Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-17
Chương 6: Cô dựa vào đâu mà tới?
Chương 6: Cô dựa vào đâu mà tới?
"Ông nội, cháu muốn tiếp tục theo thầy học tập." Nguyên chủ ngu ngốc vì tên cặn bã Cao Minh Triết kia mà đuổi hết tất cả giáo sư dạy kèm ở nhà mà Thẩm Duyên tìm cho cô rồi. Lúc Thẩm Tích Chu biết chuyện này thật sự là muốn lật bàn.
Quả nhiên là người không có đầu óc.
Bên môi xuất hiện nụ cười đầy trào phúng, giọng nói Thẩm Duyên cũng mang theo ý lạnh, ông khinh thường hừ một tiếng: "Cô đây là đang đi chợ mua cải trắng sao, cô nói cần thì cần, nói không cần thì không cần?"
Những chuyện nguyên chủ đã làm quả thực cô không còn gì để nói, không nói đến một vị đức cao vọng trọng như Thẩm Duyên, chỉ e là người bình thường cũng sẽ tức giận.
Đối mặt với tình huống như vậy, Thẩm Tích Chu cũng không hề bị Thẩm Duyên dọa sợ, với cô mà nói, tuy Thẩm Duyên là vương giả trên cao, nhưng cũng chỉ là ông nội của cô thôi, tục ngữ nói cấm có sai, hổ dữ không ăn thịt con, huống chi, cô chính là người duy nhất trong thế hệ thứ 3 của nhà họ Thẩm.
Không ai bằng lòng để tâm huyết cả đời rơi vào trong tay người khác họ, càng đừng nói đến gia tộc như nhà họ Thẩm.
Cho nên, Thẩm Duyên đối với Thẩm Tích Chu không hiểu chuyện như vậy, vẫn cố bỏ qua cho cô.
Đương nhiên, nói thế nào thì cũng phải mở miệng xin lỗi rồi, dù sao, đối mặt với một người đức cao vọng trọng như vậy cũng không thể quá lỗ mãng, đặc biệt hiện tại cô còn đang hai bàn tay trắng, lại càng phải biết tránh nặng tìm nhẹ, thoát khỏi nơi đầu sóng ngọn gió.
"Chuyện trước kia là do Tích Chu không hiểu chuyện, làm ra nhiều việc lỗ mãng, khiến ông nội lo lắng tức giận, hôm nay Tích Chu tới, là thật tâm thành ý muốn nói một tiếng xin lỗi với ông nội, cháu không hy vọng xa vời rằng ông có thể tha thứ cho cháu, cháu chỉ hy vọng ông nội không tức giận nữa, dù sao so với đứa cháu gái bất hiếu này thì thân thể ông vẫn quan trọng hơn." Thẩm Tích Chu hạ thấp mình, giọng nói dịu dàng, hơn nữa còn cúi người làm lễ, bày tỏ thành ý của mình.
Thẩm Duyên chăm chú nhìn Thẩm Tích Chu đang cúi đầu hành lễ với ông, ánh mắt thâm thúy không nhìn ra suy nghĩ. Người đứng trước mặt ông không giống Thẩm Tích Chu ngày thường, phải biết rằng ngày thường Thẩm Tích Chu nhìn thấy ông chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, nói chuyện với ông thì lắp ba lắp bắp, tiếng nói như muỗi kêu.
Nào có lúc tự nhiên bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thấu tình đạt lý như thế?
Điều này khiến cho trong lòng Thẩm Duyên sinh ra vài phần nghi ngờ, "Tha thứ? Cô muốn tôi tha thứ cho cô thế nào?" Ông nhướng cao mày, mặt không biểu cảm, giọng nói pha lẫn trào phúng không dễ phát hiện, có điều ông cũng không làm khó Thẩm Tích Chu mà để cho cô đứng thẳng người rồi nói chuyện.
Quả nhiên là không dễ qua cửa.
Trong lòng có chút thở dài với nguyên chủ ngu ngốc trước kia, Thẩm Tích Chu mang theo nụ cười thành khẩn trên mặt, nghiêm túc nói: "Trải qua chuyện này, Tích Chu đã suy nghĩ cẩn thận, biết ai mới là người tốt với cháu, biết cái gì mới là quan trọng nhất với cháu, cháu thật lòng muốn thay đổi một lần nữa, cho nên, cháu xin ông cho cháu một cơ hội, để cháu có thể lấy việc học làm đầu."
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, Thẩm Duyên không nói gì, dường như đang cân nhắc thật giả trong lời nói của Thẩm Tích Chu. Một lát sau, ông cười lạnh nói: "Ai dạy cô nói những lời này? Đồng ý cho cô lợi ích gì mà có thể khiến cô dừng chân tại nơi này của tôi lâu như vậy cũng thật không dễ nhỉ. Là dì Đức sao?"
"Không phải, là bản thân cháu muốn tới."
"Bản thân cô?" Lúc này Thẩm Duyên thật muốn cười ra tiếng, trong mắt ông viết rõ không tin cùng khinh thường, ông từ trên cao nhìn xuống đánh giá Thẩm Tích Chu: "Vậy cô nói cho tôi biết, cô dựa vào đâu mà tới?”
…………..
Chương 6: Cô dựa vào đâu mà tới?
"Ông nội, cháu muốn tiếp tục theo thầy học tập." Nguyên chủ ngu ngốc vì tên cặn bã Cao Minh Triết kia mà đuổi hết tất cả giáo sư dạy kèm ở nhà mà Thẩm Duyên tìm cho cô rồi. Lúc Thẩm Tích Chu biết chuyện này thật sự là muốn lật bàn.
Quả nhiên là người không có đầu óc.
Bên môi xuất hiện nụ cười đầy trào phúng, giọng nói Thẩm Duyên cũng mang theo ý lạnh, ông khinh thường hừ một tiếng: "Cô đây là đang đi chợ mua cải trắng sao, cô nói cần thì cần, nói không cần thì không cần?"
Những chuyện nguyên chủ đã làm quả thực cô không còn gì để nói, không nói đến một vị đức cao vọng trọng như Thẩm Duyên, chỉ e là người bình thường cũng sẽ tức giận.
Đối mặt với tình huống như vậy, Thẩm Tích Chu cũng không hề bị Thẩm Duyên dọa sợ, với cô mà nói, tuy Thẩm Duyên là vương giả trên cao, nhưng cũng chỉ là ông nội của cô thôi, tục ngữ nói cấm có sai, hổ dữ không ăn thịt con, huống chi, cô chính là người duy nhất trong thế hệ thứ 3 của nhà họ Thẩm.
Không ai bằng lòng để tâm huyết cả đời rơi vào trong tay người khác họ, càng đừng nói đến gia tộc như nhà họ Thẩm.
Cho nên, Thẩm Duyên đối với Thẩm Tích Chu không hiểu chuyện như vậy, vẫn cố bỏ qua cho cô.
Đương nhiên, nói thế nào thì cũng phải mở miệng xin lỗi rồi, dù sao, đối mặt với một người đức cao vọng trọng như vậy cũng không thể quá lỗ mãng, đặc biệt hiện tại cô còn đang hai bàn tay trắng, lại càng phải biết tránh nặng tìm nhẹ, thoát khỏi nơi đầu sóng ngọn gió.
"Chuyện trước kia là do Tích Chu không hiểu chuyện, làm ra nhiều việc lỗ mãng, khiến ông nội lo lắng tức giận, hôm nay Tích Chu tới, là thật tâm thành ý muốn nói một tiếng xin lỗi với ông nội, cháu không hy vọng xa vời rằng ông có thể tha thứ cho cháu, cháu chỉ hy vọng ông nội không tức giận nữa, dù sao so với đứa cháu gái bất hiếu này thì thân thể ông vẫn quan trọng hơn." Thẩm Tích Chu hạ thấp mình, giọng nói dịu dàng, hơn nữa còn cúi người làm lễ, bày tỏ thành ý của mình.
Thẩm Duyên chăm chú nhìn Thẩm Tích Chu đang cúi đầu hành lễ với ông, ánh mắt thâm thúy không nhìn ra suy nghĩ. Người đứng trước mặt ông không giống Thẩm Tích Chu ngày thường, phải biết rằng ngày thường Thẩm Tích Chu nhìn thấy ông chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, nói chuyện với ông thì lắp ba lắp bắp, tiếng nói như muỗi kêu.
Nào có lúc tự nhiên bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thấu tình đạt lý như thế?
Điều này khiến cho trong lòng Thẩm Duyên sinh ra vài phần nghi ngờ, "Tha thứ? Cô muốn tôi tha thứ cho cô thế nào?" Ông nhướng cao mày, mặt không biểu cảm, giọng nói pha lẫn trào phúng không dễ phát hiện, có điều ông cũng không làm khó Thẩm Tích Chu mà để cho cô đứng thẳng người rồi nói chuyện.
Quả nhiên là không dễ qua cửa.
Trong lòng có chút thở dài với nguyên chủ ngu ngốc trước kia, Thẩm Tích Chu mang theo nụ cười thành khẩn trên mặt, nghiêm túc nói: "Trải qua chuyện này, Tích Chu đã suy nghĩ cẩn thận, biết ai mới là người tốt với cháu, biết cái gì mới là quan trọng nhất với cháu, cháu thật lòng muốn thay đổi một lần nữa, cho nên, cháu xin ông cho cháu một cơ hội, để cháu có thể lấy việc học làm đầu."
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, Thẩm Duyên không nói gì, dường như đang cân nhắc thật giả trong lời nói của Thẩm Tích Chu. Một lát sau, ông cười lạnh nói: "Ai dạy cô nói những lời này? Đồng ý cho cô lợi ích gì mà có thể khiến cô dừng chân tại nơi này của tôi lâu như vậy cũng thật không dễ nhỉ. Là dì Đức sao?"
"Không phải, là bản thân cháu muốn tới."
"Bản thân cô?" Lúc này Thẩm Duyên thật muốn cười ra tiếng, trong mắt ông viết rõ không tin cùng khinh thường, ông từ trên cao nhìn xuống đánh giá Thẩm Tích Chu: "Vậy cô nói cho tôi biết, cô dựa vào đâu mà tới?”
…………..
Bình luận facebook