệm vương gia biết hành động của hắn thông qua hoàng hậu rồi. Rất nhanh thôi Niệm vương gia sẽ đến đây.”
Diệp Cẩn Huyên khinh bỉ Diệp Cẩn Ninh thêm vài phần: “Trượng phu gặp chuyện thân làm thê tử không những không lo lắng còn bán đứng trượng phu, biết tin trượng phu thất thủ còn hả hê như vậy. Tam tỷ a tam tỷ, ngươi thật sự là cực phẩm a, nữ huấn giáo ngươi thế nào lại làm ra loại chuyện này.” Hóa ra nàng ta sớm cùng Đoan Mộc Chiến Phàm thư từ qua lại. Cũng may nàng sớm chuẩn bị tinh thần rồi, nếu không chỉ sợ lại sẽ rơi vào tràng cảnh đời trước. Nàng sớm biết bản thân chỉ là thế thân thôi.
“Ta nói cho người biết, Niệm vương gia biết ngươi sớm cùng thái tử tư thông nhất định sẽ giết ngươi. Ta có công nhất định sẽ được đăng hậu vị. Bị chết thống khổ như vậy chi bằng để người làm hảo tỷ tỷ như ta tiễn ngươi một đoạn, cho ngươi chết được thống khoái nhất.” Ánh mắt độc ác phát sáng, nàng cầm lấy chén thuốc độc từ tay Mẫu Đơn, một tay bóp miệng Diệp Cẩn Huyên, một tay đổ thuốc vào.
Nàng vốn chưa từng nói cho Đoan Mộc Chiến Phàm biết Diệp Cẩn Huyên ở đông cung. Chỉ nói là Đoan Mộc Chiến Khôi giữ Diệp Cẩn Huyên rồi giấu đi nhưng nàng tìm không được. Nếu Diệp Cẩn Huyên chết thì tất cả sẽ là của nàng.
Nàng cũng là có chút sợ Đoan Mộc Chiến Phàm không tin nên mới hạ độc thủ như vậy. Nếu hắn có luyến tiếc thì cũng luyến tiếc một người chết mà thôi. Đến khi bị phát hiện nàng sẽ bảo là người do Đoan Mộc Chiến Khôi hạ lệnh giết, nàng đến cứu không kịp là xong.
Diệp Cẩn Huyên bất khả kháng chén thuốc đầy một nửa đã xuống bụng nàng. Cổ lẫn y phục bị nước thuốc làm ướt không ít. Nàng bị đám cung nữ ném xuống đất đầy chật vật, nàng không sợ, nàng đã chết một lần rồi còn sợ gì nữa. Đời này nàng đạt thành tâm nguyện trước khi trọng sinh của mình rồi dù có chết nàng cũng không cảm thấy hối tiếc.
“Tam tỷ a, ngươi vì hậu vị hại chết trượng phu, vậy có xứng làm quốc mẫu hay không? Lại nói ngươi là thái tử phi, là tẩu tử của Niệm vương gia, theo lý hắn không thể thú người, càng không thể để ngươi ngồi lên bảo tọa quốc mẫu, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng như vậy lại không nghiệm ra điểm nhỏ này sao?” Nàng thực sự xót thương cho Đoan Mộc Chiến Khôi lấy phải nữ nhân như vậy.
“Ngươi đừng trách ta độc ác, là do ngươi cướp đi tất cả của ta. Nếu lúc đầu ngươi không câu dẫn Niệm vương gia, không câu dẫn thái tử mà gả cho Khương Văn thì đã không có kết cục này.” Diệp Cẩn Ninh ngoan độc nói. Đều do Diệp Cẩn Huyên tự chuốc lấy mà thôi, nàng chỉ lấy những gì vốn thuộc về mình.
Nhưng là, tiện nhân này nói cũng không phải không có đạo lý. Nàng cau mày một chút lại nhanh chóng đắc ý nhướng mày. Nàng xinh đẹp như vậy, không có nam nhân nào không liếc nhìn nàng, Đoan Mộc Chiến Phàm nhất định cũng sẽ không tiếc vì nàng chống đối đám triều thần kia đâu.
Diệp Cẩn Huyên bật cười to phản vấn: “Vậy thực ra trong lòng tam tỷ người nào mới là trượng phu của ngươi. Ngươi tham lam như vậy không sợ đến phút cuối cùng sẽ không có được gì cả sao?” Nàng có câu dẫn người khác sao? Nàng tự nhận bản thân không có, thậm chí còn hận bản thân không thể tránh xa những người đó ra nữa.
Thấy Diệp Cẩn Ninh tức nổ phổi á khẩu trừng mình, nàng lại tiếp tục nói: “Lúc trước Khương Văn một lòng với tam tỷ nhưng ngươi lại chưa từng nhìn đến hắn.”
“Đương nhiên, ta là quốc mẫu tương lai cần gì nhìn những tên phàm phu tục tử khác.” Diệp Cẩn Ninh hừ một tiếng đắc ý nói. Nàng mỹ mạo như vậy đương nhiên là hợp với một người mỹ mạo tài lực như Đoan Mộc Chiến Phàm rồi.
Diệp Cẩn Huyên ngửa đầu cười ha hả còn tốt bụng nói cho nàng ta biết một tin tức cực kỳ hấp dẫn: “Để ta nói cho tam tỷ biết, thực ra Khương Văn cùng Niệm vương gia là một nha.”
“Tiện nhân, ngươi ăn nói linh tinh cái gì đó?” Diệp Cẩn Ninh khinh bỉ mắng nhưng trong lòng cũng có chút không yên. Nếu thực sự là như vậy thì...nhưng là hai người xuất hiện cùng một lúc làm sao có thể. Nhất định là tiện nhân này ăn nói linh tinh rồi.
Tay giơ lên muốn tát cho Diệp Cẩn Huyên vài cái nhưng đến cùng cũng không có làm. Nàng biết Đoan Mộc Chiến Phàm rất nhanh sẽ truy đến đây. Nếu là thấy được dấu tay nàng có mười cái miệng cũng không thoát tội.
“Tam tỷ không tin có thể hỏi hắn.” Diệp Cẩn Huyên có chút cảm thấy khó thở rồi, giọng nói không ngừng ngắt quãng. Nàng dùng sức hít thở nên cả người dường như nằm trên đất không có sức lực đứng dậy.
Diệp Cẩn Ninh còn định phản bác liền nghe có tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Nàng vội vàng quỳ xuống đất ôm lấy Diệp Cẩn Huyên khóc lóc: “Tứ muội muội, tứ muội muội làm sao sẽ như vậy?” Trong đầu nàng đang nghĩ có nên bảo Diệp Cẩn Huyên vì Đoan Mộc Chiến Khôi mà tự sát hay không? Nghĩ đi nghĩ lại Diệp Cẩn Huyên ở đây bị phong tỏa tin tức nếu là nói như vậy sẽ bị nghi ngờ, lại nói người nàng ta dính đầy nước thuốc như vậy.
Lúc này Vô Sự phóng như bay vào sủa rất to tiếng, miệng há to như muốn cắn Diệp Cẩn Ninh vậy. Nàng ta sợ hãi la to ‘a’ một tiếng, đồng thời vội thả Diệp Cẩn Huyên xuống đất rồi đứng dậy lui sang chỗ đám cung nữ.
Diệp Cẩn Huyên bị nện mạnh xuống đất, nàng đau đến khẽ nhăn mặt, thấy được Vô Sự liền mỉm cười có chút vô lực vẫy tay: “Vô Sự ta...”
Lời nói của chưa dứt đã phun một ngụm máu đen. Đoan Mộc Chiến Phàm đúng lúc xuất hiện thu được cảnh đó vào mắt lập tức chạy đến ôm lấy nàng từ dưới đất vào lòng: “Huyên nhi, nàng làm sao?” Tâm hắn cứ như ngừng đập không thể tin chuyện xảy ra trước mắt. Nàng sẽ không...sẽ không rời bỏ hắn lần nữa!
Diệp Cẩn Huyên thở yếu ớt muốn nói lại không thể nào nói được mặc dù nàng đã dùng hết sức. Diệp Cẩn Ninh ở bên cạnh nhào đến khóc lóc nói: “Vương gia, là thái tử, là hắn cho người bức tứ muội muội uống độc dược, là thiếp đến không kịp nên không cứu được tứ muội muội.”
Đoan Mộc Chiến Phàm nhếch môi mỉa mai phun ra một câu: “Thật sao?” Lúc nãy Đoan Mộc Chiến Khôi gọi tên nàng thân thiết như vậy chứng tỏ là sẽ không dùng thủ đoạn này. Lại nói Đoan Mộc Chiến Khôi cùng hắn xảy ra mâu thuẫn cũng chưa từng đề cập bất cứ vấn đề nào đến nàng. Đó là còn chưa kể đến hắn sớm nhìn rõ chân diện mục của Diệp Cẩn Ninh.
Chân hắn bước nhanh ra khỏi phòng, điều quan trọng chính là chữa cho nàng những thứ khác để sau.
Diệp Cẩn Ninh vẫn lo khóc nên không nhìn ra được sự khinh bỉ chạy theo nói: “Là thật, thiếp thực sự đến trễ, Vương gia xin hãy tin tưởng thiếp.”
Đoan Mộc Chiến Phàm bước ra xe ngựa, trước toàn binh hô to: “Binh tướng nghe đây, các ngươi vất vả nữ nhân này thưởng cho các ngươi, cả đám cung nữ kia nữa.” Nói xong hắn bế Diệp Cẩn Huyên lên xe ngựa trực tiếp rời đi. Đám nữ nhân cùng cung nữ còn lại của Đoan Mộc Chiến Khôi hắn đều thả đi an toàn nhưng những người của Diệp Cẩn Ninh không thể tha.
Diệp Cẩn Ninh nghe được dường như không tin tưởng, đến khóc lóc cũng quên mất, đứng đó ngẩn ngơ. Rất lâu sau mới phản ứng được thì xe ngựa đã đi xa. Muốn chạy theo thì đã bị đám nam nhân giữ chặt: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì, ta là thái tử phi các ngươi đã nghe rõ chưa?”
Đám binh tướng thấy nữ nhân đẹp như vậy lại được vương gia chính miệng ban thưởng quả cao hứng là không gì sánh được làm sao có thể bỏ qua. Bọn họ theo cấp bậc mà tính ôm lấy Diệp Cẩn Ninh xốc lên vai tìm nơi vui vẻ mặc kệ nàng ta khóc nháo. Đương nhiên sau này nàng ta cũng xác định sự thực trong lời nói của Diệp Cẩn Huyên.
Hắn biết phụ hoàng đi bước cờ này là cố ý để Đoan Mộc Chiến Khôi củng cố lại lực lượng, bên cạnh đó là không để hắn tham chính, làm hạn chế bớt lực lượng của hắn. Chỉ là...phụ hoàng thiên tính vạn toán cũng sẽ không bằng được hắn, không chỉ hắn là người trọng sinh mà thế lực của hắn hiện tại đã lớn đến vô pháp tưởng tượng rồi. Dù hắn không ở, những chuyện trong triều hắn cũng nhất thanh nhị sở, không người lừa được.
Phụ hoàng luôn hận hắn giết Đoan Mộc Chiến Lẫm, hài tử của phụ hoàng cùng nữ nhân phụ hoàng yêu thương, lại không biết hung thủ sau màn lại được mình bồi dưỡng cực lực. Nghĩ lại thật cảm thấy buồn cười, chuyện trên đời thiên biến vạn hóa khiến con người ta không thể trở tay. Đôi lúc hắn nghĩ nếu phụ hoàng biết sự thật sẽ là loại biểu tình gì.
Lại vài tháng đi qua, đến hôm nay hoàng thượng bệnh nặng do được mật báo Đoan Mộc Chiến Khôi mất đi thế lực của Giả gia cấu kết ngoại bang soái ngôi đoạt vị. Đương nhiên đây là vi Đoan Mộc Chiến Phàm cố ý tung ra để có cớ hồi kinh tìm Diệp Cẩn Huyên. Quả nhiên vì chuyện này mà Đoan Mộc Chiến Phàm được triệu hồi kinh.
Diệp Cẩn Huyên vẫn không biết gì vì viện của nàng bị phong tỏa toàn bộ tin tức với bên ngoài. Đoan Mộc Chiến Khôi mỗi lẫn đến gặp nàng cũng đều cười tươi khiến nàng càng thêm không biết được gì.
Nàng ngồi ngoài hoa viên luyện chữ, Đoan Mộc Chiến Khôi vừa vặn bước đến: “Cẩn Huyên hôm nay vì sao có nhã hứng luyện chữ như vậy?” Hắn đứng ở phía sau lưng nàng nhìn chữ trong tờ giấy nàng đang viết.
“Hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt nên có nhã hứng luyện chữ, hay ngươi cũng đến luyện cùng ta.” Diệp Cẩn Huyên ngừng bút, chu môi thổi thổi nét mực chưa khô trên chữ.
Đoan Mộc Chiến Khôi cầm lấy tờ giấy có chữ ‘tâm’ thật to lắc đầu: “Ta không có nhã hứng.” Hắn bước đến ghế đối diện nàng ngồi xuống. Hắn rất muốn hỏi nàng, giữa hắn cùng Đoan Mộc Chiến Phàm giao chiến nàng sẽ hy vọng người nào thắng, nhưng mãi đến giờ hắn vẫn không thể mở miệng.
“Vì sao?” Diệp Cẩn Huyên chớp chớp đôi mắt nhìn hắn: “Có tâm sự? Cãi nhau với tam tỷ?”
Đoan Mộc Chiến Khôi phì cười, hắn làm sao sẽ cãi nhau với nữ nhân kia được. Thậm chí nói chuyện hắn cũng không muốn cùng nữ nhân kia nói nhiều hơn một câu. Đôi lúc hắn nghĩ nếu lúc trước hắn mạnh mẽ làm trái ý của mẫu hậu cầu phụ hoàng ban nàng cho hắn, có phải giờ đây nàng sẽ là thái tử phi của hắn không.
Hắn xác định lòng hắn chỉ có mỗi giang sơn, hắn đối với nàng cũng chỉ là tri kỷ, nếu chọn nàng cùng giang sơn hắn vẫn sẽ chọn giang sơn, nhưng cũng tuyệt đối không mang tính mạng của nàng ra đổi lấy. Hắn ngưỡng mộ nàng, với đức hạnh của nàng mới xứng đáng đứng đầu hậu cung.
Chỉ là trên đời này không có nếu, hắn cũng không cho phép mình phải hối hận. Hắn chỉ có cố hết sức để có thể giữ nàng bầu bạn bên mình mà thôi. Sợ như vậy ủy khuất nàng, nàng nếu là bồi bên hắn sẽ không thể ra sáng gặp người, tránh bên ngoài nhàn thoại. Dù gì trong mắt người khác nàng vẫn là tẩu tẩu của hắn, hắn cũng chỉ có thể mỗi ngày âm thầm đến bồi nàng mà thôi.
“Không phải, ta chỉ là có một số chuyện đã làm sai, muốn sửa lại nhưng phát hiện không có cách nào, muốn bù đắp cũng không đủ.”
“Vậy thì cũng như nước đã hất đi thì không hứng lại được. Ngươi chỉ cần bước về phía trước, cố gắng đừng lặp lại sai lầm là được, không nên vì chuyện cũ làm khó bản thân.” Diệp Cẩn Huyên lại cầm bút bắt đầu viết chữ khác. Không phải ai cũng như nàng và Đoan Mộc Chiến Phàm được trọng sinh, được một lần nữa sửa chữa sai lầm.
“Ta biết.” Đoan Mộc Chiến Khôi nhìn nàng rồi nói: “Sắp tới ta sẽ không có thời gian đến đây bồi nàng như bây giờ, nhưng sẽ rất nhanh xử lý xong.” Chỉ cần phân định thắng bại, một hắn đăng cơ giữ mãi nàng bên người, hai hắn chết không bao giờ có cơ hội gặp nàng nữa.
“Ân.” Nàng đoán được tám phần là trong cung có biến rồi.
———Phân Cách Tuyến Luna Huang———
Quả thực sau hai ngày chính là lúc hoàng thượng băng hà. Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi tại tẩm cung của hoàng thượng xảy ra nội chiến.
Vốn nghĩ hoàng thượng sẽ không băng hà sớm như vậy nên binh sĩ của phiên bang vẫn chưa đến kịp. Đây cũng là do Đoan Mộc Chiến Phàm tiết lộ cái chết của Đoan Mộc Chiến Lẫm khiến hoàng thượng sớm một bước đoạn khí.
Thắng bại đã rõ như mặt trời, Đoan Mộc Chiến Khôi nhận một kiếm xuyên qua người ngã xuống đất. Trước khi đoạn khí, hắn đưa tay đầy máu về phía đông cung dùng sức gọi: “Huyên nhi...” Đây là hắn chưa từng dám gọi trước mặt nàng, chỉ là hắn muốn hơi thở cuối cùng có thể hoàn thành tâm nguyện duy nhất của mình. Chỉ là...nàng không thể nghe, mà hắn cũng không thể gặp được nàng nữa rồi.
Đoan Mộc Chiến Phàm sớm nghi ngờ nhưng lại không nghĩ đến Đoan Mộc Chiến Khôi thực sự giấu nàng ở đông cung. Nghe được hai chữ “Huyên nhi” khiến hắn càng thêm tức giận. Đó là để nam nhân khác gọi sao? Vốn định mắng Đoan Mộc Chiến Khôi nhưng thấy hắn đã đoạn khí liền cho người mang theo Vô Sự đến đông cung tìm Diệp Cẩn Huyên.
Nhớ lại đời trước, lúc bản thân chật vật nhất cũng nhìn thấy nàng trong mắt có chút thê lương. Hắn đến chết mới phát hiện được nàng tốt như vậy. Đoan Mộc Chiến Khôi trái lại sớm nhìn thấu tất cả. Đây là minh chứng tốt nhất cho việc nói hắn hữu nhãn vô châu.
———Phân Cách Tuyến Luna Huang———
Diệp Cẩn Huyên vẫn còn đang ngủ thì bị người phá cửa xông vào khiến nàng giật mình ôm lấy chăn che trên người. Mắt đầy hoảng hốt nhìn phía cửa, là kẻ nào to gan dám xông vào đây?
Diệp Cẩn Ninh một đầu trâm vàng lóa mắt hung ác xông thẳng vào ngọa thất, nắm lấy cổ áo của Diệp Cẩn Huyên mắng: “Tiện nhân, nam nhân của ta ngươi cũng dám đoạt?”
“Tam tỷ đây nói là ai? Là thái tử hay là...Niệm vương gia?” Diệp Cẩn Huyên thấy được người đến khinh bỉ nhếch môi, ba từ ‘Niệm vương gia’ được nàng bức từ kẽ răng mà ra. Bản thân nàng ta sợ là đang nói đến Đoan Mộc Chiến Phàm đi.
Diệp Cẩn Ninh bị nói đến nghẹn, tức giận ném mạnh Diệp Cẩn Huyên xuống đất hô to: “Người tới giữ tiện nhân này lại cho ta.” Nàng sớm muốn xông vào bắt tiện nhân này rồi chỉ là Đoan Mộc Chiến Khôi cho người canh phòng quá sâm nghiêm nàng không thể vào được. Còn cảnh cáo nàng không nên nói với hoàng hậu tránh mất mạng nữa.
Nếu không phải vì mẫu thân thì nàng vẫn là viên ngọc quý trên tay phụ thân, Đoan Mộc Chiến Khôi cũng sẽ không dám đối với nàng như vậy, nàng càng không cần ủy khuất như vậy nhìn Diệp Cẩn Huyên gả cho Đoan Mộc Chiến Phàm. Tất cả những chuyện này đều do tiện nhân Diệp Cẩn Huyên gây nên.
“Tam tỷ đây là muốn làm gì? Không sợ thái tử trở về thấy được sẽ trách phạt sao?” Diệp Cẩn Huyên bị người bắt lại không hề phản kháng, chỉ nâng mắt lên nhìn thẳng Diệp Cẩn Ninh, lãnh tĩnh hỏi.
“Hừ! Hắn sao? Hắn e là không thể trở về rồi. Niệm vương gia đưa binh vào thành còn binh lực của hắn một chút cũng không còn. Hoàng hậu đã sớm tự vẫn rồi ngươi còn mong hắn đến cứu ngươi sao?”
Diệp Cẩn Ninh nói trong giọng có chút hả hê, vừa dứt lời ngửa đầu lên đắc ý cười. Đoan Mộc Chiến Khôi vốn không để nàng vào mắt nàng việc gì phải quan tâm hắn. Lại nói hắn căn bản so không nổi với Đoan Mộc Chiến Phàm: “Ta đã sớm thông tri cho Niệm vương gia biết hành động của hắn thông qua hoàng hậu rồi. Rất nhanh thôi Niệm vương gia sẽ đến đây.”
Diệp Cẩn Huyên khinh bỉ Diệp Cẩn Ninh thêm vài phần: “Trượng phu gặp chuyện thân làm thê tử không những không lo lắng còn bán đứng trượng phu, biết tin trượng phu thất thủ còn hả hê như vậy. Tam tỷ a tam tỷ, ngươi thật sự là cực phẩm a, nữ huấn giáo ngươi thế nào lại làm ra loại chuyện này.” Hóa ra nàng ta sớm cùng Đoan Mộc Chiến Phàm thư từ qua lại. Cũng may nàng sớm chuẩn bị tinh thần rồi, nếu không chỉ sợ lại sẽ rơi vào tràng cảnh đời trước. Nàng sớm biết bản thân chỉ là thế thân thôi.
“Ta nói cho người biết, Niệm vương gia biết ngươi sớm cùng thái tử tư thông nhất định sẽ giết ngươi. Ta có công nhất định sẽ được đăng hậu vị. Bị chết thống khổ như vậy chi bằng để người làm hảo tỷ tỷ như ta tiễn ngươi một đoạn, cho ngươi chết được thống khoái nhất.” Ánh mắt độc ác phát sáng, nàng cầm lấy chén thuốc độc từ tay Mẫu Đơn, một tay bóp miệng Diệp Cẩn Huyên, một tay đổ thuốc vào.
Nàng vốn chưa từng nói cho Đoan Mộc Chiến Phàm biết Diệp Cẩn Huyên ở đông cung. Chỉ nói là Đoan Mộc Chiến Khôi giữ Diệp Cẩn Huyên rồi giấu đi nhưng nàng tìm không được. Nếu Diệp Cẩn Huyên chết thì tất cả sẽ là của nàng.
Nàng cũng là có chút sợ Đoan Mộc Chiến Phàm không tin nên mới hạ độc thủ như vậy. Nếu hắn có luyến tiếc thì cũng luyến tiếc một người chết mà thôi. Đến khi bị phát hiện nàng sẽ bảo là người do Đoan Mộc Chiến Khôi hạ lệnh giết, nàng đến cứu không kịp là xong.
Diệp Cẩn Huyên bất khả kháng chén thuốc đầy một nửa đã xuống bụng nàng. Cổ lẫn y phục bị nước thuốc làm ướt không ít. Nàng bị đám cung nữ ném xuống đất đầy chật vật, nàng không sợ, nàng đã chết một lần rồi còn sợ gì nữa. Đời này nàng đạt thành tâm nguyện trước khi trọng sinh của mình rồi dù có chết nàng cũng không cảm thấy hối tiếc.
“Tam tỷ a, ngươi vì hậu vị hại chết trượng phu, vậy có xứng làm quốc mẫu hay không? Lại nói ngươi là thái tử phi, là tẩu tử của Niệm vương gia, theo lý hắn không thể thú người, càng không thể để ngươi ngồi lên bảo tọa quốc mẫu, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng như vậy lại không nghiệm ra điểm nhỏ này sao?” Nàng thực sự xót thương cho Đoan Mộc Chiến Khôi lấy phải nữ nhân như vậy.
“Ngươi đừng trách ta độc ác, là do ngươi cướp đi tất cả của ta. Nếu lúc đầu ngươi không câu dẫn Niệm vương gia, không câu dẫn thái tử mà gả cho Khương Văn thì đã không có kết cục này.” Diệp Cẩn Ninh ngoan độc nói. Đều do Diệp Cẩn Huyên tự chuốc lấy mà thôi, nàng chỉ lấy những gì vốn thuộc về mình.
Nhưng là, tiện nhân này nói cũng không phải không có đạo lý. Nàng cau mày một chút lại nhanh chóng đắc ý nhướng mày. Nàng xinh đẹp như vậy, không có nam nhân nào không liếc nhìn nàng, Đoan Mộc Chiến Phàm nhất định cũng sẽ không tiếc vì nàng chống đối đám triều thần kia đâu.
Diệp Cẩn Huyên bật cười to phản vấn: “Vậy thực ra trong lòng tam tỷ người nào mới là trượng phu của ngươi. Ngươi tham lam như vậy không sợ đến phút cuối cùng sẽ không có được gì cả sao?” Nàng có câu dẫn người khác sao? Nàng tự nhận bản thân không có, thậm chí còn hận bản thân không thể tránh xa những người đó ra nữa.
Thấy Diệp Cẩn Ninh tức nổ phổi á khẩu trừng mình, nàng lại tiếp tục nói: “Lúc trước Khương Văn một lòng với tam tỷ nhưng ngươi lại chưa từng nhìn đến hắn.”
“Đương nhiên, ta là quốc mẫu tương lai cần gì nhìn những tên phàm phu tục tử khác.” Diệp Cẩn Ninh hừ một tiếng đắc ý nói. Nàng mỹ mạo như vậy đương nhiên là hợp với một người mỹ mạo tài lực như Đoan Mộc Chiến Phàm rồi.
Diệp Cẩn Huyên ngửa đầu cười ha hả còn tốt bụng nói cho nàng ta biết một tin tức cực kỳ hấp dẫn: “Để ta nói cho tam tỷ biết, thực ra Khương Văn cùng Niệm vương gia là một nha.”
“Tiện nhân, ngươi ăn nói linh tinh cái gì đó?” Diệp Cẩn Ninh khinh bỉ mắng nhưng trong lòng cũng có chút không yên. Nếu thực sự là như vậy thì...nhưng là hai người xuất hiện cùng một lúc làm sao có thể. Nhất định là tiện nhân này ăn nói linh tinh rồi.
Tay giơ lên muốn tát cho Diệp Cẩn Huyên vài cái nhưng đến cùng cũng không có làm. Nàng biết Đoan Mộc Chiến Phàm rất nhanh sẽ truy đến đây. Nếu là thấy được dấu tay nàng có mười cái miệng cũng không thoát tội.
“Tam tỷ không tin có thể hỏi hắn.” Diệp Cẩn Huyên có chút cảm thấy khó thở rồi, giọng nói không ngừng ngắt quãng. Nàng dùng sức hít thở nên cả người dường như nằm trên đất không có sức lực đứng dậy.
Diệp Cẩn Ninh còn định phản bác liền nghe có tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Nàng vội vàng quỳ xuống đất ôm lấy Diệp Cẩn Huyên khóc lóc: “Tứ muội muội, tứ muội muội làm sao sẽ như vậy?” Trong đầu nàng đang nghĩ có nên bảo Diệp Cẩn Huyên vì Đoan Mộc Chiến Khôi mà tự sát hay không? Nghĩ đi nghĩ lại Diệp Cẩn Huyên ở đây bị phong tỏa tin tức nếu là nói như vậy sẽ bị nghi ngờ, lại nói người nàng ta dính đầy nước thuốc như vậy.
Lúc này Vô Sự phóng như bay vào sủa rất to tiếng, miệng há to như muốn cắn Diệp Cẩn Ninh vậy. Nàng ta sợ hãi la to ‘a’ một tiếng, đồng thời vội thả Diệp Cẩn Huyên xuống đất rồi đứng dậy lui sang chỗ đám cung nữ.
Diệp Cẩn Huyên bị nện mạnh xuống đất, nàng đau đến khẽ nhăn mặt, thấy được Vô Sự liền mỉm cười có chút vô lực vẫy tay: “Vô Sự ta...”
Lời nói của chưa dứt đã phun một ngụm máu đen. Đoan Mộc Chiến Phàm đúng lúc xuất hiện thu được cảnh đó vào mắt lập tức chạy đến ôm lấy nàng từ dưới đất vào lòng: “Huyên nhi, nàng làm sao?” Tâm hắn cứ như ngừng đập không thể tin chuyện xảy ra trước mắt. Nàng sẽ không...sẽ không rời bỏ hắn lần nữa!
Diệp Cẩn Huyên thở yếu ớt muốn nói lại không thể nào nói được mặc dù nàng đã dùng hết sức. Diệp Cẩn Ninh ở bên cạnh nhào đến khóc lóc nói: “Vương gia, là thái tử, là hắn cho người bức tứ muội muội uống độc dược, là thiếp đến không kịp nên không cứu được tứ muội muội.”
Đoan Mộc Chiến Phàm nhếch môi mỉa mai phun ra một câu: “Thật sao?” Lúc nãy Đoan Mộc Chiến Khôi gọi tên nàng thân thiết như vậy chứng tỏ là sẽ không dùng thủ đoạn này. Lại nói Đoan Mộc Chiến Khôi cùng hắn xảy ra mâu thuẫn cũng chưa từng đề cập bất cứ vấn đề nào đến nàng. Đó là còn chưa kể đến hắn sớm nhìn rõ chân diện mục của Diệp Cẩn Ninh.
Chân hắn bước nhanh ra khỏi phòng, điều quan trọng chính là chữa cho nàng những thứ khác để sau.
Diệp Cẩn Ninh vẫn lo khóc nên không nhìn ra được sự khinh bỉ chạy theo nói: “Là thật, thiếp thực sự đến trễ, Vương gia xin hãy tin tưởng thiếp.”
Đoan Mộc Chiến Phàm bước ra xe ngựa, trước toàn binh hô to: “Binh tướng nghe đây, các ngươi vất vả nữ nhân này thưởng cho các ngươi, cả đám cung nữ kia nữa.” Nói xong hắn bế Diệp Cẩn Huyên lên xe ngựa trực tiếp rời đi. Đám nữ nhân cùng cung nữ còn lại của Đoan Mộc Chiến Khôi hắn đều thả đi an toàn nhưng những người của Diệp Cẩn Ninh không thể tha.
Diệp Cẩn Ninh nghe được dường như không tin tưởng, đến khóc lóc cũng quên mất, đứng đó ngẩn ngơ. Rất lâu sau mới phản ứng được thì xe ngựa đã đi xa. Muốn chạy theo thì đã bị đám nam nhân giữ chặt: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì, ta là thái tử phi các ngươi đã nghe rõ chưa?”
Đám binh tướng thấy nữ nhân đẹp như vậy lại được vương gia chính miệng ban thưởng quả cao hứng là không gì sánh được làm sao có thể bỏ qua. Bọn họ theo cấp bậc mà tính ôm lấy Diệp Cẩn Ninh xốc lên vai tìm nơi vui vẻ mặc kệ nàng ta khóc nháo. Đương nhiên sau này nàng ta cũng xác định sự thực trong lời nói của Diệp Cẩn Huyên.