Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461
Tôi thấy Dư quản lý, nhẹ nhàng nhìn hắn khoát tay áo, Dư quản lý hiểu ý nhìn tôi gật đầu, sau đó hướng Sở cao đi đến.
“Sở tổng, hoan nghênh quang lâm, ngài là danh nhân thương giới, tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn!”
Dư quản lý mỉm cười nói.
“Làm gì có, chúng tôi đặt phòng ở nơi này, may mà có Dư quản lý thu xếp!”
Sở Cao khách khí nói.
“Khách hàng là thượng đế, mọi người là thượng đế của chúng tôi, tới đây, mọi người mời vào…”
Dư quản lý nhiệt tình nói.
NGười được hắn nhiệt tình như thế này cũng không phải là nhiều, nguyên nhân là những người như Sở Cao có thể kéo thêm nhiều người nữa về.
Đồng thời cũng còn một nguyên nhân khác, đó là do tôi có mặt ở đây.
“Sở tổng, người thấy nên ăn trước hay là đi giải trí trước?”
Dư quản lý nói.
Sở Cao giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nói:
“Hiện giờ thời san còn sớm, buổi trưa chúng tôi ăn ở công ty rồi, hiện giờ nên đi giải trí một chút!”
Người của công ty đều hưởng ứng, bởi vì thức ăn của căng tin cũng rất ngon, hiện giờ mọi người vẫn còn no, cho nên không cách nào ăn ngon miệng được!
“Dư quản lý, ở chỗ các ông có những trò giải trí gì? Giới thiệu cho chúng tôi một chút”
SỞ Cao vưa đi vừa nói.
“Ha hả, ngài hỏi đúng người rồi đó, thôn chúng tôi tuy rằng không phải trò nào cũng có, nhưng cũng đứng thứ nhất thứ nhì ở Bắc Kinh này! ở nơi này có bể bơi, có tập thể hình, bảo phổ cầu, Taiwan Special, big C game, sàn nhảy, phòng bài, ở phía sau thôn còn có ao cá….”
Dư quản lý giới thiệu.
“Chúng tôi trước tiên chơi cái gì? Mọi người nói một chút?”
Sở Cao xoay người lại hỏi những người khác.
“Các người ở chỗ này chẳng phải là có sòng bài hay sao, tại sao lại không nói tới?”
Lý Hiểu Cường bỗng nhiên mở miệng nói.
Dư quản lý sửng sốt nhưng lập tức khôi phục bình thường, sau đó nhỏ giọng nói:
“Vị tiên sinh này hình như từng tham dự ở đây, đúng vậy. Nơi này chúng tôi còn có sòng bạc!”
Đánh bạc thì không được phép, thế nhưng ở trong những khách sạn lớn, các làng du lịch đều thiết lập những sòng bạc nhỏ, mà theo Dư quản lý thì đó là những hoạt động giải trí.
Tuy rằng không được lớn như Ma Cao, nhưng cũng không có nghĩa là không có đủ những trò ở bên đó, thậm chí còn có một số người lợi hại từ bên đó sang đặc huấn, hoặc phục vụ những người có đẳng cấp thế giời. Bởi vậy mới có rất nhiều phú thương không cần tới Ma Cao đánh bạc, ở đây họ cũng kiếm được niềm vui.
Người hoạt động ngành nghề này ở Bắc Kinh chỉ có khoảng hơn 10 người, đại bộ phận đều trong tay của Tam Thạch Bang, những nhà khác nếu như không có chân trong hắc đạo hoặc bạch đạo thì rất khó làm ăn trong lĩnh vực này.
Sở Cao liếc mắt nhìn Lý Hiểu Cường, nhưng không nói gì. Lý Hiểu Cương trước khi tới tập đoàn, đã ở Bắc Kinh lăn lộn hơn 10 năm rồi. Có là khách quen của những nơi như thế này…thì cũng không có gì là kỳ quái.
Mà những người khác thì chưa từng tiếp xúc qua những loại này, thấy Dư quản lý nói như vậy, thì đương nhiên là muốn tới xem như thế nào.
Sở Cao thấy mọi người vui vẻ đồng ý tới sòng bạc, thì cũng không ngăn cản. Bản thân Sở Cao thì cũng ham vui, nhưng do địa vị khác nên bình thường rất ít thể hiện, bình thường hắn cũng không ham mê lớn vào những trò bài bạc như thế này.
Hắn lần trước đi Nga, cũng được khách hàng mời vào những nơi như thế này, lúc đó chỉ là xã giao, chời vài ván rồi không chơi tiếp nữa.
“Vậy thì đi xem, nhưng tôi nói trước, Jeton là do mọi người tự đổi, với lại công ty của chúng tôi ít tiền, chỉ chơi nhỏ thôi đấy!”
Sở Cao cười nói.
“Sở tổng nói đùa, nơi này chỉ là giải trí, có 100 đồng đổi Jeton cũng được!”
Dư quản lý nói.
Lần trước tôi tới nơi này, cũng đâu nghe nơi này có sòng bạc, mà Lý Hiểu Cương hiển nhiên lại biết, thì chắc chắn từng thường tới đây chơi.
Mọi người dưới sự hướng dẫn của Dư quản lý cùng nhau đi vào trong sòng bạc, nhưng tới thời khắc đổi Jeton, ai trong họ cũng đổi chừng hơn 1000, điều này làm cho Dương Mân có chút khó khăn.
Vốn là một người con gái, nàng cũng không thích đánh bạc, nhưng mà người ta tới là để giải trí, hiện tại tiêu sài vào việc vô ích này, nàng cũng cảm thấy tiếc.
Khi tới lượt Lý Hiểu Cương, đổi Jeton, hắn ném ra một chi phiếu, nói:
“Trước tiên đổi 1 vạn đi”
“Được tiên sinh”
Phục vụ sinh thành thạo đổi tiền cho Lý Hiểu Cương!
Sau đó Lý Hiểu Cương nhìn Sở Cao nói:
“Sở tổng, cứ tính cho tôi đi”
“Chuyện này không tốt lắm đâu, đây là công ty đi giải trí, sao có thể để cho cậu trả tiền…”
Sở Cao từ chối nói.
“Chuyện này thì có tính là gì, ngài là lãnh đạo, tôi là nhân viên làm như vậy cũng là đương nhiên!”
Xem ra Lý Hiểu Cương cũng là cao thủ đánh bạc.
Sở Cao cũng không từ chối nữa, nếu như tiếp tục thì sẽ làm cho hắn mất mặt. Sở Cao liếc mắt nhìn tôi, thấy tôi không có gì đặc biệt, mới mặc kệ không nói gì nữa.
Lý Hiểu Cương cũng là một người có năng lực, nhưng đối với tôi có chút thù địch, hình như là vì Dương Mân.
“Dương Mân, tính cho tôi đi!”
Lý Hiểu Cương lại cầm 1000 Jeton đưa cho Dương Mân
“Sở tổng, hoan nghênh quang lâm, ngài là danh nhân thương giới, tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn!”
Dư quản lý mỉm cười nói.
“Làm gì có, chúng tôi đặt phòng ở nơi này, may mà có Dư quản lý thu xếp!”
Sở Cao khách khí nói.
“Khách hàng là thượng đế, mọi người là thượng đế của chúng tôi, tới đây, mọi người mời vào…”
Dư quản lý nhiệt tình nói.
NGười được hắn nhiệt tình như thế này cũng không phải là nhiều, nguyên nhân là những người như Sở Cao có thể kéo thêm nhiều người nữa về.
Đồng thời cũng còn một nguyên nhân khác, đó là do tôi có mặt ở đây.
“Sở tổng, người thấy nên ăn trước hay là đi giải trí trước?”
Dư quản lý nói.
Sở Cao giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nói:
“Hiện giờ thời san còn sớm, buổi trưa chúng tôi ăn ở công ty rồi, hiện giờ nên đi giải trí một chút!”
Người của công ty đều hưởng ứng, bởi vì thức ăn của căng tin cũng rất ngon, hiện giờ mọi người vẫn còn no, cho nên không cách nào ăn ngon miệng được!
“Dư quản lý, ở chỗ các ông có những trò giải trí gì? Giới thiệu cho chúng tôi một chút”
SỞ Cao vưa đi vừa nói.
“Ha hả, ngài hỏi đúng người rồi đó, thôn chúng tôi tuy rằng không phải trò nào cũng có, nhưng cũng đứng thứ nhất thứ nhì ở Bắc Kinh này! ở nơi này có bể bơi, có tập thể hình, bảo phổ cầu, Taiwan Special, big C game, sàn nhảy, phòng bài, ở phía sau thôn còn có ao cá….”
Dư quản lý giới thiệu.
“Chúng tôi trước tiên chơi cái gì? Mọi người nói một chút?”
Sở Cao xoay người lại hỏi những người khác.
“Các người ở chỗ này chẳng phải là có sòng bài hay sao, tại sao lại không nói tới?”
Lý Hiểu Cường bỗng nhiên mở miệng nói.
Dư quản lý sửng sốt nhưng lập tức khôi phục bình thường, sau đó nhỏ giọng nói:
“Vị tiên sinh này hình như từng tham dự ở đây, đúng vậy. Nơi này chúng tôi còn có sòng bạc!”
Đánh bạc thì không được phép, thế nhưng ở trong những khách sạn lớn, các làng du lịch đều thiết lập những sòng bạc nhỏ, mà theo Dư quản lý thì đó là những hoạt động giải trí.
Tuy rằng không được lớn như Ma Cao, nhưng cũng không có nghĩa là không có đủ những trò ở bên đó, thậm chí còn có một số người lợi hại từ bên đó sang đặc huấn, hoặc phục vụ những người có đẳng cấp thế giời. Bởi vậy mới có rất nhiều phú thương không cần tới Ma Cao đánh bạc, ở đây họ cũng kiếm được niềm vui.
Người hoạt động ngành nghề này ở Bắc Kinh chỉ có khoảng hơn 10 người, đại bộ phận đều trong tay của Tam Thạch Bang, những nhà khác nếu như không có chân trong hắc đạo hoặc bạch đạo thì rất khó làm ăn trong lĩnh vực này.
Sở Cao liếc mắt nhìn Lý Hiểu Cường, nhưng không nói gì. Lý Hiểu Cương trước khi tới tập đoàn, đã ở Bắc Kinh lăn lộn hơn 10 năm rồi. Có là khách quen của những nơi như thế này…thì cũng không có gì là kỳ quái.
Mà những người khác thì chưa từng tiếp xúc qua những loại này, thấy Dư quản lý nói như vậy, thì đương nhiên là muốn tới xem như thế nào.
Sở Cao thấy mọi người vui vẻ đồng ý tới sòng bạc, thì cũng không ngăn cản. Bản thân Sở Cao thì cũng ham vui, nhưng do địa vị khác nên bình thường rất ít thể hiện, bình thường hắn cũng không ham mê lớn vào những trò bài bạc như thế này.
Hắn lần trước đi Nga, cũng được khách hàng mời vào những nơi như thế này, lúc đó chỉ là xã giao, chời vài ván rồi không chơi tiếp nữa.
“Vậy thì đi xem, nhưng tôi nói trước, Jeton là do mọi người tự đổi, với lại công ty của chúng tôi ít tiền, chỉ chơi nhỏ thôi đấy!”
Sở Cao cười nói.
“Sở tổng nói đùa, nơi này chỉ là giải trí, có 100 đồng đổi Jeton cũng được!”
Dư quản lý nói.
Lần trước tôi tới nơi này, cũng đâu nghe nơi này có sòng bạc, mà Lý Hiểu Cương hiển nhiên lại biết, thì chắc chắn từng thường tới đây chơi.
Mọi người dưới sự hướng dẫn của Dư quản lý cùng nhau đi vào trong sòng bạc, nhưng tới thời khắc đổi Jeton, ai trong họ cũng đổi chừng hơn 1000, điều này làm cho Dương Mân có chút khó khăn.
Vốn là một người con gái, nàng cũng không thích đánh bạc, nhưng mà người ta tới là để giải trí, hiện tại tiêu sài vào việc vô ích này, nàng cũng cảm thấy tiếc.
Khi tới lượt Lý Hiểu Cương, đổi Jeton, hắn ném ra một chi phiếu, nói:
“Trước tiên đổi 1 vạn đi”
“Được tiên sinh”
Phục vụ sinh thành thạo đổi tiền cho Lý Hiểu Cương!
Sau đó Lý Hiểu Cương nhìn Sở Cao nói:
“Sở tổng, cứ tính cho tôi đi”
“Chuyện này không tốt lắm đâu, đây là công ty đi giải trí, sao có thể để cho cậu trả tiền…”
Sở Cao từ chối nói.
“Chuyện này thì có tính là gì, ngài là lãnh đạo, tôi là nhân viên làm như vậy cũng là đương nhiên!”
Xem ra Lý Hiểu Cương cũng là cao thủ đánh bạc.
Sở Cao cũng không từ chối nữa, nếu như tiếp tục thì sẽ làm cho hắn mất mặt. Sở Cao liếc mắt nhìn tôi, thấy tôi không có gì đặc biệt, mới mặc kệ không nói gì nữa.
Lý Hiểu Cương cũng là một người có năng lực, nhưng đối với tôi có chút thù địch, hình như là vì Dương Mân.
“Dương Mân, tính cho tôi đi!”
Lý Hiểu Cương lại cầm 1000 Jeton đưa cho Dương Mân
Bình luận facebook