• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọng Sinh Truy Mỹ Ký (1 Viewer)

  • Chương 227

Đi chưa được hai bước, cần đã cảm thấy có cái gì đó không đúng! Cái hẻm nhỏ này rõ ràng là một công trường bỏ hoang! Lại liên tưởng tới nghề nghiệp của mình, hắn biết bên cạnh bến xe lửa hiện tại là một khu nhà bỏ hoang, nói cách khác là bị phá bỏ dang dở, mà ở đây cũng có bàn tôi y của công ty mình!



Nơi này hiện nay không có một căn phòng hoàn chỉnh nào, thì sao có thể có người ở được cơ chứ? Cho dù đám cò vé lậu này trốn tránh cảnh sát, thì cũng không tới mức ở nhà lộ thiên đó chứ?



Đang trong lúc suy nghĩ, thì có mấy người từ sau lưng hắn đi ra, cần câu hoảng sợ kêu lên:



"Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?"



"Làm gì? Làm gì mày không biết hay sao?"



Cò vé lậu xoay người lại nói.



"Các người có phải muốn tiền không? Tôi... Tôi cho các người!"



Cần câu bình thường rất ngang ngược, nhưng bây giờ là thời kỳ phi thường, cần câu không muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp, cho nên muốn mau chóng đuổi đám người này đi.



"Tiền? Chúng tao không lấy tiền!"



Cò vé lậu nói:



"Các huynh đệ, trói hắn lại, chúng ta lập công lớn rồi!"



Kể từ khi cò vé lậu nhìn thấy cần câu, thì đã biết cơ hội thăng chức của mình đã tới rồi! Cho nên hắn lập tức gọi điện thoại cho đám huynh đệ, đương nhiên là dùng ám ngữ, cần câu còn tưởng hắn đang liên lạc lấy vé, nên không chút hoài nghi.



Sau đó, cần câu bị đẩy lên một chiếc xe nhỏ, chạy tới tổng bộ của Tam Thạch Bang.



Cò buôn vé lậu là một trong những tiểu đệ của Đinh Bảo Tam. Mặc dù ở bên ngoài, nhưng cũng có thể liên lạc được với bên trong. Đinh Bảo Tam vừa nghe đã bắt được cần câu, thì cao hứng vô cùng!



Người khác không biết, nhưng Đinh Bảo Tam là một nguyên lão của Tam Thạch Bang thì không thể không biết, lần bắt cầu câu này, là chỉ thị của người cao nhất trong Tam Thạch Bang! Chỉ thị của người cao nhất là gì? Đây chính là lão đại của lão đại ra lệnh.



Lúc này trên mặt của Đinh Bảo Tam như được dát vàng, Tam Thạch Bang có nhiều người như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, lại do tiểu đệ của Đinh Bảo Tam bắt được!



Sau khi tới tổng bộ của Tam Thạch Bang, thì cần câu bị dọa cho sợ tới mức không dám thở mạnh, nhìn những đại hán hung thần ác sát này, thiếu chút nữa thì tè ra quần!



Cần câu hiểu mình đã bị xã hội đen bắt lại, những lúc bình thường, cầu câu chỉ coi xã hội đen chỉ là loại đánh đấm lộn bậy. Nhưng hôm nay lại thấy được cảnh tượng như trong phim, bảo sao hắn không sợ cho được.



"Đại ca... Các người bắt tôi tới... Có chuyện gì không?"



Cần câu ấp úng hỏi.



Đinh Bảo Tam nhìn tướng mạo của cần câu, thì đi tới đạp cho hai đạp, nói:



"Mẹ kiếp, tiểu tử này tại sao đầu lại giống như con gà vậy?"



Cần câu giờ phút này nà đâu dám phản kháng! Hắn lập tức gật đầu nói:



"Đúng là tôi giống, mà không là như vậy, các vị lão đại, xin hãy thả tôi đi!"



"Thả mày? Mày tới bây giờ còn chưa biết mày đắc tội với ai à?"



Đinh Bảo Tam đi tới lại đạp thêm một cước, nhưng mà lần này dùng sức tương đối mạnh, nhất thời một bên má hắn sưng lên như cái bánh bao.



Cần câu trong lòng cũng buồn bực, điều này cũng quá là đen đủi? Tại sao xã hội đen lại tới tìm mình, mình có đắc tội với vị lão đại nào đâu?



Vốn mấy ngày trước hắn cũng đắc tội một người. Nhưng cần câu đã có người điều tra qua, những người của tiểu tử kia toàn là ở thế lực bạch đạo. Nhưng tại sao giờ này lại có xã hội đen xuất hiện.



Nhưng mà sau khi tôi xuất hiện, hắn nhanh chóng tuyệt vọng. Từ vẻ mặt sợ hãi và cung kính của Đinh Bảo Tam, cần câu hiểu, người này chính là người không nên đắc tội! Hắn hiện tại có chút hối hận, không có việc gì, lại đi nói mấy lời đê tiện, trêu chọc cái cô gái tên là Lưu Duyệt kia!



"Mày không phải nói là chúng ta cứ chờ xem hay sao?"



Tôi cười lạnh nói.



"Tôi... Đại ca... Tôi sai rồi..."



Nhưng mà không đợi cần câu nói xong, Đinh Bảo Tam đã tiến lên đạp cho hắn một đạp, mắng:



"Đại ca là để cho ngươi gọi ư ?Mẹ nó, chúng tao đều phải gọi Lỗi gia là đại gia, mày dám chơi trội. Có phải là mày to hơn tao không?"



Cần câu vội vàng sửa lời nói:



"Đại gia, tôi sai rồi..."



Nhưng mà vẫn nhận lấy một cước, Đinh Bảo Tam mắng:



"Mẹ nó, tao với mày ngang hàng phải không?"



Cần câu vội vàng vừa sửa lời nói:



"Ông... Không, tổ tông, xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi, ngài chỉ coi tôi như một cái rắm, mà thả tôi ra đi!"



Cần câu lúc này mới hiểu được, con của mình tại sao lại có kết cục thảm như vậy, hóa ra là bị người này đánh cho tàn tật! Cần câu trước kia cũng thử hỏi thăm mấy huynh đệ là ai làm chuyện này, kết quả người được nhờ nói cho hắn biết, nếu mình không muốn trở thành như con mình thì đừng có hỏi nữa!



"Thả mày? Tao có nói không thả hay sao? Mày lúc nào cũng có thể rời đi!"



Tôi nói.



"A?"



Cần câu sửng sốt, hắn không tin sẽ có chuyện tốt như vậy, đã bắt hắn mà lại có thể dễ dàng thả hắn đi hay sao?



Cần câu vội vàng dập đầu, vội vàng nói:



"Cám ơn, cám ơn!"



"Đúng rồi, nếu mày đã nói như vậy, thì tao cũng coi như cho mày một cái nhân tình, nhưng huynh đệ của Tam Thạch Bang có bỏ qua hay không thì tao không biết được."



Tôi nói:



"Tao bỏ qua cho mày, nhưng huynh đệ Tam Thạch Bang tao không quản được, tao không phải là lão đại của bọn hắn, nên bọn họ làm chuyện gì tao quản không nổi! Nếu mày xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cũng đừng trách tao không nhắc nhở trước?"



Tôi làm bộ như mình đang có lòng tốt và vô hại nói.



Cần câu lập tức buồn bã! Đây chẳng phải là đùa giỡn mình hay sao! Nghe ý của hắn, nếu mình chạy ra khỏi cửa, thì rất có khả năng vĩnh biệt cõi đời! Đầu năm nay, sự cố giao thông ngoài ý muốn nhiều như vậy, ai biết có phải do hắn cố ý hay không?.



"Ngài đừng đùa tôi nữa…tôi…tôi…tôi phải làm như thế nào ngài mới chịu bỏ qua cho tôi?"



Cần câu lắp bắp nói.



"Tao đâu có bảo là không tha, ngươi có thể đi!"



Tôi nói.



"Tôi... Xin ngài chỉ cho tôi một con đường sáng..."



Cần câu tâm tình đang dần sụp đổ.



"Đường sáng? A, mày sợ bọn họ đến tìm mày gây phiền toái đúng không? Chuyện này rất đơn giản, mày tìm một chỗ an toàn mà trốn, tao thật hoài nghi, mày có phải là não heo hay không nữa!" .Tôi nói.



Cần câu trong lòng mắng thầm, nói nhảm, việc này tao cũng biết rõ, còn cần mày nói hay sao? Nhưng mà trốn đi nơi nào đây? Nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính nói:



"Tôi đần, tôi là heo, ngài nói cho tôi biết, nơi nào là an toàn nhất."



"A... Đợi tao suy nghĩ!"



Tôi cố ý dừng lại một chút, rất chân thành nói:



"Như vậy đi, mày vào nhà giam đi, ở đó còn có cảnh sát trông coi, rất an toàn !"



Nhà giam? Cần câu sửng sốt, lập tức hiểu ra. Thở dài nói:



"Tôi biết rồi, tôi đi tự thú." Điều này vẫn còn tốt hơn so với bị đánh mà mất mạng!



"Mày đi vào rồi, thì tốt nhất đừng đi ra, bên ngoài rất nguy hiểm."



Tôi cười nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom