Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99-100
Chương 99:
Lang Vương giục ngựa đi tới cửa đình viện lại thấy có xe ngựa đang vận chuyển đồ vật trước cửa.
Lang Vương nhìn Thúy Ngọc chuyển hành lý vừa thấy hắn tới liền vội vàng quỳ xuống đón chào.
Lang Vương dùng roi ngựa chỉ vào xe ngựa, hỏi: “Chủ tử ngươi lại muốn đi đâu?”
Thúy Ngọc không dám dấu diếm, trong lòng lại sốt ruột thay tiểu thư nhà mình, chỉ có thể nói: “Thuyền có một đống hàng quan trọng, Vương phi lo lắng, muốn giám sát thuyền chặt chẽ…”
Sao Lang Vương lại không nghe ra ý trong lời nói uyển chuyển của Thúy Ngọc? Hoá ra trốn đến ngoại ô kinh thành còn không tính, còn muốn trốn đến phía nam!
Hắn làm mặt hung dữ đi thẳng vào viện. Hình như tiểu phụ mới đặt nguyên bộ nam trang, nho sam, đồ săn bắn đầy đủ mọi thứ, nàng đang hứng thú bừng bừng đứng trước gương mặc thử từng cái, hoàn toàn không thấy vẻ đau khổ khi rời nhà trốn đi như trong tưởng tượng của hắn.
Lang Vương còn tưởng rằng mình đối đãi với tiểu phụ này như thả diều, mặc cho bay xa, tuyến bay vẫn ở trong tay mình. Nào biết diều hễ không cẩn thận là thành tinh, tránh thoát khỏi tuyến, hóa thành chim bay, cánh vỗ phành phạch không biết muốn bay đến đâu.
Bởi vì sợ ở trên thuyền không tiện, Quỳnh Nương đặt nam trang mới, trong đó có bộ đồ săn nàng thích nhất.
Toàn thân màu đen phối với hoa văn ám kim. Buộc ngực rồi đeo đai lưng da trâu rộng, khỏi phải nói có bao nhiêu hiên ngang oai hùng!
Quỳnh Nương thấy rất thích, soi đi soi lại trước gương, nhưng lúc quay người lại, trong gương chiếu ra một vòm ngực rộng lớn.
Nàng xoay người ngẩng cổ nhìn, Lang Vương đang nhíu chặt mày rậm, môi mỏng mím chặt đứng trước mặt nàng.
Quỳnh Nương trái lại không thấy ngoài ý muốn Lang Vương có thể tìm được chỗ này, giữ lễ tiết vấn an rồi im lặng đứng đó, chờ Lang Vương làm khó dễ.
Lang Vương thầm hận, nhưng oán giận tràn ngập trong lòng lại nghẹn trong cổ họng không phát tiết được.
Nhìn nàng lưu loát dáng vẻ hiên ngang, mình chỉ là hơi lớn giọng chút nói câu “Ra ngoài”, tiểu phụ nhân liền dứt khoát ra khỏi phủ, ai cho nàng lá gan đó!
Hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau, ai cũng không nói gì, nhưng Thúy Ngọc và Hỉ Thước ở bên cạnh đã lo lắng chết đi được.
Lang Vương tay cầm roi da, đứng trợn trừng mắt, dường như ngay sau đó sẽ quất roi lên người Vương phi.
Trái lại Hỉ Thước cái khó ló cái khôn, giòn giã hỏi: “Vương gia một đường đuổi tới, chưa ăn cơm trưa đúng không ạ? Hầm nướng vừa mới quay cả con dê, ngài có muốn ăn không?”
Lang Vương lạnh nhạt nâng cằm, ý bảo Hỉ Thước đi chuẩn bị, lại phất tay bảo Thúy Ngọc cũng ra ngoài phòng, sau đó cởi áo choàng ném lên bình phong bên cạnh, nói với Quỳnh Nương: “Lại đây!”
Quỳnh Nương vẫn không muốn đi qua.
Lang Vương duỗi chân dài, ôm hai tay lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng giàu có là có thể hoành hành thiên hạ, có muốn bổn vương hiện tại hạ lệnh phế đĩa bài thông hành của thuyền hàng Thôi Ký đi không?”
Quỳnh Nương giương mày, hơi mím môi, chậm rãi đi qua, lúc đến gần bị Lang Vương túm vào trong lòng, được gần sát lại thân thể thơm mềm mấy ngày chưa ôm vào lòng, Lang Vương cảm thấy người như sống lại, nhưng trên mặt vẫn nhạt nhẽo lạnh nhạt như cũ: “Ngay cả nha hoàn cũng không bằng! Chỉ đứng đó không nói lời nào, chẳng lẽ nàng rời phủ còn có lý sao?”
Quỳnh Nương nửa cúi đầu nói: “Dĩ nhiên là thấy không có lý mới không có lời nào để nói, chỉ còn chờ Vương gia suy xét thôi!”
Tiểu nương dáng vẻ hiên ngang lại làm ra vẻ tủi thân, cảnh nàng nửa cắn môi vô cùng trêu ngươi.
Nếu không phải thấy bây giờ mà hôn nàng thì sẽ mất đi lập trường hưng sư vấn tội, Lang Vương thật sự muốn ngậm lấy môi nàng hung hăng mà hôn lấy.
Nhưng lòng hắn khẽ động, lời ngoài miệng cũng mềm đi vài phần. Hắn chỉ khiển trách nàng không nói gì đã ra khỏi phủ, nếu gặp kẻ xấu thì làm sao bây giờ?
Lang Vương nói vậy, lại còn nói rất có lý, tất nhiên Quỳnh Nương không thể phản bác, chỉ ngậm miệng yên lặng nghe.
Lang Vương nói một lúc, buồn bực trong lòng tiêu hết hơn phân nửa, đúng lúc này thịt dê nướng cũng được bưng lên.
Quỳnh Nương xem trọng ẩm thực, cho nên căn nhà để nàng hưởng thụ ở ngoại ô kinh thành có đầy đủ đồ dùng nhà bếp, con dê này cũng không phải dùng lửa thường để nướng, mà là đào hầm sau hậu viện, treo thịt dê béo dày trên vách hầm sau đó đóng hầm lại, nướng chín bằng lửa cực nóng ở cửa hầm.
Cách nấu này từ Tây Vực truyền đến, có thể nướng toàn bộ con dê béo này ngoài cháy trong mềm, vô cùng tươi ngon.
Ban đầu Quỳnh Nương nướng con dê này để khao người lái thuyền, hiện giờ lại bị Lang Vương đoạt mất, thịt dê miếng lớn ướp muối rất ngon miệng, dùng chủy thủ cắt ra, hắn ăn rất vui vẻ.
Mấy ngày nay Quỳnh Nương không ở trong phủ, ăn cái gì cũng không có vị, hiện giờ bắt được người rồi, trong miệng cũng có vị, chỉ chốc lát mà cái chân dê béo ngậy đã xuống hơn phân nửa.
Quỳnh Nương không nói nhiều, chỉ ở bên cạnh thêm rượu hoa điêu cho Lang Vương.
Không khí bàn ăn rất tốt, thơm phức mùi thịt. Lúc Lang Vương rượu đủ cơm no rồi thì nói với Quỳnh Nương: “Đi, về phủ thôi.”
Quỳnh Nương lại chỉ cười, giương giọng nói: “Thúy Ngọc, đưa Vương gia ra khỏi phủ!”
Động tác đứng dậy của Sở Tà khựng lại, cau mày nói: “Có ý gì?”
Quỳnh Nương liễm mi: “Vương gia cũng biết, lúc trước Quỳnh Nương bị Liễu gia đuổi ra ngoài. Tuy cách làm của Liễu gia vốn không có gì đáng trách nhưng từ lúc đó Quỳnh Nương đã thề, mình phải có bản lĩnh, phải tự kiếm ra nơi cư trú cho chính mình, không thể để người ta đuổi đi, không có nơi để chống đỡ nữa. Phủ trạch này là chính Quỳnh Nương mua, muốn ngồi ở đâu thì ngồi ở đấy, muốn làm gì thì làm cái ấy. Mấy ngày nay sống rất tự tại, ta muốn nán lại thêm mấy ngày nữa.”
Lang Vương bị Quỳnh Nương nói mà cứng lại, dĩ nhiên hắn biết Quỳnh Nương đã trải qua những gì. Một thiên kim tiểu thư mười ngón tay chưa thấm nước xuân lại bị dưỡng phụ mẫu vô tình đuổi đi, một chút thời gian cũng không cho, phải đi bán bánh ngọt bên đường, chênh lệch trong đó có thể hiểu, từ trước đến nay lòng tự trọng của nữ tử này cao hơn người bình thường, không phải hắn không biết, lúc ấy cũng là do khó thở mới buột miệng thốt ra câu nói bảo nàng “ra ngoài”.
Nghĩ vậy, Lang Vương hận thời gian không thể chảy ngược, để hắn thu hồi hết lời nói trước đó.
Nhưng đại trượng phu trên đời, há có thể nhận tội trước tiểu phụ nhân?
Nghĩ vậy, hắn lạnh lùng nói: “Nếu nàng đã gả cho bổn vương thì dĩ nhiên vương phủ cũng là của nàng, ta muốn đuổi nàng đi khi nào? Khắc khẩu nhất thời nàng lại nắm lấy không buông, chẳng lẽ muốn rầm rộ lên, phải để bổn vương chịu tội đuổi thê đi sao?”
Quỳnh Nương liễm mi nói: “Không phải Vương gia nói sai, mà là lời lúc đó của Quỳnh Nương nước đổ khó hốt, nói vậy tam cô nương đã để vào trong lòng. Nếu trở về, cả ngày cùng phủ gặp nhau, cả hai đều không được tự nhiên, còn không bằng ta tạm thời ở ngoài phủ, nếu Vương gia muốn gặp thì tới đây, không muốn gặp thì có thể về phủ nghỉ ngơi, chẳng phải là đẹp cả đôi đàng sao?”
Lang Vương tức giận đập bàn: “Thôi Quỳnh Nương, nàng đừng quá phận! Thật sự thấy bổn vương dễ tính sao? Đẹp cả đôi đàng cái gì, đây rõ ràng là xem bổn vương như nhân tình, nàng thấy phu thê đoan chính nào ngủ hai nơi chưa? Chẳng lẽ… là mấy ngày nay không tẩm bổ nàng, cho nên sinh tâm tư khác?”
Từ khi hắn tra ra mình trúng độc tới nay, nghe theo lời lang trung, vẫn luôn cấm kỵ việc trong phòng. Tuy mỗi ngày đều cùng giường với Quỳnh Nương nhưng cũng không dám có hành động quá mức, sợ mình khó kìm lòng nổi lại lây độc cho Quỳnh Nương.
Cứ như vậy, mỗi lần chỉ là thân mật ôm nhau ngủ cùng chăn, thật ra hai người đã có thể so với tình nghĩa huynh muội sáng tỏ.
Mà hiện giờ tiểu phụ nhân này càng thêm quá phận, cơ hội nửa đêm ngồi dậy lẳng lặng thưởng thức đồi núi, đỉnh cao, cỏ thơm bên cạnh cũng không cho.
Đúng lúc giai nhân một mình một viện, chẳng phải là để cho bọn đạo chích thuận tiện làm đại sự sao?
Mắt thấy độc dư của mình đã rút hết, sao có thể để tiểu phụ nhân này ở một mình?
Quỳnh Nương đi qua ôm cổ hắn nói: “Đã định là xuôi nam rồi, ngày mai phải lên thuyền. Nếu không thì sau khi ta trở về, Vương gia chuyển đến ở cùng ta, đến lúc đó mặc kệ Vương gia tức giận thế nào, ta tuyệt đối không đuổi Vương gia ra ngoài được không?”
Nếu Vương gia không đuổi theo, tất nhiên nàng sẽ không về phủ.
Nhưng Vương gia đã đuổi tới, nàng càng không có lý do gì để về phủ!
Chẳng lẽ còn phải trơ mắt nhìn Hà Nhược Tích dùng thủ đoạn ngầm đoạt trượng phu của mình sao? Nhưng nàng lại không thể nói rõ, nàng thấy vị Hà tiểu thư kia có tướng câu dẫn.
Phải giữ Vương gia ở lại ngoài phủ với nàng, khi nào hai vị cô nương kia mở đường hồi phủ quay lại Giang Đông thì nàng sẽ cùng Vương gia trở về.
Lang Vương chỉ xem như Quỳnh Nương muốn phân cao thấp với Sở Y Y, loại tâm tư không lên đài này của phụ nhân, bảo hắn nói cái cái gì mới được!
Nhưng hắn lại bị dáng vẻ vô lại của nàng làm cho tức giận đến nỗi không nói nên lời, kéo nàng vào lòng nói: “Biết nàng và Y Y không hợp, cũng không dám để nha đầu nàng đảm đương tẩu tử nữa. Hai cô nương đó tới kinh thành, không thể đuổi ra khỏi phủ nên để bọn họ ở lại trong phủ, bổn vương sẽ tìm bà bà giáo tập trong cung tới coi chừng lời nói việc làm của bọn họ, cũng tránh cho lại dự tiệc mất mặt… Đúng lúc bổn vương cáo bệnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi du lịch ngắm cảnh với nàng, nhưng bổn vương lại không phải không có biệt viện ở bên ngoài, ai muốn ở lại phủ của nàng, thật sự xem bổn vương như ở rể sao? Còn việc xuôi nam…”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Cái này tuyệt đối không được! Tào Đức Thắng ở trên triều đình được ca tụng là rất lợi hại, thật ra rắc rối cướp đường thuỷ rất khó gỡ, một mình hắn há có thể vuốt lại gọn gàng? Theo bổn vương thấy, đường thủy sắp có đại loạn, mấy đội tàu của nàng cũng cố gắng tránh xa khoảng thời gian này đi!”
Chính kiến phương diện triều đình, từ trước đến nay Quỳnh Nương luôn đồng ý với Lang Vương. Nghe xong hắn nói vậy, nàng vội vàng gọi lái thuyền tới, thương lượng một nửa vận tải đường thuỷ, một nửa hành trình đi đường bộ.
Lại nói về Sở Y Y trong vương phủ, nghe nói đường ca cáo nghỉ dài hạn không vào triều sớm, ở lại ngoài phủ với Quỳnh Nương, tức giận đến nỗi ném đồ: “Lại làm như vậy? Đường ca không trở lại không phải rõ ràng là ghét bỏ ta sao? Ta thấy Thôi Quỳnh Nương kia đúng là cùng loại với hồ ly tinh Đát Kỷ, chuyên môn câu dẫn nam nhân không cho làm chính sự!”
Hà Nhược Tích không nói gì, hai mắt rưng rưng, dáng vẻ như rất lo lắng cho đường ca.
Chương 100:
Nhưng rất nhanh Sở Y Y không mắng ra tiếng.
Ma ma giáo tập Triệu thị Lang Vương mời đến là một nhân vật tàn nhẫn, giáo tập những quý nữ xuất thân hầu môn trong cung năm đó đều không lưu tình chút nào, nổi danh khắc nghiệt.
Đối mặt với Sở Y Y chỗ nào cũng thiếu sót, mặt ma ma càng cứng như gạch. Từ y phục, son phấn đến lời nói cử chỉ của nàng ta tất cả đều chỉ ra chỗ sai một lần, cách đứng dáng ngồi càng phải khổ luyện.
Sở Y Y kêu khổ không ngừng, liên tiếp lười biếng. Trái lại Hà Nhược Tích dốc lòng cầu học khiêm tốn thỉnh giáo.
Nhưng Triệu ma ma mí mắt cũng không nâng nói: “Vương gia chỉ phân phó lão thân giáo tập một mình tam cô nương, còn Hà tiểu thư, lão thân sẽ coi chừng, ngài chỉ cần nói năng không khác người, đừng liên luỵ đến danh dự của tam cô nương là được.”
Lời này của bà có ý ngầm, làm Hà Nhược Tích hổ thẹn không thôi.
Có tâm bày ra dáng vẻ treo cổ tự sát, nhưng chủ nhân không ở trong phủ, dù có hăng hái thế nào đi chăng nữa cũng không có ai tiếp chiêu.
Lúc nhỏ nàng ta gặp Lang Vương ở Sở gia, kể từ đó liền chướng mắt nam tử khác.
Một nữ tử không nơi nương tựa sống nhờ ở Sở gia cũng không gả được cho nhân duyên tốt. Một khi đã như vậy, làm thiếp cho Lang Vương nàng ta cũng cam nguyện, còn tốt hơn là gả cho những hạng người tầm thường không có chí tiến thủ đó.
Nhưng nói đến cùng cũng là do nàng ta đi sai một nước cờ. Ban đầu nghe nói Lang Vương phi vốn là trù nương nấu cơm cho Vương gia, thừa dịp cám dỗ để lên vị. Nàng ta cho rằng Vương gia thích nữ tử rửa tay nấu canh, nghĩ nhân lúc Vương phi không ở trong phủ thì biểu đạt tâm ý của mình.
Nào ngờ Vương gia lại không lưu tình như vậy, đúng là vô cùng xấu hổ. Hiện giờ bị giáo tập ma ma nói lời chế nhạo cũng chỉ dám trốn đi khóc một lúc thôi.
Còn Lang Vương bên kia trái lại rất vui vẻ, lôi kéo Quỳnh Nương đi du lịch xung quanh.
Bởi vì lúc trước rải rất nhiều người hầu giỏi về kinh doanh đi, Vương gia đều có sản nghiệp ở các nơi phồn hoa trọng trấn. Tới đâu cũng không cần ở lại nơi nhiều người dơ bẩn như khách điếm.
Tuy là mùa đông nhưng đồ ăn đặc sắc khác với thành trấn làm người ăn không ngừng miệng, hôm nay một chén mì nước luộc dê, ngày mai bánh nhân thịt dày chừng một ngón tay làm người mở mang tầm mắt…
Vả lại, có thể tìm kiếm hỏi thăm danh sơn nhã sĩ các nơi, thưởng tập danh họa, thảo luận Kinh Thi văn nghĩa, trái lại hành trình đầy ắp, ngày nào cũng không buồn tẻ.
Lúc này Quỳnh Nương mới phát hiện, tuy bình thường Lang Vương rất truỵ lạc, nhưng một tay bản lĩnh tranh chữ vững chắc đã được danh sư chỉ điểm, rất nhiều nhã sĩ đều là hảo hữu chí giao với Lang Vương.
Xem ra Vương gia nhàn tản này cũng không hưởng lạc nữ sắc như trong tưởng tượng trước kia của nàng, kiếp trước cả triều đường yêu ma hóa Vương gia, nhưng không có mấy người chân chính nhận biết tài học của hắn.
Mà Lang Vương cũng mới phát hiện, đừng thấy tiểu vương phi của mình tuổi cực nhỏ, nhưng đối mặt với những nhã sĩ học thức dày nặng đó nàng nói chuyện rất đĩnh đạc, không luống cuống chút nào, loại ý vị phong lưu đó tỏa sáng rực rỡ.
Mà trình độ của nàng ở phương diện thi hoạ không thua kém những người đã gần đến trung niên đó, lý giải thơ từ ca phú cũng thật sâu xa thông thấu, không giống nữ tử ngây ngô viết quyển thơ bi xuân thương thu ấu trĩ lúc trước.
Nàng rời Liễu gia từ sớm mà đã có được tài học bậc này, có thể nói là đệ nhất đẳng tài nữ của Đại Nguyên triều.
Nghĩ vậy, hắn vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy ánh mắt của mình quá là tinh, liếc mắt một cái liền nhìn trúng nữ tử là phượng trong bầy người.
Nhưng Quỳnh Nương nghe Lang Vương khen xong lại thầm kêu một tiếng hổ thẹn, dẫu sao nàng có nội tình kiếp trước, dĩ nhiên hiểu biết nhiều hơn người đời. Hơn nữa kiếp trước nàng đã từng gặp mấy người trong số những nhã sĩ này, còn đã nghiêm túc tìm hiểu thi văn của bọn họ, loại khí chất không thua này đúng là có hiềm nghi gian lận.
Trái lại Lang Vương mới là có tài học chân chính!
Hành trình ngắn này nhìn như thanh thản, lang thang không có mục tiêu, nhưng trái lại làm hai người có hiểu biết sâu hơn về nhau ngoài lúc ở trên giường.
Lần đầu tiên Lang Vương giảm đi vài phần coi khinh với tiểu thê tử xuất thân không cao này mà chính hắn cũng không phát hiện.
Nhưng làm Lang Vương vừa lòng nhất lại không phải du sơn ngoạn thủy, mà là độc tố trên người mình rốt cuộc cũng giải hết, có thể du lịch núi cao trên người tiểu nương tử nhà mình.
Dày vò mấy tháng qua thật sự là người phi thường mới có thể chịu được. Một khi đã giải được rồi, vậy xứng với cơ bắp chính là sức hổ lực gấu, tốc độ báo săn.
Tiểu nương có rụt rè thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng bị làm đến nỗi mê ly không có chỗ tựa, trở thành tấm bèo trong làn sóng.
Phần lớn hành trình phía sau trải qua ở trong nhà cửa phòng ốc.
Nhưng quay lại kinh thành, thích ý nùng tình khi du ngoạn sẽ bị vụn vặt ngày thường hòa tan.
Sau khi Lang Vương trở về, như lời Quỳnh Nương nói, hắn không về vương phủ mà ở lại biệt quán ngoài kinh thành, cứ như vậy, mỗi ngày lâm triều phải thức dậy sớm hơn một chút.
Đối với Lang Vương vừa mới hết cai kiêng mà nói, mỗi ngày ôm kiều thê ít đi một lúc như vậy thật sự là làm người ta không thể nhẫn nại.
Nhưng ở căn nhà khác trong kinh thành sẽ khiến cho lời đồn đãi vớ vẩn xuất hiện, ảnh hưởng đến danh dự của Quỳnh Nương, làm ra vẻ nàng không thể tiếp nhận thân thích của nhà phu quân.
Vì thế hắn suy tư một lát, quyết định để cô mẫu Giang Đông đến đây coi chừng đường muội.
Cứ như vậy, có trưởng bối, chuyện phiền lòng của nha đầu chết tiệt kia cũng không quấy rầy đến Quỳnh Nương. Đến lúc đó sắp xếp một căn nhà gần vương phủ cho mấy thân thích từ Giang Đông tới, ăn uống sinh hoạt cùng cung cấp, cũng không thiếu được cái gì. Hắn cũng có thể mang theo Quỳnh Nương trở về, không cần mỗi ngày phải rời giường sớm.
Hắn lập tức viết một phong thư, thúc giục cô mẫu đến đây.
Vị Sở cô mẫu này tang phu thời trẻ, dưới có một nhi tử, bà và trượng phu tình thâm, kiên trì thủ tiết, vẫn chưa tái giá, ngày thường sống dựa vào ruộng đất trượng phu để lại, Lang Vương nhớ mong cô mẫu, cũng muốn giúp đỡ cô nhi quả phụ.
Vì vậy lúc nhận được thư của Lang Vương, bà lập tức mang theo nhi tử mười tuổi một đường thuyền xe, phong trần mệt mỏi lao tới kinh thành.
Sở Y Y rất kính trọng vị cô mẫu này, hiện giờ nàng ta ở kinh thành bị giáo tập ma ma quản rất nghiêm, lòng tràn đầy oán giận, thấy cô mẫu như thấy thân nhân, không ngừng khóc lóc kể lể với cô mẫu, nói ra đủ loại tội của Quỳnh Nương.
Sở cô mẫu là người thông thấu, nửa giương miệng nghe Sở Y Y khóc lóc kể lể xong, tức giận đến nỗi véo cánh tay nàng ta!
“Sao nhị ca ta lại sinh ra nha đầu con ngu thế cơ chứ, làm loạn không rõ trong ngoài! Chẳng trách Vong Sơn thúc giục kêu ta tới, con dám ức hiếp tẩu tẩu con không thể về phủ, lại còn làm như đúng lý hợp tình lắm vậy!”
Sở Y Y bị véo đau, hai mắt đẫm lệ nói: “Cô mẫu, sao người lại hướng về phía trù nương kia!”
Sở cô mẫu oán hận lại bổ thêm một cái tát: “Do nương con đi quá sớm, nhị ca sơ ý, không quản nha đầu con cho tốt. Tẩu tẩu của con chính là nghĩa nữ đích thân Thái Hậu nhận, mang theo bổng lộc phẩm cấp cao, chỗ nào kém hơn nha đầu con từ thôn quê tới? Huống chi hiện giờ nàng đã gả cho Vong Sơn, dù cho xuất thân không tốt nhưng nàng cũng là thê tử của đường ca con, là tức phụ của Sở gia chúng ta. Có người nói xấu xuất thân của nàng trước mặt con, con không quát bảo dừng, ngược lại còn khoe khoang miệng lưỡi theo, đâu còn xem mình là người Sở gia?”
Nếu lời này là người khác nói, Sở Y Y sẽ chẳng nghe vào, nhưng là từ cô mẫu ngay thẳng của Sở gia nói ra thì lại không dám nhiều lời, chỉ liên tiếp gạt nước mắt.
Sở cô mẫu tức giận đến nỗi đau ngực, ngừng thở dốc nói: “Còn chuyện trà yến, Vương phi lại làm sai chỗ nào? Thấy con ăn mặc lỗi thời, cầm y phục đẹp đẽ quý giá tới mà con cũng không biết mặc vào, ngược lại còn chán ghét oán giận đưa cho người khác…”
Sở Y Y nghe vậy, nhỏ giọng nói: “Con cũng thấy đẹp, nhưng biểu tỷ nói màu y phục không hợp với con, mặc vào trông béo, không bằng y phục đặt mua của mình…”
“Không hợp với con thì hợp với nó? Một nha đầu gửi nuôi lại không biết xấu hổ lấy y phục của người ta mà mặc! Ta nghe quản gia trong phủ nói, bộ y phục ngày ấy nó lấy chính là y phục trong cửa hàng của tẩu tử con, giống bộ mà Cẩm Cung Hầu phu nhân trong triều mua, được khảm hạt châu tinh khiết, bộ đưa cho con chừng một ngàn lượng bạc ròng. Nhưng biểu tỷ của con mặc xong cũng không thấy trả lại, mặt nó lớn thế nào mà dám lấy y phục quý giá như vậy? Chẳng trách thị lang phu nhân nhận sai người!”
Lời này làm Sở Y Y bị hù nhảy dựng, nhưng vẫn không phục nói: “Nếu quý báu như vậy, sao lại không thấy trù… tẩu tử tới lấy lại? Không phải thổi phồng lừa gạt người chứ!”
Sở cô mẫu không biết nên làm thế nào với chất nữ này, cả giận: “Nghĩ ai cũng giống con ư? Cái cửa hàng nào trong tay tẩu tử con không phải là chọn lựa số một trong kinh thành? Dù không gả cho Vương gia, người ta cũng là nữ phú hào, ta với con thì thấy y phục này quý giá, nhưng theo người ta thấy thì chỉ là chín trâu mất sợi lông thôi, có đáng vì bộ y phục mà làm khó dễ họ hàng xa ở trong phủ không? Tẩu tử con đối đãi với con không tệ, con lại há mồm đắc tội nàng, làm hại đường ca con khó xử, đó là hắn thật lòng thương con, nếu đổi là người khác thì đã đuổi con ra khỏi phủ đi lưu lạc rồi!”
Từ trước đến nay Sở Y Y lỗ tai mềm, lúc trước nàng ta cũng bị người đổ thêm dầu vào lửa, đặt tại nơi đó. Hiện giờ bị cô mẫu nói thông thấu như vậy, thấy hình như mình làm sai rồi.
“Trước đó ta đã cảm thấy biểu tỷ của con có tâm nhãn, vốn dĩ nhị ca phái người mua y phục thịnh hành trong kinh thành cho con, có mười bộ thì nó đã mặc bảy tám bộ rồi, con phối hợp y phục vốn đã không tốt, cố tình lại đứng bên cạnh làm nền cho nàng ta, cô nương tốt cũng không thể nhìn nổi! Mà con còn không tự giác, nàng ta lại là vãn bối nhà mẫu thân của con, ta một trưởng bối Sở gia khó mà nói gì, nếu không thì có vẻ như Sở gia không dung thân thích của mẫu thân con. Nhưng…”
Sở cô mẫu dừng một chút rồi nói: “Nhưng dù nó ngây ngốc ở Sở gia đến thích ý thì cũng phải nhận rõ thân phận của mình chứ, đến tột cùng là con khuyến khích hay là nó không biết trời cao đất dày? Sao đã nhận định là Vong Sơn sẽ nạp nó rồi?”
Lúc hai người cô chất nói chuyện, nha hoàn bên ngoài nói: “Sở phu nhân, Hà tiểu thư nói là muốn tới thỉnh an ngài.”
Sở cô mẫu nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Tới đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn hỏi nàng ta.”
Lang Vương giục ngựa đi tới cửa đình viện lại thấy có xe ngựa đang vận chuyển đồ vật trước cửa.
Lang Vương nhìn Thúy Ngọc chuyển hành lý vừa thấy hắn tới liền vội vàng quỳ xuống đón chào.
Lang Vương dùng roi ngựa chỉ vào xe ngựa, hỏi: “Chủ tử ngươi lại muốn đi đâu?”
Thúy Ngọc không dám dấu diếm, trong lòng lại sốt ruột thay tiểu thư nhà mình, chỉ có thể nói: “Thuyền có một đống hàng quan trọng, Vương phi lo lắng, muốn giám sát thuyền chặt chẽ…”
Sao Lang Vương lại không nghe ra ý trong lời nói uyển chuyển của Thúy Ngọc? Hoá ra trốn đến ngoại ô kinh thành còn không tính, còn muốn trốn đến phía nam!
Hắn làm mặt hung dữ đi thẳng vào viện. Hình như tiểu phụ mới đặt nguyên bộ nam trang, nho sam, đồ săn bắn đầy đủ mọi thứ, nàng đang hứng thú bừng bừng đứng trước gương mặc thử từng cái, hoàn toàn không thấy vẻ đau khổ khi rời nhà trốn đi như trong tưởng tượng của hắn.
Lang Vương còn tưởng rằng mình đối đãi với tiểu phụ này như thả diều, mặc cho bay xa, tuyến bay vẫn ở trong tay mình. Nào biết diều hễ không cẩn thận là thành tinh, tránh thoát khỏi tuyến, hóa thành chim bay, cánh vỗ phành phạch không biết muốn bay đến đâu.
Bởi vì sợ ở trên thuyền không tiện, Quỳnh Nương đặt nam trang mới, trong đó có bộ đồ săn nàng thích nhất.
Toàn thân màu đen phối với hoa văn ám kim. Buộc ngực rồi đeo đai lưng da trâu rộng, khỏi phải nói có bao nhiêu hiên ngang oai hùng!
Quỳnh Nương thấy rất thích, soi đi soi lại trước gương, nhưng lúc quay người lại, trong gương chiếu ra một vòm ngực rộng lớn.
Nàng xoay người ngẩng cổ nhìn, Lang Vương đang nhíu chặt mày rậm, môi mỏng mím chặt đứng trước mặt nàng.
Quỳnh Nương trái lại không thấy ngoài ý muốn Lang Vương có thể tìm được chỗ này, giữ lễ tiết vấn an rồi im lặng đứng đó, chờ Lang Vương làm khó dễ.
Lang Vương thầm hận, nhưng oán giận tràn ngập trong lòng lại nghẹn trong cổ họng không phát tiết được.
Nhìn nàng lưu loát dáng vẻ hiên ngang, mình chỉ là hơi lớn giọng chút nói câu “Ra ngoài”, tiểu phụ nhân liền dứt khoát ra khỏi phủ, ai cho nàng lá gan đó!
Hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau, ai cũng không nói gì, nhưng Thúy Ngọc và Hỉ Thước ở bên cạnh đã lo lắng chết đi được.
Lang Vương tay cầm roi da, đứng trợn trừng mắt, dường như ngay sau đó sẽ quất roi lên người Vương phi.
Trái lại Hỉ Thước cái khó ló cái khôn, giòn giã hỏi: “Vương gia một đường đuổi tới, chưa ăn cơm trưa đúng không ạ? Hầm nướng vừa mới quay cả con dê, ngài có muốn ăn không?”
Lang Vương lạnh nhạt nâng cằm, ý bảo Hỉ Thước đi chuẩn bị, lại phất tay bảo Thúy Ngọc cũng ra ngoài phòng, sau đó cởi áo choàng ném lên bình phong bên cạnh, nói với Quỳnh Nương: “Lại đây!”
Quỳnh Nương vẫn không muốn đi qua.
Lang Vương duỗi chân dài, ôm hai tay lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng giàu có là có thể hoành hành thiên hạ, có muốn bổn vương hiện tại hạ lệnh phế đĩa bài thông hành của thuyền hàng Thôi Ký đi không?”
Quỳnh Nương giương mày, hơi mím môi, chậm rãi đi qua, lúc đến gần bị Lang Vương túm vào trong lòng, được gần sát lại thân thể thơm mềm mấy ngày chưa ôm vào lòng, Lang Vương cảm thấy người như sống lại, nhưng trên mặt vẫn nhạt nhẽo lạnh nhạt như cũ: “Ngay cả nha hoàn cũng không bằng! Chỉ đứng đó không nói lời nào, chẳng lẽ nàng rời phủ còn có lý sao?”
Quỳnh Nương nửa cúi đầu nói: “Dĩ nhiên là thấy không có lý mới không có lời nào để nói, chỉ còn chờ Vương gia suy xét thôi!”
Tiểu nương dáng vẻ hiên ngang lại làm ra vẻ tủi thân, cảnh nàng nửa cắn môi vô cùng trêu ngươi.
Nếu không phải thấy bây giờ mà hôn nàng thì sẽ mất đi lập trường hưng sư vấn tội, Lang Vương thật sự muốn ngậm lấy môi nàng hung hăng mà hôn lấy.
Nhưng lòng hắn khẽ động, lời ngoài miệng cũng mềm đi vài phần. Hắn chỉ khiển trách nàng không nói gì đã ra khỏi phủ, nếu gặp kẻ xấu thì làm sao bây giờ?
Lang Vương nói vậy, lại còn nói rất có lý, tất nhiên Quỳnh Nương không thể phản bác, chỉ ngậm miệng yên lặng nghe.
Lang Vương nói một lúc, buồn bực trong lòng tiêu hết hơn phân nửa, đúng lúc này thịt dê nướng cũng được bưng lên.
Quỳnh Nương xem trọng ẩm thực, cho nên căn nhà để nàng hưởng thụ ở ngoại ô kinh thành có đầy đủ đồ dùng nhà bếp, con dê này cũng không phải dùng lửa thường để nướng, mà là đào hầm sau hậu viện, treo thịt dê béo dày trên vách hầm sau đó đóng hầm lại, nướng chín bằng lửa cực nóng ở cửa hầm.
Cách nấu này từ Tây Vực truyền đến, có thể nướng toàn bộ con dê béo này ngoài cháy trong mềm, vô cùng tươi ngon.
Ban đầu Quỳnh Nương nướng con dê này để khao người lái thuyền, hiện giờ lại bị Lang Vương đoạt mất, thịt dê miếng lớn ướp muối rất ngon miệng, dùng chủy thủ cắt ra, hắn ăn rất vui vẻ.
Mấy ngày nay Quỳnh Nương không ở trong phủ, ăn cái gì cũng không có vị, hiện giờ bắt được người rồi, trong miệng cũng có vị, chỉ chốc lát mà cái chân dê béo ngậy đã xuống hơn phân nửa.
Quỳnh Nương không nói nhiều, chỉ ở bên cạnh thêm rượu hoa điêu cho Lang Vương.
Không khí bàn ăn rất tốt, thơm phức mùi thịt. Lúc Lang Vương rượu đủ cơm no rồi thì nói với Quỳnh Nương: “Đi, về phủ thôi.”
Quỳnh Nương lại chỉ cười, giương giọng nói: “Thúy Ngọc, đưa Vương gia ra khỏi phủ!”
Động tác đứng dậy của Sở Tà khựng lại, cau mày nói: “Có ý gì?”
Quỳnh Nương liễm mi: “Vương gia cũng biết, lúc trước Quỳnh Nương bị Liễu gia đuổi ra ngoài. Tuy cách làm của Liễu gia vốn không có gì đáng trách nhưng từ lúc đó Quỳnh Nương đã thề, mình phải có bản lĩnh, phải tự kiếm ra nơi cư trú cho chính mình, không thể để người ta đuổi đi, không có nơi để chống đỡ nữa. Phủ trạch này là chính Quỳnh Nương mua, muốn ngồi ở đâu thì ngồi ở đấy, muốn làm gì thì làm cái ấy. Mấy ngày nay sống rất tự tại, ta muốn nán lại thêm mấy ngày nữa.”
Lang Vương bị Quỳnh Nương nói mà cứng lại, dĩ nhiên hắn biết Quỳnh Nương đã trải qua những gì. Một thiên kim tiểu thư mười ngón tay chưa thấm nước xuân lại bị dưỡng phụ mẫu vô tình đuổi đi, một chút thời gian cũng không cho, phải đi bán bánh ngọt bên đường, chênh lệch trong đó có thể hiểu, từ trước đến nay lòng tự trọng của nữ tử này cao hơn người bình thường, không phải hắn không biết, lúc ấy cũng là do khó thở mới buột miệng thốt ra câu nói bảo nàng “ra ngoài”.
Nghĩ vậy, Lang Vương hận thời gian không thể chảy ngược, để hắn thu hồi hết lời nói trước đó.
Nhưng đại trượng phu trên đời, há có thể nhận tội trước tiểu phụ nhân?
Nghĩ vậy, hắn lạnh lùng nói: “Nếu nàng đã gả cho bổn vương thì dĩ nhiên vương phủ cũng là của nàng, ta muốn đuổi nàng đi khi nào? Khắc khẩu nhất thời nàng lại nắm lấy không buông, chẳng lẽ muốn rầm rộ lên, phải để bổn vương chịu tội đuổi thê đi sao?”
Quỳnh Nương liễm mi nói: “Không phải Vương gia nói sai, mà là lời lúc đó của Quỳnh Nương nước đổ khó hốt, nói vậy tam cô nương đã để vào trong lòng. Nếu trở về, cả ngày cùng phủ gặp nhau, cả hai đều không được tự nhiên, còn không bằng ta tạm thời ở ngoài phủ, nếu Vương gia muốn gặp thì tới đây, không muốn gặp thì có thể về phủ nghỉ ngơi, chẳng phải là đẹp cả đôi đàng sao?”
Lang Vương tức giận đập bàn: “Thôi Quỳnh Nương, nàng đừng quá phận! Thật sự thấy bổn vương dễ tính sao? Đẹp cả đôi đàng cái gì, đây rõ ràng là xem bổn vương như nhân tình, nàng thấy phu thê đoan chính nào ngủ hai nơi chưa? Chẳng lẽ… là mấy ngày nay không tẩm bổ nàng, cho nên sinh tâm tư khác?”
Từ khi hắn tra ra mình trúng độc tới nay, nghe theo lời lang trung, vẫn luôn cấm kỵ việc trong phòng. Tuy mỗi ngày đều cùng giường với Quỳnh Nương nhưng cũng không dám có hành động quá mức, sợ mình khó kìm lòng nổi lại lây độc cho Quỳnh Nương.
Cứ như vậy, mỗi lần chỉ là thân mật ôm nhau ngủ cùng chăn, thật ra hai người đã có thể so với tình nghĩa huynh muội sáng tỏ.
Mà hiện giờ tiểu phụ nhân này càng thêm quá phận, cơ hội nửa đêm ngồi dậy lẳng lặng thưởng thức đồi núi, đỉnh cao, cỏ thơm bên cạnh cũng không cho.
Đúng lúc giai nhân một mình một viện, chẳng phải là để cho bọn đạo chích thuận tiện làm đại sự sao?
Mắt thấy độc dư của mình đã rút hết, sao có thể để tiểu phụ nhân này ở một mình?
Quỳnh Nương đi qua ôm cổ hắn nói: “Đã định là xuôi nam rồi, ngày mai phải lên thuyền. Nếu không thì sau khi ta trở về, Vương gia chuyển đến ở cùng ta, đến lúc đó mặc kệ Vương gia tức giận thế nào, ta tuyệt đối không đuổi Vương gia ra ngoài được không?”
Nếu Vương gia không đuổi theo, tất nhiên nàng sẽ không về phủ.
Nhưng Vương gia đã đuổi tới, nàng càng không có lý do gì để về phủ!
Chẳng lẽ còn phải trơ mắt nhìn Hà Nhược Tích dùng thủ đoạn ngầm đoạt trượng phu của mình sao? Nhưng nàng lại không thể nói rõ, nàng thấy vị Hà tiểu thư kia có tướng câu dẫn.
Phải giữ Vương gia ở lại ngoài phủ với nàng, khi nào hai vị cô nương kia mở đường hồi phủ quay lại Giang Đông thì nàng sẽ cùng Vương gia trở về.
Lang Vương chỉ xem như Quỳnh Nương muốn phân cao thấp với Sở Y Y, loại tâm tư không lên đài này của phụ nhân, bảo hắn nói cái cái gì mới được!
Nhưng hắn lại bị dáng vẻ vô lại của nàng làm cho tức giận đến nỗi không nói nên lời, kéo nàng vào lòng nói: “Biết nàng và Y Y không hợp, cũng không dám để nha đầu nàng đảm đương tẩu tử nữa. Hai cô nương đó tới kinh thành, không thể đuổi ra khỏi phủ nên để bọn họ ở lại trong phủ, bổn vương sẽ tìm bà bà giáo tập trong cung tới coi chừng lời nói việc làm của bọn họ, cũng tránh cho lại dự tiệc mất mặt… Đúng lúc bổn vương cáo bệnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi du lịch ngắm cảnh với nàng, nhưng bổn vương lại không phải không có biệt viện ở bên ngoài, ai muốn ở lại phủ của nàng, thật sự xem bổn vương như ở rể sao? Còn việc xuôi nam…”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Cái này tuyệt đối không được! Tào Đức Thắng ở trên triều đình được ca tụng là rất lợi hại, thật ra rắc rối cướp đường thuỷ rất khó gỡ, một mình hắn há có thể vuốt lại gọn gàng? Theo bổn vương thấy, đường thủy sắp có đại loạn, mấy đội tàu của nàng cũng cố gắng tránh xa khoảng thời gian này đi!”
Chính kiến phương diện triều đình, từ trước đến nay Quỳnh Nương luôn đồng ý với Lang Vương. Nghe xong hắn nói vậy, nàng vội vàng gọi lái thuyền tới, thương lượng một nửa vận tải đường thuỷ, một nửa hành trình đi đường bộ.
Lại nói về Sở Y Y trong vương phủ, nghe nói đường ca cáo nghỉ dài hạn không vào triều sớm, ở lại ngoài phủ với Quỳnh Nương, tức giận đến nỗi ném đồ: “Lại làm như vậy? Đường ca không trở lại không phải rõ ràng là ghét bỏ ta sao? Ta thấy Thôi Quỳnh Nương kia đúng là cùng loại với hồ ly tinh Đát Kỷ, chuyên môn câu dẫn nam nhân không cho làm chính sự!”
Hà Nhược Tích không nói gì, hai mắt rưng rưng, dáng vẻ như rất lo lắng cho đường ca.
Chương 100:
Nhưng rất nhanh Sở Y Y không mắng ra tiếng.
Ma ma giáo tập Triệu thị Lang Vương mời đến là một nhân vật tàn nhẫn, giáo tập những quý nữ xuất thân hầu môn trong cung năm đó đều không lưu tình chút nào, nổi danh khắc nghiệt.
Đối mặt với Sở Y Y chỗ nào cũng thiếu sót, mặt ma ma càng cứng như gạch. Từ y phục, son phấn đến lời nói cử chỉ của nàng ta tất cả đều chỉ ra chỗ sai một lần, cách đứng dáng ngồi càng phải khổ luyện.
Sở Y Y kêu khổ không ngừng, liên tiếp lười biếng. Trái lại Hà Nhược Tích dốc lòng cầu học khiêm tốn thỉnh giáo.
Nhưng Triệu ma ma mí mắt cũng không nâng nói: “Vương gia chỉ phân phó lão thân giáo tập một mình tam cô nương, còn Hà tiểu thư, lão thân sẽ coi chừng, ngài chỉ cần nói năng không khác người, đừng liên luỵ đến danh dự của tam cô nương là được.”
Lời này của bà có ý ngầm, làm Hà Nhược Tích hổ thẹn không thôi.
Có tâm bày ra dáng vẻ treo cổ tự sát, nhưng chủ nhân không ở trong phủ, dù có hăng hái thế nào đi chăng nữa cũng không có ai tiếp chiêu.
Lúc nhỏ nàng ta gặp Lang Vương ở Sở gia, kể từ đó liền chướng mắt nam tử khác.
Một nữ tử không nơi nương tựa sống nhờ ở Sở gia cũng không gả được cho nhân duyên tốt. Một khi đã như vậy, làm thiếp cho Lang Vương nàng ta cũng cam nguyện, còn tốt hơn là gả cho những hạng người tầm thường không có chí tiến thủ đó.
Nhưng nói đến cùng cũng là do nàng ta đi sai một nước cờ. Ban đầu nghe nói Lang Vương phi vốn là trù nương nấu cơm cho Vương gia, thừa dịp cám dỗ để lên vị. Nàng ta cho rằng Vương gia thích nữ tử rửa tay nấu canh, nghĩ nhân lúc Vương phi không ở trong phủ thì biểu đạt tâm ý của mình.
Nào ngờ Vương gia lại không lưu tình như vậy, đúng là vô cùng xấu hổ. Hiện giờ bị giáo tập ma ma nói lời chế nhạo cũng chỉ dám trốn đi khóc một lúc thôi.
Còn Lang Vương bên kia trái lại rất vui vẻ, lôi kéo Quỳnh Nương đi du lịch xung quanh.
Bởi vì lúc trước rải rất nhiều người hầu giỏi về kinh doanh đi, Vương gia đều có sản nghiệp ở các nơi phồn hoa trọng trấn. Tới đâu cũng không cần ở lại nơi nhiều người dơ bẩn như khách điếm.
Tuy là mùa đông nhưng đồ ăn đặc sắc khác với thành trấn làm người ăn không ngừng miệng, hôm nay một chén mì nước luộc dê, ngày mai bánh nhân thịt dày chừng một ngón tay làm người mở mang tầm mắt…
Vả lại, có thể tìm kiếm hỏi thăm danh sơn nhã sĩ các nơi, thưởng tập danh họa, thảo luận Kinh Thi văn nghĩa, trái lại hành trình đầy ắp, ngày nào cũng không buồn tẻ.
Lúc này Quỳnh Nương mới phát hiện, tuy bình thường Lang Vương rất truỵ lạc, nhưng một tay bản lĩnh tranh chữ vững chắc đã được danh sư chỉ điểm, rất nhiều nhã sĩ đều là hảo hữu chí giao với Lang Vương.
Xem ra Vương gia nhàn tản này cũng không hưởng lạc nữ sắc như trong tưởng tượng trước kia của nàng, kiếp trước cả triều đường yêu ma hóa Vương gia, nhưng không có mấy người chân chính nhận biết tài học của hắn.
Mà Lang Vương cũng mới phát hiện, đừng thấy tiểu vương phi của mình tuổi cực nhỏ, nhưng đối mặt với những nhã sĩ học thức dày nặng đó nàng nói chuyện rất đĩnh đạc, không luống cuống chút nào, loại ý vị phong lưu đó tỏa sáng rực rỡ.
Mà trình độ của nàng ở phương diện thi hoạ không thua kém những người đã gần đến trung niên đó, lý giải thơ từ ca phú cũng thật sâu xa thông thấu, không giống nữ tử ngây ngô viết quyển thơ bi xuân thương thu ấu trĩ lúc trước.
Nàng rời Liễu gia từ sớm mà đã có được tài học bậc này, có thể nói là đệ nhất đẳng tài nữ của Đại Nguyên triều.
Nghĩ vậy, hắn vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy ánh mắt của mình quá là tinh, liếc mắt một cái liền nhìn trúng nữ tử là phượng trong bầy người.
Nhưng Quỳnh Nương nghe Lang Vương khen xong lại thầm kêu một tiếng hổ thẹn, dẫu sao nàng có nội tình kiếp trước, dĩ nhiên hiểu biết nhiều hơn người đời. Hơn nữa kiếp trước nàng đã từng gặp mấy người trong số những nhã sĩ này, còn đã nghiêm túc tìm hiểu thi văn của bọn họ, loại khí chất không thua này đúng là có hiềm nghi gian lận.
Trái lại Lang Vương mới là có tài học chân chính!
Hành trình ngắn này nhìn như thanh thản, lang thang không có mục tiêu, nhưng trái lại làm hai người có hiểu biết sâu hơn về nhau ngoài lúc ở trên giường.
Lần đầu tiên Lang Vương giảm đi vài phần coi khinh với tiểu thê tử xuất thân không cao này mà chính hắn cũng không phát hiện.
Nhưng làm Lang Vương vừa lòng nhất lại không phải du sơn ngoạn thủy, mà là độc tố trên người mình rốt cuộc cũng giải hết, có thể du lịch núi cao trên người tiểu nương tử nhà mình.
Dày vò mấy tháng qua thật sự là người phi thường mới có thể chịu được. Một khi đã giải được rồi, vậy xứng với cơ bắp chính là sức hổ lực gấu, tốc độ báo săn.
Tiểu nương có rụt rè thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng bị làm đến nỗi mê ly không có chỗ tựa, trở thành tấm bèo trong làn sóng.
Phần lớn hành trình phía sau trải qua ở trong nhà cửa phòng ốc.
Nhưng quay lại kinh thành, thích ý nùng tình khi du ngoạn sẽ bị vụn vặt ngày thường hòa tan.
Sau khi Lang Vương trở về, như lời Quỳnh Nương nói, hắn không về vương phủ mà ở lại biệt quán ngoài kinh thành, cứ như vậy, mỗi ngày lâm triều phải thức dậy sớm hơn một chút.
Đối với Lang Vương vừa mới hết cai kiêng mà nói, mỗi ngày ôm kiều thê ít đi một lúc như vậy thật sự là làm người ta không thể nhẫn nại.
Nhưng ở căn nhà khác trong kinh thành sẽ khiến cho lời đồn đãi vớ vẩn xuất hiện, ảnh hưởng đến danh dự của Quỳnh Nương, làm ra vẻ nàng không thể tiếp nhận thân thích của nhà phu quân.
Vì thế hắn suy tư một lát, quyết định để cô mẫu Giang Đông đến đây coi chừng đường muội.
Cứ như vậy, có trưởng bối, chuyện phiền lòng của nha đầu chết tiệt kia cũng không quấy rầy đến Quỳnh Nương. Đến lúc đó sắp xếp một căn nhà gần vương phủ cho mấy thân thích từ Giang Đông tới, ăn uống sinh hoạt cùng cung cấp, cũng không thiếu được cái gì. Hắn cũng có thể mang theo Quỳnh Nương trở về, không cần mỗi ngày phải rời giường sớm.
Hắn lập tức viết một phong thư, thúc giục cô mẫu đến đây.
Vị Sở cô mẫu này tang phu thời trẻ, dưới có một nhi tử, bà và trượng phu tình thâm, kiên trì thủ tiết, vẫn chưa tái giá, ngày thường sống dựa vào ruộng đất trượng phu để lại, Lang Vương nhớ mong cô mẫu, cũng muốn giúp đỡ cô nhi quả phụ.
Vì vậy lúc nhận được thư của Lang Vương, bà lập tức mang theo nhi tử mười tuổi một đường thuyền xe, phong trần mệt mỏi lao tới kinh thành.
Sở Y Y rất kính trọng vị cô mẫu này, hiện giờ nàng ta ở kinh thành bị giáo tập ma ma quản rất nghiêm, lòng tràn đầy oán giận, thấy cô mẫu như thấy thân nhân, không ngừng khóc lóc kể lể với cô mẫu, nói ra đủ loại tội của Quỳnh Nương.
Sở cô mẫu là người thông thấu, nửa giương miệng nghe Sở Y Y khóc lóc kể lể xong, tức giận đến nỗi véo cánh tay nàng ta!
“Sao nhị ca ta lại sinh ra nha đầu con ngu thế cơ chứ, làm loạn không rõ trong ngoài! Chẳng trách Vong Sơn thúc giục kêu ta tới, con dám ức hiếp tẩu tẩu con không thể về phủ, lại còn làm như đúng lý hợp tình lắm vậy!”
Sở Y Y bị véo đau, hai mắt đẫm lệ nói: “Cô mẫu, sao người lại hướng về phía trù nương kia!”
Sở cô mẫu oán hận lại bổ thêm một cái tát: “Do nương con đi quá sớm, nhị ca sơ ý, không quản nha đầu con cho tốt. Tẩu tẩu của con chính là nghĩa nữ đích thân Thái Hậu nhận, mang theo bổng lộc phẩm cấp cao, chỗ nào kém hơn nha đầu con từ thôn quê tới? Huống chi hiện giờ nàng đã gả cho Vong Sơn, dù cho xuất thân không tốt nhưng nàng cũng là thê tử của đường ca con, là tức phụ của Sở gia chúng ta. Có người nói xấu xuất thân của nàng trước mặt con, con không quát bảo dừng, ngược lại còn khoe khoang miệng lưỡi theo, đâu còn xem mình là người Sở gia?”
Nếu lời này là người khác nói, Sở Y Y sẽ chẳng nghe vào, nhưng là từ cô mẫu ngay thẳng của Sở gia nói ra thì lại không dám nhiều lời, chỉ liên tiếp gạt nước mắt.
Sở cô mẫu tức giận đến nỗi đau ngực, ngừng thở dốc nói: “Còn chuyện trà yến, Vương phi lại làm sai chỗ nào? Thấy con ăn mặc lỗi thời, cầm y phục đẹp đẽ quý giá tới mà con cũng không biết mặc vào, ngược lại còn chán ghét oán giận đưa cho người khác…”
Sở Y Y nghe vậy, nhỏ giọng nói: “Con cũng thấy đẹp, nhưng biểu tỷ nói màu y phục không hợp với con, mặc vào trông béo, không bằng y phục đặt mua của mình…”
“Không hợp với con thì hợp với nó? Một nha đầu gửi nuôi lại không biết xấu hổ lấy y phục của người ta mà mặc! Ta nghe quản gia trong phủ nói, bộ y phục ngày ấy nó lấy chính là y phục trong cửa hàng của tẩu tử con, giống bộ mà Cẩm Cung Hầu phu nhân trong triều mua, được khảm hạt châu tinh khiết, bộ đưa cho con chừng một ngàn lượng bạc ròng. Nhưng biểu tỷ của con mặc xong cũng không thấy trả lại, mặt nó lớn thế nào mà dám lấy y phục quý giá như vậy? Chẳng trách thị lang phu nhân nhận sai người!”
Lời này làm Sở Y Y bị hù nhảy dựng, nhưng vẫn không phục nói: “Nếu quý báu như vậy, sao lại không thấy trù… tẩu tử tới lấy lại? Không phải thổi phồng lừa gạt người chứ!”
Sở cô mẫu không biết nên làm thế nào với chất nữ này, cả giận: “Nghĩ ai cũng giống con ư? Cái cửa hàng nào trong tay tẩu tử con không phải là chọn lựa số một trong kinh thành? Dù không gả cho Vương gia, người ta cũng là nữ phú hào, ta với con thì thấy y phục này quý giá, nhưng theo người ta thấy thì chỉ là chín trâu mất sợi lông thôi, có đáng vì bộ y phục mà làm khó dễ họ hàng xa ở trong phủ không? Tẩu tử con đối đãi với con không tệ, con lại há mồm đắc tội nàng, làm hại đường ca con khó xử, đó là hắn thật lòng thương con, nếu đổi là người khác thì đã đuổi con ra khỏi phủ đi lưu lạc rồi!”
Từ trước đến nay Sở Y Y lỗ tai mềm, lúc trước nàng ta cũng bị người đổ thêm dầu vào lửa, đặt tại nơi đó. Hiện giờ bị cô mẫu nói thông thấu như vậy, thấy hình như mình làm sai rồi.
“Trước đó ta đã cảm thấy biểu tỷ của con có tâm nhãn, vốn dĩ nhị ca phái người mua y phục thịnh hành trong kinh thành cho con, có mười bộ thì nó đã mặc bảy tám bộ rồi, con phối hợp y phục vốn đã không tốt, cố tình lại đứng bên cạnh làm nền cho nàng ta, cô nương tốt cũng không thể nhìn nổi! Mà con còn không tự giác, nàng ta lại là vãn bối nhà mẫu thân của con, ta một trưởng bối Sở gia khó mà nói gì, nếu không thì có vẻ như Sở gia không dung thân thích của mẫu thân con. Nhưng…”
Sở cô mẫu dừng một chút rồi nói: “Nhưng dù nó ngây ngốc ở Sở gia đến thích ý thì cũng phải nhận rõ thân phận của mình chứ, đến tột cùng là con khuyến khích hay là nó không biết trời cao đất dày? Sao đã nhận định là Vong Sơn sẽ nạp nó rồi?”
Lúc hai người cô chất nói chuyện, nha hoàn bên ngoài nói: “Sở phu nhân, Hà tiểu thư nói là muốn tới thỉnh an ngài.”
Sở cô mẫu nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Tới đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn hỏi nàng ta.”
Bình luận facebook