Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Mặc dù Khương Vĩnh Phú đã nói với tôi rất nhiều chuyện, nhưng khi đọc những tài liệu này, vẫn làm tôi sợ hết hồn.
Thế lực của Lưu gia lớn tới mức vượt quá sự tưởng tượng của tôi, hơn 30% những công ty trụ cột trong cả nước đều là của Lưu gia, mặc dù người ngoài chỉ biết, đây không phải do người của Lưu gia nắm giữ, nhưng toàn bộ những người này đều là thân thích, hoặc thuộc hạ cũ của Lưu gia.
Mà càng làm cho người khác không tưởng tượng nổi chính là, Lưu Chấn Hải được phép có quân đội tư nhân, được mang súng ống bình thường!
Hơn nữa trong phần hồ sơ này, có mấy dòng chữ được đánh dấu đỏ:
“Đối với người trực hệ của Lưu gia, cơ quan công an không có quyền bắt người, phải báo cáo lên trung ương để giải quyết”.
Người có thực lớn như vậy, trước mắt tôi không trêu chọc nổi, mặc dù có thể lực của Triệu Nhan Nghiên, ở quốc gia lại có Hạ tổng giám đốc chiếu cố, nhưng mà Lưu gia này quả thực quá biến thái?
Tôi đoán, nếu như Lưu Chấn Hải thật sự đem tôi giết đi, thì những người khác cũng không nói gì cả, đoán chừng ngay Thiên Lôi cũng không dám động.
Xem ra chỉ còn cách làm theo lời Khương Vĩnh Phú, là giảng hòa với bọn họ.
Đồng thời, tôi còn có được số điện thoại của Dương Thụ Quang, hắn không gọi điện thoại cho tôi, thì tôi gọi điện thoại cho hắn cũng được chứ sao.
"Alo, Dương Thụ quang phải không? Tao là Lưu Lỗi!"
Tôi lạnh giọng nói.
"Hừ! Cuối cùng mày cũng gọi điện thoại tới, tao tưởng mày sợ!"
Dương Thụ thời gian cười nói.
"Dương Thụ quang, quả nhiên là mày làm! Mày muốn thế nào?"
Tôi lớn tiếng nói.
"Muốn thế nào? Bọn mày đánh con tao tới tàn phế, còn hỏi tao muốn thế nào ư?"
Dương Thụ quang hổn hển quát.
"Bớt nói nhảm đi. Trần Vi Nhi bây giờ thế nào rồi?"
Tôi không nhịn được nói.
"Yên tâm! Nó hiện tại rất tốt, Nhưng mà tao không dám cam đoan, ngày mai nó còn tốt như vậy!"
Dương Thụ gọi nói.
"Thả nàng ra, mày nói điều kiện của mình đi."
Tôi không nói thêm lời vô nghĩa nữa, mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Đương nhiên là tao sẽ thả nó, nhưng không phải bây giờ, thả rồi tao lấy cái gì mà uy hiếp mày? Sáng sớm ngày mai, mày và Quách Khánh đứng chờ ở cửa trường Tứ Trung, sẽ có một chiếc xe tới đón bọn mày. Nhớ kỹ, chỉ có 2 người mà thôi, cũng đừng uổng phí tâm cơ mà báo cảnh sát... Mày hãy nhớ rằng, tao vẫn làm cảnh sát, nếu như hành động như vậy, thì tao không sợ hãi gì đâu!"
Dương Thụ Quang nói xong, liền cúp điện thoại.
Dương Thụ Quang bảo tôi đến, tôi không có chút nào oán hận, bởi mọi chuyện do tôi gây nên, nhưng Quách Khánh lại bị tôi kéo vào.
Chuyện này vốn không quan hệ tới hắn, nhưng hôm nay lại bị Dương Thụ Quang trả thù.
Bất đắc dĩ, tôi đi tìm Quách Khánh, đem chuyện hôm nay nói với hắn.
"Lão Đại, không phải chỉ là đi gặp Dương Thụ Quang thôi hay sao? Cùng lắm thì…."
Quách Khánh nghe tôi nói xong, bất mãn trả lời.
"Quách Tử, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, chuyện này cũng vì tớ mà cậu bị kéo vào..."
Tôi hết sức xin lỗi nói.
"Lão Đại, cậu là huynh đệ của Quách Khánh, cả đời này cũng như vậy. Đừng nói chuyện này nữa, chuyện của lão đại cũng là chuyện của tớ, không phải như vậy sao?"
Quách Khánh dứt khoát nói.
"Được! Hảo huynh đệ! Nhưng mà cậu cũng chuẩn bị cho tốt, đánh không được thì chạy."
Tôi gật đầu tán dương nói. Giao tình của Quách Khánh với tôi ở kiếp này, cũng giống như ở kiếp trước.
"Con mẹ nó, không phải chỉ là đánh một trận thôi hay sao! Nếu không đánh, thì hắn còn coi tớ ra cái gì nữa."
Quách Khánh hung hãn nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quách Khánh và tôi đứng ở cửa trường Tứ Trung, không bao lâu sau, có một chiếc xe màu trắng đi tới.
"Có phải Lưu Lỗi không?"
Cửa xe bị mở ra, một người mặc âu phục đen, đeo kính râm nói với tôi.
"Đúng là tôi." Tôi nói.
"Lên xe đi."
Người đeo kính râm nói xong, hắn lại rụt đầu vào.
Tôi và Quách Khánh lên xe, phát hiện trên xe chỉ có 2 người đó là người đeo kính râm và tài xế.
Đoán chừng Dương Thụ Quang cũng biết, con tin vẫn ở trong tôiy hắn, chúng tôi cũng không dám làm gì, chỉ cần 2 người này là đủ rồi.
Tài xế cũng không cần giấu diếm chúng tôi, đánh xe vào một khu quy hoạch, ở đó có một trang viên vô cùng lớn, sau khi tài xế đưa giấy ra, xe được tiếp tục lăn bánh.
"Xuống xe đi!"
Người đeo kính râm mở cửa xe nói.
Tôi với Quách Khánh đi theo sau người đeo kính râm lên một phòng ở trên tầng 2.
Tôi nhìn thấy mấy người bảo vệ ở phía xa đều có mang điện thoại! Chẳng lẽ nơi này chính là trang viên của đại quân phiệt Lưu Chấn Hải?
Trải qua một số hành lang uốn lượn, ngươi đeo kính râm đưa tôi tới trước một gian phòng.
"Người các ngươi muốn gặp ở bên trong, tự mình đi vào đi"
Người đeo kính râm đưa tôiy ra mời.
Tôi và Quách Khánh không sợ hãi chút nào, nghênh ngang đi vào.
Sau khi vào phòng, ngoài dự liệu của tôi là không có gặp Dương Thụ Quang, ở chính giữa gian phòng có một lão giả uy nghiêm đang ngồi trên ghế thái sư, phía sau có mấy thanh niên cường tráng.
"Ông có phải là Lưu Chấn Hải không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào vị đại quân phiệt đã từng hô phong hoán vũ này, không có chút nào sợ hãi.
"Không tệ! Tiểu tử coi như có cơ trí! Lại có thể đoán ra ta là Lưu Chấn Hải!"
Lưu Chấn Hải sắc mặt hồng nhuận nói.
"Trần Vi Nhi ở đâu?"
Tôi bây giờ quan tâm nhất chính là an nguy của Trần Vi Nhi, những chuyện khác tôi không quan tâm.
"Bảo sĩ quan phụ tá mang nha đầu kia tới!"
Lưu Chấn Hải nói với Lưu quản gia, nhưng vẫn giữ những chức vị như trước kia.
"Lưu quản gia, cô bé đã được đưa tới."
Phía sau Lưu Chấn Hải, có một người trẻ tuổi, cầm tôii nghe nói.
Qua khoảng một khắc đồng hồ, có một người mặt rỗ đẩy cửa bước vào, có một người con gái đi theo phía sau, người đó chính là Trần Vi Nhi mà tôi nhớ mong.
"Vi Nhi, cậu không sao chứ?!"
Tôi chạy nhanh tới.
"Lưu Lỗi? !"
Trần Vi Nhi thấy nam nhân xuất hiện, thì liều lĩnh nhào vào trong lòng của hắn, trong lúc nhất thời, không còn khống chế được tình cảm của mình nữa, nước mắt chảy ra như suối.
Những ủy khuất bị đè nén trong lòng, nay đã được giải tỏa.
"Được rồi, Vi Nhi, không có chuyện gì đâu! Tớ nhất định mang cậu ra ngoài !"
Tôi vỗ lưng Trần Vi Nhi, an ủi.
"Ừ."
Trần Vi Nhi tin tưởng kiên định gật đầu.
Thật ra ngay từ khi nàng bị bắt cóc, nàng đã nghĩ có một người sẽ cứu nàng ra, quả nhiên người đó chính là hăn!
"Được rồi, nói điều kiện của ông đi!"
Tôi thấy Trần Vi Nhi không có chuyện gì, trong lòng cũng buông lỏng, xoay người nói với Lưu Chấn Hải.
Thế lực của Lưu gia lớn tới mức vượt quá sự tưởng tượng của tôi, hơn 30% những công ty trụ cột trong cả nước đều là của Lưu gia, mặc dù người ngoài chỉ biết, đây không phải do người của Lưu gia nắm giữ, nhưng toàn bộ những người này đều là thân thích, hoặc thuộc hạ cũ của Lưu gia.
Mà càng làm cho người khác không tưởng tượng nổi chính là, Lưu Chấn Hải được phép có quân đội tư nhân, được mang súng ống bình thường!
Hơn nữa trong phần hồ sơ này, có mấy dòng chữ được đánh dấu đỏ:
“Đối với người trực hệ của Lưu gia, cơ quan công an không có quyền bắt người, phải báo cáo lên trung ương để giải quyết”.
Người có thực lớn như vậy, trước mắt tôi không trêu chọc nổi, mặc dù có thể lực của Triệu Nhan Nghiên, ở quốc gia lại có Hạ tổng giám đốc chiếu cố, nhưng mà Lưu gia này quả thực quá biến thái?
Tôi đoán, nếu như Lưu Chấn Hải thật sự đem tôi giết đi, thì những người khác cũng không nói gì cả, đoán chừng ngay Thiên Lôi cũng không dám động.
Xem ra chỉ còn cách làm theo lời Khương Vĩnh Phú, là giảng hòa với bọn họ.
Đồng thời, tôi còn có được số điện thoại của Dương Thụ Quang, hắn không gọi điện thoại cho tôi, thì tôi gọi điện thoại cho hắn cũng được chứ sao.
"Alo, Dương Thụ quang phải không? Tao là Lưu Lỗi!"
Tôi lạnh giọng nói.
"Hừ! Cuối cùng mày cũng gọi điện thoại tới, tao tưởng mày sợ!"
Dương Thụ thời gian cười nói.
"Dương Thụ quang, quả nhiên là mày làm! Mày muốn thế nào?"
Tôi lớn tiếng nói.
"Muốn thế nào? Bọn mày đánh con tao tới tàn phế, còn hỏi tao muốn thế nào ư?"
Dương Thụ quang hổn hển quát.
"Bớt nói nhảm đi. Trần Vi Nhi bây giờ thế nào rồi?"
Tôi không nhịn được nói.
"Yên tâm! Nó hiện tại rất tốt, Nhưng mà tao không dám cam đoan, ngày mai nó còn tốt như vậy!"
Dương Thụ gọi nói.
"Thả nàng ra, mày nói điều kiện của mình đi."
Tôi không nói thêm lời vô nghĩa nữa, mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Đương nhiên là tao sẽ thả nó, nhưng không phải bây giờ, thả rồi tao lấy cái gì mà uy hiếp mày? Sáng sớm ngày mai, mày và Quách Khánh đứng chờ ở cửa trường Tứ Trung, sẽ có một chiếc xe tới đón bọn mày. Nhớ kỹ, chỉ có 2 người mà thôi, cũng đừng uổng phí tâm cơ mà báo cảnh sát... Mày hãy nhớ rằng, tao vẫn làm cảnh sát, nếu như hành động như vậy, thì tao không sợ hãi gì đâu!"
Dương Thụ Quang nói xong, liền cúp điện thoại.
Dương Thụ Quang bảo tôi đến, tôi không có chút nào oán hận, bởi mọi chuyện do tôi gây nên, nhưng Quách Khánh lại bị tôi kéo vào.
Chuyện này vốn không quan hệ tới hắn, nhưng hôm nay lại bị Dương Thụ Quang trả thù.
Bất đắc dĩ, tôi đi tìm Quách Khánh, đem chuyện hôm nay nói với hắn.
"Lão Đại, không phải chỉ là đi gặp Dương Thụ Quang thôi hay sao? Cùng lắm thì…."
Quách Khánh nghe tôi nói xong, bất mãn trả lời.
"Quách Tử, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, chuyện này cũng vì tớ mà cậu bị kéo vào..."
Tôi hết sức xin lỗi nói.
"Lão Đại, cậu là huynh đệ của Quách Khánh, cả đời này cũng như vậy. Đừng nói chuyện này nữa, chuyện của lão đại cũng là chuyện của tớ, không phải như vậy sao?"
Quách Khánh dứt khoát nói.
"Được! Hảo huynh đệ! Nhưng mà cậu cũng chuẩn bị cho tốt, đánh không được thì chạy."
Tôi gật đầu tán dương nói. Giao tình của Quách Khánh với tôi ở kiếp này, cũng giống như ở kiếp trước.
"Con mẹ nó, không phải chỉ là đánh một trận thôi hay sao! Nếu không đánh, thì hắn còn coi tớ ra cái gì nữa."
Quách Khánh hung hãn nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quách Khánh và tôi đứng ở cửa trường Tứ Trung, không bao lâu sau, có một chiếc xe màu trắng đi tới.
"Có phải Lưu Lỗi không?"
Cửa xe bị mở ra, một người mặc âu phục đen, đeo kính râm nói với tôi.
"Đúng là tôi." Tôi nói.
"Lên xe đi."
Người đeo kính râm nói xong, hắn lại rụt đầu vào.
Tôi và Quách Khánh lên xe, phát hiện trên xe chỉ có 2 người đó là người đeo kính râm và tài xế.
Đoán chừng Dương Thụ Quang cũng biết, con tin vẫn ở trong tôiy hắn, chúng tôi cũng không dám làm gì, chỉ cần 2 người này là đủ rồi.
Tài xế cũng không cần giấu diếm chúng tôi, đánh xe vào một khu quy hoạch, ở đó có một trang viên vô cùng lớn, sau khi tài xế đưa giấy ra, xe được tiếp tục lăn bánh.
"Xuống xe đi!"
Người đeo kính râm mở cửa xe nói.
Tôi với Quách Khánh đi theo sau người đeo kính râm lên một phòng ở trên tầng 2.
Tôi nhìn thấy mấy người bảo vệ ở phía xa đều có mang điện thoại! Chẳng lẽ nơi này chính là trang viên của đại quân phiệt Lưu Chấn Hải?
Trải qua một số hành lang uốn lượn, ngươi đeo kính râm đưa tôi tới trước một gian phòng.
"Người các ngươi muốn gặp ở bên trong, tự mình đi vào đi"
Người đeo kính râm đưa tôiy ra mời.
Tôi và Quách Khánh không sợ hãi chút nào, nghênh ngang đi vào.
Sau khi vào phòng, ngoài dự liệu của tôi là không có gặp Dương Thụ Quang, ở chính giữa gian phòng có một lão giả uy nghiêm đang ngồi trên ghế thái sư, phía sau có mấy thanh niên cường tráng.
"Ông có phải là Lưu Chấn Hải không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào vị đại quân phiệt đã từng hô phong hoán vũ này, không có chút nào sợ hãi.
"Không tệ! Tiểu tử coi như có cơ trí! Lại có thể đoán ra ta là Lưu Chấn Hải!"
Lưu Chấn Hải sắc mặt hồng nhuận nói.
"Trần Vi Nhi ở đâu?"
Tôi bây giờ quan tâm nhất chính là an nguy của Trần Vi Nhi, những chuyện khác tôi không quan tâm.
"Bảo sĩ quan phụ tá mang nha đầu kia tới!"
Lưu Chấn Hải nói với Lưu quản gia, nhưng vẫn giữ những chức vị như trước kia.
"Lưu quản gia, cô bé đã được đưa tới."
Phía sau Lưu Chấn Hải, có một người trẻ tuổi, cầm tôii nghe nói.
Qua khoảng một khắc đồng hồ, có một người mặt rỗ đẩy cửa bước vào, có một người con gái đi theo phía sau, người đó chính là Trần Vi Nhi mà tôi nhớ mong.
"Vi Nhi, cậu không sao chứ?!"
Tôi chạy nhanh tới.
"Lưu Lỗi? !"
Trần Vi Nhi thấy nam nhân xuất hiện, thì liều lĩnh nhào vào trong lòng của hắn, trong lúc nhất thời, không còn khống chế được tình cảm của mình nữa, nước mắt chảy ra như suối.
Những ủy khuất bị đè nén trong lòng, nay đã được giải tỏa.
"Được rồi, Vi Nhi, không có chuyện gì đâu! Tớ nhất định mang cậu ra ngoài !"
Tôi vỗ lưng Trần Vi Nhi, an ủi.
"Ừ."
Trần Vi Nhi tin tưởng kiên định gật đầu.
Thật ra ngay từ khi nàng bị bắt cóc, nàng đã nghĩ có một người sẽ cứu nàng ra, quả nhiên người đó chính là hăn!
"Được rồi, nói điều kiện của ông đi!"
Tôi thấy Trần Vi Nhi không có chuyện gì, trong lòng cũng buông lỏng, xoay người nói với Lưu Chấn Hải.
Bình luận facebook