-
Chương 2121-2125
Chương 2121 Vũ trụ thượng vị bị hủy diệt 1
"Diệp Tinh". Lúc này trong hư không, ánh mắt con sâu róm nhỏ màu đen đầy vẻ lo lắng.
Nó đã nhận được tin tức Diệp Tinh từ Hư Thần Tông truyền đến.
"Trên người ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại hóa thành Tai Ách?"
Những người khác, cho dù là nhóm cường giả Đế Cảnh Kiếm Đế, Nguyên Đế cũng không biết biến cố trên người Diệp Tinh, nhưng nó lại rất hiểu Diệp Tinh, biết Diệp Tinh có phân thân Tai Ách.
Lúc này sinh mệnh Tai Ách kia đột nhiên xuất hiện, Diệp Tinh cũng hóa thành Tai Ách, đây rõ ràng là Diệp Tinh và phân thân Tai Ách của hắn.
Khả năng duy nhất phát sinh lần biến hóa này chính là cảm xúc tiêu cực trong đầu Diệp Tinh có liên quan đến Tai Ách hoàn toàn bộc phát ra, triệt để khống chế Diệp Tinh, làm Diệp Tinh biến thành Tai Ách.
Thế nhưng, lúc đầu sau khi mới nắm giữ phân thân Tai Ách, thực lực Diệp Tinh còn rất yếu vẫn ngăn cản được những cảm xúc tiêu cực đó, tại sao bây giờ lúc thực lực mạnh mẽ lại ngăn cản không được?
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hắc vô cùng lo lắng.
Vù!
Hào quang trên người nó dao động không ngừng, lúc này tốc độ thậm chí vượt xa bất kì cường giả cấp độ vô địch Thế Giới Cảnh, liên tục đến gần chỗ Diệp Tinh.
...
Ầm!
Dao động khí tức hủy diệt, vô cùng tàn khốc không ngừng tản ra, một cơ thể từ trong hư không rơi xuống, mà lúc này trong tay Diệp Tinh nắm lấy một chiếc gương.
"Côn Đế bị giết rồi, gương Vận Mệnh bị Diệp Tinh đoạt được!"
Cây Sinh Mệnh nhìn cảnh trước mặt, nét mặt vô cùng khó coi.
Sắc mặt cây Sinh Mênh vô cùng u ám.
Cộng thêm gương Vận Mệnh, bây giờ trên người Diệp Tinh đã có ba thánh vật hỗn độn hoàn chỉnh!
"Sao lại mạnh như vậy?" Ông ta nhìn Diệp Tinh, còn có Tai Ách phân thân Diệp Tinh.
Diệp Tinh bây giờ quá cường đại, cho dù không dùng bánh răng Hỗn Nguyên, thực lực khác hoàn toàn áp chế được ông ta.
Sau khi giết chết Côn Đế, ánh mắt Diệp Tinh nhìn về cây Sinh Mệnh, không khỏi làm cây Sinh Mênh tê cả da đầu.
Cho dù ông ta đang nắm giữ bánh răng Sinh Mệnh dạng phòng ngự mạnh mẽ nhất, lúc này trong lòng cũng không nắm chắc, mấu chốt là Diệp Tinh gây chấn động quá lớn với ông ta.
Vài chục năm trước, cho dù ông ta chưa đột phá đến Đế Cảnh, Diệp Tinh đối diện với ông ta, đều không có ưu thế nào, bị ông ta mạnh mẽ tranh đoạt quả căn nguyên Đế Cảnh, càng khỏi phải nói hiện giờ.
Nhưng bây giờ ông ta đã thành Đế Cảnh trước mặt Diệp Tinh, lại vô cùng sợ hãi.
Lúc này Vũ Đế và Huyền Đế đã trốn trong bánh răng Sinh Mệnh của ông ta, Côn Đế không có lực chống đỡ trong tay Diệp Tinh, càng khỏi nói đến hai người họ. Nếu không trốn, một khi Diệp Tinh ra tay với họ, họ cũng có thể bị chết.
Ầm!
Dao động khí thế khủng khiếp khóa chặt cây Sinh Mệnh, nhưng dường như bị cái đĩa màu trắng xoay tròn trên đỉnh đầu cây Sinh Mệnh ngăn cản.
Bàn về khôi phục năng lực, bánh răng Sinh Mệnh chắc chắn vượt xa đỉnh Thôn Phệ, đó là bảo vật dạng khôi phục mạnh nhất trong mười đại thánh vật hỗn độn.
Thế nhưng, Diệp Tinh nhìn cái đĩa màu trắng kia một lúc, dường như cảm thấy có chút khó giải quyết, liền xoay người, không ra tay nữa.
"Két két!"
Từng luồng âm thanh vô cùng chói tai truyền đến, trước người Diệp Tinh, đĩa bánh răng khổng lồ xoay tròn.
Một tia dao động tản ra trên bề mặt, không ngừng lan rộng khắp các hướng.
"Ầm ầm!"
Cùng với sự lan rộng, hư không phía trước không ngừng đổ sụp, trong thời gian ngắn, toàn vũ trụ thượng vị Côn Nguyên dường như đã hoàn toàn hóa thành đống đổ nát.
Mà bóng dáng Tai Ách đằng sau Diệp Tinh đang đi trên đống hoang tàn.
"Răng rắc!"
Trong hư không, bỗng nhiên có hai khe nứt xuất hiện, say đó Diệp Tinh và Tai Ách khổng lồ trực tiếp đi vào trong nó, biến mất không thấy gì nữa.
"Đi rồi?"
Soạt! Soạt!
Nhìn thấy Diệp Tinh và yêu thú Tai Ách rời đi, cây Sinh Mệnh ở bên cạnh, hai bóng người xuất hiện, đó là Vũ Đế và Huyền Đế.
Lúc này không nhìn thấy Diệp Tinh, trong lòng họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Theo sau đó, sắc mặt họ hiện vẻ cười gượng.
Họ thân là cường giả Đế Cảnh, bây giờ lại sợ hãi Diệp Tinh như vậy.
"Vũ trụ thượng vị Côn Nguyên hoàn toàn bị hủy diệt". Huyền Đế nhìn cảnh vật hoang tàn bên dưới, trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói.
Trong thời gian ngắn, Côn Đế bỏ mạng, còn vũ trụ thượng vị Côn Nguyên do ông ta nắm giữ cũng hoàn toàn bị hủy diệt.
Vụ trụ thượng vị bị phá hủy, đây là chuyện cơ bản không thể xảy ra trong lòng họ, nhưng chuyện này lại xảy ra dễ dàng trước mắt.
"Không ngờ rằng Côn Đế cuối cùng bị giết trong tay Diệp Tinh". Vũ Đế cũng lắc đầu cười gượng.
Ông ta còn nhớ đến cảnh lúc đầu họ đến Hư Thần Tông uy hiếp Diệp Tinh, lúc đó thực lực Diệp Tinh rất yếu, cơ bản ông ta không để vào mắt.
Nhưng trong thời gian ngắn Diệp Tinh càng phát triển đến bước này, hơn nữa trong lòng ông ta vô cùng e ngại Diệp Tinh.
Đang nói, đột nhiên sắc mặt Vũ Đế thay đổi.
"Diệp Tinh bước vào vũ trụ của ta rồi". Sắc mặt Vũ Đế khó coi.
Ông ta muốn đi về vũ trụ của mình cản trở, nhưng lại do dự, thực lực của ông ta nhiều nhất ngang hàng với Côn Đế, đến Côn Đế bị Diệp Tinh dễ dàng giết chết, ông ta chắc chắn không phải đối thủ của Diệp Tinh, giữ vững không được trong mấy giây.
...
"Tai Ách! ! Tai Ách giáng xuống rồi! ! ! !"
"Ác quỷ!"
"Ai đến cứu chúng tôi với?"
Lúc này từng sinh mệnh hoảng sợ nhìn hai bóng dáng che khuất bầu trời kia, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
"Két két!"
Bánh răng Hỗn Nguyên khổng lồ xoay liên tục, sau đó Diệp Tinh đi lên, khắp đại lục ở vũ trụ thượng vị Vũ Đế đang sụp đổ, phần lớn khu vực hoàn toàn sụp đổ ở nơi đổ nát này, thậm chí hóa thành hư vô.
Ầm! Ầm! Ầm!
Khắp vũ trụ thượng vị Vũ Đế, từng nguồn sáng trận pháp bay lên, nhưng không hề có lực ngăn cản.
Trong thời gian ngưng tụ chưa đến một giây liền bị Diệp Tinh trực tiếp phá hủy.
Sau đó, Diệp Tinh và phân thân Tai Ách bước vào vũ trụ thượng vị Huyền Đế!
...
Chương 2122 Vũ trụ thượng vị bị hủy diệt 2
Ầm!
Trên cự sơn khổng lồ, từng đợt dao động khí thế hủy diệt liên tục phát ra.
Mà trên đỉnh núi đó xuất hiện nhiều vết nứt.
"Gào!"
Trong khe nứt, từng tiếng gầm gừ vô cùng hưng phấn truyền đến.
Nơi chân trời phía xa, một cây cột màu đen giáng xuống, vô số ánh sáng điên cuồng tản ra xung quanh! Những chùm sáng đó đại diện cho từng sinh mệnh kì dị.
"Dương Thiên, ngươi nghĩ rằng quyết định lựa chọn Diệp Tinh trở thành màn bắt đầu diệt thế của ta như thế nào?"
Diệt Sinh toàn thân áo trắng, chòm râu màu trắng đang đứng trong hư không, nhìn Dương Thiên mỉm cười nói.
Vô số khí lưu hủy diệt dao động xung quanh ông ta, không ngừng trôi nổi, giống như đang bảo vệ vị vua duy nhất của mình.
Diệt Sinh nhìn Dương Thiên, khuôn mặt mang nét cười.
Lần diệt thế trước, Diệp Tinh đột nhiên xông vào, làm cho kế hoạch diệt thế của ông ta thất bại.
Còn lần này, diệt thế một lần nữa, mà ông ta chọn thời gian Diệp Tinh trở thành Tai Ách làm màn khởi đầu diệt thế.
"Duyên tới duyên đi, vũ trụ mới này đều do Diệp Tinh làm chủ". Diệt Sinh mỉm cười nói.
Dương Thiên nhìn Diệt Sinh, lúc này gương mặt ông ta vô cùng khó coi, chẳng qua chỉ vài giây, sắc mặt ông ta bỗng nhiên bình tĩnh lại.
"Diệt Sinh, ngươi vẫn sợ Diệp Tinh sao?" Ông ta nhìn lão giả trước mặt, bình tĩnh nói.
"Sợ?"
Nghe xong, Diệt Sinh lại khẽ cười nói: "Vũ trụ này, ta là người thống trị duy nhất, ta còn sợ ai?"
Ông ta là cường giả cấp độ Thiên Đạo Cảnh duy nhất trong vũ trụ, các cường giả khác cho dù tiếp cận cảnh giới như ông ta, cũng không thể đột phá.
"Nếu đã như vậy, ngươi vẫn ra tay trừ khử Diệp Tinh lúc hắn yếu ớt?" Khóe miệng Dương Thiên lộ vẻ châm chọc.
"Đó không phải là tác phong của Diệt Sinh ngươi".
Trong hệ Ngân Hà, Diệt Sinh bám vào trên người Hoa Thiên Nhai, muốn loại bỏ Diệp Tinh.
Lúc đó Diệp Tinh vẫn còn cách khá xa Bất Tử Cảnh.
Thế nhưng, họ vẫn luôn quan tâm đến Diệp Tinh, nếu Diệt Sinh ra tay, họ cũng sẽ ngăn chặn.
Còn Diệt Sinh bị căn nguyên Thiên Đạo gây khó khăn, chỉ có thể phân ra hóa thân xuất hiện, chỉ là thực lực hóa thân, cơ bản không phải đối thủ của họ, cho nên Diệt Sinh vẫn không thành công.
Nghe xong, sắc mặt Diệt Sinh không đổi, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ không muốn các ngươi có bất cứ cơ hội nào".
Ông ta nhìn Dương Thiên, mỉm cười nói: "Chẳng qua bây giờ cũng không quan trọng. Cho dù các ngươi chuẩn bị nhiều cơ duyên cho Diệp Tinh, nhưng dựa vào tình hình bây giờ của Diệp Tinh, ngươi cho rằng hắn vẫn có thể yên tâm tu luyện sao?"
Dốc lòng tu luyện, tâm cảnh rất quan trọng, tâm không tĩnh, sao có thể tu luyện, ước chừng đại đạo dung hợp cũng lĩnh ngộ không được bao nhiêu.
Bây giờ người nhà Diệp Tinh biến mất, chỉ còn lại một mình hắn, lại hóa thành Tai Ách, có thể thấy rõ hắn coi trọng người nhà.
Càng xem trọng, càng khó bước ra khỏi đó.
"Bây giờ ta cơ bản không thể chính thức xuất hiện, nhưng mà lúc bản thể ta xuất hiện, Diệp Tinh có thể đạt đến Đế Cảnh không đều không thể nói chắc".
Diệt Sinh hờ hững nói: "Cho dù thực lực đám Dương Thiên các ngươi ta cũng không quan tâm, huống gì là Diệp Tinh?"
Ông ta là cường giả cấp độ Thiên Đạo Cảnh duy nhất trong trời đất, bây giờ giết không được nhóm người Dương Thiên, chỉ vì ông ta bị căn nguyên Thiên Đạo trói buộc, không có cách chính thức xuất thế.
Nhưng một khi chính thức xuất thế, lúc đó chỉ cần Diệp Tinh chưa đạt đến Thiên Đạo Cảnh, vậy thì chắc chắn không phải đối thủ của ông ta, sẽ bị ông ta dễ dàng giết chết.
Cho nên, trong lòng ông ta không hề lo lắng nhiều.
"Nhưng ngươi vẫn sợ".
Dương Thiên cười khẩy nói: "Cho dù ngươi chỉ có một tia cơ hội thất bại, ngươi vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi".
Diệt Sinh không biết tồn tại bao lâu, không biết phát động bao nhiêu lần diệt thế, từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy bất kì uy hiếp nào, nhưng bây giờ lại cảm nhận được từ người Diệp Tinh.
Dù chỉ một tia, Diệt Sinh đều sẽ cảm thấy như ngồi trên bàn chông.
"Hơn nữa, lần này bọn ta cũng chuẩn bị kĩ càng, Diệt Sinh, ước chừng diệt thế của ngươi tất nhiên sẽ thất bại!"
Ông ta nhìn người đàn ông áo trắng trước mặt, lạnh lùng nói.
Nghe xong, Diệt Sinh đột nhiên nhìn về một nơi, sắc mặt ông ta cũng hơi trầm xuống.
"Vậy ta đợi trận chiến cuối cùng".
Diệt Sinh nhìn Dương Thiên, khẽ nói.
Trong mắt ông ta đầy sát ý, nhưng đạt đến cấp độ như Dương Thiên, nếu ông ta không xuất hiện, bất kì sinh mệnh kì dị nào cũng không thể làm gì được Dương Thiên.
Vù...
Vô số khí lưu hủy diệt tản ra, sau đó lại hóa thành một vòng xoáy, vòng xoáy này nuốt trọn cơ thể của Diệt Sinh, lập tức hư không trước mắt bỗng nhiên khôi phục lại yên tĩnh.
...
"Ầm! ! !"
Vũ trụ thượng vị Huyền Đế, hai bóng người đang tiến đến.
"Két két!"
Trước người Diệp Tinh, một đĩa bánh răng khổng lồ không ngừng chuyển động, hư không khắp nơi trong vũ trụ thượng vị Huyền Đế liên tục sụp đổ, còn khu vực bên dưới đống đổ nát hoàn toàn vỡ vụn, thậm chí hóa thành hư vô.
Trước mặt yêu thú Tai Ách khổng lồ kia, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu nó.
Vòng xoáy này, giống như hố đen, nuốt trọn toàn bộ, cả hư không đều bị bóp méo, dường như biến thành lốc xoáy khổng lồ.
Khắp nơi trên vũ trụ thượng vị Huyền Đế theo sau yêu thú Tai Ách, cũng liên tục bị phá hủy.
"Ác quỷ!"
"Ai đến cứu chúng tôi!"
Bên dưới, ánh mắt vô số cường giả mang vẻ hoảng sợ, nhìn thấy hai bóng dáng đang đi đến vũ trụ của họ, trong lòng tuyệt vọng.
Vù!
Ở xa, đột nhiên một chùm sáng bay đến, tốc độ chùm sáng này rất nhanh, giống như thoáng cái đến trước người Diệp Tinh, sau đó hóa thành con sâu róm nhỏ màu đen.
"Diệp Tinh!"
Sâu róm nhỏ Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh vội nói: "Diệp Tinh, ngươi làm sao vậy?"
Sâu róm nhỏ vội chạy đến chính là Tiểu Hắc.
Chương 2123 Tỉnh lại
Lúc này nó nhìn về Diệp Tinh bị vô số khí lưu màu đen bao phủ khắp người, tản ra khí thế vô cùng thô bạo, nước mắt mau chóng rơi xuống.
Trước đây Diệp Tinh sắp đột phá đến Thế Giới Cảnh, họ vô cũng hưng phấn, đợi sau khi đột phá đi tìm Côn Đế tính sổ.
Thế nhưng thời gian ngắn không gặp, Diệp Tinh lại biến thành dáng vẻ này.
Nghe thấy lời của nó, Diệp Tinh chỉ sững sờ, ánh mắt màu đỏ nhìn Tiểu Hắc, hắn cũng không ra tay với Tiểu Hắc, mà tiếp tục phá hủy vũ trụ trước mắt.
"Diệp Tinh, ta là Tiểu Hắc, ngươi bị cảm xúc tiêu cực Tai Ách ảnh hưởng, ngươi mau tỉnh lại". Tiểu Hắc không ngừng gào lên.
Thế nhưng Diệp Tinh cơ bản không nghe thấy lời của nó, cơ thể hắn tỏa ra một nỗi bi thương, cứ như vậy không ngừng phá hủy, dường như bản thân chỉ còn sót lại một bản năng này.
Bản năng này chính là phá hủy tất cả!
Soạt! Soạt!
Trong hư không, hai bóng người xuất hiện, một người là sinh mệnh kì dị, sinh mệnh này tựa như hỗn hợp của Giao long và Kỳ lân.
Còn có một người xem ra chỉ mới bốn năm tuổi.
Trên mặt đầy bí văn màu đen, nơi cổ đứa bé có lân giáp che phủ.
Đó là Nguyên Đế và Nguyên Hâm Chiến.
Họ nắm giữ Thời Không Châu đứng thứ mười trong danh sách thánh vật hỗn độn, mặc dù Thời Không Châu không có trợ giúp gì cho thực lực, nhưng lại có thể tùy ý đi khắp nơi.
Biết được chuyện ở đây, họ nhanh chóng đến nơi này.
"Diệp Tinh sao lại thành ra như vậy?" Nguyên Hâm Chiến nhìn dáng vẻ của Diệp Tinh, sắc mặt thay đổi.
Diệp Tinh bây giờ hoàn toàn hóa thành sinh mệnh Tai Ách, dao động khí thế khủng bố trên người thậm chí vượt qua cha cậu ta, đạt đến cấp độ vô cùng khủng khiếp.
"Không biết". Nét mặt Nguyên Đế nghiêm túc, lắc đầu nói.
Ông ta cũng không rõ trước mắt xảy ra thay đổi gì.
"Răng rắc!"
Đột nhiên hư không vỡ nát, sau đó lại có một vài bóng dáng xuất hiện, dẫn đầu là một thanh niên.
Nhìn thấy thanh niên này, Nguyên Đế nhanh chóng bay đến, cung kính nói: "Hạo Đế".
Thanh niên đến đây chính là Hạo Đế.
Mà sau lưng Hạo Đế còn có ba người, đó là Thánh tôn Thời Không, Thánh tôn Hư Thủy, Thánh tôn Hồn Thiên.
"Diệp Tinh..." Lúc này Thánh tôn Thời Không nhìn đệ tử của mình, trên mặt đầy vẻ đau lòng.
Ông ta đã nghe tình hình từ Hạo Đế.
"Diệp Tinh, ngươi mau tỉnh lại". Ông không do dự bay đến trước người Diệp Tinh, liên tục gọi to.
Diệp Tinh là đệ tử ông ta hãnh diện nhất, sau khi đi ra vũ trụ của họ, liền nhanh chóng vượt qua họ, trong thời gian ngắn đạt đến bước này.
Thế nhưng, trọng trách trên lưng đệ tử ông ta quá nhiều.
Từ lúc bắt đầu tu luyện đến bây giờ, Diệp Tinh cũng mới tu luyện hơn hai mươi nghìn năm, đối với họ mà nói, đó là thời gian ngắn ngủi ra sao?
Nhưng toàn bộ người nhà biến mất, còn trách nhiệm ngăn cản diệt thế cũng rơi vào người đệ tử này của ông ta.
Thánh tôn Thời Không cùng Tiểu Hắc liên tục gào to, nhưng Diệp Tinh vẫn giống như không nghe thấy, liên tục phá hủy.
Trên người hắn tràn đầy khí thế tàn khốc, trong mắt có vẻ tuyệt vọng, còn có thù hận với thế giới này.
Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này, linh hồn của hắn lúc này đã rơi vào trong vực sâu, không cách nào thoát khỏi, hắn cũng không muốn thoát ra.
"Hủy diệt!"
Lúc này trong lòng Diệp Tinh chỉ có một suy nghĩ.
Ầm! Ầm!
Dưới ảnh hưởng của bánh răng Hỗn Nguyên và đỉnh Thôn Phệ, vũ trụ bên dưới bị phá hủy không ngừng.
"Diệp Tinh..."
Lúc này, đột nhiên một giọng nói ấm áp vang lên trong đầu Diệp Tinh.
Trong đầu hắn lại có một chùm sáng màu trắng kì dị phát ra dao động.
Nghe thấy giọng nói in dấu nơi sâu nhất trong linh hồn, cả người Diệp Tinh rơi vào trong cảm xúc tiêu cực Tai Ách đột nhiên ngưng lại, linh hồn bỗng nhiên run rẩy dữ dội.
Trong mắt hắn dường như có hơi ngọ nguậy, nhưng đều bị cảm xúc tiêu cực khắp nơi áp chế toàn bộ.
"Diệp Tinh..."
Sau đó, lại có giọng nói ấm áp truyền đến, nghe giọng nói này, linh hồn Diệp Tinh càng bắt đầu run rẩy.
Những cảm xúc tiêu cực đó lại bị đẩy lui dưới tác động của giọng nói này, ánh mắt Diệp Tinh cuối cùng xuất hiện tia trấn tĩnh.
"Tiểu...Tiểu Ngư..." Giọng hắn khàn khàn, lúc này sững sờ nhìn phía trước.
Giọng Diệp Tinh rất khàn, lúc này sững sờ nhìn về phía trước.
Vù...
Chùm sáng trắng trong đầu hắn lấp lánh, sau đó trước mặt có một bóng người xuất hiện.
Đó là một người con gái, người con gái lúc này nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt hắn, trong mắt đầy vẻ đau lòng.
"Tiểu Ngư, anh rất nhớ em".
Diệp Tinh nhìn người con gái trước mặt, cảm xúc tiêu cực Tai Ách trong mắt đột nhiên rút như thủy triều.
Hắn muốn ôm người con gái trước mắt, nhưng cơ bản làm không được.
"Diệp Tinh, trước đây anh chẳng phải đã đồng ý với em, cho dù em không còn nữa, anh vẫn sống thật tốt sao". Lâm Tiểu Ngư nhìn dáng vẻ bây giờ của Diệp Tinh, đau lòng nói.
Đó là một phần linh hồn của cô, được Hạo Đế giữ lại trong chùm sáng trắng kia, bây giờ lại dùng cách này gặp mặt Diệp Tinh, đánh thức Diệp Tinh đang bị lún sâu.
"Nhưng anh không làm được".
Diệp Tinh nhìn người con gái trước mặt, cũng ý thức được đây là ý thức cuối cùng của Lâm Tiểu Ngư, hắn nhìn người con gái phía trước, nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô, dường như muốn hoàn toàn in dấu cô vào sâu trong linh hồn của mình.
Trong giọng nói của hắn đầy niềm nhớ mong, chính thức xa cách mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ này, trong thời gian ngắn, hắn giống như đi vào trong địa ngục.
"Diệp Tinh, đừng đau lòng, đời người trăm năm, chúng ta đã ở cùng nhau hơn hai mươi nghìn năm rồi, đây đã là ban ơn lớn nhất trên trời rồi".
Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, khẽ nói.
"Tiểu Tinh".
Lúc này, bên cạnh Lâm Tiểu Ngư lại có vài bóng người xuất hiện, đó là Diệp Kiến An, Lưu Mai, Diệp Lân, Tiểu Bảo Nhi và Tiểu Đồng Mục.
Chương 2124 Lời chia tay cuối cùng
"Ba, mẹ, Tiểu Lân, Bảo Nhi, Tiểu Đồng".
Diệp Tinh nhìn nhóm người xuất hiện, giọng nói khàn khàn kêu to.
Trước đó Huyễn Thần Giới sụp đổ, hắn vẫn không có cơ hội nói lời từ biệt với người nhà mình.
"Tiểu Tinh".
Diệp Kiến An nhìn con trai mình, biết linh hồn của mình sắp tan biến, nhưng trên mặt ông không có vẻ sợ hãi, mà còn mỉm cười nói: "Ba con không có bản lĩnh gì, nhưng Tiểu Tinh con là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ba. Tiểu Tinh, Tiểu Ngư nói đúng, đời người sống trăm năm, chúng ta đã sống hơn hai mươi nghìn năm, thỏa mãn rồi".
"Tiểu Tinh, chúng ta không còn nữa, con nhất định phải chăm sóc tốt bản thân". Ở bên cạnh, Lưu Mai đau lòng nhìn con trai mình.
Diệp Tinh đã lớn, trong lòng bà cũng chỉ là một đứa trẻ, mà sau này chỉ còn lại một mình Diệp Tinh sống tiếp.
"Ba, mẹ".
Diệp Tinh nhìn về ba mẹ mình, trong lòng đau buồn.
"Ba".
Diệp Lân nhìn ba mình, nắm quả đấm, kiêu hãnh nói: "Ba là người con sùng bái nhất bây giờ, con tin bất cứ chuyện gì cũng không thể đánh gục ba".
Trong lòng cậu, ba mình giống như một ngọn núi lớn, cậu vẫn muốn sau này có thể kề vai sát cánh với ba mình. Thế nhưng, bây giờ không còn cơ hội nữa.
"Tiểu Lân".
Diệp Tinh vô cùng đau lòng, hắn luôn yêu cầu nghiêm khắc với Diệp Lân, kỳ vọng vào cậu rất nhiều.
"Ba, Bảo Nhi đi trước đây". Tiểu Bảo Nhi nhìn Diệp Tinh, nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ.
Bên cạnh Bảo Nhi, Tiểu Đồng Mục kéo tay cô bé.
Cô bé nhìn Diệp Tinh, trên mặt cũng phảng phất nỗi buồn, vẫy tay nhỏ của mình, nói: "Ba, tạm biệt".
Vù...
Bóng người họ bắt đầu lu mờ, dần dần trở nên trong suốt.
"Diệp Tinh, nhất định phải sống tốt".
Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh không chớp mắt, khẽ nói.
Diệp Kiến An, Lưu Mai, Diệp Lân, Tiểu Bảo Nhi, Tiểu Đồng Mục đều đang nhìn Diệp Tinh, sau đó bóng người của họ đều trở nên trong suốt, cuối cùng tan biến giữa đất trời.
"Đừng mà..."
Diệp Tinh nhìn người nhà của mình, muốn giữ họ lại, nhưng cơ bản làm không được, hắn ngơ ngác nhìn vào hư không khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Thế nhưng, bây giờ người nhà hắn không còn sống nữa, dù một tia ý thức cũng không có.
"Diệp Tinh".
Tiểu Hắc thoáng cái bay đến bên cạnh Diệp Tinh, nhìn Diệp Tinh, trong mắt rơi lệ, nói: "Nếu trong lòng ngươi khó chịu, vậy hãy khóc ra".
Bây giờ nó hoàn toàn biết chuyện gì đã xảy ra.
"Tiểu Hắc..."
Nhìn Tiểu Hắc trước mặt, cảm xúc trong lòng Diệp Tinh dường như được nhen nhóm trong nháy mắt, nước mắt hắn đột nhiên trào ra, cả người hắn lập tức quỳ trên đống hoang tàn, khóc thút thít như một đứa trẻ.
"Diệp Tinh".
Nhóm người Thánh tôn Thời Không, Thánh tôn Hư Thủy, Thánh tôn Hồn Thiên, Nguyên Đế, Nguyên Hâm Chiến ở xung quanh đang nhìn Diệp Tinh, trong lòng thở dài một cái.
Hạo Đế nhìn Diệp Tinh, cũng thở dài môt hơi.
Vũ trụ đạt đến thực lực nhất định, ở một trình độ nhất định có thể làm người khác sống lại, đó chính là tuổi thọ chưa kết thúc.
Giống như nhóm người Lâm Tiểu Ngư, Diệp Kiến An kiếp trước lúc đầu thực lực không mạnh, nhiều nhất một trăm năm sau sẽ chết, cho dù bây giờ sống lại, họ cũng sẽ hóa thành tro bụi trên vết tích thời gian.
Không chỉ có vậy, nhóm người Lâm Tiểu Ngư, Diệp Kiến An bị sự quấy nhiễu của hai thánh vật hỗn độn hoàn chỉnh Huyễn Thần Giới và Thiên Đạo Liên Bàn, mới không thể thành công sống lại.
Mà hắn đã biết, người nhà của hắn đã thật sự chết đi, cũng không có cơ hội sống lại.
Có thể có, nhưng dựa vào thực lực của hắn bây giờ cơ bản không biết được.
"Diệp Tinh". Tiểu Hắc đợi bên cạnh Diệp Tinh, trong mắt đầy vẻ thương cảm.
Nó ở bên cạnh Diệp Tinh, cũng rất thân quen với nhóm Lâm Tiểu Ngư, Diệp Lân, càng thích Tiểu Bảo Nhi và Tiểu Đồng Mục ngoan ngoãn.
Trong lòng nó, người nhà của Diệp Tinh đều trở thành người nhà của nó.
Nhưng lúc này nó lại nhận thấy nỗi thương cảm này, vẫn luôn an ủi Diệp Tinh.
Không biết qua bao lâu, Diệp Tinh cuối cùng đứng lên, lúc này cơ thể hắn đều mang khí tức bi ai.
Nhìn cảnh trước mắt, toàn bộ vũ vụ thượng vị Huyền Đế giống như hóa thành phế tích.
Trong thời gian ngắn, hắn trực tiếp phá hủy ba vũ trụ.
Mặc dù như vậy, nhưng lúc này cảm xúc tiêu cực Tai Ách trong mắt Diệp Tinh đã hoàn toàn tan biến, khí lưu màu đen cũng bị khí lưu công đức ngũ sắc áp chế triệt để một lần nữa.
"Diệp Tinh, ngươi sao rồi?" Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh đứng lên, vội hỏi.
Lúc này nó rất muốn khóc, trong thời gian ngắn, toàn bộ đều thay đổi.
"Ta không sao". Diệp Tinh lắc đầu, giọng nói hắn rất khàn, tóc tai xơ xác, thậm chí có tóc bạc mọc ra.
"Diệp Tinh".
Hạo Đế nhìn Diệp Tinh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhanh chóng bay qua, anh ta nhìn Diệp Tinh thở dài một hơi nói: "Bây giờ diệt thế giáng xuống, ngươi chuẩn bị kề vai chiến đấu với chúng ta không?"
Diệt thế, bao phủ khắp vũ trụ, không có cách trốn thoát.
Còn Diệp Tinh được cho là hi vọng thành công duy nhất của họ.
Nghe xong, Diệp Tinh trầm mặc một lát, hắn nhìn Chu Hạo, lại lắc đầu nói: "Hạo Đế, ta rất mệt, ta không muốn chiến đấu nữa".
Bây giờ, Diệp Tinh chỉ cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, không chỉ là cơ thể, hơn hết chính là trong linh hồn, cơ bản hắn không có bất kì dục vọng chiến đấu nào.
Nghe lời nói của Diệp Tinh, trong lòng Chu Hạo thở một hơi, sau đó gật đầu nói: "Được, diệt thế có ta ngăn cản, Diệp Tinh ngươi nếu có chuyện gì có thể trực tiếp tìm chúng ta".
Chương 2125 Rời đi một mình
"Diệp Tinh, ngươi muốn đi đâu, ta đi với ngươi." Lúc này Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh, nghe được lời hắn nói, vội vàng nói.
"Không cần, Tiểu Hắc." Diệp Tinh lắc lắc đầu.
Hắn vung tay phải lên, tiếp đó có ba món bảo vật xuất hiện.
Ba món bảo vật này, một món là đĩa bánh răng kỳ dị, một món là tiểu đỉnh kỳ dị, một món là chiếc gương phong cách cổ xưa.
Bánh răng Hỗn Nguyên, đỉnh Thôn Phệ, gương Vận Mệnh, đây là ba món Thánh vật Hỗn Độn hoàn chỉnh!
"Tiểu Hắc, đỉnh Thôn Phệ này cho ngươi."
Diệp Tinh lấy ra ba món bảo vật này, sau đó giao đỉnh Thôn Phệ cho Tiểu Hắc.
Tốc độc của Tiểu Hắc vô cùng kinh người, ngoại trừ cường giả Đế cảnh, ước chừng không có bất kỳ kẻ nào có thể bắt được nó, mà tốc độ này vẫn còn đang tăng mạnh. Có điều phương diện phòng ngự lại không đủ, đoán chừng nếu thừa nhận công kích của một vị Thế Giới cảnh vô địch, liền có thể trực tiếp ngã xuống.
Có đỉnh Thôn Phệ, Tiểu Hắc sẽ không cần lo lắng phòng ngự không đủ. Đây là bảo vật thích hợp với nó nhất.
"Hạo Đế, Bánh răng Hỗn Nguyên và gương Vận Mệnh này ngươi xem rồi xử lý đi." Diệp Tinh đưa hai món Thánh vật Hỗn Độn còn lại cho Chu Hạo.
Hắn biết sự khủng bố của diệt thế, hắn không muốn chiến đấu, những bảo vật này để ở trên người hắn cũng không có tác dụng gì, hắn cũng không muốn dùng chúng nữa.
Có điều, ngoại trừ ba món Thánh vật Hỗn Độn này, trên người Diệp Tinh còn có hai món Thánh vật Hỗn Độn, đó là Thiên Đạo Liên Bàn và Huyễn Thần giới.
Thiên Đạo Liên Bàn có thể du hành xuyên qua Dòng sông Thời gian, hiện tại Diệp Tinh căn bản không thúc giục được, cũng không biết làm như thế nào để thúc giục.
Người nhà của hắn đã biến mất, nhưng mà kỳ thật trong lòng hắn vẫn còn ôm một tia hi vọng xa vời, mà hi vọng này ở ngay trên Thiên Đạo Liên Bàn.
Nói không chừng lúc nào đó có thể lại xuyên qua Dòng sông Thời gian, nói vậy nói không chừng hắn còn có thể tìm được phương pháp để người nhà mình sống lại.
Cho dù hi vọng này xa vời, nhưng mà hắn cũng không thể buông tha được.
Về phần Huyễn Thần giới đã hoàn toàn vỡ nát, lúc này đã hoàn toàn mất đi uy lực.
Vung tay phải lên, sau đó trước người Diệp Tinh lại xuất hiện hơn trăm món binh khí, trên tất cả những binh khí này đều tản ra uy lực cực kỳ cường đại, vượt xa Thánh khí thượng phẩm.
"Những thứ này đều là. . . Bán Thánh vật Hỗn Độn."
"Trên người Diệp Tinh vậy mà còn có trên trăm món binh khí loại cấp bậc này?"
Nhìn thấy những bảo vật này xuất hiện, trong mắt đám người Nguyên Đế, Thần Đế Sinh Mệnh lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cho dù là Đại sư Thạch Hồn có năng lực luyện khí mạnh nhất vũ trụ đến bây giờ cũng chỉ luyện chế ra được mấy chục món bán Thánh vật Hỗn Độn, mỗi một món sau khi luyện chế thành công, bọn họ đều đã phái người đến tranh đoạt, nhưng cũng không nhất định có thể chiếm được.
Loại bảo vật cấp bậc này, cho dù là bọn họ cũng đều vô cùng động tâm, nhưng mà hiện tại trên người Diệp Tinh lại lập tức xuất hiện nhiều như vậy.
Diệp Tinh đưa gần như toàn bộ hơn trăm món bán Thánh vật Hỗn Độn cho Hạo Đế, một vài món thì đưa cho đám người Thánh tôn Thời Không.
"Diệp Tinh." Chu Hạo khẽ than một tiếng, cuối cùng thu toàn bộ chúng lại.
"Ta đi đây."
Diệp Tinh nhìn về phía mọi người, gật gật đầu với Tiểu Hắc, đám người Thánh tôn Thời Không, Hạo Đế.
"Răng rắc!"
Trong hư không xuất hiện một vết nứt, Diệp Tinh và phân thân Tai Ách đều bước vào trong đó, nháy mắt biến mất không thấy.
"Diệp Tinh!!!"
Tiểu Hắc muốn đi theo Diệp Tinh, nhưng mà lại hoàn toàn không cảm ứng được tung tích của Diệp Tinh.
"Diệp Tinh hắn thúc giục căn nguyên Thiên Đạo, chặt đứt toàn bộ dao động xung quanh của mình." Chu Hạo nhìn Tiểu Hắc, lắc lắc đầu.
Lúc này cho dù là ông ta, cũng không biết rốt cuộc Diệp Tinh đi nơi nào.
"Ầm!"
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nơi chân trời phía xa, một cột đá màu đen bỗng nhiên xuất hiện, sau đó chậm rãi buông xuống.
Cây cột khổng lồ màu đen cực kỳ to lớn, mặt trên dày đặc bí văn kỳ dị, sương mù vờn quanh. Từng luồng khí tức vô cùng quỷ dị bắt đầu phát ra từ đó, hơn nữa không ngừng lan tràn về phía bốn phía.
Sau khi lan tràn, hư không xung quanh liền xảy ra biến hóa với tốc độ gần như lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Bóng tối bắt đầu bao phủ mảng lớn khu vực.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Không chỉ có nơi này, lúc này những khu vực khác cũng đều có những cây cột khổng lồ màu đen buông xuống!
Tổng cộng mười cây, cũng là nhóm những cây cột khổng lồ màu đen thứ hai buông xuống thế giới này.
"Hạo Đế." Lúc này đám người Nguyên Đế đi tới, nhìn về phía Hạo Đế, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
"Làm sao bây giờ?"
Từng cây cột khổng lồ màu đen không ngừng buông xuống, số lượng những sinh mệnh quỷ dị cũng càng ngày càng nhiều.
"Đối mặt diệt thế, chỉ có thể chiến!" Trong mắt Hạo Đế lóe lên ánh sáng lạnh.
Ông ta nhìn hư không phía trước.
"Răng rắc!"
Hư không vỡ ra, bỗng nhiên một sinh mệnh từ trong đó đi ra.
Đây là một sinh mệnh vô cùng dữ tợn, toàn bộ thân hình cùng loại với Giao Long, cổ rất dài, giống như là rắn, mặt trên dày đặc lân giáp dữ tợn, đầu giống như là đầu cá sấu, răng nanh dày đặc, làm cho người ta không rét mà run.
Toàn thân nó cũng tràn đầy gai ngược dữ tợn, sau lưng xuất hiện một đôi cánh bằng xương khổng lồ.
Cả người nó tản ra một luồng sát khí kinh người, sát khí này so với cự thú Tai Ách vừa rồi còn khủng bố hơn.
"Diệp Tinh". Lúc này trong hư không, ánh mắt con sâu róm nhỏ màu đen đầy vẻ lo lắng.
Nó đã nhận được tin tức Diệp Tinh từ Hư Thần Tông truyền đến.
"Trên người ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại hóa thành Tai Ách?"
Những người khác, cho dù là nhóm cường giả Đế Cảnh Kiếm Đế, Nguyên Đế cũng không biết biến cố trên người Diệp Tinh, nhưng nó lại rất hiểu Diệp Tinh, biết Diệp Tinh có phân thân Tai Ách.
Lúc này sinh mệnh Tai Ách kia đột nhiên xuất hiện, Diệp Tinh cũng hóa thành Tai Ách, đây rõ ràng là Diệp Tinh và phân thân Tai Ách của hắn.
Khả năng duy nhất phát sinh lần biến hóa này chính là cảm xúc tiêu cực trong đầu Diệp Tinh có liên quan đến Tai Ách hoàn toàn bộc phát ra, triệt để khống chế Diệp Tinh, làm Diệp Tinh biến thành Tai Ách.
Thế nhưng, lúc đầu sau khi mới nắm giữ phân thân Tai Ách, thực lực Diệp Tinh còn rất yếu vẫn ngăn cản được những cảm xúc tiêu cực đó, tại sao bây giờ lúc thực lực mạnh mẽ lại ngăn cản không được?
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hắc vô cùng lo lắng.
Vù!
Hào quang trên người nó dao động không ngừng, lúc này tốc độ thậm chí vượt xa bất kì cường giả cấp độ vô địch Thế Giới Cảnh, liên tục đến gần chỗ Diệp Tinh.
...
Ầm!
Dao động khí tức hủy diệt, vô cùng tàn khốc không ngừng tản ra, một cơ thể từ trong hư không rơi xuống, mà lúc này trong tay Diệp Tinh nắm lấy một chiếc gương.
"Côn Đế bị giết rồi, gương Vận Mệnh bị Diệp Tinh đoạt được!"
Cây Sinh Mệnh nhìn cảnh trước mặt, nét mặt vô cùng khó coi.
Sắc mặt cây Sinh Mênh vô cùng u ám.
Cộng thêm gương Vận Mệnh, bây giờ trên người Diệp Tinh đã có ba thánh vật hỗn độn hoàn chỉnh!
"Sao lại mạnh như vậy?" Ông ta nhìn Diệp Tinh, còn có Tai Ách phân thân Diệp Tinh.
Diệp Tinh bây giờ quá cường đại, cho dù không dùng bánh răng Hỗn Nguyên, thực lực khác hoàn toàn áp chế được ông ta.
Sau khi giết chết Côn Đế, ánh mắt Diệp Tinh nhìn về cây Sinh Mệnh, không khỏi làm cây Sinh Mênh tê cả da đầu.
Cho dù ông ta đang nắm giữ bánh răng Sinh Mệnh dạng phòng ngự mạnh mẽ nhất, lúc này trong lòng cũng không nắm chắc, mấu chốt là Diệp Tinh gây chấn động quá lớn với ông ta.
Vài chục năm trước, cho dù ông ta chưa đột phá đến Đế Cảnh, Diệp Tinh đối diện với ông ta, đều không có ưu thế nào, bị ông ta mạnh mẽ tranh đoạt quả căn nguyên Đế Cảnh, càng khỏi phải nói hiện giờ.
Nhưng bây giờ ông ta đã thành Đế Cảnh trước mặt Diệp Tinh, lại vô cùng sợ hãi.
Lúc này Vũ Đế và Huyền Đế đã trốn trong bánh răng Sinh Mệnh của ông ta, Côn Đế không có lực chống đỡ trong tay Diệp Tinh, càng khỏi nói đến hai người họ. Nếu không trốn, một khi Diệp Tinh ra tay với họ, họ cũng có thể bị chết.
Ầm!
Dao động khí thế khủng khiếp khóa chặt cây Sinh Mệnh, nhưng dường như bị cái đĩa màu trắng xoay tròn trên đỉnh đầu cây Sinh Mệnh ngăn cản.
Bàn về khôi phục năng lực, bánh răng Sinh Mệnh chắc chắn vượt xa đỉnh Thôn Phệ, đó là bảo vật dạng khôi phục mạnh nhất trong mười đại thánh vật hỗn độn.
Thế nhưng, Diệp Tinh nhìn cái đĩa màu trắng kia một lúc, dường như cảm thấy có chút khó giải quyết, liền xoay người, không ra tay nữa.
"Két két!"
Từng luồng âm thanh vô cùng chói tai truyền đến, trước người Diệp Tinh, đĩa bánh răng khổng lồ xoay tròn.
Một tia dao động tản ra trên bề mặt, không ngừng lan rộng khắp các hướng.
"Ầm ầm!"
Cùng với sự lan rộng, hư không phía trước không ngừng đổ sụp, trong thời gian ngắn, toàn vũ trụ thượng vị Côn Nguyên dường như đã hoàn toàn hóa thành đống đổ nát.
Mà bóng dáng Tai Ách đằng sau Diệp Tinh đang đi trên đống hoang tàn.
"Răng rắc!"
Trong hư không, bỗng nhiên có hai khe nứt xuất hiện, say đó Diệp Tinh và Tai Ách khổng lồ trực tiếp đi vào trong nó, biến mất không thấy gì nữa.
"Đi rồi?"
Soạt! Soạt!
Nhìn thấy Diệp Tinh và yêu thú Tai Ách rời đi, cây Sinh Mệnh ở bên cạnh, hai bóng người xuất hiện, đó là Vũ Đế và Huyền Đế.
Lúc này không nhìn thấy Diệp Tinh, trong lòng họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Theo sau đó, sắc mặt họ hiện vẻ cười gượng.
Họ thân là cường giả Đế Cảnh, bây giờ lại sợ hãi Diệp Tinh như vậy.
"Vũ trụ thượng vị Côn Nguyên hoàn toàn bị hủy diệt". Huyền Đế nhìn cảnh vật hoang tàn bên dưới, trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói.
Trong thời gian ngắn, Côn Đế bỏ mạng, còn vũ trụ thượng vị Côn Nguyên do ông ta nắm giữ cũng hoàn toàn bị hủy diệt.
Vụ trụ thượng vị bị phá hủy, đây là chuyện cơ bản không thể xảy ra trong lòng họ, nhưng chuyện này lại xảy ra dễ dàng trước mắt.
"Không ngờ rằng Côn Đế cuối cùng bị giết trong tay Diệp Tinh". Vũ Đế cũng lắc đầu cười gượng.
Ông ta còn nhớ đến cảnh lúc đầu họ đến Hư Thần Tông uy hiếp Diệp Tinh, lúc đó thực lực Diệp Tinh rất yếu, cơ bản ông ta không để vào mắt.
Nhưng trong thời gian ngắn Diệp Tinh càng phát triển đến bước này, hơn nữa trong lòng ông ta vô cùng e ngại Diệp Tinh.
Đang nói, đột nhiên sắc mặt Vũ Đế thay đổi.
"Diệp Tinh bước vào vũ trụ của ta rồi". Sắc mặt Vũ Đế khó coi.
Ông ta muốn đi về vũ trụ của mình cản trở, nhưng lại do dự, thực lực của ông ta nhiều nhất ngang hàng với Côn Đế, đến Côn Đế bị Diệp Tinh dễ dàng giết chết, ông ta chắc chắn không phải đối thủ của Diệp Tinh, giữ vững không được trong mấy giây.
...
"Tai Ách! ! Tai Ách giáng xuống rồi! ! ! !"
"Ác quỷ!"
"Ai đến cứu chúng tôi với?"
Lúc này từng sinh mệnh hoảng sợ nhìn hai bóng dáng che khuất bầu trời kia, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
"Két két!"
Bánh răng Hỗn Nguyên khổng lồ xoay liên tục, sau đó Diệp Tinh đi lên, khắp đại lục ở vũ trụ thượng vị Vũ Đế đang sụp đổ, phần lớn khu vực hoàn toàn sụp đổ ở nơi đổ nát này, thậm chí hóa thành hư vô.
Ầm! Ầm! Ầm!
Khắp vũ trụ thượng vị Vũ Đế, từng nguồn sáng trận pháp bay lên, nhưng không hề có lực ngăn cản.
Trong thời gian ngưng tụ chưa đến một giây liền bị Diệp Tinh trực tiếp phá hủy.
Sau đó, Diệp Tinh và phân thân Tai Ách bước vào vũ trụ thượng vị Huyền Đế!
...
Chương 2122 Vũ trụ thượng vị bị hủy diệt 2
Ầm!
Trên cự sơn khổng lồ, từng đợt dao động khí thế hủy diệt liên tục phát ra.
Mà trên đỉnh núi đó xuất hiện nhiều vết nứt.
"Gào!"
Trong khe nứt, từng tiếng gầm gừ vô cùng hưng phấn truyền đến.
Nơi chân trời phía xa, một cây cột màu đen giáng xuống, vô số ánh sáng điên cuồng tản ra xung quanh! Những chùm sáng đó đại diện cho từng sinh mệnh kì dị.
"Dương Thiên, ngươi nghĩ rằng quyết định lựa chọn Diệp Tinh trở thành màn bắt đầu diệt thế của ta như thế nào?"
Diệt Sinh toàn thân áo trắng, chòm râu màu trắng đang đứng trong hư không, nhìn Dương Thiên mỉm cười nói.
Vô số khí lưu hủy diệt dao động xung quanh ông ta, không ngừng trôi nổi, giống như đang bảo vệ vị vua duy nhất của mình.
Diệt Sinh nhìn Dương Thiên, khuôn mặt mang nét cười.
Lần diệt thế trước, Diệp Tinh đột nhiên xông vào, làm cho kế hoạch diệt thế của ông ta thất bại.
Còn lần này, diệt thế một lần nữa, mà ông ta chọn thời gian Diệp Tinh trở thành Tai Ách làm màn khởi đầu diệt thế.
"Duyên tới duyên đi, vũ trụ mới này đều do Diệp Tinh làm chủ". Diệt Sinh mỉm cười nói.
Dương Thiên nhìn Diệt Sinh, lúc này gương mặt ông ta vô cùng khó coi, chẳng qua chỉ vài giây, sắc mặt ông ta bỗng nhiên bình tĩnh lại.
"Diệt Sinh, ngươi vẫn sợ Diệp Tinh sao?" Ông ta nhìn lão giả trước mặt, bình tĩnh nói.
"Sợ?"
Nghe xong, Diệt Sinh lại khẽ cười nói: "Vũ trụ này, ta là người thống trị duy nhất, ta còn sợ ai?"
Ông ta là cường giả cấp độ Thiên Đạo Cảnh duy nhất trong vũ trụ, các cường giả khác cho dù tiếp cận cảnh giới như ông ta, cũng không thể đột phá.
"Nếu đã như vậy, ngươi vẫn ra tay trừ khử Diệp Tinh lúc hắn yếu ớt?" Khóe miệng Dương Thiên lộ vẻ châm chọc.
"Đó không phải là tác phong của Diệt Sinh ngươi".
Trong hệ Ngân Hà, Diệt Sinh bám vào trên người Hoa Thiên Nhai, muốn loại bỏ Diệp Tinh.
Lúc đó Diệp Tinh vẫn còn cách khá xa Bất Tử Cảnh.
Thế nhưng, họ vẫn luôn quan tâm đến Diệp Tinh, nếu Diệt Sinh ra tay, họ cũng sẽ ngăn chặn.
Còn Diệt Sinh bị căn nguyên Thiên Đạo gây khó khăn, chỉ có thể phân ra hóa thân xuất hiện, chỉ là thực lực hóa thân, cơ bản không phải đối thủ của họ, cho nên Diệt Sinh vẫn không thành công.
Nghe xong, sắc mặt Diệt Sinh không đổi, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ không muốn các ngươi có bất cứ cơ hội nào".
Ông ta nhìn Dương Thiên, mỉm cười nói: "Chẳng qua bây giờ cũng không quan trọng. Cho dù các ngươi chuẩn bị nhiều cơ duyên cho Diệp Tinh, nhưng dựa vào tình hình bây giờ của Diệp Tinh, ngươi cho rằng hắn vẫn có thể yên tâm tu luyện sao?"
Dốc lòng tu luyện, tâm cảnh rất quan trọng, tâm không tĩnh, sao có thể tu luyện, ước chừng đại đạo dung hợp cũng lĩnh ngộ không được bao nhiêu.
Bây giờ người nhà Diệp Tinh biến mất, chỉ còn lại một mình hắn, lại hóa thành Tai Ách, có thể thấy rõ hắn coi trọng người nhà.
Càng xem trọng, càng khó bước ra khỏi đó.
"Bây giờ ta cơ bản không thể chính thức xuất hiện, nhưng mà lúc bản thể ta xuất hiện, Diệp Tinh có thể đạt đến Đế Cảnh không đều không thể nói chắc".
Diệt Sinh hờ hững nói: "Cho dù thực lực đám Dương Thiên các ngươi ta cũng không quan tâm, huống gì là Diệp Tinh?"
Ông ta là cường giả cấp độ Thiên Đạo Cảnh duy nhất trong trời đất, bây giờ giết không được nhóm người Dương Thiên, chỉ vì ông ta bị căn nguyên Thiên Đạo trói buộc, không có cách chính thức xuất thế.
Nhưng một khi chính thức xuất thế, lúc đó chỉ cần Diệp Tinh chưa đạt đến Thiên Đạo Cảnh, vậy thì chắc chắn không phải đối thủ của ông ta, sẽ bị ông ta dễ dàng giết chết.
Cho nên, trong lòng ông ta không hề lo lắng nhiều.
"Nhưng ngươi vẫn sợ".
Dương Thiên cười khẩy nói: "Cho dù ngươi chỉ có một tia cơ hội thất bại, ngươi vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi".
Diệt Sinh không biết tồn tại bao lâu, không biết phát động bao nhiêu lần diệt thế, từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy bất kì uy hiếp nào, nhưng bây giờ lại cảm nhận được từ người Diệp Tinh.
Dù chỉ một tia, Diệt Sinh đều sẽ cảm thấy như ngồi trên bàn chông.
"Hơn nữa, lần này bọn ta cũng chuẩn bị kĩ càng, Diệt Sinh, ước chừng diệt thế của ngươi tất nhiên sẽ thất bại!"
Ông ta nhìn người đàn ông áo trắng trước mặt, lạnh lùng nói.
Nghe xong, Diệt Sinh đột nhiên nhìn về một nơi, sắc mặt ông ta cũng hơi trầm xuống.
"Vậy ta đợi trận chiến cuối cùng".
Diệt Sinh nhìn Dương Thiên, khẽ nói.
Trong mắt ông ta đầy sát ý, nhưng đạt đến cấp độ như Dương Thiên, nếu ông ta không xuất hiện, bất kì sinh mệnh kì dị nào cũng không thể làm gì được Dương Thiên.
Vù...
Vô số khí lưu hủy diệt tản ra, sau đó lại hóa thành một vòng xoáy, vòng xoáy này nuốt trọn cơ thể của Diệt Sinh, lập tức hư không trước mắt bỗng nhiên khôi phục lại yên tĩnh.
...
"Ầm! ! !"
Vũ trụ thượng vị Huyền Đế, hai bóng người đang tiến đến.
"Két két!"
Trước người Diệp Tinh, một đĩa bánh răng khổng lồ không ngừng chuyển động, hư không khắp nơi trong vũ trụ thượng vị Huyền Đế liên tục sụp đổ, còn khu vực bên dưới đống đổ nát hoàn toàn vỡ vụn, thậm chí hóa thành hư vô.
Trước mặt yêu thú Tai Ách khổng lồ kia, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu nó.
Vòng xoáy này, giống như hố đen, nuốt trọn toàn bộ, cả hư không đều bị bóp méo, dường như biến thành lốc xoáy khổng lồ.
Khắp nơi trên vũ trụ thượng vị Huyền Đế theo sau yêu thú Tai Ách, cũng liên tục bị phá hủy.
"Ác quỷ!"
"Ai đến cứu chúng tôi!"
Bên dưới, ánh mắt vô số cường giả mang vẻ hoảng sợ, nhìn thấy hai bóng dáng đang đi đến vũ trụ của họ, trong lòng tuyệt vọng.
Vù!
Ở xa, đột nhiên một chùm sáng bay đến, tốc độ chùm sáng này rất nhanh, giống như thoáng cái đến trước người Diệp Tinh, sau đó hóa thành con sâu róm nhỏ màu đen.
"Diệp Tinh!"
Sâu róm nhỏ Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh vội nói: "Diệp Tinh, ngươi làm sao vậy?"
Sâu róm nhỏ vội chạy đến chính là Tiểu Hắc.
Chương 2123 Tỉnh lại
Lúc này nó nhìn về Diệp Tinh bị vô số khí lưu màu đen bao phủ khắp người, tản ra khí thế vô cùng thô bạo, nước mắt mau chóng rơi xuống.
Trước đây Diệp Tinh sắp đột phá đến Thế Giới Cảnh, họ vô cũng hưng phấn, đợi sau khi đột phá đi tìm Côn Đế tính sổ.
Thế nhưng thời gian ngắn không gặp, Diệp Tinh lại biến thành dáng vẻ này.
Nghe thấy lời của nó, Diệp Tinh chỉ sững sờ, ánh mắt màu đỏ nhìn Tiểu Hắc, hắn cũng không ra tay với Tiểu Hắc, mà tiếp tục phá hủy vũ trụ trước mắt.
"Diệp Tinh, ta là Tiểu Hắc, ngươi bị cảm xúc tiêu cực Tai Ách ảnh hưởng, ngươi mau tỉnh lại". Tiểu Hắc không ngừng gào lên.
Thế nhưng Diệp Tinh cơ bản không nghe thấy lời của nó, cơ thể hắn tỏa ra một nỗi bi thương, cứ như vậy không ngừng phá hủy, dường như bản thân chỉ còn sót lại một bản năng này.
Bản năng này chính là phá hủy tất cả!
Soạt! Soạt!
Trong hư không, hai bóng người xuất hiện, một người là sinh mệnh kì dị, sinh mệnh này tựa như hỗn hợp của Giao long và Kỳ lân.
Còn có một người xem ra chỉ mới bốn năm tuổi.
Trên mặt đầy bí văn màu đen, nơi cổ đứa bé có lân giáp che phủ.
Đó là Nguyên Đế và Nguyên Hâm Chiến.
Họ nắm giữ Thời Không Châu đứng thứ mười trong danh sách thánh vật hỗn độn, mặc dù Thời Không Châu không có trợ giúp gì cho thực lực, nhưng lại có thể tùy ý đi khắp nơi.
Biết được chuyện ở đây, họ nhanh chóng đến nơi này.
"Diệp Tinh sao lại thành ra như vậy?" Nguyên Hâm Chiến nhìn dáng vẻ của Diệp Tinh, sắc mặt thay đổi.
Diệp Tinh bây giờ hoàn toàn hóa thành sinh mệnh Tai Ách, dao động khí thế khủng bố trên người thậm chí vượt qua cha cậu ta, đạt đến cấp độ vô cùng khủng khiếp.
"Không biết". Nét mặt Nguyên Đế nghiêm túc, lắc đầu nói.
Ông ta cũng không rõ trước mắt xảy ra thay đổi gì.
"Răng rắc!"
Đột nhiên hư không vỡ nát, sau đó lại có một vài bóng dáng xuất hiện, dẫn đầu là một thanh niên.
Nhìn thấy thanh niên này, Nguyên Đế nhanh chóng bay đến, cung kính nói: "Hạo Đế".
Thanh niên đến đây chính là Hạo Đế.
Mà sau lưng Hạo Đế còn có ba người, đó là Thánh tôn Thời Không, Thánh tôn Hư Thủy, Thánh tôn Hồn Thiên.
"Diệp Tinh..." Lúc này Thánh tôn Thời Không nhìn đệ tử của mình, trên mặt đầy vẻ đau lòng.
Ông ta đã nghe tình hình từ Hạo Đế.
"Diệp Tinh, ngươi mau tỉnh lại". Ông không do dự bay đến trước người Diệp Tinh, liên tục gọi to.
Diệp Tinh là đệ tử ông ta hãnh diện nhất, sau khi đi ra vũ trụ của họ, liền nhanh chóng vượt qua họ, trong thời gian ngắn đạt đến bước này.
Thế nhưng, trọng trách trên lưng đệ tử ông ta quá nhiều.
Từ lúc bắt đầu tu luyện đến bây giờ, Diệp Tinh cũng mới tu luyện hơn hai mươi nghìn năm, đối với họ mà nói, đó là thời gian ngắn ngủi ra sao?
Nhưng toàn bộ người nhà biến mất, còn trách nhiệm ngăn cản diệt thế cũng rơi vào người đệ tử này của ông ta.
Thánh tôn Thời Không cùng Tiểu Hắc liên tục gào to, nhưng Diệp Tinh vẫn giống như không nghe thấy, liên tục phá hủy.
Trên người hắn tràn đầy khí thế tàn khốc, trong mắt có vẻ tuyệt vọng, còn có thù hận với thế giới này.
Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này, linh hồn của hắn lúc này đã rơi vào trong vực sâu, không cách nào thoát khỏi, hắn cũng không muốn thoát ra.
"Hủy diệt!"
Lúc này trong lòng Diệp Tinh chỉ có một suy nghĩ.
Ầm! Ầm!
Dưới ảnh hưởng của bánh răng Hỗn Nguyên và đỉnh Thôn Phệ, vũ trụ bên dưới bị phá hủy không ngừng.
"Diệp Tinh..."
Lúc này, đột nhiên một giọng nói ấm áp vang lên trong đầu Diệp Tinh.
Trong đầu hắn lại có một chùm sáng màu trắng kì dị phát ra dao động.
Nghe thấy giọng nói in dấu nơi sâu nhất trong linh hồn, cả người Diệp Tinh rơi vào trong cảm xúc tiêu cực Tai Ách đột nhiên ngưng lại, linh hồn bỗng nhiên run rẩy dữ dội.
Trong mắt hắn dường như có hơi ngọ nguậy, nhưng đều bị cảm xúc tiêu cực khắp nơi áp chế toàn bộ.
"Diệp Tinh..."
Sau đó, lại có giọng nói ấm áp truyền đến, nghe giọng nói này, linh hồn Diệp Tinh càng bắt đầu run rẩy.
Những cảm xúc tiêu cực đó lại bị đẩy lui dưới tác động của giọng nói này, ánh mắt Diệp Tinh cuối cùng xuất hiện tia trấn tĩnh.
"Tiểu...Tiểu Ngư..." Giọng hắn khàn khàn, lúc này sững sờ nhìn phía trước.
Giọng Diệp Tinh rất khàn, lúc này sững sờ nhìn về phía trước.
Vù...
Chùm sáng trắng trong đầu hắn lấp lánh, sau đó trước mặt có một bóng người xuất hiện.
Đó là một người con gái, người con gái lúc này nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt hắn, trong mắt đầy vẻ đau lòng.
"Tiểu Ngư, anh rất nhớ em".
Diệp Tinh nhìn người con gái trước mặt, cảm xúc tiêu cực Tai Ách trong mắt đột nhiên rút như thủy triều.
Hắn muốn ôm người con gái trước mắt, nhưng cơ bản làm không được.
"Diệp Tinh, trước đây anh chẳng phải đã đồng ý với em, cho dù em không còn nữa, anh vẫn sống thật tốt sao". Lâm Tiểu Ngư nhìn dáng vẻ bây giờ của Diệp Tinh, đau lòng nói.
Đó là một phần linh hồn của cô, được Hạo Đế giữ lại trong chùm sáng trắng kia, bây giờ lại dùng cách này gặp mặt Diệp Tinh, đánh thức Diệp Tinh đang bị lún sâu.
"Nhưng anh không làm được".
Diệp Tinh nhìn người con gái trước mặt, cũng ý thức được đây là ý thức cuối cùng của Lâm Tiểu Ngư, hắn nhìn người con gái phía trước, nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô, dường như muốn hoàn toàn in dấu cô vào sâu trong linh hồn của mình.
Trong giọng nói của hắn đầy niềm nhớ mong, chính thức xa cách mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ này, trong thời gian ngắn, hắn giống như đi vào trong địa ngục.
"Diệp Tinh, đừng đau lòng, đời người trăm năm, chúng ta đã ở cùng nhau hơn hai mươi nghìn năm rồi, đây đã là ban ơn lớn nhất trên trời rồi".
Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, khẽ nói.
"Tiểu Tinh".
Lúc này, bên cạnh Lâm Tiểu Ngư lại có vài bóng người xuất hiện, đó là Diệp Kiến An, Lưu Mai, Diệp Lân, Tiểu Bảo Nhi và Tiểu Đồng Mục.
Chương 2124 Lời chia tay cuối cùng
"Ba, mẹ, Tiểu Lân, Bảo Nhi, Tiểu Đồng".
Diệp Tinh nhìn nhóm người xuất hiện, giọng nói khàn khàn kêu to.
Trước đó Huyễn Thần Giới sụp đổ, hắn vẫn không có cơ hội nói lời từ biệt với người nhà mình.
"Tiểu Tinh".
Diệp Kiến An nhìn con trai mình, biết linh hồn của mình sắp tan biến, nhưng trên mặt ông không có vẻ sợ hãi, mà còn mỉm cười nói: "Ba con không có bản lĩnh gì, nhưng Tiểu Tinh con là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ba. Tiểu Tinh, Tiểu Ngư nói đúng, đời người sống trăm năm, chúng ta đã sống hơn hai mươi nghìn năm, thỏa mãn rồi".
"Tiểu Tinh, chúng ta không còn nữa, con nhất định phải chăm sóc tốt bản thân". Ở bên cạnh, Lưu Mai đau lòng nhìn con trai mình.
Diệp Tinh đã lớn, trong lòng bà cũng chỉ là một đứa trẻ, mà sau này chỉ còn lại một mình Diệp Tinh sống tiếp.
"Ba, mẹ".
Diệp Tinh nhìn về ba mẹ mình, trong lòng đau buồn.
"Ba".
Diệp Lân nhìn ba mình, nắm quả đấm, kiêu hãnh nói: "Ba là người con sùng bái nhất bây giờ, con tin bất cứ chuyện gì cũng không thể đánh gục ba".
Trong lòng cậu, ba mình giống như một ngọn núi lớn, cậu vẫn muốn sau này có thể kề vai sát cánh với ba mình. Thế nhưng, bây giờ không còn cơ hội nữa.
"Tiểu Lân".
Diệp Tinh vô cùng đau lòng, hắn luôn yêu cầu nghiêm khắc với Diệp Lân, kỳ vọng vào cậu rất nhiều.
"Ba, Bảo Nhi đi trước đây". Tiểu Bảo Nhi nhìn Diệp Tinh, nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ.
Bên cạnh Bảo Nhi, Tiểu Đồng Mục kéo tay cô bé.
Cô bé nhìn Diệp Tinh, trên mặt cũng phảng phất nỗi buồn, vẫy tay nhỏ của mình, nói: "Ba, tạm biệt".
Vù...
Bóng người họ bắt đầu lu mờ, dần dần trở nên trong suốt.
"Diệp Tinh, nhất định phải sống tốt".
Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh không chớp mắt, khẽ nói.
Diệp Kiến An, Lưu Mai, Diệp Lân, Tiểu Bảo Nhi, Tiểu Đồng Mục đều đang nhìn Diệp Tinh, sau đó bóng người của họ đều trở nên trong suốt, cuối cùng tan biến giữa đất trời.
"Đừng mà..."
Diệp Tinh nhìn người nhà của mình, muốn giữ họ lại, nhưng cơ bản làm không được, hắn ngơ ngác nhìn vào hư không khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Thế nhưng, bây giờ người nhà hắn không còn sống nữa, dù một tia ý thức cũng không có.
"Diệp Tinh".
Tiểu Hắc thoáng cái bay đến bên cạnh Diệp Tinh, nhìn Diệp Tinh, trong mắt rơi lệ, nói: "Nếu trong lòng ngươi khó chịu, vậy hãy khóc ra".
Bây giờ nó hoàn toàn biết chuyện gì đã xảy ra.
"Tiểu Hắc..."
Nhìn Tiểu Hắc trước mặt, cảm xúc trong lòng Diệp Tinh dường như được nhen nhóm trong nháy mắt, nước mắt hắn đột nhiên trào ra, cả người hắn lập tức quỳ trên đống hoang tàn, khóc thút thít như một đứa trẻ.
"Diệp Tinh".
Nhóm người Thánh tôn Thời Không, Thánh tôn Hư Thủy, Thánh tôn Hồn Thiên, Nguyên Đế, Nguyên Hâm Chiến ở xung quanh đang nhìn Diệp Tinh, trong lòng thở dài một cái.
Hạo Đế nhìn Diệp Tinh, cũng thở dài môt hơi.
Vũ trụ đạt đến thực lực nhất định, ở một trình độ nhất định có thể làm người khác sống lại, đó chính là tuổi thọ chưa kết thúc.
Giống như nhóm người Lâm Tiểu Ngư, Diệp Kiến An kiếp trước lúc đầu thực lực không mạnh, nhiều nhất một trăm năm sau sẽ chết, cho dù bây giờ sống lại, họ cũng sẽ hóa thành tro bụi trên vết tích thời gian.
Không chỉ có vậy, nhóm người Lâm Tiểu Ngư, Diệp Kiến An bị sự quấy nhiễu của hai thánh vật hỗn độn hoàn chỉnh Huyễn Thần Giới và Thiên Đạo Liên Bàn, mới không thể thành công sống lại.
Mà hắn đã biết, người nhà của hắn đã thật sự chết đi, cũng không có cơ hội sống lại.
Có thể có, nhưng dựa vào thực lực của hắn bây giờ cơ bản không biết được.
"Diệp Tinh". Tiểu Hắc đợi bên cạnh Diệp Tinh, trong mắt đầy vẻ thương cảm.
Nó ở bên cạnh Diệp Tinh, cũng rất thân quen với nhóm Lâm Tiểu Ngư, Diệp Lân, càng thích Tiểu Bảo Nhi và Tiểu Đồng Mục ngoan ngoãn.
Trong lòng nó, người nhà của Diệp Tinh đều trở thành người nhà của nó.
Nhưng lúc này nó lại nhận thấy nỗi thương cảm này, vẫn luôn an ủi Diệp Tinh.
Không biết qua bao lâu, Diệp Tinh cuối cùng đứng lên, lúc này cơ thể hắn đều mang khí tức bi ai.
Nhìn cảnh trước mắt, toàn bộ vũ vụ thượng vị Huyền Đế giống như hóa thành phế tích.
Trong thời gian ngắn, hắn trực tiếp phá hủy ba vũ trụ.
Mặc dù như vậy, nhưng lúc này cảm xúc tiêu cực Tai Ách trong mắt Diệp Tinh đã hoàn toàn tan biến, khí lưu màu đen cũng bị khí lưu công đức ngũ sắc áp chế triệt để một lần nữa.
"Diệp Tinh, ngươi sao rồi?" Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh đứng lên, vội hỏi.
Lúc này nó rất muốn khóc, trong thời gian ngắn, toàn bộ đều thay đổi.
"Ta không sao". Diệp Tinh lắc đầu, giọng nói hắn rất khàn, tóc tai xơ xác, thậm chí có tóc bạc mọc ra.
"Diệp Tinh".
Hạo Đế nhìn Diệp Tinh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhanh chóng bay qua, anh ta nhìn Diệp Tinh thở dài một hơi nói: "Bây giờ diệt thế giáng xuống, ngươi chuẩn bị kề vai chiến đấu với chúng ta không?"
Diệt thế, bao phủ khắp vũ trụ, không có cách trốn thoát.
Còn Diệp Tinh được cho là hi vọng thành công duy nhất của họ.
Nghe xong, Diệp Tinh trầm mặc một lát, hắn nhìn Chu Hạo, lại lắc đầu nói: "Hạo Đế, ta rất mệt, ta không muốn chiến đấu nữa".
Bây giờ, Diệp Tinh chỉ cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, không chỉ là cơ thể, hơn hết chính là trong linh hồn, cơ bản hắn không có bất kì dục vọng chiến đấu nào.
Nghe lời nói của Diệp Tinh, trong lòng Chu Hạo thở một hơi, sau đó gật đầu nói: "Được, diệt thế có ta ngăn cản, Diệp Tinh ngươi nếu có chuyện gì có thể trực tiếp tìm chúng ta".
Chương 2125 Rời đi một mình
"Diệp Tinh, ngươi muốn đi đâu, ta đi với ngươi." Lúc này Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh, nghe được lời hắn nói, vội vàng nói.
"Không cần, Tiểu Hắc." Diệp Tinh lắc lắc đầu.
Hắn vung tay phải lên, tiếp đó có ba món bảo vật xuất hiện.
Ba món bảo vật này, một món là đĩa bánh răng kỳ dị, một món là tiểu đỉnh kỳ dị, một món là chiếc gương phong cách cổ xưa.
Bánh răng Hỗn Nguyên, đỉnh Thôn Phệ, gương Vận Mệnh, đây là ba món Thánh vật Hỗn Độn hoàn chỉnh!
"Tiểu Hắc, đỉnh Thôn Phệ này cho ngươi."
Diệp Tinh lấy ra ba món bảo vật này, sau đó giao đỉnh Thôn Phệ cho Tiểu Hắc.
Tốc độc của Tiểu Hắc vô cùng kinh người, ngoại trừ cường giả Đế cảnh, ước chừng không có bất kỳ kẻ nào có thể bắt được nó, mà tốc độ này vẫn còn đang tăng mạnh. Có điều phương diện phòng ngự lại không đủ, đoán chừng nếu thừa nhận công kích của một vị Thế Giới cảnh vô địch, liền có thể trực tiếp ngã xuống.
Có đỉnh Thôn Phệ, Tiểu Hắc sẽ không cần lo lắng phòng ngự không đủ. Đây là bảo vật thích hợp với nó nhất.
"Hạo Đế, Bánh răng Hỗn Nguyên và gương Vận Mệnh này ngươi xem rồi xử lý đi." Diệp Tinh đưa hai món Thánh vật Hỗn Độn còn lại cho Chu Hạo.
Hắn biết sự khủng bố của diệt thế, hắn không muốn chiến đấu, những bảo vật này để ở trên người hắn cũng không có tác dụng gì, hắn cũng không muốn dùng chúng nữa.
Có điều, ngoại trừ ba món Thánh vật Hỗn Độn này, trên người Diệp Tinh còn có hai món Thánh vật Hỗn Độn, đó là Thiên Đạo Liên Bàn và Huyễn Thần giới.
Thiên Đạo Liên Bàn có thể du hành xuyên qua Dòng sông Thời gian, hiện tại Diệp Tinh căn bản không thúc giục được, cũng không biết làm như thế nào để thúc giục.
Người nhà của hắn đã biến mất, nhưng mà kỳ thật trong lòng hắn vẫn còn ôm một tia hi vọng xa vời, mà hi vọng này ở ngay trên Thiên Đạo Liên Bàn.
Nói không chừng lúc nào đó có thể lại xuyên qua Dòng sông Thời gian, nói vậy nói không chừng hắn còn có thể tìm được phương pháp để người nhà mình sống lại.
Cho dù hi vọng này xa vời, nhưng mà hắn cũng không thể buông tha được.
Về phần Huyễn Thần giới đã hoàn toàn vỡ nát, lúc này đã hoàn toàn mất đi uy lực.
Vung tay phải lên, sau đó trước người Diệp Tinh lại xuất hiện hơn trăm món binh khí, trên tất cả những binh khí này đều tản ra uy lực cực kỳ cường đại, vượt xa Thánh khí thượng phẩm.
"Những thứ này đều là. . . Bán Thánh vật Hỗn Độn."
"Trên người Diệp Tinh vậy mà còn có trên trăm món binh khí loại cấp bậc này?"
Nhìn thấy những bảo vật này xuất hiện, trong mắt đám người Nguyên Đế, Thần Đế Sinh Mệnh lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cho dù là Đại sư Thạch Hồn có năng lực luyện khí mạnh nhất vũ trụ đến bây giờ cũng chỉ luyện chế ra được mấy chục món bán Thánh vật Hỗn Độn, mỗi một món sau khi luyện chế thành công, bọn họ đều đã phái người đến tranh đoạt, nhưng cũng không nhất định có thể chiếm được.
Loại bảo vật cấp bậc này, cho dù là bọn họ cũng đều vô cùng động tâm, nhưng mà hiện tại trên người Diệp Tinh lại lập tức xuất hiện nhiều như vậy.
Diệp Tinh đưa gần như toàn bộ hơn trăm món bán Thánh vật Hỗn Độn cho Hạo Đế, một vài món thì đưa cho đám người Thánh tôn Thời Không.
"Diệp Tinh." Chu Hạo khẽ than một tiếng, cuối cùng thu toàn bộ chúng lại.
"Ta đi đây."
Diệp Tinh nhìn về phía mọi người, gật gật đầu với Tiểu Hắc, đám người Thánh tôn Thời Không, Hạo Đế.
"Răng rắc!"
Trong hư không xuất hiện một vết nứt, Diệp Tinh và phân thân Tai Ách đều bước vào trong đó, nháy mắt biến mất không thấy.
"Diệp Tinh!!!"
Tiểu Hắc muốn đi theo Diệp Tinh, nhưng mà lại hoàn toàn không cảm ứng được tung tích của Diệp Tinh.
"Diệp Tinh hắn thúc giục căn nguyên Thiên Đạo, chặt đứt toàn bộ dao động xung quanh của mình." Chu Hạo nhìn Tiểu Hắc, lắc lắc đầu.
Lúc này cho dù là ông ta, cũng không biết rốt cuộc Diệp Tinh đi nơi nào.
"Ầm!"
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nơi chân trời phía xa, một cột đá màu đen bỗng nhiên xuất hiện, sau đó chậm rãi buông xuống.
Cây cột khổng lồ màu đen cực kỳ to lớn, mặt trên dày đặc bí văn kỳ dị, sương mù vờn quanh. Từng luồng khí tức vô cùng quỷ dị bắt đầu phát ra từ đó, hơn nữa không ngừng lan tràn về phía bốn phía.
Sau khi lan tràn, hư không xung quanh liền xảy ra biến hóa với tốc độ gần như lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Bóng tối bắt đầu bao phủ mảng lớn khu vực.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Không chỉ có nơi này, lúc này những khu vực khác cũng đều có những cây cột khổng lồ màu đen buông xuống!
Tổng cộng mười cây, cũng là nhóm những cây cột khổng lồ màu đen thứ hai buông xuống thế giới này.
"Hạo Đế." Lúc này đám người Nguyên Đế đi tới, nhìn về phía Hạo Đế, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
"Làm sao bây giờ?"
Từng cây cột khổng lồ màu đen không ngừng buông xuống, số lượng những sinh mệnh quỷ dị cũng càng ngày càng nhiều.
"Đối mặt diệt thế, chỉ có thể chiến!" Trong mắt Hạo Đế lóe lên ánh sáng lạnh.
Ông ta nhìn hư không phía trước.
"Răng rắc!"
Hư không vỡ ra, bỗng nhiên một sinh mệnh từ trong đó đi ra.
Đây là một sinh mệnh vô cùng dữ tợn, toàn bộ thân hình cùng loại với Giao Long, cổ rất dài, giống như là rắn, mặt trên dày đặc lân giáp dữ tợn, đầu giống như là đầu cá sấu, răng nanh dày đặc, làm cho người ta không rét mà run.
Toàn thân nó cũng tràn đầy gai ngược dữ tợn, sau lưng xuất hiện một đôi cánh bằng xương khổng lồ.
Cả người nó tản ra một luồng sát khí kinh người, sát khí này so với cự thú Tai Ách vừa rồi còn khủng bố hơn.
Bình luận facebook