Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 502
Trải qua một đêm xích lõa, quan hệ giữa tôi với Mạnh Thanh Thanh gần hơn trước đây không ít, đêm qua Mạnh Thanh Thanh không còn ghét tôi mà lại còn vui vẻ tiếp nhận:
Thừa lúc Mạnh Thanh Thanh không chủ ý, Mạnh Xuyên nhỏ giọng nhìn tôi nói:
"Hiến tế, thế nào, đêm qua có phải là sinh long hoạt hổ không?"
"Ðúng vậy, thiếu chút nữa thì làm con gái của cha mệt chết đấy!" Tôi tức giận nói.
"Hắc hắc, hắc hắc, loại chuyện này không chê được người..."
Mạnh Xuyên hiển nhiên là hiểu lầm.
Tôi cũng lười biện giải, chuyện vợ chồng này không thể nói với người khác được.
Sau khi ăn cơm Xong, tôi với Mạnh Thanh Thanh không chịu nổi ánh mắt quái dị của Mạnh Xuyên nên đến phòng luyện công nói với Lưu Chấn Hải và Mạnh Như Tùng, là ngày mai phải đi học nên rời khỏi nhà.
Mạnh Thanh Thanh ngồi lên chiếc Ferrari cùng tôi đi tới Bắc Kinh
"Lúc nào thì để em gặp mấy chị em của mình?"
Mạnh Thanh Thanh hiện tại đã quyết định theo tôi, vấn đề này nhất định phải đối mặt.
"Bất cứ lúc nào cũng có thể." Tôi nói
"Lưu Lỗi... em có chút bất an, nếu như lúc đó anh ở bên em được thì tốt..." Mạnh Thanh Thanh có chút chột dạ: "Em sợ các nàng hợp lại khi dễ em..."
"Ha ha, sao có thể, mấy chị em của em rất tốt, hơn nữa em là người được ông của anh chọn, ai đầu nói điều gi!"
Tôi vỗ vào đùi Thanh Thanh nói.
"Chớ lộn xộn, người ta lái xe đấy, anh không muốn chết thì nghiêm chỉnh một chút đi!"
Mạnh Thanh Thanh liếc mắt nhìn tôi nói.
"Không chết được, lão công của em là võ công cao thủ, không làm sao mà chết được!"
Tôi nghĩ tới Tô Dĩnh Tư, không khỏi có chút hoảng hốt.
Bỗng nhiên Mạnh Thanh Thanh sắc mặt thay đồi, tôi còn chưa kịp đặt cậu hỏi thì một chiếc Audi TT từ phía sau vượt lện, chạy song song với xe chúng tôi.
"Thanh Thanh, cậu trở về sao lại không nói với tớ một tiếng, chúng ta có thể kết bạn trở lại."
Một tiêu tử từ trong chiếc Audi TT thò đầu ra nói.
"Trương Minh, đây là đường cao tốc, cậu lái xe như vậy thì rất nguy hiểm."
Mạnh Thanh Thanh khuôn mặt vô tình nói.
"A'? Tiểu tử bên cạnh cậu là ai vậy? Tại sao tôi chưa nhìn thấy lần nào!"
Trương Minh chợt phát hiện ra tôi ở trong xe.
"Là ai không cần nói cho cậu biết"
Mạnh Thanh Thanh lạnh lùng nói, không để ý tới người này.
Trương Minh liếc mắt nhìn tôi, không nói gì thêm quay đầu, không biết đang suy
nghĩ gì.
"Hắn là ai vậy?"
Tôi chỉ vào Trương Minh hỏi.
"Một con ruồi." Mạnh Thanh Thanh nói: "Là một trong những khách hàng của công ty Thanh Mộng."
"Xem ra lão bà của anh mị lưc cũng không nhỏ!"
Tôi cười véo véo khuôn mặt nho nhắn của Mạnh Thanh Thanh. Cử động thân mật của tôi với Mạnh Thanh Thanh đã rơi vào trong mắt của Trương Minh. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhấn ga, sau đó phanh xe trước xe của tôi.
Mạnh Thanh Thanh né tránh không kịp, đâm thẳng vào chiếc Audi TT.
"Cậu muốn làm gi, muốn chết hả" _
Mạnh Thanh Thanh hổn hển xuống xe, lúc này nàng đã khôi phục lại bản sắc bạo long.
"Cậu nói cho tớ biết. Tện tiểu bạch kiểm này rốt cuộc là ai!"
Trương Minh chỉ vào tôi hỏi.
Tôi cũng xuống xe, cười cười nhìn hắn nói:
"Nàng là hôn thê của tôi, không biết cậu muôn hỏi cái gì?"
"Vị hôn thê?"
Trương Minh hiện lên sự đố kị, trầm giong nói:
"Thanh Thanh, cậu quen hắn lúc nào? Tại sao tớ lại không biết?"
"Tôi quen lúc nào có cần phải báo lại cho cậu không? Cậu là người như thế nào với tôi?"
Mạnh Thanh Thanh hỏi ngược lại.
"Tậm ý của tớ với cậu, cậu còn không hiểu hay sao, hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, tiểu tử này ngay cả xe cũng không có!" Trương Minh nói.
"Phiền cậu đánh xe ra chỗ khác, chúng tôi còn tới Bắc Kinh, không có thời gian đôi co với cậu."
Mạnh Thanh Thanh không muốn nói nhưng mà hắn đỗ trước mặt,không có cách nào.
“Hừ, cậu không nói rõ thì đừng mơ tớ rời xe đi!"
Nói xong Trương Minh còn đem chìa khóa rút khỏi xe, quơ quơ trước mặt Mạnh Thanh
Thanh
"Cậu tốt nhất làm theo lời hôn phu của tôi đi, nếu không cậu sẽ hối hận"
Tôi liếc nhìn Trương Minh nói.
"Hối hận? Trương Minh tôi từ nhò tới lớn chưa biết cái gì là hối hận!"
Trương Minh kiêu ngạo nói.
Tôi lắc đầu rút điện thoại ra gọi một cú.
"Cậu báo cảnh sát? Hắc hắc, báo cảnh sát thì cũng vô dụng!"
"Cậu không cần phải lái xe ra đâu"
Tôi lạnh lùng nói. Báo cảnh sát? Nằm mơ đi, lát nữa mày sẽ khóc thôi.
Qua chừng 10 phút, một chiếc xe tải công suất lớn chạy tới, Sau đó không nói gì, kéo chiếc Audi của Trương Minh tới vệ đường rời đây xuống vách núi, sau đó nghênh ngang chạy đi. Toản bộ quá trình cực kỳ nhanh gọn như được luyện tập từ trước.
"Mày..mày dám đẩy xe của tao xuống!"
Trương Minh hổn hển kêu lên.
"Con mắt nào của mày nhìn thấy tao đẩy xe xuống?"
Tôi cười hỏi ngược lại.
"Mày giòi lắm, Mạnh Thanh Thanh, tiện nhân! Công ty Mạng Trương Dương và công ty của các cô dừng hợp tác tại đậy! Cô tưởng được Tập đoàn Ánh Rạng Ðông nhường cho hệ thống bán lẻ máy tính thì cho mình có năng lưc? Nếu không có tôi, có tưởng cha tôi sẽ đồng ý hợp tác với công ty của cô hay sao!"
Trương Minh chỉ vào Mạnh Thanh Thanh hét lớn.
Thừa lúc Mạnh Thanh Thanh không chủ ý, Mạnh Xuyên nhỏ giọng nhìn tôi nói:
"Hiến tế, thế nào, đêm qua có phải là sinh long hoạt hổ không?"
"Ðúng vậy, thiếu chút nữa thì làm con gái của cha mệt chết đấy!" Tôi tức giận nói.
"Hắc hắc, hắc hắc, loại chuyện này không chê được người..."
Mạnh Xuyên hiển nhiên là hiểu lầm.
Tôi cũng lười biện giải, chuyện vợ chồng này không thể nói với người khác được.
Sau khi ăn cơm Xong, tôi với Mạnh Thanh Thanh không chịu nổi ánh mắt quái dị của Mạnh Xuyên nên đến phòng luyện công nói với Lưu Chấn Hải và Mạnh Như Tùng, là ngày mai phải đi học nên rời khỏi nhà.
Mạnh Thanh Thanh ngồi lên chiếc Ferrari cùng tôi đi tới Bắc Kinh
"Lúc nào thì để em gặp mấy chị em của mình?"
Mạnh Thanh Thanh hiện tại đã quyết định theo tôi, vấn đề này nhất định phải đối mặt.
"Bất cứ lúc nào cũng có thể." Tôi nói
"Lưu Lỗi... em có chút bất an, nếu như lúc đó anh ở bên em được thì tốt..." Mạnh Thanh Thanh có chút chột dạ: "Em sợ các nàng hợp lại khi dễ em..."
"Ha ha, sao có thể, mấy chị em của em rất tốt, hơn nữa em là người được ông của anh chọn, ai đầu nói điều gi!"
Tôi vỗ vào đùi Thanh Thanh nói.
"Chớ lộn xộn, người ta lái xe đấy, anh không muốn chết thì nghiêm chỉnh một chút đi!"
Mạnh Thanh Thanh liếc mắt nhìn tôi nói.
"Không chết được, lão công của em là võ công cao thủ, không làm sao mà chết được!"
Tôi nghĩ tới Tô Dĩnh Tư, không khỏi có chút hoảng hốt.
Bỗng nhiên Mạnh Thanh Thanh sắc mặt thay đồi, tôi còn chưa kịp đặt cậu hỏi thì một chiếc Audi TT từ phía sau vượt lện, chạy song song với xe chúng tôi.
"Thanh Thanh, cậu trở về sao lại không nói với tớ một tiếng, chúng ta có thể kết bạn trở lại."
Một tiêu tử từ trong chiếc Audi TT thò đầu ra nói.
"Trương Minh, đây là đường cao tốc, cậu lái xe như vậy thì rất nguy hiểm."
Mạnh Thanh Thanh khuôn mặt vô tình nói.
"A'? Tiểu tử bên cạnh cậu là ai vậy? Tại sao tôi chưa nhìn thấy lần nào!"
Trương Minh chợt phát hiện ra tôi ở trong xe.
"Là ai không cần nói cho cậu biết"
Mạnh Thanh Thanh lạnh lùng nói, không để ý tới người này.
Trương Minh liếc mắt nhìn tôi, không nói gì thêm quay đầu, không biết đang suy
nghĩ gì.
"Hắn là ai vậy?"
Tôi chỉ vào Trương Minh hỏi.
"Một con ruồi." Mạnh Thanh Thanh nói: "Là một trong những khách hàng của công ty Thanh Mộng."
"Xem ra lão bà của anh mị lưc cũng không nhỏ!"
Tôi cười véo véo khuôn mặt nho nhắn của Mạnh Thanh Thanh. Cử động thân mật của tôi với Mạnh Thanh Thanh đã rơi vào trong mắt của Trương Minh. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhấn ga, sau đó phanh xe trước xe của tôi.
Mạnh Thanh Thanh né tránh không kịp, đâm thẳng vào chiếc Audi TT.
"Cậu muốn làm gi, muốn chết hả" _
Mạnh Thanh Thanh hổn hển xuống xe, lúc này nàng đã khôi phục lại bản sắc bạo long.
"Cậu nói cho tớ biết. Tện tiểu bạch kiểm này rốt cuộc là ai!"
Trương Minh chỉ vào tôi hỏi.
Tôi cũng xuống xe, cười cười nhìn hắn nói:
"Nàng là hôn thê của tôi, không biết cậu muôn hỏi cái gì?"
"Vị hôn thê?"
Trương Minh hiện lên sự đố kị, trầm giong nói:
"Thanh Thanh, cậu quen hắn lúc nào? Tại sao tớ lại không biết?"
"Tôi quen lúc nào có cần phải báo lại cho cậu không? Cậu là người như thế nào với tôi?"
Mạnh Thanh Thanh hỏi ngược lại.
"Tậm ý của tớ với cậu, cậu còn không hiểu hay sao, hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, tiểu tử này ngay cả xe cũng không có!" Trương Minh nói.
"Phiền cậu đánh xe ra chỗ khác, chúng tôi còn tới Bắc Kinh, không có thời gian đôi co với cậu."
Mạnh Thanh Thanh không muốn nói nhưng mà hắn đỗ trước mặt,không có cách nào.
“Hừ, cậu không nói rõ thì đừng mơ tớ rời xe đi!"
Nói xong Trương Minh còn đem chìa khóa rút khỏi xe, quơ quơ trước mặt Mạnh Thanh
Thanh
"Cậu tốt nhất làm theo lời hôn phu của tôi đi, nếu không cậu sẽ hối hận"
Tôi liếc nhìn Trương Minh nói.
"Hối hận? Trương Minh tôi từ nhò tới lớn chưa biết cái gì là hối hận!"
Trương Minh kiêu ngạo nói.
Tôi lắc đầu rút điện thoại ra gọi một cú.
"Cậu báo cảnh sát? Hắc hắc, báo cảnh sát thì cũng vô dụng!"
"Cậu không cần phải lái xe ra đâu"
Tôi lạnh lùng nói. Báo cảnh sát? Nằm mơ đi, lát nữa mày sẽ khóc thôi.
Qua chừng 10 phút, một chiếc xe tải công suất lớn chạy tới, Sau đó không nói gì, kéo chiếc Audi của Trương Minh tới vệ đường rời đây xuống vách núi, sau đó nghênh ngang chạy đi. Toản bộ quá trình cực kỳ nhanh gọn như được luyện tập từ trước.
"Mày..mày dám đẩy xe của tao xuống!"
Trương Minh hổn hển kêu lên.
"Con mắt nào của mày nhìn thấy tao đẩy xe xuống?"
Tôi cười hỏi ngược lại.
"Mày giòi lắm, Mạnh Thanh Thanh, tiện nhân! Công ty Mạng Trương Dương và công ty của các cô dừng hợp tác tại đậy! Cô tưởng được Tập đoàn Ánh Rạng Ðông nhường cho hệ thống bán lẻ máy tính thì cho mình có năng lưc? Nếu không có tôi, có tưởng cha tôi sẽ đồng ý hợp tác với công ty của cô hay sao!"
Trương Minh chỉ vào Mạnh Thanh Thanh hét lớn.
Bình luận facebook