Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 563
Được rồi dù gì thì cũng có thể lấy viên bảo thạch ra rồi! Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nhìn Tôn Tử Khổng nói:
"Lão Tôn, ông lập tức tách viên bảo thạch ra, sau đó chế tạo một cái nhẫn giống như đúc cái này, gắn viên bảo thạch lên!"
"Cái này không thành vấn đề! Dùng vật liệu gì để làm?"
Tôn Tứ Khổng hỏi.
"Bạch kim, hay tử kim đều được, nhớ là khi đưa ra trước ánh sáng nó có thể phát ra ánh sáng có màu sắc là được!"
Tôi nói.
......................
Đây là lần thứ ba chúng tôi tới trước cửa đá! Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đều hiểu, lần này có lẽ là lần cuối cùng!
Nếu như cái nhẫn trong tay chúng tôi không mở được cánh cửa này, thì chúng tôi sẽ bỏ qua!
Thành hay bại đều ở trong thời khắc này, tôi với Ngô Huỳnh Huỳnh thực sự là khẩn trương.
Nếu như lần này không mở ra được, thì chúng tôi không ôm bất cứ hi vọng nào nữa, tôi cẩn thận từng tý một, đặt chiếc nhẫn vào cái lỗ!
Hoàn toàn là ăn khớp,giống y như lần trước. Giữa lúc chúng tôi đang suy nghĩ, xem có mở được hay không, thì chuyện làm chúng tôi kinh ngạc, hưng phấn đã xảy ra!
Từ trên cửa đá truyền tới thanh âm "canh cách"! Cửa đá tuy rằng vẫn không nhúc nhích. Nhưng tôi và Ngô Huynh Huỳnh đều hiểu, chắc chắn là bộ phận then chốt được được mở!
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng kéo Ngô Huỳnh Huỳnh lui về phía sau hai bước. Ai biết cái bộ phận then chốt kia có gây ra nguy hiểm gì không?
"Cách, cách" những thanh âm liên tiếp vang lên, phải hai ba phút, chúng mới dừng lại! Lúc này, cánh cửa đá đã bắt đầu rung động, sau đó truyền tới những tiếng ù ù, và rồi nó dần dần tụt xuống dưới!
Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đã tính toán mọi khả năng cánh cửa này sẽ mở ra như thế nào, nhưng không nghĩ rằng nó lại chui xuống đất!
Không trách được, các chuyên gia cứ tìm cách cạy mà không được, hóa ra là tính sai phương vị!
Chờ khi cánh cửa đá hoàn toàn chìm xuống, cảnh tượng lại khiến tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh vô cùng kinh ngạc là, trong đó không hề có hành lang nào, cũng không có tài bảo chất chồng như núi, cũng không có long mạch của Thanh triều!
Đây chỉ là một gian nhà đá phổ thông, rộng chi chừng 5 thước vuông, giữa gian nhà đá, có một đồ hình, có hình tam giác, trong đó có nhiều hoa văn khác lạ, bên cạnh có chú thích những dòng chữ Mãn.
Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đều không biết hoa văn này là gì!
Trong xã hội hiện nay, tri thức của con người càng ngày càng ít, ngay cả dân tộc Mãn giờ cũng hiếm có người nhận biết được văn tự của tổ tông họ khi xưa! Mấy trăm năm dân tộc chung sống, điều này đã làm cho người Mãn hoàn toàn Hán hóa.
Nhưng mà cũng may, hiện giờ có những dụng cụ chuyền phát hình ảnh, bên cạnh tôi cũng có một người Mãn, nhưng mà không biết hắn có hiểu hay không?
"Khánh Vĩ, cậu có đọc được những chữ Mãn này không?"
Tôi bấm điện thoại gọi cho Từ Khánh Vĩ.
"Lão đại, mẹ em mặc dù là dân tộc Mãn, nhưng em lại là dân tộc Hán, hơn nữa, ngay cả mẹ em cũng không biết chữ Mãn đâu!"
Từ Khánh Vĩ cười khổ nói.
"Vậy sao, tôi còn tưởng cậu biết!"
Tôi thất vọng nói.
"Lão đại, anh muốn làm gì? Nếu chỉ phiên dịch, thì máy vi tính cũng có thể làm được, cần gì phải tìm người!"
Từ Khánh Vĩ nói.
Đúng vậy, tại sao tôi lại quên những điều này!
Tôi vội vàng dùng máy chụp ảnh chụp những chữ Mãn kia lại, sau đó truyền cho Từ Khánh Vĩ. Rất nhanh, Từ Khánh Vĩ đã có kết quả phiên dịch cho tôi: "Cửa truyền tới trái đất".
Cửa truyền tới trái đất? Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đều không hiểu được năm chữ này, vậy thì đồ hình tam giác kia sẽ truyền tới nơi đâu?
"Ha hả, câu này thực đúng với câu mà Stephan đã nói, hiểu được bí mật của chiếc nhẫn này, thì có thể đạt tới đỉnh của thế giới!"
Ngô Huỳnh Huỳnh lắc đầu cười nói:
"Nhưng mà em nghĩ, nó có liên quan tới vấn đề này không?"
"Người cổ xưa thường hay mê tín, họ lập đàn tế thiên, hoàng đế mỗi ngày đều tới cầu phúc, nhưng tai nạn hàng năm vẫn có!"
Tôi nói:
"Có thể đây là cái mật thất mà triều đình phong kiến năm đó xây dựng lên!"
Tôi nghĩ tới câu mà Stephan nói, cái gì mà lễ vật của người ngoài hành tinh, có lẽ chỉ là bọn nịnh hót với Từ Hi nói như vậy! Tôi không phủ thời cổ đại có rất nhiều người có tay nghề giỏi, nhưng mà thời hiện đại này cũng thiếu gì!
"Cũng không thể hoàn toàn nói là mê tín, vì cái kỹ thuật ở đây, hiện giờ khoa học còn chưa đạt tới được!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong câu nói của tôi, suy nghĩ một chút nói.
"Em nói cũng đúng, hiện tại khoa học không giải thích được, thế nhưng còn có rất nhiều điều chưa giải thích được, ví dụ như dị năng của anh!"
Tôi nói.
"Được rồi, bị anh nhắc tới, nên em mới nhớ tới một chuyện! Anh nói cái hình tam giác này, có phải là một Truyền Tống Trận hay không? Giống như năng lực Thuấn Di của anh đấy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đột nhiên nói.
Câu nói của Ngô Huỳnh Huỳnh làm cho linh cảm của tôi lại hiện lên, cái tử cửa vào này có rất nhiều ý nghĩa, mà truyền tống trận thì lại càng có nhiều khả năng hơn!
Nếu quả thực là như vậy, thì đồ hình tam giác này thông tới nơi nào? Chẳng nhẽ có một thế giới khác?
Do dự trong chốc lát, tôi đã quyết định, đó là lấy bản thân mình ra thử nghiệm một chút!
"Anh chuẩn bị thử một chút xem nó rốt cục là thứ gì!"
Tôi hết sức nghiêm túc nói.
"Anh muốn đích thân thử nghiệm?"
Ngô Huỳnh Huỳnh kinh hãi:
"Đùa cái gì vậy, có biết trong cái này có thứ quỷ quái gì đâu!"
"Nếu đã đến nơi này, biết có thứ này tồn tại, mà anh lại không thử một chút, thì lòng anh không thể nào yên được!"
Tôi cũng nói thật, đôi khi lòng hiếu kỳ có thể làm con người ta mê muội.
"Vậy anh cũng không thể đem tự mình ra mà làm thí nghiệm! Có thể lấy những con chó, con mèo ra làm thí nghiệm, sau đó gắn camera lên chúng!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đề xuất.
"Không nói tới chuyện những con vật đó có thể khởi động truyền tống trận hay không, cho dù có thể rời đi, thì nó có thể trở lại hay không?"
Tôi lắc đầu nói:
"Hơn nữa, có khi nó lại mang lại hiệu quả ngược lại!"
Lý do đó của tôi cũng gượng ép, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh đã hiểu, tôi đã hạ quyết tâm! Đã như vậy, Ngô Huỳnh Huỳnh cũng không thể nói gì hơn.
"Vậy thì em đi cùng với anh, cho dù chết, chúng ta cũng chết chung một chỗ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn tôi, nói ra quyết định của mình.
"Nghe lời anh đi, anh với em không giống nhau! Khi có vấn đề gì, anh còn có dị năng hộ thể, còn em lại không!"
Tôi nghe xong, lập tức lắc đầu!
"Thật sự không được hay sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh đã biết là tôi không đồng ý, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, nói.
"Anh hứa với em là anh sẽ cẩn thận! Kỳ thực, đây chỉ là một thí nghiệm mà thôi chưa chắc đã có nguy hiểm!"
Tôi cười nói.
"Vậy thì anh phải cẩn thận, nếu như gặp điều gì không tốt vậy thì đáp ứng em là trở về ngay lập tức, có được không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh thở dài, u oán nói.
Nhưng trong lòng nàng cũng đã có quyết định, nếu như tôi không trở lại, thì nàng cũng truyền tống theo tôi vào trong đó.
"Được, anh hứa với em, cho dù thế nào, anh cũng trở lại. Nhớ kỹ, lão công của em là mạnh nhất, anh sẽ không có chuyện gì!"
Tôi gật đầu, chậm rãi đi tới đồ hình tam giác...
"Lão Tôn, ông lập tức tách viên bảo thạch ra, sau đó chế tạo một cái nhẫn giống như đúc cái này, gắn viên bảo thạch lên!"
"Cái này không thành vấn đề! Dùng vật liệu gì để làm?"
Tôn Tứ Khổng hỏi.
"Bạch kim, hay tử kim đều được, nhớ là khi đưa ra trước ánh sáng nó có thể phát ra ánh sáng có màu sắc là được!"
Tôi nói.
......................
Đây là lần thứ ba chúng tôi tới trước cửa đá! Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đều hiểu, lần này có lẽ là lần cuối cùng!
Nếu như cái nhẫn trong tay chúng tôi không mở được cánh cửa này, thì chúng tôi sẽ bỏ qua!
Thành hay bại đều ở trong thời khắc này, tôi với Ngô Huỳnh Huỳnh thực sự là khẩn trương.
Nếu như lần này không mở ra được, thì chúng tôi không ôm bất cứ hi vọng nào nữa, tôi cẩn thận từng tý một, đặt chiếc nhẫn vào cái lỗ!
Hoàn toàn là ăn khớp,giống y như lần trước. Giữa lúc chúng tôi đang suy nghĩ, xem có mở được hay không, thì chuyện làm chúng tôi kinh ngạc, hưng phấn đã xảy ra!
Từ trên cửa đá truyền tới thanh âm "canh cách"! Cửa đá tuy rằng vẫn không nhúc nhích. Nhưng tôi và Ngô Huynh Huỳnh đều hiểu, chắc chắn là bộ phận then chốt được được mở!
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng kéo Ngô Huỳnh Huỳnh lui về phía sau hai bước. Ai biết cái bộ phận then chốt kia có gây ra nguy hiểm gì không?
"Cách, cách" những thanh âm liên tiếp vang lên, phải hai ba phút, chúng mới dừng lại! Lúc này, cánh cửa đá đã bắt đầu rung động, sau đó truyền tới những tiếng ù ù, và rồi nó dần dần tụt xuống dưới!
Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đã tính toán mọi khả năng cánh cửa này sẽ mở ra như thế nào, nhưng không nghĩ rằng nó lại chui xuống đất!
Không trách được, các chuyên gia cứ tìm cách cạy mà không được, hóa ra là tính sai phương vị!
Chờ khi cánh cửa đá hoàn toàn chìm xuống, cảnh tượng lại khiến tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh vô cùng kinh ngạc là, trong đó không hề có hành lang nào, cũng không có tài bảo chất chồng như núi, cũng không có long mạch của Thanh triều!
Đây chỉ là một gian nhà đá phổ thông, rộng chi chừng 5 thước vuông, giữa gian nhà đá, có một đồ hình, có hình tam giác, trong đó có nhiều hoa văn khác lạ, bên cạnh có chú thích những dòng chữ Mãn.
Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đều không biết hoa văn này là gì!
Trong xã hội hiện nay, tri thức của con người càng ngày càng ít, ngay cả dân tộc Mãn giờ cũng hiếm có người nhận biết được văn tự của tổ tông họ khi xưa! Mấy trăm năm dân tộc chung sống, điều này đã làm cho người Mãn hoàn toàn Hán hóa.
Nhưng mà cũng may, hiện giờ có những dụng cụ chuyền phát hình ảnh, bên cạnh tôi cũng có một người Mãn, nhưng mà không biết hắn có hiểu hay không?
"Khánh Vĩ, cậu có đọc được những chữ Mãn này không?"
Tôi bấm điện thoại gọi cho Từ Khánh Vĩ.
"Lão đại, mẹ em mặc dù là dân tộc Mãn, nhưng em lại là dân tộc Hán, hơn nữa, ngay cả mẹ em cũng không biết chữ Mãn đâu!"
Từ Khánh Vĩ cười khổ nói.
"Vậy sao, tôi còn tưởng cậu biết!"
Tôi thất vọng nói.
"Lão đại, anh muốn làm gì? Nếu chỉ phiên dịch, thì máy vi tính cũng có thể làm được, cần gì phải tìm người!"
Từ Khánh Vĩ nói.
Đúng vậy, tại sao tôi lại quên những điều này!
Tôi vội vàng dùng máy chụp ảnh chụp những chữ Mãn kia lại, sau đó truyền cho Từ Khánh Vĩ. Rất nhanh, Từ Khánh Vĩ đã có kết quả phiên dịch cho tôi: "Cửa truyền tới trái đất".
Cửa truyền tới trái đất? Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đều không hiểu được năm chữ này, vậy thì đồ hình tam giác kia sẽ truyền tới nơi đâu?
"Ha hả, câu này thực đúng với câu mà Stephan đã nói, hiểu được bí mật của chiếc nhẫn này, thì có thể đạt tới đỉnh của thế giới!"
Ngô Huỳnh Huỳnh lắc đầu cười nói:
"Nhưng mà em nghĩ, nó có liên quan tới vấn đề này không?"
"Người cổ xưa thường hay mê tín, họ lập đàn tế thiên, hoàng đế mỗi ngày đều tới cầu phúc, nhưng tai nạn hàng năm vẫn có!"
Tôi nói:
"Có thể đây là cái mật thất mà triều đình phong kiến năm đó xây dựng lên!"
Tôi nghĩ tới câu mà Stephan nói, cái gì mà lễ vật của người ngoài hành tinh, có lẽ chỉ là bọn nịnh hót với Từ Hi nói như vậy! Tôi không phủ thời cổ đại có rất nhiều người có tay nghề giỏi, nhưng mà thời hiện đại này cũng thiếu gì!
"Cũng không thể hoàn toàn nói là mê tín, vì cái kỹ thuật ở đây, hiện giờ khoa học còn chưa đạt tới được!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong câu nói của tôi, suy nghĩ một chút nói.
"Em nói cũng đúng, hiện tại khoa học không giải thích được, thế nhưng còn có rất nhiều điều chưa giải thích được, ví dụ như dị năng của anh!"
Tôi nói.
"Được rồi, bị anh nhắc tới, nên em mới nhớ tới một chuyện! Anh nói cái hình tam giác này, có phải là một Truyền Tống Trận hay không? Giống như năng lực Thuấn Di của anh đấy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đột nhiên nói.
Câu nói của Ngô Huỳnh Huỳnh làm cho linh cảm của tôi lại hiện lên, cái tử cửa vào này có rất nhiều ý nghĩa, mà truyền tống trận thì lại càng có nhiều khả năng hơn!
Nếu quả thực là như vậy, thì đồ hình tam giác này thông tới nơi nào? Chẳng nhẽ có một thế giới khác?
Do dự trong chốc lát, tôi đã quyết định, đó là lấy bản thân mình ra thử nghiệm một chút!
"Anh chuẩn bị thử một chút xem nó rốt cục là thứ gì!"
Tôi hết sức nghiêm túc nói.
"Anh muốn đích thân thử nghiệm?"
Ngô Huỳnh Huỳnh kinh hãi:
"Đùa cái gì vậy, có biết trong cái này có thứ quỷ quái gì đâu!"
"Nếu đã đến nơi này, biết có thứ này tồn tại, mà anh lại không thử một chút, thì lòng anh không thể nào yên được!"
Tôi cũng nói thật, đôi khi lòng hiếu kỳ có thể làm con người ta mê muội.
"Vậy anh cũng không thể đem tự mình ra mà làm thí nghiệm! Có thể lấy những con chó, con mèo ra làm thí nghiệm, sau đó gắn camera lên chúng!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đề xuất.
"Không nói tới chuyện những con vật đó có thể khởi động truyền tống trận hay không, cho dù có thể rời đi, thì nó có thể trở lại hay không?"
Tôi lắc đầu nói:
"Hơn nữa, có khi nó lại mang lại hiệu quả ngược lại!"
Lý do đó của tôi cũng gượng ép, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh đã hiểu, tôi đã hạ quyết tâm! Đã như vậy, Ngô Huỳnh Huỳnh cũng không thể nói gì hơn.
"Vậy thì em đi cùng với anh, cho dù chết, chúng ta cũng chết chung một chỗ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn tôi, nói ra quyết định của mình.
"Nghe lời anh đi, anh với em không giống nhau! Khi có vấn đề gì, anh còn có dị năng hộ thể, còn em lại không!"
Tôi nghe xong, lập tức lắc đầu!
"Thật sự không được hay sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh đã biết là tôi không đồng ý, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, nói.
"Anh hứa với em là anh sẽ cẩn thận! Kỳ thực, đây chỉ là một thí nghiệm mà thôi chưa chắc đã có nguy hiểm!"
Tôi cười nói.
"Vậy thì anh phải cẩn thận, nếu như gặp điều gì không tốt vậy thì đáp ứng em là trở về ngay lập tức, có được không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh thở dài, u oán nói.
Nhưng trong lòng nàng cũng đã có quyết định, nếu như tôi không trở lại, thì nàng cũng truyền tống theo tôi vào trong đó.
"Được, anh hứa với em, cho dù thế nào, anh cũng trở lại. Nhớ kỹ, lão công của em là mạnh nhất, anh sẽ không có chuyện gì!"
Tôi gật đầu, chậm rãi đi tới đồ hình tam giác...
Bình luận facebook