Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418
"Ông chẳng phải là rất đắc ý hay sao, còn đem người ta xuống cả hầm ngầm!"
Tôi cười hắc hắc nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị lạnh lùng nói.
"Mày... Mày nói gì? Mày là người Trung quốc?"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe không hiểu lời nói của tôi, bởi vì tôi đang dùng Hoa ngữ.
"Hắc hắc, Trạch Tỉnh Đằng Nhị phải không? Ông làm giám đốc hình như rất thoải mái!"
Tôi dùng Nhật ngữ nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói.
"Mày là ai... Tao biết rồi, mày là người mà Vương Thư tìm tới !"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị chỉ vào người của tôi nói.
"Sai rồi, tao không phải là người mà Vương Thư tìm tới, mà là người vì Vương Thư mà tới !"
Tôi sửa cho đúng, nói.
Vậy thì có khác gì nhau, Trạch Tỉnh Đằng Nhị âm thầm ở trong lòng nói, nhưng mà hắn không dám nói ra, vì hắn thấy tôi giết đi tên tay chân thân tín của hắn, làm sao dám mở miệng nữa!
"Ách... Vương Thư đúng không, đại ca, tôi sẽ lập tức thả nó ra."
Trạch Tỉnh Đằng Nhị lập tức nói.
"Vốn tao không muốn tìm mày gây phiền toái, nhưng mà máy đã thích, vậy thì tao sẽ mang tới cho mày!"
Thả Vương Thư? Vậy thì tôi có tác dụng gì? Tôi chẳng nhẽ không biết tự mình đi cứu nàng hay sao! Trong lòng tôi cười lạnh.
"Không... Không phiền toái... Tôi nào dám để đại ca phiền toái!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị ít nhất cũng hơn ba mươi tuổi, lại có thể gọi tôi là đại ca. Nhưng mà có một tiểu đệ như thế này, thì đúng là làm mất mặt tôi.
"Mẹ kiếp! Mày nói không phiền toái, thì sẽ không có phiền toái hay sao. Mày tưởng rằng mày thả Vương Thư, thì sẽ không có chuyện gì hay sao?"
Tôi một chân dậm ở trên bàn làm việc của Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói.
Trạch Tỉnh Đằng Nhị sợ hết hồn, cho là tôi muốn đá hắn, vội vàng đem thân thể dịch chuyển về phía sau, mặt xanh lại hỏi: "Đại ca, vậy thì ngài muốn gì!"
"Cái công ty này không phải của mày, tao tới là để thu hồi nó!"
Tôi nhàn nhạt nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói.
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe xong mặt liền biến sắc, mặc dù lúc trước hắn cũng đại khái đoán được mục đích của tôi, nhưng không ngờ tôi lại nói toẹt ra như vậy!
"Ngài muốn làm gì! Công ty này là công ty tư nhân của tôi, nó được luật pháp bảo vệ!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị cố ngụy biện.
"Đương nhiên, tao sẽ không lấy không, tao sẽ cho mày tiền !"
Tôi âm hiểm cười, một cái kế hoạch ác độc hình thành ở trong đầu, nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói:
"Nói thiệt cho cho mày biết, tao là phú hào của Trung quốc, là bạn học của Vương Thư, tao theo đuổi nàng, nhưng nàng không đồng ý, đang định làm chút gì, cho nàng vui vẻ!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe tôi nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng cũng giảm bớt mấy phần. Trong mắt hắn, một người ngoại quốc như tôi cũng không thể làm gì được hắn, nên nói:
"Ngài có thể trả bao nhiêu tiền?"
"500 triệu, thế nào?"
Tôi vươn năm ngón tay hỏi.
"500 triệu"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị há to miệng dường như không tin lời của tôi.
"Sao vậy, không đủ sao? Không đủ thì có thể thêm!"
Trong lòng tôi buồn cười, cho dù là một tỷ, tôi cũng đồng ý!
"Ực, ực!" Trạch Tỉnh Đằng Nhị nuốt từng ngụm nước miếng! Năm tỷ a, công ty này giỏi lắm cũng chỉ được 300 triệu, mà phải trải qua 10 năm tích cóp mới được như vậy, huống chi trong tay hắn chỉ có 35%, nên không được bao nhiêu. Tối đa cũng chỉ hơn 100 triệu, mình trăm phương ngàn kế đoạt công ty vào trong tay, là vì thứ gì, chẳng phải là vì tiền hay sao.
Hôm nay có người chịu cho mình nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn tránh được sự quấy rầy của Vương Đông Lâm, cớ sao lại không nhận! Nhưng mà lòng tham của hắn trỗi dậy, Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe thấy còn có thể lại thêm, lập tức mở miệng nói: "Không được, tôi muốn một tỷ!"
"Được! Không thành vấn đề!"
Tôi không chút nào do dự, nói.
"A?"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị ngẩn ngơ, hắn đang nghĩ là còn phải cò kè mặc cả với tôi, không ngờ tôi lại đáp ứng, biết thế thì nói giá cao hơn một chút!
Bất quá bây giờ có một tỷ cũng làm cho Trạch Tỉnh Đằng Nhị rất thỏa mãn, cả đời hắn có kiếm tiền, cũng không nhiều như vậy.
"Đồng ý!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị sợ tôi sẽ đổi ý, vội vàng nói.
"Tốt, đã trễ thế này, tao không thể chuyển khoản cho mày, như vậy đi, mày đem số tài khoản nói cho tao biết, tao sẽ dùng điện thoại chuyển khoản!"
Tôi nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói.
"Không thành vấn đề!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị không một chút hoài nghi, lấy ra số tài khoản của mình ở trong tủ, nói:
"Đây là số tài khoản!"
"Được rồi!"
Vừa nói, tôi lấy điện thoại di động ra, tùy tiện bấm một cái mã số, sau đó nhấn vài động tác nữa, nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói:
"Được rồi, mày có thể kiểm tra!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, khi hắn nghe nói trong tài khoản của mình có hơn 1 tỷ, thì miệng cười như nở hoa, không nói hai lời, cầm lấy bút ký chuyển nhượng cổ phần, sau đó đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy đút vào trong ngực, nhưng trong lòng thì cười thầm, đợi tới ngày mai thì mày khóc đi!
Mới vừa rồi, tôi vô thanh vô tức, dùng dị năng tạo một tinh thần ấn ký trong đầu của Trạch Tỉnh Đằng Nhị, giống như có tác dụng thôi miên, hắn tưởng mình gọi điện thoại và đã được chuyển tiền. Chính là bởi vì như vậy, Trạch Tỉnh Đằng Nhị mới ký chuyển giao cổ phần.
Xem ra kết quả rất tốt đẹp, nghĩ tới điệu bộ của Vương Đông Lâm, trong lòng tôi cũng có chút buồn cười.
Nhưng khi nghĩ tới Vương Thư... Không đúng, Đinh Văn Phong sao lại đi lâu như vậy, mà không có chút tin tức nào?
Tôi cười hắc hắc nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị lạnh lùng nói.
"Mày... Mày nói gì? Mày là người Trung quốc?"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe không hiểu lời nói của tôi, bởi vì tôi đang dùng Hoa ngữ.
"Hắc hắc, Trạch Tỉnh Đằng Nhị phải không? Ông làm giám đốc hình như rất thoải mái!"
Tôi dùng Nhật ngữ nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói.
"Mày là ai... Tao biết rồi, mày là người mà Vương Thư tìm tới !"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị chỉ vào người của tôi nói.
"Sai rồi, tao không phải là người mà Vương Thư tìm tới, mà là người vì Vương Thư mà tới !"
Tôi sửa cho đúng, nói.
Vậy thì có khác gì nhau, Trạch Tỉnh Đằng Nhị âm thầm ở trong lòng nói, nhưng mà hắn không dám nói ra, vì hắn thấy tôi giết đi tên tay chân thân tín của hắn, làm sao dám mở miệng nữa!
"Ách... Vương Thư đúng không, đại ca, tôi sẽ lập tức thả nó ra."
Trạch Tỉnh Đằng Nhị lập tức nói.
"Vốn tao không muốn tìm mày gây phiền toái, nhưng mà máy đã thích, vậy thì tao sẽ mang tới cho mày!"
Thả Vương Thư? Vậy thì tôi có tác dụng gì? Tôi chẳng nhẽ không biết tự mình đi cứu nàng hay sao! Trong lòng tôi cười lạnh.
"Không... Không phiền toái... Tôi nào dám để đại ca phiền toái!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị ít nhất cũng hơn ba mươi tuổi, lại có thể gọi tôi là đại ca. Nhưng mà có một tiểu đệ như thế này, thì đúng là làm mất mặt tôi.
"Mẹ kiếp! Mày nói không phiền toái, thì sẽ không có phiền toái hay sao. Mày tưởng rằng mày thả Vương Thư, thì sẽ không có chuyện gì hay sao?"
Tôi một chân dậm ở trên bàn làm việc của Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói.
Trạch Tỉnh Đằng Nhị sợ hết hồn, cho là tôi muốn đá hắn, vội vàng đem thân thể dịch chuyển về phía sau, mặt xanh lại hỏi: "Đại ca, vậy thì ngài muốn gì!"
"Cái công ty này không phải của mày, tao tới là để thu hồi nó!"
Tôi nhàn nhạt nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói.
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe xong mặt liền biến sắc, mặc dù lúc trước hắn cũng đại khái đoán được mục đích của tôi, nhưng không ngờ tôi lại nói toẹt ra như vậy!
"Ngài muốn làm gì! Công ty này là công ty tư nhân của tôi, nó được luật pháp bảo vệ!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị cố ngụy biện.
"Đương nhiên, tao sẽ không lấy không, tao sẽ cho mày tiền !"
Tôi âm hiểm cười, một cái kế hoạch ác độc hình thành ở trong đầu, nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói:
"Nói thiệt cho cho mày biết, tao là phú hào của Trung quốc, là bạn học của Vương Thư, tao theo đuổi nàng, nhưng nàng không đồng ý, đang định làm chút gì, cho nàng vui vẻ!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe tôi nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng cũng giảm bớt mấy phần. Trong mắt hắn, một người ngoại quốc như tôi cũng không thể làm gì được hắn, nên nói:
"Ngài có thể trả bao nhiêu tiền?"
"500 triệu, thế nào?"
Tôi vươn năm ngón tay hỏi.
"500 triệu"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị há to miệng dường như không tin lời của tôi.
"Sao vậy, không đủ sao? Không đủ thì có thể thêm!"
Trong lòng tôi buồn cười, cho dù là một tỷ, tôi cũng đồng ý!
"Ực, ực!" Trạch Tỉnh Đằng Nhị nuốt từng ngụm nước miếng! Năm tỷ a, công ty này giỏi lắm cũng chỉ được 300 triệu, mà phải trải qua 10 năm tích cóp mới được như vậy, huống chi trong tay hắn chỉ có 35%, nên không được bao nhiêu. Tối đa cũng chỉ hơn 100 triệu, mình trăm phương ngàn kế đoạt công ty vào trong tay, là vì thứ gì, chẳng phải là vì tiền hay sao.
Hôm nay có người chịu cho mình nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn tránh được sự quấy rầy của Vương Đông Lâm, cớ sao lại không nhận! Nhưng mà lòng tham của hắn trỗi dậy, Trạch Tỉnh Đằng Nhị nghe thấy còn có thể lại thêm, lập tức mở miệng nói: "Không được, tôi muốn một tỷ!"
"Được! Không thành vấn đề!"
Tôi không chút nào do dự, nói.
"A?"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị ngẩn ngơ, hắn đang nghĩ là còn phải cò kè mặc cả với tôi, không ngờ tôi lại đáp ứng, biết thế thì nói giá cao hơn một chút!
Bất quá bây giờ có một tỷ cũng làm cho Trạch Tỉnh Đằng Nhị rất thỏa mãn, cả đời hắn có kiếm tiền, cũng không nhiều như vậy.
"Đồng ý!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị sợ tôi sẽ đổi ý, vội vàng nói.
"Tốt, đã trễ thế này, tao không thể chuyển khoản cho mày, như vậy đi, mày đem số tài khoản nói cho tao biết, tao sẽ dùng điện thoại chuyển khoản!"
Tôi nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói.
"Không thành vấn đề!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị không một chút hoài nghi, lấy ra số tài khoản của mình ở trong tủ, nói:
"Đây là số tài khoản!"
"Được rồi!"
Vừa nói, tôi lấy điện thoại di động ra, tùy tiện bấm một cái mã số, sau đó nhấn vài động tác nữa, nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói:
"Được rồi, mày có thể kiểm tra!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, khi hắn nghe nói trong tài khoản của mình có hơn 1 tỷ, thì miệng cười như nở hoa, không nói hai lời, cầm lấy bút ký chuyển nhượng cổ phần, sau đó đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy đút vào trong ngực, nhưng trong lòng thì cười thầm, đợi tới ngày mai thì mày khóc đi!
Mới vừa rồi, tôi vô thanh vô tức, dùng dị năng tạo một tinh thần ấn ký trong đầu của Trạch Tỉnh Đằng Nhị, giống như có tác dụng thôi miên, hắn tưởng mình gọi điện thoại và đã được chuyển tiền. Chính là bởi vì như vậy, Trạch Tỉnh Đằng Nhị mới ký chuyển giao cổ phần.
Xem ra kết quả rất tốt đẹp, nghĩ tới điệu bộ của Vương Đông Lâm, trong lòng tôi cũng có chút buồn cười.
Nhưng khi nghĩ tới Vương Thư... Không đúng, Đinh Văn Phong sao lại đi lâu như vậy, mà không có chút tin tức nào?
Bình luận facebook