Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 550
Hóa ra chuyện này đã khắc sâu thành ấn tượng của nàng! Tôi cười khổ nói:
"Đừng khóc, em yên tâm, sau này chuyện gì anh hứa vói em, anh đều làm được, không bao giờ... làm em thương tâm như vậy nữa!"
"Ừ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này mới gật đầu cười nói:
"Vậy ngoắc tay!"
"Được, ngoắc tay!"
Tôi đưa ngón tay út ra nói:
"Thêm một cái!"
"Không phải đã làm rồi sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn ngón tay mình, nói.
"Không phải ở đây, mà là ở đây!"
Tôi hôn lên môi của Ngô Huỳnh Huỳnh một cái.
"Đáng ghét!"
Ngô Huỳnh Huỳnh vỗ vào người của tôi.
"Nghỉ ngơi được chưa? Bây giờ, chúng ta cần phải trở về!"
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã là 3h chiều, tôi cũng phải đi đón Diệp Tiêu Tiêu.
"Em không sao mà, thế nhưng hiện tại em đi thế nào được, quần đã bị mất rồi..."
Ngô Huỳnh Huỳnh uể oải nói:
"Sao có thể mặc nội khố đi ra ngoài với anh chứ?"
"Cái này thì không có vấn đề gì!"
Tôi nói:
"Anh biết một số công năng đặc thù, mà người ta gọi là dị năng, điều này chỉ có người thân cận nhất của anh mới biết, hiện giờ, em là lão bà của anh đương nhiên anh phải nói cho em biết!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe tôi nói xong, trong lòng thật cao hứng, không phải vì tôi biết dị năng, mà vì câu nói "chỉ có những người thân cận nhất của anh mới được biết"!
"Được rồi lão công, không phải là anh nói cần làm một chuyện hay sao, không biết là chuyện gì?"
Ngô Huỳnh Huỳnh trong lòng vui vẻ, xưng hô với tôi cũng thay đổi.
Tôi do dự một chút nói: "Kỳ thực cũng không có gì, trong lúc vô tình anh tìm được một tàng bảo đồ, địa điềm giấu bảo ở ngay gần đây!"
Tôi cũng không giấu diếm gì với Ngô Huỳnh Huỳnh cả.
"Địa đồ gì, em có thể xem một chút không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hiếu kỳ hỏi:
"Nghe thì rất là hiếu kỳ đấy? Tới thời đại này rồi mà vẫn còn bảo tàng? Thật là quá thần kỳ!"
Tôi lắc đầu đem tàng bảo đồ đưa cho Ngô Huỳnh Huỳnh lòng hiếu kỳ của con gái luôn mạnh mẽ, bảo sao nàng lại hưng phấn như vậy!
Ngô Huỳnh Huỳnh cẩn thận nhận lấy quyển da dê, sau đó nhìn vào, thần sắc trong mắt của nàng dần dần ngưng trọng, bỗng nhiên dường như nghĩ nghĩ ra điều gì đó, nhíu mày hỏi nói:
"Lão công, cái tàng bảo đồ này anh lấy được từ chỗ nào?"
"Thế nào, có vấn đề gì sao?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"A, để em nhớ lại chút sau đó sẽ nói cho anh biết, trước tiên anh nói cho em biết lai lịch của tàng bảo đồ này!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghiêm túc nói.
Nha đầu này đúng là cẩn thận, điều này làm tôi nhớ lại hình ảnh của nàng, không khỏi có chút buồn cười!
Vì vậy, tôi đem lai lịch của tàng bảo đồ này nói ra, đương nhiên cũng không nói nó lấy được ở võ lâm đại hội, mà chỉ nói là mấy người Lưu Chấn Hải ngẫu nhiên tìm được nó!
Sau đó tiếp tục nói:
"Điểm phát hiện tấm địa đồ chính là cái sơn động này, trên vách tường còn có văn tự!"
"Có thể mang em đi xem những chữ đó không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi.
Tôi cười khổ lắc đẩu:
"Thật ngại quá, lúc này anh đã xóa nó rồi, em có tới cũng không nhìn thấy gì."
"Không sao, em chỉ hiểu kỳ thôi có nhìn hay không cũng không quan trọng!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đương nhiên là tin tưởng vào lời nói của tôi.
"Bây giờ em có thể nói cho anh biết chuyện gì không?"
Tôi chỉ vào tàng bảo đồ hỏi.
"Có thể, thế nhưng em chỉ nói với anh, anh đừng nói với người khác!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói:
"Bởi vì chuyện này có liên quan tới vấn đề bí mật, em không muốn mang lại phiền phức cho cha em!"
"Ha hả, em vẫn chưa tin tưởng anh sao?"
Tôi cười nói.
"Em đương nhiên là tin anh!"
Ngô Huỳnh Huỳnh thè lưỡi:
"Chỉ là chuyện này tương đối trọng đại mà thôi, khi em 7 tuổi trong một buổi tối, thủ hạ của cha em đột nhiên tới nhà em, báo cáo vói cha em một chuyện còn mang tới một tấm bản đồ! Dường như là có gì thần bí, lúc đó em nghe nhưng cũng không hiểu gì! Sau đó chờ thủ hạ của cha em đi, em lấy nó nhìn, nhưng mới nhìn, thì đã bị cha em mắng, bắt em không được như vậy nữa!"
"Từ bé tới giờ em chưa thấy cha em nổi giận như vậy, cho dù em có đặt thuốc nổ trong nhà, cha em cũng không tức giận!"
Ngô Huỳnh Huỳnh tiếp tục nói:
"Em cũng bị chuyện này làm hiếu kỳ, cho nên chờ khi cha em đi ra ngoài, em lấy trộm nó xem, em sợ cha em trở về, cho nên mang tới phòng mình nghiên cứu, nhưng cũng không phát hiện được gì! Cho nên em ghi nhớ tấm bản đồ đó lại! Sau này lớn thêm vài tuổi em mới biết đó là bí mật quân sự, thảo nào cha em tức giận như vậy!"
"Ý em nói là, tấm bản đồ em thấy, tương tự, thậm chí giống tấm bản đồ của anh?"
Tôi nghe Ngô Huỳnh Huỳnh nói xong, lập tức hiểu ý nàng muốn nói gì!
Ngô Huỳnh Huỳnh gật đầu chỉ vào địa đồ nói:
"Không sai, nó giống y như đúc!"
Cái gì? Nó với bản đồ quân sự giống nhau như đúc? Chẳng lẽ nói... Cái bảo tàng này đã bị phát hiện!
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi uể oải, xem ra tôi đã tới chậm rồi!
Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn tội uể oải như vậy, đồng Tình nói:
"Thôi mà lão công, anh chớ để trong lòng, bảo tàng này có quan hệ gì đâu, hiện giờ anh đã có vô số tài phú cần gì tới nó nữa!"
Tôi thấy Ngô Huỳnh Huỳnh khuyên như vậy, thì ha ha cười nói:
"Lão công của em không phải là hạng nghèo, nhưng không có nghĩa là không có hứng thú tầm bảo!"
"Như vậy đi, ngày mai em đem địa đồ cho anh xem có phải là địa điểm này giống với chỗ đó không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh đem tàng bảo đổ, trả lại cho tôi
"Cũng chỉ có thể như vậy!"
Tôi thu hồi tàng bảo đồ, đứng lên nói:
"Chúng ta mau chóng mặc quần áo, rồi rời khỏi nơi này đi!"
"Được, nhưng em làm gì có quần?"
Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ chỉ chuyện vào hồ nước nói.
"Kỳ thực không mặc quần áo cũng không sao, em lấy cái áo này quấn quanh hông!"
Tôi cầm cái áo đưa cho Ngô Huỳnh Huỳnh nói:
"Sau đó anh dẫn em trực tiếp tới nhà anh, không mặc quần áo cũng không vấn đề gì!"
"Thật sao? Có thể trực tiếp từ nơi này đến nhà của anh? Lẽ nào anh biết pháp thuật?"
Ngô Huỳnh Huỳnh kinh ngạc hỏi.
"Đừng khóc, em yên tâm, sau này chuyện gì anh hứa vói em, anh đều làm được, không bao giờ... làm em thương tâm như vậy nữa!"
"Ừ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này mới gật đầu cười nói:
"Vậy ngoắc tay!"
"Được, ngoắc tay!"
Tôi đưa ngón tay út ra nói:
"Thêm một cái!"
"Không phải đã làm rồi sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn ngón tay mình, nói.
"Không phải ở đây, mà là ở đây!"
Tôi hôn lên môi của Ngô Huỳnh Huỳnh một cái.
"Đáng ghét!"
Ngô Huỳnh Huỳnh vỗ vào người của tôi.
"Nghỉ ngơi được chưa? Bây giờ, chúng ta cần phải trở về!"
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã là 3h chiều, tôi cũng phải đi đón Diệp Tiêu Tiêu.
"Em không sao mà, thế nhưng hiện tại em đi thế nào được, quần đã bị mất rồi..."
Ngô Huỳnh Huỳnh uể oải nói:
"Sao có thể mặc nội khố đi ra ngoài với anh chứ?"
"Cái này thì không có vấn đề gì!"
Tôi nói:
"Anh biết một số công năng đặc thù, mà người ta gọi là dị năng, điều này chỉ có người thân cận nhất của anh mới biết, hiện giờ, em là lão bà của anh đương nhiên anh phải nói cho em biết!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe tôi nói xong, trong lòng thật cao hứng, không phải vì tôi biết dị năng, mà vì câu nói "chỉ có những người thân cận nhất của anh mới được biết"!
"Được rồi lão công, không phải là anh nói cần làm một chuyện hay sao, không biết là chuyện gì?"
Ngô Huỳnh Huỳnh trong lòng vui vẻ, xưng hô với tôi cũng thay đổi.
Tôi do dự một chút nói: "Kỳ thực cũng không có gì, trong lúc vô tình anh tìm được một tàng bảo đồ, địa điềm giấu bảo ở ngay gần đây!"
Tôi cũng không giấu diếm gì với Ngô Huỳnh Huỳnh cả.
"Địa đồ gì, em có thể xem một chút không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hiếu kỳ hỏi:
"Nghe thì rất là hiếu kỳ đấy? Tới thời đại này rồi mà vẫn còn bảo tàng? Thật là quá thần kỳ!"
Tôi lắc đầu đem tàng bảo đồ đưa cho Ngô Huỳnh Huỳnh lòng hiếu kỳ của con gái luôn mạnh mẽ, bảo sao nàng lại hưng phấn như vậy!
Ngô Huỳnh Huỳnh cẩn thận nhận lấy quyển da dê, sau đó nhìn vào, thần sắc trong mắt của nàng dần dần ngưng trọng, bỗng nhiên dường như nghĩ nghĩ ra điều gì đó, nhíu mày hỏi nói:
"Lão công, cái tàng bảo đồ này anh lấy được từ chỗ nào?"
"Thế nào, có vấn đề gì sao?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"A, để em nhớ lại chút sau đó sẽ nói cho anh biết, trước tiên anh nói cho em biết lai lịch của tàng bảo đồ này!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghiêm túc nói.
Nha đầu này đúng là cẩn thận, điều này làm tôi nhớ lại hình ảnh của nàng, không khỏi có chút buồn cười!
Vì vậy, tôi đem lai lịch của tàng bảo đồ này nói ra, đương nhiên cũng không nói nó lấy được ở võ lâm đại hội, mà chỉ nói là mấy người Lưu Chấn Hải ngẫu nhiên tìm được nó!
Sau đó tiếp tục nói:
"Điểm phát hiện tấm địa đồ chính là cái sơn động này, trên vách tường còn có văn tự!"
"Có thể mang em đi xem những chữ đó không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi.
Tôi cười khổ lắc đẩu:
"Thật ngại quá, lúc này anh đã xóa nó rồi, em có tới cũng không nhìn thấy gì."
"Không sao, em chỉ hiểu kỳ thôi có nhìn hay không cũng không quan trọng!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đương nhiên là tin tưởng vào lời nói của tôi.
"Bây giờ em có thể nói cho anh biết chuyện gì không?"
Tôi chỉ vào tàng bảo đồ hỏi.
"Có thể, thế nhưng em chỉ nói với anh, anh đừng nói với người khác!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói:
"Bởi vì chuyện này có liên quan tới vấn đề bí mật, em không muốn mang lại phiền phức cho cha em!"
"Ha hả, em vẫn chưa tin tưởng anh sao?"
Tôi cười nói.
"Em đương nhiên là tin anh!"
Ngô Huỳnh Huỳnh thè lưỡi:
"Chỉ là chuyện này tương đối trọng đại mà thôi, khi em 7 tuổi trong một buổi tối, thủ hạ của cha em đột nhiên tới nhà em, báo cáo vói cha em một chuyện còn mang tới một tấm bản đồ! Dường như là có gì thần bí, lúc đó em nghe nhưng cũng không hiểu gì! Sau đó chờ thủ hạ của cha em đi, em lấy nó nhìn, nhưng mới nhìn, thì đã bị cha em mắng, bắt em không được như vậy nữa!"
"Từ bé tới giờ em chưa thấy cha em nổi giận như vậy, cho dù em có đặt thuốc nổ trong nhà, cha em cũng không tức giận!"
Ngô Huỳnh Huỳnh tiếp tục nói:
"Em cũng bị chuyện này làm hiếu kỳ, cho nên chờ khi cha em đi ra ngoài, em lấy trộm nó xem, em sợ cha em trở về, cho nên mang tới phòng mình nghiên cứu, nhưng cũng không phát hiện được gì! Cho nên em ghi nhớ tấm bản đồ đó lại! Sau này lớn thêm vài tuổi em mới biết đó là bí mật quân sự, thảo nào cha em tức giận như vậy!"
"Ý em nói là, tấm bản đồ em thấy, tương tự, thậm chí giống tấm bản đồ của anh?"
Tôi nghe Ngô Huỳnh Huỳnh nói xong, lập tức hiểu ý nàng muốn nói gì!
Ngô Huỳnh Huỳnh gật đầu chỉ vào địa đồ nói:
"Không sai, nó giống y như đúc!"
Cái gì? Nó với bản đồ quân sự giống nhau như đúc? Chẳng lẽ nói... Cái bảo tàng này đã bị phát hiện!
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi uể oải, xem ra tôi đã tới chậm rồi!
Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn tội uể oải như vậy, đồng Tình nói:
"Thôi mà lão công, anh chớ để trong lòng, bảo tàng này có quan hệ gì đâu, hiện giờ anh đã có vô số tài phú cần gì tới nó nữa!"
Tôi thấy Ngô Huỳnh Huỳnh khuyên như vậy, thì ha ha cười nói:
"Lão công của em không phải là hạng nghèo, nhưng không có nghĩa là không có hứng thú tầm bảo!"
"Như vậy đi, ngày mai em đem địa đồ cho anh xem có phải là địa điểm này giống với chỗ đó không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh đem tàng bảo đổ, trả lại cho tôi
"Cũng chỉ có thể như vậy!"
Tôi thu hồi tàng bảo đồ, đứng lên nói:
"Chúng ta mau chóng mặc quần áo, rồi rời khỏi nơi này đi!"
"Được, nhưng em làm gì có quần?"
Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ chỉ chuyện vào hồ nước nói.
"Kỳ thực không mặc quần áo cũng không sao, em lấy cái áo này quấn quanh hông!"
Tôi cầm cái áo đưa cho Ngô Huỳnh Huỳnh nói:
"Sau đó anh dẫn em trực tiếp tới nhà anh, không mặc quần áo cũng không vấn đề gì!"
"Thật sao? Có thể trực tiếp từ nơi này đến nhà của anh? Lẽ nào anh biết pháp thuật?"
Ngô Huỳnh Huỳnh kinh ngạc hỏi.
Bình luận facebook