Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Nhị hoàng tử nhìn về phía bóng người, ôn hòa nói: “Bây giờ ngươi rời khỏi Thái Tử hình như hơi sớm, tuy Thái Tử đã mất phân lượng trước mặt thánh thượng nhưng vẫn là…”
Người nọ nói: “Nhị điện hạ yên tâm. Đây không phải chuyện một sớm một chiều, trữ quân là căn nguyên của quốc gia, tất nhiên thánh thượng sẽ không dễ dàng phế lập. Cần cẩn thận thúc đẩy một lần rồi một lần nữa, để Thái Tử chậm rãi thất sủng. Vả lại tính Thái Tử, nhị điện hạ cũng biết, chó cùng rứt giậu, nói không chừng lại làm ra chuyện không có quy tắc gì…”
Nhị hoàng tử không nói gì, chỉ duỗi tay rót một chén trà cho người tới.
Người nọ vội vàng nhận trà rồi nói: “Bên cạnh Thái Tử cũng không có mưu quan tốt, hạ quan dứt khoát không ở bên cạnh Thái Tử nữa, để hắn hoảng loạn làm sai vài bước, đến lúc đó trở về càng có được tin tưởng của Thái Tử.”
Nhị hoàng tử mỉm cười: “Đã ra rồi, vậy không cần trở về nữa. Có chuyện khác cho ngươi làm… có điều ngươi đắc tội Lang Vương, hơn nữa đắc tội quá sâu, thậm chí hắn không tiếc phái ra sát thủ đuổi giết ngươi, chỉ sợ sau này… ngươi không tiện lộ mặt trước mọi người…”
Người nọ đi về phía trước một bước, bại lộ mặt mình dưới ánh đèn lập loè, đúng là Thượng Vân Thiên biến mất đã lâu, hắn nhìn Nhị hoàng tử, ngữ khí kiên định nói: “Nhị điện hạ là chân long minh quân trời giáng Đại Nguyên, cho dù có tặc tử kêu gào thì có thể càn rỡ được bao lâu nữa đâu, thần đã xin nghỉ dài hạn ở nha trai, lúc về cũng nhất định là lúc nhị điện hạ ngài vừa được ngôi vua.”
Nhị hoàng tử nghe xong chỉ cười, ôn hòa nói: “Ngươi nói gỗ của con kênh Quảng Tế bị thiếu hụt, tương lai chỉ sợ gây thành đại họa, bổn vương đã phái người điều tra. Thời gian không còn sớm, Thượng đại nhân cũng mau chóng trở về đi.”
Thượng Vân Thiên vội vàng khom lưng, nghe lời lui ra.
Nhị hoàng tử nhìn ánh nến nhảy lên, ngưng thần một lúc rồi bắt đầu cúi đầu phê duyệt công văn…
Tộc nhân của Hoàng Hậu bị phạt, thân tộc của thị thiếp Bạch thị bị tộc tru… một loạt điều ngoài ý muốn chồng lên một chỗ, Thái Tử không thể trắng trợn táo bạo nhận trợ giúp trực tiếp từ chỗ Hoàng Hậu như trước, mà Bạch thị khuynh đảo trực tiếp làm tiền bạc trong tay hắn thiếu hụt, làm việc bắt đầu được cái này mất cái khác.
Tuy biết mình dần mất long sủng, nhưng liên tiếp mất trợ lực của tộc Hoàng Hậu và Bạch thị, Thái Tử không biết như thế nào cho phải, cảm thấy mình tựa như ong mật dính vào mạng nhện, càng kích động thì cánh càng bị dính chặt. Lúc này hắn cần gấp một người có thể nhìn thấy tương lai phân tích tình thế cho mình, xác định nên làm việc thế nào. Nhưng thời khắc mấu chốt này, họ Thượng lại về quê hương thăm người thân.
Thái Tử vội vàng phái người đến quê hương của Thượng Vân Thiên đón hắn về, nhưng người phái đi lại hồi báo nói Thượng Vân Thiên cũng không trở về quê nhà. Thái Tử hung hăng đập bàn, biết sợ là không tìm thấy Thượng Vân Thiên.
Nhưng không biết Thượng Vân Thiên tự biết bản thân thất trách, sợ hắn trách cứ, hay là… căn bản hắn được người khác phái tới mưu hại mình?
Bây giờ nghĩ kỹ lại, hắn xuất hiện trước mặt mình, nói có năng lực biết trước gì đó, mẹ nó đều là quái lực loạn thần(1). Thánh nhân Tảo Vân: “Tử bất ngữ quái lực loạn thần(2).”
(1) Ý là việc quái dị, dũng lực, nổi loạn, quỷ thần.
(2) 750 truyện kể trong hơn 500 trang sách là điều đi ngược với Khổng Tử (Tử bất ngữ): quái, lực, loạn, thần, sách cứ nhẩn nha kể quái, chuyện thần, chuyện kẻ mạnh... ( giadinh.net.vn)
Nhưng hắn ham tiện lợi nhất thời, liền tin Thượng Vân Thiên. Cuối cùng làm rất nhiều việc vốn không nên làm, bây giờ nghĩ lại đúng là hối hận liên tục.
Hiện tại hối hận cũng vô dụng, hắn mờ mịt không biết làm gì, đúng lúc này ngoại tổ phụ của hắn, gia trưởng Ngụy Thân của sĩ tộc Nguỵ gia phái người tiện thể nhắn, hỏi Thái Tử có rảnh rỗi câu cá không.
Thái Tử biết phụ hoàng kiêng kị thế lực Ngụy gia, cho nên sau khi thành hôn với mẫu hậu, đợi long ỷ ổn định rồi liền lạnh nhạt với bà, cũng liên tiếp lập nữ nhi của các sĩ tộc đại gia xuất thân thân hào làm phi.
Nhớ lúc nhỏ, mẫu thân của Nhị hoàng tử —— tam nữ nhi Quách Linh Tú của Giang Lăng Quách gia được sủng ái nhất. Khi đó mẫu hậu nước mắt giàn giụa, cũng dặn dò Thái Tử tuyệt đối không thể quá mức thân cận với ngoại tổ phụ.
Hắn ghi nhớ, cho nên từ nhỏ đến lớn không thường xuyên qua lại với Nguỵ gia.
Nhưng bây giờ ngoại tổ phụ tìm mình như đưa than ấm vào ngày tuyết rơi. Hắn vốn định từ chối nhưng lại nuốt lời vào, sai người chuẩn bị đồ đi câu áo tơi, đến bờ sông Hàn Vũ ở ngoại ô kinh thành để thả câu.
Lúc này vẫn rét đậm, sáng sớm đã có người đục lỗ trên mặt sông, hắn và ngoại tổ phụ Ngụy Thân ngồi sóng vai, nhưng không biết câu là vây cá trong nước, hay là tiền đồ chưa biết.
Sông to như vậy, bốn phía trống trải, không lo lắng bị người khác nghe lén.
Sau khi cho người hầu lui, có thể nói chuyện thoả thích.
Ngụy Thân ngồi ở bờ sông chờ thật lâu, trên râu đã treo sương lạnh. Ẩn giấu trong đôi mắt đầy nếp nhăn là hai vũng nước đọng vẩn đục như bị bịt kín một lớp màng.
Ông run rẩy nói: “Thái Tử cũng biết, lúc trước vì sao mẫu hậu cháu không cho cháu thân cận với Ngụy gia đúng không?”
Thái Tử không đoán được, ngoại tổ phụ vừa nói chuyện đã nói về tình cảm, tức khắc có chút xấu hổ, không biết nên tiếp tục thế nào.
Theo ánh mắt nhìn không rõ, lòng Ngụy Thân cũng trong vắt, ông mở miệng nói: “Không cần cảm thấy không tiện mở miệng, lời này, vốn cũng là lão hủ dặn dò Hoàng Hậu.”
Thái Tử sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: “Ngoại tổ phụ…”
Ngụy Thân chỉnh dây câu, nói tiếp: “Trăm năm thế gia vọng tộc, càng về sau, kiêu ngạo của thế gia vọng tộc càng không thể chống đỡ được nữa, không cầu hiển đạt, có thể bảo vệ cơ nghiệp trăm năm này là đã đối mặt được với tổ tiên Ngụy gia. Thời trẻ ta chưa ngộ ra điểm này, chuyện hối hận nhất cuộc đời là đưa mẫu hậu con vào cung.”
Ông hổn hển thở dốc, thở dài nói: “Nhưng ván đã đóng thuyền, nó đã đứng ở vị trí kia, mà cháu thì lại thành trưởng tử của hoàng đế, cũng không thể không đứng trước người ta làm bia, chỉ cầu không công không tội, để cháu làm một Thái Tử bình thường cũng tốt, nhưng bây giờ… cháu không cam tâm bình thường, muốn tranh đi đầu với người ta, hiện giờ rơi vào kết cục khó có thể thu dọn…”
Thiệt thòi mấy ngày nay, trong tiếng nói chuyện già nua mà dài lâu của ngoại tổ phụ, Thái Tử hoàn toàn phát tiết ra, nức nở một tiếng, gào khóc: “Ngoại tổ phụ, rốt cuộc cháu có phải nhi tử ruột của phụ hoàng hay không, vì sao từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng luôn một mực nhường Lang Vương, lại cứ trách móc cháu nặng nề!”
Ngụy Thân nhìn Thái Tử trước mắt khóc như tiểu nhi ba tuổi, tim như rơi vào lỗ thủng băng lạnh, thầm thở dài, nam nhi không thể không có ý chí kiên định, rốt cuộc hắn không đứng dậy được nữa, chỉ hận tiền đồ Ngụy gia lại ở hết trên người hắn, không từ bỏ được.
Ông chuyển đề tài, nói một chuyện khác trong kinh thành: “Thiếp thị Bạch gia của cháu rơi đài, long đầu bá chủ của thuỷ vận để trống, Thái Tử đoán xem, ai trở thành trùm mới của thuỷ vận?”
Mấy ngày nay Thái Tử bị lửa đốt mông, nào còn bận tâm đến người khác, dĩ nhiên không có lòng hỏi thăm chuyện phân chia làm ăn của mấy thương nhân, hận nói: “Còn có thể là ai? Dĩ nhiên là Vương phi xuất thân hạ tiện của Lang Vương!”
Ngụy Thân mở nửa mắt: “Người đời đều nghĩ vậy, nhưng sau khi nhà thuyền Bạch gia đóng cửa, các thương gia ham rẻ vội vã ra tay chuyển nhượng cửa hiệu mua thuyền, nhưng duy nhất lại chỉ thiếu Thôi Ký. Vài yến hội trước, có người hỏi sao Lang Vương phi lại buông tha cơ hội mở rộng đội tàu này. Mà Lang Vương phi lại mỉm cười nói, một kênh đào dưỡng thuỷ vận của vạn nhà. Ân huệ của vạn tuế đều được hưởng mới là phúc của muôn dân. Nếu nàng mua hết thuyền, hành vi độc quyền thuỷ vận này có khác gì Bạch gia đâu?”
Thái Tử sửng sốt, không ngờ Thôi Quỳnh Nương kia lại không tiếp nhận việc làm ăn thuỷ vận của Bạch gia.
Ngụy Thân lắc đầu: “Nhiều đạo lý dễ hiểu, đáng tiếc lúc trẻ lão hủ không hiểu, bây giờ cháu cũng không hiểu. Lang Vương có hiền thê thông thấu thế này, lo gì không thể nắm thánh tâm? Mà Sở Tà kia… không phải luôn được hoàng đế yêu thích sao? Tội gì cháu phải mua dây buộc mình, đối địch với hắn khắp nơi? Dù hắn có được thánh sủng cũng không thể đăng cơ một cách danh chính ngôn thuận, vậy vốn có quan hệ gì với cháu đâu?”
Bây giờ Thái Tử có một xe đựng chén thuốc hối hận muốn uống, nghe tổ phụ thong thả ung dung phân tích xong, trong lòng càng như vạc củi, sôi trào một vùng, lúng ta lúng túng nói: “Việc đã đến nước này, cô nên đi đâu?”
Ngụy Thân mở miệng nói: “Nếu Thái Tử tin tưởng lão hủ, vậy phải học cách giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, nếu thánh tâm đã rất rõ ràng rồi, cần gì phải đối nghịch với phụ hoàng cháu nữa, chọc hắn phiền chán. Ở lại thanh sơn không lo không có củi đốt, Thái Tử thỉnh cầu thoái vị nhường ngôi trước mặt văn võ bá quan trong triều, cũng xin thánh thượng xem cháu làm Thái Tử nhiều năm cẩn trọng không dám lười biếng, ban thưởng đất tổ Tương Nghi của Nguỵ gia làm đất phong vương cho cháu. Tương Nghi là nơi làm giàu, nơi phong thuỷ của Ngụy gia ta, nếu cháu chủ động đi xin, để lại hiền danh, tất nhiên vạn tuế cũng sẽ không bức bách cháu, để lại ác danh độc phụ hại tử.”
Thái Tử nghe vậy bỗng ném cần câu trong tay lên mặt băng: “Ngoại tổ phụ, đây là lời gì? Cháu thân là đích tử của hoàng đế Đại Nguyên, dựa vào cái gì phải ngường cho người khác?”
Ngụy Thân vẫn như lão tăng ngồi thiền, mở miệng nói: “Về chuyện của Lang Vương phi, lão hủ chưa nói xong… tuy nàng không tranh không đoạt, không thay thế Bạch gia trở thành chủ nhân thuỷ vận xưng bá thị trường, nhưng sau khi hành hội thuỷ vận được thành lập lại tôn chủ nhân Thôi Ký làm hội trưởng, luật lệ thuỷ vận, giá cao thấp sau này đều do hội trưởng hành hội quyết định, không thể ác ý ép giá, tranh đoạt việc làm ăn của nhau —— cho nên, có lúc không tranh là thượng sách. Thái Tử… cháu hiểu chuyện của Lang Vương phi không?”
Hôm đó, Thái Tử thả câu nửa ngày, cuối cùng xách cái sọt không có cá về Thái Tử phủ.
Có lẽ là chịu lạnh ở bờ sông, sau khi trở về bệnh nặng một trận, trận bệnh nặng này rất lâu, thế cho nên lúc Thái Tử xuất hiện trên triều, có thể hình dung là tiều tụy, gầy đi một vòng lớn, trên triều, Thái Tử lấy cớ cơ thể yếu ớt không chịu nổi, trình tấu chương ngàn chữ nhường ngôi trữ quân.
Tấu chương chữ chữ rõ ràng, câu nào cũng thẳng tới suy nghĩ trong lòng, lão thần cả triều nghe mà ào ào rơi lệ, cũng có hàn lâm ngay thẳng muốn đâm cột khuyên can Thái Tử, hô to Thái Tử không được!
Trong lúc nhất thời triều đình giống như linh đường, hoàng đế cũng đỏ mắt, nhìn khuôn mặt gầy ốm của Thái Tử, nhớ lại lúc hắn còn nhỏ, kích thích tâm từ phụ.
Kết quả triều hội hôm nay đến giữa trưa vẫn chưa xong, chư vị đại thần thay phiên ra trận, tận tình khuyên can Thái Tử, nhưng Thái Tử ý đã quyết, cuối cùng không biết là bệnh, hay là đói, hắn ngất xỉu trên triều.
Vì thế sau đó nâng Thái Tử xuống để thái y chẩn trị, lần triều hội binh hoang mã loạn này mới xem như kết thúc.
Lúc ra khỏi cửa cung, bụng của Lư Quyển đã dán vào lưng, cảm thấy mình đói đến nỗi có thể nuốt thạch long trước cửa vào, bèn hỏi Lang Vương bên cạnh có muốn đến tiệm rượu gần đây lót dạ dày không.
Lang Vương lắc đầu, bảo Vương phi của mình đã chuẩn bị rượu và thức ăn, hắn không thích đồ ăn thô cứng bên ngoài, phải về nhà ăn.V
Người nọ nói: “Nhị điện hạ yên tâm. Đây không phải chuyện một sớm một chiều, trữ quân là căn nguyên của quốc gia, tất nhiên thánh thượng sẽ không dễ dàng phế lập. Cần cẩn thận thúc đẩy một lần rồi một lần nữa, để Thái Tử chậm rãi thất sủng. Vả lại tính Thái Tử, nhị điện hạ cũng biết, chó cùng rứt giậu, nói không chừng lại làm ra chuyện không có quy tắc gì…”
Nhị hoàng tử không nói gì, chỉ duỗi tay rót một chén trà cho người tới.
Người nọ vội vàng nhận trà rồi nói: “Bên cạnh Thái Tử cũng không có mưu quan tốt, hạ quan dứt khoát không ở bên cạnh Thái Tử nữa, để hắn hoảng loạn làm sai vài bước, đến lúc đó trở về càng có được tin tưởng của Thái Tử.”
Nhị hoàng tử mỉm cười: “Đã ra rồi, vậy không cần trở về nữa. Có chuyện khác cho ngươi làm… có điều ngươi đắc tội Lang Vương, hơn nữa đắc tội quá sâu, thậm chí hắn không tiếc phái ra sát thủ đuổi giết ngươi, chỉ sợ sau này… ngươi không tiện lộ mặt trước mọi người…”
Người nọ đi về phía trước một bước, bại lộ mặt mình dưới ánh đèn lập loè, đúng là Thượng Vân Thiên biến mất đã lâu, hắn nhìn Nhị hoàng tử, ngữ khí kiên định nói: “Nhị điện hạ là chân long minh quân trời giáng Đại Nguyên, cho dù có tặc tử kêu gào thì có thể càn rỡ được bao lâu nữa đâu, thần đã xin nghỉ dài hạn ở nha trai, lúc về cũng nhất định là lúc nhị điện hạ ngài vừa được ngôi vua.”
Nhị hoàng tử nghe xong chỉ cười, ôn hòa nói: “Ngươi nói gỗ của con kênh Quảng Tế bị thiếu hụt, tương lai chỉ sợ gây thành đại họa, bổn vương đã phái người điều tra. Thời gian không còn sớm, Thượng đại nhân cũng mau chóng trở về đi.”
Thượng Vân Thiên vội vàng khom lưng, nghe lời lui ra.
Nhị hoàng tử nhìn ánh nến nhảy lên, ngưng thần một lúc rồi bắt đầu cúi đầu phê duyệt công văn…
Tộc nhân của Hoàng Hậu bị phạt, thân tộc của thị thiếp Bạch thị bị tộc tru… một loạt điều ngoài ý muốn chồng lên một chỗ, Thái Tử không thể trắng trợn táo bạo nhận trợ giúp trực tiếp từ chỗ Hoàng Hậu như trước, mà Bạch thị khuynh đảo trực tiếp làm tiền bạc trong tay hắn thiếu hụt, làm việc bắt đầu được cái này mất cái khác.
Tuy biết mình dần mất long sủng, nhưng liên tiếp mất trợ lực của tộc Hoàng Hậu và Bạch thị, Thái Tử không biết như thế nào cho phải, cảm thấy mình tựa như ong mật dính vào mạng nhện, càng kích động thì cánh càng bị dính chặt. Lúc này hắn cần gấp một người có thể nhìn thấy tương lai phân tích tình thế cho mình, xác định nên làm việc thế nào. Nhưng thời khắc mấu chốt này, họ Thượng lại về quê hương thăm người thân.
Thái Tử vội vàng phái người đến quê hương của Thượng Vân Thiên đón hắn về, nhưng người phái đi lại hồi báo nói Thượng Vân Thiên cũng không trở về quê nhà. Thái Tử hung hăng đập bàn, biết sợ là không tìm thấy Thượng Vân Thiên.
Nhưng không biết Thượng Vân Thiên tự biết bản thân thất trách, sợ hắn trách cứ, hay là… căn bản hắn được người khác phái tới mưu hại mình?
Bây giờ nghĩ kỹ lại, hắn xuất hiện trước mặt mình, nói có năng lực biết trước gì đó, mẹ nó đều là quái lực loạn thần(1). Thánh nhân Tảo Vân: “Tử bất ngữ quái lực loạn thần(2).”
(1) Ý là việc quái dị, dũng lực, nổi loạn, quỷ thần.
(2) 750 truyện kể trong hơn 500 trang sách là điều đi ngược với Khổng Tử (Tử bất ngữ): quái, lực, loạn, thần, sách cứ nhẩn nha kể quái, chuyện thần, chuyện kẻ mạnh... ( giadinh.net.vn)
Nhưng hắn ham tiện lợi nhất thời, liền tin Thượng Vân Thiên. Cuối cùng làm rất nhiều việc vốn không nên làm, bây giờ nghĩ lại đúng là hối hận liên tục.
Hiện tại hối hận cũng vô dụng, hắn mờ mịt không biết làm gì, đúng lúc này ngoại tổ phụ của hắn, gia trưởng Ngụy Thân của sĩ tộc Nguỵ gia phái người tiện thể nhắn, hỏi Thái Tử có rảnh rỗi câu cá không.
Thái Tử biết phụ hoàng kiêng kị thế lực Ngụy gia, cho nên sau khi thành hôn với mẫu hậu, đợi long ỷ ổn định rồi liền lạnh nhạt với bà, cũng liên tiếp lập nữ nhi của các sĩ tộc đại gia xuất thân thân hào làm phi.
Nhớ lúc nhỏ, mẫu thân của Nhị hoàng tử —— tam nữ nhi Quách Linh Tú của Giang Lăng Quách gia được sủng ái nhất. Khi đó mẫu hậu nước mắt giàn giụa, cũng dặn dò Thái Tử tuyệt đối không thể quá mức thân cận với ngoại tổ phụ.
Hắn ghi nhớ, cho nên từ nhỏ đến lớn không thường xuyên qua lại với Nguỵ gia.
Nhưng bây giờ ngoại tổ phụ tìm mình như đưa than ấm vào ngày tuyết rơi. Hắn vốn định từ chối nhưng lại nuốt lời vào, sai người chuẩn bị đồ đi câu áo tơi, đến bờ sông Hàn Vũ ở ngoại ô kinh thành để thả câu.
Lúc này vẫn rét đậm, sáng sớm đã có người đục lỗ trên mặt sông, hắn và ngoại tổ phụ Ngụy Thân ngồi sóng vai, nhưng không biết câu là vây cá trong nước, hay là tiền đồ chưa biết.
Sông to như vậy, bốn phía trống trải, không lo lắng bị người khác nghe lén.
Sau khi cho người hầu lui, có thể nói chuyện thoả thích.
Ngụy Thân ngồi ở bờ sông chờ thật lâu, trên râu đã treo sương lạnh. Ẩn giấu trong đôi mắt đầy nếp nhăn là hai vũng nước đọng vẩn đục như bị bịt kín một lớp màng.
Ông run rẩy nói: “Thái Tử cũng biết, lúc trước vì sao mẫu hậu cháu không cho cháu thân cận với Ngụy gia đúng không?”
Thái Tử không đoán được, ngoại tổ phụ vừa nói chuyện đã nói về tình cảm, tức khắc có chút xấu hổ, không biết nên tiếp tục thế nào.
Theo ánh mắt nhìn không rõ, lòng Ngụy Thân cũng trong vắt, ông mở miệng nói: “Không cần cảm thấy không tiện mở miệng, lời này, vốn cũng là lão hủ dặn dò Hoàng Hậu.”
Thái Tử sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: “Ngoại tổ phụ…”
Ngụy Thân chỉnh dây câu, nói tiếp: “Trăm năm thế gia vọng tộc, càng về sau, kiêu ngạo của thế gia vọng tộc càng không thể chống đỡ được nữa, không cầu hiển đạt, có thể bảo vệ cơ nghiệp trăm năm này là đã đối mặt được với tổ tiên Ngụy gia. Thời trẻ ta chưa ngộ ra điểm này, chuyện hối hận nhất cuộc đời là đưa mẫu hậu con vào cung.”
Ông hổn hển thở dốc, thở dài nói: “Nhưng ván đã đóng thuyền, nó đã đứng ở vị trí kia, mà cháu thì lại thành trưởng tử của hoàng đế, cũng không thể không đứng trước người ta làm bia, chỉ cầu không công không tội, để cháu làm một Thái Tử bình thường cũng tốt, nhưng bây giờ… cháu không cam tâm bình thường, muốn tranh đi đầu với người ta, hiện giờ rơi vào kết cục khó có thể thu dọn…”
Thiệt thòi mấy ngày nay, trong tiếng nói chuyện già nua mà dài lâu của ngoại tổ phụ, Thái Tử hoàn toàn phát tiết ra, nức nở một tiếng, gào khóc: “Ngoại tổ phụ, rốt cuộc cháu có phải nhi tử ruột của phụ hoàng hay không, vì sao từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng luôn một mực nhường Lang Vương, lại cứ trách móc cháu nặng nề!”
Ngụy Thân nhìn Thái Tử trước mắt khóc như tiểu nhi ba tuổi, tim như rơi vào lỗ thủng băng lạnh, thầm thở dài, nam nhi không thể không có ý chí kiên định, rốt cuộc hắn không đứng dậy được nữa, chỉ hận tiền đồ Ngụy gia lại ở hết trên người hắn, không từ bỏ được.
Ông chuyển đề tài, nói một chuyện khác trong kinh thành: “Thiếp thị Bạch gia của cháu rơi đài, long đầu bá chủ của thuỷ vận để trống, Thái Tử đoán xem, ai trở thành trùm mới của thuỷ vận?”
Mấy ngày nay Thái Tử bị lửa đốt mông, nào còn bận tâm đến người khác, dĩ nhiên không có lòng hỏi thăm chuyện phân chia làm ăn của mấy thương nhân, hận nói: “Còn có thể là ai? Dĩ nhiên là Vương phi xuất thân hạ tiện của Lang Vương!”
Ngụy Thân mở nửa mắt: “Người đời đều nghĩ vậy, nhưng sau khi nhà thuyền Bạch gia đóng cửa, các thương gia ham rẻ vội vã ra tay chuyển nhượng cửa hiệu mua thuyền, nhưng duy nhất lại chỉ thiếu Thôi Ký. Vài yến hội trước, có người hỏi sao Lang Vương phi lại buông tha cơ hội mở rộng đội tàu này. Mà Lang Vương phi lại mỉm cười nói, một kênh đào dưỡng thuỷ vận của vạn nhà. Ân huệ của vạn tuế đều được hưởng mới là phúc của muôn dân. Nếu nàng mua hết thuyền, hành vi độc quyền thuỷ vận này có khác gì Bạch gia đâu?”
Thái Tử sửng sốt, không ngờ Thôi Quỳnh Nương kia lại không tiếp nhận việc làm ăn thuỷ vận của Bạch gia.
Ngụy Thân lắc đầu: “Nhiều đạo lý dễ hiểu, đáng tiếc lúc trẻ lão hủ không hiểu, bây giờ cháu cũng không hiểu. Lang Vương có hiền thê thông thấu thế này, lo gì không thể nắm thánh tâm? Mà Sở Tà kia… không phải luôn được hoàng đế yêu thích sao? Tội gì cháu phải mua dây buộc mình, đối địch với hắn khắp nơi? Dù hắn có được thánh sủng cũng không thể đăng cơ một cách danh chính ngôn thuận, vậy vốn có quan hệ gì với cháu đâu?”
Bây giờ Thái Tử có một xe đựng chén thuốc hối hận muốn uống, nghe tổ phụ thong thả ung dung phân tích xong, trong lòng càng như vạc củi, sôi trào một vùng, lúng ta lúng túng nói: “Việc đã đến nước này, cô nên đi đâu?”
Ngụy Thân mở miệng nói: “Nếu Thái Tử tin tưởng lão hủ, vậy phải học cách giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, nếu thánh tâm đã rất rõ ràng rồi, cần gì phải đối nghịch với phụ hoàng cháu nữa, chọc hắn phiền chán. Ở lại thanh sơn không lo không có củi đốt, Thái Tử thỉnh cầu thoái vị nhường ngôi trước mặt văn võ bá quan trong triều, cũng xin thánh thượng xem cháu làm Thái Tử nhiều năm cẩn trọng không dám lười biếng, ban thưởng đất tổ Tương Nghi của Nguỵ gia làm đất phong vương cho cháu. Tương Nghi là nơi làm giàu, nơi phong thuỷ của Ngụy gia ta, nếu cháu chủ động đi xin, để lại hiền danh, tất nhiên vạn tuế cũng sẽ không bức bách cháu, để lại ác danh độc phụ hại tử.”
Thái Tử nghe vậy bỗng ném cần câu trong tay lên mặt băng: “Ngoại tổ phụ, đây là lời gì? Cháu thân là đích tử của hoàng đế Đại Nguyên, dựa vào cái gì phải ngường cho người khác?”
Ngụy Thân vẫn như lão tăng ngồi thiền, mở miệng nói: “Về chuyện của Lang Vương phi, lão hủ chưa nói xong… tuy nàng không tranh không đoạt, không thay thế Bạch gia trở thành chủ nhân thuỷ vận xưng bá thị trường, nhưng sau khi hành hội thuỷ vận được thành lập lại tôn chủ nhân Thôi Ký làm hội trưởng, luật lệ thuỷ vận, giá cao thấp sau này đều do hội trưởng hành hội quyết định, không thể ác ý ép giá, tranh đoạt việc làm ăn của nhau —— cho nên, có lúc không tranh là thượng sách. Thái Tử… cháu hiểu chuyện của Lang Vương phi không?”
Hôm đó, Thái Tử thả câu nửa ngày, cuối cùng xách cái sọt không có cá về Thái Tử phủ.
Có lẽ là chịu lạnh ở bờ sông, sau khi trở về bệnh nặng một trận, trận bệnh nặng này rất lâu, thế cho nên lúc Thái Tử xuất hiện trên triều, có thể hình dung là tiều tụy, gầy đi một vòng lớn, trên triều, Thái Tử lấy cớ cơ thể yếu ớt không chịu nổi, trình tấu chương ngàn chữ nhường ngôi trữ quân.
Tấu chương chữ chữ rõ ràng, câu nào cũng thẳng tới suy nghĩ trong lòng, lão thần cả triều nghe mà ào ào rơi lệ, cũng có hàn lâm ngay thẳng muốn đâm cột khuyên can Thái Tử, hô to Thái Tử không được!
Trong lúc nhất thời triều đình giống như linh đường, hoàng đế cũng đỏ mắt, nhìn khuôn mặt gầy ốm của Thái Tử, nhớ lại lúc hắn còn nhỏ, kích thích tâm từ phụ.
Kết quả triều hội hôm nay đến giữa trưa vẫn chưa xong, chư vị đại thần thay phiên ra trận, tận tình khuyên can Thái Tử, nhưng Thái Tử ý đã quyết, cuối cùng không biết là bệnh, hay là đói, hắn ngất xỉu trên triều.
Vì thế sau đó nâng Thái Tử xuống để thái y chẩn trị, lần triều hội binh hoang mã loạn này mới xem như kết thúc.
Lúc ra khỏi cửa cung, bụng của Lư Quyển đã dán vào lưng, cảm thấy mình đói đến nỗi có thể nuốt thạch long trước cửa vào, bèn hỏi Lang Vương bên cạnh có muốn đến tiệm rượu gần đây lót dạ dày không.
Lang Vương lắc đầu, bảo Vương phi của mình đã chuẩn bị rượu và thức ăn, hắn không thích đồ ăn thô cứng bên ngoài, phải về nhà ăn.V
Bình luận facebook