Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
Càng đi về phía trước, đường càng khó đi. Sau khi xuống khỏi đường cao tốc, thì toàn là đường đất, với chiếc xe của tôi thì không sao.
Nhưng Quách Khánh ở phía sau lại nhe răng há hồm, Cái chiếc xe Buick này mới lấy được từ trong tay Vu Văn Phong, mới chạy mấy ngàn km, cho nên nó vẫn nó xe mới, nhìn đất vàng bên ngoài bay múa, bám đầy lên xe.
Quách Khánh trong lòng âm thầm kêu khổ, sớm biết lão đại chẳng quan tâm tới mặt mũi như vậy, thì mình đã mang một chiếc xe cũ nát đi rồi.
Khi Quách Khánh còn là lão đại ở chợ bán thức ăn, thì Quách Khánh đã trích ra mấy ngàn mua một chiếc xe màu vàng, nhưng sau khi hắn có chiếc xe buick này, thì chiếc xe kia cho tiểu đệ dùng
Mà chiếc xe tải Liberation ở phía sau thì chẳng nói làm gì, ngay cả đường hầm nó cũng đi chứ đừng nói tới đường đất.
Dưới sự chỉ đường của Hà Tích Duyên, tôi chạy lòng vòng quanh sơn đại. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ không tin tưởng ở gần thành phố Tân Giang phồn hoa, lại có một thôn nhỏ tới như vậy!
Phải tới mãi buổi trưa, chúng tôi mới tới được thôn Diêm Hòa. Khi vào thôn đã gây chú ý đối với người trong thôn, ba chiếc xe hơi đồng thời xuất hiện ở thôn nhỏ, đây là lần đầu tiên!
Bọn cũng rất kinh ngạc, hôm nay không biết là ngày gì, đầu tiên có một chiếc xe con, sau đó xuất hiện tới 3 cái.
Sau khi vào thôn, chúng tôi không cách nào tiến lên được, bởi vì trong thôn chỉ toàn là đường nhỏ, hơn nữa lại còn đầy ổ trâu, ổ bò, nên chúng tôi đành phải dừng xe đi bộ vào.
"Di? Đây không phải là nha đầu của lão Hà hay sao?"
Một thôn dân mặc bố y chỉ vào Hà Tích Duyên nói.
"Thì đúng vậy, lúc nãy người kia cũng hỏi nhà lão Hà, chẳng nhẽ đây là thân thích của hắn?"
Một thôn dân cầm cuốc, nói.
"Có khi là như vậy, xem ra lão Hà được cứu rồi, nhìn mấy chiếc xe này, cho dù đem cả thôn chúng ta bán đi, cũng không mua nổi”.
Một thôn dân, nói.
"Đừng loạn nói! Cẩn thận không thì trưởng thôn lại nghe thấy!"
Thôn dân cầm cuốc nhắc nhở.
Người thôn dân kia nghe vậy, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Tôi không để ý tới nhiều chuyện như vậy, mà vội vã theo phương hướng của Hà Tích Duyên chỉ, bước nhanh tới.
Nhà của Hà Tích Duyên cũng là loại nhà tranh vách đất, tường nhà được bao bọc bởi những túi nilon, bao tải, trên mái thì lợp rơm, ngay cả ngói cũng không có!
Vừa đến nhà, Hà Tích Duyên đã chạy vào bên trong. Ở trong sân, có một phụ nữ trung niên đang thái rau, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Tích Duyên, lập tức bỏ dở công việc, kích động nói:
"Tiểu Tích, Con đã về rồi ư?"
"Mẹ, chú Lưu có ở đây không?"
Hà Tích Duyên không kịp hàn huyên, lo lắng hỏi.
"Có, có, chú Lưu đang ở trong phòng nói chuyện với cha con, mẹ cũng đang định đi mua mấy món ăn, hai người đã nhiều năm không gặp, cha con cao hứng vô cùng!"
Người phụ nữ trung niên tuy cao hứng, nhưng cũng không che giấu được sự chua xót.
Tôi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra cha tôi còn chưa đi tìm Cổ Đại Quả để lý luận! Tôi đánh giá người phụ nữ trung niên này một chút, có thể mơ hồ nhận thấy giống với Hà Tích Duyên, nhưng mà vô cùng tang thương.
Trên mặt hiện đầy nếp nhăn, nếu như căn cứ vào tuổi của Hà Tích Duyên, thì người này chỉ chừng khoảng 40 tuổi, nhưng nhìn với dáng vẻ bây giờ trông cứ như 50 tuổi!
Có thể suy luận, thời gian đã làm cho mẹ của Hà Tích Duyên già đi, cũng bởi vì chuyện vườn cây ăn quả, mà suy sụp không ít!
"Ai nha! Mải nói chuyện với Tích Duyên mà quên mất phía sau còn khách! Vị này chính là em dâu hay sao!"
Người phụ nữ trung niên thân thiết nhìn mẹ tôi, nói:
"Mau vào trong nhà đi, Tiểu Tích, con rót nước mời khách đi!"
"Không cần khách khí! Chị đã gọi em một tiếng em dâu, thì em gọi chị là chị dâu, người trong một nhà, đâu cần phải khách sáo!"
Mẹ tôi cầm tay người phụ nữ trung niên, hớn hở nói.
Cùng độ tuổi, nhưng mẹ tôi trông như một thiếu phụ còn trẻ, mà mẹ của Hà Tích Duyên thì thoạt nhìn như gấp đôi mẹ tôi vậy!
Thật ra thì kiếp trước, sau khi cha tôi nghỉ việc, thì mẹ tôi phải chịu áp lực nặng nề, gánh nặng gia đình đổ lên vai mẹ tôi, làm người già đi nhanh chóng, tâm lực đều mỏi mệt!
Chỉ trong 1 năm ngắn ngủi, mà mẹ tôi như già đi vài tuổi, nếp nhăn nhiều lên, mà tóc trắng cũng có! Nhưng mà bây giờ thì không giống, bây giờ tôi đã sống lại!
Tôi sẽ không để cho lịch sử tái diễn nữa, sau chuyện này, tôi tính toán nói cho cha mẹ tôi một số chuyện, để cho hai người có cuộc sống thoải mái, như vậy cũng được coi là làm việc hiếu!
Sau khi vào nhà, tôi thấy cha tôi đang ngồi trên giường, cạnh lò sưởi, trên đó còn có một người, hai chân đang bó bột, sau khi nhìn thấy tôi đi vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức khiển trách:
"Sao con lại tới đây? Ai bảo con tới ? Có phải mẹ con nói với con hay không? Mẹ con đâu?"
“Mẹ còn đang ở ngoài tiếp chuyện bác Hà!"
Tôi nói:
"Chúng con đã tới rồi, ngàn vạn lần đừng có lỗ mãng!"
"Cái gì mà lỗ mãng, con bảo mẹ con vào đây, sau đó mang con về, đây là chuyện của người lớn, tiểu hài tử như con thì làm được cái gì!"
Cha tôi tức giận nói.
"Chú, người đừng nóng giận, là cháu mang Lưu đại ca tới!"
Hà Tích Duyên thấy cha tôi tức giận, vội vàng thay tôi giải thích.
"Quên đi, nếu đã tối rồi, thì ở lại đây ăn cơm một bữa, sáng mai con, mẹ con và Tích Duyên về nhà trước, cha và chú Hà tới cơ quan nhà nước tố cáo hắn!"
Cha tôi phất phất tay nói.
"Cha, nếu người có lên huyện thì người ta cũng không tiếp người đâu! Hơn nữa, cái tên Cổ Đại Quả này ở đây cũng có chút bối cảnh, nếu có thể kiện hắn, thì người ta đã kiện lâu rồi!"
Tôi nói.
"Không tiếp ư? Không tiếp cha sẽ nhảy lầu, để xem họ có tiếp hay không!"
Cha tôi cố chấp nói.
"Cha, nếu cha nghĩ là nhảy lầu có thể thay đổi được ư, đến lúc đó sẽ bị coi là người làm mất An ninh trật tự, bị công an bắt giam, cái được không bù nổi cái mất, vốn là cha tới tố cáo, nhưng giờ lại biến thành người uy hiếp cơ quan nhà nước, cho nên sẽ không còn giống như trước nữa”.
"Mất an ninh trật tự? bắt giam cha? Tại sao bọn họ không đi bắt Cổ Đại Quả mà lại bắt giam cha?"
Cha tôi không tin, hỏi.
"Cổ Đại Quả làm gì, thì họ đâu có biết, còn cha tới cơ quan nhà nước nhảy lầu, thì lại khiến vạn người chú ý!"
Tôi lắc đầu, cha tôi chỉ tập trung vào phương diện kỹ thuật, còn phương diện xã hội lại biết quá ít
Cha tôi nghe tôi nói như vậy, thì lâm vào trầm tư, chú Hà trên giường nghe vậy, cũng khuyên nhủ:
"Đúng vậy, Lão Lưu! Nếu có thể kiện hắn, thì đã sớm có người kiện rồi! Không nói tới chuyện pháp luật nghiêng về phía chúng ta, nhưng chúng ta đâu có chứng cớ, muốn kiện cũng hắn quả thực là quá khó khăn! Cũng là tại tôi, kiến thức pháp luật quá ít, lại không ký hợp đồng với trưởng thôn!"
"Vậy còn chuyện cái chân bị gãy thì sao? Chẳng nhẽ lại không để cho pháp luật xử lý hay sao?"
Cha tôi tức giận nói.
"Pháp luật xử lý? Tới nơi nào để đòi pháp luật xử lý đây? Người đánh tôi đâu chỉ có một người, mà Cổ Đại Quả kia đâu có xuất hiện! Mặc dù chúng ta đều biết, người là do tên Cổ Đại Quả kia tìm đến, nhưng hắn không nhận, chúng ta có thể làm gì hắn ư?"
Chú Hà lắc đầu nói.
Tôi không khỏi âm thầm gật đầu, chú Hà nói rất đúng, chuyện này không có chứng cứ, hơn nữa ở một thôn nhỏ như vậy, quan lại bao che cho nhau, lấy lòng trưởng thôn còn không kịp, cho dù có báo án, cũng không ai điều tra.
Cho nên đối với những người như Cổ Đại Quả thì không thể nói lý được, phải dùng một số thủ đoạn ngấm ngầm. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi đem Quách Khánh tới.
Mặc dù tôi vẫn có thể dùng quan hệ với chính quyền để xử lý hắn, nhưng quá trình điều tra thì lâu dài phức tạp, không bằng giải quyết ngay cho xong.
"Các người làm sao tới được ?"
Cha tôi nhớ tới một vấn đề trọng yếu, mình đi xe taxi, tới Diêm Hòa thôn thì taxi không chịu đi vào.
Đang lúc bí, thì gặp một người cùng thôn này, nghe thấy mình nói là bạn của Hà Đại Lực, cho nên mới thuận đường cho về. Nhưng mới tới, thì chúng tôi lại chân trước chân sau theo tới đây, đúng là có chuyện kì quái.
"Cha, là con lái xe mang mọi người tới."
Tôi thẳng thắn nói.
"Lái xe? Lái xe gì?"
Cha tôi không hiểu ý của tôi.
"Cha, thật xin lỗi."
Tôi đúng là có chút toát mồ hôi:
"Con trước kia có một số chuyện giấu cha và mẹ, nhưng con không có ác ý, chỉ sợ các người không chịu nổi thôi."
"Cái gì? Con à, con không phải bị sốt đó chứ?"
Cha tôi nghi hoặc nhìn tôi.
"Cha, thật ra thì nửa năm qua con buôn bán lời không ít tiền, nhưng không dám nó với cha mẹ, con sợ hai người nghe xong sẽ không chịu nổi."
Tôi giải thích.
"Cái gì mà buôn bán lời rất nhiều tiền? Con thì kiếm được bao nhiêu tiền?"
Cha tôi hỏi.
"Cha, chuyện này không thể nói một lúc xong ngay được, tóm lại bây giờ con rất nhiều tiền, cũng rất có thế lực, chuyện của chú Hà, cứ giao cho con xử lý đi."
Tôi thấy có người ngoài ở đây, nên không nói gì thêm nữa. Bây giờ nếu tôi nói với người ngoài là tôi có vài tỷ đô, họ không coi tôi là có bệnh thần kinh mới lạ.
"Con à, con không bị bênh đó chứ? Con có phải xem phim truyền hình nhiều? Chuyện này ngay cả cha và chú Hà là người lớn, còn giải quyết không được, con chỉ là một đứa bé thì có thể làm gì?"
Cha tôi kì quái nhìn tôi nói.
"A, Cha nuôi, Lưu đại ca nói là sự thật đấy!"
Hà Tích Duyên thấy cha tôi không tin tôi, vội vàng nói:
"Lưu đại ca rất lợi hại, ngay cả cục trưởng cục công an anh ấy cũng quen!"
Cha tôi đúng là có chút khó tin nhìn tôi, cả người dường như lặng đi, cho dù tôi ngẩn ngơ, thì Hà Tích Duyên sao có thể ngẩn ngơ theo được, chuyện này tám phần là sự thật, nhưng mà vẫn còn có chút không thể tin, liền hỏi:
"Con à, con còn nhỏ, tại sao lại kiếm được nhiều tiền? Con không phải giống Cổ Đại Quả làm chuyện trái pháp luật đó chứ?"
Nhưng Quách Khánh ở phía sau lại nhe răng há hồm, Cái chiếc xe Buick này mới lấy được từ trong tay Vu Văn Phong, mới chạy mấy ngàn km, cho nên nó vẫn nó xe mới, nhìn đất vàng bên ngoài bay múa, bám đầy lên xe.
Quách Khánh trong lòng âm thầm kêu khổ, sớm biết lão đại chẳng quan tâm tới mặt mũi như vậy, thì mình đã mang một chiếc xe cũ nát đi rồi.
Khi Quách Khánh còn là lão đại ở chợ bán thức ăn, thì Quách Khánh đã trích ra mấy ngàn mua một chiếc xe màu vàng, nhưng sau khi hắn có chiếc xe buick này, thì chiếc xe kia cho tiểu đệ dùng
Mà chiếc xe tải Liberation ở phía sau thì chẳng nói làm gì, ngay cả đường hầm nó cũng đi chứ đừng nói tới đường đất.
Dưới sự chỉ đường của Hà Tích Duyên, tôi chạy lòng vòng quanh sơn đại. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ không tin tưởng ở gần thành phố Tân Giang phồn hoa, lại có một thôn nhỏ tới như vậy!
Phải tới mãi buổi trưa, chúng tôi mới tới được thôn Diêm Hòa. Khi vào thôn đã gây chú ý đối với người trong thôn, ba chiếc xe hơi đồng thời xuất hiện ở thôn nhỏ, đây là lần đầu tiên!
Bọn cũng rất kinh ngạc, hôm nay không biết là ngày gì, đầu tiên có một chiếc xe con, sau đó xuất hiện tới 3 cái.
Sau khi vào thôn, chúng tôi không cách nào tiến lên được, bởi vì trong thôn chỉ toàn là đường nhỏ, hơn nữa lại còn đầy ổ trâu, ổ bò, nên chúng tôi đành phải dừng xe đi bộ vào.
"Di? Đây không phải là nha đầu của lão Hà hay sao?"
Một thôn dân mặc bố y chỉ vào Hà Tích Duyên nói.
"Thì đúng vậy, lúc nãy người kia cũng hỏi nhà lão Hà, chẳng nhẽ đây là thân thích của hắn?"
Một thôn dân cầm cuốc, nói.
"Có khi là như vậy, xem ra lão Hà được cứu rồi, nhìn mấy chiếc xe này, cho dù đem cả thôn chúng ta bán đi, cũng không mua nổi”.
Một thôn dân, nói.
"Đừng loạn nói! Cẩn thận không thì trưởng thôn lại nghe thấy!"
Thôn dân cầm cuốc nhắc nhở.
Người thôn dân kia nghe vậy, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Tôi không để ý tới nhiều chuyện như vậy, mà vội vã theo phương hướng của Hà Tích Duyên chỉ, bước nhanh tới.
Nhà của Hà Tích Duyên cũng là loại nhà tranh vách đất, tường nhà được bao bọc bởi những túi nilon, bao tải, trên mái thì lợp rơm, ngay cả ngói cũng không có!
Vừa đến nhà, Hà Tích Duyên đã chạy vào bên trong. Ở trong sân, có một phụ nữ trung niên đang thái rau, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Tích Duyên, lập tức bỏ dở công việc, kích động nói:
"Tiểu Tích, Con đã về rồi ư?"
"Mẹ, chú Lưu có ở đây không?"
Hà Tích Duyên không kịp hàn huyên, lo lắng hỏi.
"Có, có, chú Lưu đang ở trong phòng nói chuyện với cha con, mẹ cũng đang định đi mua mấy món ăn, hai người đã nhiều năm không gặp, cha con cao hứng vô cùng!"
Người phụ nữ trung niên tuy cao hứng, nhưng cũng không che giấu được sự chua xót.
Tôi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra cha tôi còn chưa đi tìm Cổ Đại Quả để lý luận! Tôi đánh giá người phụ nữ trung niên này một chút, có thể mơ hồ nhận thấy giống với Hà Tích Duyên, nhưng mà vô cùng tang thương.
Trên mặt hiện đầy nếp nhăn, nếu như căn cứ vào tuổi của Hà Tích Duyên, thì người này chỉ chừng khoảng 40 tuổi, nhưng nhìn với dáng vẻ bây giờ trông cứ như 50 tuổi!
Có thể suy luận, thời gian đã làm cho mẹ của Hà Tích Duyên già đi, cũng bởi vì chuyện vườn cây ăn quả, mà suy sụp không ít!
"Ai nha! Mải nói chuyện với Tích Duyên mà quên mất phía sau còn khách! Vị này chính là em dâu hay sao!"
Người phụ nữ trung niên thân thiết nhìn mẹ tôi, nói:
"Mau vào trong nhà đi, Tiểu Tích, con rót nước mời khách đi!"
"Không cần khách khí! Chị đã gọi em một tiếng em dâu, thì em gọi chị là chị dâu, người trong một nhà, đâu cần phải khách sáo!"
Mẹ tôi cầm tay người phụ nữ trung niên, hớn hở nói.
Cùng độ tuổi, nhưng mẹ tôi trông như một thiếu phụ còn trẻ, mà mẹ của Hà Tích Duyên thì thoạt nhìn như gấp đôi mẹ tôi vậy!
Thật ra thì kiếp trước, sau khi cha tôi nghỉ việc, thì mẹ tôi phải chịu áp lực nặng nề, gánh nặng gia đình đổ lên vai mẹ tôi, làm người già đi nhanh chóng, tâm lực đều mỏi mệt!
Chỉ trong 1 năm ngắn ngủi, mà mẹ tôi như già đi vài tuổi, nếp nhăn nhiều lên, mà tóc trắng cũng có! Nhưng mà bây giờ thì không giống, bây giờ tôi đã sống lại!
Tôi sẽ không để cho lịch sử tái diễn nữa, sau chuyện này, tôi tính toán nói cho cha mẹ tôi một số chuyện, để cho hai người có cuộc sống thoải mái, như vậy cũng được coi là làm việc hiếu!
Sau khi vào nhà, tôi thấy cha tôi đang ngồi trên giường, cạnh lò sưởi, trên đó còn có một người, hai chân đang bó bột, sau khi nhìn thấy tôi đi vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức khiển trách:
"Sao con lại tới đây? Ai bảo con tới ? Có phải mẹ con nói với con hay không? Mẹ con đâu?"
“Mẹ còn đang ở ngoài tiếp chuyện bác Hà!"
Tôi nói:
"Chúng con đã tới rồi, ngàn vạn lần đừng có lỗ mãng!"
"Cái gì mà lỗ mãng, con bảo mẹ con vào đây, sau đó mang con về, đây là chuyện của người lớn, tiểu hài tử như con thì làm được cái gì!"
Cha tôi tức giận nói.
"Chú, người đừng nóng giận, là cháu mang Lưu đại ca tới!"
Hà Tích Duyên thấy cha tôi tức giận, vội vàng thay tôi giải thích.
"Quên đi, nếu đã tối rồi, thì ở lại đây ăn cơm một bữa, sáng mai con, mẹ con và Tích Duyên về nhà trước, cha và chú Hà tới cơ quan nhà nước tố cáo hắn!"
Cha tôi phất phất tay nói.
"Cha, nếu người có lên huyện thì người ta cũng không tiếp người đâu! Hơn nữa, cái tên Cổ Đại Quả này ở đây cũng có chút bối cảnh, nếu có thể kiện hắn, thì người ta đã kiện lâu rồi!"
Tôi nói.
"Không tiếp ư? Không tiếp cha sẽ nhảy lầu, để xem họ có tiếp hay không!"
Cha tôi cố chấp nói.
"Cha, nếu cha nghĩ là nhảy lầu có thể thay đổi được ư, đến lúc đó sẽ bị coi là người làm mất An ninh trật tự, bị công an bắt giam, cái được không bù nổi cái mất, vốn là cha tới tố cáo, nhưng giờ lại biến thành người uy hiếp cơ quan nhà nước, cho nên sẽ không còn giống như trước nữa”.
"Mất an ninh trật tự? bắt giam cha? Tại sao bọn họ không đi bắt Cổ Đại Quả mà lại bắt giam cha?"
Cha tôi không tin, hỏi.
"Cổ Đại Quả làm gì, thì họ đâu có biết, còn cha tới cơ quan nhà nước nhảy lầu, thì lại khiến vạn người chú ý!"
Tôi lắc đầu, cha tôi chỉ tập trung vào phương diện kỹ thuật, còn phương diện xã hội lại biết quá ít
Cha tôi nghe tôi nói như vậy, thì lâm vào trầm tư, chú Hà trên giường nghe vậy, cũng khuyên nhủ:
"Đúng vậy, Lão Lưu! Nếu có thể kiện hắn, thì đã sớm có người kiện rồi! Không nói tới chuyện pháp luật nghiêng về phía chúng ta, nhưng chúng ta đâu có chứng cớ, muốn kiện cũng hắn quả thực là quá khó khăn! Cũng là tại tôi, kiến thức pháp luật quá ít, lại không ký hợp đồng với trưởng thôn!"
"Vậy còn chuyện cái chân bị gãy thì sao? Chẳng nhẽ lại không để cho pháp luật xử lý hay sao?"
Cha tôi tức giận nói.
"Pháp luật xử lý? Tới nơi nào để đòi pháp luật xử lý đây? Người đánh tôi đâu chỉ có một người, mà Cổ Đại Quả kia đâu có xuất hiện! Mặc dù chúng ta đều biết, người là do tên Cổ Đại Quả kia tìm đến, nhưng hắn không nhận, chúng ta có thể làm gì hắn ư?"
Chú Hà lắc đầu nói.
Tôi không khỏi âm thầm gật đầu, chú Hà nói rất đúng, chuyện này không có chứng cứ, hơn nữa ở một thôn nhỏ như vậy, quan lại bao che cho nhau, lấy lòng trưởng thôn còn không kịp, cho dù có báo án, cũng không ai điều tra.
Cho nên đối với những người như Cổ Đại Quả thì không thể nói lý được, phải dùng một số thủ đoạn ngấm ngầm. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi đem Quách Khánh tới.
Mặc dù tôi vẫn có thể dùng quan hệ với chính quyền để xử lý hắn, nhưng quá trình điều tra thì lâu dài phức tạp, không bằng giải quyết ngay cho xong.
"Các người làm sao tới được ?"
Cha tôi nhớ tới một vấn đề trọng yếu, mình đi xe taxi, tới Diêm Hòa thôn thì taxi không chịu đi vào.
Đang lúc bí, thì gặp một người cùng thôn này, nghe thấy mình nói là bạn của Hà Đại Lực, cho nên mới thuận đường cho về. Nhưng mới tới, thì chúng tôi lại chân trước chân sau theo tới đây, đúng là có chuyện kì quái.
"Cha, là con lái xe mang mọi người tới."
Tôi thẳng thắn nói.
"Lái xe? Lái xe gì?"
Cha tôi không hiểu ý của tôi.
"Cha, thật xin lỗi."
Tôi đúng là có chút toát mồ hôi:
"Con trước kia có một số chuyện giấu cha và mẹ, nhưng con không có ác ý, chỉ sợ các người không chịu nổi thôi."
"Cái gì? Con à, con không phải bị sốt đó chứ?"
Cha tôi nghi hoặc nhìn tôi.
"Cha, thật ra thì nửa năm qua con buôn bán lời không ít tiền, nhưng không dám nó với cha mẹ, con sợ hai người nghe xong sẽ không chịu nổi."
Tôi giải thích.
"Cái gì mà buôn bán lời rất nhiều tiền? Con thì kiếm được bao nhiêu tiền?"
Cha tôi hỏi.
"Cha, chuyện này không thể nói một lúc xong ngay được, tóm lại bây giờ con rất nhiều tiền, cũng rất có thế lực, chuyện của chú Hà, cứ giao cho con xử lý đi."
Tôi thấy có người ngoài ở đây, nên không nói gì thêm nữa. Bây giờ nếu tôi nói với người ngoài là tôi có vài tỷ đô, họ không coi tôi là có bệnh thần kinh mới lạ.
"Con à, con không bị bênh đó chứ? Con có phải xem phim truyền hình nhiều? Chuyện này ngay cả cha và chú Hà là người lớn, còn giải quyết không được, con chỉ là một đứa bé thì có thể làm gì?"
Cha tôi kì quái nhìn tôi nói.
"A, Cha nuôi, Lưu đại ca nói là sự thật đấy!"
Hà Tích Duyên thấy cha tôi không tin tôi, vội vàng nói:
"Lưu đại ca rất lợi hại, ngay cả cục trưởng cục công an anh ấy cũng quen!"
Cha tôi đúng là có chút khó tin nhìn tôi, cả người dường như lặng đi, cho dù tôi ngẩn ngơ, thì Hà Tích Duyên sao có thể ngẩn ngơ theo được, chuyện này tám phần là sự thật, nhưng mà vẫn còn có chút không thể tin, liền hỏi:
"Con à, con còn nhỏ, tại sao lại kiếm được nhiều tiền? Con không phải giống Cổ Đại Quả làm chuyện trái pháp luật đó chứ?"
Bình luận facebook