Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Mãi cho đến khi sắp tới giờ học, Triệu Nhan Nghiên ung dung bước tới. Nhìn thấy tôi hỏi:
"Dậy rồi à?"
Tôi cười hì hì gật đầu:
"Có người yêu tớ mua hộp cơm để dụ hoặc tớ, cậu nói tớ có nên dậy hay không?"
"Ai bảo mua cơm cho cậu là yêu cậu? Chán!"
Triệu Nhan Nghiên liếc nhìn tôi một cái, tiếp tục nói:
"Bút ký anh ngữ của tớ cậu đã xem chưa?"
"Chưa xem." Tôi nói.
"Cậu! Đúng là hết thuốc chữa!"
Triệu Nhan Nghiên tức giận, sau đó xoay người sang một bên không thèm nhìn tôi nữa.
Qua một lúc lâu, Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói:
"Tớ tại sao lại xui xẻo như vậy."
Sau đó lấy quyển bút ký Anh ngữ từ trong ngăn bàn ra nói với tôi:
"Cậu có muốn tớ giảng cho cậu một chút không?"
Tôi nói:
"Được!"
Mặc dù tôi không cần, nhưng tôi muốn biết bộ dáng giảng bài của Triệu Nhan Nghiên ra sao.
Nhưng mà nguyện vọng của tôi đã bị đập tan, chuông vào học vang lên, Diệp Tiêu Tiêu cầm bài thi đi vào trong phòng học.
Nhìn bao quát một lượt nói:
"Tất cả gấp sách lại, bắt đầu trắc nghiệm, thời gian là hai canh giờ, đề không khó, nhưng cũng không dễ!"
Trong tiếng oán trách, mọi người rối rít gập sách lại.
Triệu Nhan Nghiên thu hồi cuốn sách Anh ngữ trong tay của tôi, bộ dáng giống như đang nói: Để xem cậu làm như thế nào!
Phát bài thi xong, tiếng oán trách đã im bặt, tất cả đều tranh thủ thời gian làm bài, Triệu Nhan Nghiên cũng chăm chú làm bài, không để ý gì tới tôi nữa.
Tôi cầm bài thi để xem. Đề thứ nhất là dịch sang tiếng Anh, nếu dịch 1 từ không khó, nhưng khó là dùng 1 từ mà dịch sang nhiều từ khác có cùng nghĩa mới khó. Nói thí dụ như từ "Tôi", trong Hán ngữ thì không phân chia gì cả, nhưng trong tiếng anh lại chia thành “I” và “me”, điều này bảo tôi dịch sao đây? Vạn nhất câu trả lời của tôi mà không đúng với đáp án thì có phải là tôi chết chắc rồi không?
Cho nên tôi giơ tay hỏi:
"Cô Diệp, Câu thứ nhất của đề dịch sang tiếng Anh làm sao phiên dịch được?"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi hỏi, tức giận đáp:
"Lúc bình thường học như thế nào, thì em dịch như vậy!"
"Lúc bình thường thì em ngủ."
Tôi vừa nói lời này xong, cả lớp nhất thời cười vang.
Triệu Nhan Nghiên giận tới mức dậm chân, nhỏ giọng mắng tôi:
"Tại sao cậu lại luôn làm cho tớ phải mất mặt như vậy?!"
Diệp Tiêu Tiêu không nghĩ tới tôi thẳng thắn như vậy, nói một câu:
"Em muốn làm thế nào thì làm" rồi không để ý gì tới tôi nữa.
Làm, trong lòng tôi nói thầm, dù sao chỉ là phiên dịch mà thôi, cũng chẳng mấy từ, tôi đem những gì tôi nghĩ viết ra là được.
Sau khi phiên dịch sau, tôi lại xem để bên dưới là đọc hiểu, nhưng mà những câu này quá dễ rồi, đối với trình độ tiếng anh cấp 6 của tôi thì nhỏ như con muỗi...! Không tới 10 phút đồng hồ, tôi đã làm xong toàn bộ bài thi, viết tên xong lên nộp luôn.
Diệp Tiêu Tiêu khẳng định là tôi sẽ nộp giấy trắng, cũng không thèm nhìn, để luôn vào trong tập bài giảng.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Triệu Nhan Nghiên Khí tức giận nói:
"Tại sao cậu lại nộp nhanh như vậy, cậu có phải đang mơ ngủ hay không? Không phải giống như đợt trước, mơ ngủ nên mới làm đúng hết chứ?"
"Mơ ngủ ư? " Tôi nói:
"Đừng quên phần thưởng đó nha!"
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt, tiếp tục làm bài thi, không hề để ý đến tôi nữa.
Tôi tìm một tờ giấy trắng, đem những câu ngữ pháp tiếng Trung của tôi ở kiếp trước viết lại, chuẩn bị để tổ hợp, dù sao những thứ này bây giờ còn chưa phát minh ra, cho nên không cần chú ý tới vấn đề bản quyền, cũng không cần phải lo lắng tới việc xâm phạm bản quyền.
Khi tôi viết xong thì cũng là lúc cuộc thi kết thúc. Diệp Tiêu Tiêu thu bài thi, nói với mọi người phía dưới:
"Lưu Khoa Sinh, Tạ Vĩ, Triệu Nhan Nghiên đi với cô đến phòng làm việc, giúp cô chấm bài thi."
Chờ đám người của Diệp Tiêu Tiêu đi xong, Quách Khánh lập tức quay đầu nói với tôi:
"Lão Đại, cậu quả thực là thần tượng của tớ, mới thi thì đã nộp bài, cậu không nhìn thấy sao, Cô Diệp khi tức giận! Quả thực giống như lão yêu bà!"
Lão yêu bà? Tôi đâu có thấy, mà chỉ cảm thấy thật rung động lòng người.
"Đúng rồi, lão Đại, tớ cảm thấy cuối tuần mà tham gia lớp tán thủ vô cùng có ích. Ngày hôm qua, tớ ở trong việc gặp 1 đám tiểu lưu manh khi dễ người khác, kết quả đã bị tớ thu thập, đánh cho hắn răng rơi đầy đất!"
Quách Khánh vui vẻ nói.
"Ừ, kỷ xảo đánh nhau rất trọng yếu. Trước mắt cậu học xong kỷ xảo đó thì cũng đủ để ứng phó với mấy tên lưu manh trên đường, nhưng nếu sau này tham gia thi đấu mà gặp phải tuyển thủ có thực lực, thì lực lượng cũng rất trọng yếu !"
Tôi nói.
"Lão Đại, cậu biết không ít chuyện đó, nhưng tại sao cậu lại không theo Huấn luyện viên học tán thủ, tại sao lại đi tập thể hình?"
Quách Khánh nghi ngờ hỏi.
"Ha hả, tớ đương nhiên có lý do của tớ!"
Tôi nói cho có lệ.
"A!"
Quách Khánh không hiểu cũng gật đầu, để hù dọa tiểu hài tử quả nhiên cũng có chút tác dụng.
….
Trong phòng làm việc của giáo viên , Diệp Tiêu Tiêu chia bài thi làm 3 tập, chia cho mấy người Lưu Khoa Sinh, mỗi người 1 chồng, sau đó lại đưa đáp án cho họ, sau đó ra khỏi phòng làm việc.
Bỗng nhiên Lưu Khoa Sinh giống như người phát hiện ra được 1 đại lục mới kinh ngạc kêu lên. Triệu Nhan Nghiên, Tạ vĩ đồng thời quay đầu lại, thì ra Lưu Khoa Sinh đang cầm bài thi của Lưu Lỗi.
"Cho tớ xem một chút!"
Triệu Nhan Nghiên nói với Lưu Khoa Sinh.
"Xem làm cái gì!"
Lưu Khoa Sinh vừa nghe Triệu Nhan Nghiên nói muốn xem, trong lòng cảm thấy tức giận, nói:
"Bài thi chỉ được làm trong 10 phút đồng hồ thì có gì hay! Nhất định là hắn mơ ngủ, không cần phải xem cho lãng phí thời gian!"
Nói xong giơ bút lên, viết một số “0” thật to .
"Tại sao cậu có thể vô trách nhiệm như vậy!"
Triệu Nhan Nghiên vội la lên.
"Hắn và cậu có quan hệ gì, tại sao cậu phải gấp gáp như vậy?"
Lưu Khoa Sinh lạnh nhạt hỏi.
"Không cần biết quan hệ gì, nhưng đã là bài thi của bạn bè thì phải làm cho công bằng! Cậu đang công báo tư thù!"
Triệu Nhan Nghiên một vỗ bàn đứng lên.
"Tớ công báo tư thù? Hừ! Hắn đáng cho tớ làm vậy hay sao? Công bình? Đối với hắn thì làm gì phải công bình!"
Lưu Khoa Sinh đã tỏ rõ thái độ muốn đè bẹp Lưu Lỗi.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Diệp Tiêu Tiêu đi đến. Thật ra lúc Lưu Khoa Sinh nói một câu kia, Diệp Tiêu Tiêu đã đứng ở cửa rồi. Sở dĩ chưa vào phòng, là muốn nghe xem trong phòng xảy ra chuyện gì. Hôm nay ai đúng ai sai trong lòng nàng cũng biết đại khái.
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn Lưu Khoa Sinh một cái:
"Đưa bài thi của Lưu Lỗi đây cho cô xem một chút!"
Diệp Tiêu Tiêu biết rõ bài thi của Lưu Lỗi chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, nhưng vẫn là bài thi của học sinh mình, cho dù hắn mơ ngủ đi chăng nữa, thì làm giáo viên cũng phải nghiêm túc phê bình vào trong đó.
Lưu Khoa Sinh lấy bài thi của Lưu Lỗi ở trong tập bài thi ra, cung kính đưa cho Diệp Tiêu Tiêu.
Diệp Tiêu Tiêu lấy 1 cái bút đỏ, rồi nói:
"Bài thi của Lưu Lỗi do cô chấm, các em cứ tiếp tục đi!"
"Dậy rồi à?"
Tôi cười hì hì gật đầu:
"Có người yêu tớ mua hộp cơm để dụ hoặc tớ, cậu nói tớ có nên dậy hay không?"
"Ai bảo mua cơm cho cậu là yêu cậu? Chán!"
Triệu Nhan Nghiên liếc nhìn tôi một cái, tiếp tục nói:
"Bút ký anh ngữ của tớ cậu đã xem chưa?"
"Chưa xem." Tôi nói.
"Cậu! Đúng là hết thuốc chữa!"
Triệu Nhan Nghiên tức giận, sau đó xoay người sang một bên không thèm nhìn tôi nữa.
Qua một lúc lâu, Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói:
"Tớ tại sao lại xui xẻo như vậy."
Sau đó lấy quyển bút ký Anh ngữ từ trong ngăn bàn ra nói với tôi:
"Cậu có muốn tớ giảng cho cậu một chút không?"
Tôi nói:
"Được!"
Mặc dù tôi không cần, nhưng tôi muốn biết bộ dáng giảng bài của Triệu Nhan Nghiên ra sao.
Nhưng mà nguyện vọng của tôi đã bị đập tan, chuông vào học vang lên, Diệp Tiêu Tiêu cầm bài thi đi vào trong phòng học.
Nhìn bao quát một lượt nói:
"Tất cả gấp sách lại, bắt đầu trắc nghiệm, thời gian là hai canh giờ, đề không khó, nhưng cũng không dễ!"
Trong tiếng oán trách, mọi người rối rít gập sách lại.
Triệu Nhan Nghiên thu hồi cuốn sách Anh ngữ trong tay của tôi, bộ dáng giống như đang nói: Để xem cậu làm như thế nào!
Phát bài thi xong, tiếng oán trách đã im bặt, tất cả đều tranh thủ thời gian làm bài, Triệu Nhan Nghiên cũng chăm chú làm bài, không để ý gì tới tôi nữa.
Tôi cầm bài thi để xem. Đề thứ nhất là dịch sang tiếng Anh, nếu dịch 1 từ không khó, nhưng khó là dùng 1 từ mà dịch sang nhiều từ khác có cùng nghĩa mới khó. Nói thí dụ như từ "Tôi", trong Hán ngữ thì không phân chia gì cả, nhưng trong tiếng anh lại chia thành “I” và “me”, điều này bảo tôi dịch sao đây? Vạn nhất câu trả lời của tôi mà không đúng với đáp án thì có phải là tôi chết chắc rồi không?
Cho nên tôi giơ tay hỏi:
"Cô Diệp, Câu thứ nhất của đề dịch sang tiếng Anh làm sao phiên dịch được?"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi hỏi, tức giận đáp:
"Lúc bình thường học như thế nào, thì em dịch như vậy!"
"Lúc bình thường thì em ngủ."
Tôi vừa nói lời này xong, cả lớp nhất thời cười vang.
Triệu Nhan Nghiên giận tới mức dậm chân, nhỏ giọng mắng tôi:
"Tại sao cậu lại luôn làm cho tớ phải mất mặt như vậy?!"
Diệp Tiêu Tiêu không nghĩ tới tôi thẳng thắn như vậy, nói một câu:
"Em muốn làm thế nào thì làm" rồi không để ý gì tới tôi nữa.
Làm, trong lòng tôi nói thầm, dù sao chỉ là phiên dịch mà thôi, cũng chẳng mấy từ, tôi đem những gì tôi nghĩ viết ra là được.
Sau khi phiên dịch sau, tôi lại xem để bên dưới là đọc hiểu, nhưng mà những câu này quá dễ rồi, đối với trình độ tiếng anh cấp 6 của tôi thì nhỏ như con muỗi...! Không tới 10 phút đồng hồ, tôi đã làm xong toàn bộ bài thi, viết tên xong lên nộp luôn.
Diệp Tiêu Tiêu khẳng định là tôi sẽ nộp giấy trắng, cũng không thèm nhìn, để luôn vào trong tập bài giảng.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Triệu Nhan Nghiên Khí tức giận nói:
"Tại sao cậu lại nộp nhanh như vậy, cậu có phải đang mơ ngủ hay không? Không phải giống như đợt trước, mơ ngủ nên mới làm đúng hết chứ?"
"Mơ ngủ ư? " Tôi nói:
"Đừng quên phần thưởng đó nha!"
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt, tiếp tục làm bài thi, không hề để ý đến tôi nữa.
Tôi tìm một tờ giấy trắng, đem những câu ngữ pháp tiếng Trung của tôi ở kiếp trước viết lại, chuẩn bị để tổ hợp, dù sao những thứ này bây giờ còn chưa phát minh ra, cho nên không cần chú ý tới vấn đề bản quyền, cũng không cần phải lo lắng tới việc xâm phạm bản quyền.
Khi tôi viết xong thì cũng là lúc cuộc thi kết thúc. Diệp Tiêu Tiêu thu bài thi, nói với mọi người phía dưới:
"Lưu Khoa Sinh, Tạ Vĩ, Triệu Nhan Nghiên đi với cô đến phòng làm việc, giúp cô chấm bài thi."
Chờ đám người của Diệp Tiêu Tiêu đi xong, Quách Khánh lập tức quay đầu nói với tôi:
"Lão Đại, cậu quả thực là thần tượng của tớ, mới thi thì đã nộp bài, cậu không nhìn thấy sao, Cô Diệp khi tức giận! Quả thực giống như lão yêu bà!"
Lão yêu bà? Tôi đâu có thấy, mà chỉ cảm thấy thật rung động lòng người.
"Đúng rồi, lão Đại, tớ cảm thấy cuối tuần mà tham gia lớp tán thủ vô cùng có ích. Ngày hôm qua, tớ ở trong việc gặp 1 đám tiểu lưu manh khi dễ người khác, kết quả đã bị tớ thu thập, đánh cho hắn răng rơi đầy đất!"
Quách Khánh vui vẻ nói.
"Ừ, kỷ xảo đánh nhau rất trọng yếu. Trước mắt cậu học xong kỷ xảo đó thì cũng đủ để ứng phó với mấy tên lưu manh trên đường, nhưng nếu sau này tham gia thi đấu mà gặp phải tuyển thủ có thực lực, thì lực lượng cũng rất trọng yếu !"
Tôi nói.
"Lão Đại, cậu biết không ít chuyện đó, nhưng tại sao cậu lại không theo Huấn luyện viên học tán thủ, tại sao lại đi tập thể hình?"
Quách Khánh nghi ngờ hỏi.
"Ha hả, tớ đương nhiên có lý do của tớ!"
Tôi nói cho có lệ.
"A!"
Quách Khánh không hiểu cũng gật đầu, để hù dọa tiểu hài tử quả nhiên cũng có chút tác dụng.
….
Trong phòng làm việc của giáo viên , Diệp Tiêu Tiêu chia bài thi làm 3 tập, chia cho mấy người Lưu Khoa Sinh, mỗi người 1 chồng, sau đó lại đưa đáp án cho họ, sau đó ra khỏi phòng làm việc.
Bỗng nhiên Lưu Khoa Sinh giống như người phát hiện ra được 1 đại lục mới kinh ngạc kêu lên. Triệu Nhan Nghiên, Tạ vĩ đồng thời quay đầu lại, thì ra Lưu Khoa Sinh đang cầm bài thi của Lưu Lỗi.
"Cho tớ xem một chút!"
Triệu Nhan Nghiên nói với Lưu Khoa Sinh.
"Xem làm cái gì!"
Lưu Khoa Sinh vừa nghe Triệu Nhan Nghiên nói muốn xem, trong lòng cảm thấy tức giận, nói:
"Bài thi chỉ được làm trong 10 phút đồng hồ thì có gì hay! Nhất định là hắn mơ ngủ, không cần phải xem cho lãng phí thời gian!"
Nói xong giơ bút lên, viết một số “0” thật to .
"Tại sao cậu có thể vô trách nhiệm như vậy!"
Triệu Nhan Nghiên vội la lên.
"Hắn và cậu có quan hệ gì, tại sao cậu phải gấp gáp như vậy?"
Lưu Khoa Sinh lạnh nhạt hỏi.
"Không cần biết quan hệ gì, nhưng đã là bài thi của bạn bè thì phải làm cho công bằng! Cậu đang công báo tư thù!"
Triệu Nhan Nghiên một vỗ bàn đứng lên.
"Tớ công báo tư thù? Hừ! Hắn đáng cho tớ làm vậy hay sao? Công bình? Đối với hắn thì làm gì phải công bình!"
Lưu Khoa Sinh đã tỏ rõ thái độ muốn đè bẹp Lưu Lỗi.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Diệp Tiêu Tiêu đi đến. Thật ra lúc Lưu Khoa Sinh nói một câu kia, Diệp Tiêu Tiêu đã đứng ở cửa rồi. Sở dĩ chưa vào phòng, là muốn nghe xem trong phòng xảy ra chuyện gì. Hôm nay ai đúng ai sai trong lòng nàng cũng biết đại khái.
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn Lưu Khoa Sinh một cái:
"Đưa bài thi của Lưu Lỗi đây cho cô xem một chút!"
Diệp Tiêu Tiêu biết rõ bài thi của Lưu Lỗi chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, nhưng vẫn là bài thi của học sinh mình, cho dù hắn mơ ngủ đi chăng nữa, thì làm giáo viên cũng phải nghiêm túc phê bình vào trong đó.
Lưu Khoa Sinh lấy bài thi của Lưu Lỗi ở trong tập bài thi ra, cung kính đưa cho Diệp Tiêu Tiêu.
Diệp Tiêu Tiêu lấy 1 cái bút đỏ, rồi nói:
"Bài thi của Lưu Lỗi do cô chấm, các em cứ tiếp tục đi!"
Bình luận facebook