• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (5 Viewers)

  • Chương 1901-1905

Chương 1901 Bại lộ đỉnh Thôn Phệ

\- Diệp Tinh!

Nhưng lúc này điện chủ Nguyên Hàn lại lập tức giữ chặt hắn lại, thậm chí vững vàng trói buộc hắn lại.

"Điện chủ Nguyên Hàn..." Diệp Tinh muốn nói cái gì đó.

"Diệp Tinh, ngươi không cần kích động, hiện tại chiến đấu dao động quá khủng bố, hơn nữa Lâm Tiểu Ngư rõ ràng mất đi lý trí, ngươi cho dù đi lên cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ trực tiếp chết." Nguyên Hàn vội vàng nói.

dao động của những công kích này, coi như là ông ta đều cảm thấy khó chịu, căn bản không dám đi tới, Diệp Tinh càng không thể đi tới.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Diệp Tinh vội vàng hỏi, trên mặt tràn đầy bối rối.

Hắn biết nguyên nhân thực lực Tiểu ngư bạo tăng, đó là đang thúc giục năng lượng căn nguyên của Tai Ách.

Nhưng sau khi thúc giục những năng lượng căn nguyên của Tai Ách kia, Lâm Tiểu Ngư sẽ lâm vào suy nhược.

Lúc trước Lâm Tiểu Ngư chỉ là thúc giục đến cấp độ Thế Giới Cảnh trong thời gian ngắn liền thiếu chút nữa không đứng vững, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới khôi phục.

Hiện tại Lâm Tiểu Ngư hoàn toàn thúc giục, thậm chí đạt tới trình độ địch lại ba vị cường giả Đế Cảnh, hắn khó có thể tưởng tượng sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

"Chúng ta cũng không biết." Nguyên Hàn nhìn Diệp Tinh, lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Chỉ có thể chờ chiến đấu tự mình chấm dứt."

Thực lực của bọn họ cũng chỉ là ở Thế Giới Cảnh, cho dù đi lên, có lẽ cũng không chịu nổi bất kỳ dao động nào.

"Làm sao đây? Làm sao bây giờ?" Diệp Tinh vô cùng lo lắng, hoàn toàn mất đi chừng mực.

Lúc này trong lòng hắn tràn đầy cảm giác vô lực, cứ như vậy nhìn Lâm Tiểu Ngư chiến đấu, cái gì cũng không làm được.

Nghẹn khuất, vô lực, hoàn toàn tràn ngập trong lòng Diệp Tinh, lúc này hắn thống hận chính mình vì sao thực lực yếu như vậy.

Trong lúc bối rối Diệp Tinh bỗng nhiên thấy được đám người Huyền Đế, trong mắt hắn bỗng nhiên lộ ra một tia sáng, vội vàng nói: "Kiếm Đế đại nhân, Hồn Đế đại nhân, Huyết Đế đại nhân, Nguyên Đế đại nhân, các ngươi có thể đi lên trợ giúp vợ của ta không? Chỉ cần các ngươi giúp đỡ, chuyện các ngươi yêu cầu ta đều đáp ứng.

Bốn vị cường giả Đế Cảnh nếu ra tay, thế cục chiến đấu khẳng định có thể phát sinh biến hóa.

"Diệp Tinh, cái này xin thứ cho chúng ta bất lực." Đám người Kiếm Đế liếc nhau một cái, sau đó lắc đầu.

Lâm Tiểu Ngư hiện tại đều biến thành Tai Ách, bọn họ không có khả năng lựa chọn đứng về phía Lâm Tiểu Ngư.

Hiện tại bọn họ không ra tay đã ở vị trí trung lập, đây là bởi vì Hạo Đế uy hiếp.

Mặt khác, Diệp Tinh hiện tại trên thực tế cũng không cần thiết có thể khiến cho bọn họ ra tay.

Bọn họ đối với Diệp Tinh cũng chỉ là cảm thấy hứng thú mà thôi, không nói tương lai Diệp Tinh chỉ có tỷ lệ rất nhỏ đột phá đến Đế Cảnh, cho dù thật sự đột phá, bọn họ cũng không cần phải nịnh bợ, lấy lòng.

Không đối phó với Lâm Tiểu Ngư là do lợi ích tổng hợp của bọn họ gây ra, nhưng trợ giúp Lâm Tiểu Ngư, đối với bọn họ căn bản không có tác dụng gì.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh không thay đổi, hắn cũng vung tay lên, trong tay xuất hiện một tòa tiểu đỉnh.

Tòa tiểu đỉnh này rất kỳ dị, phía trên tản ra một luồng dao động khó hiểu, mà tòa tiểu đỉnh này lại là vỡ nát, đại khái có bộ dáng không trọn vẹn một phần năm.

Toàn bộ tiểu đỉnh điêu khắc một ít bí văn kỳ dị, vừa xuất hiện, từng luồng dao động khó hiểu liền bắt đầu tản ra hướng chung quanh.

"Đây là ..."

Đám người Huyền Đế nhìn về phía Diệp Tinh, chuẩn xác mà nói hẳn là nhìn về phía tiểu đỉnh vỡ nát trong tay Diệp Tinh, ánh mắt bọn họ hơi ngưng tụ, sau đó trong mắt lộ ra vẻ vô cùng khó có thể tin.

\- Đỉnh Thôn Phệ!

Sau khi khiếp sợ ngắn ngủi, trong mắt mấy vị cường giả Đế Cảnh này lại lộ ra vẻ vô cùng kinh hỉ.

Đỉnh Thôn Phệ, xếp thứ bảy bảng xếp hạng thánh vật hỗn độn, có thể thôn phệ tất cả vũ trụ, bên trong lại ẩn chứa sinh cơ vô tận, trong trạng thái hoàn chỉnh thúc giục, thậm chí đủ để hoàn toàn bao phủ cả một tòa vũ trụ, hoàn toàn thôn phệ sinh cơ của sinh mệnh trong đó!

"Đỉnh Thôn Phệ thôn phệ hết thảy, lại đem hết thảy chuyển hóa thành năng lượng căn nguyên, đỉnh Thôn Phệ hoàn chỉnh thậm chí còn có một tòa thế giới. Trong thế giới đó, hoàn toàn có thể thúc giục hấp thu năng lượng căn nguyên, tùy ý dẫn căn nguyên vào bên trong những thứ khác, ví dụ như binh khí, đan dược vân vân, chỉ cần bước trước hoàn thành, hậu kỳ gian nan nhất là dẫn căn nguyên vũ trụ đều có thể nhanh chóng hoàn thành, cũng không cần khống chế."

"Thánh vật hỗn độn cường đại này, ngoại trừ có được uy năng cường đại ra, cũng tuyệt đối là bảo vật mà thế lực luyện đan, luyện khí vô cùng khát vọng đạt được."

"Một cái đỉnh nhỏ quen thuộc xuất hiện trong tay của Diệp Tinh."

"Đó là... đỉnh Thôn Phệ đứng thứ bảy trong danh sách Thánh vật hỗn độn!"

"Trời ơi, thế mà Diệp Tinh lại có Thánh vật hỗn độn!"

Không chỉ nhóm người Huyền Đế, còn có cường giả thế giới cảnh khác cũng chú ý nơi này, nhìn về phía đỉnh Thôn Phệ trong tay Diệp Tinh, một vài người nhanh chóng nhận ra, ánh mắt trở nên kinh sợ.

Coi dù trong tay cường giả đế cảnh phía trước cũng có hai Thánh vật hỗn độn, nhưng thứ đồ trong tay của Nguyên Đế chính là Thời Không Châu đứng thứ mười trong danh sách Thánh vật hỗn độn, đồ trong tay của Côn Đế là gương Vận Mệnh đứng thứ chín trong Thánh vật hỗn độn.

Cả hai đều xếp hạng cuối cùng trong bảng danh sách Thánh vật hỗn độn, còn đỉnh Thôn Phệ đứng thứ bảy, thậm chí vượt qua hai bảo vật kia.

Sau nỗi kinh hoàng, trong mắt nhóm cường giả lại lộ ra vẻ tham lam.

Cho dù cường giả đế cảnh nhìn thấy cũng sẽ trực tiếp ra tay cướp đoạt loại bảo vật này.

Diệp Tinh nắm chặt đỉnh Thôn Phệ, dường như lập tức trở thành con cừu nhỏ trước bầy sói hung ác.

Thế nhưng, lúc này Diệp Tinh lại không quan tâm.
Chương 1902 Hạo Đế trở về!

Hắn nắm lấy đỉnh Thôn Phệ, nhìn thấy bốn người Huyền Đế, nói nghiêm nghị: "Chỉ cần người nào có thể giúp ta, ta liền tặng đỉnh Thôn Phệ cho người đó."

Trong tình cảnh bây giờ, Lâm Tiểu Ngư cứ tiếp tục như vậy, thậm chí có thể thực sự ngã xuống, trong lòng Diệp Tinh bối rối, không còn cách nào cả, chỉ có thể đặt hi vọng vào nhóm Kiếm Đế đứng ở giữa trong nhóm người cường giả đế cảnh.

Bây giờ chỉ có Thánh vật hỗn độn đỉnh Thôn Phệ mới có thể thu hút nhóm cường giả đế cảnh này.

Vù...

Lúc này, khí thế bất ổn trên người Lâm Tiểu Ngư trong hư không đột nhiên giảm.

Sau đó luồng khí màu đen trên người cô tiêu tán rất nhiều, xuất hiện một phần cơ thể.

Lúc này cả người cô đầy vết máu, thậm chí xuất hiện một vết nứt, mà vết nứt này dường như sẽ toác ra bất kì lúc nào, linh hồn Lâm Tiểu Ngư trở nên vô cùng yếu ớt, giống như ánh nến mỏng manh trong trận gió to, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

"Lâm Tiểu Ngư dần suy yếu rồi."

"Dường như cô ấy chịu không được sức mạnh kinh hoàng đó, cơ thể sắp tan biến rồi."

Nhìn thấy cảnh trong hư không, nhóm người nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân.

"Đỉnh Thôn Phệ!" Ánh mắt Huyền Đế và Vũ Đế đang đánh nhau hiện lên tia sáng khiếp người, thậm chí xen lẫn vẻ tham lam.

Nắm lấy Thánh vật hỗn độn, cho dù bọn họ là cường giả đế cảnh thì thực lực nhất định sẽ tăng lên một tầng mới, càng không cần nói món đồ tấn công như đỉnh Thôn Phệ này cũng là bảo vật về phương diện phòng thủ.

Cho dù Côn Đế cũng dao động, nhưng ông ta nhìn về Lâm Tiểu Ngư sắp tan biến, ánh mắt lóe lên.

"Trước hết giải quyết Lâm Tiểu Ngư!"

Nhìn ông ta lúc này vô cùng chật vật, khoác trường bào màu vàng còn dính rất nhiều vệt máu, thế nhưng sau đó không ai có thể cứu lấy Lâm Tiểu Ngư!

Lâm Tiểu Ngữ sẽ hủy diệt vũ trụ thượng vị của ông ta, so với cái này thì không cần nói đến đỉnh Thôn Phệ, ông ta chắc chắn sẽ chú trọng vũ trụ của mình.

"Tiểu Ngư!"

Diệp Tinh nắm lấy đỉnh Thôn Phệ, nhìn về phía cảnh vật trong hư không, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong thời gian ngắn, từ lúc hắn sống lại, nhìn thấy trận chiến này, lấy đỉnh Thôn Phệ ra.

Thế nhưng vừa lấy ra, cả người Lâm Tiểu Ngư đã không chịu nổi.

Thấy tình huống hiện tại, cho dù là nhóm người Kiếm Đế ra tay thì đã quá muộn.

Năng lượng căn nguyên của đế cảnh quá kinh khủng, bây giờ Lâm Tiểu Ngư mới chỉ ở trong Thánh hoàng cảnh, cho nên căn bản không có khả năng chống đỡ được mấy giây, sẽ bị năng lượng cho nổ tung.

"Muốn hủy diệt vũ trụ của ta, đáng tiếc..." Ánh mắt Côn Đế lãnh đạm, tay phải bắt lấy Lâm Tiểu Ngư.

Chỉ cần bắt được, ông ta chắc chắn sẽ nắm được quyền khống chế, sẽ không để nguy hiểm xuất hiện.

Vù...

Đúng lúc này, một đợt dao động kì dị lóe lên trong hư không, xung quanh dường như yên tĩnh trở lại.

Hư không ngưng tụ, vây lấy Côn Đế và Lâm Tiểu Ngư, cả hai như sa vào đầm lầy khó mà tiến lên phía trước.

"Đây là..." Nhận thấy được sự dao động, sắc mặc Côn Đế thay đổi.

Ông ta bị trói trước sự biến động này.

"Chuyện gì vậy?"

"Toàn bộ trời đất như đóng băng."

Mọi người phía dưới cũng cảm nhận được, sắc mặt thay đổi.

Nhất là Huyết Đế, ông ta cảm nhận xong liền nghĩ đến điều gì, đột nhiên đồng tử co rút lại.

"Răng rắc!"

Một đoạn âm thanh đứt quãng vang lên bên tai mọi người, một khoảng không tách ra, theo sau là một bóng người đột nhiên bước ra.

Đó là một thanh niên nhìn rất bình thường, mặc một bộ áo giáp màu vàng, áo giáp vàng nhìn vô cùng hung dữ, che khuất hai phần ba khuôn mặt, không thể nhìn rõ.

Trên người anh ta không có dao động mạnh mẽ nào, ánh mắt sâu như đại dương, cứ như vậy đứng nơi đó, như trở nên duy nhất trong trời đất.

"Hạo Đế!"

Huyết Đế nhìn bóng dáng vừa xuất hiện, một lúc sau mới nói.

"Hạo Đế?"

"Thanh niên này chính là Hạo Đế trong truyền thuyết sao?"

Xung quanh yên tĩnh, mọi người nghe thấy giọng của Huyết Đế, bọn họ kinh ngạc nhìn dáng người đột nhiên xuất hiện.

Đây hoàn toàn là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Hạo Đế xuất hiện bước tới, còn ba vị Côn Đế, Huyền Đế và Vũ Đế đều thay đổi sắc mặt trong hư không.

Lúc này bọn họ đột nhiên bất động, chỉ trợn mắt nhìn Hạo Đế bước đến.

"Ba vị Côn Đế, Huyền Đế và Vũ Đế đã đứng im."

"Đó là áp chế! Một mình Hạo Đế lại áp chế được ba vị Huyền Đế, Côn Đế và Vũ Đế."

"Trời ơi, Hạo Đế mạnh quá!"

Nhìn cảnh tượng trong hư không, ánh mắt mọi người càng thêm kinh sợ.

Hạo Đế vừa xuất hiện, toàn bộ trận chiến trong hư không đều bị áp chế, bất kể là Lâm Tiểu Ngư hay nhóm ba người Côn Đế, toàn bộ đều rơi vào khoảng thời gian ngưng đọng.

Hạo Đế bước đến bên cạnh Lâm Tiểu Ngư dưới ánh nhìn của mọi người.

Vù...

Ngay lập tức ánh sáng màu đen trên người như biến mất, cả người từ trong hư không rơi xuống.

"Tiểu Ngư!"

Diệp Tinh nhanh chóng bay lên trước, cẩn thận ôm lấy như đồ vật trân quý nhất.

Hắn nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Tiểu Ngư, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Lâm Tiểu Ngư vô cùng yếu ớt, thân thể và linh hồn không hoàn toàn tan biến.

Ánh mắt Diệp Tinh hiện lên vẻ kì quái nhìn về người đàn ông mặc áo giáp màu vàng xuất hiện phía trên.

"Đó là Hạo Đế sao?"

Hắn được Hạo Đế chọn, trở thành Điện chủ điện thứ chín của Hư Thần Tông này, nếu không phải thì ước chừng bây giờ hắn còn đang lang thang trong một vũ trụ hạ vị.

"Hạo Đế!"

Lúc này, nhóm người Điện chủ Nguyên Hàn của Hư Thần Tông, Đại trưởng lão Không Minh nhìn thấy thanh niên kia xuất hiện, trên mặt hiện vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc, nhanh chóng bước tới, cung kính hô to.

Bọn họ cũng không biết phải làm sao với tình huống bây giờ.

Rốt cuộc bọn họ đều ở trong Thế Giới Cảnh, nếu một vị cường giả đế cảnh ra tay trong Hư Thần Tông, bọn họ cũng hết cách.

Bây giờ Hạo Đế trở về, bọn họ giống như tìm được một người đáng tin, trong lòng không còn lo lắng nữa.
Chương 1903 Bồi thường

Trong hư không, người thanh niên mặc áo giáp màu vàng đứng đó, cả người Lâm Tiểu Ngư ngã xuống, nhưng lúc này ba người Côn Đế, Huyền Đế và Vũ Đế vẫn không thể cử động.

Nhất là Côn Đế, lúc này ông ta chỉ cảm thấy một vũ trụ hoàn chỉnh đè lên người mình, trọng lượng của vũ trụ này thậm chí gia tăng không ngừng, cả người ông ta cong lại, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể không ngừng vỡ vụn.

Thậm chí máu chảy ra ở khóe miệng.

Lúc này Côn Đế hoảng sợ trong lòng, ông ta cảm giác một luồng khí vô cùng khủng bố khóa chặt trên người, từ khi trở thành đế đến nay, ông ta một lần nữa cảm nhận được cái chết uy hiếp.

"Nhóm ba vị Côn Đế vẫn đang chống lại áp lực của Hạo Đế."

Các cường giả xung quanh cũng cảm nhận rõ sự chống cự bất thường trong hư không, toàn bộ đều đang nhìn.

Dưới ánh mắt của mọi người, Hạo Đế đứng thẳng còn nhóm ba người Côn Đế dường như đứng không vững.

"Hừ!"

Hình như một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó áp lực cực lớn trên người Côn Đế tiêu tán như thủy triều.

"Phù."

Côn Đế đứng thẳng dậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ông ta hoảng sợ nhìn về phía thanh viên mặc áo giáp vàng kia.

"Các vị, trận chiến này kết thúc tại đây." Hạo Đế nhìn mọi người, cuối cùng mở miệng nói.

Bộ giáp vàng trên người anh ta trông rất hung dữ, nhưng giọng nói lại cực kì ấm áp.

"Hạo Đế!"

Nhìn Hạo Đế vô cùng e dè, mặc dù sợ hãi tột độ nhưng Côn Đế không khỏi nói: "Vị Lâm Tiểu Ngư này là chuyển thân của Tai Ách, bây giờ cô ấy đã có thực lực đáng sợ như vậy rồi, để cô ấy tiếp tục phát triển, tuyệt đối là Tai Ách của tất cả vũ trụ."

Nếu không giải quyết Lâm Tiểu Ngư, vũ trụ của ông ta sẽ bị diệt vong, cho nên không thể không nói.

"Đúng, uy hiếp của Lâm Tiểu Ngư rất lớn, bây giờ cô ấy có thể sánh ngang với ba vị cường giả đế cảnh, thậm chí có thể chống lại bọn họ không thua một chút nào."

"Bây giờ trận chiến là ở đây, nếu trận chiến ở các vũ trụ khác, ước tính có thể bị phá hủy rồi."

Từng vị cường giả không thể kiềm chế mà truyền âm bàn luận.

Bọn họ vừa mới nhìn thấy sức mạnh khủng bố của Lâm Tiểu Ngư, trong lòng có cảm giác sợ hãi cô tột độ.

Nghe vậy, Hạo Đế vẫn bình tĩnh nói: "Lâm Tiểu Ngư không phải là Tai Ách."

"Không phải Tai Ách?"

"Nếu đã không phải, vậy khí thế trên người Lâm Tiểu Ngư hoàn toàn giống với Tai Ách, hơn nữa thực lực mạnh mẽ như vậy, cô ấy không phải là Tai Ách thì lí do là gì?"

Mọi người nhìn Hạo Đế, ánh mắt nghi hoặc.

Hạo Đế đi đến bên cạnh Diệp Tinh dưới con mắt của mọi người.

"Hạo Đế..." Nhìn thấy người thanh niên trước mặt, Diệp Tinh muốn nói gì đó.

"Diệp Tinh, bên trong nguyên mẫu thế giới của vợ ngươi Lâm Tiểu Ngư chứa nguồn năng lượng căn nguyên, nguồn năng lượng này không có tác dụng đối với cô ấy, ta có thể lấy nó đi không?" Hạo Đế nhìn Diệp Tinh hỏi ý kiến.

Thái độ này của anh ta làm mọi người sững sờ.

Diệp Tinh cũng vậy, nhưng ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Các cường giả đế cảnh khác nhìn không ra sự đặc biệt của Lâm Tiểu Ngư, nhưng Hạo Đế lại nhìn ra rõ ràng.

"Được." Diệp Tinh gật đầu trầm giọng nói.

Hắn không biết nguồn năng lượng căn nguyên kia xử lý ra sao, nhưng những thứ kia không có lợi cho Lâm Tiểu Ngư, dựa vào tình hình bây giờ thì đây là cách tốt nhất.

Thấy Diệp Tinh gật đầu, Hạo Đế mỉm cười, nắm lấy tay phải hắn.

Vù...

Cả người Lâm Tiểu Ngư dao động, lập tức có bốn chùm ánh sáng xuất hiện.

Những chùm ánh sáng này kích thước chưa bằng khuôn mặt, nhưng ẩn chứa sự tàn khốc và hung hăng cực hạn trong đó.

"Đây là cái gì?"

"Nguồn năng lượng nồng đậm, hơn nữa lại tràn ngập hơi thở bạo lực và hủy diệt, loại khí tức này giống với sinh mệnh Tai Ách, không có sự khác biệt."

Nhìn những chùm sáng này, mọi người đều kinh ngạc, trong mặt còn có vẻ hoài nghi, không biết đây rốt cuộc là gì.

"Sinh mệnh Tai Ách rất đặc thù, nó do trời đất sinh ra, hơn nữa trong nó có năng lượng căn nguyên."

Hạo Đế nhìn đám đông, giải thích: "Hơn nữa loại năng lượng căn nguyên này chính là sức mạnh nó dựa vào."

"Những chùm sáng màu đen là sức mạnh mà sinh mệnh Tai Ách dựa vào sao?"

Mọi người đều nhìn sang, ánh mắt ngạc nhiên, hiển nhiên là lần đầu tiên họ biết tin tức này.

"Sinh mệnh Tai Ách sẽ nhanh chóng phát triển thành Thế Giới Cảnh đỉnh phong, sau đó giống như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng chết đi, mặc dù chết rồi, nhưng năng lượng căn nguyên của nó vẫn tiếp tục ở lại, chính là thứ trong tay ta, đây là bốn sinh mệnh Tai Ách Thế Giới Cảnh đỉnh phong còn lưu lại."

Hạo Đế tiếp tục nói.

"Bồn sinh mệnh Tai Ách Thế Giới Cảnh đỉnh phong sao?"

"Khi sinh mệnh Tai Ách phát triển thành Thế Giới Cảnh đỉnh phong, liền có thể chống lại cường giả đế cảnh, bây giờ có đến bốn sinh mệnh, chẳng phải tương đương với năng lượng của bốn vị đế cảnh sao?"

“Trước kia thứ thúc giục Lâm Tiểu Ngư chính là những năng lượng này, chẳng trách có thể một mình chiến đấu với ba người Côn Đế, Huyền Đế và Vũ Đế!"

Ánh mắt mọi người kinh ngạc, hiểu rõ tất cả.

Tương đương với việc một mình Lâm Tiểu Ngư tập hợp năng lượng của bốn vị cường giả đế cảnh, đương nhiên thực lực sẽ mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí dễ dành chặt đứt cánh tay của Côn Đế.

"Lâm Tiểu Ngư vô tình có được những nguồn năng lượng này, bây giờ lấy chúng ra, cô ấy sẽ giống như người bình thường, không liên quan đến Tai Ách nữa." Hạo Đế nhìn mọi người nói.

"Cho nên, việc này kết thúc ở đây."

"Năng lượng căn nguyên cấp độ đế cảnh?" Nhìn thấy bốn chùm ánh sáng trong tay của Hạo Đế, nhóm cường giả Côn Đế cũng hơi dao động.

Tuy thực lực của họ khá mạnh, nhưng không đến mức cho rằng bản thân có thể đoạt lấy năng lượng căn nguyên trong tay Hạo Đế.
Chương 1904 Chu Hạo 1

Côn Đế liếc nhìn toàn thân khí tức dao động vô cùng yếu ớt của Lâm Tiểu Ngư, còn có Diệp Tinh đang ôm Lâm Tiểu Ngư, mở miệng nói: "Nếu Hạo Đế lấy ra những năng lượng căn nguyên này, Côn Nguyên ta sẽ không đối phó với Lâm Tiểu Ngư."

Ông ta liền ngừng hành động.

Bây giờ toàn bộ đã rõ, gương Vận Mệnh cho thấy Lâm Tiểu Ngư và Tai Ách, bây giờ Lâm Tiểu Ngư không còn năng lượng căn nguyên Tai Ách nữa cho nên cũng không có bất kì uy hiếp nào.

Ông ta cũng không cần lo lắng gì nữa.

"Hạo Đế, lần này đến đây là nguyên nhân bất đắc dĩ, ta nguyện ý bồi thường." Côn Đế nhìn thanh niên mặc áo giáo vàng với vẻ xin lỗi.

Ông ta phất tay phải, lập tức một chiếc nhẫn không gian xuất hiện, trong đó có nhiều món bảo vật.

Vừa rối nhìn thấy thực lực kinh khủng của Hạo Đế, trong lòng ông ta đột nhiên lo âu, sợ Hạo Đế bất ngờ tấn công, cho nên liền mở miệng bồi thường.

"Ta nhận." Sắc mặt Hạo Đế bình tĩnh, gật đầu, không truy cứu điều gì.

Thấy Hạo Đế nhận lời xin lỗi, Côn Đế thở phào nhẹ nhõm.

"Hạo Đế, nếu sự tình đã được giải quyết, vậy ta đi đây." Lúc này Côn Đế lại nói.

Ông ta vô cùng e dè Hạo Đế, áp lực trong lòng rất lớn, chỉ mong rời đi ngay lập tức.

"Hạo Đế, bọn ta cũng đi đây." Vừa dứt lời, Huyền Đế, Vũ Đế cũng nhao nhao nói.

Những cường giả Đế Cảnh này ở chỗ này đều cảm thấy một phần áp lực thật lớn, điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất không thoải mái.

Đông đảo cường giả dĩ nhiên không ai dám lại ở tại chỗ này, đều chuẩn bị rời đi.

\- Côn Đế!

Đúng lúc này, một giọng nói đè nén phẫn nộ vang lên.

Khu vực phía dưới, Diệp Tinh ôm Lâm Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, lúc này ánh mắt Diệp Tinh phiếm đỏ, trong mắt rõ ràng có vẻ cừu hận: "Chuyện hôm nay Diệp Tinh ta nhất định nhớ kỹ."

"Ồ? Muốn tìm ta báo thù?" Nghe vậy, Côn Đế lại lạnh nhạt cười.

Ông ta chính là cường giả Đế Cảnh cường đại, xác suất Diệp Tinh đột phá tới Đế Cảnh có lẽ cũng không tới một phần mười ngàn.

Cho dù Diệp Tinh tương lai cũng có thể đột phá đến Đế Cảnh, vậy thực lực cũng tương đương với ông ta mà thôi, muốn đối phó ông ta sao? Không khác gì nói chuyện viển vông.

"Ta chờ đó." Ông ta lạnh nhạt cười nói, sau đó trực tiếp rời đi.

Đối với Diệp Tinh, ông ta căn bản cũng không thèm để ý, trừ phi Diệp Tinh tương lai có thể trưởng thành đến cấp độ như Hạo Đế còn có thể.

Nhưng điều này có thể xảy ra không?

Nếu là thật sự có uy hiếp đối với ông ta, vậy gương Vận Mệnh cũng sẽ không thể không biểu hiện ra cái gì.

"Đi thôi."

"Chuyến đi Hư Thần Tông lần này lại xảy ra nhiều biến cố như vậy."

"Lâm Tiểu Ngư triển lộ ra thực lực ngập trời, năng lượng căn nguyên của bốn sinh mệnh Tai Ách, Hạo Đế trở về, trên người Diệp Tinh có đỉnh Thôn Phệ xếp thứ bảy bảng xếp hạng thánh vật hỗn độn..."

"Hiện tại hết thảy đã chấm dứt, thế nhưng đỉnh Thôn Phệ trong tay Diệp Tinh có lẽ tất cả cường giả đều sẽ có suy nghĩ muốn chiếm được nó."

Từng vị cường giả rời đi, bọn họ trước khi đi còn nhìn Diệp Tinh một cái.

Cho dù trong tay Diệp Tinh có bảo vật cường đại này, thế nhưng bọn họ cũng không có khả năng ra tay cướp đoạt.

Không chỉ Côn Đế, các cường giả khác cũng nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt, cường giả chung quanh điện thứ chín đều chỉ còn lại người trong Hư Thần Tông.

Diệp Tinh nhẹ nhàng ôm Lâm Tiểu Ngư, không dám dùng sức chút nào. Hắn có thể cảm giác được Lâm Tiểu Ngư hiện tại là bởi vì hao tổn quá lớn, thân thể yếu phảng phất giống như bông, một trận gió thổi tới đều có thể tiêu tán.

"Cảm ơn Hạo Đế." Nhìn về phía người đàn ông mặc áo giáp màu vàng dữ tợn bên cạnh, Diệp Tinh trịnh trọng cảm ơn nói.

Nếu không phải Hạo Đế trở về, hiện tại còn không biết sẽ là tình huống gì.

"Không biết tương lai mình có thể đạt tới cấp độ Hạo Đế hay không?" Lúc này Diệp Tinh không nhịn được nghĩ trong lòng.

Trước đây ý kiến của hắn căn bản không có bất kỳ kẻ nào để ý, thậm chí những cường giả Thế Giới Cảnh, cường giả Đế Cảnh kia trực tiếp ra tay, thậm chí Côn Đế còn trực tiếp miểu sát hắn.

Sau khi Hạo Đế đến đây, đám người Côn Đế nhất thời không dám có bất kỳ động tác động thủ gì, Côn Đế thậm chí chủ động đưa lên bồi thường.

Đây chính là chỗ tốt của thực lực cường đại, nếu thực lực của hắn có thể đạt tới cấp độ Hạo Đế, Côn Đế tuyệt đối không dám làm như vậy.

"Không có việc gì." Hạo Đế nhìn về phía Diệp Tinh, trên mặt lại lộ ra một tia tươi cười.

Xoẹt...

Áo giáp màu vàng trên người anh ta lại là dao động một trận, sau đó lại hóa thành một con tiểu thú màu vàng. Sau khi tiểu thú này xuất hiện, liền đứng ở bên cạnh Hạo Đế, ánh mắt tò mò nhìn về phía Diệp Tinh.

"Áo giáp? Tiểu thú màu vàng?"

Nhìn tình cảnh trước mắt, Diệp Tinh sửng sốt.

Nhưng mà hắn nhìn về phía Hạo Đế, lại sửng sốt.

Không có áo giáp màu vàng, khuôn mặt Hạo Đế lại hoàn toàn bày ra trước mặt Diệp Tinh.

"Đặc điểm tướng mạo của người trái đất?"

Diệp Tinh nhìn, khuôn mặt Hạo Đế nhìn qua hoàn toàn giống như một người trái đất, không có gì khác biệt.

Nếu là ở trên trái đất, có lẽ cũng không có ai hoài nghi. Nhưng hơn trăm ngàn vũ trụ có vô số cường giả, cường giả có đặc điểm giống như của người trái đất thì vẫn còn rất nhiều.

"Diệp Tinh, tự giới thiệu một chút, ta tên là Chu Hạo." Hạo Đế nhìn về phía Diệp Tinh, trên mặt mang theo một tia tươi cười nói.

"Chu Hạo?" Diệp Tinh yên lặng đọc cái tên này trong lòng.

Không biết như thế nào, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình tựa hồ cảm thấy có chút quen thuộc với thanh niên trước mắt, kiếp trước, kiếp này của hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua Hạo Đế, một tia cảm giác quen thuộc này không biết từ nơi nào mà đến.
Chương 1905 Chu Hạo 2

"Lúc trước ta nói luyện chế ra Bất Tử Đan là có thể trở thành điện chủ điện thứ chín của Hư Thần Tông, ngươi là người thứ nhất làm được, chẳng qua hiện tại chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt." Hạo Đế Chu Hạo cười nói.

Anh ta nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt rõ ràng có vẻ kỳ dị.

Diệp Tinh lắc đầu, nói: "Nếu không phải có Hạo Đế ngài, ta cũng sẽ không nhanh như vậy đạt tới tình trạng hiện tại."

Hư Thần Tông đã cho hắn điều kiện bồi dưỡng đỉnh cấp.

"Ha ha, lấy át chủ bài của ngươi, cho dù không có Hư Thần Tông, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ quật khởi mà thôi." Chu Hạo cười to nói.

Trong nháy mắt này, Diệp Tinh tựa hồ cảm thấy tất cả át chủ bài, khí lưu màu đen, khí lưu công đức, khí lưu màu xám đều bị Hạo Đế nhìn thấu.

"Được rồi, tâm tư của ngươi bây giờ hẳn là không ở chỗ ta, ngươi trước tiên trở về điện thứ chín, chờ Sau khi Lâm Tiểu Ngư tỉnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện một chút." Chu Hạo cười nói.

Sau khi nói xong anh ta liền trực tiếp rời khỏi nơi này.

......

Trong điện thứ chín, lúc này Diệp Tinh yên lặng ngồi ở bên giường, hắn nhìn cô gái trên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

\- Diệp Tinh, đám người Côn Đế kia quá đáng ghét, ông ta không phải nói vũ trụ của mình tương lai sẽ bị phá hủy sao? Ta thấy chờ tương lai sau khi thực lực của ngươi tăng cường, trực tiếp đi vũ trụ thượng vị Côn Nguyên, diệt vũ trụ của ông ta cho bõ ghét.

Tiểu Hắc đang bay tới bay lui, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.

Lúc trước nó cũng muốn hỗ trợ, nhưng căn bản không nhúng tay vào được. Tuy rằng nó rất đặc thù, nhưng đối mặt với cường giả Đế Cảnh, một chút lực ngăn cản cũng không có.

Diệp Tinh lắc đầu, nói: "Chờ tương lai rồi nói sau."

Trong mắt hắn cũng hiện lên một tia lãnh quang, thù hận với Côn Đế lúc này, tương lai hắn nhất định sẽ báo!

Nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt Diệp Tinh lại trở nên nhu hòa.

"Tiểu Ngư, hiện tại đã không có việc gì, ngươi mau tỉnh lại đi." Hắn nhẹ giọng gọi, trong lòng có một cỗ cảm xúc khó hiểu.

Hắn nhớ tới từng chuyện trên trái đất lúc trước, kiếp trước Lâm Tiểu Ngư chết đi, hắn giống như xác sống không hồn, mãi cho đến một khắc cuối cùng của đời mình.

Mà trọng sinh trở về, hắn cũng là bù đắp hết thảy kiếp trước.

Ai cũng không có khả năng nghĩ tới, hiện tại hai người đã đi tới một bước này.

Một điều từng xảy ra trên trái đất dường như trở nên vô cùng xa xôi, nhưng cũng dường như gần ngay trước mắt.

Những ký ức kia theo thời gian trôi qua không biến mất, ngược lại hoàn toàn khắc sâu trong linh hồn của hắn...

"Diệp Tinh..." Không biết từ lúc nào, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, Diệp Tinh nhìn lại, Lâm Tiểu Ngư trên giường lúc này đã mở mắt, đang mỉm cười nhìn hắn.

"Tiểu Ngư,em rốt cục tỉnh rồi." Diệp Tinh nhìn cô gái, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vô cùng kích động.

"Diệp Tinh, sao anh lại khóc?" Lâm Tiểu Ngư vươn tay phải ra, giúp Diệp Tinh lau nước mắt trên khóe mắt một chút, trong mắt có một tia đau lòng.

"Anh đây là vui mừng mà khóc." Diệp Tinh vội vàng nói.

Hắn nhẹ nhàng nâng Lâm Tiểu Ngư lên, thân thiết nói: "Tiểu Ngư, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?"

"Em vẫn khỏe."

Lâm Tiểu Ngư cẩn thận cảm thụ một chút, nói: "Chẳng qua hình như thân thể tổn thương quá nghiêm trọng, đả thương đến cơ sở căn nguyên của bản thân, muốn khôi phục có lẽ cần thời gian vô cùng dài."

Mạnh mẽ thúc năng lượng dục căn nguyên của bốn sinh mệnh Tai Ách cấp độ Thế Giới Cảnh đỉnh phong, đại đạo của bản thân cô tổn thương rất nhiều, cơ hồ trải rộng khắp bản thân.

Tuy rằng Thần Hồn Đan có thể chữa trị tổn thương của đại đạo, nhưng đó là chữa trị một bộ phận nhỏ.

"Vậy chúng ta liền hảo hảo điều dưỡng." Nghe vậy, Diệp Tinh vội vàng nói.

Nhìn cô gái trước mắt, trong lòng Diệp Tinh lại có cảm giác thỏa mãn.

So sánh với những thứ khác, chỉ cần bên cạnh có Lâm Tiểu Ngư ở đây thì những thứ khác cái gì cũng không quan trọng.

......

Đây là một tòa cung điện có sân thượng, đứng ở trên sân thượng nhìn xuống dưới, toàn bộ Hư Thần Tông tựa hồ đều thu hết vào đáy mắt.

Những cung điện được bao quanh bởi những đám mây trắng, một dòng sông khổng lồ không ngừng chảy...

Tất cả mọi thứ đều có thể được nhìn thấy từ đây.

Lúc này trên sân thượng, một thân ảnh đang đứng thẳng, đây là một người thanh niên, trên vai thanh niên còn có một con tiểu thú màu vàng, thanh niên đứng ở chỗ này, ánh mắt lại nhìn về phía xa xa, kinh ngạc xuất thần.

"Hạo Đế."

Phía sau, Diệp Tinh đi tới, hắn nhìn về phía thân ảnh đang đứng phía trước hô lên.

–Diệp Tinh, ngươi tới rồi?

Hạo Đế quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tinh, vẫy vẫy tay, ý bảo hắn tiến lên.

Diệp Tinh đi lên phía trước, nghi hoặc hỏi: "Không biết Hạo Đế tìm ta chuyện gì?"

Lúc trước Hạo Đế đã nói với hắn sau khi Lâm Tiểu Ngư thức tỉnh thì đến gặp anh ta một lần.

"Diệp Tinh, hiện tại trái đất có ổn không?" Chu Hạo nhìn về phía Diệp Tinh, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"trái đất?"

Nghe được lời của Chu Hạo, trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.

Vị cường giả Đế Cảnh cường đại này lại biết trái đất tồn tại.

"Ha ha, rất kỳ quái?" Chu Hạo nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Trên thực tế, ta cũng đến từ trái đất."

"Cái gì?" Nghe được lời của Chu Hạo, trên mặt Diệp Tinh càng là khiếp sợ.

Tồn tại kinh khủng đứng ở vũ trụ đỉnh cao, thậm chí có thể nghiền ép cường giả Đế Cảnh khác lại đến từ trái đất, đến từ một chỗ với hắn.

Trong lòng khiếp sợ, Diệp Tinh không nhịn được hỏi: "Hạo Đế, vậy ngươi rời khỏi trái đất khi nào?"

Khi hắn rời khỏi trái đất, lúc đó trái đất còn rất lạc hậu, thậm chí còn không có mở ra thời đại tu luyện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom