• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọng Sinh Truy Mỹ Ký (3 Viewers)

  • Chương 415

"Ha hả, tôi tham gia thi đấu cũng chỉ vì đáp ứng một người bạn của tôi mà thôi. Nhưng mà hiện tại, đã có lý do không phải tham gia, vậy thì vì sao tôi phải tới?"



Tôi cười cười nói:



"Tôi cũng không để ý những thứ hạng này."



"Nga, vậy sao, vậy thì quá tiếc rồi!"



Cao Á Quân lắc đầu nói:



"Cậu trở về suy nghĩ một chút dù sao đây cũng là một cơ hội khó mà có được!"



"Được."



Tôi gật đầu, mặc dù trong lòng tôi đã quyết định không tham gia nữa, nhưng do phép lịch sự tôi vẫn nói như vậy.



"Nếu như cậu đồng ý thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tôi ở phòng 101.”



Cao Á Quân nói.



... ... ... ...



"Lão Lưu, tôi còn tưởng cậu không về, không đi thuê phòng hay sao!"



Đinh Văn Phong chua xót nhìn tôi nói.



"Thôi, tôi với nàng chỉ là bạn bè bình thường, thuê phòng làm cái gì, cậu nghĩ rằng tôi xấu xa giống như cậu hay sao!"



Tôi đóng kín cửa phòng, khinh bỉ nhìn Đinh Văn Phong nói.



"Không tin! Đúng rồi, tôi còn đang đói bụng, giờ chúng ta đi ăn một chút, khách sạn không cung cấp thức ăn nữa!"



Đinh Văn Phong nói.



"Cũng đúng lúc, tôi đem một số đồ nướng về, chúng ta cùng ăn!"



Tôi đem túi nhựa đưa cho Đinh Văn Phong, người này giống như quỷ chết đói đoạt ngay lập tức.



Tôi đang muốn giễu cợt Đinh Văn Phong mấy câu, thấy tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên.



Tôi nhìn điện thoại, là số máy của Vương Thư, cho là nha đầu này đã về đến nhà nên đón điện thoại nói:



"Alo, Vương Thư à, cô về tới nhà chưa?"



Đầu bên kia không có thanh âm đáp lại.



"Alo? Vương Thư?"



Tôi nghi ngờ hỏi:



"Cô tại sao không nói chuyện?"



Vẫn không có thanh âm nào.



Tôi lại hỏi mấy câu, thấy vẫn không có người nói, còn tưởng rằng lúc Vương Thư lái xe không cẩn thận chạm phải, nên cũng không để ý, đang muốn cúp điện thoại, thì nghe một giọng nam ở đầu bên kia, dùng nhật ngữ nói:



"100 triệu yên, cháu gái của cậu, chỉ cần ký một chữ, thì 100 triệu yên này đã là của cháu rồi!"



"Hừ!



" Vương Thư hừ lạnh.



Mặc dù không rõ lắm, nhưng mà tôi vẫn nghe rõ! Chẳng lẽ Vương Thư xảy ra chuyện rồi? Người đàn ông kia gọi Vương Thư là cháu gái, vậy thì hắn là Trạch Tỉnh Đằng Nhị rồi?



Tôi vội vàng nhìn Đinh Văn Phong động tác, sau đó cắm điện thoại vào loa, vặn to lên.



Chỉ nghe người nam nhân bên kia kia tiếp tục nói:



"Trong tay cháu có 25% cổ phần, cậu ra cái giá này cũng hợp lý! Cháu thử nghĩ xem, 100 triệu yên, cũng tương đương với 700 vạn tiền Trung quốc! Cháu trở lại Trung quốc có thể sống những ngày cơm không no rồi."



Bảy trăm vạn tiền Trung quốc? Tôi vốn cho là công ty của Vương gia lớn tới mức nào, hóa ra cũng chỉ như vậy!



Số tiền này đối với tôi cũng chẳng nói làm cái gì! Nhưng mà một tiểu nhân phản anh rể mình, dồn cháu gái mình thì không thể tha thứ được!



"Cậu đừng có vọng tưởng, cháu không bán, hiện giờ cậu khống chế công ty! Nhưng lương tâm của cậu cả đời sẽ cắn rứt!"



Vương Thư mở miệng cự tuyệt nói.



Tôi lắc đầu, nói chuyện cùng với lũ tiểu nhân này thì có khác gì đàn gảy tai trâu.!



"Lương tâm? Lương tâm đáng giá mấy đồng tiền? ! Những năm gần đây, Vương Đông Lâm hắn đã làm được cái gì? Chuyện của công ty hắn có quan tâm không? Hắn là chủ tịch, nhưng toàn đi đắc tội với người ta, chuyện khác đều giao cho ta! Sự phát triển của công ty trong mấy năm gần đây, không phải do Trạch Tỉnh Đằng Nhị ta làm thì ai làm?"



Trạch Tỉnh Đằng Nhị dõng dạc nói.



"Cậu... vô sỉ!"



Vương Thư quát lớn:



"Nếu như không phải có cha cháu, thì cậu đa chết từ lâu rồi!"



"Đúng vậy, ta đúng là phải cảm tạ ơn tri ngộ của Vương Đông Lâm, thì ta mới có điều kiện như ngày nay, 100 triệu này, coi như bồi thường cho Vương gia của các người đi!"



Trạch Tỉnh Đằng Nhị suy nghĩ một chút, vô sỉ nói:



"Tuy nói 100 triệu yên này là của ta, nhưng cũng là do tham ô mà có, ha ha ha!"



"Cậu... Cậu..."



Vương Thư hiển nhiên không nghĩ tới cậu của mình lại có thể vô sỉ như thế, vậy mà cha của mình trước kia lại coi hắn là người tin cẩn!



"Như thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa, Vương Thư tiểu thư?"



Trạch Tỉnh Đằng Nhị cười lạnh nói:



"Cháu nếu như không bán, thì ta sẽ đem đồ đạc trong công ty bán lấy tiền, lúc đó thì công ty chỉ còn lại một cái xác, ha ha, khi đó cổ phần của cháu sẽ trở thành giấy vụn! Dù sao công ty cũng không phải là của ta, bán đi ta mở một công ty mới !"



"..."



Vương Thư không nói gì, nhưng nghe hơi thở dồn dập trong điện thoại, hiển nhiên là nàng đang tức giận!



"Cho cháu 1 giờ suy nghĩ, nếu như không đồng ý, thì đừng trách ta không khách khí! Hừ hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hậu quả cháu tự chịu. Công ty của bạn ta là Miyamoto làm cái gì, chắc cháu cũng biết, hắc hắc, gần đây có mấy nữ nhân mới giải nghệ, còn chưa tìm được người thay thế."



Trạch Tỉnh Đằng Nhị tiếp tục nói:



"Lúc đầu đúng là không nhận ra, sau có mấy năm, cháu gái của ta lại xinh đẹp tới như vậy, tới địa phương như vậy, thì thực sự là rất ăn khách..."



"Trạch Tỉnh Đằng Nhị, ông dám! Mẹ của tôi sẽ không bỏ qua cho ông!"



Vương Thư hét lớn.



"Chị ta? Hừ hừ, chị của ta thì quản sao được chuyện của ta, nàng không phải là người của dòng họ Trạch Tỉnh nữa rồi!"



Trạch Tỉnh Đằng Nhị không thèm quan tâm nói.



Tôi vừa nghe Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói lời này, lập tức lo lắng, loại gia hỏa táng tận lương tâm này có cái mà không làm được ! Vương Thư mặc dù cùng tôi quen biết không lâu, cho dù chưa nói tới thích, nhưng mà ấn tượng không tệ, nếu như nàng gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì tôi sẽ hối hận cả đời!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom