• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọng Sinh Truy Mỹ Ký (5 Viewers)

  • Chương 147

Trường phong ba của Hoàng Vĩ Thành nhanh chóng bình lặng xuống



Cái tên phục vụ sinh kia được Trương Quốc Bình đổ một khoản tiền lớn lên người, rồi lại mời bác sỹ tốt đến điều trị



Thế nên gia đình của tên phục vụ sinh này khóc rống lên, nói rằng hai ông chủ đối đãi với nhân viên vô cùng tốt, còn kém một chút là đề nghị thưởng cờ thi đua



Bọn họ đâu có biết, nếu như tên phụ vụ sinh này không nắm giữ một bí mật lớn, thì cho dù hắn có chết cũng chẳng ai quan tâm



Hơn một tháng ngày nghỉ rất nhanh qua đi, trong thời gian đó ngoại trừ việc học dị năng với Cước Nha Tử ra, thì tội lại cùng với hai nha đầy Nhan Nghiên và Vi Nhi ở chung một chỗ, cho đến thời gian tựu trường, tôi mới nhớ ra là tôi còn một đống bài tập chưa động tới



Nhưng mà tôi cũng không có ý định làm, bởi ở trong mắt giáo viên, tôi đã biến thành một trường hợp đặc biệt, đó chính là không đi học, đi học là ngủ nhưng thành tích học tập vẫn đứng thứ nhất



Sau khi tới trường, tôi rốt cục cũng có thể gặp mặt thằng bạn tốt Quách Khánh sau hơn một tháng nghỉ



Tên tiểu tử này càng lúc càng giống người xã hội, hắn cắt đầu cua bóng loáng



Ngay cả tôi cũng không thể tin được, đây là Quách Khánh có tính cách nhút nhát lúc mới bước chân vào lớp 10 ư?



Khi đi tới cửa lớp, tôi phát hiện có một người to con đứng sẵn ở đó, rồi dùng ánh mắt nhìn tôi khiêu khích, thấy tôi đi tới, hắn lạnh lùng nói với tôi:



“Cậu là Lưu Lỗi phải không? Tớ muốn gặp cậu có chút việc!”



Không đợi tôi nói chuyện, Quách Khánh đã lập tức kích động nói:



“Con mẹ nó, ép người hả! Mày là thằng nào, mà dám nói chuyện với Lão đại của tao như vậy!”



Tên to con kia sửng sốt, không nghĩ tới Quách Khánh lại ra mặt. Quách Khánh là nhân vật thế nào!?



Học sinh Tứ Trung không ai không biết, đây là nhân vật dậm chân một cái là gây ra động đất. Nếu gậy sự với Quách Khánh, chẳng phải là Thọ tinh treo ngược, chê mạng quá dài hay sao!



Trong lúc nhất thời, tên to con kia không biết nói gì cho phải, về phần tên Lưu Lỗi này hắn đã điều tra qua, hắn đâu có bối cảnh gì đâu!



Thế nhưng tại sao lão đại Quách Khánh lại gọi hắn là lão đại đây? Chuyện này không phải có chút kì quái hay sao?



“Quách tử, cậu đi trước đi, tớ nói chuyện với hắn một chút”



Tôi phất phất tay nói



Dù sao người này cũng chỉ là một học sinh, hắn tìm tôi nói chuyện thì tôi cũng nên bình tĩnh nghe nói một chút



Quách Khánh gật đầu, lúc gần đi vẫn không quên trợn mắt nhìn tên to con kia một cái, dọa cho hắn bước lùi về sau mấy bước



Nhưng đừng có tưởng tính cách của tên to con này hèn yếu, mà bởi vì thanh danh của Quách Khánh quá vang dội, cho nên trong tâm lý của hắn cũng có chút sợ hãi



“Tìm tớ có chuyện gì không?” Khi tôi với tên to con đi ra ngoài hành lang, tôi cười cười hỏi



“Tớ…” Tên to con này vốn muốn hù dọa Lưu Lỗi một chút, nhưng không nghĩ giữa đường lại gặp Quách Khánh, bị hắn dọa lại, cho nên đã sớm đánh mất khí thế ban đầu



“Tớ tên là Tề Đại Bằng!”



Tên to con suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lo lắng nói



“A! Tớ biết rồi. Cậu tên là Tề Đại Bằng, chẳng lẽ cậu tìm tớ chỉ là để nói cho tớ biết cậu tên là Tề Đại Bằng hay sao?”



Tôi buồn bực nói, người này cũng quá quái dị



“Tớ….Tớ muốn nói với cậu một chuyện!” Tề Đại Bằng do dự một chút rốt cục cũng mở miệng nói



“Có chuyện gì? Cậu nói đi!” Tôi không biết tại sao tên to con này lại nhăn nhó như vậy, trông cứ giống như một đại cô nương vậy



“Tớ muốn khiêu chiến cậu!”



Tề Đại Bằng rốt cục cũng bỏ được lo lắng, lớn tiếng nói



“Gì? Cậu nói gì? Cậu muốn khiêu chiến tớ?”



Tôi đúng là không hiểu tên Tề Đại Bằng này có bệnh hay không nữa? Khiêu chiến với tôi? Tại sao phải khiêu chiến với tôi?



“Đúng! Tớ muốn khiêu chiến cậu! Phương thức khiêu chiến tùy cậu chọn, nhưng khi thua phải rời xa Hứa Nhược Vân!” Tề Đại Bằng kiên quyết nói



“Cái gì? Rời xa Hứa Nhược Vân?”



Tôi đúng là không hiểu, rời xa Hứa Nhược Vân là chuyện gì?



“Là! Rời xa Hứa Nhược Vân! Cậu có đồng ý hay không?”



Tề Đại Bằng khiêu khích nói



Lúc này Tề Đại Bằng đã hoàn toàn khôi phục khí phách ban đầu. Vốn hắn là một đứa trẻ được nuông chiều, khi học ở trường đã ngang ngược thành thói quen, thì tại sao lại phải sợ một tên mặt trắng cơ chứ



“Đợi một chút!” Tôi vội vàng bảo hắn dừng lại nói:



“Cậu trước tiên nói với tớ, là tại sao phải rời xa Hứa Nhược Vân? Tớ vẫn không hiểu chuyện gì đấy?”



“Cậu giả bộ à? Chẳng lẽ cậu vẫn không hiểu ý của tớ? Tới nói lại! Cậu có biết Hứa Nhược Vân không?”



Tề Đại Bằng hỏi



“Biết! Sao vậy?”



Tôi nghi ngờ nói



“Tớ thích nàng ấy!” Tề Đại Bằng nói



“Cậu thích cô ta? Chuyện tốt còn gì! Nhưng mà cậu nói với tớ chuyện này làm gì?”



Tôi vẫn nghi hoặc hỏi



“Cậu có phải đang giả bộ hay không?”



Tề Đại Bằng không nhịn được nói



“Giả bộ? Giả bộ cái gì! Tớ đến bây giờ còn chưa biết cậu đang nói tới cái gì đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom