Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 624
Trôi qua một tuần vẫn không có tin tức của Trần Dũng. vì vậy tôi đành phải nói chuyện này với Trần Vi Nhi.
Thấy tâm tình của tôi mấy ngày nay không tốt, các lão bà đều không nói gì cả.
"Vi Nhi. theo anh lên phòng." Tôi đứng ờ cửa thang lầu nhìn Trần Vi Nhi gật đầu.
"Em?" Trần Vi Nhi sửng sốt. Không nghĩ tôi lại gọi nàng nhưng gật đầu nói: "Được."
Nói xong nàng đứng dậy, Triệu Nhan Nghiên còn liếc mắt nhìn nàng cười cười.
Sau khi lên lầu. bình thường tôi hay đi thẳng vào phòng ngủ. nhưng lần này lại tới thư phòng khiến Trần Vi Nhi thấp thỏm.
"Vi Nhi. lại đây ngồi đi!" Tôi ngồi ở trên ghế salon. Chỉ vào bên cạnh nói.
"A." Trần Vi Nhi ngồi ở bên tôi như một con mèo nhở.
Tôi nhìn Trần Vi Nhi bỗng nhiên có chút chua xót. Cho tới nay, tôi đều để tâm trên sự nghiệp mà quên chăm lo cho các nàng.
Mà hiện giờ, một người là nam nhân của nàng. một người là anh trai của nàng! Tôi không biết khi nói chuyện này ra thì Trần Vi Nhi sẽ như thế nào!
"Vi Nhi. anh muốn nói với em một chuyện, nhưng em phải hứa trước là không nên kích động!" Tôi dự phòng trước nói: "Bởi vì tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán. chứ chưa chắc là thật!"
"Lão công. rốt cuộc có chuyện gì... Có đúng... có liên quan tới anh trai của em?" Trần Vi Nhi cũng không ngốc. vào thư phòng nàng đã đoán được một ít.
"Không sai... đúng là chuyện của anh trai em..." Tôi gật đầu: "Trần Dũng đã mất tích rồi!"
"Mất thích, thảo nào hai hôm nay em gọi điện không được!" Trần Vi Nhi cả kinh nói: "Anh ấy làm sao vậy? Bị người bắt đi sao?"
Tôi lắc đầu cười khổ nói: "Các dấu hiệu đều nói rõ Trần Dũng chính là người phía sau của một loạt các sự kiện gần đây"
"Cái gì! Anh nói anh trai em... anh ấy...." Trần Vi Nhi kinh hô.
Tôi cười khổ nói: "Đúng là hắn hãm hại Đinh Bảo Tam. tập kích Quách Khánh..." Tôi đem mọi chuyện cùng phân tích của mình nói cho Trần Vi Nhi nghe.
Trần Vi Nhi nghe xong, ánh mắt cỏ chút ngây dại nhìn tôi, cắn môi nói không thành lời.
"Vi Nhi em làm sao vậy!" Tôi mặc dù có tức giận Trần Dũng nhưng Trần Vi Nhi lại vô tội!
"Vì sao! Vì sao anh ấy lại phải làm như vậy!" Trần Vi Nhi bỗng òa khóc lên: "Lão công. anh nói xem em nên làm gì bây giờ..."
"Được rồi. Đây chỉ là suy đoán mà thôi, anh cũng chỉ muốn em chuẩn bị tâm lý, có khi sự thực lại không phải như vậy!" Tôi vội an ủi.
Trần Vi Nhi vô lực dựa vào trong lòng tôi rồi khẽ gật đầu, nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu. Trần Dũng là người có hiềm nghi lớn nhất!
Chờ sau khi Trần Vi Nhi ngủ. tôi mới ôm nàng trở lại phòng. Sau đó nói lại cho mấy nàng Triệu Nhan Nghiên một lần, để các nàng chú ý chăm sóc Vi Nhi.
Sau khi phân phó xong mọi chuyện, tôi rời khỏi nhà.
Nếu người phía sau là Trần Dũng vậy thì hắn được cái gì? Hiện tại hắn không được cái gì cả!
Càng nghĩ càng loạn. tôi lắc đầu, tốt nhất là không nghĩ nữa. hiện tại tôi còn chưa ăn cơm nên tính ra chợ ăn một lần.
Địa vị càng ngày càng cao, tiền càng ngày càng nhiều, tôi đã lâu không tới quán cơm ven đường ăn.
Còn chưa quyết định là mình ăn gì thì từ xa xa đã truyền tới tiếng cãi nhau.
"Ông chủ, tại sao ở đây lại có một cái lông!" Một người lớn giọng kêu lên.
"VỊ huynh đệ này. nhà hàng Hà Ký chúng tôi kinh doanh thịt bò vô cùng sạch sê. tiếng lành đồn xa. làm sao có thể xuất hiện cái thứ đó chứ!" ông chủ cười nói.
"Làm sao có thể? Vậy thì thứ trong tay tôi là cái gì? Đừng nói đây là một cái lông trâu đó nha, tôi đã chứng kiến nhiều lông loại này nên tôi biết!" Người này dõng dạc hét lên.
"Chuyện này... Tiên sinh. chúng tôi đúng là không có thứ này, ngài nhìn xem chúng tôi đều mang bao tay, tại sao có thể..." ông chủ vẫn giải thích.
"Vậy thì ý của ông là tôi mang cái lông này tới lừa ông?" Người này lại nói: "Mọi người xem, cái lông này là của nữ nhân. tôi là nam nhân, sao có lông nhỏ như vậy được!"
"Cậu..." Ông chủ đang định nói cái gì thì một thiếu nữ ở bên nói: "Cha. Bỏ đi, đừng nói nữa! Chúng ta không thu hắn tiền là được!"
"Vậy chúng tôi không thu tiền của cậu. cậu đi đi!" ông chủ có chút không tình nguyện nói.
"Không lấy tiền?" Người kia cười lạnh nói: "ông tưởng là không lấy tiền thì xong hay sao?"
"Vậy cậu muốn thế nào!" ông chủ quán hỏi.
"Ông phải bồi thường phí tổn thất tinh thần! Tôi thấy một chiếc lông trong thức ăn, từ nay về sau. Hễ ăn là tôi lại nhớ tới lông!" Người kia tiếp tục nói: "Trách nhiệm này phải thuộc về ông!"
"Phi tổn thất tinh thẩn?" Ông chủ cỏ chút ngạc nhiên: "Vậy cậu muốn bồi thường…!"
"Một nghìn đồng! Lấy ra nhanh lên. thoải mái một chút!" Người kia đưa tay ra nói.
"Một nghìn đồng!" Thiểu nữ có chút giật mình: "Anh không phải đi lừa người đó chứ. Hơn nữa chúng tôi khẳng định không có thứ này. vậy thì làm sao phải bồi thường!"
"Không bồi thường? Hừ hừ. chẳng nhẽ tôi mang theo một cái lông đi ăn cơm!" Người kia thấy trước mắt là một tiểu cô nương, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: "Em gái à. lông này có phải của em không?" Nói xong cố ý đưa chiếc lông tới trước mặt thiếu nữ.
"Ngươi.. .lưu manh!" Thiếu nữ tức giận đến mặt đỏ nói.
"Lưu manh? Lưu manh gì! Thái độ của tôi thực sự là cầu thị đó!" Người kia lắc đầu nói: "Nếu không cô cởi quẩn ra. tôi so sánh một chút. Nếu không phải thì tôi sẽ rời đi. Thế nào!"
"Ngươi... Ngươi thật hạ lưu! " Thiếu nữ tức giận tới mức run người.
"Vị tiên sinh này, cậu nếu còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!" ông chủ hiển nhiên thực sự tức giận!
"Báo cảnh sát? Tốt!" Người kia thống khoái gật đầu: "ông báo nhanh lên. Cảnh sát tới thì cảnh sát lại đi, nhưng tôi nghĩ ông sẽ không buôn bán được đâu!"
Vốn định cầm điện thoại gọi cảnh sát nhưng thấy hắn lưu manh như vậy, ông chủ đành thở dài. Xem như hôm nay rủi ro vậy.
Thấy tâm tình của tôi mấy ngày nay không tốt, các lão bà đều không nói gì cả.
"Vi Nhi. theo anh lên phòng." Tôi đứng ờ cửa thang lầu nhìn Trần Vi Nhi gật đầu.
"Em?" Trần Vi Nhi sửng sốt. Không nghĩ tôi lại gọi nàng nhưng gật đầu nói: "Được."
Nói xong nàng đứng dậy, Triệu Nhan Nghiên còn liếc mắt nhìn nàng cười cười.
Sau khi lên lầu. bình thường tôi hay đi thẳng vào phòng ngủ. nhưng lần này lại tới thư phòng khiến Trần Vi Nhi thấp thỏm.
"Vi Nhi. lại đây ngồi đi!" Tôi ngồi ở trên ghế salon. Chỉ vào bên cạnh nói.
"A." Trần Vi Nhi ngồi ở bên tôi như một con mèo nhở.
Tôi nhìn Trần Vi Nhi bỗng nhiên có chút chua xót. Cho tới nay, tôi đều để tâm trên sự nghiệp mà quên chăm lo cho các nàng.
Mà hiện giờ, một người là nam nhân của nàng. một người là anh trai của nàng! Tôi không biết khi nói chuyện này ra thì Trần Vi Nhi sẽ như thế nào!
"Vi Nhi. anh muốn nói với em một chuyện, nhưng em phải hứa trước là không nên kích động!" Tôi dự phòng trước nói: "Bởi vì tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán. chứ chưa chắc là thật!"
"Lão công. rốt cuộc có chuyện gì... Có đúng... có liên quan tới anh trai của em?" Trần Vi Nhi cũng không ngốc. vào thư phòng nàng đã đoán được một ít.
"Không sai... đúng là chuyện của anh trai em..." Tôi gật đầu: "Trần Dũng đã mất tích rồi!"
"Mất thích, thảo nào hai hôm nay em gọi điện không được!" Trần Vi Nhi cả kinh nói: "Anh ấy làm sao vậy? Bị người bắt đi sao?"
Tôi lắc đầu cười khổ nói: "Các dấu hiệu đều nói rõ Trần Dũng chính là người phía sau của một loạt các sự kiện gần đây"
"Cái gì! Anh nói anh trai em... anh ấy...." Trần Vi Nhi kinh hô.
Tôi cười khổ nói: "Đúng là hắn hãm hại Đinh Bảo Tam. tập kích Quách Khánh..." Tôi đem mọi chuyện cùng phân tích của mình nói cho Trần Vi Nhi nghe.
Trần Vi Nhi nghe xong, ánh mắt cỏ chút ngây dại nhìn tôi, cắn môi nói không thành lời.
"Vi Nhi em làm sao vậy!" Tôi mặc dù có tức giận Trần Dũng nhưng Trần Vi Nhi lại vô tội!
"Vì sao! Vì sao anh ấy lại phải làm như vậy!" Trần Vi Nhi bỗng òa khóc lên: "Lão công. anh nói xem em nên làm gì bây giờ..."
"Được rồi. Đây chỉ là suy đoán mà thôi, anh cũng chỉ muốn em chuẩn bị tâm lý, có khi sự thực lại không phải như vậy!" Tôi vội an ủi.
Trần Vi Nhi vô lực dựa vào trong lòng tôi rồi khẽ gật đầu, nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu. Trần Dũng là người có hiềm nghi lớn nhất!
Chờ sau khi Trần Vi Nhi ngủ. tôi mới ôm nàng trở lại phòng. Sau đó nói lại cho mấy nàng Triệu Nhan Nghiên một lần, để các nàng chú ý chăm sóc Vi Nhi.
Sau khi phân phó xong mọi chuyện, tôi rời khỏi nhà.
Nếu người phía sau là Trần Dũng vậy thì hắn được cái gì? Hiện tại hắn không được cái gì cả!
Càng nghĩ càng loạn. tôi lắc đầu, tốt nhất là không nghĩ nữa. hiện tại tôi còn chưa ăn cơm nên tính ra chợ ăn một lần.
Địa vị càng ngày càng cao, tiền càng ngày càng nhiều, tôi đã lâu không tới quán cơm ven đường ăn.
Còn chưa quyết định là mình ăn gì thì từ xa xa đã truyền tới tiếng cãi nhau.
"Ông chủ, tại sao ở đây lại có một cái lông!" Một người lớn giọng kêu lên.
"VỊ huynh đệ này. nhà hàng Hà Ký chúng tôi kinh doanh thịt bò vô cùng sạch sê. tiếng lành đồn xa. làm sao có thể xuất hiện cái thứ đó chứ!" ông chủ cười nói.
"Làm sao có thể? Vậy thì thứ trong tay tôi là cái gì? Đừng nói đây là một cái lông trâu đó nha, tôi đã chứng kiến nhiều lông loại này nên tôi biết!" Người này dõng dạc hét lên.
"Chuyện này... Tiên sinh. chúng tôi đúng là không có thứ này, ngài nhìn xem chúng tôi đều mang bao tay, tại sao có thể..." ông chủ vẫn giải thích.
"Vậy thì ý của ông là tôi mang cái lông này tới lừa ông?" Người này lại nói: "Mọi người xem, cái lông này là của nữ nhân. tôi là nam nhân, sao có lông nhỏ như vậy được!"
"Cậu..." Ông chủ đang định nói cái gì thì một thiếu nữ ở bên nói: "Cha. Bỏ đi, đừng nói nữa! Chúng ta không thu hắn tiền là được!"
"Vậy chúng tôi không thu tiền của cậu. cậu đi đi!" ông chủ có chút không tình nguyện nói.
"Không lấy tiền?" Người kia cười lạnh nói: "ông tưởng là không lấy tiền thì xong hay sao?"
"Vậy cậu muốn thế nào!" ông chủ quán hỏi.
"Ông phải bồi thường phí tổn thất tinh thần! Tôi thấy một chiếc lông trong thức ăn, từ nay về sau. Hễ ăn là tôi lại nhớ tới lông!" Người kia tiếp tục nói: "Trách nhiệm này phải thuộc về ông!"
"Phi tổn thất tinh thẩn?" Ông chủ cỏ chút ngạc nhiên: "Vậy cậu muốn bồi thường…!"
"Một nghìn đồng! Lấy ra nhanh lên. thoải mái một chút!" Người kia đưa tay ra nói.
"Một nghìn đồng!" Thiểu nữ có chút giật mình: "Anh không phải đi lừa người đó chứ. Hơn nữa chúng tôi khẳng định không có thứ này. vậy thì làm sao phải bồi thường!"
"Không bồi thường? Hừ hừ. chẳng nhẽ tôi mang theo một cái lông đi ăn cơm!" Người kia thấy trước mắt là một tiểu cô nương, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: "Em gái à. lông này có phải của em không?" Nói xong cố ý đưa chiếc lông tới trước mặt thiếu nữ.
"Ngươi.. .lưu manh!" Thiếu nữ tức giận đến mặt đỏ nói.
"Lưu manh? Lưu manh gì! Thái độ của tôi thực sự là cầu thị đó!" Người kia lắc đầu nói: "Nếu không cô cởi quẩn ra. tôi so sánh một chút. Nếu không phải thì tôi sẽ rời đi. Thế nào!"
"Ngươi... Ngươi thật hạ lưu! " Thiếu nữ tức giận tới mức run người.
"Vị tiên sinh này, cậu nếu còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!" ông chủ hiển nhiên thực sự tức giận!
"Báo cảnh sát? Tốt!" Người kia thống khoái gật đầu: "ông báo nhanh lên. Cảnh sát tới thì cảnh sát lại đi, nhưng tôi nghĩ ông sẽ không buôn bán được đâu!"
Vốn định cầm điện thoại gọi cảnh sát nhưng thấy hắn lưu manh như vậy, ông chủ đành thở dài. Xem như hôm nay rủi ro vậy.
Bình luận facebook