• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọng Sinh Truy Mỹ Ký (4 Viewers)

  • Chương 365

Ông kia cũng biết Tam Thạch bang định ra quy củ cho các hộp đêm, là không được ép người ta làm CallGirl, các cô gái phải tự nguyện. Cho nên vội vàng đem cả chuyện này giải thích rõ.



Đinh Bảo Tam cũng hiểu, vốn Dương Hân tự nguyện, bán mình trả tiền, lúc này mới không nói gì. Nhưng mà cảm thấy Hứa Nhị này rất có cá tính, cho nên muốn trả nợ cho Dương Hân.



Ông chủ kia cũng không quan tâm tới hai mươi vạn, nếu đắc tội với Đinh Bảo Tam, thì hộp đêm chắc chắn sẽ đóng cửa. Đinh Bảo Tam nói muốn trả tiền, ông chủ kia vội vàng nói không cần.



Đinh Bảo Tam cũng không có nhiều lời, thuận nước giong thuyền.



Dương Hân vốn cho là mình cùng Hứa Nhị đã xong đời, không nghĩ tới người trước mặt này nói mấy câu thì đã giải quyết xong vấn đề. Vội vàng kéo Hứa Nhị cám ơn hắn, đồng thời cám ơn ông chủ của mình.



Ông chủ kia cũng rất đau lòng vì Dương Hân là người nổi tiếng nhất, nhưng mà bảo hắn bỏ hộp đêm, hắn còn đau lòng hơn. Cho nên đem tờ giấy nợ của Dương Hân xé trước mặt mọi người.



Mà Đinh Bảo Tam thấy Hứa Nhị biết lái xe, cho nên để cho hắn tới làm cho Tập đoàn Tam Thạch. Đãi ngộ ở đây cao gấp đôi so với làm công nhân, nên Hứa Nhị cám ơn rối rít.



Dương Hân chậu vàng rửa tay, làm phụ tá trong phòng làm việc của Tập đoàn Tam Thạch, đôi vợ chồng son kiếm được việc làm như thành phần trí thức, nên đã mua được một căn hộ nhỏ, năm sau chuẩn bị kết hôn.



Mà Hứa Đại cũng đủ xui xẻo, năm đó bởi vì cứu được một đứa trẻ trong hồ nước, Hứa Đại lại chết đuối. Đáng giận nhất chính là, người nhà của đứa trẻ kia sau khi mang con rời đi, không xuất hiện lấy một lần. Mặc dù chính phủ cũng cho Hứa Đại một giấy khen. Nhưng mà người đã chết, giấy khen còn dùng làm gì!



Mà em gái của Hứa Nhị lại ra ngoài học đại học, hoàn cảnh nghèo khó, học phí lúc đầu là do hàng xóm vay mượn cho. Mà lúc này Hứa Nhị đã đi làm, tiền cung cấp hàng tháng cho em cũng tăng lên.



Nói tới đây, Hứa Nhị không khỏi có chút hạnh phúc cười, hắn tự đáy lòng luôn cám ơn ông chủ của mình.



Xem ra, Hứa Nhị vẫn chưa biết Đinh Bảo Tam hành nghề hắc đạo.



Trong lúc tán gẫu, tôi cảm thấy Hứa Nhị này là người không tệ. Mà ở Tân Giang tôi lại chưa có tài xế, lên bảo hắn tới làm tài xế cho tôi.



Trong khoảng thời gian trước, có Đỗ Tiểu Uy làm lái xe, tôi đã thành thói quen. Nếu như tự mình lái xe thì lại không thích.



Cho nên khi tôi nói chuyện này với Hứa Nhị, Hứa Nhị cũng không có ý kiến gì, bởi vì Đinh Bảo Tam lúc trước đã nói với hắn, là tuyệt đối nghe theo sự sắp xếp của tối.



Khi xe tới biệt thự, cha mẹ tôi thông qua Camera đã nhìn thấy, đều rối rít ra đón.



Đứng bên cạnh cha mẹ, nhưng tâm hồn tôi lại để lên người của tiểu mỹ nữ Hạ Nhu.



Hạ Nhu vừa nhìn thấy tôi, thì sững sờ trong chốc lát, vành mắt đã đỏ lên. Tôi vừa định hỏi thăm, không nghĩ tới Hạ Nhu lại vui mừng quá mức, chạy tới nhảy ngay vào trong lòng của tôi, giống như một con gấu trúc nhỏ vậy, ôn nhu hưng phấn nói: "Đại ca ca, rốt cục cũng gặp lại được anh!"



Tôi bị Hạ Nhu ôm trước mặt cha mẹ, cũng có chút lúng túng, nhưng mà nhìn ánh mắt của cha mẹ tôi, thì tôi cũng chẳng phải nói gì nữa. Tôi đưa tay nâng cái mông của nàng lên, làm cho nàng nhẹ hơn một chút, Hạ Nhu gắt gao ôm chặt lấy tôi, y như một con cua vậy.



"Ha hả, em trở về không nói với Đại ca ca một tiếng, làm hại tôi anh mất hết mặt mũi ở đại hôn của em rồi!"



Tôi cười nói.



"Người ta chẳng phải là muốn cho anh vui mừng hay sao! Nhưng đâu có biết anh lại quan tâm người ta như vậy... Nhưng mà người ta cũng rất cao hứng, lúc anh xuất hiện ở hôn lễ, quả thực rất hoành tráng..."



Hạ Nhu gục ở bả vai của tôi, chậm rãi nói.



"Chẳng phải anh sợ em bị tên Lôi Tiểu Long kia chiếm mất hay sao!"



Tôi vỗ vỗ cái mông nhỏ của Hạ Nhu.



"Ai nha, Đại ca ca thật hư, sao có thể đánh mông người ta!"



Hạ Nhu làm nũng nói.



Đã 3 năm rồi, bây giờ chúng tôi như một đôi tình nhân ở trong khoảng không gian riêng của mình, giống y như 3 năm trước đây.



"Đương nhiên là phải đánh em, đánh cho em biết, trong 3 năm quan Đại ca ca nhớ em như thế nào!"



Tôi nói lời này, thật là có một chút xấu hổ! Nói thật, trong 3 năm này, tôi nhớ tới nàng cũng không nhiều lắm!



"Hạ Nhu biết... Hạ cũng nhớ Đại ca ca, mỗi ngày Hạ Nhu đều nghĩ, nếu như Đại ca ca không tin, Hạ Nhu đã mang nhật ký tới, mỗi ngày Hạ Nhu đều viết và nhớ tới Đại ca ca..."



Hạ Nhu xấu hổ nói.



"Anh tin chứ, tin chứ!"



Tôi nói:



"Được rồi, chúng ta vào nhà đi, chẳng lẽ cứ đứng ở cửa mãi!"



"A! Cha nuôi mẹ nuôi đang nhìn chúng ta đấy! Ai nha, mắc cỡ chết người mà!"



Hạ Nhu vội vàng từ trên người của tôi nhảy xuống.



Cha mẹ tôi cũng không có gì, chỉ đứng một bên cười cười nhìn chúng tôi. Thật ra tôi cũng hiểu, cha mẹ tôi từ lúc đầu đã coi Hạ Nhu là con dâu tương lai!



Trong mấy bạn gái của tôi, người làm cho mẹ tôi yêu thích nhất chính là Hạ Nhu, thậm chí còn vượt qua Triệu Nhan Nghiên một chút.



Đi tới phòng khách, mẹ tôi liền đi rửa trái cây, cha tôi cũng mượn cớ đi tới phòng bếp làm cá, định làm mấy món ngon trong hôm nay, để cho chúng tôi một không gian riêng.



Mặc dù lúc chưa gặp nhau, hai người chúng tôi luôn có ngàn vạn lời, có nói cũng không hết, nhưng hiện giờ, không ai biết nói gì cả.



Tôi cùng Hạ Nhu ở trong phòng khách, hai mắt nhìn nhau.



"Hạ Nhu, mấy năm nay em ở đâu?"



Tôi tùy tiện tìm một đề tài, phá vỡ sự lúng túng của hai chúng tôi.



Mà Hạ Nhu giống như đã được mở đài, nói liên tục những chuyện trong mấy năm nay của nàng.



Vốn sau khi Hạ Nhu về nhà, thì vẫn đi học như bình thường. Nhưng mà cha nàng giám thị nàng nghiêm hơn trước kia nhiều lần, bác trai đúng là không hổ là người làm trong cục Anh ninh quốc gia, chiếu cố Hạ Nhu vô cùng cẩn thận, làm cho nàng không có cách nào hành động một mình.



Quyển 3



Chương *** : Đừng có thể hiện trước mặt mẹ



Mà nhà của tôi lại bởi vì dọn nhà, đổi điện thoại, nên Hạ Nhu không có cách nào liên hệ được với tôi cả.



Mới có hàn huyên được một lát, mẹ tôi đã rửa trái cây xong, bắt đầu nhập cuộc.



Lần này, Hạ Nhu vì muốn làm tôi bất ngờ, nhưng không nghĩ tới nhà tôi lại đổi, nên nàng tìm tới căn nhà ban đầu. May mà nhà tôi cũng không bán căn nhà cũ, mà những người ở xung quanh đều là nhân viên của công ty cha tôi, thấy Hạ Nhu tới tìm tôi, liền nhiệt tình giúp đỡ, gọi điện thoại cho cha tôi. Cha tôi nghe nói Hạ Nhu tới, vội vàng lái xe tới đón.



Hạ Nhu hỏi:



"Đại ca ca, nhà của anh hình như có tiền hơn trước kia phải không..."



"Ừ, lúc em đi đã nhắc anh là phải cố gắng! Cho nên anh đã nghe theo lời của em, kiếm thật nhiều tiền!"



Tôi gật đầu nói.



"Nhưng mà... Đây là do cha nuôi làm tổng giám đốc, chứ đâu có quan hệ gì tới anh."



Hạ Nhu kỳ quái hỏi:



"Còn nữa, cho dù nhà anh có tiền, nhưng cũng không thể ở nước Mỹ làm ra hành động lớn tới như vậy..."



"Ha hả, Đúng vậy. Những thứ em thấy chỉ là bề ngoài mà thôi, cha anh vốn quen tính tiết kiệm, chiếc xe Jetta kia đi đã được 3 năm rồi, mà còn không đổi, ha hả! Nhưng mà công ty kia đúng là sự nghiệp của cha anh, không phải của anh, công ty của anh hiện giờ còn nhiều hơn của cha anh nhiều!"



Tôi cười nói.



"A! Đại ca ca nói khoác rồi, công ty của cha nuôi là một nhánh của Tập đoàn Ánh Rạng Đông. Công ty của anh làm sao có thể nổi danh bằng chứ!" .



Hạ Nhu không tin mở trừng hai mắt nói.



"Đương nhiên, trên thế giới còn có tập đoàn nào nổi danh hơn Tập đoàn Ánh Rạng Đông đây!"



Tôi theo Hạ Nhu nói.



"Đúng vậy, hiện giờ còn có một Tập đoàn Đông Á đang nổi, nhưng so với Tập đoàn Ánh Rạng Đông vẫn còn chênh lệch!"



Hạ Nhu nói.



"Cho nên nói, công ty của cha anh làm sao so sánh được với anh, có đúng không?"



Tôi cười hỏi.



"Ừ... A! Không thể nào... Điều này sao có thể đây!"



Hạ Nhu không dám tin vào suy đoán của mình.



"Cái gì không thể nào? Con nói ra cho mẹ xem cái gì không thể?"



Lúc này mẹ tôi ở một bên nói.



"Mẹ nuôi... Chẳng lẽ nói, Tập đoàn Ánh Rạng Đông là của đại ca ca... ?"



Hạ Nhu cũng không dám tin vào những điều mình nói.



Hạ Nhu không dám tin nhìn nhìn mẹ tôi, mẹ tôi nhìn tôi một chút, tôi nhìn Hạ Nhu gật đầu, nói:



"Không sai, Hạ Nhu, em còn nhớ, khi còn ở nhà anh, thời đó anh thường loay hoay ở trên máy vi tính không ?"



Hạ Nhu gật đầu tỏ vẻ nàng còn nhớ rõ.



"Thì đó, lúc đó anh thiết kế mấy sản phẩm, bán cho công ty nổi tiếng ở nước ngoài. Sau khi có tiền, liền cùng với cha của Triệu Nhan Nghiên, cùng nhau sáng lập Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nhưng mà do anh còn là một học sinh, nên chỉ làm người đứng sau, người ngoài không biết được thân phận của anh."



Tôi giải thích.



"A! Là sự thực sao!"



Hạ Nhu nhìn tôi, nói:



"Đại ca ca... Anh làm như vậy…có phải là vì Hạ Nhu không..."



Hạ Nhu kích động và cảm động nghẹn ngào nói, nàng cho rằng tôi vì nàng nên mới làm ra sự nghiệp như thế này.



Nhưng mà tôi đúng là có chút xấu hổ, nhưng vẫn không phủ nhận, nói:



"Đúng vậy, nếu không Đại ca ca lấy cái gì để cướp em từ trong tay Lôi Tiểu Long. Cha của hắn là một đại phú hào, lấy thân phận một học sinh nghèo như trước của anh, thì đâu phải đối thủ của bọn họ! Nhưng mà giờ thì tốt rồi, em đã tới đây, bọn họ cũng không dám nói gì!"



"Đúng vậy, a... lúc nãy em còn sợ anh bị Lôi Tiểu Long làm phiền toái, nhưng giờ không cần sợ nữa rồi, ai nha. Nhưng mà Lôi Tiểu Long đâu có biết thân phận của anh, vậy thì hắn tới tìm anh phải làm sao?" H



ạ Nhu cả kinh kêu lên.



"Hắn tới tìm anh? Ha hả, anh đã không tới tìm hắn là may cho hắn rồi, nếu như hắn dám tới tìm anh, thì anh phải đòi tiền của hắn mới được!"



Tôi cười nói.



"Hắn không dám tới? Đòi tiền? Có chuyện gì vậy?"



Hạ Như thấy tôi nói như vậy, thì không hiểu.



"Ha hả, là như vậy, em nhìn cái này là hiểu ngay."



Vừa nói, tôi từ trong túi móc ra một tờ giấy đưa cho Hạ Nhu.



"Đây là cái gì?" Hạ Nhu nhận lấy, mở ra nhìn:



"Giấy giải trừ hôn ước, tôi là Lôi Tiểu Long, nay cùng Hạ Nhu... Ha ha ha! Đại ca ca, có chuyện gì thế này?"



"Cài này là do Lôi Tiểu Long tự tay viết, cho nên em không cần sợ hắn tới tìm anh. Vì để cho cha mẹ hắn có thể diện, nên anh mới không công bố ra cái này, mà có thứ này, em có thể cùng Lôi gia chân chính đoạn tuyệt quan hệ."



Tôi nói:



"Còn về phần đòi tiền, em xem tiếp sẽ biết!"



"Hóa ra là như vậy, Đại ca ca, anh thật sự là quá tốt!"



Hạ Nhu có chút cảm động, đứng lên, ôm lấy tôi, thơm một cái, sau đó mới nhìn tiếp vào cái tờ giấy kia, nói:



"2 tỷ... Đô la? ! Đại ca ca, anh cũng quá hoành tráng đấy chứ? Bác Lôi đúng là có thể lấy ra số tiền này, nhưng mà Tập đoàn Lôi thị của họ cũng sẽ gặp khó khăn!"



"Chuyện đó không phải do anh quản, nếu như họ không tìm tới anh, thì anh cũng không tính làm gì. Nếu như họ muốn đấu, anh đòi 2 tỷ này, xem họ lấy cái gì đấu với anh!"



Tôi nói.



"Dạ, những thứ này Hạ Nhu cũng không cần hiểu, em biết Đại ca ca rất tốt với em là được!"



Hạ Nhu có chút cao hứng nói:



"Nhưng mà đại ca ca phải cẩn thận, trong nhà Lôi Tiểu Long có rất nhiều cao thủ, em sợ bọn họ sẽ làm khó anh."



"Chuyện này em không cần phải lo lắng, công phu của đại ca ca mấy năm gần đây tiến bộ không ít, đoán chừng nếu như sự kiện năm đó có xảy ra, thì anh sẽ dễ dàng cho họ đi gặp Diêm vương."



Tôi tự tin nói.



"Ha hả, Đại ca ca sao lại nhắc tới chuyện kia..."



Hạ Như ngại ngùng nói.



"Nhưng mà cũng phải cám ơn bọn họ, nếu không có họ, thì sao anh lại gặp được một Hạ Nhu đáng yêu như vậy!" Tôi nhìn Hạ Nhu đỏ mặt cười, có chút thất thần.



"Đại ca ca sao lại nhìn người ta như vậy!"



Hạ Nhu càng thêm ngượng ngùng.



"Khụ khụ, không nên thể hiện trước mặt mẹ như vậy chứ!"



Thanh âm của mẹ tôi vang lên không đúng lúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom