• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọng Sinh Truy Mỹ Ký (1 Viewer)

  • Chương 157

“Trương quản lý! Có tin tức tốt!"



Một người đẩy cửa phòng làm việc của Trương Quốc Bình trong khách sạn Tân Giang, hấp tấp nói.



"Có tin tức tốt gì! Thấy bộ dáng của cậu hấp tấp như vậy, chẳng lẽ có đại sự gì hay sao?"



Trương Quốc Bình giờ đây đang vì chuyện con trai là Trương Tiểu Minh phải ngồi tù nên buồn phiền, tính tình cũng có chút bực bội.



Bây giờ đã là hơn 1h đêm, mà Trương Quốc Bình cũng vẫn còn ngồi ở trong khách sạn.



"Có! Bệnh viện gọi điện thoại tới, phục vụ sinh kia hôn mê đã tỉnh rồi!"



Người bước vào cửa lau mồ hôi nói.



"Bệnh viện nào, phục vụ sinh... nào? A, cậu nói cái tên phục vụ sinh kia tỉnh rồi hả?"



Trương Quốc Bình nhảy dựng lên từ chiếc ghế đang ngồi.



"Đúng vậy, bác sĩ Vương ở bệnh viện vừa mới gọi điện thoại tới, nói tên phục vụ sinh kia đã tỉnh rồi, và cũng có thể nói chuyện với người khác!"



Người vừa vào cửa nói.



"Tốt! Thật tốt quá! ! Ta đến bệnh viện xem thế nào! Hừ hừ, người thần bí làm chuyện tốt khiến con ta bị ngồi tù rốt cục cũng hiện thân rồi!"



Trương Quốc Bình nhe răng cười nói.



Trương Quốc Bình coi người thần bí kia chính là thủ phạm đã làm cho con hắn phải vào tù, trong mắt hắn, nếu như không phải có người thần bí kia giữa đừng quấy rối, thì con hắn đã được như ý rồi! Nếu như con mình có thể cưỡng gian được đại minh tinh kia, thì chuyện lại vô cùng dễ dàng!



Tô Dĩnh Tư nhất định sẽ sợ chuyện này bị phô bày ra mà không dám làm gì, kết quả là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không!



Nhưng cưỡng gian chưa thành thì lại khác, nó cũng đại biểu cho việc chưa có gì xảy ra, cho nên chẳng có ảnh hưởng gì tới thanh danh của Tô Dĩnh Tư. Nếu mà không truy cứu, thì có là kẻ ngu!



Cho nên Trương Quốc Bình đã thề, nhất định phải tìm ra người thần bí đã làm con mình phải vào tù.



Sau khi tìm được, nhất định phải làm cho hắn sống không được chết không yên, cắt hết gân tay gân chân của hắn!



Nhưng mà Trương Quốc Bình rất thông minh, hắn biết trong giới hắc đạo của Tân Giang, hắn chẳng có tiếng tăm gì, cho nên sau khi hắn biết được tên phục vụ sinh kia đã tỉnh lại, thì lập tức bấm điện thoại cho người còn hận tên thần bí kia hơn hắn.



"Ai vậy?"



Hoàng Hữu Vi đang buồn ngủ, bò từ trên người một nữ nhân dậy, cầm điện thoại lên. Trong lòng hắn đang chửi, ngủ một giấc thôi mà cũng không được an tâm.



"Hoàng đại ca, đệ là Trương Quốc Bình đây!"



Trương Quốc Bình âm hiểm cười nói.



"Trương lão đệ, có chuyện gì sao?"



Hoàng Hữu Vi hỏi.



Trong khoảng thời gian gần đây, chuyện con hắn và con của tên này xảy ra như cơm bữa. Nhưng đâu có lần nào phải gọi điện thoại cho nhau đâu!



Cho nên Hoàng Hữu Vi lập tức ý thức được, nhất định là có chuyện trọng yếu.



"Cái tên phục vụ sinh đang hôn mê đã tỉnh lại rồi, giờ còn đang ở trong bệnh viện!"



Trương Quốc Bình nói.



"Cái gì? Tỉnh rồi! Vậy thì tốt quá! Đệ chờ ta, ta lập tức tới liền!"



Hoàng Hữu Vi kích động nói.



Rốt cục có thể thay con mình báo thù rồi! Gần đây, Hoàng Hữu Vi rất là buồn bực, con mình bị xét xử, lại còn bị thụ hình! Làm cho Hoàng Hữu Vi càng thêm thống hận người thần bí kia.



"Đệ vẫn còn ở khách sạn, chưa tới đó! Vậy lát nữa hai chúng ta gặp nhau ở khách sạn!"



Trương Quốc Bình nói.



"Được, một lát nữa gặp lại!"



Hoàng Hữu Vi cúp điện thoại, lập tức từ bò ra khỏi giường, mặc quần áo.



"Ông chủ Hoàng, còn sớm như vậy mà ngài đã đi rồi ư!"



Nữ nhân trở mình, tỉnh lại.



"Cô cứ ngủ đi, ta có chuyện trọng phải muốn đi làm!"



Hoàng Hữu Vi nhìn nữ nhân nói.



...



Bệnh viện số 1 của Thành phố Tân Giang, trong phòng chăm sóc đặc biệt.



"Thuận tử, cậu cẩn thận thử nghĩ xem. Tình hình lúc đó là như thế nào !"



Hoàng Hữu Vi vội vàng hỏi.



"Trương quản lý, Hoàng tổng! Lúc ấy hai vị thiếu gia đem đại minh tinh kia kéo tới phòng nhỏ trong WC, bảo tôi ở ngoài canh giữ . Nhưng mà chẳng được bao lâu, có một thiếu niên tầm khoảng 16, 17 tuổi, hỏi tôi có thấy Tô Dĩnh Tư không. Tôi nói không nhìn thấy. Nhưng mà hắn không tin, hắn chỉ dùng một tay đã xách tôi lên không trung, sức lực rất mạnh! Lúc ấy tôi rất sợ, liền nói cho hắn biết Tô Dĩnh Tư ở chỗ nào... Trương quản lý, tôi lúc ấy cũng là vạn bất đắc dĩ, ngài sẽ không trách tôi chứ..."



Thuận tử lo lắng nói.



"Ta làm sao có thể trách cậu đây! Cậu nói tiếp sao!"



Trương Quốc Bình ngoài mặt an ủi, nhưng mà trong lòng đã tức muốn điên rồi, trong lòng hắn đang chửi thầm, nếu không phải ngươi, thì con của ta đâu có bị làm sao!



"Sau đó hắn ném tôi đi, tôi có cảm giác mình như bay lên trời, rồi cảm giác đầu rất đau, sau đó thì ngất đi."



Thuận tử nói.



"Khí lực của hắn lớn như vậy?"



Hoàng Hữu Vi không tin hỏi.



"Hoàng tổng, tôi đâu đám lừa ngài, nếu không tôi cũng không hôn mê cho tới tận hôm nay!"



Thuận tử vội vàng nói.



"Nói cũng phải! Vậy cậu nói cho chúng ta biết một chút, người kia có điểm đặc thù gì không?"



Trương Quốc Bình hỏi.



"Hình dáng đặc thù... chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, hai mắt rất sáng... Mặc một bộ quần áo thể thao..."



Thuận tử suy nghĩ một chút nói.



"Không còn gì đặc thù khác hay sao?"



Hoàng Hữu Vi lo lắng hỏi.



"Đúng rồi, tôi thấy hắn đi cùng với hai cô gái rất xinh đẹp tham gia yến hội, khi vào cửa còn cãi nhau với bảo vệ..."



Thuận tử nói.



"Tốt lắm, Trương lão đệ, đệ lập tức gọi điện cho tên bảo vệ kia, hỏi chuyện hôm đó đi!"



Hoàng Hữu Vi khẩn cấp nói.



Trương Quốc Bình cho thư ký của mình đi gọi điện thoại hỏi, sau đó thì biết, có một người trong số 3 người đó là con gái của Tổng giám đốc tập đoàn Ánh Rạng Đông, mà người con trai trẻ tuổi kia là bạn trai của cô gái này!



Sau khi nhận được tin này, Hoàng Hữu Vi rất là kích động, lập tức ra khỏi bệnh viện, tìm mấy người bạn quen thân với Triệu Quân Sinh hỏi, thì ra là người con trai kia tên là Lưu Lỗi. Hoàng Hữu Vi thông qua các mối quan hệ của mình, đến đồn công an tìm địa chỉ nhà của Lưu Lỗi.



Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Hoàng Hữu Vi thở dài, phẫn hận nói:



"Con à, ngày mai cha có thể báo thù cho con rồi! Cha sẽ làm cho tên tiểu tử này giống con, biến thành một phế nhân!"



"Lão Đại, nghe nói bạn gái của tên tiểu tử Lưu Lỗi kia cũng là một mỹ nhân đấy!"



Một thủ hạ của Hoàng Hữu Vi nói.



"****, ngươi đầu heo à! Không biết ngươi khờ hay ngu, nha đầu họ Triệu kia là cháu gái của Bí Thư tỉnh ủy, nếu động tới nàng thì Thiên Vương lão tử cũng không bảo hộ được chúng ta!"



Hoàng Hữu Vi mắng dồn dập.



Hoàng Hữu Vi mặc dù cũng rất háo sắc, nhưng mà cũng biết ai có thể đụng vào, ai không thể động chân động tay.



"Lão Đại, tôi nói một nha đầu khác cơ, tôi ở trong đồn công an đã điều tra qua! Trong nhà không có gì bối cảnh, mẹ của nàng mở một nhà hàng bên cạnh đồn công an."



Thủ hạ kia lại tiếp tục nói.



"Ngươi đừng có ở đó mà gây thêm chuyện phức tạp cho ta. Mục tiêu của chúng ta giờ chỉ có Lưu Lỗi, không nên gây thêm chuyện không đáng có! Mẹ nó, mày có phải là nghĩ tới nữ nhân mà điên lên rồi không? ! Nhà hàng của chúng ta có nhiều cô gái như vậy, ngươi cưỡi còn cho đủ ư? Đừng có tiếp tục gây thêm phiền toái cho ta nữ!"



Hoàng Hữu Vi trừng mắt liếc thủ hạ nói.



"Dạ , Dạ! Tôi biết rồi!"



Thủ hạ vội vàng nói.



"Được rồi, chuyện của Lưu Lỗi giao cho mày, bất kể mày dùng phương pháp gì, cho dù hắn ở trường học cũng được, ở nhà cũng được, sáng mai phải bắt hắn tới đây!"



Hoàng Hữu Vi hạ ra lệnh.



"Yên tâm đi, lão Đại! Không phải chỉ là một học sinh hay sao! Sáng mai tôi dẫn thêm 3 người, tới tận nhà của hắn bắt hắn!"



Tên thủ hạ này dõng dạc nói.



"Tao nói cho mày biết, đừng có mà khinh thường, tên tiểu tử kia tám phần đã luyện qua công phu, mày đừng làm lật thuyền trong mương! Chuyện này mà làm hỏng, thì danh tiếng của Hoàng Hữu Vi ta ở trong giới giang hồ Tân Giang còn đâu nữa!"



Hoàng Hữu Vi nhắc nhở.



"Lão Đại, người có phải là quá cẩn thận rồi hay không? Hắn dù gì cũng chỉ là một học sinh! Chuyện đâu có nghiêm trọng tới như vậy, dù gì thì 3 người kia cũng là bộ đội xuất ngũ, nếu đối phó với một tiểu hải tử, chẳng phải là dễ dàng hay sao? !"



Tên thủ hạ này nói.



"Tóm lại, mày cũng đừng có tự cho mình là thông minh. Nếu không lại đúc thuyền cả vạn năm đó!"



Hoàng Hữu Vi nói.



...



Bởi vì tôi đã đáp ứng Tề Đại Bằng là quyết phân cao thấp trong đại hội thể dục thể thao, cho nên sáng ngày hôm nay, sau khi ăn xong bữa sáng do Hà Tích Duyên làm, thì đã vội vàng ra khỏi nhà, chuẩn bị đến bãi đỗ xe trong Ngân hàng Công Thương lấy xe.



Mới đi ra cửa không lâu, thì từ trên một chiếc xe có khoảng 4, 5 tên thanh niên cầm trong tay toàn đao, mã tấu, vây chặt tôi lại.



"Mày có phải tên là Lưu Lỗi hay không?"



Một người mang vết sẹo trên mặt lạnh lùng hỏi.



"Anh là ai?"



Tôi nhìn mấy người này một lượt rồi hỏi, trong trí nhớ của tôi chưa từng gặp mấy người này.



"Tao là ai mày không cần biết, ông chủ của chúng tao muốn gặp mày!"



Người mặt sẹo nói.



"Ông chủ của mấy người? Ha hả, Ông chủ của mấy người muốn gặp tôi, thì đích thân tới đây, phái mấy người tới đây làm gì!"



Tôi cười lạnh nói.



"Con mẹ nó, cấp cho mày mặt mũi mày lại không biết điều! Tao nói cho mày biết, thức thời thì đi theo tao một chuyến. Nếu không đừng trách chúng tao dùng sức mạnh!"



Người mặt sẹo không khách khí nói.



Dùng sức mạnh? Tôi nhìn lại mấy người này một chút, trong lòng nghĩ thầm, toàn là loại tép riu. Cho dù không cần dị năng, tôi cũng có thể dễ dàng giải quyết bọn này.



Nhưng mà gần đây tôi có chọc phải ai đâu chứ! Đám người này đến tột cùng là do người nào phái tới đây?



Trông không giống như đồng bọn của Vu Văn Phong, bởi vì gần đây Vu Văn Phong đã nằm viện.



Những chứng cứ phạm tội của hắn đã được công an khám phá ra, cho nên đồng bọn của Vu Văn Phong lo còn không kịp, lấy đâu ra thời gian mà tìm tới tôi gây chuyện!



Ngoại trừ đồng bọn của Vu Văn Phong thì còn ai đây? Lưu Chấn Hải? Chuyện giữa tôi và hắn đã qua một thời gian rồi, với lại hắn đã biết sự lợi hại của tôi, nếu có phái người tới bắt tôi đâu có phái mấy người như thế này, thật đúng là đau đầu.



Cho nên bây giờ tôi vô cùng nôn nóng muốn biết, xem ai là người đứng sau màn, giải quyết bọn này thì quá dễ dàng, cái tôi muốn là không để lại cho mình một địch nhân giấu mặt.



"Được, tôi đi cùng các người."



Nghĩ tới đây, tôi bình tĩnh nói với người mặt sẹo.



"Hừ. Như vậy là tốt nhất, tránh cho chúng ta phải động thủ."



Người mặt sẹo nói.



Sau khi ngồi lên chiếc xe, tôi đã có thể khẳng định, mấy người này nhất định là bảo vệ hoặc mấy tên tay chân.



Làm loại chuyện này mà không có một chút chuyên nghiệp nào cả. Lại để cho hắn ngồi ở phía sau, còn bọn chúng ngồi ở phía trước nói chuyện phiếm.



Nếu như tôi không có thái độ hợp tác, thì việc thu thập bọn họ dễ như trở bàn tay.



Sau khi rẽ ngang rẽ dọc bảy, tám lần, thì chiếc xe đỗ lại trước cửa Khách sạn Tân Giang, trong lòng tôi lập tức nghĩ tới chuyện, chẳng lẽ chuyện có dính líu tới Tô Dĩnh Tư đã bị bại lộ? Nhưng mà chuyện này đã qua được một thời gian...



"Đi xuống đi!"



Tôi còn đang tự hỏi thì chợt nghe Người mặt sẹo nói.



Tôi xuống xe, đi theo người mặt sẹo vào một căn phòng của khách sạn, giờ phút này tâm tình của tôi không có chút gì lo sợ, bởi tôi mới chính là một con sói đội lốt cừu. Chỉ đáng thương cho mấy con mồi này mà thôi.



Trong phòng có một nam nhân mặt đen đang đứng, Người mặt sẹo cung kính nói:



"Lão Đại, người đã mang đến."



Người mặt đen xoay người lại, phất phất tay, ý bảo người mặt sẹo có thể rời đi. Khi người này xoay người lại, thì tôi đã nhận ra hắn là ai, người này chính là Hoàng Hữu Vi một trong 10 doanh nhân kiệt xuất của thành phố Tân Giang.



Lần trước sau khi nói chuyện với Triệu Nhan Nghiên, thì tôi đã tìm một số tư liệu về hắn.



Nghĩ vậy thì tôi lập tức hiểu ra, người đứng sau màn sai khiến nhất định là tên Hoàng Hữu Vi này! Hắn nhất định đã phát hiện người phế con trai hắn là tôi rồi!



"Biết tại sao tao tìm mày không?"



Hoàng Hữu Vi châm lửa hút một điếu thuốc, lớn lối giơ tay chỉ vào tôi nói.



"Ông là Hoàng Hữu Vi?"



Ta chẳng chút nào sợ sệt nói.



"Ừ?"



Hoàng Hữu Vi sửng sốt, nói:



"Mày biết tao?"



"Con của ông là Hoàng Vĩ Thành à!"



Tôi dõng dạc nói.



"Hừ! Nếu như biết nó là con tao, tại sao lại dám tới? Lá gan cũng không nhỏ đó! Mày không sợ hôm nay không có lối về hay sao?"



Hoàng Hữu Vi vung tay lên, có mấy đại hán áo đen tiến lên, sau đó khóa trái cửa lại.



"Nếu như tôi sợ, tôi đã không tới, Nói đi, ông muốn thế nào."



Tôi nghểnh mặt nói.



"Muốn thế nào! Phế đi con của tao, mày nghĩ tao muốn thế nào!"



Hoàng Hữu Vi hét lớn.



"Phế đi? Đối với tôi chẳng có chút nào thương cảm cho hắn cả."



Tôi nói thật, dù sao thì biến một nam nhân như vậy của nước Z thành thái giám, thì đúng là không có chút nào phải băn khoăn cả.



"Mày …mày dường như đang rất thích thú!"



Hoàng Hữu Vi cố nén tức giận ở trong lòng mới không phát tác ngay.



Hoàng Hữu Vi trong lòng mắng thầm nếu không phải có người xin cho tiểu tử thối này, thì hắn đã sớm giết rồi!



"Bây giờ mày có hai con đường có thể đi. Thứ nhất, là hợp tác với tao. Thứ hai là biến thành một thi thể trong chiếc xe vừa đi!"



Hoàng Hữu Vi lành lạnh nói.



"Hợp tác? Hợp tác thế nào?"



Tôi kỳ quái hỏi.



Chẳng lẽ tôi với hắn có lợi ích gì liên quan tới nhau hay sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom