Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 886
Yên tĩnh!
Toàn bộ phòng khách của Lâm gia lại rơi vào yên tĩnh như chết một lần nữa, mọi người của Lâm gia và mấy người còn sót lại của Tần gia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, tất cả đều hắn mắt trợn lên thật lớn, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Cường giả Thánh Cảnh đến từ Tần gia thế mà lại chết như thế rồi?
Thạm chí ngay cả cặn bã cũng không còn!
Hơn nữa người giết chết cường giả đỉnh cao đương thời này lại là một đứa bé chỉ có ba tuổi!
Hắn thật chỉ có ba tuổi?
Đến cùng thì hắn là người hay là quái vật?
Thủ đoạn mà hắn vừa mới dùng là như thế nào? Sao lại có thể tà môn quỷ dị như thế?
Trong lòng mọi người dâng lên vô số đạo nghi vấn, đáng tiếc không ai dám can đảm mở miệng ra để hỏi.
"Ngươi..."
Cái người đàn ông trung niên cao lớn kia trước đó bị một chưởng của Diệp Trần ép cho quỳ xuống sợ đến xanh cả mặt nhìn về phía Diệp Trần, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Vừa rồi mới bị Diêp Trần dùng thủ đoạn quỷ dị giết chết ở bên trong Tần gia bọn họ thì thực lực cũng đủ để đưa thân vào năm vị trí đầu, bây giờ thế mà cũng bị đối phương giết đi, hắn lại nơi nào còn có sức để mà chống cự?
Không nghĩ tới, Diệp Trần cũng không có ý tứ muốn động thủ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói:
"Hôm nay ta không giết ngươi, trở về nói cho Tần Đạp Thiên biết, bảo hắn rửa sạch sẽ cổ ở nhà chờ lấy ta, chẳng mấy chốc ta sẽ đi tới Kinh Đô tìm hắn!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần cong ngón búng ra, một đao ấn ký vô hình đã thần không hay quỷ không biết đánh trúng vào trong cơ thể của người đàn ông trung niên cao lớn.
Người đàn ông trung niên cao lớn nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hết sức vui mừng, nào dám nói nửa chữ không, vội vàng nói:
"Vâng vâng! Lời của ngài ta chắc chắn sẽ chuyển tới!"
Diệp Trần khoát tay á:
"Cút đi!"
Mấy người còn sót lại của Tần gia lập tức giống như được đại xá, vội vàng co cẳng chạy như điên ra khỏi phòng khách.
Đợi đến sau khi mấy người Tần gia hoảng hốt bỏ chạy, người của Lâm gia thì từng tên hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều đầy vẻ kính sợ nồng đậm.
Tâm tình của mọi người Lâm gia vào lúc này có thể nói là vô cùng thấp thỏm, dù sao trước đó bọn họ đã trực xuất mẹ con Diệp Trần ra khỏi Lâm gia, cũng không biết Diệp Trần có thể ghi hận việc này hay không?
Không nghĩ tới, Diệp Trần cũng không có thèm nhìn người của Lâm gia, ngay lập tức quay người đi đến bên cạnh Lâm Uyển Dung, kéo cổ tay trắng của cô, mỉm cười:
"Mẹ, chúng ta trở về!"
Lâm Uyển Dung nhịn không được hướng về phía Lâm Thế Kiêu nhìn một cái, há miệng ra, cuối cùng lại phát hiện cũng không biết nói cái gì cho tốt, thế là thở dài một hơi, nhẹ gật đầu, kéo Diệp Trần rời khỏi Lâm gia.
Đợi đến sau khi mẹ con Diệp Trần rời khỏi, một đám cao tầng Lâm gia đều tập trung lại một chỗ, lại trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Thế Kiêu chậm rãi mở miệng nói:
"Nói ý nghĩ của các ngươi một chút đi!"
Mọi người trầm mặc một lúc, Lâm Cương mở miệng nói:
"Cha, đứa con trai của em gái, thật đúng là nghịch thiên a! Mới ba tuổi mà đã có thực lực như vậy, trong tương lai nếu như trưởng thành thì còn đến cỡ nào?"
Lâm Cương mới mở miệng, chẳng mấy chốc có người nói theo:
"Không sai! Cho nên chúng ta bây giờ, cần phẩi nghĩ biện pháp lôi kéo mẹ con bọn hắn, tương lai nói không chừng Lâm gia chúng ta cũng có thể đi theo được nhờ!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức hai mắt thi nhau tỏa sáng, chẳng mấy chốc có người biểu thị đồng ý.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có người đưa ra ý kiến phản đối:
"Theo như ta thấy, chúng ta bây giờ quyết định ra lập trường vẫn còn có chút hơi sớm, vị Diệp tiểu công tửu kia hoàn toàn chính xác rất cường đại, thế nhưng là Tần gia ở Kinh Đô kia cũng tương tự không phải vừa, bây giờ bọn họ đã thành xu thế như nước với lửa, ai có thể mở miệng cười tới cuối cùng nhất, chỉ sợ thật đúng là còn chưa biết được!"
Lời này vừa nói ra, sự nhiệt tình của mọi người ngay lập tức bị giội tắt đi hơn phân nửa.
Cuối cùng Lâm Thế Kiêu giải quyết dứt khoát nói:
"Ta thấy tiểu tử kia đối với Lâm gia chúng ta cũng có sự thù hận, việc này trước hết tạm gác lại đi!"
...
Một ngày sau, tại trong sân nơi mà giống như tiên cảnh của Tần gia ở Kinh Đô!
Tần Đạp Thiên ngồi ở trên ghế bành, bên cạnh còn có một số nhân vật quan trọng của Tần gia.
Mà một bên còn có mấy người quỳ, chính là mấy tên Tần gia được Diệp Trần thả ra, cầm đầu rõ ràng là người đàn ông trung niên cao lớn kia.
"Ngươi nói cái gì? Lão Lục bị thằng con hoang của Diệp Thiên Ca giết đi?"
Tần Đạp Thiên nghe được điều này thì lập tức sững sờ, vẻ mặt chợt hiện ra sự tức giận:
"Đồ khốn kiếp! Các ngươi từng tên cảm thấy là ta già quá lẩm cẩm rồi phải không? Thằng con hoang kia cùng lắm chỉ mới ba tuổi mà thôi! Chẳng lẽ ngươi lại muốn nói cho ta, đường đường một tên cường giả Thánh Cảnh, chết ở trên tay một đứa bé ba tuổi hay sao?"
Sau khi Tần Đạp Thiên nghe mấy người báo cáo xong thì theo bản năng cho rằng những người này đây là đang lừa dối hắn, lập tức tức giận đến râu riêu đều rung rinh liên tục.
Mấy người cảm nhận được sự uy nghiêm trên người của Tần Đạp Thiên, từng tên lập tức vội vàng dập đầu, buồn bã nói:
"Lão tổ bớt giận! Chúng ta nói ra từng câu đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt lão tổ ngài đâu a!"
Lập tức, mọi người lại thuật lại từng chi tiết đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi Tần Đạp Thiên nghe xong thì lập tức nhướng mày, dáng vẻ của mấy người trước mắt kia cũng là không giống như đang nói láo, nhưng cái chuyện này thực sự quá hoang đường, thật là làm cho hắn khó có thể tin được, thế là lại nhìn về phía mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia:
"Mấy người các ngươi thấy thế nào?"
Mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia liếc mắt nhìn nhau một cái, một người trong đó nói:
"Theo ta thấy, mấy người bọn hắn nhìn thấy dĩ nhiên cũng là thật, tuy nhiên Lục gia có phải chết ở trên tay thằng nhóc con kia hay không thì việc này cũng cần phải nghiên cứu kỹ, nói không chừng đằng sau thằng ngóc kia có một vị tuyệt thế cao nhân nào đó để chúng ta lầm tưởng là Lục gia chết ở trên tay thằng nhóc con kia!"
Nghe được điều này thì mọi người của Tần gia thi nhau gật đầu, ngay cả Tần Đạp Thiên cũng khẽ vuốt ria mép, nói:
"Lời này có lý! Tuy nhiên có thể ở dưới tình huống không lộ diện mà giết chết một tên võ giả Thánh Cảnh thì chỉ sợ thực lực tu vi của người này cũng không kém hơn lão phu, chẳng lẽ xuất từ Bồng Lai tiên giới?"
Lời này của Tần Đạp Thiên vừa nói ra, mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Bồng Lai tiên giới đều là tu chân giả chân chính, thậm chí có sự tồn tại so với Tần gia lão tổ còn kinh khủng hơn!
"Nếu thật sự là như thế vậy thì rắc rối!"
Sắc mặt của Tần Đạp Thiên tái mét, sau khi trầm ngâm một lát, chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ tàn khốc:
"Xem ra lão phu phải đích thân đi Vân Châu một chuyến!"
Tuy nhiên lời nói này của hắn vừa mới rơi xuống thì bỗng nhiên một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên ở trong sân:
"Ông lão, không cần phải rắc rối như vậy! Tiểu gia ta đến rồi!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, mọi người của Tần gia thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy trước mắt bọn họ, không gian giống như bị nứt ra, tạo thành một cái vòng xoáy hố đen, mà ở bên trong cái vòng xoáy này, có một tên chậm rãi đi ra, nhìn qua là một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi.
Người này chính là Diệp Trần!
Hóa ra, Diệp Trần trước đó cố ý thả người đàn ông trung niên cao lớn và để lại một đạo ấn ký không gian trên người hắn rồi mới sử dụng Thời Không pháp tắc, trực tiếp từ Vân Châu chạy tới Tần gia ở Kinh Đô.
Mấy người người đàn ông trung niên cao lớn thấy thế thì lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, nhào lộn sang một bên chỉ vào Diệp Trần hô to:
"Là hắn! Chính là hắn giết chết Lục gia!"
Một đám nhân vật quan trọng của Tần gia vào lúc này tất cả cũng đều rất kinh hãi, ngay cả trên mặt của Tần Đạp Thiên cũng hiện ra vẻ khó tin.
Hết cách rồi, thủ đoạn mà Diệp Trần sử dụng đã vượt qua khỏi phạm trù mà hắn có thể hiểu được!
"Vô luận là ở thế giới nào, Tần gia các ngươi đều chắc chắn bị ta tiêu diệt!"
Diệp Trần từ bên trong vòng xoáy đi ra, dừng chân ở trên mặt đất của Tần gia, nói một câu khiến người của Tần gia vô cùng khó hiểu.
P/S: Ta thích chương 3...Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Toàn bộ phòng khách của Lâm gia lại rơi vào yên tĩnh như chết một lần nữa, mọi người của Lâm gia và mấy người còn sót lại của Tần gia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, tất cả đều hắn mắt trợn lên thật lớn, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Cường giả Thánh Cảnh đến từ Tần gia thế mà lại chết như thế rồi?
Thạm chí ngay cả cặn bã cũng không còn!
Hơn nữa người giết chết cường giả đỉnh cao đương thời này lại là một đứa bé chỉ có ba tuổi!
Hắn thật chỉ có ba tuổi?
Đến cùng thì hắn là người hay là quái vật?
Thủ đoạn mà hắn vừa mới dùng là như thế nào? Sao lại có thể tà môn quỷ dị như thế?
Trong lòng mọi người dâng lên vô số đạo nghi vấn, đáng tiếc không ai dám can đảm mở miệng ra để hỏi.
"Ngươi..."
Cái người đàn ông trung niên cao lớn kia trước đó bị một chưởng của Diệp Trần ép cho quỳ xuống sợ đến xanh cả mặt nhìn về phía Diệp Trần, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Vừa rồi mới bị Diêp Trần dùng thủ đoạn quỷ dị giết chết ở bên trong Tần gia bọn họ thì thực lực cũng đủ để đưa thân vào năm vị trí đầu, bây giờ thế mà cũng bị đối phương giết đi, hắn lại nơi nào còn có sức để mà chống cự?
Không nghĩ tới, Diệp Trần cũng không có ý tứ muốn động thủ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói:
"Hôm nay ta không giết ngươi, trở về nói cho Tần Đạp Thiên biết, bảo hắn rửa sạch sẽ cổ ở nhà chờ lấy ta, chẳng mấy chốc ta sẽ đi tới Kinh Đô tìm hắn!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần cong ngón búng ra, một đao ấn ký vô hình đã thần không hay quỷ không biết đánh trúng vào trong cơ thể của người đàn ông trung niên cao lớn.
Người đàn ông trung niên cao lớn nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hết sức vui mừng, nào dám nói nửa chữ không, vội vàng nói:
"Vâng vâng! Lời của ngài ta chắc chắn sẽ chuyển tới!"
Diệp Trần khoát tay á:
"Cút đi!"
Mấy người còn sót lại của Tần gia lập tức giống như được đại xá, vội vàng co cẳng chạy như điên ra khỏi phòng khách.
Đợi đến sau khi mấy người Tần gia hoảng hốt bỏ chạy, người của Lâm gia thì từng tên hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều đầy vẻ kính sợ nồng đậm.
Tâm tình của mọi người Lâm gia vào lúc này có thể nói là vô cùng thấp thỏm, dù sao trước đó bọn họ đã trực xuất mẹ con Diệp Trần ra khỏi Lâm gia, cũng không biết Diệp Trần có thể ghi hận việc này hay không?
Không nghĩ tới, Diệp Trần cũng không có thèm nhìn người của Lâm gia, ngay lập tức quay người đi đến bên cạnh Lâm Uyển Dung, kéo cổ tay trắng của cô, mỉm cười:
"Mẹ, chúng ta trở về!"
Lâm Uyển Dung nhịn không được hướng về phía Lâm Thế Kiêu nhìn một cái, há miệng ra, cuối cùng lại phát hiện cũng không biết nói cái gì cho tốt, thế là thở dài một hơi, nhẹ gật đầu, kéo Diệp Trần rời khỏi Lâm gia.
Đợi đến sau khi mẹ con Diệp Trần rời khỏi, một đám cao tầng Lâm gia đều tập trung lại một chỗ, lại trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Thế Kiêu chậm rãi mở miệng nói:
"Nói ý nghĩ của các ngươi một chút đi!"
Mọi người trầm mặc một lúc, Lâm Cương mở miệng nói:
"Cha, đứa con trai của em gái, thật đúng là nghịch thiên a! Mới ba tuổi mà đã có thực lực như vậy, trong tương lai nếu như trưởng thành thì còn đến cỡ nào?"
Lâm Cương mới mở miệng, chẳng mấy chốc có người nói theo:
"Không sai! Cho nên chúng ta bây giờ, cần phẩi nghĩ biện pháp lôi kéo mẹ con bọn hắn, tương lai nói không chừng Lâm gia chúng ta cũng có thể đi theo được nhờ!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức hai mắt thi nhau tỏa sáng, chẳng mấy chốc có người biểu thị đồng ý.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có người đưa ra ý kiến phản đối:
"Theo như ta thấy, chúng ta bây giờ quyết định ra lập trường vẫn còn có chút hơi sớm, vị Diệp tiểu công tửu kia hoàn toàn chính xác rất cường đại, thế nhưng là Tần gia ở Kinh Đô kia cũng tương tự không phải vừa, bây giờ bọn họ đã thành xu thế như nước với lửa, ai có thể mở miệng cười tới cuối cùng nhất, chỉ sợ thật đúng là còn chưa biết được!"
Lời này vừa nói ra, sự nhiệt tình của mọi người ngay lập tức bị giội tắt đi hơn phân nửa.
Cuối cùng Lâm Thế Kiêu giải quyết dứt khoát nói:
"Ta thấy tiểu tử kia đối với Lâm gia chúng ta cũng có sự thù hận, việc này trước hết tạm gác lại đi!"
...
Một ngày sau, tại trong sân nơi mà giống như tiên cảnh của Tần gia ở Kinh Đô!
Tần Đạp Thiên ngồi ở trên ghế bành, bên cạnh còn có một số nhân vật quan trọng của Tần gia.
Mà một bên còn có mấy người quỳ, chính là mấy tên Tần gia được Diệp Trần thả ra, cầm đầu rõ ràng là người đàn ông trung niên cao lớn kia.
"Ngươi nói cái gì? Lão Lục bị thằng con hoang của Diệp Thiên Ca giết đi?"
Tần Đạp Thiên nghe được điều này thì lập tức sững sờ, vẻ mặt chợt hiện ra sự tức giận:
"Đồ khốn kiếp! Các ngươi từng tên cảm thấy là ta già quá lẩm cẩm rồi phải không? Thằng con hoang kia cùng lắm chỉ mới ba tuổi mà thôi! Chẳng lẽ ngươi lại muốn nói cho ta, đường đường một tên cường giả Thánh Cảnh, chết ở trên tay một đứa bé ba tuổi hay sao?"
Sau khi Tần Đạp Thiên nghe mấy người báo cáo xong thì theo bản năng cho rằng những người này đây là đang lừa dối hắn, lập tức tức giận đến râu riêu đều rung rinh liên tục.
Mấy người cảm nhận được sự uy nghiêm trên người của Tần Đạp Thiên, từng tên lập tức vội vàng dập đầu, buồn bã nói:
"Lão tổ bớt giận! Chúng ta nói ra từng câu đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt lão tổ ngài đâu a!"
Lập tức, mọi người lại thuật lại từng chi tiết đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi Tần Đạp Thiên nghe xong thì lập tức nhướng mày, dáng vẻ của mấy người trước mắt kia cũng là không giống như đang nói láo, nhưng cái chuyện này thực sự quá hoang đường, thật là làm cho hắn khó có thể tin được, thế là lại nhìn về phía mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia:
"Mấy người các ngươi thấy thế nào?"
Mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia liếc mắt nhìn nhau một cái, một người trong đó nói:
"Theo ta thấy, mấy người bọn hắn nhìn thấy dĩ nhiên cũng là thật, tuy nhiên Lục gia có phải chết ở trên tay thằng nhóc con kia hay không thì việc này cũng cần phải nghiên cứu kỹ, nói không chừng đằng sau thằng ngóc kia có một vị tuyệt thế cao nhân nào đó để chúng ta lầm tưởng là Lục gia chết ở trên tay thằng nhóc con kia!"
Nghe được điều này thì mọi người của Tần gia thi nhau gật đầu, ngay cả Tần Đạp Thiên cũng khẽ vuốt ria mép, nói:
"Lời này có lý! Tuy nhiên có thể ở dưới tình huống không lộ diện mà giết chết một tên võ giả Thánh Cảnh thì chỉ sợ thực lực tu vi của người này cũng không kém hơn lão phu, chẳng lẽ xuất từ Bồng Lai tiên giới?"
Lời này của Tần Đạp Thiên vừa nói ra, mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Bồng Lai tiên giới đều là tu chân giả chân chính, thậm chí có sự tồn tại so với Tần gia lão tổ còn kinh khủng hơn!
"Nếu thật sự là như thế vậy thì rắc rối!"
Sắc mặt của Tần Đạp Thiên tái mét, sau khi trầm ngâm một lát, chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ tàn khốc:
"Xem ra lão phu phải đích thân đi Vân Châu một chuyến!"
Tuy nhiên lời nói này của hắn vừa mới rơi xuống thì bỗng nhiên một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên ở trong sân:
"Ông lão, không cần phải rắc rối như vậy! Tiểu gia ta đến rồi!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, mọi người của Tần gia thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy trước mắt bọn họ, không gian giống như bị nứt ra, tạo thành một cái vòng xoáy hố đen, mà ở bên trong cái vòng xoáy này, có một tên chậm rãi đi ra, nhìn qua là một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi.
Người này chính là Diệp Trần!
Hóa ra, Diệp Trần trước đó cố ý thả người đàn ông trung niên cao lớn và để lại một đạo ấn ký không gian trên người hắn rồi mới sử dụng Thời Không pháp tắc, trực tiếp từ Vân Châu chạy tới Tần gia ở Kinh Đô.
Mấy người người đàn ông trung niên cao lớn thấy thế thì lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, nhào lộn sang một bên chỉ vào Diệp Trần hô to:
"Là hắn! Chính là hắn giết chết Lục gia!"
Một đám nhân vật quan trọng của Tần gia vào lúc này tất cả cũng đều rất kinh hãi, ngay cả trên mặt của Tần Đạp Thiên cũng hiện ra vẻ khó tin.
Hết cách rồi, thủ đoạn mà Diệp Trần sử dụng đã vượt qua khỏi phạm trù mà hắn có thể hiểu được!
"Vô luận là ở thế giới nào, Tần gia các ngươi đều chắc chắn bị ta tiêu diệt!"
Diệp Trần từ bên trong vòng xoáy đi ra, dừng chân ở trên mặt đất của Tần gia, nói một câu khiến người của Tần gia vô cùng khó hiểu.
P/S: Ta thích chương 3...Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook