Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 545
Trước khi đi, tôi gọi điện thoại cho Lưu Chấn Hải, hỏi hắn vị trí cái sơn động kia, thế nhưng chuyện đã xảy ra nhiều năm, Lưu Chấn Hải cũng không nhớ được rõ ràng, chỉ có nói đại khái.
"Thằng cháu ngoan, có phải cháu định đi tìm bảo vật không?"
Lưu Chấn Hải kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, cháu đang muốn đi tìm bảo vật, có vấn đề gì sao?"
Tôi cũng không có ý dấu Lưu Chấn Hải.
"Cháu có nhiều tiền như vậy, còn tính tới chuyện tìm bảo tàng làm gì?"
Lưu Chấn Hải cả kinh, chẳng nhẽ tôi là người tham tài.
"Cháu tham tài? Cháu nếu như tham tài, thì trong võ lâm đại hội, sẽ không trả lại tài sản cho các thế gia đâu!"
Tôi buồn cười nói:
"Cháu chi có chút tò mò, bởi vì ở trong đó giấu chưa chắc đã là tài sản!"
"Hiếu kỳ? Ông cũng biết, đã là người có tiền, thì sẽ có tâm trạng đó!"
Lưu Chấn Hải nói:
"Không phải tài bảo thì là cái gì, đừng nói với ông, đó là căn cứ của một người ngoài hành tinh! Ha ha!"
"Lão gia, ngay cả một chút tinh thần mạo hiểm cũng không có!"
Tôi khinh bỉ nói.
"Tôi không có tinh thần mạo hiểm? Khi còn trẻ, lòng hiếu kỳ của ta còn lớn hơn cháu! Thế nhưng mấy cao thủ chúng ta cũng không dám tiến tới sơn cốc, ai biết ở trong đó có những cái gì?"
Lưu Chấn Hải lắc đầu:
"Cháu bây giờ cái gì cũng không thiếu, tiền tài, địa vị, mỹ nữ, cháu còn tầm bảo làm cái gì?"
"Hắc hắc, ông không muốn đi, thì cháu cũng không nói thêm gì nữa! Cháu nhất định phải đi, hơn nữa còn dựa vào thực lực của mình, chẳng nhẽ còn sợ điều gì hay sao?"
Tôi không nói chuyện nhảm với hắn nữa, lập tức cúp điện thoại lái xe theo địa đồ, đi tới vùng ngoại ô.
Tây Tinh Sơn hóa ra lại là một khu du lịch? Tôi nhìn cái biển khu du lịch, không khỏi lắc đầu.
Trách không được tại sao ở đây lại quen mắt như vậy, hóa ra là Tây Tinh Sơn.
Thời học cấp 3, tôi với Trần Vi Nhi, Triệu Nhan Nghiên đã tới nơi này một lần, hơn nữa nơi này còn là nơi đính ước của tôi với Vi Nhi!
Tôi dừng xe ở bãi đỗ xe dưới chân núi, sau đó một mình đi lên trên. Đường lên núi bây giờ dễ dàng hơn trước rất nhiều, tất cả là do nguyên nhân, Tân Giang đã phát triển hơn trước.
Mục đích của tôi hôm nay cũng chẳng phải là tìm bảo tàng ngay, mà chỉ muốn nhìn cái sơn động trước kia bọn Lưu Chấn Hải ở đó, tôi muốn nhìn xem..còn cái đầu mối gì không!
Tôi dựa theo phương hướng đại khái của Lưu Chấn Hải cung cấp, đi tới trên đỉnh núi. Nhìn những du khách đi cùng đường, trong lòng tôi bồn chồn, sơn động năm đó có bị phá hủy rồi không!
Nhưng mà chuyện tiếp theo làm cho lòng tôi bình tĩnh lại, càng đi về phía trước du khách càng ít, khu vực tiếp theo toàn là cỏ dại, hơn nữa cũng không có đường để đi, cảnh sắc lại không đẹp, đương nhiên là du khách không muốn tới.
Trước đó xa xa có một số cửa hàng bán dụng cụ trượt tuyết. Trong có cả cửa hàng có ván trượt tuyết loại "Nhân Ngư Nhị Đại", hiện nay đã trở thành quán độc quyền kinh doanh lại này"!Trước cửa quán có dán tấm áp phích lớn, quảng cáo về loại ván trượt tuyết Nhân Ngư Nhị Đại!
Hóa ra đây là khu trượt tuyết mùa đông, bảo sao mùa hè lại vắng khách như vậy! Tôi gọi điện cho Lưu Chấn Hải, xác định phương hướng của mình không sai. Nhưng cũng không đúng, phía trước là vách núi, sơn động ở chỗ nào?
Tôi đi qua đi lại trước vách núi, đang nghĩ là có phải Lưu Chấn Hải già rồi, nên hồ đồ nhớ nhầm đường? Nhưng mà chuyện này cũng không có khả năng, bởi Lưu Chấn Hải hiện giờ còn rất tinh tường.
Nhìn những cây đại thụ che trời dưới vách núi, tôi không khỏi có chút ngơ ngẩn, lần trước chính là ở chỗ này, tôi bị tên Lý Thiếu Kiệt đẩy xuống dưới núi! Đồng thời cũng góp phần tạo thêm nhân duyên giữa tôi và Vi Nhi!
Đang chìm đắm vào trong hồi ức, đột nhiên có người vỗ vai của tôi!
Tôi lập tức kinh hãi, xoay tay lại tóm lấy người ở phía sau, ném xuống dưới!
Không phải là tôi độc ác, mà chỉ là vì lúc này tôi đang suy nghĩ người này là Lý Thiếu Kiệt, cho nên tôi mới hạ thủ không chút lưu tình!
"Tiên sinh... Đừng mà... A!"
Hóa ra là thanh âm của một nữ nhân!
Tiếng kêu sợ hãi của cô gái này làm cho đầu óc tôi tỉnh táo lại. Lúc này tôi mới kịp phản ứng, hóa ra người phía sau không phải là Lý Thiếu Kiệt!
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nhảy xuống dưới, chộp theo nàng, ý muốn kéo lên, nhưng đã muộn, cả hai người lập tức bị rơi xuống!
Tôi tuy rằng cũng đã giết người, nhưng đều là người tội ác tày trời.
Tôi lao nhanh theo phía sau của cô gái này, phải cố hết sức mới ôm được nàng ta vào lòng. Dựa thẹo tốc độ hiện giờ, tôi chẳng cảm nhận được cô gái này có run hay không nữa, bởi vì gió thôi ù ù. Tóc tai thì bay loạn xạ!
Đại thụ! Đúng rồi, đây là thứ mà đã cứu tôi với Vi Nhi! Tôi vừa vặn hạ chân xuống một cây cổ thụ!
Tôi muốn hạ chân xuống một cái cành cây cổ thụ to, sau đó làm nó làm vật giảm xóc, để nhảy xuống mặt đất thế nhưng chuyện lại không được như tôi nghĩ, bởi cái cành cây giảm xóc này, lại "cách" một tiếng, gãy rời, tôi ôm theo cô gái, lại tiếp lục rơi xuống!
Tôi lắc đầu! Làm sao bây giờ? Thuấn Di? Dị năng?
Chưa kịp suy nghĩ, thì "ầm" một tiếng, tôi đã cùng cô gái rơi vào trong nước! May quá, dưới này lại là nước!
Coi như là trở lại chốn cũ đi! Đêm cũng đã khuya, trong đầu tôi giờ chỉ còn cái ý nghĩ này! Tôi ôm cô gái này, theo hướng dòng nước cũ, bơi đi!
Rất may là trí nhớ của tôi còn tốt lần này xuất hiện đúng vị trí lần trước!
Cho dù bây giờ là mùa hè, thế nhưng trong động vẫn còn cảm giác lạnh lẽo. Tôi không khỏi sợ run cả người, đặt cô gái ở trong lòng xuống.
Cô gái này lập tức xụi lơ ở trên mặt đất. Không biết là bị dọa sợ, hay bị ngạt nước, mà vẫn nằm im không nhúc nhích.
Không phải là đã chết rồi chứ? Trong lòng tôi khẩn trương, cô gái này là một người vô tội! Nếu như thực sự là nàng đã chết, thì trong lòng tôi sẽ day dứt vô cùng!
Tôi muốn kiểm tra tình huống của cô gái này một chút, thế nhưng ở trong sơn động lại không có ánh sáng!
Tôi cũng không sợ cô gái này nhìn thấy tôi, bởi vì nàng đã bất tỉnh, cho nên tôi trực tiếp sử dụng hỏa hệ dị năng, tạo thành một ngọn lửa.
Ngọn lửa này cũng không có cái gì để cháy, nên hoàn toàn duy trì bằng năng lượng.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, tôi đã hoàn toàn nhìn rõ dung mạo của cô gái này!
Trời ạ, kết quả làm cho tôi thất kinh, người nằm trên mặt đất lại là cô gái điêu ngoa họ Ngô!
Cô nàng này không phải muốn hù dọa tôi từ phía sau đó chứ? Vậy thì bị tôi ném xuống vách núi cũng coi như đáng đời!
Nghĩ đến đây tôi tức giận nghiến răng, nghiến lợi, đây đúng là một họa tinh.
Nhìn cái bụng nàng, tôi lập tức cười cười, hóa ra là sặc nước, nhưng mà khi thấy nàng không còn thở nửa, thì tôi chẳng còn cười được nữa!
"Thằng cháu ngoan, có phải cháu định đi tìm bảo vật không?"
Lưu Chấn Hải kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, cháu đang muốn đi tìm bảo vật, có vấn đề gì sao?"
Tôi cũng không có ý dấu Lưu Chấn Hải.
"Cháu có nhiều tiền như vậy, còn tính tới chuyện tìm bảo tàng làm gì?"
Lưu Chấn Hải cả kinh, chẳng nhẽ tôi là người tham tài.
"Cháu tham tài? Cháu nếu như tham tài, thì trong võ lâm đại hội, sẽ không trả lại tài sản cho các thế gia đâu!"
Tôi buồn cười nói:
"Cháu chi có chút tò mò, bởi vì ở trong đó giấu chưa chắc đã là tài sản!"
"Hiếu kỳ? Ông cũng biết, đã là người có tiền, thì sẽ có tâm trạng đó!"
Lưu Chấn Hải nói:
"Không phải tài bảo thì là cái gì, đừng nói với ông, đó là căn cứ của một người ngoài hành tinh! Ha ha!"
"Lão gia, ngay cả một chút tinh thần mạo hiểm cũng không có!"
Tôi khinh bỉ nói.
"Tôi không có tinh thần mạo hiểm? Khi còn trẻ, lòng hiếu kỳ của ta còn lớn hơn cháu! Thế nhưng mấy cao thủ chúng ta cũng không dám tiến tới sơn cốc, ai biết ở trong đó có những cái gì?"
Lưu Chấn Hải lắc đầu:
"Cháu bây giờ cái gì cũng không thiếu, tiền tài, địa vị, mỹ nữ, cháu còn tầm bảo làm cái gì?"
"Hắc hắc, ông không muốn đi, thì cháu cũng không nói thêm gì nữa! Cháu nhất định phải đi, hơn nữa còn dựa vào thực lực của mình, chẳng nhẽ còn sợ điều gì hay sao?"
Tôi không nói chuyện nhảm với hắn nữa, lập tức cúp điện thoại lái xe theo địa đồ, đi tới vùng ngoại ô.
Tây Tinh Sơn hóa ra lại là một khu du lịch? Tôi nhìn cái biển khu du lịch, không khỏi lắc đầu.
Trách không được tại sao ở đây lại quen mắt như vậy, hóa ra là Tây Tinh Sơn.
Thời học cấp 3, tôi với Trần Vi Nhi, Triệu Nhan Nghiên đã tới nơi này một lần, hơn nữa nơi này còn là nơi đính ước của tôi với Vi Nhi!
Tôi dừng xe ở bãi đỗ xe dưới chân núi, sau đó một mình đi lên trên. Đường lên núi bây giờ dễ dàng hơn trước rất nhiều, tất cả là do nguyên nhân, Tân Giang đã phát triển hơn trước.
Mục đích của tôi hôm nay cũng chẳng phải là tìm bảo tàng ngay, mà chỉ muốn nhìn cái sơn động trước kia bọn Lưu Chấn Hải ở đó, tôi muốn nhìn xem..còn cái đầu mối gì không!
Tôi dựa theo phương hướng đại khái của Lưu Chấn Hải cung cấp, đi tới trên đỉnh núi. Nhìn những du khách đi cùng đường, trong lòng tôi bồn chồn, sơn động năm đó có bị phá hủy rồi không!
Nhưng mà chuyện tiếp theo làm cho lòng tôi bình tĩnh lại, càng đi về phía trước du khách càng ít, khu vực tiếp theo toàn là cỏ dại, hơn nữa cũng không có đường để đi, cảnh sắc lại không đẹp, đương nhiên là du khách không muốn tới.
Trước đó xa xa có một số cửa hàng bán dụng cụ trượt tuyết. Trong có cả cửa hàng có ván trượt tuyết loại "Nhân Ngư Nhị Đại", hiện nay đã trở thành quán độc quyền kinh doanh lại này"!Trước cửa quán có dán tấm áp phích lớn, quảng cáo về loại ván trượt tuyết Nhân Ngư Nhị Đại!
Hóa ra đây là khu trượt tuyết mùa đông, bảo sao mùa hè lại vắng khách như vậy! Tôi gọi điện cho Lưu Chấn Hải, xác định phương hướng của mình không sai. Nhưng cũng không đúng, phía trước là vách núi, sơn động ở chỗ nào?
Tôi đi qua đi lại trước vách núi, đang nghĩ là có phải Lưu Chấn Hải già rồi, nên hồ đồ nhớ nhầm đường? Nhưng mà chuyện này cũng không có khả năng, bởi Lưu Chấn Hải hiện giờ còn rất tinh tường.
Nhìn những cây đại thụ che trời dưới vách núi, tôi không khỏi có chút ngơ ngẩn, lần trước chính là ở chỗ này, tôi bị tên Lý Thiếu Kiệt đẩy xuống dưới núi! Đồng thời cũng góp phần tạo thêm nhân duyên giữa tôi và Vi Nhi!
Đang chìm đắm vào trong hồi ức, đột nhiên có người vỗ vai của tôi!
Tôi lập tức kinh hãi, xoay tay lại tóm lấy người ở phía sau, ném xuống dưới!
Không phải là tôi độc ác, mà chỉ là vì lúc này tôi đang suy nghĩ người này là Lý Thiếu Kiệt, cho nên tôi mới hạ thủ không chút lưu tình!
"Tiên sinh... Đừng mà... A!"
Hóa ra là thanh âm của một nữ nhân!
Tiếng kêu sợ hãi của cô gái này làm cho đầu óc tôi tỉnh táo lại. Lúc này tôi mới kịp phản ứng, hóa ra người phía sau không phải là Lý Thiếu Kiệt!
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nhảy xuống dưới, chộp theo nàng, ý muốn kéo lên, nhưng đã muộn, cả hai người lập tức bị rơi xuống!
Tôi tuy rằng cũng đã giết người, nhưng đều là người tội ác tày trời.
Tôi lao nhanh theo phía sau của cô gái này, phải cố hết sức mới ôm được nàng ta vào lòng. Dựa thẹo tốc độ hiện giờ, tôi chẳng cảm nhận được cô gái này có run hay không nữa, bởi vì gió thôi ù ù. Tóc tai thì bay loạn xạ!
Đại thụ! Đúng rồi, đây là thứ mà đã cứu tôi với Vi Nhi! Tôi vừa vặn hạ chân xuống một cây cổ thụ!
Tôi muốn hạ chân xuống một cái cành cây cổ thụ to, sau đó làm nó làm vật giảm xóc, để nhảy xuống mặt đất thế nhưng chuyện lại không được như tôi nghĩ, bởi cái cành cây giảm xóc này, lại "cách" một tiếng, gãy rời, tôi ôm theo cô gái, lại tiếp lục rơi xuống!
Tôi lắc đầu! Làm sao bây giờ? Thuấn Di? Dị năng?
Chưa kịp suy nghĩ, thì "ầm" một tiếng, tôi đã cùng cô gái rơi vào trong nước! May quá, dưới này lại là nước!
Coi như là trở lại chốn cũ đi! Đêm cũng đã khuya, trong đầu tôi giờ chỉ còn cái ý nghĩ này! Tôi ôm cô gái này, theo hướng dòng nước cũ, bơi đi!
Rất may là trí nhớ của tôi còn tốt lần này xuất hiện đúng vị trí lần trước!
Cho dù bây giờ là mùa hè, thế nhưng trong động vẫn còn cảm giác lạnh lẽo. Tôi không khỏi sợ run cả người, đặt cô gái ở trong lòng xuống.
Cô gái này lập tức xụi lơ ở trên mặt đất. Không biết là bị dọa sợ, hay bị ngạt nước, mà vẫn nằm im không nhúc nhích.
Không phải là đã chết rồi chứ? Trong lòng tôi khẩn trương, cô gái này là một người vô tội! Nếu như thực sự là nàng đã chết, thì trong lòng tôi sẽ day dứt vô cùng!
Tôi muốn kiểm tra tình huống của cô gái này một chút, thế nhưng ở trong sơn động lại không có ánh sáng!
Tôi cũng không sợ cô gái này nhìn thấy tôi, bởi vì nàng đã bất tỉnh, cho nên tôi trực tiếp sử dụng hỏa hệ dị năng, tạo thành một ngọn lửa.
Ngọn lửa này cũng không có cái gì để cháy, nên hoàn toàn duy trì bằng năng lượng.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, tôi đã hoàn toàn nhìn rõ dung mạo của cô gái này!
Trời ạ, kết quả làm cho tôi thất kinh, người nằm trên mặt đất lại là cô gái điêu ngoa họ Ngô!
Cô nàng này không phải muốn hù dọa tôi từ phía sau đó chứ? Vậy thì bị tôi ném xuống vách núi cũng coi như đáng đời!
Nghĩ đến đây tôi tức giận nghiến răng, nghiến lợi, đây đúng là một họa tinh.
Nhìn cái bụng nàng, tôi lập tức cười cười, hóa ra là sặc nước, nhưng mà khi thấy nàng không còn thở nửa, thì tôi chẳng còn cười được nữa!
Bình luận facebook