Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Thủ hạ quan quân của Tào Đức Thắng đều ngang tàng đã quen. Mấy ngày nay tham dự việc tiêu diệt hải tặc, quan viên hai bờ sông ai không phải nói gì nghe nấy, tận lực phối hợp?
Không biết tên không có não này từ đâu chui ra, còn mang văn thư cầm bút mực, đây không phải là dáng vẻ định bới lông tìm vết sao?
Quan quân dẫn đầu nghiêng mặt, muốn phê bình tên huyện quan vừng mè này.
Huyện quan này là một trong những người đỗ tú tài phục lại sau án oan khoa thi làm rối kỉ cương gần đây, là thân tín của Lang Vương. Cho nên dù quan quân có nóu ra tên tuổi của Đại tướng quân diệt phỉ Tào Đức Thắng, sắc mặt cũng không đổi.
Hắn phân phó văn thư phía sau, lại thêm vào một cái —— ẩu đả thị vệ phủ Lang Vương là chỉ thị của Tào tướng quân.
Quan quân nghe vậy càng không phục, nhưng đối phương là quan viên triều đình, hắn không tiện động thủ, nếu không, chịu tội ẩu đả quan viên thì không thể rửa sạch.
Đúng lúc này, nhi tử của Tào Đức Thắng là Tào Bỉnh Nhân mang theo người đi tới, thanh niên hơn hai mươi tuổi mấy ngày nay đang là lúc đắc ý, lúc này mặt âm trầm, mười phần kiểu cách nhà quan.
Hắn vài bước đi đến trước mặt huyện lệnh, trừng mắt nói: “Bổn tiểu tướng quân nhận được tuyến báo, trên thuyền này tàng cấm phẩm, ngươi ngăn trở như vậy, chẳng phải là cùng một đám người với chủ thuyền tư vận cấm phẩm?”
Huyện lệnh trầm mặt nói: “Bản quan ngăn trở tất có đạo lý của bản quan, không biết tướng quân có được tuyến báo từ đâu? Có báo đúng không?”
Kiên nhẫn của Tào Bỉnh Nhân đã cạn hết, vì có chỗ dựa vô cùng xác thực, mấy ngày Thôi gia sắp xếp thuyền, phụ thân hắn trộm phái người lăn lộn vào, đục mở ba bốn rương lớn trong đó, ngoài cái rương rải một lớp gạo bên trên ra, phía dưới tất cả đều là thỏi thép tôi lớn, chỉ đợi mang đến lò luyện là có thể chế thành vũ khí.
Nếu là nhà thương nhân khác còn được, chỉ là thương nhân thiển cận nhất thời bị tiền bạc che mắt.
Nhưng tra ra thuyền hành mà nhà mẹ đẻ của Lang Vương phi kinh doanh trộm vận thỏi thép, vậy ý nghĩa khác nhau hoàn toàn, đó là bằng chứng Lang Vương cấu kết với ngoại tộc, một khi kiểm chứng thì vô vọng xoay người, chú định là tịch biên trảm cả nhà rồi.
Cho nên Tào Bỉnh Nhân vững dạ tin tưởng, nói chuyện cũng càng thêm tự tin, hiện giờ thấy quan viên của Lang Vương ngăn trở, càng nhận định hắn có tật giật mình.
Chỉ cần kiểm chứng, như vậy chuyện lập kỳ công không cần trốn dưới uy danh của phụ thân nữa rồi.
Nghĩ vậy, hắn mặc kệ mấy tên quan vừng mè đậu xanh này ngăn trở, duỗi tay đẩy ngã hắn một bên, sau đó tay lớn vung lên: “Lục soát cho ta!”
“Chậm đã!” Hôm nay thoạt nhìn thuyền chú định là không thể thuận lợi.
Mới vừa đẩy ngã huyện lệnh, chính chủ là Lang Vương ngồi một con thuyền nhanh tới Qua Khẩu Châu này.
Tào Bỉnh Nhân đại hỉ: Nếu vận chuyển hàng hoá bình thường, cần gì Lang Vương áp giải, lần này hắn xuất hiện ở đây quả thực là quá tốt! Càng chứng thực hiềm nghi cấu kết với ngoại tộc.
Hắn lập tức ôm quyền hướng tới Lang Vương, nói một câu: “Hạ quan đắc tội!” Rồi sai người mở rương, xốc nắp lên.
Lúc rương gỗ bị mở ra, gạt lớp gạo bên trên, tất cả thỏi thép đen nhánh bên trong đều lộ ra. Mấy chục cái rương lớn trên cả con thuyền đều như thế, nếu chế tạo nông cụ bình thường căn bản sẽ không sử dụng thép tôi số lượng khổng lồ như vậy.
Người Hồ trộm vận chuyển là vì lí do gì, quả thực rõ ràng như trần.
Tào Bỉnh Nhân đại hỉ, ánh mắt nhìn Lang Vương cũng không tốt: “Vương gia, ngài biết pháp quy của triều đình, không được trộm vận chuyển mười cân thép tôi trở lên xuất quan. Nhưng thông điệp trên thuyền của ngài rõ ràng viết là muốn ra biển vòng đến quan ngoại. Xin hỏi thép tôi nhiều như vậy, ngài định làm gì?”
Nói đến đây, sắc mặt hắn biến đổi: “Tại hạ quân mệnh trong người, bất chấp lễ tiết, Vương gia, thật xin lỗi, chỉ sợ hôm nay ngài không thể về phủ!”
Nói rồi tay hắn vung lên, sai người tạm thời giam Vương gia lại, đợi phụ thân trực tiếp diện trình hoàng đế rồi nhốt ngục xét nhà Giang Đông Vương!
Thấy người của quân Tào gia tiến lên, đương nhiên thị vệ bên người Lang Vương không cho, nháo nhào rút đao ngăn trở. Nhưng Lang Vương lại phất tay, nhàn nhạt nói: “Tào tiểu tướng quân tuổi không lớn, nhưng so với phụ thân ngươi thì có tiền đồ, uy phong mười phần, làm việc quyết đoán hơn, thật sự khiến bổn vương bội phục. Hôm nay không có việc gì, đi theo ngươi một chuyến, nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, thỉnh thần dễ đưa thần khó, ngươi cần phải nghĩ kỹ hậu quả.”
Tào Bỉnh Nhân nhìn thỏi thép tôi khắp thuyền, cười lạnh nói: “Nếu ta là Vương gia thì sẽ lo lắng nhà mình là ở đâu… Vương gia, mời!”
Một đên Lang Vương không về phủ, sáng sớm ngày hôm sau, Quỳnh Nương bước lên xe ngựa, thẳng đến hoàng cung.
Đi đến trước cửa cung, đúng lúc thấy Thái Tử và Tào Đức Thắng cùng chuẩn bị vào cung diện thánh.
Hôm nay Quỳnh Nương ăn mặc rất thanh thuần, chỉ một thân váy dài xanh nhạt bên ngoài bọc khoác lông màu đậm, tuy búi tóc mây lên nhưng có lẽ là quá vội vàng nên mép tóc không có dầu bôi tóc, có vẻ đầu tóc rối bời, nhưng trái lại vẻ hoa dung nguyệt mạo càng thêm vài phần hơi thở non nớt.
Người kia như ngọc, không thể bẻ gãy.
Thái Tử hãy còn than, lúc nhìn Lang Vương phi như nhìn quả phụ thanh tú trượng phu đã chết, làm người ngứa ngáy trong lòng.
Lần này Lang Vương phủ sụp đổ, không biết nên gặp gỡ Vương phi xinh đẹp này thế nào.
Quỳnh Nương nhìn thấy Thái Tử chỉ y lễ vấn an rồi vào cung chuẩn bị diện thánh.
Hôm nay lâm triều, Hoàng Thượng dậy từ sớm, rửa mặt ăn sáng xong, lúc này mới đến ngự thư phòng gặp ba người.
Mặt Quỳnh Nương trắng thuần, nói với thánh thượng: “Cả đêm qua Lang Vương không về phủ, nghe thị vệ của chàng nói là Vương gia bị nhi tử của Tào tướng quân là Tào Bỉnh Nhân giam ở quân doanh. Hiện tại thời tiết rét lạnh, quân doanh lại dựa vào nguồn nước, thần thiếp chỉ sợ bệnh cũ của Vương gia tái phát, thỉnh vạn tuế làm chủ, nhanh chóng làm rõ, thả Vương gia về.”
Gia Khang Đế vốn an nhàn thoải mái ngồi trên long ỷ sau thư án thưởng thức đôi ngọc hạch đào trong tay.
Nghe vậy, mắt rồng trừng lớn, nhìn chằm chằm Tào Đức Thắng, sắc mặt âm trầm: “Tào Bỉnh Nhân một cầm binh nho nhỏ, vì sao dám giam một Vương gia! Hắn giam Lang Vương ở đâu?”
Tào Đức Thắng vội vàng cúc lễ nói: “Hồi thánh thượng, hôm nay thần tới đây cũng là muốn nói về chuyện này. Hôm qua kiểm tra thấy một đống thép tôi bị cấm trên thuyền hàng nhà mẹ đẻ của Lang Vương phi, thương nhân vận chuyển hàng hoá là hai người Hồ, mà ước chừng thép tôi có trên năm con thuyền, đủ để trang bị quân hổ lang tiếp theo… Chuyện quan trọng, nhi tử của hạ quan cũng không dám chậm trễ không làm tròn trách nhiệm, đúng lúc thị vệ của Lang Vương cản trở, mà Lang Vương đích thân giám sát thuyền, rất có hiềm nghi không thoát khỏi liên quan, vì vậy giam Lang Vương lại để tránh cho vụ án bị tiết lộ, người liên quan có thể thông đồng bịa đặt lời khai…”
Tào Đức Thắng lời còn chưa dứt, Gia Khang Đế đã tức giận đến nỗi đập bàn.
Thái Tử mừng thầm trong lòng.
Bắc địa hồ hoạn vẫn luôn là họa lớn trong lòng phụ hoàng. Lần này Lang Vương duy trì việc làm ăn của nhà mình, trong mắt hoàn toàn chỉ có tiền nên rơi xuống bẫy rập này.
Chỉ cần chứng thực tội thông đồng với ngoại địch thì hắn khó mà xoay người!
Vì thế hắn tiến lên một bước góp lời: “Phụ hoàng, tuy Lang Vương cũng có hiềm nghi bị kẻ gian che dấu, nhưng chuyện thép tôi có liên quan đến yên ổn của biên cương, thật sự không dám thở nhẹ, nếu… Lang Vương cố ý làm vậy, cấu kết với phiên vương đất Hồ, vậy an bình của Đại Nguyên triều ta chẳng phải là tràn ngập nguy cơ…”
Thái Tử còn muốn nói vài câu nữa, nhưng Gia Khang Đế đã hoàn toàn không nghe vào.
Trên thực tế, bây giờ trong đầu ông tất cả đều là tình cảnh nhi tử Vong Sơn ở trong quân doanh thủng dột, nhịn đói chịu lạnh.
Thân thể Vong Sơn không chịu nổi hàn khí, điểm này giống mẫu thân Tình Nhu của nó, lúc nhỏ cùng biểu tỷ ở trong hoàng cung, mỗi lúc trời giá rét, tay Tình Nhu vô cùng lạnh, ông liền mượn cơ hội này, giấu đôi tay của nàng vào trong ngực mình, nhưng tay vẫn rất lạnh, có ủ thế nào cũng không ấm lên…
Nghĩ đến hài nhi của Tình Nhu và ông ở kinh thành, ngay dưới mí mắt của mình mà lại còn để một đám khốn nạn chỉ vì cái trước mắt mà nhốt lại chịu khổ, thật sự là cắm đao vào tim ông, Gia Khang Đế tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Ông hung hăng ném hai viên ngọc hạch đào trong tay về phía Tào Đức Thắng.
Tào Đức Thắng không dám trốn, bị nện vào chính giữa mặt, đau đến nỗi lảo đảo, càng không biết hắn làm việc hoàn hảo như vậy, sao rồng tức giận lại chỉ hướng vào hắn.
“Trẫm bảo ngươi tiêu diệt hải tặc, bảo ngươi tra xét việc riêng tư lúc nào? Khó trách người ta gọi ngươi là ‘ sừng dê chùy ’, cái đinh của ngươi cũng đóng xa quá rồi đấy!”
Thật ra đầu Thái Tử cũng loạn, không biết phụ hoàng tức giận cái gì, chỉ là cơ hội đẩy ngã Lang Vương khó có được, chỉ có thể căng da đầu góp lời: “Tào tướng quân cũng nghe nói có người báo, lúc này dựa vào cái tiện của đốc thủ đường sông, ngăn chặn đống thỏi thép này, theo lý mà nói cũng là lập công lớn ạ!”
Mặt Gia Khang Đế âm trầm, trừng mắt nhìn Thái Tử: “Lúc trước Lang Vương giám sát xây dựng kênh đào, vì vậy hắn chưởng quản ba sở binh mã của kinh thành, cũng phụ trách hàng hóa lui tới của kênh đào. Tào tướng quân của ngươi nhận được tuyến báo, chẳng lẽ Lang Vương lại không biết về đống thỏi thép này? Lúc Lang Vương phi nhận đơn đặt hàng đã phát hiện manh mối báo cho Lang Vương, mà Lang Vương đã báo cho trẫm lâu rồi, cũng đã lập hồ sơ ở sở đốc vận. Việc buôn bán một số lượng lớn thỏi sắt như vậy tuyệt đối không phải vài người thì không thể làm được, Lang Vương vốn muốn tương kế tựu kế, tuần đi bằng đường biển như đã định, một lưới bắt hết mấy người liên quan. Nhưng các ngươi thì hay rồi, bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, lại còn làm hỏng sắp xếp bố trí của sở đốc vận! Chưa hỏi rõ trắng đen đã bắt giam một đường đường Vương gia… Thái Tử, ngươi thân là trữ quân, hấp tấp như vậy, sáng sớm đã dẫn Tào tướng quân đến trước mắt trẫm, chuẩn bị tranh công lấy thưởng sao?”
Thái Tử và Tào Đức Thắng nghe mà choáng váng, không ngờ hoá ra Lang Vương đã báo cho Hoàng Thượng.
Đúng lúc này, thư phòng an tĩnh truyền đến một tiếng khóc nức nở rất nhỏ, Lang Vương phi đầu tóc rối bời, đầy mặt nước mắt nói: “Thần thiếp không hiểu chính sự triều đình, nhưng thị vệ hôm qua đi theo Lang Vương có vài người bị ẩu đả đến nỗi hộc máu, được người nâng về phủ. Lang Vương trời sinh chính trực, sẽ không quanh co, nếu hôm qua xảy ra khắc khẩu với tiểu Tào tướng quân, cũng bị… vậy… nếu Vương gia có gì ngoài ý muốn, thần thiếp cũng không sống nổi nữa!”
Nói đến đây, mặt Quỳnh Nương trắng nhợt, khó khăn ngã xuống mặt đất.
Trong tâm Tào Đức Thắng sắp mọc ruột khổ qua rồi, con mẹ nó, phụ tử Tào gia hắn mới không sống nổi!
Nếu Lang Vương đã phụng chỉ làm việc, vì sao hôm qua không nói gì? Nhớ lại tình cảnh hắn gấp không chờ nổi muốn vào quân doanh Tào gia, còn cả Vương phi này nữa, mới vừa rồi còn bước đi như bay, sao lúc này nói ngất là ngất?
Xem tình hình này, nếu hắn nói hôm qua Lang Vương ở quân doanh ăn ngon uống tốt ngủ ngon, ăn cả một cái chân dê cũng không có người chịu tin!N
Không biết tên không có não này từ đâu chui ra, còn mang văn thư cầm bút mực, đây không phải là dáng vẻ định bới lông tìm vết sao?
Quan quân dẫn đầu nghiêng mặt, muốn phê bình tên huyện quan vừng mè này.
Huyện quan này là một trong những người đỗ tú tài phục lại sau án oan khoa thi làm rối kỉ cương gần đây, là thân tín của Lang Vương. Cho nên dù quan quân có nóu ra tên tuổi của Đại tướng quân diệt phỉ Tào Đức Thắng, sắc mặt cũng không đổi.
Hắn phân phó văn thư phía sau, lại thêm vào một cái —— ẩu đả thị vệ phủ Lang Vương là chỉ thị của Tào tướng quân.
Quan quân nghe vậy càng không phục, nhưng đối phương là quan viên triều đình, hắn không tiện động thủ, nếu không, chịu tội ẩu đả quan viên thì không thể rửa sạch.
Đúng lúc này, nhi tử của Tào Đức Thắng là Tào Bỉnh Nhân mang theo người đi tới, thanh niên hơn hai mươi tuổi mấy ngày nay đang là lúc đắc ý, lúc này mặt âm trầm, mười phần kiểu cách nhà quan.
Hắn vài bước đi đến trước mặt huyện lệnh, trừng mắt nói: “Bổn tiểu tướng quân nhận được tuyến báo, trên thuyền này tàng cấm phẩm, ngươi ngăn trở như vậy, chẳng phải là cùng một đám người với chủ thuyền tư vận cấm phẩm?”
Huyện lệnh trầm mặt nói: “Bản quan ngăn trở tất có đạo lý của bản quan, không biết tướng quân có được tuyến báo từ đâu? Có báo đúng không?”
Kiên nhẫn của Tào Bỉnh Nhân đã cạn hết, vì có chỗ dựa vô cùng xác thực, mấy ngày Thôi gia sắp xếp thuyền, phụ thân hắn trộm phái người lăn lộn vào, đục mở ba bốn rương lớn trong đó, ngoài cái rương rải một lớp gạo bên trên ra, phía dưới tất cả đều là thỏi thép tôi lớn, chỉ đợi mang đến lò luyện là có thể chế thành vũ khí.
Nếu là nhà thương nhân khác còn được, chỉ là thương nhân thiển cận nhất thời bị tiền bạc che mắt.
Nhưng tra ra thuyền hành mà nhà mẹ đẻ của Lang Vương phi kinh doanh trộm vận thỏi thép, vậy ý nghĩa khác nhau hoàn toàn, đó là bằng chứng Lang Vương cấu kết với ngoại tộc, một khi kiểm chứng thì vô vọng xoay người, chú định là tịch biên trảm cả nhà rồi.
Cho nên Tào Bỉnh Nhân vững dạ tin tưởng, nói chuyện cũng càng thêm tự tin, hiện giờ thấy quan viên của Lang Vương ngăn trở, càng nhận định hắn có tật giật mình.
Chỉ cần kiểm chứng, như vậy chuyện lập kỳ công không cần trốn dưới uy danh của phụ thân nữa rồi.
Nghĩ vậy, hắn mặc kệ mấy tên quan vừng mè đậu xanh này ngăn trở, duỗi tay đẩy ngã hắn một bên, sau đó tay lớn vung lên: “Lục soát cho ta!”
“Chậm đã!” Hôm nay thoạt nhìn thuyền chú định là không thể thuận lợi.
Mới vừa đẩy ngã huyện lệnh, chính chủ là Lang Vương ngồi một con thuyền nhanh tới Qua Khẩu Châu này.
Tào Bỉnh Nhân đại hỉ: Nếu vận chuyển hàng hoá bình thường, cần gì Lang Vương áp giải, lần này hắn xuất hiện ở đây quả thực là quá tốt! Càng chứng thực hiềm nghi cấu kết với ngoại tộc.
Hắn lập tức ôm quyền hướng tới Lang Vương, nói một câu: “Hạ quan đắc tội!” Rồi sai người mở rương, xốc nắp lên.
Lúc rương gỗ bị mở ra, gạt lớp gạo bên trên, tất cả thỏi thép đen nhánh bên trong đều lộ ra. Mấy chục cái rương lớn trên cả con thuyền đều như thế, nếu chế tạo nông cụ bình thường căn bản sẽ không sử dụng thép tôi số lượng khổng lồ như vậy.
Người Hồ trộm vận chuyển là vì lí do gì, quả thực rõ ràng như trần.
Tào Bỉnh Nhân đại hỉ, ánh mắt nhìn Lang Vương cũng không tốt: “Vương gia, ngài biết pháp quy của triều đình, không được trộm vận chuyển mười cân thép tôi trở lên xuất quan. Nhưng thông điệp trên thuyền của ngài rõ ràng viết là muốn ra biển vòng đến quan ngoại. Xin hỏi thép tôi nhiều như vậy, ngài định làm gì?”
Nói đến đây, sắc mặt hắn biến đổi: “Tại hạ quân mệnh trong người, bất chấp lễ tiết, Vương gia, thật xin lỗi, chỉ sợ hôm nay ngài không thể về phủ!”
Nói rồi tay hắn vung lên, sai người tạm thời giam Vương gia lại, đợi phụ thân trực tiếp diện trình hoàng đế rồi nhốt ngục xét nhà Giang Đông Vương!
Thấy người của quân Tào gia tiến lên, đương nhiên thị vệ bên người Lang Vương không cho, nháo nhào rút đao ngăn trở. Nhưng Lang Vương lại phất tay, nhàn nhạt nói: “Tào tiểu tướng quân tuổi không lớn, nhưng so với phụ thân ngươi thì có tiền đồ, uy phong mười phần, làm việc quyết đoán hơn, thật sự khiến bổn vương bội phục. Hôm nay không có việc gì, đi theo ngươi một chuyến, nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, thỉnh thần dễ đưa thần khó, ngươi cần phải nghĩ kỹ hậu quả.”
Tào Bỉnh Nhân nhìn thỏi thép tôi khắp thuyền, cười lạnh nói: “Nếu ta là Vương gia thì sẽ lo lắng nhà mình là ở đâu… Vương gia, mời!”
Một đên Lang Vương không về phủ, sáng sớm ngày hôm sau, Quỳnh Nương bước lên xe ngựa, thẳng đến hoàng cung.
Đi đến trước cửa cung, đúng lúc thấy Thái Tử và Tào Đức Thắng cùng chuẩn bị vào cung diện thánh.
Hôm nay Quỳnh Nương ăn mặc rất thanh thuần, chỉ một thân váy dài xanh nhạt bên ngoài bọc khoác lông màu đậm, tuy búi tóc mây lên nhưng có lẽ là quá vội vàng nên mép tóc không có dầu bôi tóc, có vẻ đầu tóc rối bời, nhưng trái lại vẻ hoa dung nguyệt mạo càng thêm vài phần hơi thở non nớt.
Người kia như ngọc, không thể bẻ gãy.
Thái Tử hãy còn than, lúc nhìn Lang Vương phi như nhìn quả phụ thanh tú trượng phu đã chết, làm người ngứa ngáy trong lòng.
Lần này Lang Vương phủ sụp đổ, không biết nên gặp gỡ Vương phi xinh đẹp này thế nào.
Quỳnh Nương nhìn thấy Thái Tử chỉ y lễ vấn an rồi vào cung chuẩn bị diện thánh.
Hôm nay lâm triều, Hoàng Thượng dậy từ sớm, rửa mặt ăn sáng xong, lúc này mới đến ngự thư phòng gặp ba người.
Mặt Quỳnh Nương trắng thuần, nói với thánh thượng: “Cả đêm qua Lang Vương không về phủ, nghe thị vệ của chàng nói là Vương gia bị nhi tử của Tào tướng quân là Tào Bỉnh Nhân giam ở quân doanh. Hiện tại thời tiết rét lạnh, quân doanh lại dựa vào nguồn nước, thần thiếp chỉ sợ bệnh cũ của Vương gia tái phát, thỉnh vạn tuế làm chủ, nhanh chóng làm rõ, thả Vương gia về.”
Gia Khang Đế vốn an nhàn thoải mái ngồi trên long ỷ sau thư án thưởng thức đôi ngọc hạch đào trong tay.
Nghe vậy, mắt rồng trừng lớn, nhìn chằm chằm Tào Đức Thắng, sắc mặt âm trầm: “Tào Bỉnh Nhân một cầm binh nho nhỏ, vì sao dám giam một Vương gia! Hắn giam Lang Vương ở đâu?”
Tào Đức Thắng vội vàng cúc lễ nói: “Hồi thánh thượng, hôm nay thần tới đây cũng là muốn nói về chuyện này. Hôm qua kiểm tra thấy một đống thép tôi bị cấm trên thuyền hàng nhà mẹ đẻ của Lang Vương phi, thương nhân vận chuyển hàng hoá là hai người Hồ, mà ước chừng thép tôi có trên năm con thuyền, đủ để trang bị quân hổ lang tiếp theo… Chuyện quan trọng, nhi tử của hạ quan cũng không dám chậm trễ không làm tròn trách nhiệm, đúng lúc thị vệ của Lang Vương cản trở, mà Lang Vương đích thân giám sát thuyền, rất có hiềm nghi không thoát khỏi liên quan, vì vậy giam Lang Vương lại để tránh cho vụ án bị tiết lộ, người liên quan có thể thông đồng bịa đặt lời khai…”
Tào Đức Thắng lời còn chưa dứt, Gia Khang Đế đã tức giận đến nỗi đập bàn.
Thái Tử mừng thầm trong lòng.
Bắc địa hồ hoạn vẫn luôn là họa lớn trong lòng phụ hoàng. Lần này Lang Vương duy trì việc làm ăn của nhà mình, trong mắt hoàn toàn chỉ có tiền nên rơi xuống bẫy rập này.
Chỉ cần chứng thực tội thông đồng với ngoại địch thì hắn khó mà xoay người!
Vì thế hắn tiến lên một bước góp lời: “Phụ hoàng, tuy Lang Vương cũng có hiềm nghi bị kẻ gian che dấu, nhưng chuyện thép tôi có liên quan đến yên ổn của biên cương, thật sự không dám thở nhẹ, nếu… Lang Vương cố ý làm vậy, cấu kết với phiên vương đất Hồ, vậy an bình của Đại Nguyên triều ta chẳng phải là tràn ngập nguy cơ…”
Thái Tử còn muốn nói vài câu nữa, nhưng Gia Khang Đế đã hoàn toàn không nghe vào.
Trên thực tế, bây giờ trong đầu ông tất cả đều là tình cảnh nhi tử Vong Sơn ở trong quân doanh thủng dột, nhịn đói chịu lạnh.
Thân thể Vong Sơn không chịu nổi hàn khí, điểm này giống mẫu thân Tình Nhu của nó, lúc nhỏ cùng biểu tỷ ở trong hoàng cung, mỗi lúc trời giá rét, tay Tình Nhu vô cùng lạnh, ông liền mượn cơ hội này, giấu đôi tay của nàng vào trong ngực mình, nhưng tay vẫn rất lạnh, có ủ thế nào cũng không ấm lên…
Nghĩ đến hài nhi của Tình Nhu và ông ở kinh thành, ngay dưới mí mắt của mình mà lại còn để một đám khốn nạn chỉ vì cái trước mắt mà nhốt lại chịu khổ, thật sự là cắm đao vào tim ông, Gia Khang Đế tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Ông hung hăng ném hai viên ngọc hạch đào trong tay về phía Tào Đức Thắng.
Tào Đức Thắng không dám trốn, bị nện vào chính giữa mặt, đau đến nỗi lảo đảo, càng không biết hắn làm việc hoàn hảo như vậy, sao rồng tức giận lại chỉ hướng vào hắn.
“Trẫm bảo ngươi tiêu diệt hải tặc, bảo ngươi tra xét việc riêng tư lúc nào? Khó trách người ta gọi ngươi là ‘ sừng dê chùy ’, cái đinh của ngươi cũng đóng xa quá rồi đấy!”
Thật ra đầu Thái Tử cũng loạn, không biết phụ hoàng tức giận cái gì, chỉ là cơ hội đẩy ngã Lang Vương khó có được, chỉ có thể căng da đầu góp lời: “Tào tướng quân cũng nghe nói có người báo, lúc này dựa vào cái tiện của đốc thủ đường sông, ngăn chặn đống thỏi thép này, theo lý mà nói cũng là lập công lớn ạ!”
Mặt Gia Khang Đế âm trầm, trừng mắt nhìn Thái Tử: “Lúc trước Lang Vương giám sát xây dựng kênh đào, vì vậy hắn chưởng quản ba sở binh mã của kinh thành, cũng phụ trách hàng hóa lui tới của kênh đào. Tào tướng quân của ngươi nhận được tuyến báo, chẳng lẽ Lang Vương lại không biết về đống thỏi thép này? Lúc Lang Vương phi nhận đơn đặt hàng đã phát hiện manh mối báo cho Lang Vương, mà Lang Vương đã báo cho trẫm lâu rồi, cũng đã lập hồ sơ ở sở đốc vận. Việc buôn bán một số lượng lớn thỏi sắt như vậy tuyệt đối không phải vài người thì không thể làm được, Lang Vương vốn muốn tương kế tựu kế, tuần đi bằng đường biển như đã định, một lưới bắt hết mấy người liên quan. Nhưng các ngươi thì hay rồi, bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, lại còn làm hỏng sắp xếp bố trí của sở đốc vận! Chưa hỏi rõ trắng đen đã bắt giam một đường đường Vương gia… Thái Tử, ngươi thân là trữ quân, hấp tấp như vậy, sáng sớm đã dẫn Tào tướng quân đến trước mắt trẫm, chuẩn bị tranh công lấy thưởng sao?”
Thái Tử và Tào Đức Thắng nghe mà choáng váng, không ngờ hoá ra Lang Vương đã báo cho Hoàng Thượng.
Đúng lúc này, thư phòng an tĩnh truyền đến một tiếng khóc nức nở rất nhỏ, Lang Vương phi đầu tóc rối bời, đầy mặt nước mắt nói: “Thần thiếp không hiểu chính sự triều đình, nhưng thị vệ hôm qua đi theo Lang Vương có vài người bị ẩu đả đến nỗi hộc máu, được người nâng về phủ. Lang Vương trời sinh chính trực, sẽ không quanh co, nếu hôm qua xảy ra khắc khẩu với tiểu Tào tướng quân, cũng bị… vậy… nếu Vương gia có gì ngoài ý muốn, thần thiếp cũng không sống nổi nữa!”
Nói đến đây, mặt Quỳnh Nương trắng nhợt, khó khăn ngã xuống mặt đất.
Trong tâm Tào Đức Thắng sắp mọc ruột khổ qua rồi, con mẹ nó, phụ tử Tào gia hắn mới không sống nổi!
Nếu Lang Vương đã phụng chỉ làm việc, vì sao hôm qua không nói gì? Nhớ lại tình cảnh hắn gấp không chờ nổi muốn vào quân doanh Tào gia, còn cả Vương phi này nữa, mới vừa rồi còn bước đi như bay, sao lúc này nói ngất là ngất?
Xem tình hình này, nếu hắn nói hôm qua Lang Vương ở quân doanh ăn ngon uống tốt ngủ ngon, ăn cả một cái chân dê cũng không có người chịu tin!N
Bình luận facebook