Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
"Đây là thần thông gì?"
"Không phải hắn chỉ mới là cảnh giới Huyền Quang sao? Sao lại như thế!"
Yến Bản Đạo sợ ngây người, Vô Tướng pháp sự mặt như ăn nhầm cứt gà, bị dọa suýt chút nữa thì tè ra quần!
Linh hồn Thanh Long này cường đại cỡ nào, bọn họ so với bất luận kẻ nào phải hiểu rõ hơn, nhiều đến ba năm này, ba người bọn họ phối hợp với nhau, đều không thể nào đánh bại nó, bằng không bọn họ cũng không có bị vây ở chỗ này ba năm, không thấy được ánh sáng mặt trời.
Nhưng là bây giờ, thế mà lại bị một tên thiếu nhiên chỉ có cảnh giới Huyền Quang, một ngụm nuốt?
Con mẹ nó đây còn là người sao!
Cảnh tượng xảy ra trước mắt này, quả thực hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của bọn hắn.
Nhưng bọn họ làm sao biết được rằng, ở trong Tu Chân giới, công pháp Đế cấp là có tồn tại kinh khủng bậc nào?
Đương nhiên, thật ra thì Diệp Trần giờ phút này cũng không thoải mái cho lắm.
Lực lượng của linh hồn Thanh Long rất cường đại, tuy rằng hắn vận dụng một chiêu mạnh nhất của Thôn Thiên thần công, cưỡng ép đưa nó nuốt vào, nhưng lại có một loại cảm giác không cách nào khống chế, cảm giác như lúc nào cũng có thể thoát ra!.
Nếu như để cho linh hồn Thanh Long, từ trong thần thông của hắn tránh thoát ra ngoài được, chẳng những tất cả sẽ thất bại trong gang tấc, ngay cả bản thân hắn cũng phải rơi vào phản phệ, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng!
Cũng may, hắn đã sớm có sự chuẩn bị, hao mắt lập tức nhắm chặt, trong lòng quát to một tiếng,
"Thôi Hồn Đại Pháp!"
Linh hồn Thanh Long trước mắt này, chẳng qua chỉ là một tia tàn hồn, thậm chí ngay cả ý thức tự chủ còn không có, chỉ dựa vào chỉ dẫn của trận pháp, đến công kích địch nhân trong trận pháp.
Mà Thôi Hồn Đại Pháp Diệp Trần sử dụng, cũng là pháp môn công kích bằng tinh thần cấp cao nhất ở Tu Chân giới!
Cho nên, thần lực của linh hồn Thanh Long, tuy rằng phải mạnh hơn tinh lần lực của Diệp Trần rất nhiều, nhưng lại giống như một con ruồi không đầu, không có ý thức tự chủ, rất nhanh bị Thôi Hồn Đại Pháp của Diệp Trần, từ từ trấn an xuống tới.
Rốt cuộc, linh hồn Thanh Long đã bị Diệp Trần hoàn toàn thôi miên, nằm ở phía trên không trung, không giãy dụa phản kháng nữa, mà Diệp Trần lúc này đã sớm mệt mỏi, một thân đầy mồ hôi, suýt chút nữa đứng không vững.
"Thực lực quá yếu, xem ra một chiêu này, sau này vẫn là ít sử dụng thì tốt hơn!"
Diệp Trần âm thầm cảm khái một phen, tiện tay hướng không trung vung ra một trảo, linh hồn Thanh Long kia đã bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó bị hắn hút vào trong đan điền.
"Lực lượng linh hồn Thanh Long này quá mạnh, ta phỉa trở về Vân Châu nhanh một chút, trước khi nó còn chưa thức tỉnh, bố trí Thanh Long đại trận!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần hơi điều tức một lúc, sau đó từ từ đi tới lồng ánh sáng màu xanh trước đó, mạnh mẽ đấm ra một quyền,
"Bành!"
Không có linh hồn Thanh Long trấn thủ, toàn bộ pháp trận tự nhiên cũng không chịu nổi một kích, trực tiếp bị một quyền của Diệp Trần đấm tan!
Mà ở nơi xa, ha người Yến Bản Đạo và Vô Tướng pháp sư mắt thấy tất cả cảnh tượng ở chỗ Diệp Trần, đã sớm khiếp sợ tới tột đỉnh!
"Thế mà dễ dàng như vậy, đã phá Khốn Long đại trận này?"
"Hơn nữa linh hồn Thanh Long kia, lại rõ ràng bị hắn nuốt xuống!"
"Cái tên này đến cùng là quái vật gì? Quá biến thái a.....!"
...
Sau khi pháp vỡ trận pháo, Diệp Trần đứng trước hai sự lựa chọn, hoặc là tiếp tục xông lên không gian cấm chế tầng thứ tám, hoặc là theo đường cũ trở về.
Diệp Trần cân nhắc cũng không quá nhiều, trực tiếp quay người hướng không gian tầng thứ sáu đi tới,
Không gian tầng thứ bảy biến thái giống như này, suýt nữa muốn tính mạng của hắn, không gian tầng thứ tám khẳng định sẽ càng khủng bố hơn, hơn nữa sau đó còn có không gian tầng thứ chín càng thêm kinh khủng, lấy thực lực của hắn hôm nay, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ là chưa nắm chắc có thể vượt qua.
"Vẫn là chờ cho cảnh giới sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ thì lại đến, lúc đó mới có niềm tin tuyệt đối!"
Hạ quyết tâm, Diệp Trần đang chuẩn bị rời khỏi, lúc này đằng sau truyền đến giọng nói.
"Tiền bối xin dừng bước!"
Diệp Trần quay đầu lại, ông lão tóc trắng kia đã chạy vội đến trước mặt,
"Tiền bối?"
Nhìn qua lão đầu tóc trắng bồng bềnh trước mắt này, trong lòng Diệp Trần âm thầm buồn cười, tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, nếu là ở trong Tu Chân giới, gọi như vậy cũng không kỳ lạ chút nào.
Tu Chân giới lấy cường giả vi tôn, thực lực ai mạnh, người đó tự nhiên chính là tiền bối, hơn nữa càng là những người có thiên tư tuyệt đỉnh, nhìn qua thì là tuổi trẻ, căn bản không có cách nhìn mặt mà đi bắt hình dong, chỉ có thể lấy thực lực tới để định tôn ti.
"Có việc?"
Diệp Trần vẻ mặt nhạt nhẽo.
Ông lão tóc trắng đầu tiên là hướng về Diệp Trần cung cung kính kính thi lễ một cái, mới nói:
"Vãn bối là Yến Bản Đạo, ở ngoại giới coi như có mấy phần hư danh, hôm nay tiền bối đã cứu hai người chúng ta, vãn bối vô cùng cảm kích, mong rằng tiền bối có thể để lại một cái danh hào, cũng tốt để vãn bối biết, ân nhân cứu mạng của mình là ai?"
Diệp Trần suy nghĩ một lúc, cũng không có từ chối, tuy nhiên lại báo ra danh hào của chính mình ở Tu Chân giới,
"Ta họ Diệp, đạo hiệu Cuồng Tiên!"
Nói xong lời này, Diệp Trần nhẹ nhàng mà đi.
"Diệp Cuồng Tiên..."
Nhìn thấy Diệp Trần biến mất trong tầm mắt, Yến Bản Đạo tự lẩm bẩm một lúc.
...
Lại nói Diệp Trần, từ không gian tầng thứ bảy một đường trở về, rất nhanh đã tới không gian tầng thứ nhất, thế nhưng lại không có nhìn thấy Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên.
"Chẳng lẽ hai người bọn họ chờ ta không nổi, ở đây lại không có đồ ăn, cho nên sớm đã đi ra ngoài?"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức đi ra ngoài.
Mà cùng lúc đó, trong Âm Phong cốc,
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên đang bị bảy tám tên trên người mặc áo đen toàn thân toàn là khí âm tà, bao quanh vây quanh ở giữa.
Một người đàn ông trung niên cầm đầu, âm trầm cười một tiếng,
"Khặc khặc! Cổ Thuần Dương, ngươi thật đúng là to gan a! Hai năm này, ta phụng mệnh của tông chủ, một mực đang tìm kiếm dư nghiệt của Sở gia, không nghĩ tới thật đúng là được ngươi cứu đi!"
"Ta nói ngươi nếu như đã cứu người đi, không cố gắng tìm một chỗ mà ẩn núp đi, còn dám nghênh ngang đi tới địa bàn của Quỷ Linh tông ta, đây không phải lão thọ tinh ăn thạch tín, ngại tính mệnh của mình quá dài sao?"
Hóa ra, từ khi Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên bắt đầu bước vào tỉnh Tây Tạng, đã bị người của Quỷ Linh tông phát giác, sau đó một đường truy tung tới tận đây, nhưng những người này cũng không biết chuyện xảy ra ở tiểu trấn Vân Gian, bằng không cũng không dám đuổi tới.
Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, vận khí của bọn hắn là thật không tệ, lúc ở Âm Phong cốc gặp được Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, trùng hợp là Diệp Trần không đang ở bên cạnh bọn hắn.
Chỉ thấy, Cổ Thuần Dương vào lúc này, toàn thân đều đã là máu tươi, nhưng lại vẫn gắt gao bảo vệ Sở Phi Yên ở sau lưng như cũ,
"Muốn giết cứ giết! Dù sao ngày tận thế của Quỷ Linh tông các ngươi sẽ không còn quá xa!"
Nói xong lời này, Cổ Thuần Dương lập tức hướng Sở Phi Yên ở sau lưng thấp giọng nói:
"Ta ngăn cản bọn họ, ngươi chạy nhanh!"
Nói xong, Cổ Thuần Dương rót toàn bộ chân nguyên trong cơ thể vào trong pháp khí, hướng phía người đàn ông trung niên kia xung phong liều chết lao tới.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Thực lực của người đàn ông trung niên kia vốn so với Cổ Thuần Dương cao hơn, hơn nữa bản thân Cổ Thuần Dương còn bị trọng thương, làm sao sẽ là đối thủ của hắn.
"Ầm!"
Cổ Thuần Dương không thể chống đỡ được một lúc, đã bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đâm vào trên cách núi đá ở một bên, sau khi điên cuồng phun ra máu tươi, trực tiếp hôn mê.
"Sư phụ!"
Sở Phi Yên lập tức hét lớn một tiếng, vội vàng lao tới bên người Cổ Thuần Dương, khó như mưa.
Người đàn ông trung niên vẫy tay một cái, mọi người thi nhau xông tới, bỗng nhiên một người nói:
"Lão đại, con bé này dáng người thật đúng là tuyệt vời a! Hay là trước tiên để cho các huynh đệ trước tiên thể hiện thể hiện hỏa lục, sau đó lại mang về phục mệnh có được không?"
Người đàn ông trung niên nghe được điều này, cũng không thể không liếc một cái nhìn vào trên dáng người nóng bỏng kia của Sở Phi Yên, lập tức nuốt nước bọt ừng ừng, vẻ mặt dâm dê đê tiện cười nói:
"Ý kiến hay! Mấy người các ngươi nột y phục của nàng ra, lão tử muốn bắn phát đầu tiên!"
"Vâng!"
Mọi người thi nhỏ nở ra nụ cười dâm dê đê tiện, như sói như hổ, lao tới Sở Phi Yên.
P/S: Ta thích nào....nhớ ta thích nha các đạo hứu....Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
"Không phải hắn chỉ mới là cảnh giới Huyền Quang sao? Sao lại như thế!"
Yến Bản Đạo sợ ngây người, Vô Tướng pháp sự mặt như ăn nhầm cứt gà, bị dọa suýt chút nữa thì tè ra quần!
Linh hồn Thanh Long này cường đại cỡ nào, bọn họ so với bất luận kẻ nào phải hiểu rõ hơn, nhiều đến ba năm này, ba người bọn họ phối hợp với nhau, đều không thể nào đánh bại nó, bằng không bọn họ cũng không có bị vây ở chỗ này ba năm, không thấy được ánh sáng mặt trời.
Nhưng là bây giờ, thế mà lại bị một tên thiếu nhiên chỉ có cảnh giới Huyền Quang, một ngụm nuốt?
Con mẹ nó đây còn là người sao!
Cảnh tượng xảy ra trước mắt này, quả thực hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của bọn hắn.
Nhưng bọn họ làm sao biết được rằng, ở trong Tu Chân giới, công pháp Đế cấp là có tồn tại kinh khủng bậc nào?
Đương nhiên, thật ra thì Diệp Trần giờ phút này cũng không thoải mái cho lắm.
Lực lượng của linh hồn Thanh Long rất cường đại, tuy rằng hắn vận dụng một chiêu mạnh nhất của Thôn Thiên thần công, cưỡng ép đưa nó nuốt vào, nhưng lại có một loại cảm giác không cách nào khống chế, cảm giác như lúc nào cũng có thể thoát ra!.
Nếu như để cho linh hồn Thanh Long, từ trong thần thông của hắn tránh thoát ra ngoài được, chẳng những tất cả sẽ thất bại trong gang tấc, ngay cả bản thân hắn cũng phải rơi vào phản phệ, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng!
Cũng may, hắn đã sớm có sự chuẩn bị, hao mắt lập tức nhắm chặt, trong lòng quát to một tiếng,
"Thôi Hồn Đại Pháp!"
Linh hồn Thanh Long trước mắt này, chẳng qua chỉ là một tia tàn hồn, thậm chí ngay cả ý thức tự chủ còn không có, chỉ dựa vào chỉ dẫn của trận pháp, đến công kích địch nhân trong trận pháp.
Mà Thôi Hồn Đại Pháp Diệp Trần sử dụng, cũng là pháp môn công kích bằng tinh thần cấp cao nhất ở Tu Chân giới!
Cho nên, thần lực của linh hồn Thanh Long, tuy rằng phải mạnh hơn tinh lần lực của Diệp Trần rất nhiều, nhưng lại giống như một con ruồi không đầu, không có ý thức tự chủ, rất nhanh bị Thôi Hồn Đại Pháp của Diệp Trần, từ từ trấn an xuống tới.
Rốt cuộc, linh hồn Thanh Long đã bị Diệp Trần hoàn toàn thôi miên, nằm ở phía trên không trung, không giãy dụa phản kháng nữa, mà Diệp Trần lúc này đã sớm mệt mỏi, một thân đầy mồ hôi, suýt chút nữa đứng không vững.
"Thực lực quá yếu, xem ra một chiêu này, sau này vẫn là ít sử dụng thì tốt hơn!"
Diệp Trần âm thầm cảm khái một phen, tiện tay hướng không trung vung ra một trảo, linh hồn Thanh Long kia đã bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó bị hắn hút vào trong đan điền.
"Lực lượng linh hồn Thanh Long này quá mạnh, ta phỉa trở về Vân Châu nhanh một chút, trước khi nó còn chưa thức tỉnh, bố trí Thanh Long đại trận!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần hơi điều tức một lúc, sau đó từ từ đi tới lồng ánh sáng màu xanh trước đó, mạnh mẽ đấm ra một quyền,
"Bành!"
Không có linh hồn Thanh Long trấn thủ, toàn bộ pháp trận tự nhiên cũng không chịu nổi một kích, trực tiếp bị một quyền của Diệp Trần đấm tan!
Mà ở nơi xa, ha người Yến Bản Đạo và Vô Tướng pháp sư mắt thấy tất cả cảnh tượng ở chỗ Diệp Trần, đã sớm khiếp sợ tới tột đỉnh!
"Thế mà dễ dàng như vậy, đã phá Khốn Long đại trận này?"
"Hơn nữa linh hồn Thanh Long kia, lại rõ ràng bị hắn nuốt xuống!"
"Cái tên này đến cùng là quái vật gì? Quá biến thái a.....!"
...
Sau khi pháp vỡ trận pháo, Diệp Trần đứng trước hai sự lựa chọn, hoặc là tiếp tục xông lên không gian cấm chế tầng thứ tám, hoặc là theo đường cũ trở về.
Diệp Trần cân nhắc cũng không quá nhiều, trực tiếp quay người hướng không gian tầng thứ sáu đi tới,
Không gian tầng thứ bảy biến thái giống như này, suýt nữa muốn tính mạng của hắn, không gian tầng thứ tám khẳng định sẽ càng khủng bố hơn, hơn nữa sau đó còn có không gian tầng thứ chín càng thêm kinh khủng, lấy thực lực của hắn hôm nay, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ là chưa nắm chắc có thể vượt qua.
"Vẫn là chờ cho cảnh giới sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ thì lại đến, lúc đó mới có niềm tin tuyệt đối!"
Hạ quyết tâm, Diệp Trần đang chuẩn bị rời khỏi, lúc này đằng sau truyền đến giọng nói.
"Tiền bối xin dừng bước!"
Diệp Trần quay đầu lại, ông lão tóc trắng kia đã chạy vội đến trước mặt,
"Tiền bối?"
Nhìn qua lão đầu tóc trắng bồng bềnh trước mắt này, trong lòng Diệp Trần âm thầm buồn cười, tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, nếu là ở trong Tu Chân giới, gọi như vậy cũng không kỳ lạ chút nào.
Tu Chân giới lấy cường giả vi tôn, thực lực ai mạnh, người đó tự nhiên chính là tiền bối, hơn nữa càng là những người có thiên tư tuyệt đỉnh, nhìn qua thì là tuổi trẻ, căn bản không có cách nhìn mặt mà đi bắt hình dong, chỉ có thể lấy thực lực tới để định tôn ti.
"Có việc?"
Diệp Trần vẻ mặt nhạt nhẽo.
Ông lão tóc trắng đầu tiên là hướng về Diệp Trần cung cung kính kính thi lễ một cái, mới nói:
"Vãn bối là Yến Bản Đạo, ở ngoại giới coi như có mấy phần hư danh, hôm nay tiền bối đã cứu hai người chúng ta, vãn bối vô cùng cảm kích, mong rằng tiền bối có thể để lại một cái danh hào, cũng tốt để vãn bối biết, ân nhân cứu mạng của mình là ai?"
Diệp Trần suy nghĩ một lúc, cũng không có từ chối, tuy nhiên lại báo ra danh hào của chính mình ở Tu Chân giới,
"Ta họ Diệp, đạo hiệu Cuồng Tiên!"
Nói xong lời này, Diệp Trần nhẹ nhàng mà đi.
"Diệp Cuồng Tiên..."
Nhìn thấy Diệp Trần biến mất trong tầm mắt, Yến Bản Đạo tự lẩm bẩm một lúc.
...
Lại nói Diệp Trần, từ không gian tầng thứ bảy một đường trở về, rất nhanh đã tới không gian tầng thứ nhất, thế nhưng lại không có nhìn thấy Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên.
"Chẳng lẽ hai người bọn họ chờ ta không nổi, ở đây lại không có đồ ăn, cho nên sớm đã đi ra ngoài?"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức đi ra ngoài.
Mà cùng lúc đó, trong Âm Phong cốc,
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên đang bị bảy tám tên trên người mặc áo đen toàn thân toàn là khí âm tà, bao quanh vây quanh ở giữa.
Một người đàn ông trung niên cầm đầu, âm trầm cười một tiếng,
"Khặc khặc! Cổ Thuần Dương, ngươi thật đúng là to gan a! Hai năm này, ta phụng mệnh của tông chủ, một mực đang tìm kiếm dư nghiệt của Sở gia, không nghĩ tới thật đúng là được ngươi cứu đi!"
"Ta nói ngươi nếu như đã cứu người đi, không cố gắng tìm một chỗ mà ẩn núp đi, còn dám nghênh ngang đi tới địa bàn của Quỷ Linh tông ta, đây không phải lão thọ tinh ăn thạch tín, ngại tính mệnh của mình quá dài sao?"
Hóa ra, từ khi Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên bắt đầu bước vào tỉnh Tây Tạng, đã bị người của Quỷ Linh tông phát giác, sau đó một đường truy tung tới tận đây, nhưng những người này cũng không biết chuyện xảy ra ở tiểu trấn Vân Gian, bằng không cũng không dám đuổi tới.
Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, vận khí của bọn hắn là thật không tệ, lúc ở Âm Phong cốc gặp được Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, trùng hợp là Diệp Trần không đang ở bên cạnh bọn hắn.
Chỉ thấy, Cổ Thuần Dương vào lúc này, toàn thân đều đã là máu tươi, nhưng lại vẫn gắt gao bảo vệ Sở Phi Yên ở sau lưng như cũ,
"Muốn giết cứ giết! Dù sao ngày tận thế của Quỷ Linh tông các ngươi sẽ không còn quá xa!"
Nói xong lời này, Cổ Thuần Dương lập tức hướng Sở Phi Yên ở sau lưng thấp giọng nói:
"Ta ngăn cản bọn họ, ngươi chạy nhanh!"
Nói xong, Cổ Thuần Dương rót toàn bộ chân nguyên trong cơ thể vào trong pháp khí, hướng phía người đàn ông trung niên kia xung phong liều chết lao tới.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Thực lực của người đàn ông trung niên kia vốn so với Cổ Thuần Dương cao hơn, hơn nữa bản thân Cổ Thuần Dương còn bị trọng thương, làm sao sẽ là đối thủ của hắn.
"Ầm!"
Cổ Thuần Dương không thể chống đỡ được một lúc, đã bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đâm vào trên cách núi đá ở một bên, sau khi điên cuồng phun ra máu tươi, trực tiếp hôn mê.
"Sư phụ!"
Sở Phi Yên lập tức hét lớn một tiếng, vội vàng lao tới bên người Cổ Thuần Dương, khó như mưa.
Người đàn ông trung niên vẫy tay một cái, mọi người thi nhau xông tới, bỗng nhiên một người nói:
"Lão đại, con bé này dáng người thật đúng là tuyệt vời a! Hay là trước tiên để cho các huynh đệ trước tiên thể hiện thể hiện hỏa lục, sau đó lại mang về phục mệnh có được không?"
Người đàn ông trung niên nghe được điều này, cũng không thể không liếc một cái nhìn vào trên dáng người nóng bỏng kia của Sở Phi Yên, lập tức nuốt nước bọt ừng ừng, vẻ mặt dâm dê đê tiện cười nói:
"Ý kiến hay! Mấy người các ngươi nột y phục của nàng ra, lão tử muốn bắn phát đầu tiên!"
"Vâng!"
Mọi người thi nhỏ nở ra nụ cười dâm dê đê tiện, như sói như hổ, lao tới Sở Phi Yên.
P/S: Ta thích nào....nhớ ta thích nha các đạo hứu....Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook