Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Thẩm Dũ đáp một câu, cúi đầu tiếp tục thu dọn bài tập và một ít tài liệu học tập, dưới ánh sáng mờ tối hàm dưới thiếu niên xinh đẹp hơi cử động, hơi thở Hoắc Duệ vẫn còn sát bên tai cậu.
Trước đây Thẩm Dũ cũng đã biết Trần Niên Nhất có cảm tình với Hoắc Duệ, chỉ là không biết Trần Niên Nhất thật ra đã nói thẳng với Hoắc Duệ, trong lòng không biết là có cảm giác gì, giọng nói vẫn dịu dàng như bình thường: "Cậu lùi về sau một chút đi, lỡ có người nhìn thấy sẽ không hay đâu."
Nói xong, đầu cậu nghiêng sang một bên, chân xê dịch về trước nửa bước, kéo giãn khoảng cách với Hoắc Duệ.
Giờ vẫn đang ở trong lớp, mặc dù mọi người đã đi hết rồi, nhưng biết đâu lại có học sinh lớp khác hoặc giáo viên đi ngang qua, tư thế của hai người như thế này kể cả là hai nam sinh cũng quá là mập mờ.
Vẻ mặt Hoắc Duệ vẫn luôn giữ bình tĩnh cuối cùng cũng có vết nứt.
Hắn liếc nhìn bên ngoài lớp học, đã qua kì cao điểm tan học, sân trường đã vắng lặng trở lại, chỉ có thi thoảng vang đến tiếng nói và tiếng đóng cửa phòng dưới tầng.
"Ai nhìn thấy?" Khoé môi Hoắc Duệ cong xuống, sầm mặt khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn nghe lời buông lỏng hai cánh tay ôm Thẩm Dũ ra, dời sang bên cạnh một bước, cướp lấy cặp sách của Thẩm Dũ vác lên vai mình.
Thẩm Dũ không thể làm gì ngoài nhìn thấy vẻ mặt "ông mày rất không vui" của hắn, tay phải nắm lấy cánh tay của Hoắc Duệ.
Trên người Hoắc Duệ hình như chỗ nào cũng cứng rắn, cảm giác lúc xuống tay và lúc nắm tay mình không giống nhau, bắp thịt đẹp đẽ được giấu sau bộ đồng phục.
Hừm, ngoại trừ môi là mềm mại.
Tai đang ẩn dưới tóc hình như nóng lên.
Thẩm Dũ giải thích: "Tôi nói là lỡ như có người nhìn thấy."
Cậu không phải là một đứa trẻ mười bảy tuổi, lo xa hơn Hoắc Duệ rất nhiều, mặc dù là cậu quyết định sẽ sánh bước cùng Hoắc Duệ, nhưng cậu lại không muốn đoạn tình cảm này bị lộ ra quá sớm.
Cậu có thể chịu được cảnh người khác chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng Hoắc Duệ không đáng chịu ánh mắt coi thường của người khác, cậu cũng không muốn Hoắc Duệ bị những người không thể tiếp thu thứ tình cảm này chỉ trích, có lẽ một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra tình cảm của bọn họ, nhưng không phải bây giờ.
Thật ra thì lời Trần Niên Nhất nói trước đây cũng có phần đúng, loại chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến Hoắc Duệ, gia đình của Hoắc Duệ, tương lai của Hoắc Duệ...!
Vì chuyện suy nghĩ trong lòng, bước chân Thẩm Dũ rất chậm.
Hoắc Duệ dứng lại trước mặt cậu, chờ cậu ra khỏi cửa lớp mới đưa tay khép cửa lại, vẻ mặt vẫn khó ở như vừa nãy.
"Anh à, đừng tức giận mà." Thẩm Dũ nhấc mí mắt, nắm tay đối phương chưa buông xuống: "Về kí túc lại nói tiếp được không?"
Cậu ngước đầu, đốm sáng ở đáy mắt chuyển động, vì cố gắng đè thấp giọng, giọng nói mềm mại hơn bình thường một chút, lại giống như đang làm nũng.
Hoắc Duệ mím môi mấy giây, cứng đờ nghiêng đầu sang bên cạnh, tầm mắt chuyển sang cái tay Thẩm Dũ đang nắm lấy hắn kia, giọng cứng rắn: "Không tức giận."
Nhìn hắn giống người nhỏ mọn như vậy sao?
Hắn cũng biết là không nên để người khác nhìn thấy, dù sao thì hai người vẫn đang ở trường.
Yêu tinh nũng nịu nghĩ hắn là thằng nhóc cái gì cũng không biết sao?
Thẩm Dũ đẩy hắn về phía trước: "Đi thôi, về kí túc, cậu còn phải đi tụ tập với bọn Trần Niên Nhất nữa đấy, sắp sáu rưỡi rồi."
Nhắc tới Trần Niên Nhất, vẻ mặt Hoắc Duệ vừa trở lại bình thường một chút lại dần dần hoá đen.
Hai người đi xuống cầu thang, Thẩm Dũ cùng Hoắc Duệ sau lưng còn kéo theo dây đai balo, trên cầu thang chỉ có hai người bọn họ, tiếng bước chân dần dần được phóng đại.
Thẩm Dũ nghĩ nghĩ một lúc mới mở miệng: "Trước kia Trần Niên Nhất có hỏi tôi."
Bước chân Hoắc Duệ dừng lại, Thẩm Dũ vẫn tiếp tục bước xuống, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
"Cậu ấy hỏi tôi có phải thích cậu hay không."
Suy nghĩ kĩ một chút, Hoắc Duệ hình như từ đợt đó đột nhiên nói với Lục Sơ Hành là có người mình thích, khi ấy cậu còn tưởng rằng Hoắc Duệ thích người khác."
Hoắc Duệ khẽ nhíu mày.
Thẩm Dũ có vẻ như nhận ra được biến đổi của hắn, nắm lấy cổ tay hắn trấn an, lại lập tức buông ra: "Tôi không phủ nhận."
Hoắc Duệ vác hai cái balo trên vai, khoé môi cong lên lập tức lại hạ xuống: "Ừm, lúc nào thế?"
Hắn cũng không để Thẩm Dũ trả lời, lẩm bẩm nói: "Vẫn còn quá sớm." Giọng nói khó giấu được sự vui mừng, như nghe được một tin tốt lành, nhưng lại là nín cười.
Thẩm Dũ khẽ cười một tiếng: "Ừ, quá sớm."
"Vậy nên cậu cũng không cần lo tôi sẽ vì cậu đi ăn cơm cùng Trần Niên Nhất mà giận dỗi, nếu như trước đó tôi không biết tình cảm mà cậu ấy dành cho cậu, cậu không nói tôi cũng không biết cậu ấy thích cậu."
"Cậu ấy là bạn từ nhỏ của cậu, tôi sẽ không nghĩ ngợi linh tinh gì đâu."
Nói mới để ý, cậu còn để ý đến đoạn thời gian đó ở kiếp trước Trần Niên Nhất vẫn luôn ở bên cạnh Hoắc Duệ hơn, không phải hiện tại vì thấy tình hướng của mình có vấn đề, lại hèn nhát hẹn hò với nhiều cô gái để che giấu tình cảm thực của mình, dù hắn không dám đối mặt với việc mình thích một thằng con trai, cũng không nên dùng phương thức này để đánh lạc hướng.
Như vậy là không công bằng với các cô gái kia, cũng không công bằng với tình cảm của hắn.
Thích một người cũng không có gì là sai cả.
Hoắc Duệ vô cùng lạnh lùng hừm một tiếng: "Ai thèm lo cậu nghĩ ngợi linh tinh gì chứ."
Hắn chỉ không muốn giấu giếm chuyện gì với yêu tinh phiền phức thôi, biết đâu đến lúc đó yêu tinh phiền phức lại khóc thút thít ôm lấy hắn nói anh ơi đừng đi mà.
Đến lúc đó dỗ cậu thì quá phiền phức, Hoắc Duệ ghét nhất là dỗ người khác.
Thẩm Dũ biết tính hắn, cũng không nói nhiều nữa, chỉ cười, mi mắt cong cong, hai người sóng vai đi.
Hoắc Duệ hạ mi mắt, có chút muốn nắm lại tay Thẩm Dũ.
.
ngôn tình hoàn
Chỉ là hai người đã xuống tầng, đi về phía kí túc xá, dưới ánh tà dương hai bóng người cách toà phòng học càng ngày càng xa.
...!
Quán ăn nhỏ bên ngoài trường, Trần Niên Nhất tự rót rượu cho mình.
Quán ăn này mở ở đây đã nhiều năm, không xa trường Văn Lễ lắm, gần trường trung học phụ thuộc Văn Lễ hơn một chút, trước kia bốn người bọn họ không muốn ăn cơm ở nhà ăn, lười mua đồ bên ngoài sẽ thường xuyên đến ăn ở đây.
Bốn người ngồi một chỗ có hơi ngại ngùng.
Lục Sơ Hành nhét thức ăn đầy miệng: "Gì vậy, sao mọi người không ăn, làm em động đũa cũng thấy ngại."
Thích Vinh nhìn hắn một cái: "Mày đang ăn rất vui vẻ mà."
Cũng sắp đớp hết mấy đĩa thức ăn trước mặt rồi.
Trần Niên Nhất cười một tiếng: "Lâu rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài chơi LOL."
Lục Sơ Hành đồng tình với hắn: "Chuẩn chuẩn, moẹ nó, tao ngày nào cũng chơi game điện thoại sắp tự kỉ mẹ rồi, vấn đề lại đại ca không kéo tao."
Hoắc Duệ nhấp một ngụm nước trà: "Sắp liên thi rồi."
Lục Sơ Hành: "..."
"Sao lại nói mấy chuyện không liên quan đến chúng ta vậy."
Hoắc Duệ hơi nhấc mi mắt lên: "Có liên quan đến tao."
Thậm chí là rất có liên quan.
Trương Kiến Thanh đồng ý với kế hoạch đôi bạn cùng tiến của hắn, kì hạn chính là thành tích lần liên thi này, nếu như thành tích của Thẩm Dũ không có tiến bộ so với lần thi tháng, hai người rất có thể sẽ phải tách ra.
Mặc dù hắn có thể xin đặc quyền từ Trương Kiến Thanh, nhưng hắn vẫn muốn dùng thành tích để giữ lại chỗ ngồi.
Trần Niên Nhất thấy đề tài bị lái đi, cúi đầu xuống: "Tối nay có muốn đi chơi LOL không?"
Lục Sơ Hành a một tiếng: "Buổi tối tao hẹn với bạn cùng bàn chơi Vương giả rồi, hay là tất cả chúng ta cùng chơi Vương giả đi?"
Nghe được lời của Lục Sơ Hành, Hoắc Duệ híp mắt một cái.
Hẹn với yêu tinh phiền phức?
Hẹn lúc nào, sao hắn không biết?
Biết kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi là tốt, nhưng --- lén lút hẹn chơi game sau lưng mình.
Có lẽ đã phát hiện ra ánh mắt bất mãn của Hoắc Duệ, Lục Sơ Hành sờ mũi: "Đại ca, là anh từ chối mà, buổi trưa em có hỏi anh rồi, anh bảo là không chơi."
Hoắc Duệ lại lần nữa híp mắt.
Hình như đúng là có chuyện như vậy, lúc đấy hắn từ chối luôn.
Nụ cười giả bộ của Trần Niên Nhất có chút không giữ được nữa.
Người hắn thích thích Thẩm Dũ.
Người anh em cùng lớn lên với hắn chọn Thẩm Dũ.
Lục Sơ Hành thấy bầu không khí có gì đó sai sai, khoác cổ Trần Niên Nhất: "Cái này, thì cũng là theo thứ tự mà, là tao hẹn với bạn cùng bàn trước, giờ đổi ý cũng không được, để tao hỏi bạn cùng bàn xem có muốn ra ngoài đánh LOL không."
Trần Niên Nhất lắc đầu một cái, đuôi mắt đào hoa khẽ cong lên: "Tao chỉ hỏi một chút thôi, bọn mày không rảnh cũng không sao."
Nhưng ngón tay đã không tự chủ được mà siết chặt ly rượu, ngửa đầu uống gần nửa ly, hắn mới nhìn sang Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ nhận ra, không kiêng nể mà đối mắt với hắn, không lúng túng chút nào.
Dường như hắn đã không còn nhớ những lời mà ngày đó Trần Niên Nhất đã xúc động nhất thời nói ra.
"Đại ca, em kính anh một ly." Trần Niên Nhất rót cho mình một ly đầy, lại nâng lên.
Hoắc Duệ dừng lại một chút, cũng nâng chén trà lên.
Lục Sơ Hành ngồi bên cạnh Trần Niên Nhất, cùng với Thích Vinh ngồi chéo mình nhìn nhau một cái.
Sao lại có cảm giác bầu không khí có chút ngột ngạt vậy.
"Em có chuyện muốn nói." Uống rượu xong, Trần Niên Nhất ngước đầu, cảm thấy chóp mũi mình có chút cay cay.
Mối tình đầu của hắn lâm vào bế tắc, cuối cùng cũng phải chấm dứt.
"Không cần.
Trang trọng như vậy làm gì?"
Trần Niên Nhất cười một tiếng: "Cũng không trang trọng lắm đâu, chỉ là em muốn đi du học."
Ầm một tiếng, đũa của Lục Sơ Hành rơi xuống đất, rõ ràng là rất khiếp sợ.
"Sao đang yên đang lành lại muốn du học? Vì chuyện lúc trước sao?" Bọn họ không muốn đề cập tới, là sợ Trần Niên Nhất xấu hổ.
Trần Niên Nhất lắc đầu một cái: "Không phải, người nhà tao đã có kế hoạch từ trước rồi, thành tích của tao ở trong nước cũng không thể thi được đại học tốt nhất, cha mẹ tao cũng muốn tao ra nước ngoài rèn luyện một chút."
Cũng không phải là nói dối, chỉ là lúc trước hắn vẫn luôn do dự, hắn cũng muốn nhân cơ hội này ra nước ngoài để khám tâm lý.
Từ tận đáy lòng, hắn vẫn luôn cảm thấy tâm lý bản thân hiện tại không được bình thường.
So với sự khiếp sợ của Lục Sơ Hành và Thích Vinh, Hoắc Duệ lại rất bình tĩnh.
Thái độ của hắn với Trần Niên Nhất vẫn như trước kia: "Cô đã nói với tao chuyện này rồi."
Trần Niên Nhất ồ một tiếng, cũng không ngạc nhiên lắm.
Cha mẹ Trần Niên Nhất vẫn luôn coi Hoắc Duệ là tấm gương sáng để Trần Niên Nhất học tập, luôn nhắc đến hắn trước mặt Trần Niên Nhất, Hoắc Duệ xuất sắc như thế nào, thành tích tốt như thế nào, cũng không cần cha mẹ Hoắc Duệ phải bận tâm.
Chỉ là hắn vẫn có chút không cam lòng, người này đối với hắn không còn tình cảm nào khác ngoài tình bạn sao?
"Anh cảm thấy em có nên đi du học không?"
Hoắc Duệ lại nhấp một ngụm trà.
Mới nãy cùng Thẩm Dũ ăn cơm, Thẩm Dũ gọi cá sốt cay*, hắn ăn hai miếng, vị cay đến giờ vẫn chưa tan trong miệng.
* Cá sốt cay:
"Chuyện riêng của mày, hỏitao làm gì?" Lời này của Hoắc Duệ rất vô tình, nhưng cũng là nói thật.
Bọn họ không còn là trẻ con nữa, đều phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.
Trần Niên Nhất có chút chán nản, lại có chút thoải mái.
Như vậy mới là Hoắc Duệ, mới là đại ca của bọn họ.
Chỉ là hắn vẫn rất muốn biết, Hoắc Duệ sau khi thích người cùng phái, về sau sẽ có nhiều thay đổi, hắn có thể phải chịu áp lực của người đời, ánh mắt khác thường của người khác sao?
Thật tiếc, Trần Niên Nhất lại đi như vậy, bọn có có thể cũng không có cơ hội gặp lại nhau nữa.
Lục Sơ Hành kêu rên một trận, ôm Trần Niên Nhất không buông.
Từ một bữa cơm ngột ngạt, dần dần trở nên giống như trước kia, tiếng Lục Sơ Hành lải nhải không ngừng, tiếng Trần Niên Nhất và Thích Vinh lâu lâu đáp vài lời với hắn.
...!
Tối về, bên ngoài hơi mưa một chút, Trần Niên Nhất phải về nhà, bọn Lục Sơ Hành về kí túc, bốn người nói lời từ biệt ở trước cửa quán ăn, Trần Niên Nhất xoay người đi trước.
Lục Sơ Hành nhìn bóng lưng của hắn dần chìm trong màn mưa phùn, không biết tại sao lại có chút buồn bã.
Hắn muốn đến vịn vào cánh tay đại ca một chút, còn chưa kịp nắm được, bị Thích Vinh túm lại, để hắn vịn vào mình.
Lục Sơ Hành hít mũi một cái: "Rõ ràng là chúng ta vẫn còn chưa trưởng thành, sao lại phải chia xa chứ?"
Hắn còn tưởng rằng bốn người bọn họ sẽ cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi.
Thích Vinh sờ tóc hắn một cái, liếc nhìn bóng lưng Hoắc Duệ cách bọn họ không xa, nhưng lại cảm thấy có chút cô độc.
Hắn vừa định lên tiếng, Lục Sơ Hành đang vịn lên người hắn lập tức nhảy lên, sốt ruột móc điện thoại ra, gọi điện cho mẹ.
Hoắc Duệ đi trước, khép hờ mắt, ưu phiền cũng bị giấu ở đáy mắt.
Sau lưng, giọng Lục Sơ Hành lớn đến mức không thể khinh thường.
"Mẹ! Mẹ đừng bắt con đi du học! Mặc dù thành tích của con không tốt, hạnh kiểm không tốt..."
Lời hắn còn chưa nói hết, giọng nữ ở đầu dây bên kia đột nhiên lớn tiếng: "Mày nói linh tinh gì thế hả! Ở trong nước còn không quản được mày mày còn muốn ra nước ngoài du học! Mày có phải là muốn ăn đòn rồi không!"
"Nếu mày nhớ tao hay và dép của cha mày thì cuối tuần này xách đít về cho tao!"
Thích Vinh: "..."
Theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Lục Sơ Hành cười hi hi: "Cái đó, mẹ à, mẹ nghe con giải thích đã, chuyện không như mẹ nghĩ đâu..."
"Nghĩ cái gì mà nghĩ! Mày dám tắt điện thoại thì chờ bảo tiêu trong nhà đến bắt về đi!"
Hoắc Duệ không nhịn được, khoé miệng cong lên.
Dọc đường đi, tiếng gầm thét của mẹ Lục vẫn không dừng lại.
Về đến kí túc, Lục Sơ Hành và Thích Vinh mặt xanh như đít nhái.
Vì quan hệ của nhà bọn họ rất thân thiết, trừ Hoắc Duệ có thành tích tốt, đến cả Thích Vinh cũng bị mẹ Lục mắng lây.
Phòng 607, Thẩm Dũ ngáp một cái.
Bài tập tuần này không phải để cho người làm nữa rồi, sao lại nhiều như vậy chứ!
Gục xuống bàn làm bài hoá học không thể yêu thương, trong đầu thoáng qua một đống "Natri Magie Nhôm Silic Phốt-pho", điện thoại rung một cái.
[Hoắc Duệ:.]
Thẩm Dũ ngước lên nhìn sang phòng đối diện qua cửa sổ, đèn sáng.
Vì mới nãy quá tập trung, không để ý là người ở phòng 605 đã về.
[SSSR: Cậu về rồi]
[Hoắc Duệ:.]
Một giây sau, lại bổ sung một câu.
[Hoắc Duệ: Về rồi]
Thẩm Dũ cắn nắp bút, lại nhớ ra gì đó, nhả ra.
Lưỡng lự một chút, gõ chữ.
[SSSR: Sao thế?]
Nếu như bình thường, Hoắc Duệ sẽ nhắn "." hoặc "1" coi như là trả lời, hôm nay lại nhắn nhiều thêm mấy chữ.
Tầng trên kí túc xá gần như không còn ai, có thể nghe được tiếng hát của Lục Sơ Hành phòng đối diện.
Mặc dù...!không lọt tai chút nào.
Đoạn hội thoại thông báo Hoắc Duệ vẫn đang nhập liệu, Thẩm Dũ đặt bút xuống, đợi một lúc.
[Hoắc Duệ: Không sao, đang làm bài tập à]
[SSSR: Ừ, làm bài hoá]
Thẩm Dũ chụp ảnh bài tập gửi qua.
Mấy phút sau.
[Hoắc Duệ: Không đọc được chữ cậu]
Thẩm Dũ: "..."
Cực kì tức giận, nhưng vẫn phải mỉm cười.
[SSSR: Chuỳ đô đô.jpg*]
* Không rõ nghĩa của nó lắm nhưng có thể là cái ảnh này.
Hai phút sau, Hoắc Duệ gửi hìnhảnh, là cách giải đề một trong hai bài Thẩm Dũ gửi ảnh cho hắn.
[Hoắc Duệ: Tự xem đi]
Thẩm Dũ đáp ừ, theo thói quen lại muốn cắn nắp bút, cố gắng nhịn xuống.
Mặc dù Hoắc Duệ ngoài miệng nói không đọc được, nhưng vẫn nghiêm túc đọc, trong cách giải đề, rõ ràng có phân tích lỗi sai ở bài làm của cậu.
Bài còn lại thì làm đúng.
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cũng khá hơn trước một chút, lên lớp nghiêm túc nghe giảng ghi bài vẫn có chút tác dụng.
Nghiên cứu đề bài một lúc, Thẩm Dũ vẫn không yên tâm lắm.
Cậu liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối.
Đèn phòng đối diện vẫn sáng.
Nhìn đi nhìn lại đoạn nói chuyện của hai người, đắn đo một lúc.
[SSSR: Có phải cậu đang cảm thấy không vui không?].
Trước đây Thẩm Dũ cũng đã biết Trần Niên Nhất có cảm tình với Hoắc Duệ, chỉ là không biết Trần Niên Nhất thật ra đã nói thẳng với Hoắc Duệ, trong lòng không biết là có cảm giác gì, giọng nói vẫn dịu dàng như bình thường: "Cậu lùi về sau một chút đi, lỡ có người nhìn thấy sẽ không hay đâu."
Nói xong, đầu cậu nghiêng sang một bên, chân xê dịch về trước nửa bước, kéo giãn khoảng cách với Hoắc Duệ.
Giờ vẫn đang ở trong lớp, mặc dù mọi người đã đi hết rồi, nhưng biết đâu lại có học sinh lớp khác hoặc giáo viên đi ngang qua, tư thế của hai người như thế này kể cả là hai nam sinh cũng quá là mập mờ.
Vẻ mặt Hoắc Duệ vẫn luôn giữ bình tĩnh cuối cùng cũng có vết nứt.
Hắn liếc nhìn bên ngoài lớp học, đã qua kì cao điểm tan học, sân trường đã vắng lặng trở lại, chỉ có thi thoảng vang đến tiếng nói và tiếng đóng cửa phòng dưới tầng.
"Ai nhìn thấy?" Khoé môi Hoắc Duệ cong xuống, sầm mặt khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn nghe lời buông lỏng hai cánh tay ôm Thẩm Dũ ra, dời sang bên cạnh một bước, cướp lấy cặp sách của Thẩm Dũ vác lên vai mình.
Thẩm Dũ không thể làm gì ngoài nhìn thấy vẻ mặt "ông mày rất không vui" của hắn, tay phải nắm lấy cánh tay của Hoắc Duệ.
Trên người Hoắc Duệ hình như chỗ nào cũng cứng rắn, cảm giác lúc xuống tay và lúc nắm tay mình không giống nhau, bắp thịt đẹp đẽ được giấu sau bộ đồng phục.
Hừm, ngoại trừ môi là mềm mại.
Tai đang ẩn dưới tóc hình như nóng lên.
Thẩm Dũ giải thích: "Tôi nói là lỡ như có người nhìn thấy."
Cậu không phải là một đứa trẻ mười bảy tuổi, lo xa hơn Hoắc Duệ rất nhiều, mặc dù là cậu quyết định sẽ sánh bước cùng Hoắc Duệ, nhưng cậu lại không muốn đoạn tình cảm này bị lộ ra quá sớm.
Cậu có thể chịu được cảnh người khác chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng Hoắc Duệ không đáng chịu ánh mắt coi thường của người khác, cậu cũng không muốn Hoắc Duệ bị những người không thể tiếp thu thứ tình cảm này chỉ trích, có lẽ một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra tình cảm của bọn họ, nhưng không phải bây giờ.
Thật ra thì lời Trần Niên Nhất nói trước đây cũng có phần đúng, loại chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến Hoắc Duệ, gia đình của Hoắc Duệ, tương lai của Hoắc Duệ...!
Vì chuyện suy nghĩ trong lòng, bước chân Thẩm Dũ rất chậm.
Hoắc Duệ dứng lại trước mặt cậu, chờ cậu ra khỏi cửa lớp mới đưa tay khép cửa lại, vẻ mặt vẫn khó ở như vừa nãy.
"Anh à, đừng tức giận mà." Thẩm Dũ nhấc mí mắt, nắm tay đối phương chưa buông xuống: "Về kí túc lại nói tiếp được không?"
Cậu ngước đầu, đốm sáng ở đáy mắt chuyển động, vì cố gắng đè thấp giọng, giọng nói mềm mại hơn bình thường một chút, lại giống như đang làm nũng.
Hoắc Duệ mím môi mấy giây, cứng đờ nghiêng đầu sang bên cạnh, tầm mắt chuyển sang cái tay Thẩm Dũ đang nắm lấy hắn kia, giọng cứng rắn: "Không tức giận."
Nhìn hắn giống người nhỏ mọn như vậy sao?
Hắn cũng biết là không nên để người khác nhìn thấy, dù sao thì hai người vẫn đang ở trường.
Yêu tinh nũng nịu nghĩ hắn là thằng nhóc cái gì cũng không biết sao?
Thẩm Dũ đẩy hắn về phía trước: "Đi thôi, về kí túc, cậu còn phải đi tụ tập với bọn Trần Niên Nhất nữa đấy, sắp sáu rưỡi rồi."
Nhắc tới Trần Niên Nhất, vẻ mặt Hoắc Duệ vừa trở lại bình thường một chút lại dần dần hoá đen.
Hai người đi xuống cầu thang, Thẩm Dũ cùng Hoắc Duệ sau lưng còn kéo theo dây đai balo, trên cầu thang chỉ có hai người bọn họ, tiếng bước chân dần dần được phóng đại.
Thẩm Dũ nghĩ nghĩ một lúc mới mở miệng: "Trước kia Trần Niên Nhất có hỏi tôi."
Bước chân Hoắc Duệ dừng lại, Thẩm Dũ vẫn tiếp tục bước xuống, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
"Cậu ấy hỏi tôi có phải thích cậu hay không."
Suy nghĩ kĩ một chút, Hoắc Duệ hình như từ đợt đó đột nhiên nói với Lục Sơ Hành là có người mình thích, khi ấy cậu còn tưởng rằng Hoắc Duệ thích người khác."
Hoắc Duệ khẽ nhíu mày.
Thẩm Dũ có vẻ như nhận ra được biến đổi của hắn, nắm lấy cổ tay hắn trấn an, lại lập tức buông ra: "Tôi không phủ nhận."
Hoắc Duệ vác hai cái balo trên vai, khoé môi cong lên lập tức lại hạ xuống: "Ừm, lúc nào thế?"
Hắn cũng không để Thẩm Dũ trả lời, lẩm bẩm nói: "Vẫn còn quá sớm." Giọng nói khó giấu được sự vui mừng, như nghe được một tin tốt lành, nhưng lại là nín cười.
Thẩm Dũ khẽ cười một tiếng: "Ừ, quá sớm."
"Vậy nên cậu cũng không cần lo tôi sẽ vì cậu đi ăn cơm cùng Trần Niên Nhất mà giận dỗi, nếu như trước đó tôi không biết tình cảm mà cậu ấy dành cho cậu, cậu không nói tôi cũng không biết cậu ấy thích cậu."
"Cậu ấy là bạn từ nhỏ của cậu, tôi sẽ không nghĩ ngợi linh tinh gì đâu."
Nói mới để ý, cậu còn để ý đến đoạn thời gian đó ở kiếp trước Trần Niên Nhất vẫn luôn ở bên cạnh Hoắc Duệ hơn, không phải hiện tại vì thấy tình hướng của mình có vấn đề, lại hèn nhát hẹn hò với nhiều cô gái để che giấu tình cảm thực của mình, dù hắn không dám đối mặt với việc mình thích một thằng con trai, cũng không nên dùng phương thức này để đánh lạc hướng.
Như vậy là không công bằng với các cô gái kia, cũng không công bằng với tình cảm của hắn.
Thích một người cũng không có gì là sai cả.
Hoắc Duệ vô cùng lạnh lùng hừm một tiếng: "Ai thèm lo cậu nghĩ ngợi linh tinh gì chứ."
Hắn chỉ không muốn giấu giếm chuyện gì với yêu tinh phiền phức thôi, biết đâu đến lúc đó yêu tinh phiền phức lại khóc thút thít ôm lấy hắn nói anh ơi đừng đi mà.
Đến lúc đó dỗ cậu thì quá phiền phức, Hoắc Duệ ghét nhất là dỗ người khác.
Thẩm Dũ biết tính hắn, cũng không nói nhiều nữa, chỉ cười, mi mắt cong cong, hai người sóng vai đi.
Hoắc Duệ hạ mi mắt, có chút muốn nắm lại tay Thẩm Dũ.
.
ngôn tình hoàn
Chỉ là hai người đã xuống tầng, đi về phía kí túc xá, dưới ánh tà dương hai bóng người cách toà phòng học càng ngày càng xa.
...!
Quán ăn nhỏ bên ngoài trường, Trần Niên Nhất tự rót rượu cho mình.
Quán ăn này mở ở đây đã nhiều năm, không xa trường Văn Lễ lắm, gần trường trung học phụ thuộc Văn Lễ hơn một chút, trước kia bốn người bọn họ không muốn ăn cơm ở nhà ăn, lười mua đồ bên ngoài sẽ thường xuyên đến ăn ở đây.
Bốn người ngồi một chỗ có hơi ngại ngùng.
Lục Sơ Hành nhét thức ăn đầy miệng: "Gì vậy, sao mọi người không ăn, làm em động đũa cũng thấy ngại."
Thích Vinh nhìn hắn một cái: "Mày đang ăn rất vui vẻ mà."
Cũng sắp đớp hết mấy đĩa thức ăn trước mặt rồi.
Trần Niên Nhất cười một tiếng: "Lâu rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài chơi LOL."
Lục Sơ Hành đồng tình với hắn: "Chuẩn chuẩn, moẹ nó, tao ngày nào cũng chơi game điện thoại sắp tự kỉ mẹ rồi, vấn đề lại đại ca không kéo tao."
Hoắc Duệ nhấp một ngụm nước trà: "Sắp liên thi rồi."
Lục Sơ Hành: "..."
"Sao lại nói mấy chuyện không liên quan đến chúng ta vậy."
Hoắc Duệ hơi nhấc mi mắt lên: "Có liên quan đến tao."
Thậm chí là rất có liên quan.
Trương Kiến Thanh đồng ý với kế hoạch đôi bạn cùng tiến của hắn, kì hạn chính là thành tích lần liên thi này, nếu như thành tích của Thẩm Dũ không có tiến bộ so với lần thi tháng, hai người rất có thể sẽ phải tách ra.
Mặc dù hắn có thể xin đặc quyền từ Trương Kiến Thanh, nhưng hắn vẫn muốn dùng thành tích để giữ lại chỗ ngồi.
Trần Niên Nhất thấy đề tài bị lái đi, cúi đầu xuống: "Tối nay có muốn đi chơi LOL không?"
Lục Sơ Hành a một tiếng: "Buổi tối tao hẹn với bạn cùng bàn chơi Vương giả rồi, hay là tất cả chúng ta cùng chơi Vương giả đi?"
Nghe được lời của Lục Sơ Hành, Hoắc Duệ híp mắt một cái.
Hẹn với yêu tinh phiền phức?
Hẹn lúc nào, sao hắn không biết?
Biết kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi là tốt, nhưng --- lén lút hẹn chơi game sau lưng mình.
Có lẽ đã phát hiện ra ánh mắt bất mãn của Hoắc Duệ, Lục Sơ Hành sờ mũi: "Đại ca, là anh từ chối mà, buổi trưa em có hỏi anh rồi, anh bảo là không chơi."
Hoắc Duệ lại lần nữa híp mắt.
Hình như đúng là có chuyện như vậy, lúc đấy hắn từ chối luôn.
Nụ cười giả bộ của Trần Niên Nhất có chút không giữ được nữa.
Người hắn thích thích Thẩm Dũ.
Người anh em cùng lớn lên với hắn chọn Thẩm Dũ.
Lục Sơ Hành thấy bầu không khí có gì đó sai sai, khoác cổ Trần Niên Nhất: "Cái này, thì cũng là theo thứ tự mà, là tao hẹn với bạn cùng bàn trước, giờ đổi ý cũng không được, để tao hỏi bạn cùng bàn xem có muốn ra ngoài đánh LOL không."
Trần Niên Nhất lắc đầu một cái, đuôi mắt đào hoa khẽ cong lên: "Tao chỉ hỏi một chút thôi, bọn mày không rảnh cũng không sao."
Nhưng ngón tay đã không tự chủ được mà siết chặt ly rượu, ngửa đầu uống gần nửa ly, hắn mới nhìn sang Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ nhận ra, không kiêng nể mà đối mắt với hắn, không lúng túng chút nào.
Dường như hắn đã không còn nhớ những lời mà ngày đó Trần Niên Nhất đã xúc động nhất thời nói ra.
"Đại ca, em kính anh một ly." Trần Niên Nhất rót cho mình một ly đầy, lại nâng lên.
Hoắc Duệ dừng lại một chút, cũng nâng chén trà lên.
Lục Sơ Hành ngồi bên cạnh Trần Niên Nhất, cùng với Thích Vinh ngồi chéo mình nhìn nhau một cái.
Sao lại có cảm giác bầu không khí có chút ngột ngạt vậy.
"Em có chuyện muốn nói." Uống rượu xong, Trần Niên Nhất ngước đầu, cảm thấy chóp mũi mình có chút cay cay.
Mối tình đầu của hắn lâm vào bế tắc, cuối cùng cũng phải chấm dứt.
"Không cần.
Trang trọng như vậy làm gì?"
Trần Niên Nhất cười một tiếng: "Cũng không trang trọng lắm đâu, chỉ là em muốn đi du học."
Ầm một tiếng, đũa của Lục Sơ Hành rơi xuống đất, rõ ràng là rất khiếp sợ.
"Sao đang yên đang lành lại muốn du học? Vì chuyện lúc trước sao?" Bọn họ không muốn đề cập tới, là sợ Trần Niên Nhất xấu hổ.
Trần Niên Nhất lắc đầu một cái: "Không phải, người nhà tao đã có kế hoạch từ trước rồi, thành tích của tao ở trong nước cũng không thể thi được đại học tốt nhất, cha mẹ tao cũng muốn tao ra nước ngoài rèn luyện một chút."
Cũng không phải là nói dối, chỉ là lúc trước hắn vẫn luôn do dự, hắn cũng muốn nhân cơ hội này ra nước ngoài để khám tâm lý.
Từ tận đáy lòng, hắn vẫn luôn cảm thấy tâm lý bản thân hiện tại không được bình thường.
So với sự khiếp sợ của Lục Sơ Hành và Thích Vinh, Hoắc Duệ lại rất bình tĩnh.
Thái độ của hắn với Trần Niên Nhất vẫn như trước kia: "Cô đã nói với tao chuyện này rồi."
Trần Niên Nhất ồ một tiếng, cũng không ngạc nhiên lắm.
Cha mẹ Trần Niên Nhất vẫn luôn coi Hoắc Duệ là tấm gương sáng để Trần Niên Nhất học tập, luôn nhắc đến hắn trước mặt Trần Niên Nhất, Hoắc Duệ xuất sắc như thế nào, thành tích tốt như thế nào, cũng không cần cha mẹ Hoắc Duệ phải bận tâm.
Chỉ là hắn vẫn có chút không cam lòng, người này đối với hắn không còn tình cảm nào khác ngoài tình bạn sao?
"Anh cảm thấy em có nên đi du học không?"
Hoắc Duệ lại nhấp một ngụm trà.
Mới nãy cùng Thẩm Dũ ăn cơm, Thẩm Dũ gọi cá sốt cay*, hắn ăn hai miếng, vị cay đến giờ vẫn chưa tan trong miệng.
* Cá sốt cay:
"Chuyện riêng của mày, hỏitao làm gì?" Lời này của Hoắc Duệ rất vô tình, nhưng cũng là nói thật.
Bọn họ không còn là trẻ con nữa, đều phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.
Trần Niên Nhất có chút chán nản, lại có chút thoải mái.
Như vậy mới là Hoắc Duệ, mới là đại ca của bọn họ.
Chỉ là hắn vẫn rất muốn biết, Hoắc Duệ sau khi thích người cùng phái, về sau sẽ có nhiều thay đổi, hắn có thể phải chịu áp lực của người đời, ánh mắt khác thường của người khác sao?
Thật tiếc, Trần Niên Nhất lại đi như vậy, bọn có có thể cũng không có cơ hội gặp lại nhau nữa.
Lục Sơ Hành kêu rên một trận, ôm Trần Niên Nhất không buông.
Từ một bữa cơm ngột ngạt, dần dần trở nên giống như trước kia, tiếng Lục Sơ Hành lải nhải không ngừng, tiếng Trần Niên Nhất và Thích Vinh lâu lâu đáp vài lời với hắn.
...!
Tối về, bên ngoài hơi mưa một chút, Trần Niên Nhất phải về nhà, bọn Lục Sơ Hành về kí túc, bốn người nói lời từ biệt ở trước cửa quán ăn, Trần Niên Nhất xoay người đi trước.
Lục Sơ Hành nhìn bóng lưng của hắn dần chìm trong màn mưa phùn, không biết tại sao lại có chút buồn bã.
Hắn muốn đến vịn vào cánh tay đại ca một chút, còn chưa kịp nắm được, bị Thích Vinh túm lại, để hắn vịn vào mình.
Lục Sơ Hành hít mũi một cái: "Rõ ràng là chúng ta vẫn còn chưa trưởng thành, sao lại phải chia xa chứ?"
Hắn còn tưởng rằng bốn người bọn họ sẽ cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi.
Thích Vinh sờ tóc hắn một cái, liếc nhìn bóng lưng Hoắc Duệ cách bọn họ không xa, nhưng lại cảm thấy có chút cô độc.
Hắn vừa định lên tiếng, Lục Sơ Hành đang vịn lên người hắn lập tức nhảy lên, sốt ruột móc điện thoại ra, gọi điện cho mẹ.
Hoắc Duệ đi trước, khép hờ mắt, ưu phiền cũng bị giấu ở đáy mắt.
Sau lưng, giọng Lục Sơ Hành lớn đến mức không thể khinh thường.
"Mẹ! Mẹ đừng bắt con đi du học! Mặc dù thành tích của con không tốt, hạnh kiểm không tốt..."
Lời hắn còn chưa nói hết, giọng nữ ở đầu dây bên kia đột nhiên lớn tiếng: "Mày nói linh tinh gì thế hả! Ở trong nước còn không quản được mày mày còn muốn ra nước ngoài du học! Mày có phải là muốn ăn đòn rồi không!"
"Nếu mày nhớ tao hay và dép của cha mày thì cuối tuần này xách đít về cho tao!"
Thích Vinh: "..."
Theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Lục Sơ Hành cười hi hi: "Cái đó, mẹ à, mẹ nghe con giải thích đã, chuyện không như mẹ nghĩ đâu..."
"Nghĩ cái gì mà nghĩ! Mày dám tắt điện thoại thì chờ bảo tiêu trong nhà đến bắt về đi!"
Hoắc Duệ không nhịn được, khoé miệng cong lên.
Dọc đường đi, tiếng gầm thét của mẹ Lục vẫn không dừng lại.
Về đến kí túc, Lục Sơ Hành và Thích Vinh mặt xanh như đít nhái.
Vì quan hệ của nhà bọn họ rất thân thiết, trừ Hoắc Duệ có thành tích tốt, đến cả Thích Vinh cũng bị mẹ Lục mắng lây.
Phòng 607, Thẩm Dũ ngáp một cái.
Bài tập tuần này không phải để cho người làm nữa rồi, sao lại nhiều như vậy chứ!
Gục xuống bàn làm bài hoá học không thể yêu thương, trong đầu thoáng qua một đống "Natri Magie Nhôm Silic Phốt-pho", điện thoại rung một cái.
[Hoắc Duệ:.]
Thẩm Dũ ngước lên nhìn sang phòng đối diện qua cửa sổ, đèn sáng.
Vì mới nãy quá tập trung, không để ý là người ở phòng 605 đã về.
[SSSR: Cậu về rồi]
[Hoắc Duệ:.]
Một giây sau, lại bổ sung một câu.
[Hoắc Duệ: Về rồi]
Thẩm Dũ cắn nắp bút, lại nhớ ra gì đó, nhả ra.
Lưỡng lự một chút, gõ chữ.
[SSSR: Sao thế?]
Nếu như bình thường, Hoắc Duệ sẽ nhắn "." hoặc "1" coi như là trả lời, hôm nay lại nhắn nhiều thêm mấy chữ.
Tầng trên kí túc xá gần như không còn ai, có thể nghe được tiếng hát của Lục Sơ Hành phòng đối diện.
Mặc dù...!không lọt tai chút nào.
Đoạn hội thoại thông báo Hoắc Duệ vẫn đang nhập liệu, Thẩm Dũ đặt bút xuống, đợi một lúc.
[Hoắc Duệ: Không sao, đang làm bài tập à]
[SSSR: Ừ, làm bài hoá]
Thẩm Dũ chụp ảnh bài tập gửi qua.
Mấy phút sau.
[Hoắc Duệ: Không đọc được chữ cậu]
Thẩm Dũ: "..."
Cực kì tức giận, nhưng vẫn phải mỉm cười.
[SSSR: Chuỳ đô đô.jpg*]
* Không rõ nghĩa của nó lắm nhưng có thể là cái ảnh này.
Hai phút sau, Hoắc Duệ gửi hìnhảnh, là cách giải đề một trong hai bài Thẩm Dũ gửi ảnh cho hắn.
[Hoắc Duệ: Tự xem đi]
Thẩm Dũ đáp ừ, theo thói quen lại muốn cắn nắp bút, cố gắng nhịn xuống.
Mặc dù Hoắc Duệ ngoài miệng nói không đọc được, nhưng vẫn nghiêm túc đọc, trong cách giải đề, rõ ràng có phân tích lỗi sai ở bài làm của cậu.
Bài còn lại thì làm đúng.
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cũng khá hơn trước một chút, lên lớp nghiêm túc nghe giảng ghi bài vẫn có chút tác dụng.
Nghiên cứu đề bài một lúc, Thẩm Dũ vẫn không yên tâm lắm.
Cậu liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối.
Đèn phòng đối diện vẫn sáng.
Nhìn đi nhìn lại đoạn nói chuyện của hai người, đắn đo một lúc.
[SSSR: Có phải cậu đang cảm thấy không vui không?].
Bình luận facebook