Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Trong những ngày kế tiếp, Triệu Quân Sinh đang bận rộn làm thủ tục đăng ký thành lập công ty.
Bởi vì có cấp trên chiếu cố, nhưng mà cho dù không chiếu cố, thì con của Bí thư tỉnh ủy đi làm việc làm gì có ai dám làm khó, trừ khi người đó muốn mất việc.
Cho nên mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, chưa tới 1 tuần lễ, các văn kiện đều đã cầm được vào trong tay.
Công ty máy tính Thiên Hành cũng đổi tên thành công ty phần mềm Ánh Rạng Đông.
Tiếp theo là việc tuyển người, tìm kiếm địa điểm đặt công ty, liên lạc mua dây chuyền sản xuất, quả thực bận tới mức độ xoay chong chóng.
Mà tôi thì lại nhàn hạ vô cùng, mỗi ngày lên lớp, rồi lại trở về. Ở dưới ánh hào quang của danh hiệu đệ nhất khóa học, các giáo viên đối với việc học hành của tôi cũng một mắt nhắm mắt mở.
"Lão Đại, hiện tại đang có một Bảng Hoa Khôi Giảng Đường đấy!"
Mới sáng sớm, Quách Khánh đã cười dâm đãng nói với tôi.
"Ngất, cậu có phải là cái loa công suất lớn hay không, sao mới sáng sớm đã bắt đầu phát thanh rồi?."
Mặc dù tôi rất hứng thú với tin tức mà Quách Khánh mang tới, nhưng mà Nhan Nghiên còn đang ngồi cạnh tôi, nếu tôi biểu hiện thích thú thì có chút không tốt lắm.
"Khụ …khụ…, Chuyện này… mỹ nữ, Chúng ta là nam nhân thì đều cảm thấy hứng thú, Lão đại có phải là nam nhân hay không?"
Quách Khánh cười gian nói, nhưng ngay sau đó lại nói với Triệu Nhan Nghiên:
"Đại tẩu, Lão đại hắn có phải là nam nhân hay không?"
"Đi chết đi!"
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói:
"Hắn háo sắc như vậy, cậu nói có phải là nam nhân hay không?"
Chết tôi rồi, sao lại nói trắng ra như vậy, không để cho tôi có chút mặt mũi nào hay sao. Tôi vung tay đấm vào trên người của Quách Khánh.
"Có việc gì thì cậu nói nhanh đi!" Tôi nói.
"Hắc hắc, lớp chúng ta có không ít mỹ nữ, hoàn toàn áp đảo các lớp khác, đứng thứ nhất bảng là một người học lớp 10 !"
Quách Khánh thần bí nói.
"Tiểu tử cậu có chuyện gì thì nói một mạch cho xong, đừng có mà thần thần bí bí? !"
Tôi ghét nhất cái tác phong lôi thôi này, kiếp trước không ít lần tôi cũng tức giận, không nghĩ tới sau khi sống lại, hắn vẫn giữ cái tính này.
"Chuyện này ư. Đứng thứ nhất đương nhiên là đại tẩu rồi, Lão đại, diễm phúc của cậu đúng là không nhỏ, có thể ôm được đệ nhất mỹ nhân, cậu đúng là sự kiêu ngạo của nam nhân chúng ta..."
Không đợi Quách Khánh nói xong, tôi đã không nhịn được, ngắt lời nói:
"Cậu bị làm sao vậy? Tại sao lại ở chỗ này nói nhảm nhiều như vậy!"
"Hắc hắc "
Quách Khánh cười khan hai tiếng tiếp tục nói:
"Đứng thứ 2 là Lưu Duyệt học lớp 11 ban 6. Đứng thứ 3 là Trần Vi Nhi cũng học lớp 12 ban 10. Đứng thứ 4, lớp 10 ban 10 tên là Nhược Vân."
Hứa Nhược Vân? Không phải là cháu gái của Hứa lão đầu sao?
Tại sao nàng lại học ở trường chúng tôi? Nhưng mà nhìn tướng mạo của nha đầu này, đúng là không giống người khác, mặc dù cũng xinh đẹp như Triệu Nhan Nghiên, nhưng lại có khí chất không giống, đương nhiên là có thể xếp hạng trong bảng Hoa Khôi.
Không biết Lưu Duyệt và Trần Vi Nhi tướng mạo ra sao, có cơ hội phải đi xem 1 lần. Còn về phần Hứa nha đầu, thì tôi phải tận lực kính nhi viễn chi (1), tôi có cảm giác, nha đầu này có địch ý rất mạnh với tôi.
(1):Kính nhi viễn chi: Đứng nhìn từ xa
"Bảng Hoa Khôi này là do ai bình chọn?"
Tôi đúng là không biết ai đã làm chuyện này trong trường học.
"Đương nhiên là bản lão đại của Trường Tứ Trung, a không đúng, là lão Nhị, cùng các huynh đệ bình chọn."
Quách Khánh bây giờ có 1 cái danh hão là Lão Đại, nhưng do có sự tồn tại của tôi, hắn không dám xưng là Lão Đại, vội vàng hạ thấp 1 bậc, xưng là Lão Nhị, nhưng có vẻ không được tự nhiên.
"Quả nhiên là tiểu tử này, cậu làm những chuyện này là có ý đồ gì?"
Tôi hỏi.
"Hmm, còn không phải là do Lão Đại tán gái quá dễ dàng hay sao, hiện đệ nhất Hoa Khôi của trường đã bị người ta đoạt rồi, nhưng mà vẫn còn 3 vị mỹ nữ nữa, cách mạng còn chưa thành công, các đồng chí vẫn cần phải cố gắng!"
Quách Khánh viết tên các Hoa Khôi trong trường ra một tờ giấy rồi đưa cho tôi.
"Vậy tại sao cậu không cố gắng đi?"
Miệng tôi mặc dù nói như vậy, nhưng tay lại nhận lấy tờ giấy.
"Tớ đương nhiên phải đem cơ hội nhường cho Lão Đại!"
Quách Khánh dáng vóc tiều tụy nói.
"Thôi đi, tớ xem cậu không ăn được nho, thì lại nói nho xanh, lại hư tình giả ý mang cho tớ!"
Tôi không chút lưu tình vạch bộ mặt thật của Quách Khánh.
"Ách, cái này, hắc hắc!"
Mặt Quách Khánh lập tức đỏ bừng.
"Quách Khánh, em đứng lên cho cô!"
Giờ tự học vừa mới hết, Diệp Tiêu Tiêu đã xuất hiện ở ngoài cửa.
Quách Khánh nghe xong, lười biếng đứng dậy.
Kể từ khi Quách Khánh đi chung với đám giang hồ trong trường, thì cũng không còn sợ giáo viên trong trường nữa, luôn làm ra bộ dáng lười nhác.
"Quách Khánh, cô nghe nói em là người bình chọn ra cái Bảng Hoa Khôi Giảng đường đúng hay không?"
Sắc mặt của Diệp Tiêu Tiêu vô cùng âm trầm, nhìn Quách Khánh.
Lúc này, tôi thấy sau lưng Diệp Tiêu Tiêu là Lưu Khoa Sinh.
Quả nhiên là tên tiểu tử này mật báo, hắn đã cùng đường mạt lộ rồi, vậy mà vẫn dám giở trò!
Quách Khánh cũng chú ý tới Lưu Khoa Sinh, trừng mắt liếc hắn một cái, làm cho Lưu Khoa Sinh sợ tới mức vội vàng chạy vào trong lớp học.
"Tại sao em lại không nói?"
Diệp Tiêu Tiêu thấy Quách Khánh đứng im không nói lời nào thì nổi giận.
"A!"
Quách Khánh dùng miệng phát ra một thanh âm. Chỉ sau 1 thời gian ngắn, cả lớp lập tức cười vang.
"Em…"
Diệp Tiêu Tiêu xanh mặt nói.
"Em cái gì? Chẳng phải là cô gọi thì em “A” một tiếng hay sao?"
Quách Khánh bất mãn nói.
"Đúng là chưa từng thấy học sinh nào như em!"
Diệp Tiêu Tiêu dậm chân, giận đến nỗi không biết phải nói gì.
"Em mà cô cũng chưa gặp qua hay sao?"
Quách Khánh lại nhẹ nhàng nói.
"Em… em bình chọn cái này để làm gì?"
Diệp Tiêu Tiêu thiếu chút nữa bị Quách Khánh làm cho tức ngất đi, vội vàng hỏi vào mục đích chính.
"Có làm gì đâu, nội quy trong trường cũng không cấm em làm chuyện này?"
Quách Khánh lớn tiếng nói.
Diệp Tiêu Tiêu dùng ngón tay chỉ vào Quách Khánh, nghẹn đỏ mặt, không nói được câu nào, thiếu chút nữa còn bật khóc.
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu như vậy, bỗng nhiên tôi cảm thấy không đành lòng. Tuổi Diệp Tiêu Tiêu không lớn, mới hơn hai mươi tuổi.
Khi còn ở nhà thì là 1 hài tử được nuông chiều từ bé, làm sao nuốt trôi được cục tức này!
Rốt cục tôi đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vai Quách Khánh, trầm giọng nói:
"Bỏ đi, cậu nói xin lỗi Cô Diệp một tiếng đi!"
Quách Khánh quay đầu lại nhìn tôi, rồi lại nhìn Diệp Tiêu Tiêu, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nói:
"Cô Diệp, là em sai rồi!"
Tôi biết, lời nói của tôi Quách Khánh nhất định sẽ nghe, mặc dù bình thường tiểu tử này hay cợt nhả với tôi, nhưng hắn đã coi tôi là lão đại của hắn, hắn là tâm phúc của tôi, đương nhiên sẽ nghe lời tôi.
Diệp Tiêu Tiêu đứng im nhìn tôi, nhưng sau đó đổi thành ánh mắt cảm kích.
Nàng biết, nếu không phải có tôi, mặt mũi nàng hôm nay sẽ mất hết ở trước lớp.
Diệp Tiêu Tiêu bỗng nhiên lại nhớ tới những câu văn tôi viết trong bài thi Anh ngữ, khuôn mặt đỏ lên.
Tên học sinh này tại sao lại luôn làm những việc để mình chú ý vậy chứ? Trong việc xử lý tình huống, hắn còn thuần thục hơn mình nhiều.
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu đi, Quách Khánh bất mãn nói:
"Lão Đại, cậu vì sao lại bắt tớ xin lỗi cái lão yêu bà quái dị kia?"
Lão yêu bà quái dị? Tôi ngất, đây là ánh mắt gì! Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, tôi tại sao lại thấy nàng là mỹ nữ?
"Hừ, lão đại của cậu 8 phần là coi trọng nàng ta, cậu không biết lúc nãy hắn mở miệng gọi rất thân mật sao? Là Diệp Tiêu Tiêu!"
Không đợi tôi mở miệng nói, Triệu Nhan Nghiên đã xen ngang vào.
"Không thể nào, Lão Đại?"
Quách Khánh trợn trừng hai mắt, nét mặt như đang ăn phải con ruồi:
"Có nhiều hoa khôi giảng đường như vậy, tại sao cậu còn theo đuổi lão yêu bà quái dị kia?"
Tôi lúng túng cười, đây là nhận xét của học sinh với giáo viên hay sao?
Bởi vì có cấp trên chiếu cố, nhưng mà cho dù không chiếu cố, thì con của Bí thư tỉnh ủy đi làm việc làm gì có ai dám làm khó, trừ khi người đó muốn mất việc.
Cho nên mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, chưa tới 1 tuần lễ, các văn kiện đều đã cầm được vào trong tay.
Công ty máy tính Thiên Hành cũng đổi tên thành công ty phần mềm Ánh Rạng Đông.
Tiếp theo là việc tuyển người, tìm kiếm địa điểm đặt công ty, liên lạc mua dây chuyền sản xuất, quả thực bận tới mức độ xoay chong chóng.
Mà tôi thì lại nhàn hạ vô cùng, mỗi ngày lên lớp, rồi lại trở về. Ở dưới ánh hào quang của danh hiệu đệ nhất khóa học, các giáo viên đối với việc học hành của tôi cũng một mắt nhắm mắt mở.
"Lão Đại, hiện tại đang có một Bảng Hoa Khôi Giảng Đường đấy!"
Mới sáng sớm, Quách Khánh đã cười dâm đãng nói với tôi.
"Ngất, cậu có phải là cái loa công suất lớn hay không, sao mới sáng sớm đã bắt đầu phát thanh rồi?."
Mặc dù tôi rất hứng thú với tin tức mà Quách Khánh mang tới, nhưng mà Nhan Nghiên còn đang ngồi cạnh tôi, nếu tôi biểu hiện thích thú thì có chút không tốt lắm.
"Khụ …khụ…, Chuyện này… mỹ nữ, Chúng ta là nam nhân thì đều cảm thấy hứng thú, Lão đại có phải là nam nhân hay không?"
Quách Khánh cười gian nói, nhưng ngay sau đó lại nói với Triệu Nhan Nghiên:
"Đại tẩu, Lão đại hắn có phải là nam nhân hay không?"
"Đi chết đi!"
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói:
"Hắn háo sắc như vậy, cậu nói có phải là nam nhân hay không?"
Chết tôi rồi, sao lại nói trắng ra như vậy, không để cho tôi có chút mặt mũi nào hay sao. Tôi vung tay đấm vào trên người của Quách Khánh.
"Có việc gì thì cậu nói nhanh đi!" Tôi nói.
"Hắc hắc, lớp chúng ta có không ít mỹ nữ, hoàn toàn áp đảo các lớp khác, đứng thứ nhất bảng là một người học lớp 10 !"
Quách Khánh thần bí nói.
"Tiểu tử cậu có chuyện gì thì nói một mạch cho xong, đừng có mà thần thần bí bí? !"
Tôi ghét nhất cái tác phong lôi thôi này, kiếp trước không ít lần tôi cũng tức giận, không nghĩ tới sau khi sống lại, hắn vẫn giữ cái tính này.
"Chuyện này ư. Đứng thứ nhất đương nhiên là đại tẩu rồi, Lão đại, diễm phúc của cậu đúng là không nhỏ, có thể ôm được đệ nhất mỹ nhân, cậu đúng là sự kiêu ngạo của nam nhân chúng ta..."
Không đợi Quách Khánh nói xong, tôi đã không nhịn được, ngắt lời nói:
"Cậu bị làm sao vậy? Tại sao lại ở chỗ này nói nhảm nhiều như vậy!"
"Hắc hắc "
Quách Khánh cười khan hai tiếng tiếp tục nói:
"Đứng thứ 2 là Lưu Duyệt học lớp 11 ban 6. Đứng thứ 3 là Trần Vi Nhi cũng học lớp 12 ban 10. Đứng thứ 4, lớp 10 ban 10 tên là Nhược Vân."
Hứa Nhược Vân? Không phải là cháu gái của Hứa lão đầu sao?
Tại sao nàng lại học ở trường chúng tôi? Nhưng mà nhìn tướng mạo của nha đầu này, đúng là không giống người khác, mặc dù cũng xinh đẹp như Triệu Nhan Nghiên, nhưng lại có khí chất không giống, đương nhiên là có thể xếp hạng trong bảng Hoa Khôi.
Không biết Lưu Duyệt và Trần Vi Nhi tướng mạo ra sao, có cơ hội phải đi xem 1 lần. Còn về phần Hứa nha đầu, thì tôi phải tận lực kính nhi viễn chi (1), tôi có cảm giác, nha đầu này có địch ý rất mạnh với tôi.
(1):Kính nhi viễn chi: Đứng nhìn từ xa
"Bảng Hoa Khôi này là do ai bình chọn?"
Tôi đúng là không biết ai đã làm chuyện này trong trường học.
"Đương nhiên là bản lão đại của Trường Tứ Trung, a không đúng, là lão Nhị, cùng các huynh đệ bình chọn."
Quách Khánh bây giờ có 1 cái danh hão là Lão Đại, nhưng do có sự tồn tại của tôi, hắn không dám xưng là Lão Đại, vội vàng hạ thấp 1 bậc, xưng là Lão Nhị, nhưng có vẻ không được tự nhiên.
"Quả nhiên là tiểu tử này, cậu làm những chuyện này là có ý đồ gì?"
Tôi hỏi.
"Hmm, còn không phải là do Lão Đại tán gái quá dễ dàng hay sao, hiện đệ nhất Hoa Khôi của trường đã bị người ta đoạt rồi, nhưng mà vẫn còn 3 vị mỹ nữ nữa, cách mạng còn chưa thành công, các đồng chí vẫn cần phải cố gắng!"
Quách Khánh viết tên các Hoa Khôi trong trường ra một tờ giấy rồi đưa cho tôi.
"Vậy tại sao cậu không cố gắng đi?"
Miệng tôi mặc dù nói như vậy, nhưng tay lại nhận lấy tờ giấy.
"Tớ đương nhiên phải đem cơ hội nhường cho Lão Đại!"
Quách Khánh dáng vóc tiều tụy nói.
"Thôi đi, tớ xem cậu không ăn được nho, thì lại nói nho xanh, lại hư tình giả ý mang cho tớ!"
Tôi không chút lưu tình vạch bộ mặt thật của Quách Khánh.
"Ách, cái này, hắc hắc!"
Mặt Quách Khánh lập tức đỏ bừng.
"Quách Khánh, em đứng lên cho cô!"
Giờ tự học vừa mới hết, Diệp Tiêu Tiêu đã xuất hiện ở ngoài cửa.
Quách Khánh nghe xong, lười biếng đứng dậy.
Kể từ khi Quách Khánh đi chung với đám giang hồ trong trường, thì cũng không còn sợ giáo viên trong trường nữa, luôn làm ra bộ dáng lười nhác.
"Quách Khánh, cô nghe nói em là người bình chọn ra cái Bảng Hoa Khôi Giảng đường đúng hay không?"
Sắc mặt của Diệp Tiêu Tiêu vô cùng âm trầm, nhìn Quách Khánh.
Lúc này, tôi thấy sau lưng Diệp Tiêu Tiêu là Lưu Khoa Sinh.
Quả nhiên là tên tiểu tử này mật báo, hắn đã cùng đường mạt lộ rồi, vậy mà vẫn dám giở trò!
Quách Khánh cũng chú ý tới Lưu Khoa Sinh, trừng mắt liếc hắn một cái, làm cho Lưu Khoa Sinh sợ tới mức vội vàng chạy vào trong lớp học.
"Tại sao em lại không nói?"
Diệp Tiêu Tiêu thấy Quách Khánh đứng im không nói lời nào thì nổi giận.
"A!"
Quách Khánh dùng miệng phát ra một thanh âm. Chỉ sau 1 thời gian ngắn, cả lớp lập tức cười vang.
"Em…"
Diệp Tiêu Tiêu xanh mặt nói.
"Em cái gì? Chẳng phải là cô gọi thì em “A” một tiếng hay sao?"
Quách Khánh bất mãn nói.
"Đúng là chưa từng thấy học sinh nào như em!"
Diệp Tiêu Tiêu dậm chân, giận đến nỗi không biết phải nói gì.
"Em mà cô cũng chưa gặp qua hay sao?"
Quách Khánh lại nhẹ nhàng nói.
"Em… em bình chọn cái này để làm gì?"
Diệp Tiêu Tiêu thiếu chút nữa bị Quách Khánh làm cho tức ngất đi, vội vàng hỏi vào mục đích chính.
"Có làm gì đâu, nội quy trong trường cũng không cấm em làm chuyện này?"
Quách Khánh lớn tiếng nói.
Diệp Tiêu Tiêu dùng ngón tay chỉ vào Quách Khánh, nghẹn đỏ mặt, không nói được câu nào, thiếu chút nữa còn bật khóc.
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu như vậy, bỗng nhiên tôi cảm thấy không đành lòng. Tuổi Diệp Tiêu Tiêu không lớn, mới hơn hai mươi tuổi.
Khi còn ở nhà thì là 1 hài tử được nuông chiều từ bé, làm sao nuốt trôi được cục tức này!
Rốt cục tôi đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vai Quách Khánh, trầm giọng nói:
"Bỏ đi, cậu nói xin lỗi Cô Diệp một tiếng đi!"
Quách Khánh quay đầu lại nhìn tôi, rồi lại nhìn Diệp Tiêu Tiêu, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nói:
"Cô Diệp, là em sai rồi!"
Tôi biết, lời nói của tôi Quách Khánh nhất định sẽ nghe, mặc dù bình thường tiểu tử này hay cợt nhả với tôi, nhưng hắn đã coi tôi là lão đại của hắn, hắn là tâm phúc của tôi, đương nhiên sẽ nghe lời tôi.
Diệp Tiêu Tiêu đứng im nhìn tôi, nhưng sau đó đổi thành ánh mắt cảm kích.
Nàng biết, nếu không phải có tôi, mặt mũi nàng hôm nay sẽ mất hết ở trước lớp.
Diệp Tiêu Tiêu bỗng nhiên lại nhớ tới những câu văn tôi viết trong bài thi Anh ngữ, khuôn mặt đỏ lên.
Tên học sinh này tại sao lại luôn làm những việc để mình chú ý vậy chứ? Trong việc xử lý tình huống, hắn còn thuần thục hơn mình nhiều.
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu đi, Quách Khánh bất mãn nói:
"Lão Đại, cậu vì sao lại bắt tớ xin lỗi cái lão yêu bà quái dị kia?"
Lão yêu bà quái dị? Tôi ngất, đây là ánh mắt gì! Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, tôi tại sao lại thấy nàng là mỹ nữ?
"Hừ, lão đại của cậu 8 phần là coi trọng nàng ta, cậu không biết lúc nãy hắn mở miệng gọi rất thân mật sao? Là Diệp Tiêu Tiêu!"
Không đợi tôi mở miệng nói, Triệu Nhan Nghiên đã xen ngang vào.
"Không thể nào, Lão Đại?"
Quách Khánh trợn trừng hai mắt, nét mặt như đang ăn phải con ruồi:
"Có nhiều hoa khôi giảng đường như vậy, tại sao cậu còn theo đuổi lão yêu bà quái dị kia?"
Tôi lúng túng cười, đây là nhận xét của học sinh với giáo viên hay sao?
Bình luận facebook