• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọng Sinh Truy Mỹ Ký (1 Viewer)

  • Chương 559

Sau đó, các nhà sinh vật học nghiên cứu có kết quả, đó chính là, có thể đây là một phòng thí nghiệm sinh hóa của nước R còn sót lại!



Tuy rằng cái kết luận nạy rất gượng ép, thế nhưng cũng chỉ có cách này mới giải thích được, vì sao những người này động tới cửa đá đều chết!



Cho nên cho dù có tin hay không cái kết luận này, thì cũng rất ngụy hiểm!



Lúc này tầng lớp lãnh đạo cấp cao mới quyết định, cho nổ san động này, cho dù cái gì cũng sẽ bị chôn vùi ở đây!



Mà đây cũng là nguyên nhân động đất ở Tây Tinh Sơn năm đó!



Chú Ngô chính là một trong những người phụ trách năm đó, bây giờ nhắc tới chuyện này, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng vẫn còn tiếc nuối:



"Khi đó khoa học kỹ thuật không như hiện nay, chỉ có biện pháp là phá hủy, nếu như là bây giờ, thì có thể nghiên cứu một chút! Nhưng maà đấy cũng chẳng phải là chuyện tốt gì cả!"



Tòi gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng tôi biết, nó chẳng phải là thí nghiệm gì, bởi nó có từ thời Thanh triều.



Thế nhưng tôi cũng không có đem việc này nói cho Chú Ngô. Bởi vì tôi còn muốn tìm hiểu, nếu như biết, thì nhất định chú sẽ ngăn cản tôi!



"Hóa ra là như vậy, kết quả lại là cho nổ tung nó!"



Tôi làm bộ như tiếc nhận nói:



"Vốn cháu còn muốn phát tài, xem ra không được nữa rồi!"



"Ha hả, cháu còn thiếu tiền ư?"



Chú Ngô cười nói:



"Được rồi, sự tình cũng đã biết rồi, cháu cùng với Huỳnh Huỳnh ngồi chơi, chú lên lầu, còn có chuyện phải làm!"



Nói xong đem quyển da dê trả lại cho tôi.



Trở lại khuê phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh, tôi còn chưa kịp nói, thì nàng đã nói:



"Lão công, anh vẫn còn hi vọng đúng không?"



Tôi gật đầu nói:



"Nếu như đã biết, thì tại sao chúng ta không tìm hiểu bên trong đó có gì!"



"Thế nhưng anh không nghe cha em nói, trong đó rất dọa người hay sao?"



Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi:



"Những người đó không hiểu vì sao mà chết, nhất định là có điều cổ quái."



"Khoa học thời đó còn chưa phát triển, hơn nữa, em đã quên là anh có năng lực đặc thù hay sao?"



Tôi cười nói.



"Năng lực đặc thù? Thuấn di thì có quan hệ gì với chuyện này?"



Ngô Hùynh Huỳnh kỳ quái mà hỏi.



"Thuấn di chỉ là một loại năng lực, kỳ thực thân thể anh bách độc bất xâm, cho dù là vũ khí sinh hóa, hay bom nguyên tử, anh cũng không sợ!"



Tôi cũng nói sự thực, với lại tôi còn là huynh đệ kết nghĩa với Diêm Vương, vậy thì sợ gì.



"Thật hay giả?"



Ngô Huỳnh Huỳnh đương nhiên không thể tin tưởng, chuyện này giống như đang nghe chuyện cổ tích vậy.



"Không tin em thử xem?"



Tôi suy nghĩ một chút nói:



"Trong nhà của em chắc là có súng chứ, không tin bắn thử anh một phát xem?"



Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn tôi, nửa ngày mới lắc đầu nói:



"Coi như em tin anh là được!"



Ngô Huỳnh Huỳnh nói rất thành khẩn.



"Nếu như vậy, em yên tâm rồi chứ?"



Tôi vừa cười vừa nói.



"Yên tâm thế nào được, hay là em đi cùng với anh, có chuyện gì thì còn có thể kêu cứu viện!"



Ngô Huỳnh Huỳnh quan tâm nói.



"Như vậy sao được, em chỉ là một người bình thường, nếu như em có gì ngoài ý muốn, vậy thì chẳng phải anh ân hận suốt đời hay sao?"



Tôi lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Ngô Huỳnh Huỳnh.



Tôi thì không sao, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh lại khác, đồng thời lại phải dành thời gian chiếu cố nàng!



"Không được, vậy thì em sẽ không cho anh đi!"



Ngô Huỳnh Huỳnh cầm cánh tay của tôi, nói.



"Lúc này không phải là thời gian đùa giỡn, em không nghe cha em nói hay sao, nơi đó rất nguy hiểm!"



Tôi hết sức nghiêm túc nói:



"Nghe lời, anh đáp ứng em, nếu như có nguy hiểm, thì anh lập tức trở về, em quên anh biết thuấn di hay sao!"



"Nêu không thì như vậy đi, em đi cùng với anh, nhưng em hứa với anh là sẽ không đụng tới bất cứ cái gì, vậy anh yên lòng chưa?"



Ngô Huỳnh Huỳnh vẫn chưa từ bỏ ý định.



Tôi cân nhắc một chút, cuối cùng đành gật đầu. Không phải tôi tự đại, mà là không đồng ý thì không cách nào đi được với nàng.



"Hắc hắc, lão công, em biết là anh sẽ đồng ý!"



Ngô Huỳnh Huỳnh hưng phấn, hôn tôi một cái.



Lúc này, tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh thương lượng, phải chuẩn bị đầy đủ thiết bị, sau đó mới xuất phát.



Buổi tối, tôi thuấn di tới cơ sở nghiên cứu của Tôn Tứ Khổng.



Đi tới bên trong phòng thí nghiệm, Tôn Tứ Khổng đang làm thí nghiệm.



Từ Khánh Vĩ làm trợ thủ, lúc này cũng không có chuyện gì làm, tôi hỏi hắn một vài chuyện.



Hóa ra, về phương diện kỹ thuật, thì họ đã không có tiến triển gì, họ đang điều khiển phi thuyền đi do thám hành tinh có sinh mệnh, đã đi tìm tòi rất xa, nhưng cũng không có kết quả gì!



Tôi biết, loại chuyện này chỉ có từ từ tìm kiếm, nên cũng không có ý kiến gì cả.



Mà mục đích lần này tới, là bảo Tôn Tứ Khổng chế tạo cho tôi một thiết bị chuyên đào núi, phục vụ công việc tầm bảo.



Khi tôi đưa ra cái ý nghĩ này, thì Từ Khánh Vĩ đã đáp ưng tôi, vì đây không phải là việc khó, không cần phải phiền tới Tôn Tứ Khổng.



Mà làm cho tôi kinh ngạc là, chỉ cần 3 giờ đồng hồ, thiết bị đã làm xong! Mới đầu tôi tưởng Từ Khánh Vĩ mạnh miệng, nhưng khi nhìn thấy, mới hoàn toàn tin tưởng?



Hóa ra tất cả do người máy trí năng làm, mình chỉ cần đưa bản vẽ thiết kế vào, đương nhiên trong vòng vài giờ, là có thể thành công!



Sau khi làm xong tất cả, tôi trở về đem chuyện tầm bảo nói cho Diệp Tiêu Tiêu biết, Diệp Tiêu Tiêu không nói thêm cái gì, chỉ dặn tôi cẩn thận là được rồi.



Để không làm người khác chú ý, tôi đành phải dùng một chiếc xe khoan một đường bí mật ở Tây Tinh sơn, nhìn mũi khoan nhỏ, nhưng lại có hiệu quả cực lớn này, tôi không khỏi cảm thán, quả thực là nhân tài!



Chiếc xe này dùng động cơ đặc biệt, vỏ xe được chế tạo bằng chất liệu dùng cho phi thuyền.



Căn cứ vào lời của Từ Khánh Vĩ, thì nó có khả năng xuyên thủng địa cầu, cũng chẳng có hỏng hóc gì!



Sau khi chuẩn bị thỏa đang, tôi thuấn di tới phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh!



Làm cho tôi kinh ngạc hơn là, hơn 5h30 rồi mà nha đầu này vẫn còn chưa dậy! Ngày hôm qua còn lời thề son sắt nói với tôi là dậy sớm! Vậy mà lúc nay còn ôm con cá heo ngủ như chết.



Dù sao thì cũng không vội gì, tôi cởi quần áo, chui vào trong chăn với Ngô Huỳnh Huỳnh!



Ngô Huỳnh Huỳnh cảm nhặn được tôi chui vào, bèn đạp con cá heo xuống dưới chân, ôm lấy tôi mà ngủ.



Bất tri bất giác.



Tất cả chìm vào giấc ngủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom