Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442
Vương Đại Niên không những bị hạ chức,mà còn bị xử lý kỷ luật, nhưng đó chỉ là xử lý trong cơ quan. Ở ngoài đời hắn còn bị một nhóm người đánh cho một trận, tới nỗi phải nhập viện, nhưng đố bảo hắn cũng không dám đi báo án.
Đương nhiên, những chuyện này là về sau.
Tôi và Triệu Nhan Nghiên trở lại Bắc Kinh.
Mà hôm nay, vừa mới là thứ bảy! Khi máy bay hạ cánh, vừa mở điện thoại di động, Hứa Tuyết Quân đã gọi điện thoại tới.
"Lưu Lỗi, tôi là Hứa Tuyết Quân. Anh đã trở lại chưa?"
"Tuyết Quân, tôi mới xuống máy bay!"
"A? Tôi định nói về chuyện kia..."
"Không thành vấn đề, chẳng phải là tối nay làm bạn trai cô hay sao!"
"... Ừ."
Hứa Tuyết Quân nghe thấy tôi nói "làm bạn trai", thì trong lòng khẩn trương, vốn có nhiều lời muốn nói, nhưng giờ lại biến đi đâu mất rồi.
"Hiện tại đã là 1h, tôi về nhà tắm rửa, chừng 3h tôi đợi cô ở trường học, cô có tới được không?" Tôi nhìn đồng hồ hỏi.
"Được, có thể! Họp lớp 6h mới bắt đầu mà!"
Hứa Tuyết Quân nói.
"Vậy được rồi, vậy chúng ta 3h gặp mặt ở trường."
Cúp điện thoại, Triệu Nhan Nghiên tuy đã nhìn thấu, nhưng vẫn có chút tò mò hỏi:
"Lão công, anh lại làm bạn trai của ai vậy?"
Triệu Nhan Nghiên mặc dù hiếu kỳ như những cô gái khác. Thế nhưng khi tôi nói chuyện với người khác, nàng cũng không nghe trộm, cho dù có hỏi, cũng vẫn tôn trọng tôi, nếu tôi không muốn nói, thì sẽ không hỏi nhiều.
Thế nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì, huống chi Triệu Nhan Nghiên đối với tôi lại vô cùng khoan hồng độ lượng, vừa hỏi tôi làm bạn trai của ai, mà lại không giận hờn, thế gian kiếm mấy người được như vậy?
"Là Hứa Tuyết Quân."
Tôi thành thật nói.
"Hứa Tuyết Quân? A... Hóa ra là nàng! Nha đầu kia lúc ăn cơm lần trước, em đã cảm thấy nàng có ý với anh, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã hỏi anh có làm bạn trai không rồi!"
Triệu Nhan Nghiên kinh ngạc nói.
Tôi nghe xong, có chút dở khóc dở cười nói:
"Nhan nghiên, sự tình không phải như em nghĩ đâu..."
"A, anh vội biện minh cái gì, em không tức giận đâu!"
Triệu Nhan Nghiên có chút đùa giỡn cười nói.
"Anh không biện minh, chúng ta ở với nhau thời gian dài như vậy rồi, anh có biện minh với em bao giờ chưa!" Tôi lắc đầu nói: "Kỳ thực sự tình là như vậy..."
Vì vậy tôi đem chuyện Hứa Tuyết Quân nói cho Triệu Nhan Nghiên nghe một lần.
"Hóa ra là như vậy, là em suy nghĩ nhiều rồi, ha hả..."
Triệu Nhan Nghiên có chút xấu hổ nói.
"Vậy là sao! Sao em lại suy nghĩ nhiều!"
Tôi nói.
"Cũng chưa chắc đâu, đừng có đóng giả hóa thật!"
Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái nói.
Tôi... Tôi còn cách nào nữa, ai bảo tôi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, là đối tượng trong lòng của các cô gái đây.
Do tôi với Triệu Nhan Nghiên không có thông báo với ai là chúng tôi trở lại, nên khi về tới nhà, ở trong phòng không có một ai! Mà những người giúp việc thì bị cho nghỉ sạch, các nàng nói rằng, nhiều người như vậy, còn không làm được hay sao. Loại công việc như nữ công gia chánh là thích hợp với con gái nhất.
Hôm nay tôi có không mặc quần áo, trần truồng chạy, cũng không có ai nói gì.
Trần Vi Nhi tuy rằng xuất thân bần hàn, thế nhưng do ở với tôi lâu năm, nên cũng không còn tiết kiệm như trước. Nhưng... ít nhất ... nàng càng ngày càng nổi danh về khí chất.
Mà chuyện của tôi, ngoại trừ Triệu Nhan Nghiên, không có ai biết tôi làm cái gì.
Mà tôi đối với các nàng, không ngăn cản chuyện gì cả. Ở trong mắt của tôi, bồi dưỡng khí chất quý tộc cũng tốt, nếu như các nàng không muốn thay đổi, thì tôi cũng sẽ không yêu cầu, tôi chỉ thích con người tự nhiên của các nàng, gò bó, khuôn phép thì mất đi cái vẻ đẹp tự nhiên.
Với thân phận và địa vị bây giờ của tôi, ở trên thế giới này có rất ít thứ có thể làm cho tôi động tâm. Cũng không có gì có thể áp chế tôi, khi tôi muốn làm chuyện gì. Tôi căn bản không cần lo ánh mắt của người khác thế nào, đôi khi giả trư ăn cọp lại thoải mái.
"Nhan nghiên, giúp anh tìm một cái áo ngủ, sau đó mở nước tắm"
Tôi hướng về Triệu Nhan Nghiên nháy mắt.
Triệu Nhan Nghiên sắc mặt đỏ lên, lập tức hiểu ý. Tôi và Triệu Nhan Nghiên đã có hẹn ước ngầm với nhau, nhưng khi trở lại Tân Giang, thì lại vướng khách khứa, tôi và Triệu Nhan Nghiên cũng không thân cận được nhiều, nay có có cơ hội như vậy, chúng tôi sao có thể buông tha được đây!
Tiến nhập phòng tắm không bao lâu, Triệu Nhan Nghiên cũng mặc áo tắm đi đến. Triệu Nhan Nghiên và tôi làm chuyện này đã không còn ngượng ngùng, nhưng lại mang sắc thái thành thục hơn trước.
Triệu Nhan Nghiên nhẹ nhàng cởi áo tắm, làm hiển lộ ngọc thể trắng như tuyết. Thân hình nha đầu này càng lúc càng đầy đặn và hấp dẫn giống như Nhan Nghiên mà kiếp trước tôi biết.
Xem những lý luận trên Internet mới biết, nữ nhân khi đã có nam nhân chăm sóc, thì mọi thứ đều phát triển tốt tươi.
"Lão công, nhìn cái gì đấy? Em có đẹp không?"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi thẳng ngơ ngác nhìn nàng, mỉm cười, còn cố ý đem bộ ngực đang nuôi hi vọng vượt qua Vi Nhi, ưỡn lên một cái.
Người ta nói, nam nhân có lão bà lâu ngày, thì sẽ mất đi thú tính, nhưng tôi đã chứng minh, chuyện đó toàn là chuyện vứt đi! Nếu như mất đi thú tính thì tại sao tôi lại hưng phấn tới như vậy.
Trong lịch sử chẳng có chuyện, trong 3000 phi tần ở Hậu cung, hoàng đế đôi khi chỉ súng ái có một người thôi hay sao.
Đương nhiên, những chuyện này là về sau.
Tôi và Triệu Nhan Nghiên trở lại Bắc Kinh.
Mà hôm nay, vừa mới là thứ bảy! Khi máy bay hạ cánh, vừa mở điện thoại di động, Hứa Tuyết Quân đã gọi điện thoại tới.
"Lưu Lỗi, tôi là Hứa Tuyết Quân. Anh đã trở lại chưa?"
"Tuyết Quân, tôi mới xuống máy bay!"
"A? Tôi định nói về chuyện kia..."
"Không thành vấn đề, chẳng phải là tối nay làm bạn trai cô hay sao!"
"... Ừ."
Hứa Tuyết Quân nghe thấy tôi nói "làm bạn trai", thì trong lòng khẩn trương, vốn có nhiều lời muốn nói, nhưng giờ lại biến đi đâu mất rồi.
"Hiện tại đã là 1h, tôi về nhà tắm rửa, chừng 3h tôi đợi cô ở trường học, cô có tới được không?" Tôi nhìn đồng hồ hỏi.
"Được, có thể! Họp lớp 6h mới bắt đầu mà!"
Hứa Tuyết Quân nói.
"Vậy được rồi, vậy chúng ta 3h gặp mặt ở trường."
Cúp điện thoại, Triệu Nhan Nghiên tuy đã nhìn thấu, nhưng vẫn có chút tò mò hỏi:
"Lão công, anh lại làm bạn trai của ai vậy?"
Triệu Nhan Nghiên mặc dù hiếu kỳ như những cô gái khác. Thế nhưng khi tôi nói chuyện với người khác, nàng cũng không nghe trộm, cho dù có hỏi, cũng vẫn tôn trọng tôi, nếu tôi không muốn nói, thì sẽ không hỏi nhiều.
Thế nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì, huống chi Triệu Nhan Nghiên đối với tôi lại vô cùng khoan hồng độ lượng, vừa hỏi tôi làm bạn trai của ai, mà lại không giận hờn, thế gian kiếm mấy người được như vậy?
"Là Hứa Tuyết Quân."
Tôi thành thật nói.
"Hứa Tuyết Quân? A... Hóa ra là nàng! Nha đầu kia lúc ăn cơm lần trước, em đã cảm thấy nàng có ý với anh, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã hỏi anh có làm bạn trai không rồi!"
Triệu Nhan Nghiên kinh ngạc nói.
Tôi nghe xong, có chút dở khóc dở cười nói:
"Nhan nghiên, sự tình không phải như em nghĩ đâu..."
"A, anh vội biện minh cái gì, em không tức giận đâu!"
Triệu Nhan Nghiên có chút đùa giỡn cười nói.
"Anh không biện minh, chúng ta ở với nhau thời gian dài như vậy rồi, anh có biện minh với em bao giờ chưa!" Tôi lắc đầu nói: "Kỳ thực sự tình là như vậy..."
Vì vậy tôi đem chuyện Hứa Tuyết Quân nói cho Triệu Nhan Nghiên nghe một lần.
"Hóa ra là như vậy, là em suy nghĩ nhiều rồi, ha hả..."
Triệu Nhan Nghiên có chút xấu hổ nói.
"Vậy là sao! Sao em lại suy nghĩ nhiều!"
Tôi nói.
"Cũng chưa chắc đâu, đừng có đóng giả hóa thật!"
Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái nói.
Tôi... Tôi còn cách nào nữa, ai bảo tôi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, là đối tượng trong lòng của các cô gái đây.
Do tôi với Triệu Nhan Nghiên không có thông báo với ai là chúng tôi trở lại, nên khi về tới nhà, ở trong phòng không có một ai! Mà những người giúp việc thì bị cho nghỉ sạch, các nàng nói rằng, nhiều người như vậy, còn không làm được hay sao. Loại công việc như nữ công gia chánh là thích hợp với con gái nhất.
Hôm nay tôi có không mặc quần áo, trần truồng chạy, cũng không có ai nói gì.
Trần Vi Nhi tuy rằng xuất thân bần hàn, thế nhưng do ở với tôi lâu năm, nên cũng không còn tiết kiệm như trước. Nhưng... ít nhất ... nàng càng ngày càng nổi danh về khí chất.
Mà chuyện của tôi, ngoại trừ Triệu Nhan Nghiên, không có ai biết tôi làm cái gì.
Mà tôi đối với các nàng, không ngăn cản chuyện gì cả. Ở trong mắt của tôi, bồi dưỡng khí chất quý tộc cũng tốt, nếu như các nàng không muốn thay đổi, thì tôi cũng sẽ không yêu cầu, tôi chỉ thích con người tự nhiên của các nàng, gò bó, khuôn phép thì mất đi cái vẻ đẹp tự nhiên.
Với thân phận và địa vị bây giờ của tôi, ở trên thế giới này có rất ít thứ có thể làm cho tôi động tâm. Cũng không có gì có thể áp chế tôi, khi tôi muốn làm chuyện gì. Tôi căn bản không cần lo ánh mắt của người khác thế nào, đôi khi giả trư ăn cọp lại thoải mái.
"Nhan nghiên, giúp anh tìm một cái áo ngủ, sau đó mở nước tắm"
Tôi hướng về Triệu Nhan Nghiên nháy mắt.
Triệu Nhan Nghiên sắc mặt đỏ lên, lập tức hiểu ý. Tôi và Triệu Nhan Nghiên đã có hẹn ước ngầm với nhau, nhưng khi trở lại Tân Giang, thì lại vướng khách khứa, tôi và Triệu Nhan Nghiên cũng không thân cận được nhiều, nay có có cơ hội như vậy, chúng tôi sao có thể buông tha được đây!
Tiến nhập phòng tắm không bao lâu, Triệu Nhan Nghiên cũng mặc áo tắm đi đến. Triệu Nhan Nghiên và tôi làm chuyện này đã không còn ngượng ngùng, nhưng lại mang sắc thái thành thục hơn trước.
Triệu Nhan Nghiên nhẹ nhàng cởi áo tắm, làm hiển lộ ngọc thể trắng như tuyết. Thân hình nha đầu này càng lúc càng đầy đặn và hấp dẫn giống như Nhan Nghiên mà kiếp trước tôi biết.
Xem những lý luận trên Internet mới biết, nữ nhân khi đã có nam nhân chăm sóc, thì mọi thứ đều phát triển tốt tươi.
"Lão công, nhìn cái gì đấy? Em có đẹp không?"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi thẳng ngơ ngác nhìn nàng, mỉm cười, còn cố ý đem bộ ngực đang nuôi hi vọng vượt qua Vi Nhi, ưỡn lên một cái.
Người ta nói, nam nhân có lão bà lâu ngày, thì sẽ mất đi thú tính, nhưng tôi đã chứng minh, chuyện đó toàn là chuyện vứt đi! Nếu như mất đi thú tính thì tại sao tôi lại hưng phấn tới như vậy.
Trong lịch sử chẳng có chuyện, trong 3000 phi tần ở Hậu cung, hoàng đế đôi khi chỉ súng ái có một người thôi hay sao.
Bình luận facebook