Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
"Một lời đã định!"
Diệp Trần không do dự một chút nào, trực tiếp cởi áo khoác ra, ném sang một bên.
"Diệp tử, đừng bốc đồng! khụ khụ khụ..."
Ngô Lỗi vội vàng, muốn ngăn cản, đột nhiên ảnh hưởng đến thương tích bên trong, lại ho khan một trận.
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã nhíu chặt lại, nói:
"Diệp Trần, anh muốn làm vẻ vang cho lớp tôi không ngăn cản, nhưng cũng không cần phải đánh loại cược này a?"
Diệp Trần vươn tay ra đỡ lấy Ngô Lỗi, trong lúc đó mỉm cười với Đường Thanh Nhã.
"Lớp trưởng đại nhân cứ yên tâm! Không có nắm chắc, tôi cũng không dám đánh loại cược này, cả lớp ở đây chờ, nhìn tôi đánh bại lớp 12a6 như thế nào đi!"
Sau khi nói xong điều này Diệp Thần đi thẳng đến sân bóng rổ. Đường Thanh Nhã và Ngô Lỗi còn muốn ngăn cản, tiếng còi của trọng tài đã vang lên thêm một lần nữa, cuộc tranh tài tiếp tục được tiến hành.
"Đội trưởng, đợi lát nữa thật phải cho hắn ta tất cả quyền ném bóng sao?"
Hậu vệ khống chế bóng của lớp 12a3, ở sau lưng Trần Húc Dương, nhịn không được nhỏ giọng hỏi. Trần Húc Dương mỉm cười lạnh lùng.
"Cho! Tại sao không cho? Tôi ngược lại muốn xem, đợi chút nữa kết thúc trận đấu tên này sẽ như thế nào!"
...
Rất nhanh thành viên của hai đội đã vào sân lần nữa,
Mấy người Vu Cương nhìn thấy người thay thế vị trí của Ngô Lỗi, lại là Diệp Trần, nhịn không được đột nhiên cười lên ha hả.
"Lại là thằng Diệp Trần vô dụng này! Xem ra lớp 12a3 thật sự chịu thua rồi sao, ta đang lo không tìm thấy cơ hội giúp Diễm Diễm hả giận, vậy mà chính ngươi tự mình đưa tới của a!"
Ba tên đội viên còn lại cũng thi nhau cười nhạo.
"Xem ra thằng này thực sự không nhớ lâu a! Quên lần trước đã bị đội trưởng làm nhục như thế nào rồi, thực sự liều lĩnh a!"
"Thằng này không phải là người có khuynh hướng thích bị người khác làm nhục đó chứ?"
"Lần này không cần đội trưởng phải ra tay, xem tôi có thể làm cho hắn tức điên lên hay không!"
...
Bốn người nở ra nụ cười nhạo báng mỉa mai, duy chỉ có mình Hướng Hải, trong mắt hắn lóe lên một cái nhìn phức tạp, luôn cảm thấy lời nói Diệp Trần vô dụng của bốn người kia, dường như không có đơn giản như vậy. Bởi vì lúc trước Hướng Hải tấn công phạm quy, sau khi trận đấu bắt đầu lại, quả bóng đã được trả về lớp 12a3, người phát bóng đã trực tiếp chuyền bóng cho Diệp Trần theo chỉ dẫn của Trần Húc Dương.
Mấy người Vu Cương thấy vậy, đột nhiên cười nhiều hơn.
"Có vẻ như Trần Húc Dương đang thực sự lên kế hoạch vò đã mẻ không sợ sứt, thực sự để cho thằng này đi kiểm soát bóng!"
"Ngay cả khi không ai phòng thủ, thằng này có thể vào được không?"
"Tôi thực sự không hiểu!"
...
Ngay cả xung quanh khán đài, cũng đang thi nhau bình luận, chỉ trỏ về Diệp Trần. Hết cách rồi, nhìn những người khác trên sân, tất cả bọn họ đều là đồng phục bóng rổ, giày bóng rổ, trang bị đầy đủ, chỉ có Diệp Trần mặc bộ đồng phục học sinh bị tẩy tới trắng bạch, cách ăn mặc không phù hợp với một trận đấu bóng rổ và không giống với những đồng đội còn lại.
"Thằng này là ai? Chẳng lẽ là cao thủ lớp 12a3 mời tới?"
"Phốc! Cao thủ gì? Tôi nhớ được thằng này! Lần trước lúc lớp 12a3 và lớp 12a6 quyết đấu, nó là đội viên dự bị vào sân thay người, vào sân chưa tới mười phút, liên tiếp được ăn hành tới bốn năm lần, đến hết trận mới thôi!"
"Trần Húc Dương vậy mà còn dám để cho nó ra sân, thật sự không biết nghĩ như thế nào nữa!"
"Đi! đi! Trận tranh tài này chắc không cần phải tiếp tục xem nữa!"
...
Dưới cái nhìn nhạo báng, chế giễu, hoài nghi, khinh bỉ của mọi người, Diệp Trần đã nhàn nhã dẫn bóng đến giữa sân.
Bỗng nhiên!
Hai tay của hắn ôm lấy bóng rổ, và dừng lại ở vị trí giữa sân.
"Tại sao dừng lại? Hắn muốn làm gì?"
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu.
Tại thời điểm này cho dù là năm người lớp 12a6 kia, hay là bốn người còn lại của lớp 12a3, tất cả mọi người đều đã bài binh bố trận ở phía trước, và không có ai tới phòng thủ. Theo lý thuyết mà nói, người chơi bóng rổ vô luận là chuẩn bị chuyền bóng hay là ném bóng vào rổ, đều phải nhìn trước nhìn sau lại tiến lên một chút, đứng ở giữa sân là có ý gì? Dù sao một khi giữ bóng bằng hai tay, không thể nhồi bóng thêm lần nữa, đây là luật bóng rổ cơ bản nhất a.
Nhưng mà, vào lúc tất cả mọi người ở đây đều đang nghi hoặc không hiểu, Diệp Trần rất nhanh đã làm ra đáp án của mình, chỉ thấy hai tay giơ bóng lên cao, hướng về sau, mặt ngửa lên một chút, sau đó ném bóng ra ngoài.
"Hắn thực sự muốn ném bóng vào rổ!"
"Giữa sân lấy ba điểm?"
"Thằng này không phải đang làm trò cười a?"
...
Tất cả mọi người đầu tiên là giật mình, chờ sau khi kịp phản ứng, đó là một loạt tiếng cười nhạo vang lên dường như không kiêng kỵ điều gì.
"Chỉ dựa vào trình độ của hắn mà cũng dám ném bóng giữa sân kiếm ba điểm sao? Quả bóng này nếu có thể vào rổ, con mẹ nó ta sẽ ăn bóng..."
Vu Cương còn chưa nói xong, hai mắt của hắn lập tức trợn lên thật lớn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, lời nói tiếp theo của câu nói rốt cuộc không nói ra được.
Hóa ra, sau khi bóng rổ bay vèo trên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, vậy mà vô cùng chính xác bay vào trong vòng rổ, hơn nữa còn là rỗng ruột không chạm vào cạnh rổ!
"Diệp tử! Khá lắm!"
Ngô Lỗi ở bên ngoài sân thấy cảnh này, đột nhiên trở nên kích động lớn tiếng hô lên, sau đó là toàn bộ lớp 12a3, cũng vì đó mà trở nên sôi nổi, thi nhau khen hay.
"Làm thế nào có thể làm được như vậy?"
Vẻ mặt của Vu Cương khó có thể tin, hai mồm há hốc, trán nhăn lại như đít khỉ, sau đó như bị táo bón khó chịu. Hắn thực sự nghĩ mãi mà không ra, vài ngày trước Diệp Trần ngay cả dẫn bóng cũng không tốt, tại sao hôm nay lại có trình độ còn hơn cả người chơi bóng rổ chuyên nghiệp như vậy.
...
Sau khi Diệp Trần ném bóng giữ sân lấy được ba điểm, điểm số hai bên đã thay đổi thành 30 - 21, chỉ còn kém 9 điểm.
Ngay sau đó, đến phiên lớp 12a6 phát bóng,
Hâu vệ lớp 12a6 khống chế bóng, là một thiếu niên chân ngắn, nghe nói xuất thân từ luyện bóng rổ đường phố, kỹ thuật lừa bóng rất tốt, sau khi nhận được bóng rổ, trong chớp mắt cũng đã đưa bóng tới giữa sân.
Sau khi Diệp Trần ném rổ trúng đích, cũng không giống những người khác nhanh chóng trở về phòng thủ, mà như là đang đi dạo ở công viên, thay vào đó hắn vẫn đang ở giữa sân, nhìn thấy hậu vệ đối phương khống chế dẫn bóng tới, hắn ta từ từ bước lên phía trước.
Thiếu niên chân ngắn kia thấy vậy, trên khuôn mặt đột nhiên nở một nụ cười khinh bỉ,.
"Đồ vô dụng! Mày thực sự cho rằng trùng hợp ném được bóng vào rổ, đã cảm thấy chính mình là cao thủ rồi sao? Chỉ bằng mày mà cũng đòi ngăn cản tao sao?"
Thiều niên chân ngắn mở miệng khiêu khích, cùng lúc đó đột nhiên thay đổi một cái hướng khác tăng tốc, ý đồ vượt qua Diệp Trần.
Diệp Trần lại giống như là hoàn toàn không biết cách phòng thủ, đứng ở đó ngay cả động cũng không hề động một chút, nhưng khóe miệng lai nở ra một nụ cười ý vị sâu xa.
"Phù phù!"
Thiếu niên chân ngắn kia chạy tới trước mặt Diệp Trần muốn dẫn bóng qua người Diệp Trần, nhưng lại không biết vì sao, hai chân của hắn đột nhiên tê rần, vậy mà thẳng tắp quỳ rạp xuống đất!
Mà bóng rổ, theo một cách tự nhiên cũng rời khỏi tay hắn, vừa vặn khéo léo lăn đến dưới chân Diệp Trần...
"Cái này..."
Tất cả mọi người đều tròn xoe mắt.
Bọn họ làm sao biết được, mặc dù Diệp Trần bây giờ mới chỉ có Luyện Khí tầng ba, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm tu luyện tám trăm năm, đối với việc sử dụng chân nguyên đã sớm tới tình trạng xuất thần nhập hóa, đủ để chân nguyên có thể phóng ra ngoài, cách không đả thương người!
Chỉ thấy, Diệp Trần từ từ nhặt bóng rổ dưới đất lên, sau đó hai tay giơ lên nâng qua đỉnh đầu, lần nữa ra tay,
"Phốc!"
Bóng rổ lần nữa bay lên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, như vi diệu lần nữa rơi vào vòng rổ. Trên sân, bọn người Vu Cương tận mắt thấy toàn bộ quá trình, từng cái vẻ mặt, đột nhiên trở nên giống như chó.
"Con mẹ nó cái này! Thằng này sao mà nhiều may mắn như vậy a?"
Chỉ có Hướng Hải yếu ớt nói một câu,
"Chỉ sợ không phải đơn giản là may mắn như vậy..."
P/S: Tốc độ dịch truyện này chắc cũng nhanh thôi, những ai thích đọc truyện dịch thì ủng hộ nhiệt tình nha ^^, có kim phiếu thì tuyệtĐọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Diệp Trần không do dự một chút nào, trực tiếp cởi áo khoác ra, ném sang một bên.
"Diệp tử, đừng bốc đồng! khụ khụ khụ..."
Ngô Lỗi vội vàng, muốn ngăn cản, đột nhiên ảnh hưởng đến thương tích bên trong, lại ho khan một trận.
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã nhíu chặt lại, nói:
"Diệp Trần, anh muốn làm vẻ vang cho lớp tôi không ngăn cản, nhưng cũng không cần phải đánh loại cược này a?"
Diệp Trần vươn tay ra đỡ lấy Ngô Lỗi, trong lúc đó mỉm cười với Đường Thanh Nhã.
"Lớp trưởng đại nhân cứ yên tâm! Không có nắm chắc, tôi cũng không dám đánh loại cược này, cả lớp ở đây chờ, nhìn tôi đánh bại lớp 12a6 như thế nào đi!"
Sau khi nói xong điều này Diệp Thần đi thẳng đến sân bóng rổ. Đường Thanh Nhã và Ngô Lỗi còn muốn ngăn cản, tiếng còi của trọng tài đã vang lên thêm một lần nữa, cuộc tranh tài tiếp tục được tiến hành.
"Đội trưởng, đợi lát nữa thật phải cho hắn ta tất cả quyền ném bóng sao?"
Hậu vệ khống chế bóng của lớp 12a3, ở sau lưng Trần Húc Dương, nhịn không được nhỏ giọng hỏi. Trần Húc Dương mỉm cười lạnh lùng.
"Cho! Tại sao không cho? Tôi ngược lại muốn xem, đợi chút nữa kết thúc trận đấu tên này sẽ như thế nào!"
...
Rất nhanh thành viên của hai đội đã vào sân lần nữa,
Mấy người Vu Cương nhìn thấy người thay thế vị trí của Ngô Lỗi, lại là Diệp Trần, nhịn không được đột nhiên cười lên ha hả.
"Lại là thằng Diệp Trần vô dụng này! Xem ra lớp 12a3 thật sự chịu thua rồi sao, ta đang lo không tìm thấy cơ hội giúp Diễm Diễm hả giận, vậy mà chính ngươi tự mình đưa tới của a!"
Ba tên đội viên còn lại cũng thi nhau cười nhạo.
"Xem ra thằng này thực sự không nhớ lâu a! Quên lần trước đã bị đội trưởng làm nhục như thế nào rồi, thực sự liều lĩnh a!"
"Thằng này không phải là người có khuynh hướng thích bị người khác làm nhục đó chứ?"
"Lần này không cần đội trưởng phải ra tay, xem tôi có thể làm cho hắn tức điên lên hay không!"
...
Bốn người nở ra nụ cười nhạo báng mỉa mai, duy chỉ có mình Hướng Hải, trong mắt hắn lóe lên một cái nhìn phức tạp, luôn cảm thấy lời nói Diệp Trần vô dụng của bốn người kia, dường như không có đơn giản như vậy. Bởi vì lúc trước Hướng Hải tấn công phạm quy, sau khi trận đấu bắt đầu lại, quả bóng đã được trả về lớp 12a3, người phát bóng đã trực tiếp chuyền bóng cho Diệp Trần theo chỉ dẫn của Trần Húc Dương.
Mấy người Vu Cương thấy vậy, đột nhiên cười nhiều hơn.
"Có vẻ như Trần Húc Dương đang thực sự lên kế hoạch vò đã mẻ không sợ sứt, thực sự để cho thằng này đi kiểm soát bóng!"
"Ngay cả khi không ai phòng thủ, thằng này có thể vào được không?"
"Tôi thực sự không hiểu!"
...
Ngay cả xung quanh khán đài, cũng đang thi nhau bình luận, chỉ trỏ về Diệp Trần. Hết cách rồi, nhìn những người khác trên sân, tất cả bọn họ đều là đồng phục bóng rổ, giày bóng rổ, trang bị đầy đủ, chỉ có Diệp Trần mặc bộ đồng phục học sinh bị tẩy tới trắng bạch, cách ăn mặc không phù hợp với một trận đấu bóng rổ và không giống với những đồng đội còn lại.
"Thằng này là ai? Chẳng lẽ là cao thủ lớp 12a3 mời tới?"
"Phốc! Cao thủ gì? Tôi nhớ được thằng này! Lần trước lúc lớp 12a3 và lớp 12a6 quyết đấu, nó là đội viên dự bị vào sân thay người, vào sân chưa tới mười phút, liên tiếp được ăn hành tới bốn năm lần, đến hết trận mới thôi!"
"Trần Húc Dương vậy mà còn dám để cho nó ra sân, thật sự không biết nghĩ như thế nào nữa!"
"Đi! đi! Trận tranh tài này chắc không cần phải tiếp tục xem nữa!"
...
Dưới cái nhìn nhạo báng, chế giễu, hoài nghi, khinh bỉ của mọi người, Diệp Trần đã nhàn nhã dẫn bóng đến giữa sân.
Bỗng nhiên!
Hai tay của hắn ôm lấy bóng rổ, và dừng lại ở vị trí giữa sân.
"Tại sao dừng lại? Hắn muốn làm gì?"
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu.
Tại thời điểm này cho dù là năm người lớp 12a6 kia, hay là bốn người còn lại của lớp 12a3, tất cả mọi người đều đã bài binh bố trận ở phía trước, và không có ai tới phòng thủ. Theo lý thuyết mà nói, người chơi bóng rổ vô luận là chuẩn bị chuyền bóng hay là ném bóng vào rổ, đều phải nhìn trước nhìn sau lại tiến lên một chút, đứng ở giữa sân là có ý gì? Dù sao một khi giữ bóng bằng hai tay, không thể nhồi bóng thêm lần nữa, đây là luật bóng rổ cơ bản nhất a.
Nhưng mà, vào lúc tất cả mọi người ở đây đều đang nghi hoặc không hiểu, Diệp Trần rất nhanh đã làm ra đáp án của mình, chỉ thấy hai tay giơ bóng lên cao, hướng về sau, mặt ngửa lên một chút, sau đó ném bóng ra ngoài.
"Hắn thực sự muốn ném bóng vào rổ!"
"Giữa sân lấy ba điểm?"
"Thằng này không phải đang làm trò cười a?"
...
Tất cả mọi người đầu tiên là giật mình, chờ sau khi kịp phản ứng, đó là một loạt tiếng cười nhạo vang lên dường như không kiêng kỵ điều gì.
"Chỉ dựa vào trình độ của hắn mà cũng dám ném bóng giữa sân kiếm ba điểm sao? Quả bóng này nếu có thể vào rổ, con mẹ nó ta sẽ ăn bóng..."
Vu Cương còn chưa nói xong, hai mắt của hắn lập tức trợn lên thật lớn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, lời nói tiếp theo của câu nói rốt cuộc không nói ra được.
Hóa ra, sau khi bóng rổ bay vèo trên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, vậy mà vô cùng chính xác bay vào trong vòng rổ, hơn nữa còn là rỗng ruột không chạm vào cạnh rổ!
"Diệp tử! Khá lắm!"
Ngô Lỗi ở bên ngoài sân thấy cảnh này, đột nhiên trở nên kích động lớn tiếng hô lên, sau đó là toàn bộ lớp 12a3, cũng vì đó mà trở nên sôi nổi, thi nhau khen hay.
"Làm thế nào có thể làm được như vậy?"
Vẻ mặt của Vu Cương khó có thể tin, hai mồm há hốc, trán nhăn lại như đít khỉ, sau đó như bị táo bón khó chịu. Hắn thực sự nghĩ mãi mà không ra, vài ngày trước Diệp Trần ngay cả dẫn bóng cũng không tốt, tại sao hôm nay lại có trình độ còn hơn cả người chơi bóng rổ chuyên nghiệp như vậy.
...
Sau khi Diệp Trần ném bóng giữ sân lấy được ba điểm, điểm số hai bên đã thay đổi thành 30 - 21, chỉ còn kém 9 điểm.
Ngay sau đó, đến phiên lớp 12a6 phát bóng,
Hâu vệ lớp 12a6 khống chế bóng, là một thiếu niên chân ngắn, nghe nói xuất thân từ luyện bóng rổ đường phố, kỹ thuật lừa bóng rất tốt, sau khi nhận được bóng rổ, trong chớp mắt cũng đã đưa bóng tới giữa sân.
Sau khi Diệp Trần ném rổ trúng đích, cũng không giống những người khác nhanh chóng trở về phòng thủ, mà như là đang đi dạo ở công viên, thay vào đó hắn vẫn đang ở giữa sân, nhìn thấy hậu vệ đối phương khống chế dẫn bóng tới, hắn ta từ từ bước lên phía trước.
Thiếu niên chân ngắn kia thấy vậy, trên khuôn mặt đột nhiên nở một nụ cười khinh bỉ,.
"Đồ vô dụng! Mày thực sự cho rằng trùng hợp ném được bóng vào rổ, đã cảm thấy chính mình là cao thủ rồi sao? Chỉ bằng mày mà cũng đòi ngăn cản tao sao?"
Thiều niên chân ngắn mở miệng khiêu khích, cùng lúc đó đột nhiên thay đổi một cái hướng khác tăng tốc, ý đồ vượt qua Diệp Trần.
Diệp Trần lại giống như là hoàn toàn không biết cách phòng thủ, đứng ở đó ngay cả động cũng không hề động một chút, nhưng khóe miệng lai nở ra một nụ cười ý vị sâu xa.
"Phù phù!"
Thiếu niên chân ngắn kia chạy tới trước mặt Diệp Trần muốn dẫn bóng qua người Diệp Trần, nhưng lại không biết vì sao, hai chân của hắn đột nhiên tê rần, vậy mà thẳng tắp quỳ rạp xuống đất!
Mà bóng rổ, theo một cách tự nhiên cũng rời khỏi tay hắn, vừa vặn khéo léo lăn đến dưới chân Diệp Trần...
"Cái này..."
Tất cả mọi người đều tròn xoe mắt.
Bọn họ làm sao biết được, mặc dù Diệp Trần bây giờ mới chỉ có Luyện Khí tầng ba, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm tu luyện tám trăm năm, đối với việc sử dụng chân nguyên đã sớm tới tình trạng xuất thần nhập hóa, đủ để chân nguyên có thể phóng ra ngoài, cách không đả thương người!
Chỉ thấy, Diệp Trần từ từ nhặt bóng rổ dưới đất lên, sau đó hai tay giơ lên nâng qua đỉnh đầu, lần nữa ra tay,
"Phốc!"
Bóng rổ lần nữa bay lên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, như vi diệu lần nữa rơi vào vòng rổ. Trên sân, bọn người Vu Cương tận mắt thấy toàn bộ quá trình, từng cái vẻ mặt, đột nhiên trở nên giống như chó.
"Con mẹ nó cái này! Thằng này sao mà nhiều may mắn như vậy a?"
Chỉ có Hướng Hải yếu ớt nói một câu,
"Chỉ sợ không phải đơn giản là may mắn như vậy..."
P/S: Tốc độ dịch truyện này chắc cũng nhanh thôi, những ai thích đọc truyện dịch thì ủng hộ nhiệt tình nha ^^, có kim phiếu thì tuyệtĐọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook