Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71-72
Chương 71:
Về đến sân nghỉ ngơi, Quỳnh Nương suy nghĩ về tờ giấy kia nhiều lần, đứng dậy đi tới phòng bếp nhỏ chuyên dụng nàng được cấp.
Phòng bếp bày một loạt gia vị nàng hay dùng. Có rất nhiều là từ ngoài cung mang đến như bột nấm, thì là. Quỳnh Nương nghĩ nghĩ, mở ra từng nắp sứ, tinh tế ngửi từng cái.
Mũi nàng linh hoạt, thêm nữa những gia vị này đều do chính nàng tự chọn lựa rồi nghiền xay, tất nhiên nàng rất quen thuộc mùi gốc.
Cuối cùng ngửi thấy mùi hạnh nhân nhàn nhạt trong một lọ bột nấm hương.
Lúc ngửi được mùi hương này, sau lưng Quỳnh Nương toát mồ hôi lạnh —— canh trứng hôm qua nàng làm cho Thái hậu đúng là có cho lọ bột nấm này.
Nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện —— kiếp trước Thái Hậu bệnh nặng, cuối cùng tìm được lương y khai phương thuốc này, bệnh tình dần chuyển biến tốt đẹp. Nhưng có một năm Tết Trung Thu ăn bánh trung thu, ngự trù nhất thời sơ sẩy thêm vụn hạnh nhân vào bánh trung thu, Thái Hậu ăn ba miếng lớn, ban đêm cùng ngày, dược tính tương khắc, bệnh tim của Thái Hậu đột phát, cuối cùng qua đời.
Lúc ấy ai cũng không biết, sau đó Điền ma ma bên người Thái Hậu thấy vụn bánh Thái Hậu ăn rơi trên tháp mềm có vụn hạnh nhân, lúc này sự việc mới bại lộ, trên dưới Ngự Thiện Phòng chết không ít người. Nhưng lúc nghe được tin này nàng cứ nghĩ ngự trù này đâu đến nỗi không cẩn thận như vậy, thêm đồ Thái Hậu kỵ ăn vào?
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, đời này thời gian Thái Hậu uống thuốc viên hiệu dụng cực tốt kia lại sớm lên. Mà ngự trù xui xẻo cho Thái hậu dùng hạnh nhân cũng biến thành Thôi Quỳnh Nương nàng!
Thật ra nghĩ kỹ thì cũng không có gì khó hiểu. Liễu Bình Xuyên vội vã lấy lòng Thái Hậu, vội tìm thần y kiếp trước phối thuốc cho Thái hậu, sớm xuất hiện.
Chắc bột hạnh nhân trong lọ bột nấm này cũng là bút tích của Liễu tiểu thư! Có lẽ ả ta bị cái chết của Thái Hậu kiếp trước dẫn dắt nên nghĩ ra cách mượn đao giết người này.
Bởi vì bản thân hạnh nhân không độc, dù mỗi một bữa của Thái Hậu có người thử độc thì cũng không có tình trạng gì, có thể thông qua trình đến trước mặt Thái Hậu như bình thường.
Thái Hậu ăn phải bột hạnh nhân, độc tố trong cơ thể tích góp đến một lượng nhất định, tất nhiên sẽ đột ngột phát tác, chắc hẳn phải vậy, tất nhiên Liễu Bình Xuyên cũng sẽ nghĩ cách dẫn người đến điều tra phòng bếp nhỏ của nàng, đến lúc đó dù khắp người là miệng thì nàng cũng không nói được, nhất định sẽ giống ngự trù sư phó làm bánh trung thu, rơi vào kết cục đầu mình hai nơi…
Quỳnh Nương đỡ bệ bếp đứng lên, may mà Thúy Ngọc nhớ tới tình cũ, biết chuyện liền truyền tin cho nàng. Nếu không chẳng phải nàng sẽ không hề nhận ra, rơi vào bẫy rập ác độc của Liễu Bình Xuyên sao.
May mắn duy nhất bây giờ là, Liễu Bình Xuyên biết nàng thận trọng, không dám dùng hạnh nhân viên to mà sửa thành dùng bột, tỉ lệ pha vào cũng không nhiều. Tạm thời Thái Hậu chưa có phản ứng gì, nhưng trước đó ả ta đã từng nói với Thái Hậu, nhất định phải dùng thuốc với đồ ăn nàng nấu.
Bây giờ đã phát hiện rồi, đương nhiên nàng sẽ cẩn thận gấp mười hai lần, nhưng người trộm thả bột hạnh nhân là ai? Nhất định rất quen thuộc việc trong phòng bếp nhỏ, biết nàng thường xuyên dùng lọ gia vị bột nấm này mới thêm bột hạnh nhân vào.
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương có chủ ý.
Tới ngày hôm sau, Thái Hậu truyền lời, nói là muốn ăn bánh lục ngọc Quỳnh Nương làm.
Tay nghề điểm tâm của nàng truyền thừa từ phu phụ Thôi thị. Thêm nữa trên mỗi miếng bánh đều có hình hoa lan Thái Hậu thích, thật sự làm Thái Hậu ăn mãi không chán.
Quỳnh Nương nhận được tin liền triệu tập trù nương, bà tử trong phòng bếp nhỏ của nàng, và cả nha hoàn khoẻ mạnh dưới bếp cùng bận rộn.
Có lẽ là quá mức sốt ruột, vội nên làm lỗi, lúc Quỳnh Nương nhận chậu nước lau mặt, Hỉ Thước lại giúp nàng lau mồ hôi, sải thân một cái, một chậu nước đầy đổ hết lên bếp. Những chai lọ vại bình gia vị đó cũng ướt hết.
Hỉ Thước lau mồ hôi cho Quỳnh Nương ảo não mà kêu một tiếng: “Do nô tỳ thô tay thô chân, chậm trễ tiểu thư làm việc.”
Quỳnh Nương khẽ cười: “Không đáng ngại, ta mang nhiều gia vị, cùng lắm thì thay mới hết.”
Vì thế những gia vị trên bếp đều bị đổi thành mới.
Toàn bộ quá trình hôm nay do Quỳnh Nương tự tay làm, cho bánh vào nồi rồi lấy cớ thuận tiện vấn an Thái hậu, đích thân bưng bánh ngọt trình đến trước mặt Thái Hậu.
Đêm hôm đó, Quỳnh Nương cẩn thận cầm đèn, cầm quyển sách lại gần đọc, nhưng đọc một lúc lâu lại hoàn toàn không đọc được nửa chữ, chỉ nghĩ đến động tĩnh ở phòng bếp nhỏ.
Đã đổi hết gia vị rồi, người nọ nhất định sẽ trộm thả bột hạnh nhân lần nữa, có thể âm thầm đặt lính gác, tra rõ ràng minh bạch.
Lo lắng lai lịch của kẻ cắp, Quỳnh Nương lại không thể sai khiến cung nhân, không có bằng chứng, càng không thể kinh động đến Thái Hậu Hoàng Thượng. Nếu không, theo ân oán của nàng và Liễu Bình Xuyên, nàng sẽ bị Liễu Bình Xuyên vu cáo ngược hãm hại rồi trở nên bị động.
Vì vậy, nàng đành phải nhờ Lang Vương điều thủ hạ Thường Tiến của hắn đến.
Người đã ra vào chiến trường, thân thủ lợi hại, loại chuyện này đã thành thạo lắm rồi.
Đến nửa đêm, Quỳnh Nương vừa hơi mơ màng bỗng nghe thấy tiếng song cửa sổ kẽo kẹt, nàng ngẩng đầu nhìn, lại là Vương gia không mời tự đến.
Nhớ rõ lần đầu nàng bảo hắn nhảy cửa sổ trốn người, Vương gia còn ra vẻ thanh cao, nhưng bây giờ, chỉ sợ hắn đi cửa chính cũng cảm thấy tự tại.
Lang Vương vừa tắm rửa trong sân của mình xong, trên người vẫn còn mang theo hương bồ kết mát lạnh, nhưng lại cố tình nhào vào người Quỳnh Nương, vừa ngửi ngửi vừa nói thầm: “Sao người nàng lại thơm như vậy, dùng cái gì?”
Quỳnh Nương tức giận nói: “Không phải dùng bồ kết giống Vương gia sao? Có mùi gì được?”
Sở Tà nhếch môi, trái lại lộ ra vẻ tươi đẹp hiếm thấy của thiếu niên lang mười chín tuổi, hắn dán vào mặt Quỳnh Nương nói: “Sao có thể giống nàng tay trắng điều hương, nấu nướng thức ăn chứ, nguyên liệu nấu ăn và gia vị khác nhau dung hợp vào thành hương vị khác nhau, Quỳnh Nương của bổn vương đầy người là thịt, trơn mịn như tuyết, dĩ nhiên là hương thơm khác…”
Gương mặt Quỳnh Nương ửng đỏ, nàng đẩy mặt hắn, mở miệng phỉ nhổ: “Nói lời thô tục! Nếu bị người khác nghe thấy chẳng phải sẽ cho rằng…”
Lang Vương lại chẳng hề để ý: “Câu nào cũng là thật, đã đích thân kiểm nghiệm qua, đúng là không hề tì vết, tấc tấc ánh tuyết…”
“Ngươi còn nói!” Quỳnh Nương nóng nảy, duỗi tay muốn kéo hắn, hối hận buổi tối hôm đó càn quấy quá mức, để hắn lột y sam.
Lang Vương hôn lòng bàn tay nàng, ôm nàng vào trong ngực: “Nếu không phải thương tiếc nàng, nhất định sẽ ăn nàng sạch sẽ, nàng không hiểu đâu, nam nhân bị đè nén như vậy sẽ tinh huyết nghịch lưu, tổn dương thọ đấy!”
“Nói bậy, nếu theo như ngươi nói, chẳng phải những hòa thượng trên núi sẽ chết sớm sao?”
Lang Vương trừng mắt: “Cả ngày nhìn rau xanh ăn chay giống nhìn một nồi thịt tươi ăn chay sao? Nàng để vài nữ tử kiều tiếu canh giữ ở bên cạnh những hòa thượng đó thử xem, nhìn xem ngốc đến lâu rồi, có thể tinh huyết nghịch lưu mà chết không?”
Quỳnh Nương cảm thấy da mặt hai đời chồng lên nhau cũng không theo kịp công lực càn quấy của Lang Vương.
Nàng nhớ đến phòng bếp, làm gì có tâm trạng quậy với Lang Vương, nàng đẩy hắn nói: “Ngươi đi đi, ta muốn nghe lời nhắn của Thường Tiến.”
Lang Vương lại hừ một tiếng: “Bổn vương không nhẫn nại được như nàng, lát nữa bảo Thường Tiến gây khó dễ, tước da thịt thẩm vấn, hỏi ra chủ đứng sau rồi làm thịt ném tới bãi tha ma là xong việc. Dám giá họa lên đầu nàng, để nàng ta sống thêm một ngày xem như bổn vương không có bản lĩnh!”
Quỳnh Nương không ngờ Lang Vương không hề nghi ngờ lời nàng nói, tuy làm việc đơn giản thô bạo nhưng tâm tư bảo vệ nàng lại rõ ràng.
Làm Quỳnh Nương cảm động.
Kiếp trước nàng đang đứng trong vòng phu nhân, dù tâm tư lả lướt cũng khó tránh khỏi có lúc sơ hở. Có lúc nói cho Thượng Vân Thiên nghe, tuy hắn sẽ không phát hỏa với nàng, nhưng lúc khuyên giải nàng sẽ nói vài câu giáo huấn trách cứ như lúc ấy có thể như này, hoặc là như kia sẽ tốt hơn.
Tuy rằng khi đó nàng nghe lời, nhưng trong lòng lại mất mát.
Còn bây giờ Lang Vương không hỏi đen trắng đúng sai đã quy hết sai lầm lên người khác, rõ ràng là ngang ngược mà mấy tên võ phu vô lại mới có, nhưng lại khiến lòng Quỳnh Nương ấm áp, nằm trong ngực hắn lại có một lát tâm an.
Nhưng sau khi an tâm, nàng lại không thể tùy ý để hắn làm bậy như vậy.
“Người nọ đã được quyết định trong nội bộ đề lên làm Thái Tử Phi rồi, Vương gia phàm là có hành động gì đều sẽ bất kính với Thái Tử. Bắt tặc bắt tang, chỉ có đè móng vuốt nàng ta lại mới có thể báo với Hoàng Thượng về sự âm hiểm ác độc của nàng ta, đến lúc đó có Hoàng Thượng ra mặt, sao ngươi lại để mấy ngự sử đó mượn cơ hội tham tấu chứ…”
Nói xong lời cuối cùng, Quỳnh Nương đột nhiên ngậm miệng, bỗng cảm thấy nàng giống Thượng Vân Thiên kiếp trước, đều thích giáo huấn người ta, rõ ràng Lang Vương có ý tốt, sao nàng lại trách cứ hắn làm việc lỗ mãng?
Nhưng lại không thấy Lang Vương tức giận, hắn như một con mèo lớn vây quanh người nàng, vuốt tóc nàng, hôn vành tai nàng: “Nàng muốn thế nào đều theo nàng, nàng quản bổn vương, chắc là năm nay ngự sử sẽ tiết kiệm được bút, có thể thấy quần thần Đại Nguyên hòa thuận, bổn vương không rời xa nàng được!”
Quỳnh Nương lại bị hắn làm cho tức đến bật cười: “Ngươi thích bị quản thì đi tìm mẫu thân quản ngươi, cứ đến quấy rầy ta làm gì?”
Nói xong lời này, nàng liền hối hận. Quả nhiên thấy Vương gia không đàng hoàng ánh mắt lập, cười khà khà nói: “Có sẵn di mẫu nuôi, cần gì nương nuôi?”
Cháu ngoại trai lớn quậy không dứt, đòi uống sữa, Quỳnh Nương hận không thể tìm kim chỉ tới khâu miệng hắn lại.
Đúng lúc này, Hỉ Thước ở ngoài cửa sổ hô: “Tiểu thư, Thường thị vệ nơi đó gửi thư.”
Quỳnh Nương bỗng đẩy tên càn quấy không có ranh giới kia ra, vội vàng kéo y phục, khoác áo ngoài đi ra, để Hỉ Thước vào phòng ngoài rồi hỏi: “Thấy rõ không? Là ai?”
Hỉ Thước thấy má tiểu thư nhà mình ửng đỏ, cũng không biết vừa rồi làm gì mà nóng như vậy, chỉ nhỏ giọng nói: “Là tiểu thái giám Phúc Hỉ giúp việc bếp núc dưới phòng bếp nhỏ. Lúc trước ta nhìn thấy, hắn đã từng nói chuyện với nha hoàn Bích Tỉ bên người Liễu Bình Xuyên.”
Quỳnh Nương nhận khay Hỉ Thước bưng tới, ngửi từng cái, thầm nghĩ: Đúng là nóng vội, mỗi lọ gia vị đều thả không ít bột hạnh nhân.
Chương 72:
Ngoài dự kiến của Quỳnh Nương. Bích Tỉ là phụ tá đắc lực của Liễu Bình Xuyên, nha đầu này là người tài ba, nhanh như vậy đã thu mua tiểu thái giám. Có điều Thúy Ngọc truyền lời cho nàng, nếu còn ở bên cạnh Liễu Bình Xuyên sẽ không ổn, sau này phải tìm cách cứu nàng ấy.
Quỳnh Nương bảo Hỉ Thước đổi hết mấy lọ gia vị trộn lẫn bột hạnh nhân rồi xếp lại như lúc đầu.
Tới ngày hôm sau, Thái Hậu truyền lời, nói là muốn ăn một bữa với Hoàng Hậu và quý nữ, sau đó về miếu am trên núi.
Mà hôm nay Thái Hậu điểm danh muốn một món tái Đông Pha.
Món này phỏng chế thịt Đông Pha, tuy bí đao là nguyên liệu chính nhưng yêu cầu lượng lớn bột nấm.
Quỳnh Nương hiểu rõ, làm như cũ, dùng thật nhiều chai lọ vại bình trên bếp.
Mà Phúc Hỉ phụ trách nhóm lửa vừa chẻ củi vừa nhìn trộm Quỳnh Nương nấu ăn, lúc sắp làm xong không thấy tung tích, chắc là đi mật báo.
Đợi cho tới giữa trưa, Hoàng Hậu và nhóm quý nữ sôi nổi đến cung Thái Hậu.
Quỳnh Nương ngồi bên cạnh Thái Hậu nói chuyện với lão nhân gia, thấy Hoàng Hậu đến liền đứng dậy quỳ lễ.
Nàng thoáng nhìn qua, lần này những người đến dự tiệc đều là Vương phi hoàng tử được chọn mà Hoàng Hậu vừa ý. Liễu Bình Xuyên cũng ở trong đó, không biết vì sao Vân Hi cũng ở trong đám quý nữ này, cũng không biết Hoàng Hậu chuẩn bị hứa nàng cho hoàng tử nào.
Vân Hi đánh giá quanh mình, không biết vì sao sắc mặt không được tốt lắm, nhưng trên mặt vẫn treo ý cười khéo léo.
Sau khi các vị quý nữ vào chỗ ngồi, Thái Hậu cười nói: “Nơi này của ai gia không có thứ gì tốt, mà bình sinh thích ăn chay, cảm thấy ăn bình tâm tĩnh khí, ngày hè ăn chay cũng có thể điều trị dạ dày, đây chính là tay nghề của Thiều Dung công chúa, ai gia rất thích ăn.”
Liễu Bình Xuyên cười mỉm nhìn Quỳnh Nương ngồi bên cạnh Thái Hậu, ả ta vui sướng khó có thể kìm nén.
Ngày ấy, ả ta bị Quỳnh Nương châm chọc là ruồi xanh, hại ả ta mất mặt mũi trước mặt các vị quý nữ.
Sau khi trở về, tuy đã trách phạt Thúy Ngọc xả hết cơn tức nhưng vẫn khó chịu. Ả ta nghĩ nếu cứ để Quỳnh Nương tiếp tục kiêu ngạo như vậy, chẳng phải ả ta uổng là người tái thế sao?
Nghĩ đến sắp đặt của mình, tuy có hiệu nghiệm nhưng có lẽ là thêm quá ít bột hạnh nhân, mãi không thấy chứng bệnh của Thái Hậu, không khỏi khiến Liễu Bình Xuyên sốt ruột.
Vì thế ả ta gọi Bích Tỉ tới, thấp giọng dặn dò nàng ta nghĩ cách thả thêm nhiều bột hạnh nhân vào trong gia vị của Quỳnh Nương.
Kết quả hôm nay nhận được hồi âm, chuyện đã thành công. Liễu Bình Xuyên cực kỳ vui vẻ, chỉ đợi cùng đám người Hoàng Hậu đến xem diễn.
Yến chay đầy bàn rực rỡ muôn màu, tuy trong nhóm các vị quý nữ đã có người từng ăn đồ chay của Quỳnh Nương, nhưng hôm nay lại phát hiện vài món mới, có thể thấy Thiều Dung công chúa được tiến phong nhưng không xao lãng tay nghề, có khi còn tốt hơn trước.
Trước khi bắt đầu ăn chay, Hoàng Thượng truyền thánh chỉ, hoá ra là ý chỉ tứ hôn của những quý nữ này, để lần gia yến này xứng danh với gia yến.
Những hoàng tử vừa độ tuổi tổng cộng có ba người, hiển nhiên là Thái Tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Chính thê của Thái Tử còn ở nhân thế, không thể minh phong thiên kim Liễu gia, chỉ tuyên Liễu Bình Xuyên vào cung học tập, học lễ nghi với cung nữ giáo tập.
Kết duyên với Nhị hoàng tử là Quan Thục Nhã - nhị nữ nhi của quan gia Trấn Viễn Hầu trong triều. Tam hoàng tử là thiên kim của Lý đại nhân thuỷ công bộ thị lang. Còn có vài vị thứ nữ quan lại được chọn làm trắc phi của Thái Tử, làm đầy Đông Cung cho Thái Tử.
Như vậy còn được, có điều không ngờ ngoài ba vị hoàng tử ra, hoàng đế còn tứ hôn cho Giang Đông Vương Sở Tà, lựa chọn Giang Đông Vương phi, đúng là đích nữ Cận gia Cận Vân Hi.
Lúc này, sắc mặt người toàn sảnh đều biến đổi.
Sắc mặt Vân Hi tái nhợt lung lay sắp ngã, gần như không duy trì được vẻ đoan trang tao nhã thong dong trước đó.
Sắc mặt Hoàng Hậu càng biến đổi, dường như không ngờ hoàng đế lại tứ hôn cho Lang Vương, hơn nữa lại là nhân duyên tốt như Cận gia, hơn nữa lại còn tốt hơn nhân duyên của Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Mà Liễu Bình Xuyên lại cười trào phúng: Quỳnh Nương qua lại thân thiết với Lang Vương thì sao? Còn không phải là rơi vào kết cục chỉ có thể làm thiếp thôi sao?
Không thể tưởng được rằng đời này, ả ta thay thế thân Cận Vân Hi trở thành Thái Tử Phi, mà Cận Vân Hi lại phải gả cho tên Vương gia nhất định sẽ tạo phản kia…
Giờ khắc này, Liễu Bình Xuyên hoàn toàn không áy náy, chỉ cảm thấy mệnh cách của mình đã được sửa đổi hoàn toàn, ả ta cực kỳ đắc ý.
Thánh chỉ này là Hoàng Thượng xin chỉ thị của Thái Hậu rồi mới viết ra. Dĩ nhiên bà không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, bà lặng lẽ thu hết sắc mặt người toàn sảnh vào đáy mắt.
Nhưng khiến bà cảm thấy ngoài ý muốn chính là, dường như Vân Hi chịu đả kích lớn, chẳng qua nghĩ lại cũng phải, thanh danh của hài tử Vong Sơn không tốt, chẳng trách Vân Hi không thích gả…
Nhưng vì sao sắc mặt của Quỳnh Nương cũng trắng bệch? Chẳng lẽ… con bé thật sự muốn leo lên phú quý của Lang Vương sao?
Thái Hậu không nghĩ ra, bà thở dài, cảm thấy nhân duyên của tiểu nhi nữ thật sự khiến người ta buồn bực mệt mỏi bất cứ lúc nào!
Sắc mặt Quỳnh Nương thật sự trắng bệch, tuy nàng sớm đã đoán được sẽ có kết quả như vậy, dựa vào tước vị của Lang Vương, nàng sẽ không có kết quả.
Nhưng ngày này thật sự đến, lòng nàng lại chua xót buồn bã… Nàng thử tỉnh lại, dẫu sao lần này hoàng đế tứ hôn thật sự không tồi, không kết cho Lang Vương dung chi tục phấn khác, mà là nữ tử hiền đức nội ngoại kiêm tu chân chính như Cận Vân Hi.
Nếu có thể cưới được hiền thê như vậy, chắc sau này hắn cũng sẽ không đi lên con đường đại nghịch bất đạo gì, nàng muốn vui cho Lang Vương, nhưng chua xót trong lòng lại phun ra như suối, khó có thể kìm nén.
Nàng sợ thất thố trước mặt người khác, bèn lấy cớ đi thay y phục, đi ra sau điện, dùng nước thị nữ đưa để rửa tay rửa mặt ổn định tâm trạng.
Đến khi trở về, yến hội đã bắt đầu, Thái Hậu ngồi đầu, Hoàng Hậu ngồi phía bên phải. Các vị quý nữ đã ngồi vây quanh bàn lớn, rất có hương vị gia yến. Dẫu sao sau này mọi người là trừu lý(1), đều là nhi tức hoàng gia, đóng cửa lại là người một nhà.
(1) chị em dâu
Bởi vì hương vị thức ăn chay tươi ngon nên Thái Hậu ăn rất vui vẻ, nhưng sắp ăn xong đột nhiên bà nhăn mày lại, gọi người nâng bà ra sau, hình như không thoải mái.
Quỳnh Nương lập tức đứng lên, đi theo vào nội cung chăm sóc Thái Hậu.
Hoàng Hậu và các vị quý nữ hai mặt nhìn nhau. Không lâu sau, thái y Thái Hậu quen dùng được tuyên vào nội thất, tuyên bố Thái Hậu ăn nhầm đồ, không thoải mái, tật cũ phát tác.
Các vị quý nữ ồ lên, ánh mắt rơi xuống Quỳnh Nương mới ra từ nội thất.
Liễu Bình Xuyên đã học ngoan rồi, không làm chim đầu đàn chèn ép người nữa. Ả ta chỉ nhẹ giọng nói với Quan tiểu thư bên cạnh: “Đang yên đang lành, Thái Hậu ăn gì làm hỏng phượng thể vậy?”
Quan tiểu thư lắc đầu, không nói gì, trái lại một người hay qua lại với Liễu Bình Xuyên - Đan tiểu thư thứ nữ nhà Đan đại nhân lại mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Ta nhìn Thái Hậu, ngoài thức ăn chay trên bàn thì không ăn gì khác, chẳng lẽ…”
Đan tiểu thư này muốn vào phủ Thái Tử làm trắc phi, bây giờ phải lấy lòng chính phi tương lai là Liễu Bình Xuyên, chỉ một ánh mắt của Liễu Bình Xuyên hướng lại đây, lập tức ngầm hiểu, nói với Quỳnh Nương: “Việc cấp bách, chỉ có tìm ra vật không ổn mới có thể tìm thuốc cho Thái Hậu. Xin hỏi Thiều Dung công chúa, hôm nay ngươi bỏ thêm đồ gì Thái Hậu kỵ ăn?”
Quỳnh Nương thi lễ quỳ xuống với Thái Hậu, cất cao giọng nói: “Làm đồ chay cho Thái hậu, không dám trễ nãi. Ta đã mời thợ thủ công đến khắc những đồ Thái Hậu kiêng kị lên ván gỗ, treo trên tường dưới bếp rồi, lúc nào cũng nhắc nhở mọi người chớ phạm vào kiêng kị.”
Đan tiểu thư lại không buông tha: “Nghe nói dân gian gian thương vì trục lợi, không có gì không làm, thậm chí dùng thịt hỏng giả thịt tốt làm nhân, dùng nguyên liệu nặng che dấu mùi vị. Thiều Dung công chúa xuất từ dân gian, lại mở tiệm chay, nghe nói tiệc chay cực kỳ tươi ngon, thịt ngon, nhất định là đã thả gia vị đặc thù khiến người ta mất đi vị giác… Xin công chúa nghĩ lại thật kỹ, có lỡ dùng vì muốn nó tươi ngon không?”
Quỳnh Nương giương mắt nhìn nàng ta, sắc mặt lạnh lùng: “Lời này của Đan tiểu thư có ý gì?”
Đan tiểu thư đã sớm được Thôi Bình Nhi bày mưu đặt kế, nhận định Thôi Quỳnh Nương là gian thương, vì muốn để hương vị tươi ngon mà dùng cách không tốt. Nàng ta thỉnh tấu xin lấy nguyên liệu và gia vị của Quỳnh Nương đi kiểm nghiệm.
Xưa nay Hoàng Hậu tự cho mình là tức phụ hiền đức, bây giờ bà bà bị bệnh, sao bà có thể trì hoãn? Bà ta lập tức lệnh cho cung nhân đi lục soát phòng bếp nhỏ của Quỳnh Nương.
Không lâu sau có người cầm lọ gia vị đến để thái y kiểm nghiệm, thái y ngửi ngửi, nhíu mày hỏi: “Sao lại trộn lẫn nhiều bột hạnh nhân như vậy?”
Hoàng Hậu nghe xong giận tím mặt, trừng mắt nhìn Quỳnh Nương: “Thiều Dung công chúa, sao ngươi lại không lưu tâm như vậy? Thái Hậu uống thuốc, kiêng ăn hạnh nhân, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Quỳnh Nương thong dong, trấn định : “Tuy hương vị hạnh nhân mát lạnh nhưng sử dụng sẽ có vị cay đắng, thử hỏi đầu bếp nào muốn tươi sẽ cho bột hạnh nhân?”
Hoàng Hậu nhíu mày : “Bổn cung không có thời gian nghe ngươi giảo biện, vậy ngươi nói xem, sao bột hạnh nhân lại vào được lọ gia vị của ngươi?”
Quỳnh Nương liếc Liễu Bình Xuyên một cái, chậm rãi nói: “Không may, đúng là ta biết, vì sao lọ gia vị này lại trộn lẫn bột hạnh nhân…”
Lúc nói chuyện, thái giám tổng quản Văn Thái An bên cạnh hoàng đế sai thị vệ áp giải một người bị trói chặt vào trong điện.
“Khởi bẩm Hoàng Hậu, gần đây Thiều Dung công chúa phát hiện có kẻ gian thả đồ vào lọ gia vị dưới bếp. Thỉnh cầu nô tài và Thường thị vệ của Lang Vương chứng kiến, buổi tối hôm qua, nô tài chính mắt nhìn thấy tên cẩu này lại lén thả vào, gói giấy chứa bột phấn bị nô tài nhặt đi nghiệm chứng, chứng thực đúng là bột hạnh nhân. Thiều Dung công chúa không để lộ ra, để xem sau lưng nô tài này là ai chỉ thị, hôm nay có ra mặt hay không.” Văn Thái không hề hoang mang mà nói.
Lúc đó, sắc mặt Đan tiểu thư tức khắc hoảng loạn, ngay cả sắc mặt Liễu Bình Xuyên cũng thay đổi.
Về đến sân nghỉ ngơi, Quỳnh Nương suy nghĩ về tờ giấy kia nhiều lần, đứng dậy đi tới phòng bếp nhỏ chuyên dụng nàng được cấp.
Phòng bếp bày một loạt gia vị nàng hay dùng. Có rất nhiều là từ ngoài cung mang đến như bột nấm, thì là. Quỳnh Nương nghĩ nghĩ, mở ra từng nắp sứ, tinh tế ngửi từng cái.
Mũi nàng linh hoạt, thêm nữa những gia vị này đều do chính nàng tự chọn lựa rồi nghiền xay, tất nhiên nàng rất quen thuộc mùi gốc.
Cuối cùng ngửi thấy mùi hạnh nhân nhàn nhạt trong một lọ bột nấm hương.
Lúc ngửi được mùi hương này, sau lưng Quỳnh Nương toát mồ hôi lạnh —— canh trứng hôm qua nàng làm cho Thái hậu đúng là có cho lọ bột nấm này.
Nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện —— kiếp trước Thái Hậu bệnh nặng, cuối cùng tìm được lương y khai phương thuốc này, bệnh tình dần chuyển biến tốt đẹp. Nhưng có một năm Tết Trung Thu ăn bánh trung thu, ngự trù nhất thời sơ sẩy thêm vụn hạnh nhân vào bánh trung thu, Thái Hậu ăn ba miếng lớn, ban đêm cùng ngày, dược tính tương khắc, bệnh tim của Thái Hậu đột phát, cuối cùng qua đời.
Lúc ấy ai cũng không biết, sau đó Điền ma ma bên người Thái Hậu thấy vụn bánh Thái Hậu ăn rơi trên tháp mềm có vụn hạnh nhân, lúc này sự việc mới bại lộ, trên dưới Ngự Thiện Phòng chết không ít người. Nhưng lúc nghe được tin này nàng cứ nghĩ ngự trù này đâu đến nỗi không cẩn thận như vậy, thêm đồ Thái Hậu kỵ ăn vào?
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, đời này thời gian Thái Hậu uống thuốc viên hiệu dụng cực tốt kia lại sớm lên. Mà ngự trù xui xẻo cho Thái hậu dùng hạnh nhân cũng biến thành Thôi Quỳnh Nương nàng!
Thật ra nghĩ kỹ thì cũng không có gì khó hiểu. Liễu Bình Xuyên vội vã lấy lòng Thái Hậu, vội tìm thần y kiếp trước phối thuốc cho Thái hậu, sớm xuất hiện.
Chắc bột hạnh nhân trong lọ bột nấm này cũng là bút tích của Liễu tiểu thư! Có lẽ ả ta bị cái chết của Thái Hậu kiếp trước dẫn dắt nên nghĩ ra cách mượn đao giết người này.
Bởi vì bản thân hạnh nhân không độc, dù mỗi một bữa của Thái Hậu có người thử độc thì cũng không có tình trạng gì, có thể thông qua trình đến trước mặt Thái Hậu như bình thường.
Thái Hậu ăn phải bột hạnh nhân, độc tố trong cơ thể tích góp đến một lượng nhất định, tất nhiên sẽ đột ngột phát tác, chắc hẳn phải vậy, tất nhiên Liễu Bình Xuyên cũng sẽ nghĩ cách dẫn người đến điều tra phòng bếp nhỏ của nàng, đến lúc đó dù khắp người là miệng thì nàng cũng không nói được, nhất định sẽ giống ngự trù sư phó làm bánh trung thu, rơi vào kết cục đầu mình hai nơi…
Quỳnh Nương đỡ bệ bếp đứng lên, may mà Thúy Ngọc nhớ tới tình cũ, biết chuyện liền truyền tin cho nàng. Nếu không chẳng phải nàng sẽ không hề nhận ra, rơi vào bẫy rập ác độc của Liễu Bình Xuyên sao.
May mắn duy nhất bây giờ là, Liễu Bình Xuyên biết nàng thận trọng, không dám dùng hạnh nhân viên to mà sửa thành dùng bột, tỉ lệ pha vào cũng không nhiều. Tạm thời Thái Hậu chưa có phản ứng gì, nhưng trước đó ả ta đã từng nói với Thái Hậu, nhất định phải dùng thuốc với đồ ăn nàng nấu.
Bây giờ đã phát hiện rồi, đương nhiên nàng sẽ cẩn thận gấp mười hai lần, nhưng người trộm thả bột hạnh nhân là ai? Nhất định rất quen thuộc việc trong phòng bếp nhỏ, biết nàng thường xuyên dùng lọ gia vị bột nấm này mới thêm bột hạnh nhân vào.
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương có chủ ý.
Tới ngày hôm sau, Thái Hậu truyền lời, nói là muốn ăn bánh lục ngọc Quỳnh Nương làm.
Tay nghề điểm tâm của nàng truyền thừa từ phu phụ Thôi thị. Thêm nữa trên mỗi miếng bánh đều có hình hoa lan Thái Hậu thích, thật sự làm Thái Hậu ăn mãi không chán.
Quỳnh Nương nhận được tin liền triệu tập trù nương, bà tử trong phòng bếp nhỏ của nàng, và cả nha hoàn khoẻ mạnh dưới bếp cùng bận rộn.
Có lẽ là quá mức sốt ruột, vội nên làm lỗi, lúc Quỳnh Nương nhận chậu nước lau mặt, Hỉ Thước lại giúp nàng lau mồ hôi, sải thân một cái, một chậu nước đầy đổ hết lên bếp. Những chai lọ vại bình gia vị đó cũng ướt hết.
Hỉ Thước lau mồ hôi cho Quỳnh Nương ảo não mà kêu một tiếng: “Do nô tỳ thô tay thô chân, chậm trễ tiểu thư làm việc.”
Quỳnh Nương khẽ cười: “Không đáng ngại, ta mang nhiều gia vị, cùng lắm thì thay mới hết.”
Vì thế những gia vị trên bếp đều bị đổi thành mới.
Toàn bộ quá trình hôm nay do Quỳnh Nương tự tay làm, cho bánh vào nồi rồi lấy cớ thuận tiện vấn an Thái hậu, đích thân bưng bánh ngọt trình đến trước mặt Thái Hậu.
Đêm hôm đó, Quỳnh Nương cẩn thận cầm đèn, cầm quyển sách lại gần đọc, nhưng đọc một lúc lâu lại hoàn toàn không đọc được nửa chữ, chỉ nghĩ đến động tĩnh ở phòng bếp nhỏ.
Đã đổi hết gia vị rồi, người nọ nhất định sẽ trộm thả bột hạnh nhân lần nữa, có thể âm thầm đặt lính gác, tra rõ ràng minh bạch.
Lo lắng lai lịch của kẻ cắp, Quỳnh Nương lại không thể sai khiến cung nhân, không có bằng chứng, càng không thể kinh động đến Thái Hậu Hoàng Thượng. Nếu không, theo ân oán của nàng và Liễu Bình Xuyên, nàng sẽ bị Liễu Bình Xuyên vu cáo ngược hãm hại rồi trở nên bị động.
Vì vậy, nàng đành phải nhờ Lang Vương điều thủ hạ Thường Tiến của hắn đến.
Người đã ra vào chiến trường, thân thủ lợi hại, loại chuyện này đã thành thạo lắm rồi.
Đến nửa đêm, Quỳnh Nương vừa hơi mơ màng bỗng nghe thấy tiếng song cửa sổ kẽo kẹt, nàng ngẩng đầu nhìn, lại là Vương gia không mời tự đến.
Nhớ rõ lần đầu nàng bảo hắn nhảy cửa sổ trốn người, Vương gia còn ra vẻ thanh cao, nhưng bây giờ, chỉ sợ hắn đi cửa chính cũng cảm thấy tự tại.
Lang Vương vừa tắm rửa trong sân của mình xong, trên người vẫn còn mang theo hương bồ kết mát lạnh, nhưng lại cố tình nhào vào người Quỳnh Nương, vừa ngửi ngửi vừa nói thầm: “Sao người nàng lại thơm như vậy, dùng cái gì?”
Quỳnh Nương tức giận nói: “Không phải dùng bồ kết giống Vương gia sao? Có mùi gì được?”
Sở Tà nhếch môi, trái lại lộ ra vẻ tươi đẹp hiếm thấy của thiếu niên lang mười chín tuổi, hắn dán vào mặt Quỳnh Nương nói: “Sao có thể giống nàng tay trắng điều hương, nấu nướng thức ăn chứ, nguyên liệu nấu ăn và gia vị khác nhau dung hợp vào thành hương vị khác nhau, Quỳnh Nương của bổn vương đầy người là thịt, trơn mịn như tuyết, dĩ nhiên là hương thơm khác…”
Gương mặt Quỳnh Nương ửng đỏ, nàng đẩy mặt hắn, mở miệng phỉ nhổ: “Nói lời thô tục! Nếu bị người khác nghe thấy chẳng phải sẽ cho rằng…”
Lang Vương lại chẳng hề để ý: “Câu nào cũng là thật, đã đích thân kiểm nghiệm qua, đúng là không hề tì vết, tấc tấc ánh tuyết…”
“Ngươi còn nói!” Quỳnh Nương nóng nảy, duỗi tay muốn kéo hắn, hối hận buổi tối hôm đó càn quấy quá mức, để hắn lột y sam.
Lang Vương hôn lòng bàn tay nàng, ôm nàng vào trong ngực: “Nếu không phải thương tiếc nàng, nhất định sẽ ăn nàng sạch sẽ, nàng không hiểu đâu, nam nhân bị đè nén như vậy sẽ tinh huyết nghịch lưu, tổn dương thọ đấy!”
“Nói bậy, nếu theo như ngươi nói, chẳng phải những hòa thượng trên núi sẽ chết sớm sao?”
Lang Vương trừng mắt: “Cả ngày nhìn rau xanh ăn chay giống nhìn một nồi thịt tươi ăn chay sao? Nàng để vài nữ tử kiều tiếu canh giữ ở bên cạnh những hòa thượng đó thử xem, nhìn xem ngốc đến lâu rồi, có thể tinh huyết nghịch lưu mà chết không?”
Quỳnh Nương cảm thấy da mặt hai đời chồng lên nhau cũng không theo kịp công lực càn quấy của Lang Vương.
Nàng nhớ đến phòng bếp, làm gì có tâm trạng quậy với Lang Vương, nàng đẩy hắn nói: “Ngươi đi đi, ta muốn nghe lời nhắn của Thường Tiến.”
Lang Vương lại hừ một tiếng: “Bổn vương không nhẫn nại được như nàng, lát nữa bảo Thường Tiến gây khó dễ, tước da thịt thẩm vấn, hỏi ra chủ đứng sau rồi làm thịt ném tới bãi tha ma là xong việc. Dám giá họa lên đầu nàng, để nàng ta sống thêm một ngày xem như bổn vương không có bản lĩnh!”
Quỳnh Nương không ngờ Lang Vương không hề nghi ngờ lời nàng nói, tuy làm việc đơn giản thô bạo nhưng tâm tư bảo vệ nàng lại rõ ràng.
Làm Quỳnh Nương cảm động.
Kiếp trước nàng đang đứng trong vòng phu nhân, dù tâm tư lả lướt cũng khó tránh khỏi có lúc sơ hở. Có lúc nói cho Thượng Vân Thiên nghe, tuy hắn sẽ không phát hỏa với nàng, nhưng lúc khuyên giải nàng sẽ nói vài câu giáo huấn trách cứ như lúc ấy có thể như này, hoặc là như kia sẽ tốt hơn.
Tuy rằng khi đó nàng nghe lời, nhưng trong lòng lại mất mát.
Còn bây giờ Lang Vương không hỏi đen trắng đúng sai đã quy hết sai lầm lên người khác, rõ ràng là ngang ngược mà mấy tên võ phu vô lại mới có, nhưng lại khiến lòng Quỳnh Nương ấm áp, nằm trong ngực hắn lại có một lát tâm an.
Nhưng sau khi an tâm, nàng lại không thể tùy ý để hắn làm bậy như vậy.
“Người nọ đã được quyết định trong nội bộ đề lên làm Thái Tử Phi rồi, Vương gia phàm là có hành động gì đều sẽ bất kính với Thái Tử. Bắt tặc bắt tang, chỉ có đè móng vuốt nàng ta lại mới có thể báo với Hoàng Thượng về sự âm hiểm ác độc của nàng ta, đến lúc đó có Hoàng Thượng ra mặt, sao ngươi lại để mấy ngự sử đó mượn cơ hội tham tấu chứ…”
Nói xong lời cuối cùng, Quỳnh Nương đột nhiên ngậm miệng, bỗng cảm thấy nàng giống Thượng Vân Thiên kiếp trước, đều thích giáo huấn người ta, rõ ràng Lang Vương có ý tốt, sao nàng lại trách cứ hắn làm việc lỗ mãng?
Nhưng lại không thấy Lang Vương tức giận, hắn như một con mèo lớn vây quanh người nàng, vuốt tóc nàng, hôn vành tai nàng: “Nàng muốn thế nào đều theo nàng, nàng quản bổn vương, chắc là năm nay ngự sử sẽ tiết kiệm được bút, có thể thấy quần thần Đại Nguyên hòa thuận, bổn vương không rời xa nàng được!”
Quỳnh Nương lại bị hắn làm cho tức đến bật cười: “Ngươi thích bị quản thì đi tìm mẫu thân quản ngươi, cứ đến quấy rầy ta làm gì?”
Nói xong lời này, nàng liền hối hận. Quả nhiên thấy Vương gia không đàng hoàng ánh mắt lập, cười khà khà nói: “Có sẵn di mẫu nuôi, cần gì nương nuôi?”
Cháu ngoại trai lớn quậy không dứt, đòi uống sữa, Quỳnh Nương hận không thể tìm kim chỉ tới khâu miệng hắn lại.
Đúng lúc này, Hỉ Thước ở ngoài cửa sổ hô: “Tiểu thư, Thường thị vệ nơi đó gửi thư.”
Quỳnh Nương bỗng đẩy tên càn quấy không có ranh giới kia ra, vội vàng kéo y phục, khoác áo ngoài đi ra, để Hỉ Thước vào phòng ngoài rồi hỏi: “Thấy rõ không? Là ai?”
Hỉ Thước thấy má tiểu thư nhà mình ửng đỏ, cũng không biết vừa rồi làm gì mà nóng như vậy, chỉ nhỏ giọng nói: “Là tiểu thái giám Phúc Hỉ giúp việc bếp núc dưới phòng bếp nhỏ. Lúc trước ta nhìn thấy, hắn đã từng nói chuyện với nha hoàn Bích Tỉ bên người Liễu Bình Xuyên.”
Quỳnh Nương nhận khay Hỉ Thước bưng tới, ngửi từng cái, thầm nghĩ: Đúng là nóng vội, mỗi lọ gia vị đều thả không ít bột hạnh nhân.
Chương 72:
Ngoài dự kiến của Quỳnh Nương. Bích Tỉ là phụ tá đắc lực của Liễu Bình Xuyên, nha đầu này là người tài ba, nhanh như vậy đã thu mua tiểu thái giám. Có điều Thúy Ngọc truyền lời cho nàng, nếu còn ở bên cạnh Liễu Bình Xuyên sẽ không ổn, sau này phải tìm cách cứu nàng ấy.
Quỳnh Nương bảo Hỉ Thước đổi hết mấy lọ gia vị trộn lẫn bột hạnh nhân rồi xếp lại như lúc đầu.
Tới ngày hôm sau, Thái Hậu truyền lời, nói là muốn ăn một bữa với Hoàng Hậu và quý nữ, sau đó về miếu am trên núi.
Mà hôm nay Thái Hậu điểm danh muốn một món tái Đông Pha.
Món này phỏng chế thịt Đông Pha, tuy bí đao là nguyên liệu chính nhưng yêu cầu lượng lớn bột nấm.
Quỳnh Nương hiểu rõ, làm như cũ, dùng thật nhiều chai lọ vại bình trên bếp.
Mà Phúc Hỉ phụ trách nhóm lửa vừa chẻ củi vừa nhìn trộm Quỳnh Nương nấu ăn, lúc sắp làm xong không thấy tung tích, chắc là đi mật báo.
Đợi cho tới giữa trưa, Hoàng Hậu và nhóm quý nữ sôi nổi đến cung Thái Hậu.
Quỳnh Nương ngồi bên cạnh Thái Hậu nói chuyện với lão nhân gia, thấy Hoàng Hậu đến liền đứng dậy quỳ lễ.
Nàng thoáng nhìn qua, lần này những người đến dự tiệc đều là Vương phi hoàng tử được chọn mà Hoàng Hậu vừa ý. Liễu Bình Xuyên cũng ở trong đó, không biết vì sao Vân Hi cũng ở trong đám quý nữ này, cũng không biết Hoàng Hậu chuẩn bị hứa nàng cho hoàng tử nào.
Vân Hi đánh giá quanh mình, không biết vì sao sắc mặt không được tốt lắm, nhưng trên mặt vẫn treo ý cười khéo léo.
Sau khi các vị quý nữ vào chỗ ngồi, Thái Hậu cười nói: “Nơi này của ai gia không có thứ gì tốt, mà bình sinh thích ăn chay, cảm thấy ăn bình tâm tĩnh khí, ngày hè ăn chay cũng có thể điều trị dạ dày, đây chính là tay nghề của Thiều Dung công chúa, ai gia rất thích ăn.”
Liễu Bình Xuyên cười mỉm nhìn Quỳnh Nương ngồi bên cạnh Thái Hậu, ả ta vui sướng khó có thể kìm nén.
Ngày ấy, ả ta bị Quỳnh Nương châm chọc là ruồi xanh, hại ả ta mất mặt mũi trước mặt các vị quý nữ.
Sau khi trở về, tuy đã trách phạt Thúy Ngọc xả hết cơn tức nhưng vẫn khó chịu. Ả ta nghĩ nếu cứ để Quỳnh Nương tiếp tục kiêu ngạo như vậy, chẳng phải ả ta uổng là người tái thế sao?
Nghĩ đến sắp đặt của mình, tuy có hiệu nghiệm nhưng có lẽ là thêm quá ít bột hạnh nhân, mãi không thấy chứng bệnh của Thái Hậu, không khỏi khiến Liễu Bình Xuyên sốt ruột.
Vì thế ả ta gọi Bích Tỉ tới, thấp giọng dặn dò nàng ta nghĩ cách thả thêm nhiều bột hạnh nhân vào trong gia vị của Quỳnh Nương.
Kết quả hôm nay nhận được hồi âm, chuyện đã thành công. Liễu Bình Xuyên cực kỳ vui vẻ, chỉ đợi cùng đám người Hoàng Hậu đến xem diễn.
Yến chay đầy bàn rực rỡ muôn màu, tuy trong nhóm các vị quý nữ đã có người từng ăn đồ chay của Quỳnh Nương, nhưng hôm nay lại phát hiện vài món mới, có thể thấy Thiều Dung công chúa được tiến phong nhưng không xao lãng tay nghề, có khi còn tốt hơn trước.
Trước khi bắt đầu ăn chay, Hoàng Thượng truyền thánh chỉ, hoá ra là ý chỉ tứ hôn của những quý nữ này, để lần gia yến này xứng danh với gia yến.
Những hoàng tử vừa độ tuổi tổng cộng có ba người, hiển nhiên là Thái Tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Chính thê của Thái Tử còn ở nhân thế, không thể minh phong thiên kim Liễu gia, chỉ tuyên Liễu Bình Xuyên vào cung học tập, học lễ nghi với cung nữ giáo tập.
Kết duyên với Nhị hoàng tử là Quan Thục Nhã - nhị nữ nhi của quan gia Trấn Viễn Hầu trong triều. Tam hoàng tử là thiên kim của Lý đại nhân thuỷ công bộ thị lang. Còn có vài vị thứ nữ quan lại được chọn làm trắc phi của Thái Tử, làm đầy Đông Cung cho Thái Tử.
Như vậy còn được, có điều không ngờ ngoài ba vị hoàng tử ra, hoàng đế còn tứ hôn cho Giang Đông Vương Sở Tà, lựa chọn Giang Đông Vương phi, đúng là đích nữ Cận gia Cận Vân Hi.
Lúc này, sắc mặt người toàn sảnh đều biến đổi.
Sắc mặt Vân Hi tái nhợt lung lay sắp ngã, gần như không duy trì được vẻ đoan trang tao nhã thong dong trước đó.
Sắc mặt Hoàng Hậu càng biến đổi, dường như không ngờ hoàng đế lại tứ hôn cho Lang Vương, hơn nữa lại là nhân duyên tốt như Cận gia, hơn nữa lại còn tốt hơn nhân duyên của Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Mà Liễu Bình Xuyên lại cười trào phúng: Quỳnh Nương qua lại thân thiết với Lang Vương thì sao? Còn không phải là rơi vào kết cục chỉ có thể làm thiếp thôi sao?
Không thể tưởng được rằng đời này, ả ta thay thế thân Cận Vân Hi trở thành Thái Tử Phi, mà Cận Vân Hi lại phải gả cho tên Vương gia nhất định sẽ tạo phản kia…
Giờ khắc này, Liễu Bình Xuyên hoàn toàn không áy náy, chỉ cảm thấy mệnh cách của mình đã được sửa đổi hoàn toàn, ả ta cực kỳ đắc ý.
Thánh chỉ này là Hoàng Thượng xin chỉ thị của Thái Hậu rồi mới viết ra. Dĩ nhiên bà không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, bà lặng lẽ thu hết sắc mặt người toàn sảnh vào đáy mắt.
Nhưng khiến bà cảm thấy ngoài ý muốn chính là, dường như Vân Hi chịu đả kích lớn, chẳng qua nghĩ lại cũng phải, thanh danh của hài tử Vong Sơn không tốt, chẳng trách Vân Hi không thích gả…
Nhưng vì sao sắc mặt của Quỳnh Nương cũng trắng bệch? Chẳng lẽ… con bé thật sự muốn leo lên phú quý của Lang Vương sao?
Thái Hậu không nghĩ ra, bà thở dài, cảm thấy nhân duyên của tiểu nhi nữ thật sự khiến người ta buồn bực mệt mỏi bất cứ lúc nào!
Sắc mặt Quỳnh Nương thật sự trắng bệch, tuy nàng sớm đã đoán được sẽ có kết quả như vậy, dựa vào tước vị của Lang Vương, nàng sẽ không có kết quả.
Nhưng ngày này thật sự đến, lòng nàng lại chua xót buồn bã… Nàng thử tỉnh lại, dẫu sao lần này hoàng đế tứ hôn thật sự không tồi, không kết cho Lang Vương dung chi tục phấn khác, mà là nữ tử hiền đức nội ngoại kiêm tu chân chính như Cận Vân Hi.
Nếu có thể cưới được hiền thê như vậy, chắc sau này hắn cũng sẽ không đi lên con đường đại nghịch bất đạo gì, nàng muốn vui cho Lang Vương, nhưng chua xót trong lòng lại phun ra như suối, khó có thể kìm nén.
Nàng sợ thất thố trước mặt người khác, bèn lấy cớ đi thay y phục, đi ra sau điện, dùng nước thị nữ đưa để rửa tay rửa mặt ổn định tâm trạng.
Đến khi trở về, yến hội đã bắt đầu, Thái Hậu ngồi đầu, Hoàng Hậu ngồi phía bên phải. Các vị quý nữ đã ngồi vây quanh bàn lớn, rất có hương vị gia yến. Dẫu sao sau này mọi người là trừu lý(1), đều là nhi tức hoàng gia, đóng cửa lại là người một nhà.
(1) chị em dâu
Bởi vì hương vị thức ăn chay tươi ngon nên Thái Hậu ăn rất vui vẻ, nhưng sắp ăn xong đột nhiên bà nhăn mày lại, gọi người nâng bà ra sau, hình như không thoải mái.
Quỳnh Nương lập tức đứng lên, đi theo vào nội cung chăm sóc Thái Hậu.
Hoàng Hậu và các vị quý nữ hai mặt nhìn nhau. Không lâu sau, thái y Thái Hậu quen dùng được tuyên vào nội thất, tuyên bố Thái Hậu ăn nhầm đồ, không thoải mái, tật cũ phát tác.
Các vị quý nữ ồ lên, ánh mắt rơi xuống Quỳnh Nương mới ra từ nội thất.
Liễu Bình Xuyên đã học ngoan rồi, không làm chim đầu đàn chèn ép người nữa. Ả ta chỉ nhẹ giọng nói với Quan tiểu thư bên cạnh: “Đang yên đang lành, Thái Hậu ăn gì làm hỏng phượng thể vậy?”
Quan tiểu thư lắc đầu, không nói gì, trái lại một người hay qua lại với Liễu Bình Xuyên - Đan tiểu thư thứ nữ nhà Đan đại nhân lại mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Ta nhìn Thái Hậu, ngoài thức ăn chay trên bàn thì không ăn gì khác, chẳng lẽ…”
Đan tiểu thư này muốn vào phủ Thái Tử làm trắc phi, bây giờ phải lấy lòng chính phi tương lai là Liễu Bình Xuyên, chỉ một ánh mắt của Liễu Bình Xuyên hướng lại đây, lập tức ngầm hiểu, nói với Quỳnh Nương: “Việc cấp bách, chỉ có tìm ra vật không ổn mới có thể tìm thuốc cho Thái Hậu. Xin hỏi Thiều Dung công chúa, hôm nay ngươi bỏ thêm đồ gì Thái Hậu kỵ ăn?”
Quỳnh Nương thi lễ quỳ xuống với Thái Hậu, cất cao giọng nói: “Làm đồ chay cho Thái hậu, không dám trễ nãi. Ta đã mời thợ thủ công đến khắc những đồ Thái Hậu kiêng kị lên ván gỗ, treo trên tường dưới bếp rồi, lúc nào cũng nhắc nhở mọi người chớ phạm vào kiêng kị.”
Đan tiểu thư lại không buông tha: “Nghe nói dân gian gian thương vì trục lợi, không có gì không làm, thậm chí dùng thịt hỏng giả thịt tốt làm nhân, dùng nguyên liệu nặng che dấu mùi vị. Thiều Dung công chúa xuất từ dân gian, lại mở tiệm chay, nghe nói tiệc chay cực kỳ tươi ngon, thịt ngon, nhất định là đã thả gia vị đặc thù khiến người ta mất đi vị giác… Xin công chúa nghĩ lại thật kỹ, có lỡ dùng vì muốn nó tươi ngon không?”
Quỳnh Nương giương mắt nhìn nàng ta, sắc mặt lạnh lùng: “Lời này của Đan tiểu thư có ý gì?”
Đan tiểu thư đã sớm được Thôi Bình Nhi bày mưu đặt kế, nhận định Thôi Quỳnh Nương là gian thương, vì muốn để hương vị tươi ngon mà dùng cách không tốt. Nàng ta thỉnh tấu xin lấy nguyên liệu và gia vị của Quỳnh Nương đi kiểm nghiệm.
Xưa nay Hoàng Hậu tự cho mình là tức phụ hiền đức, bây giờ bà bà bị bệnh, sao bà có thể trì hoãn? Bà ta lập tức lệnh cho cung nhân đi lục soát phòng bếp nhỏ của Quỳnh Nương.
Không lâu sau có người cầm lọ gia vị đến để thái y kiểm nghiệm, thái y ngửi ngửi, nhíu mày hỏi: “Sao lại trộn lẫn nhiều bột hạnh nhân như vậy?”
Hoàng Hậu nghe xong giận tím mặt, trừng mắt nhìn Quỳnh Nương: “Thiều Dung công chúa, sao ngươi lại không lưu tâm như vậy? Thái Hậu uống thuốc, kiêng ăn hạnh nhân, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Quỳnh Nương thong dong, trấn định : “Tuy hương vị hạnh nhân mát lạnh nhưng sử dụng sẽ có vị cay đắng, thử hỏi đầu bếp nào muốn tươi sẽ cho bột hạnh nhân?”
Hoàng Hậu nhíu mày : “Bổn cung không có thời gian nghe ngươi giảo biện, vậy ngươi nói xem, sao bột hạnh nhân lại vào được lọ gia vị của ngươi?”
Quỳnh Nương liếc Liễu Bình Xuyên một cái, chậm rãi nói: “Không may, đúng là ta biết, vì sao lọ gia vị này lại trộn lẫn bột hạnh nhân…”
Lúc nói chuyện, thái giám tổng quản Văn Thái An bên cạnh hoàng đế sai thị vệ áp giải một người bị trói chặt vào trong điện.
“Khởi bẩm Hoàng Hậu, gần đây Thiều Dung công chúa phát hiện có kẻ gian thả đồ vào lọ gia vị dưới bếp. Thỉnh cầu nô tài và Thường thị vệ của Lang Vương chứng kiến, buổi tối hôm qua, nô tài chính mắt nhìn thấy tên cẩu này lại lén thả vào, gói giấy chứa bột phấn bị nô tài nhặt đi nghiệm chứng, chứng thực đúng là bột hạnh nhân. Thiều Dung công chúa không để lộ ra, để xem sau lưng nô tài này là ai chỉ thị, hôm nay có ra mặt hay không.” Văn Thái không hề hoang mang mà nói.
Lúc đó, sắc mặt Đan tiểu thư tức khắc hoảng loạn, ngay cả sắc mặt Liễu Bình Xuyên cũng thay đổi.
Bình luận facebook