Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139-140
Chương 139:
Hiển nhiên cô nương đó cũng nhận ra Liễu Tương Cư không nhận ra nàng ấy, gương mặt xinh xắn đột nhiên lộ ra ý cười giảo hoạt, nàng nắm bàn tay lại thành hình móng vuốt chim ưng, khoa tay múa chân đến dưới quần Liễu Tương Cư.
Sắc mặt Liễu Tương Cư biến thành màu đen, hắn đã nhận ra cô nương này là ai.
Có điều không ngờ “hắn” thật sự là nữ tử, hơn mặc nữ trang rất xinh xắn.
Ba sở binh sai hiệp trợ trói chặt áp giải mười mấy tên bắt cóc đi rồi, Thường Tiến tiến tới ôm quyền nói với cô nương kia và Liễu Tương Cư: “Liễu tướng quân, nhị cô nương, Vương phi nhà ta đang ở trà lâu phía trước cách đó không xa, cho mời hai vị rảnh rỗi lên nói chuyện.”
Vì thế hai người liếc nhìn đối phương một cái, sau đó đi theo Thường Tiến lên lầu.
Quỳnh Nương thấy bọn họ lên lầu bèn đứng dậy kéo tay nhị cô nương đến đánh giá từ trên xuống dưới: “Trước kia chưa từng thấy ngươi mặc xiêm y nữ, bây giờ cuối cùng cũng thấy, cố ý dẫn bắt cóc mắc câu, lá gan của ngươi cũng lớn quá đấy, sao không bàn bạc với ta, ít nhất ta sẽ phái thêm người giúp ngươi, tránh cho có sơ xuất!”
Bình thường nhị cô nương hiên ngang đã quen, nhưng hôm nay mặc đồ đỏ bị Quỳnh Nương nhìn lại không được tự nhiên, da mặt phiếm hồng, vội vàng chào hỏi ngắt lời Vương phi rồi nói với Vương phi muốn ăn. Quỳnh Nương cười chỉ mặt bàn, nhị cô nương không chút khách khí ngồi xuống, một tối giày vò chỉ ăn chút khoai lang nướng nên rất đói, nàng thấy có bánh chiên dầu thừa trên bàn bèn lấy đến ăn.
Trước nay Quỳnh Nương và nàng ấy không câu nệ tiểu tiết, nàng còn đích thân rót cho nàng ấy một chén trà rồi bảo người sang tửu lâu bên cạnh gọi món tiếp đón đại ca Liễu Tương Cư đến ăn cùng.
Mọi người ngồi xuống rồi, Quỳnh Nương hỏi nhị cô nương sinh ra suy nghĩ bắt lừa đảo thế nào.
Tuy Công Tôn nhị cô nương mặc nữ trang nhưng động tác chẳng văn nhã chút nào, một ngụm uống cạn nước trà rồi nói: “Ta nhận mấy người ở ngõ hoa liễu làm muội muội, các nàng ấy vốn là nữ tử nhà lành nhưng lúc nhỏ bị bọn bắt cóc hại, làm hỏng danh tiết nên cho dù có nhà cũng không thể quay về, nghe các nàng nói mấy năm nay bắt cóc trong kinh thành dần hung hăng ngang ngược, phủ doãn lại chẳng làm gì, ta bèn đánh cuộc với các nàng ấy, bảo đảm năm nay một lưới bắt hết đám bắt cóc trong kinh thành.”
Còn lại không nói cũng hiểu, Công Tôn nhị cô nương vì thắng mà đánh cuộc, giả về nữ trang, sau đó đích thân làm mồi mò đến hang ổ của bọn bắt cóc, nàng ấy cũng đã an bài thuộc hạ cầm côn bổng chờ ở bên ngoài, vì thế liền có cảnh loạn lạc như vừa nãy.
Liễu Tương Cư ở bên cạnh nghe, liên tiếp giương mày kiếm, cuối cùng ôm quyền nói với nhị cô nương: “Không ngờ Công Tôn cô nương hiệp nghĩa can đảm như vậy, trước đó tại hạ hiểu lầm cô nương, tại đây nhận lỗi.”
Công Tôn nhị cười ha hả, cũng ôm quyền đáp lễ: “Ngươi đã là đại ca của Vương phi, hôm nay lại một mạch đuổi theo, đủ thấy cũng là hán tử, chúng ta coi như không đánh không quen nhau, ngày sau nếu có khó khăn thì cứ nói, nếu ta có thể giúp, sẽ không chối từ.”
Liễu Tương Cư có thể có cái gì nhờ ơn nữ đầu lĩnh hải tặc này chứ, nếu nàng ta là thủ hạ của muội muội, mà hiểu lầm đã giải quyết hết rồi thì tốt. Nhưng hắn lại thầm lo lắng cho Quỳnh Nương, pha trộn với nữ tử hơi phỉ mười phần này, tuyệt đối không thể bị làm hư mới được…
Đêm nay kinh thành chú định không thể thái bình, đám bắt cóc làm hại kinh thành nhiều năm bị một lưới bắt hết.
Hiển nhiên người có công lớn nhất là một nữ tiêu khách dưới tay Lang Vương phi.
Loại tin tức hả hê lòng người này truyền vào cung rất nhanh.
Hoá ra hoàng đế chỉ huy phi tần, hoàng tử và quần thần đốt sáng cống đèn, sau đó cho cả thành được thắp đèn rồi dẫn mọi người lên chỗ cao nhất của thành lâu Đức Thắng Môn, ngắm nhìn hoa đăng khắp thành.
Lúc phố xá sầm uất phát sinh hỗn loạn, hiển nhiên mắt rồng của Gia Khang Đế cũng thấy.
Văn Thái An vội vàng phân phó thái giám xuống hỏi, rất nhanh đã có phủ doãn đích thân tiến đến bẩm báo, nói là ba sở dưới tay Lang Vương phi trợ giúp bắt được một đám bắt cóc.
Gia Khang Đế nghe vậy, long tâm vui vẻ, đích thân ban hạ thánh chỉ ngợi khen nữ tiêu khách dưới tay Lang Vương phi, cũng khen ngợi Vương phi nhân đức cảm hóa được nữ tiêu khách này, còn tẫn trách hơn phủ doãn của kinh thành.
Phủ doãn nghe vậy đỉnh đầu đổ mồ hôi, dẫu sao bọn bắt cóc làm hại một phương nhiều năm như vậy lại bị nữ tiêu khách bắt gọn trong một đêm, so sánh hai bên thì hắn càng có vẻ vô năng hơn.
Người bên cạnh Lang Vương lập tức nháo nhào khen ngợi, khen Lang Vương thú được hiền thê, đúng là tấm gương của cáo mệnh phu nhân cả triều.
Hình như là trong phút chốc đã quên sạch thân phận xuất thân thương nhân của Quỳnh Nương Thôi gia.
Về chuyện này, phản ứng ngầm của quan viên chưa kết luận được.
Tam hoàng tử sát trong một góc, tán gẫu với Tứ hoàng tử: “Sao chuyện tốt gì cũng có mặt ở Lang Vương phủ thế? Tết nhất, ở trong phủ uống rượu ăn thịt không tốt à? Có thể ít đi một chút lòng tiến thủ dựng công lập nghiệp không? Chèn ép người ta như vậy, còn cho quan viên cả kinh thành đường sống không?”
Tứ hoàng tử cười khà khà: “Tam ca, có bản lĩnh thì huynh nói lời này với phụ hoàng đi, xem phụ hoàng nói thế nào.”
Tam hoàng tử rụt cổ, cười nói: “Chỉ tán gẫu vài câu thôi, ta cũng không dám quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi, cơ mà nói thật, may mắn Lang Vương không phải hoàng tử, không thì có bản lĩnh như vậy, làm phụ hoàng vui vẻ, chẳng phải mấy người chúng ta sẽ bị so sánh đến nỗi mặt xám mày tro sao… Ai, phủ doãn cũng đáng thương, xem ra năm sau sẽ bị giáng chức giữ lại.”
Người nói vô tình, người nghe có tâm, Nhị hoàng tử ở bên cạnh chậm rãi nhấp rượu trong chén.
Hắn xuống khỏi thành lâu Từ Đức Thắng, không vội vã về phủ mà vào cung gặp mẫu phi của mình.
Lúc Gia Khang Đế vẫn là Thái Tử, Tĩnh Mẫn Phi mẫu phi là thị thiếp trong phủ, sau khi Hoàng Hậu sinh con lập tức có thai, được thăng làm trắc phi.
So sánh với gia thế xuất thân Nguỵ gia bất phàm của hoàng hậu, Tĩnh Mẫn Phi lại chỉ xuất thân bình thường, bây giờ phụ thân cũng được nữ nhi giúp đỡ tạm giữ chức nha môn thuỷ mộc trong triều, một quan viên nhị phẩm không cao không thấp mà thôi.
Nhưng bất kể các phi tần trong cung lục đục với nhau thế nào, nhắc tới Tĩnh Mẫn Phi, mọi người đều cảm thấy bà khiêm tốn, không tranh đoạt, có khi lâu rồi cũng sẽ quên mất người này.
Gia Khang Đế cũng từng khen Tĩnh Mẫn Phi đoan trang nhã nhặn lịch sự, có kiến thức biết cách làm người, ban tặng hai chữ “Tĩnh Mẫn” là để ca ngợi bà.
Hình như Tĩnh Mẫn Phi đoán được nhi tử vì sao mà đến, bèn vẫy tay cho cung nữ phụng dưỡng lui xuống, đích thân rót một chén trà cho hắn xua tan hàn khí trên đường tới, sau đó mở miệng nói: “Lúc nhỏ ta đã nói với con, vi nương không thể giúp con nhiều, ngoài chính mình tranh tranh lấy thứ mình muốn thì không còn cách khác, nhưng mà đang ở hoàng thất, sói nhiều thịt ít, mọi việc phải học cách lui về phía sau vài bước, không tranh ngược lại chính là tranh… dạo này ta thấy con rất thiếu kiên nhẫn.”
Lưu Diệm trầm mặc một lúc, nói với mẫu phi: “Gần đây nhi thần gặp được một kỳ nhân nhìn thấy tương lai, hắn nói Sở Tà sẽ đăng cơ, ngồi ngay ngắn trên long vị…”
Tĩnh Mẫn Phi đang cắm đàn hương vào trong lư hương, nghe thấy lời này, đàn hương trong tay gãy thành hai đoạn.
Bà quay đầu lại nhìn nhi tử, thấp giọng hỏi: “Sao lời quái lực loạn thần này mà con cũng tin?”
Sắc mặt Lưu Diệm không thay đổi: “Nhi thần không tin, cũng chưa bao giờ đặt lời nói của người này ở trong lòng. Nhưng mà mấy ngày trước năm mới tế tổ, nhi thần phụ trách nâng heo lên cống án, trong lúc vô ý ngẩng đầu lên nhìn thấy bức hoạ nhỏ phụ hoàng treo cạnh bức hoạ của Hoàng tổ phụ… Đó là bức họa của phụ hoàng lúc trẻ, nhi thần nhìn thế nào cũng thấy Lang Vương giống phụ hoàng lúc trẻ bảy tám phần…”
Tĩnh Mẫn Phi không nói gì, ở trong cung nhiều năm như vậy đã sớm hình thành thói quen không biểu lộ vui buồn trên mặt. Điểm này cũng ảnh hưởng đến nhi tử của bà ta Lưu Diệm, hai mẫu tử che dấu lòng dạ rất sâu.
Sau đó vẻ mặt bà ta lại biến đổi, trừng mắt nói với Lưu Diệm: “Mấy lời này, về sau con đừng nhắc với bất cứ kẻ nào nữa…”
Lưu Diệm nhìn phản ứng của mẫu phi là hiểu bà biết rõ mọi chuyện, hắn dựa gần một bước nói: “Nếu Lang Vương đúng là nhi tử của phụ hoàng thì sao? Theo sủng ái của phụ hoàng với hắn bây giờ, kỳ nhân kia tiên đoán nói hắn sẽ kế thừa ngôi vị vẫn xem như lời quái lực loạn thần sao?”
Thật lâu Tĩnh Mẫn Phi không nói gì, cuối cùng bà ta chậm rãi bẻ gãy cây hương đã cắm, sau đó đóng nắp lò hương, nhàn nhạt nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài, bây giờ muộn rồi, con thân là hoàng tử cũng không nên ở lại trong cung lâu, đến mai tới sớm chút đi, lâu rồi hai mẫu tử chúng ta cũng chưa tâm sự, có lời gì, tất cả để ngày mai rồi nói sau.”
Lưu Diệm nghe vậy bèn cúc lễ với Tĩnh Mẫn Phi, ra khỏi cửa lớn hoàng cung.
Trước khi xuất cung đúng lúc nhìn thấy Lang Vương cũng đang ở cửa cung chờ kiệu.
Vì thế Lưu Diệm núp trong nhà kề bên cạnh cửa cung, nhìn Lang Vương lên xe ngựa.
Người tiễn Lang Vương xuất cung là đại thái giám Văn Thái An bên cạnh hoàng đế, dù là đối mặt với quan nhất phẩm trong triều, Văn công công này cũng chưa từng cười khiêm tốn hiền lành như vậy.
Trong tay hắn còn xách theo hộp đồ ăn lớn, chỗ cầm hộp toả ra hơi ấm, không biết trong đó là đồ ăn ngon gì.
Vừa nãy lúc Lưu Diệm đi gặp mẫu thân, mẫu tử đều vừa từ trên thành lâu xuống nên hơi đói.
Bình thường mỗi khi tết đến, Ngự Thiện Phòng đều sẽ chuẩn bị mấy cái lồng hấp, bên trong là các loại đồ ăn, sủi cảo, để ngừa vị quý nhân nào trong cung nửa đêm đói bụng muốn ăn.
Vì thế mẫu phi bảo cung nữ truyền lời muốn mấy lồng đồ ăn hấp, nhưng vừa nãy cung nữ kia lại trở về với hai tay trống trơn, nói là hôm nay Ngự Thiện Phòng chưa chuẩn bị đồ hấp, bếp lò của ngự trù đều đầy hết rồi.
Tối khuya, không kiêng nể gì bắt Ngự Thiện Phòng nấu ăn như vậy, ngoài vạn tuế ra thì hắn chẳng nghĩ được ai. Nhưng xưa nay vạn tuế chú trọng dưỡng sinh, buổi tối ăn cơm rất ít, sao hôm nay lại ăn nhiều như vậy?
Bây giờ Lưu Diệm nhìn thấy ba hộp đồ ăn lớn, liền biết đồ ăn Ngự Thiện Phòng gấp gáp nấu sẽ vào bụng ai.
Xe ngựa của Lang Vương đi rồi Lưu Diệm mới chậm rãi bước ra, bị gió lạnh thổi, bụng vốn đang đói cồn cào lại kêu vang.
Hắn đột nhiên cười, đúng là dưới đèn thì tối, chuyện đã rõ ràng như vậy, sao gần đây hắn mới nghĩ ra?
Chương 140:
Thật ra Lang Vương đã muốn về phủ từ lâu. Đêm nay hắn không ở bên cạnh tiểu phụ kia, nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy chấn động Hoàng Thượng. Hắn muốn mau chóng trở về hỏi Quỳnh Nương tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, nhưng bất đắc dĩ hoàng đế giữ hắn lại chơi cờ.
Sau đó hắn dứt khoát nói Vương phi có thai, buổi tối ngủ không an giấc, phải có hắn về làm bạn, lúc này hoàng đế mới cười thả người.
Lúc về tới phủ, Quỳnh Nương đã rửa mặt xong, sau khi mang thai nàng rất hay đói, đang định gọi Thúy Ngọc cho nàng ăn.
Có điều Lang Vương đã trở lại, đỡ phải bảo bếp làm. Hắn lấy ba hộp đồ ăn lớn về từ trong cung, tất cả đều là thức ăn nóng hổi.
Thật ra nếu không phải tiệc lớn trong cung phải đợi đồ ăn lạnh mới có thể ăn thì đồ ăn tinh xảo trong cung mới làm ra đúng là mỹ vị.
Nói về món lộc hươu hầm này, lộc hươu tốt nhất hầm với nước củ cải cho thêm lát táo để mất đi mùi tanh nồng trước đó, sau đó hầm canh gà với mức lửa vừa vặn cho đậm đà ngon miệng.
Món hạt dẻ hầm thịt cũng ngon, hầm thịt ba chỉ đã luộc với hạt dẻ, ăn cùng hạt sen, vào miệng rất mềm mại…
Lang Vương nhìn Quỳnh Nương xoã tung tóc dài, đôi mắt to ăn đến tỏa sáng, lòng cũng như lát thịt chiên dầu rồi hầm nấu kia, vô cùng mềm mại.
Một năm trước, hắn không thể tưởng tượng được mình đường đường là Giang Đông Lang Vương, có một ngày sẽ hầu hạ tiểu nương đầu bù tóc rối ăn đêm, gắp đồ ăn vào bát nàng.
Quỳnh Nương ăn thêm một miếng thịt ướp rượu hoa điêu to, lúc này mới cảm thấy lòng không hoảng loạn nữa, nàng dùng khăn lau miệng hỏi: “Muộn như vậy Ngự Thiện Phòng còn nấu nướng sao?”
Lang Vương nói: “Lúc ở trong cung bổn vương thuận miệng nói buổi tối nàng hay đói, vạn tuế liền lệnh cho Ngự Thiện Phòng tạo lửa, nấu hộp đồ ăn ban thưởng xuống.”
Động tác của Quỳnh Nương dừng lại, trước kia nàng không cảm thấy gì, chỉ nghĩ một phiên vương tay cầm binh quyền hành sự bừa bãi như Lang Vương nhất định là kiêng kị của đế vương. Thêm nữa quan hệ của Sở Tà và trữ quân không tốt thì càng nguy hiểm đến tiền đồ của hắn, nhưng giờ lại phát hiện, vạn tuế gia đối xử với Lang Vương thật sự rất tốt, ban thưởng đồ vật từ lớn đến nhỏ.
Nhưng đế vương quá mức săn sóc lại làm người ta sinh nghi. Nếu không phải xưa nay Gia Khang Đế yêu thích nữ sắc, nàng sẽ nghi ngờ là phu quân của mình quá mức tuấn mỹ mê hoặc trái tim đế vương.
Nghĩ vậy, nàng uống một ngụm canh phù dung tôm bóc vỏ, hỏi: “Sao vạn tuế lại hậu đãi Vương gia như vậy?”
Tay gắp đồ ăn cho nàng của Vương gia khựng lại, hắn nói như không có việc gì: “Vạn tuế luôn luôn hậu đãi thần tử.”
Vương gia đã không muốn nói, hiển nhiên Quỳnh Nương cũng sẽ không hỏi nhiều, kế tiếp trong phòng chỉ có tiếng nhai nuốt nhỏ vụn.
Có lẽ là trầm mặc quá lâu, không khí có chút xấu hổ, Vương gia buông đũa, rốt cuộc mở miệng nói: “Lúc trẻ mẫu thân ta từng được Thái Hậu đón vào cung nuôi bên người, lúc đó vạn tuế… đối xử với mẫu thân thực tốt, có điều sau đó mẫu thân gả cho phụ thân, có lẽ là vạn tuế không cam tâm lắm, đã từng đuổi đến Giang Đông khuyên mẫu thân hòa li… Mẫu thân và phụ vương phu thê tình thâm, sao có thể hòa li? Có lẽ là vậy nên vạn tuế vẫn luôn nhớ mãi không quên mẫu thân, sau khi bà ấy qua đời, đối với bổn vương cũng là yêu ai yêu cả đường đi…”
Nói đến đây, Quỳnh Nương liền hối hận vì đã hỏi chuyện này. Cũng khó trách Lang Vương không muốn nói, chuyện này đề cập đến danh dự của mẫu thân, sao có thể nói với người ngoài?
Sở Tà nói tiếp: “Bổn vương cũng không muốn quá mức thân cận với vạn tuế, nhưng thân là thần tử không thể phật thánh ý, chẳng qua vạn tuế chỉ tìm ta chơi cờ uống trà thôi, coi như là xã giao thì đối phó là được.”
Quỳnh Nương biết Sở Tà có thể nói ra chuyện này đúng là không dễ dàng, hắn nói với mình đủ để thấy được hắn tín nhiệm mình cỡ nào. Nghĩ vậy, Quỳnh Nương duỗi tay kéo Lang Vương lại: “Vạn tuế bác ái như vậy, cũng chẳng trách bà bà không thích ông ấy, nếu chàng có thể như công công, dù có là hoàng đế thần tiên đến cầu, ta cũng sẽ không chịu đi với hắn.”
Lang Vương lé mắt nhìn Quỳnh Nương, kéo dài giọng: “Vậy nếu bổn vương không bì kịp phụ vương, nàng liền đi với người khác?”
Quỳnh Nương cười nói: “Nếu tuổi chàng dần lớn, học hành vi bất kham của mấy lão già khốn nạn, chuyên tìm thanh xuân trên người nữ tử trẻ tuổi, thải âm bổ dương, ta sẽ tự nhường vị trí, cho lão già chàng thải bổ đủ luôn…”
Lang Vương vừa qua tuổi hai mươi lại biến thành lão nhân khốn nạn trong miệng kiều thê, sao hắn chịu được? Hắn bèn ôm nàng lăn vào giường, hỏi kỹ thải âm bổ dương, ích thọ duyên niên thế nào.
Tuy lúc mới mang thai không được động đao thật kiếm thật, nhưng quyển sách Lang Vương lén đưa cho Quỳnh Nương làm Quỳnh Nương hiểu được không ít thủ đoạn.
Do với đời trước không phóng khoáng, xem như hiện giờ Quỳnh Nương đã thay da đổi thịt, nàng biết nếu không ép khô chất béo thì ruộng của người ngoài sẽ màu mỡ, màn che rung rung, thỉnh thoảng truyền ra tiếng vui cười hoà với tiếng rên rỉ…
Năm này cuối cùng cũng qua.
Có điều chuyện Lang Vương Vương phi và thuộc hạ vì dân trừ hại lại ồn ào huyên náo truyền khắp kinh thành. Loại chuyện nữ anh hùng giơ tay chém xuống cắt đứt nghiệt căn của tặc nhân này, đủ các chi tiết thật sự có thể suy diễn ra một phiên bản khác hoàn toàn, hoặc bóng bẩy hoặc kinh hồn.
Lúc đó người kể chuyện trong các trà lâu đều vội vàng biên soạn sách mới, nước miếng bay tứ tung nói về phong phạm hiệp sĩ của Công Tôn nhị cô nương dưới tay Lang Vương phi.
Nhưng vì để hấp dẫn quần chúng nên khó tránh khỏi có người thêm mắm thêm muối. Thí dụ như hôm nay, Quỳnh Nương nam trang và Công Tôn Nhị nương cùng đến xưởng đóng tàu mua thuyền biển, lúc tùy tiện tìm một trà lâu đi vào nghỉ ngơi bỗng nghe thấy một đoạn Công Tôn nhị cô nương chủ động cởi sam dệt, lộ ra da thịt tuyết trắng dụ hoặc kẻ bắt cóc cởi khố.
Quỳnh Nương đổ mồ hôi lạnh thay người kể chuyện gầy gò kia, liếc mắt nhìn giai nhân “tuyết trắng” đen nhánh bên cạnh, không biết nàng ấy sẽ lên làm khó dễ lúc nào.
Ai ngờ nàng ấy lại xem như không có việc gì, lại còn nghe rất vui vẻ.
Đúng là ngoài dự đoán của Quỳnh Nương, nàng nói: “Còn tưởng ngươi sẽ lập tức xốc bàn lên, đang tiếc bàn trà bánh này, không ngờ mấy ngày không gặp mà công phu dưỡng khí của nhị cô nương lợi hại lên nhiều nha!”
Lúc này Công Tôn nhị mới hiểu vì sao vừa nãy Lang Vương phi đột nhiên bưng một mâm bánh ngọt lên, hoá ra là sợ mình xốc bàn làm nàng hết cái ăn.
Nàng lập tức ha ha cười nói: “Vương phi, ngài đúng là diệu nhân! Hiện giờ ngài đang có mang, ta ăn gan báo cũng không dám xốc bàn lên kinh hách đến thai nhi của ngài. Hội đèn lồng lần đó hại ngài nên Vương gia đã thầm bắt bí ca ca ta và ta đấy. Hơn nữa, một ngày thuyết thư cũng chỉ mười mấy đồng tiền nước trà, đến bến tàu toàn là mấy người lỗ mãng, không nói bóng bẩy chút thì làm sao có người cổ động tới nghe, cơ mà nói vài đoạn rất dễ nghe, ta nghe xong cũng thấy vui. Hắn không nói cũng có người nói, Công Tôn nhị ta có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng không chặn miệng tất cả mọi người được!”
Quỳnh Nương rất thích Công Tôn nhị cô nương, vốn thấy nàng ấy lanh lẹ, mà bây giờ nghe xong nàng ấy nói vậy, từ nội tâm cảm thấy Công Tôn nhị là một nhân vật, nàng lập tức nâng chén trà lấy trà thay rượu, nói: “Ta sống đời này, chuyện may mắn nhất là kết giao với ngươi, để ta biết, hoá ra nữ tử còn có một cách sống khác.”
Công Tôn nhị cũng không khách khí, chạm chén với Quỳnh Nương, cười nói: “Đã thích ta như vậy, tương lai sinh hạ tiểu thế tử gọi ta là di mẫu được không?”
Đời trước Liễu Bình Xuyên cố tình tiếp cận nhi nữ của Quỳnh Nương, để lại bóng ma không nhỏ cho nàng. Nhưng nghe Công Tôn nhị nói vậy, Quỳnh Nương lại trả lời không chút do dự: “Một lời đã định, nếu hài nhi của ta có di mẫu như ngươi, dù là nữ tử cũng có thể trở thành nhi lang đội trời đạp đất.”
Lời xằng xiên này vừa nói ra, bản thân Quỳnh nương cũng bị chọc cho cười, lúc hai người đang cười, có một người rốt cuộc không nghe nổi tiên sinh thuyết thư kia nói bậy nữa.
Có một người đi ra từ phòng lầu hai đối diện, gào to một tiếng: “Lão tiên sinh này, ban ngày ban mặt lại phá hỏng trong sạch của cô nương, vốn là nữ nghĩa sĩ vì dân trừ hại, sao có thể để ngươi bôi nhọ như vậy!”
Công Tôn Nhị nương cũng tò mò, vươn cổ ra ngoài nhìn, đến tột cùng là ai giữ gìn trong sạch cho nàng như vậy.
Vừa nhìn bỗng thấy người quen, không phải là Liễu Tương Cư đại công tử Liễu gia sao?
Tiên sinh thuyết thư thấy Liễu Tương Cư mặc quân phục, bội đao bên hông, bên người cũng đều là một ít quân gia, hiển nhiên không dám nói nữa, vâng vâng dạ dạ gật đầu cúi người nhận lỗi.
Liễu Tương Cư nhíu mày nhìn tiên sinh thuyết thư, móc ra một thỏi bạc từ trong ngực cho hắn: “Nếu lại nói bậy nữa ta sẽ tất không tha cho ngươi, thỏi bạc này là ngân lượng ta đặt quyển mới cho ngươi, ngươi diễn dịch lại một lần nữa, ngày mai ta sẽ phái người đến nghe, nhất định phải khôi phục thanh danh của Công Tôn nữ nghĩa sĩ…”
Liễu Tương Cư nói xong liền dẫn người rời đi.
Công Tôn nhị há hốc mồm, không ngờ Liễu tướng quân không nể mặt nàng lắm lại giữ gìn trong sạch của nàng sau lưng như vậy.
Quỳnh Nương thấy vậy, cười nói: “Đại ca ta chính là người như vậy, chính trực lại nghĩa khí. Đáng tiếc từ nhỏ không thích đọc sách, nếu không huynh ấy vào triều làm quan tất là lương thần đắc lực của vạn tuế.”
Công Tôn nhị gật đầu: “Nhân tình của đại ca Vương phi, ta nhận, ngày nào đó sẽ mời Liễu tướng quân uống rượu.”
Quỳnh Nương cười nói: “Nếu ca ca ta không biết ngươi là nữ tử, nói không chừng có thể cùng nhau uống một chén, nhưng hôm nay đã biết ngươi là thân nữ nhi, quả quyết không thể ngồi chè chén với ngươi được.”
Công Tôn nhị nhướng mày, giảo hoạt cười nói: “Vương phi có dám đánh cuộc với ta, xem đại ca ngươi có thể cùng uống với ta không?”
Quỳnh Nương biết tính cá cược mãnh liệt của Công Tôn nhị, thích cá cược với người ta nhất. Trước đó đánh cược với mấy cô nương ở ngõ hoa liễu mà oanh động hơn nửa cái kinh thành.
Bây giờ lại đánh cược, nàng lo lắng danh tiết của đại ca mình khó giữ được, sẽ bị Công Tôn nhị trói lên bàn tiệc, vì thế nàng xua tay cười nói: “Ta hễ cược là thua, không giỏi đánh cuộc bằng ngươi đâu.”
Công Tôn nhị cô nương nghe vậy tiếc nuối lắc đầu, hình như là đang tiếc suy nghĩ trong đầu vừa mới nhảy ra đã không thể thực hiện.
Hiển nhiên cô nương đó cũng nhận ra Liễu Tương Cư không nhận ra nàng ấy, gương mặt xinh xắn đột nhiên lộ ra ý cười giảo hoạt, nàng nắm bàn tay lại thành hình móng vuốt chim ưng, khoa tay múa chân đến dưới quần Liễu Tương Cư.
Sắc mặt Liễu Tương Cư biến thành màu đen, hắn đã nhận ra cô nương này là ai.
Có điều không ngờ “hắn” thật sự là nữ tử, hơn mặc nữ trang rất xinh xắn.
Ba sở binh sai hiệp trợ trói chặt áp giải mười mấy tên bắt cóc đi rồi, Thường Tiến tiến tới ôm quyền nói với cô nương kia và Liễu Tương Cư: “Liễu tướng quân, nhị cô nương, Vương phi nhà ta đang ở trà lâu phía trước cách đó không xa, cho mời hai vị rảnh rỗi lên nói chuyện.”
Vì thế hai người liếc nhìn đối phương một cái, sau đó đi theo Thường Tiến lên lầu.
Quỳnh Nương thấy bọn họ lên lầu bèn đứng dậy kéo tay nhị cô nương đến đánh giá từ trên xuống dưới: “Trước kia chưa từng thấy ngươi mặc xiêm y nữ, bây giờ cuối cùng cũng thấy, cố ý dẫn bắt cóc mắc câu, lá gan của ngươi cũng lớn quá đấy, sao không bàn bạc với ta, ít nhất ta sẽ phái thêm người giúp ngươi, tránh cho có sơ xuất!”
Bình thường nhị cô nương hiên ngang đã quen, nhưng hôm nay mặc đồ đỏ bị Quỳnh Nương nhìn lại không được tự nhiên, da mặt phiếm hồng, vội vàng chào hỏi ngắt lời Vương phi rồi nói với Vương phi muốn ăn. Quỳnh Nương cười chỉ mặt bàn, nhị cô nương không chút khách khí ngồi xuống, một tối giày vò chỉ ăn chút khoai lang nướng nên rất đói, nàng thấy có bánh chiên dầu thừa trên bàn bèn lấy đến ăn.
Trước nay Quỳnh Nương và nàng ấy không câu nệ tiểu tiết, nàng còn đích thân rót cho nàng ấy một chén trà rồi bảo người sang tửu lâu bên cạnh gọi món tiếp đón đại ca Liễu Tương Cư đến ăn cùng.
Mọi người ngồi xuống rồi, Quỳnh Nương hỏi nhị cô nương sinh ra suy nghĩ bắt lừa đảo thế nào.
Tuy Công Tôn nhị cô nương mặc nữ trang nhưng động tác chẳng văn nhã chút nào, một ngụm uống cạn nước trà rồi nói: “Ta nhận mấy người ở ngõ hoa liễu làm muội muội, các nàng ấy vốn là nữ tử nhà lành nhưng lúc nhỏ bị bọn bắt cóc hại, làm hỏng danh tiết nên cho dù có nhà cũng không thể quay về, nghe các nàng nói mấy năm nay bắt cóc trong kinh thành dần hung hăng ngang ngược, phủ doãn lại chẳng làm gì, ta bèn đánh cuộc với các nàng ấy, bảo đảm năm nay một lưới bắt hết đám bắt cóc trong kinh thành.”
Còn lại không nói cũng hiểu, Công Tôn nhị cô nương vì thắng mà đánh cuộc, giả về nữ trang, sau đó đích thân làm mồi mò đến hang ổ của bọn bắt cóc, nàng ấy cũng đã an bài thuộc hạ cầm côn bổng chờ ở bên ngoài, vì thế liền có cảnh loạn lạc như vừa nãy.
Liễu Tương Cư ở bên cạnh nghe, liên tiếp giương mày kiếm, cuối cùng ôm quyền nói với nhị cô nương: “Không ngờ Công Tôn cô nương hiệp nghĩa can đảm như vậy, trước đó tại hạ hiểu lầm cô nương, tại đây nhận lỗi.”
Công Tôn nhị cười ha hả, cũng ôm quyền đáp lễ: “Ngươi đã là đại ca của Vương phi, hôm nay lại một mạch đuổi theo, đủ thấy cũng là hán tử, chúng ta coi như không đánh không quen nhau, ngày sau nếu có khó khăn thì cứ nói, nếu ta có thể giúp, sẽ không chối từ.”
Liễu Tương Cư có thể có cái gì nhờ ơn nữ đầu lĩnh hải tặc này chứ, nếu nàng ta là thủ hạ của muội muội, mà hiểu lầm đã giải quyết hết rồi thì tốt. Nhưng hắn lại thầm lo lắng cho Quỳnh Nương, pha trộn với nữ tử hơi phỉ mười phần này, tuyệt đối không thể bị làm hư mới được…
Đêm nay kinh thành chú định không thể thái bình, đám bắt cóc làm hại kinh thành nhiều năm bị một lưới bắt hết.
Hiển nhiên người có công lớn nhất là một nữ tiêu khách dưới tay Lang Vương phi.
Loại tin tức hả hê lòng người này truyền vào cung rất nhanh.
Hoá ra hoàng đế chỉ huy phi tần, hoàng tử và quần thần đốt sáng cống đèn, sau đó cho cả thành được thắp đèn rồi dẫn mọi người lên chỗ cao nhất của thành lâu Đức Thắng Môn, ngắm nhìn hoa đăng khắp thành.
Lúc phố xá sầm uất phát sinh hỗn loạn, hiển nhiên mắt rồng của Gia Khang Đế cũng thấy.
Văn Thái An vội vàng phân phó thái giám xuống hỏi, rất nhanh đã có phủ doãn đích thân tiến đến bẩm báo, nói là ba sở dưới tay Lang Vương phi trợ giúp bắt được một đám bắt cóc.
Gia Khang Đế nghe vậy, long tâm vui vẻ, đích thân ban hạ thánh chỉ ngợi khen nữ tiêu khách dưới tay Lang Vương phi, cũng khen ngợi Vương phi nhân đức cảm hóa được nữ tiêu khách này, còn tẫn trách hơn phủ doãn của kinh thành.
Phủ doãn nghe vậy đỉnh đầu đổ mồ hôi, dẫu sao bọn bắt cóc làm hại một phương nhiều năm như vậy lại bị nữ tiêu khách bắt gọn trong một đêm, so sánh hai bên thì hắn càng có vẻ vô năng hơn.
Người bên cạnh Lang Vương lập tức nháo nhào khen ngợi, khen Lang Vương thú được hiền thê, đúng là tấm gương của cáo mệnh phu nhân cả triều.
Hình như là trong phút chốc đã quên sạch thân phận xuất thân thương nhân của Quỳnh Nương Thôi gia.
Về chuyện này, phản ứng ngầm của quan viên chưa kết luận được.
Tam hoàng tử sát trong một góc, tán gẫu với Tứ hoàng tử: “Sao chuyện tốt gì cũng có mặt ở Lang Vương phủ thế? Tết nhất, ở trong phủ uống rượu ăn thịt không tốt à? Có thể ít đi một chút lòng tiến thủ dựng công lập nghiệp không? Chèn ép người ta như vậy, còn cho quan viên cả kinh thành đường sống không?”
Tứ hoàng tử cười khà khà: “Tam ca, có bản lĩnh thì huynh nói lời này với phụ hoàng đi, xem phụ hoàng nói thế nào.”
Tam hoàng tử rụt cổ, cười nói: “Chỉ tán gẫu vài câu thôi, ta cũng không dám quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi, cơ mà nói thật, may mắn Lang Vương không phải hoàng tử, không thì có bản lĩnh như vậy, làm phụ hoàng vui vẻ, chẳng phải mấy người chúng ta sẽ bị so sánh đến nỗi mặt xám mày tro sao… Ai, phủ doãn cũng đáng thương, xem ra năm sau sẽ bị giáng chức giữ lại.”
Người nói vô tình, người nghe có tâm, Nhị hoàng tử ở bên cạnh chậm rãi nhấp rượu trong chén.
Hắn xuống khỏi thành lâu Từ Đức Thắng, không vội vã về phủ mà vào cung gặp mẫu phi của mình.
Lúc Gia Khang Đế vẫn là Thái Tử, Tĩnh Mẫn Phi mẫu phi là thị thiếp trong phủ, sau khi Hoàng Hậu sinh con lập tức có thai, được thăng làm trắc phi.
So sánh với gia thế xuất thân Nguỵ gia bất phàm của hoàng hậu, Tĩnh Mẫn Phi lại chỉ xuất thân bình thường, bây giờ phụ thân cũng được nữ nhi giúp đỡ tạm giữ chức nha môn thuỷ mộc trong triều, một quan viên nhị phẩm không cao không thấp mà thôi.
Nhưng bất kể các phi tần trong cung lục đục với nhau thế nào, nhắc tới Tĩnh Mẫn Phi, mọi người đều cảm thấy bà khiêm tốn, không tranh đoạt, có khi lâu rồi cũng sẽ quên mất người này.
Gia Khang Đế cũng từng khen Tĩnh Mẫn Phi đoan trang nhã nhặn lịch sự, có kiến thức biết cách làm người, ban tặng hai chữ “Tĩnh Mẫn” là để ca ngợi bà.
Hình như Tĩnh Mẫn Phi đoán được nhi tử vì sao mà đến, bèn vẫy tay cho cung nữ phụng dưỡng lui xuống, đích thân rót một chén trà cho hắn xua tan hàn khí trên đường tới, sau đó mở miệng nói: “Lúc nhỏ ta đã nói với con, vi nương không thể giúp con nhiều, ngoài chính mình tranh tranh lấy thứ mình muốn thì không còn cách khác, nhưng mà đang ở hoàng thất, sói nhiều thịt ít, mọi việc phải học cách lui về phía sau vài bước, không tranh ngược lại chính là tranh… dạo này ta thấy con rất thiếu kiên nhẫn.”
Lưu Diệm trầm mặc một lúc, nói với mẫu phi: “Gần đây nhi thần gặp được một kỳ nhân nhìn thấy tương lai, hắn nói Sở Tà sẽ đăng cơ, ngồi ngay ngắn trên long vị…”
Tĩnh Mẫn Phi đang cắm đàn hương vào trong lư hương, nghe thấy lời này, đàn hương trong tay gãy thành hai đoạn.
Bà quay đầu lại nhìn nhi tử, thấp giọng hỏi: “Sao lời quái lực loạn thần này mà con cũng tin?”
Sắc mặt Lưu Diệm không thay đổi: “Nhi thần không tin, cũng chưa bao giờ đặt lời nói của người này ở trong lòng. Nhưng mà mấy ngày trước năm mới tế tổ, nhi thần phụ trách nâng heo lên cống án, trong lúc vô ý ngẩng đầu lên nhìn thấy bức hoạ nhỏ phụ hoàng treo cạnh bức hoạ của Hoàng tổ phụ… Đó là bức họa của phụ hoàng lúc trẻ, nhi thần nhìn thế nào cũng thấy Lang Vương giống phụ hoàng lúc trẻ bảy tám phần…”
Tĩnh Mẫn Phi không nói gì, ở trong cung nhiều năm như vậy đã sớm hình thành thói quen không biểu lộ vui buồn trên mặt. Điểm này cũng ảnh hưởng đến nhi tử của bà ta Lưu Diệm, hai mẫu tử che dấu lòng dạ rất sâu.
Sau đó vẻ mặt bà ta lại biến đổi, trừng mắt nói với Lưu Diệm: “Mấy lời này, về sau con đừng nhắc với bất cứ kẻ nào nữa…”
Lưu Diệm nhìn phản ứng của mẫu phi là hiểu bà biết rõ mọi chuyện, hắn dựa gần một bước nói: “Nếu Lang Vương đúng là nhi tử của phụ hoàng thì sao? Theo sủng ái của phụ hoàng với hắn bây giờ, kỳ nhân kia tiên đoán nói hắn sẽ kế thừa ngôi vị vẫn xem như lời quái lực loạn thần sao?”
Thật lâu Tĩnh Mẫn Phi không nói gì, cuối cùng bà ta chậm rãi bẻ gãy cây hương đã cắm, sau đó đóng nắp lò hương, nhàn nhạt nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài, bây giờ muộn rồi, con thân là hoàng tử cũng không nên ở lại trong cung lâu, đến mai tới sớm chút đi, lâu rồi hai mẫu tử chúng ta cũng chưa tâm sự, có lời gì, tất cả để ngày mai rồi nói sau.”
Lưu Diệm nghe vậy bèn cúc lễ với Tĩnh Mẫn Phi, ra khỏi cửa lớn hoàng cung.
Trước khi xuất cung đúng lúc nhìn thấy Lang Vương cũng đang ở cửa cung chờ kiệu.
Vì thế Lưu Diệm núp trong nhà kề bên cạnh cửa cung, nhìn Lang Vương lên xe ngựa.
Người tiễn Lang Vương xuất cung là đại thái giám Văn Thái An bên cạnh hoàng đế, dù là đối mặt với quan nhất phẩm trong triều, Văn công công này cũng chưa từng cười khiêm tốn hiền lành như vậy.
Trong tay hắn còn xách theo hộp đồ ăn lớn, chỗ cầm hộp toả ra hơi ấm, không biết trong đó là đồ ăn ngon gì.
Vừa nãy lúc Lưu Diệm đi gặp mẫu thân, mẫu tử đều vừa từ trên thành lâu xuống nên hơi đói.
Bình thường mỗi khi tết đến, Ngự Thiện Phòng đều sẽ chuẩn bị mấy cái lồng hấp, bên trong là các loại đồ ăn, sủi cảo, để ngừa vị quý nhân nào trong cung nửa đêm đói bụng muốn ăn.
Vì thế mẫu phi bảo cung nữ truyền lời muốn mấy lồng đồ ăn hấp, nhưng vừa nãy cung nữ kia lại trở về với hai tay trống trơn, nói là hôm nay Ngự Thiện Phòng chưa chuẩn bị đồ hấp, bếp lò của ngự trù đều đầy hết rồi.
Tối khuya, không kiêng nể gì bắt Ngự Thiện Phòng nấu ăn như vậy, ngoài vạn tuế ra thì hắn chẳng nghĩ được ai. Nhưng xưa nay vạn tuế chú trọng dưỡng sinh, buổi tối ăn cơm rất ít, sao hôm nay lại ăn nhiều như vậy?
Bây giờ Lưu Diệm nhìn thấy ba hộp đồ ăn lớn, liền biết đồ ăn Ngự Thiện Phòng gấp gáp nấu sẽ vào bụng ai.
Xe ngựa của Lang Vương đi rồi Lưu Diệm mới chậm rãi bước ra, bị gió lạnh thổi, bụng vốn đang đói cồn cào lại kêu vang.
Hắn đột nhiên cười, đúng là dưới đèn thì tối, chuyện đã rõ ràng như vậy, sao gần đây hắn mới nghĩ ra?
Chương 140:
Thật ra Lang Vương đã muốn về phủ từ lâu. Đêm nay hắn không ở bên cạnh tiểu phụ kia, nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy chấn động Hoàng Thượng. Hắn muốn mau chóng trở về hỏi Quỳnh Nương tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, nhưng bất đắc dĩ hoàng đế giữ hắn lại chơi cờ.
Sau đó hắn dứt khoát nói Vương phi có thai, buổi tối ngủ không an giấc, phải có hắn về làm bạn, lúc này hoàng đế mới cười thả người.
Lúc về tới phủ, Quỳnh Nương đã rửa mặt xong, sau khi mang thai nàng rất hay đói, đang định gọi Thúy Ngọc cho nàng ăn.
Có điều Lang Vương đã trở lại, đỡ phải bảo bếp làm. Hắn lấy ba hộp đồ ăn lớn về từ trong cung, tất cả đều là thức ăn nóng hổi.
Thật ra nếu không phải tiệc lớn trong cung phải đợi đồ ăn lạnh mới có thể ăn thì đồ ăn tinh xảo trong cung mới làm ra đúng là mỹ vị.
Nói về món lộc hươu hầm này, lộc hươu tốt nhất hầm với nước củ cải cho thêm lát táo để mất đi mùi tanh nồng trước đó, sau đó hầm canh gà với mức lửa vừa vặn cho đậm đà ngon miệng.
Món hạt dẻ hầm thịt cũng ngon, hầm thịt ba chỉ đã luộc với hạt dẻ, ăn cùng hạt sen, vào miệng rất mềm mại…
Lang Vương nhìn Quỳnh Nương xoã tung tóc dài, đôi mắt to ăn đến tỏa sáng, lòng cũng như lát thịt chiên dầu rồi hầm nấu kia, vô cùng mềm mại.
Một năm trước, hắn không thể tưởng tượng được mình đường đường là Giang Đông Lang Vương, có một ngày sẽ hầu hạ tiểu nương đầu bù tóc rối ăn đêm, gắp đồ ăn vào bát nàng.
Quỳnh Nương ăn thêm một miếng thịt ướp rượu hoa điêu to, lúc này mới cảm thấy lòng không hoảng loạn nữa, nàng dùng khăn lau miệng hỏi: “Muộn như vậy Ngự Thiện Phòng còn nấu nướng sao?”
Lang Vương nói: “Lúc ở trong cung bổn vương thuận miệng nói buổi tối nàng hay đói, vạn tuế liền lệnh cho Ngự Thiện Phòng tạo lửa, nấu hộp đồ ăn ban thưởng xuống.”
Động tác của Quỳnh Nương dừng lại, trước kia nàng không cảm thấy gì, chỉ nghĩ một phiên vương tay cầm binh quyền hành sự bừa bãi như Lang Vương nhất định là kiêng kị của đế vương. Thêm nữa quan hệ của Sở Tà và trữ quân không tốt thì càng nguy hiểm đến tiền đồ của hắn, nhưng giờ lại phát hiện, vạn tuế gia đối xử với Lang Vương thật sự rất tốt, ban thưởng đồ vật từ lớn đến nhỏ.
Nhưng đế vương quá mức săn sóc lại làm người ta sinh nghi. Nếu không phải xưa nay Gia Khang Đế yêu thích nữ sắc, nàng sẽ nghi ngờ là phu quân của mình quá mức tuấn mỹ mê hoặc trái tim đế vương.
Nghĩ vậy, nàng uống một ngụm canh phù dung tôm bóc vỏ, hỏi: “Sao vạn tuế lại hậu đãi Vương gia như vậy?”
Tay gắp đồ ăn cho nàng của Vương gia khựng lại, hắn nói như không có việc gì: “Vạn tuế luôn luôn hậu đãi thần tử.”
Vương gia đã không muốn nói, hiển nhiên Quỳnh Nương cũng sẽ không hỏi nhiều, kế tiếp trong phòng chỉ có tiếng nhai nuốt nhỏ vụn.
Có lẽ là trầm mặc quá lâu, không khí có chút xấu hổ, Vương gia buông đũa, rốt cuộc mở miệng nói: “Lúc trẻ mẫu thân ta từng được Thái Hậu đón vào cung nuôi bên người, lúc đó vạn tuế… đối xử với mẫu thân thực tốt, có điều sau đó mẫu thân gả cho phụ thân, có lẽ là vạn tuế không cam tâm lắm, đã từng đuổi đến Giang Đông khuyên mẫu thân hòa li… Mẫu thân và phụ vương phu thê tình thâm, sao có thể hòa li? Có lẽ là vậy nên vạn tuế vẫn luôn nhớ mãi không quên mẫu thân, sau khi bà ấy qua đời, đối với bổn vương cũng là yêu ai yêu cả đường đi…”
Nói đến đây, Quỳnh Nương liền hối hận vì đã hỏi chuyện này. Cũng khó trách Lang Vương không muốn nói, chuyện này đề cập đến danh dự của mẫu thân, sao có thể nói với người ngoài?
Sở Tà nói tiếp: “Bổn vương cũng không muốn quá mức thân cận với vạn tuế, nhưng thân là thần tử không thể phật thánh ý, chẳng qua vạn tuế chỉ tìm ta chơi cờ uống trà thôi, coi như là xã giao thì đối phó là được.”
Quỳnh Nương biết Sở Tà có thể nói ra chuyện này đúng là không dễ dàng, hắn nói với mình đủ để thấy được hắn tín nhiệm mình cỡ nào. Nghĩ vậy, Quỳnh Nương duỗi tay kéo Lang Vương lại: “Vạn tuế bác ái như vậy, cũng chẳng trách bà bà không thích ông ấy, nếu chàng có thể như công công, dù có là hoàng đế thần tiên đến cầu, ta cũng sẽ không chịu đi với hắn.”
Lang Vương lé mắt nhìn Quỳnh Nương, kéo dài giọng: “Vậy nếu bổn vương không bì kịp phụ vương, nàng liền đi với người khác?”
Quỳnh Nương cười nói: “Nếu tuổi chàng dần lớn, học hành vi bất kham của mấy lão già khốn nạn, chuyên tìm thanh xuân trên người nữ tử trẻ tuổi, thải âm bổ dương, ta sẽ tự nhường vị trí, cho lão già chàng thải bổ đủ luôn…”
Lang Vương vừa qua tuổi hai mươi lại biến thành lão nhân khốn nạn trong miệng kiều thê, sao hắn chịu được? Hắn bèn ôm nàng lăn vào giường, hỏi kỹ thải âm bổ dương, ích thọ duyên niên thế nào.
Tuy lúc mới mang thai không được động đao thật kiếm thật, nhưng quyển sách Lang Vương lén đưa cho Quỳnh Nương làm Quỳnh Nương hiểu được không ít thủ đoạn.
Do với đời trước không phóng khoáng, xem như hiện giờ Quỳnh Nương đã thay da đổi thịt, nàng biết nếu không ép khô chất béo thì ruộng của người ngoài sẽ màu mỡ, màn che rung rung, thỉnh thoảng truyền ra tiếng vui cười hoà với tiếng rên rỉ…
Năm này cuối cùng cũng qua.
Có điều chuyện Lang Vương Vương phi và thuộc hạ vì dân trừ hại lại ồn ào huyên náo truyền khắp kinh thành. Loại chuyện nữ anh hùng giơ tay chém xuống cắt đứt nghiệt căn của tặc nhân này, đủ các chi tiết thật sự có thể suy diễn ra một phiên bản khác hoàn toàn, hoặc bóng bẩy hoặc kinh hồn.
Lúc đó người kể chuyện trong các trà lâu đều vội vàng biên soạn sách mới, nước miếng bay tứ tung nói về phong phạm hiệp sĩ của Công Tôn nhị cô nương dưới tay Lang Vương phi.
Nhưng vì để hấp dẫn quần chúng nên khó tránh khỏi có người thêm mắm thêm muối. Thí dụ như hôm nay, Quỳnh Nương nam trang và Công Tôn Nhị nương cùng đến xưởng đóng tàu mua thuyền biển, lúc tùy tiện tìm một trà lâu đi vào nghỉ ngơi bỗng nghe thấy một đoạn Công Tôn nhị cô nương chủ động cởi sam dệt, lộ ra da thịt tuyết trắng dụ hoặc kẻ bắt cóc cởi khố.
Quỳnh Nương đổ mồ hôi lạnh thay người kể chuyện gầy gò kia, liếc mắt nhìn giai nhân “tuyết trắng” đen nhánh bên cạnh, không biết nàng ấy sẽ lên làm khó dễ lúc nào.
Ai ngờ nàng ấy lại xem như không có việc gì, lại còn nghe rất vui vẻ.
Đúng là ngoài dự đoán của Quỳnh Nương, nàng nói: “Còn tưởng ngươi sẽ lập tức xốc bàn lên, đang tiếc bàn trà bánh này, không ngờ mấy ngày không gặp mà công phu dưỡng khí của nhị cô nương lợi hại lên nhiều nha!”
Lúc này Công Tôn nhị mới hiểu vì sao vừa nãy Lang Vương phi đột nhiên bưng một mâm bánh ngọt lên, hoá ra là sợ mình xốc bàn làm nàng hết cái ăn.
Nàng lập tức ha ha cười nói: “Vương phi, ngài đúng là diệu nhân! Hiện giờ ngài đang có mang, ta ăn gan báo cũng không dám xốc bàn lên kinh hách đến thai nhi của ngài. Hội đèn lồng lần đó hại ngài nên Vương gia đã thầm bắt bí ca ca ta và ta đấy. Hơn nữa, một ngày thuyết thư cũng chỉ mười mấy đồng tiền nước trà, đến bến tàu toàn là mấy người lỗ mãng, không nói bóng bẩy chút thì làm sao có người cổ động tới nghe, cơ mà nói vài đoạn rất dễ nghe, ta nghe xong cũng thấy vui. Hắn không nói cũng có người nói, Công Tôn nhị ta có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng không chặn miệng tất cả mọi người được!”
Quỳnh Nương rất thích Công Tôn nhị cô nương, vốn thấy nàng ấy lanh lẹ, mà bây giờ nghe xong nàng ấy nói vậy, từ nội tâm cảm thấy Công Tôn nhị là một nhân vật, nàng lập tức nâng chén trà lấy trà thay rượu, nói: “Ta sống đời này, chuyện may mắn nhất là kết giao với ngươi, để ta biết, hoá ra nữ tử còn có một cách sống khác.”
Công Tôn nhị cũng không khách khí, chạm chén với Quỳnh Nương, cười nói: “Đã thích ta như vậy, tương lai sinh hạ tiểu thế tử gọi ta là di mẫu được không?”
Đời trước Liễu Bình Xuyên cố tình tiếp cận nhi nữ của Quỳnh Nương, để lại bóng ma không nhỏ cho nàng. Nhưng nghe Công Tôn nhị nói vậy, Quỳnh Nương lại trả lời không chút do dự: “Một lời đã định, nếu hài nhi của ta có di mẫu như ngươi, dù là nữ tử cũng có thể trở thành nhi lang đội trời đạp đất.”
Lời xằng xiên này vừa nói ra, bản thân Quỳnh nương cũng bị chọc cho cười, lúc hai người đang cười, có một người rốt cuộc không nghe nổi tiên sinh thuyết thư kia nói bậy nữa.
Có một người đi ra từ phòng lầu hai đối diện, gào to một tiếng: “Lão tiên sinh này, ban ngày ban mặt lại phá hỏng trong sạch của cô nương, vốn là nữ nghĩa sĩ vì dân trừ hại, sao có thể để ngươi bôi nhọ như vậy!”
Công Tôn Nhị nương cũng tò mò, vươn cổ ra ngoài nhìn, đến tột cùng là ai giữ gìn trong sạch cho nàng như vậy.
Vừa nhìn bỗng thấy người quen, không phải là Liễu Tương Cư đại công tử Liễu gia sao?
Tiên sinh thuyết thư thấy Liễu Tương Cư mặc quân phục, bội đao bên hông, bên người cũng đều là một ít quân gia, hiển nhiên không dám nói nữa, vâng vâng dạ dạ gật đầu cúi người nhận lỗi.
Liễu Tương Cư nhíu mày nhìn tiên sinh thuyết thư, móc ra một thỏi bạc từ trong ngực cho hắn: “Nếu lại nói bậy nữa ta sẽ tất không tha cho ngươi, thỏi bạc này là ngân lượng ta đặt quyển mới cho ngươi, ngươi diễn dịch lại một lần nữa, ngày mai ta sẽ phái người đến nghe, nhất định phải khôi phục thanh danh của Công Tôn nữ nghĩa sĩ…”
Liễu Tương Cư nói xong liền dẫn người rời đi.
Công Tôn nhị há hốc mồm, không ngờ Liễu tướng quân không nể mặt nàng lắm lại giữ gìn trong sạch của nàng sau lưng như vậy.
Quỳnh Nương thấy vậy, cười nói: “Đại ca ta chính là người như vậy, chính trực lại nghĩa khí. Đáng tiếc từ nhỏ không thích đọc sách, nếu không huynh ấy vào triều làm quan tất là lương thần đắc lực của vạn tuế.”
Công Tôn nhị gật đầu: “Nhân tình của đại ca Vương phi, ta nhận, ngày nào đó sẽ mời Liễu tướng quân uống rượu.”
Quỳnh Nương cười nói: “Nếu ca ca ta không biết ngươi là nữ tử, nói không chừng có thể cùng nhau uống một chén, nhưng hôm nay đã biết ngươi là thân nữ nhi, quả quyết không thể ngồi chè chén với ngươi được.”
Công Tôn nhị nhướng mày, giảo hoạt cười nói: “Vương phi có dám đánh cuộc với ta, xem đại ca ngươi có thể cùng uống với ta không?”
Quỳnh Nương biết tính cá cược mãnh liệt của Công Tôn nhị, thích cá cược với người ta nhất. Trước đó đánh cược với mấy cô nương ở ngõ hoa liễu mà oanh động hơn nửa cái kinh thành.
Bây giờ lại đánh cược, nàng lo lắng danh tiết của đại ca mình khó giữ được, sẽ bị Công Tôn nhị trói lên bàn tiệc, vì thế nàng xua tay cười nói: “Ta hễ cược là thua, không giỏi đánh cuộc bằng ngươi đâu.”
Công Tôn nhị cô nương nghe vậy tiếc nuối lắc đầu, hình như là đang tiếc suy nghĩ trong đầu vừa mới nhảy ra đã không thể thực hiện.
Bình luận facebook