Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Đấu vòng loại năm nhất gần đến hồi cuối, mấy vòng người đã vây quanh hạng mục nhảy cao.
"Lùi về sau một chút! Lùi hết về sau!" Trọng tài thổi mấy tiếng còi.
Lục Sơ Hành nhảy nhảy ở phía sau đám người: "Đông quá, không chen vào được."
Thích Vinh nhíu mày đè bả vai hắn lại, ý bảo đừng nhảy nữa, để mình để ý chút chuyện hot.
Hoắc Duệ và Thẩm Dũ vòng ra chỗ đăng kí tuyển thủ, dựa theo số thứ tự trên thẻ, lớp bọn họ phía trên, số thứ tự chắc chắn cũng ở đầu.
Tay trái Thẩm Dũ cầm áo khoác của Hoắc Duệ, đang đứng sau lưng Hoắc Duệ giúp hắn cài thẻ số, bọn Lục Sơ Hành không gần bọn họ lắm, cũng không thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Dũ, chỉ thấy Hoắc Duệ hơi nghiêng đầu, hình như đang nói gì đó với Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ đẩy lưng Hoắc Duệ một cái.
Lục Sơ Hành há hốc mồm: "Đm, bọn đại ca đi vòng qua đấy lúc nào thế."
Thích Vinh: "..."
Tống Dương lát nữa phải đi làm trọng tài của trận chung kết chạy ngắn chen vào cạnh hai người: "Lớp chúng ta có ba người tham gia nhảy cao, chắc chỉ có Hoắc Duệ là có hi vọng."
Lục Sơ Hành phản bác: "Không phải là có hi vọng, là tuyệt đối, thể lực của đại ca đó..."
Hắn đang chuẩn bị chém gió, Tống Dương vừa nhảy dựng lên vừa "Con mẹ nó" một tiếng.
"Này, lớp phó thể dục mày ngạc nhiên cái gì thế?" Lục Sơ Hành bị cắt ngang, cực kì khó chịu.
Tống Dương sờ mũi: "Tao vừa nhìn thấy đội tuyển thể dục."
Bình thường đại hội thể dục thể thao của trường, mọi người đều ngầm thoả thuận học sinh năng khiếu thể dục sẽ không tham gia, như Tống Dương sẽ không đăng kí thi, tránh việc bất công với bạn học bình thường, nhưng cũng không phải là yêu cầu cứng nhắc.
Sắc mặt Lục Sơ Hành biến đổi: "Học sinh thể dục nào mà không biết xấu hổ thế? Lớp nào vậy?"
Thích Vinh cũng nhìn về khu vực của vận động viên.
Phần thi của năm nhất đã kết thúc, hiện tại một trọng tài đang ghi chép, một trọng tài đang ghi tên năm hai.
Tống Dương chỉ chỉ mấy vị trí đứng sau Hoắc Duệ: "Người mặc đồ xanh lam đó, hình như là lớp xã hội 8, hắn không thể nào xuất hiện ở trường được, chắc chúng mày không biết đâu."
Nhìn về chỗ hắn chỉ, đúng là sau Hoắc Duệ mấy người, có một nam sinh mặc đồ thể thao cộc tay màu xanh lam, cả người cơ bắp, thân hình hình như cao hơn Hoắc Duệ chút.
Chắc là con trai lớp 8 quá ít, mới bất đắc dĩ phải đến.
Tống Dương suy nghĩ một lúc lại bổ sung: "Người này cũng được gọi là nổi danh với học sinh năng khiếu bọn tao, là người rất..."
Lời chưa nói hết, trong đám người ồn ào đột nhiên có tiếng chuông báo thức kêu.
Tống Dương nhảy nhảy lên: "Tao phải đi làm trọng tài đây, bảo Hoắc Duệ cẩn thận người này đấy!"
Nói xong, hắn phát huy sở trường của học sinh thể dục, lập tức lao đi biến mất trong đám người.
Thẩm Dũ vất vả lắm mới chen được vào trong đám người, còn chưa vào được, mấy nữ sinh đứng bên ngoài đang đạp lên ghế chặn ở đó, quay đầu nhìn cậu một cái, tự nhiên nhường đường cho cậu đi ra.
"Hai người sao vậy?"
Khuôn mặt Lục Sơ Hành và Thích Vinh phiền muộn, sau đó kể chuyện lại cho Thẩm Dũ.
Nghe xong, Thẩm Dũ im lặng một lúc, biến thành ba khuôn mặt phiền muộn.
Lục Sơ Hành: "Hầy."
Thẩm Dũ: "Hầy." Một lúc sau, cậu lại vô cùng lo lắng hỏi: "Nếu như học sinh năng khiếu bị học sinh bình thường đánh bại thì có bị ảnh hưởng gì không?"
Lục Sơ Hành: "...?" Sao lại có người còn chém gió hơn cả hắn thế?
Thích Vinh: "..."
Khoảng mười phút sau, trọng tài thổi còi.
Bảng số của Hoắc Duệ ở trước, là người đầu tiên, độ cao đầu tiên là 1m2.
Tư thế Hoắc Duệ làm nóng người, bình thường hắn mặc áo tay dài nên nhìn không ra, lúc này đang mặc áo thể thao cộc tay màu đen, chân trái gập lại chân phải hướng về phía sau mũi chân chống trên mặt đất, hai tay đặt lên đầu gối trái, bắp thịt thường bình vẫn giấu trong quần áo giờ lộ hết ra ngoài, đường con đẹp đẽ nhưng không khoa trương, tràn đầy mị lực hoocmon của phái nam.
Vẻ mặt hơi lười biếng.
"Hoắc Duệ! Hoắc Duệ! A a a a! Hoắc Duệ!" Mặc dù nữ sinh không dám gửi thư tình cho hắn, nhưng lúc này, vẫn không ngừng kêu gào.
Mấy nữ sinh lớp bọn họ cũng đang liều mạng gào thét, thậm chí Thẩm Dũ còn nghe thấy tiếng của Đoạn Thư Thư.
Bây giờ mới bắt đầu.
Độ cao 1m2 cũng hơi đơn giản với mọi người, ai cũng nhảy được.
Tiếp theo là 1m3, 1m4, 1m4 có hai người không nhảy qua.
Hai người không nhảy qua 1m5, ba người không nhảy qua 1m6, sau đó tăng thêm 0.05m, Hoắc Duệ đều nhảy một lần là qua.
Hình như tất cả đều dễ dàng với hắn.
Lên 1m7, người không nhảy qua nhiều hơn...!Cuối cùng chỉ còn lại 12 vận động viên, tiến vào chung kết.
Kết thúc đấu vòng loại, nghỉ ngơi một lúc chờ năm ba đấu vòng loại và năm nhất đấu chung kết.
Thẩm Dũ cầm chai nước áp lên mặt Hoắc Duệ, hai người đứng sau đám người nói câu được câu chăng.
"Nãy nghe mấy bạn nữ trong lớp nói tối nay không phải tự học buổi tối, giáo viên tiếng Anh đã bố trí xem phim."
Hoắc Duệ nhận nước, đầu ngón tay cũng không biết có phải vô tình hay không, lướt qua mu bàn tay Thẩm Dũ: "Biết rồi."
Hắn vẫn tiếp tục nhìn đấu trường, im lặng một lúc lâu, ho nhẹ một tiếng, giọng nói có chút cứng nhắc: "Cậu viết banner cổ vũ hả?"
Trên radio không phải là thông báo hạng mục thi đấu, để các vận động viên vào vị trí, mà là đọc banner cổ vũ vận động viên.
Thẩm Dũ im lặng hai giây: "Cậu bảo tôi ấu trĩ mà?"
"Tôi nghe radio đọc mười mấy lần tên cậu rồi."
Sắc mặt Hoắc Duệ chuyển sang màu đen, kìm nén một lúc: "Hừm."
Vô cùng kiềm chế.
Khoé miệng Thẩm Dũ hơi cong lên: "Nếu cậu thừa nhận cậu muốn nghe banner cổ vũ do tôi viết, tôi sẽ đi gửi để bọn họ đọc ngay."
Hoắc Duệ nghiêng người, ngẩng đầu lên uống một hớp nước, yết hầu chuyển động nhẹ, cười nhạt nói: "Không muốn, ấu trĩ."
Thẩm Dũ đáp, nín cười: "Vậy tôi gửi cho bọn họ banner rút lui đi nhé?"
Cậu vừa nói xong, muốn khác quần áo của Hoắc Duệ lên người hắn, bước sang bên cạnh hai bước, định đi đến chỗ đài chủ tịch.
Người còn chưa kịp đi, cổ tay đã bị kéo lại.
Hoắc Duệ mặt lạnh, cũng không nghiêng đầu nhìn cậu: "Phiền phức cái gì."
Thẩm Dũ vểnh môi nén cười: "Ừ, không phiền phức nữa."
Xung quang đều là người, mọi người đều đang chú ý đến trận đấu, không ai chú ý tới hai người.
Hoắc Duệ hừ lạnh, kéo kéo Thẩm Dũ đến bên cạnh mình, cánh tay hai người kề sát nhau, nhìn các vận động viên vừa nghe được tiếng súng đã nhanh chóng chạy đến đích.
Khoảng bốn giờ chiều, trận chung kết nhảy cao của đội năm hai bắt đầu.
"Hoắc Duệ!! Hoắc Duệ!! A a a a! Chính là đệ nhất!"
"Cố lên!!! Lớp tự nhiên 3! Chính là phi phàm!"
"Lớp xã hội 8 mạnh nhất! Triệu Cẩn mạnh nhất!"
"..." Lớp xã hội không nhiều nam như lớp tự nhiên, nhưng cũng có hai người lọt vào trong, một người chính là học sinh năng khiếu lớp xã hội 8, tên Triệu Cẩn.
Tiếng cổ vũ còn to hơn lúc đấu vòng loại.
Thẩm Dũ che tai lại.
"Đại ca xông lên! Đánh ngã bọn họ đi!" Lục Sơ Hành còn kích động hơn đám nữ sinh.
Thẩm Dũ im lặng một lúc: "Cố gắng lên!" cùng hô theo.
Dường như phát hiện ra, Hoắc Duệ vẫn đang nóng trong người hơi ngẩn đầu lên, mở mắt nhìn về phía bọn họ một cái.
Mấy người xung quanh Thẩm Dũ không phải là nữ sinh lớp bọn họ đều hét chói tai.
"Bên dưới là banner của lớp tự nhiên một năm hai gửi tới, lần đầu tiên viết banner cổ vũ, không biết viết gì, cậu lợi hai nhất, tôi vẫn luôn ủng hộ cậu! Đến từ yêu tinh phiền phức."
Động tác hai tay đè lên đầu gối của Hoắc Duệ ngừng trệ, một lần nữa nhìn về phía bọn Thẩm Dũ.
Lần này Thẩm Dũ nhận ra, lập tức im lặng, người dẫn chương trình không hổ là người dẫn chương trình, mấy câu ngắn ngủi như vậy mà cũng có thể đọc đến lay động lòng người, nhất là mấy chữ "Yêu tinh phiền phức" ở cuối, chắc là buồn cười lắm nhưng không dám cười.
Lục Sơ Hành đứng bên cạnh cằn nhằn: "Nữ sinh tỏ tình trước toàn trường sao?"
Thẩm Dũ: "..."
Thẩm Dũ ho khan một tiếng, xấu hổ che tại lại.
Hoắc Duệ cong môi cười.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Hoắc Duệ mặc dù không phải là học sinh năng khiếu, nhưng tư thế chuẩn bị, tư thế nhảy qua đều vô cùng hoàn mỹ, mấy lần bắt đầu đều không bị đụng vào thanh chắn.
Không khí tranh giải cũng coi như là thoải mái, mãi đến độ cao 1m9.
Đối với học sinh cấp ba thì thành tích 1m85 đã rất tốt rồi, giống như học sinh năng khiếu Triệu Cẩn, mặc dù không phải sở trường nhảy cao, tố chất cơ thể và sức bật, có thể nhảy hơn 2m, lớp 8 đẩy hắn đến đây vì muốn lấy giải nhất nhảy cao.
Những hạng mục nam khác lớp bọn họ không có hi vọng gì.
Nhưng đến 1m9, chỉ còn có ba người.
Hoắc Duệ, một nam sinh lớp tự nhiên 3 và Triệu Cẩn.
Hoắc Duệ vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ, trên mặt Triệu Cẩn rõ ràng là vẻ mặt nóng nảy.
Trọng tài cũng không ngờ, còn tưởng rằng nhảy cao có thể kết thúc sớm.
Dần dần lên 1m92, 1m95, 1m97,...!
Thẩm Dũ cầm chai nước trong tay, còn căng thẳng hơn Hoắc Duệ trên sân rất nhiều.
Đến 1m95, bạn học lớp tự nhiên 3 kia lấy được giải ba.
Hai tay Hoắc Duệ chống đầu gối ở khu vực nghỉ ngơi, không biết có phải cố ý không, Triệu Cẩn từ phía sau va vào hắn một cái.
Khí lực cũng không nặng, Hoắc Duệ cau mày, quay đầu nhìn hắn một cái.
Mặt Triệu Cẩn lộ vẻ giễu cợt, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Siêu ghê."
Hoắc Duệ mở mắt, mặt không cảm xúc nhìn hắn, không đáp lại một câu.
"Hoắc Duệ cố lên! Hoắc Duệ!! Hoắc Duệ!!"
"Triệu Cẩn! Triệu Cẩn! Cậu là duy nhất!"
Đến lúc này, có mấy giáo viên vây xem.
Lục Sơ Hành lại đm một tiếng: "Sao các khẩu hiệu đều xuất hiện hết rồi?"
Thẩm Dũ kêu lên, đến độ cao 2m! Hoắc Duệ chạm xà một lần! Lần thứ hai vượt qua! Mỗi người ở một độ cao có ba cơ hội.
Chẳng còn để ý Lục Sơ Hành đang nói gì nữa.
Lúc sau, Triệu Cẩn nhảy xà 2m lần thứ hai.
Lục Sơ Hành: "Hoắc Duệ Hoắc Duệ! Nhuệ khí* không thể ngăn cản!!!"
* Duệ trong tên Hoắc Duệ có nghĩa là nhuệ khí.
Giọng hắn thực sự quá to, khiến người khác không thể coi thường.
Trong chốc lát, mọi người cùng hô khẩu hiệu.
Thẩm Dũ hắng giọng một cái, nghỉ giữa hiệu uống một hớp nước: "Hoắc Duệ!! Cậu là vô địch!!"
Hoắc Duệ nhảy thất bại mức xà 2m02 lần thứ nhất.
Triệu Cẩn nhảy thất bại mức xà 2m02 lần thứ nhất.
Hoắc Duệ quay đầu lại, liếc nhìn đám người.
Bốn mắt chạm nhau.
Thẩm Dũ liếm liếm đôi môi vì hò hét quá kích động mà khô khốc, nhảy lên vẫy vẫy tay, sau đó đặt hai tay ở miệng tạo thành cái loa: "Hoắc Duệ, yêu cậu!!!"
Những lời này người khác nghe được, Thẩm Dũ cố gắng nói chữ "Tôi" thật nhỏ.
Giờ phút này cái gì cũng có thể hô được.
Mọi người ở đây đều kêu gào vì bọn họ, không ai cảm thấy có gì kì quái cả.
Khoé môi Hoắc Duệ lại cong cong lên, lau mồ hôi trên trán.
Hoắc Duệ nhảy mức xà 2m02 lần thứ hai, thành công.
Triệu Cẩn nhảy mức xà 2m02 lần thứ hai, thất bại.
Hoắc Duệ đứng cạnh nghỉ ngơi, Triệu Cẩn bước qua người hắn, thấp giọng mắng một câu, âm thanh quá nhỏ, bị tiếng gào thét của đám người che đi.
"Siêu ghê." Hoắc Duệ mở to mắt, không cảm xúc mở miệng.
Triệu Cẩn: "Đm."
Cơ hội cuối cùng của Triệu Cẩn, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
"Con bà nó, đại ca ngầu vl!" Lục Sơ Hành cực kì kích động.
Đại hội thể dục thể thao ngày trước, đại ca không lần nào dốc hết toàn lực! Là người tham gia thôi đã tốt lắm rồi!
Lần đầu tiên như thế này!
Bên cạnh còn nhiều nữ sinh vừa thét chói tai vừa quay video, chụp ảnh.
Nhất là lúc Hoắc Duệ nhảy qua xà, eo lộ ra, mặc dù eo gầy dẻo dai chỉ lộ ra mấy giây, nhưng có thể chụp ảnh nhất định phải chụp lại!
Thẩm Dũ nhìn Triệu Cẩn nhảy thất bại lần thứ ba, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ừ một tiếng.
"Rất đẹp trai."
Vô cùng vô cùng đẹp trai.
Cậu sợ rằng hôm nay tim mình không có cách nào đập một cách bình thường được nữa.
Mặc dù trận đấu kết thúc, trọng tài vẫn hỏi Hoắc Duệ có muốn tiếp tục không, nếu như tiếp tục, có hi vọng lập được kỉ lục mới.
Hoắc Duệ ngay lập tức từ chối.
Hắn chẳng có hứng thú gì với những thứ như thế này.
Trọng tài cũng chỉ có thể tuyên bố kết thúc phần thi nhảy cao nam của năm hai.
Giải nhất thuộc về Hoắc Duệ lớp tự nhiên 1, giải nhì thuộc về Triệu Cẩn lớp xã hội 8.
Vừa nhận được kết quả này, Triệu Cẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hoắc Duệ đi thẳng đến chỗ bọn Thẩm Dũ, nữ sinh xung quanh kích động một lúc, có mấy nữ sinh muốn đưa nước cho Hoắc Duệ, Hoắc Duệ còn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
Cũng may là trận chung kết nhảy cao nam của năm ba bắt đầu, sự chú ý của mọi người bị trận đấu hấp dẫn, đám nữ sinh cũng từ từ tản ra.
Triệu Cẩn cũng đi lên.
Lúc đi ngang qua bọn Hoắc Duệ, va vào bả vai Thẩm Dũ một cái.
Thẩm Dũ bị huých lùi về phía sau mấy bước, mặt hơi biến sắc.
Sắc mặt Hoắc Duệ ngay lập tức cũng trở nên vô cùng khó chịu.
Lục Sơ Hành "Đệt" một tiếng, Triệu Cẩn cũng không quay mặt lại.
Lần này Triệu Cần dùng lực, cũng may là chỉ chạm một cái, Thẩm Dũ cũng không che bả vai.
Hoắc Duệ sầm mặt, chân đã bước lên một bước, bị Thẩm Dũ bắt được cổ tay, mặc dù chỉ nắm một cái đã buông ra, Hoắc Duệ vẫn thu hồi bước chân.
"Con mẹ nó, thằng chó, có phải không chịu thua không?" Lục Sơ Hành cũng muốn xông tới, bị Thích Vinh giữ cổ áo.
Hoắc Duệ quay đầu đi, tầm mắt rơi trên vai Thẩm Dũ, vẻ mặt thâm trầm.
Mi mắt Thẩm Dũ khẽ nâng lên, lắc đầu một cái: "Tôi đến nhà vệ sinh."
Lục Sơ Hành còn đang đắm chìm trong sự tức giận, phản ứng chậm nửa nhịp ồ một tiếng, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, đại ca và bạn cùng bàn đã đi nhà vệ sinh, bóng người biến mất trong tầm mắt.
"Đầu năm nay thịnh hành kiểu đi vệ sinh theo nhóm hả?" Lục Sơ Hành lẩm bẩm một tiếng, cũng muốn theo sau.
Thích Vinh lại nắm lấy cổ áo hắn: "Có phải mày thận yếu không, vừa mới đi xong lại đòi đi nữa."
Lục Sơ Hành: "...!Mày bêu xấu tao! Tao không thèm đi nữa!"
...!
Nhà vệ sinh.
"Tôi cũng không phải là thuỷ tinh, không sao thật mà." Cúc áo sơ mi của Thẩm Dũ dời ra, áo nơi bả vai vén xuống một chút, nửa bả vai lộ ra trong không khí.
Da cậu rất trắng, hơi chạm một chút cũng sẽ bị ửng đỏ.
Một tay Hoắc Duệ đặt lên vai trái của cậu, cúi đầu, hơi nhăn mày.
Xương bả vai hơi ửng đỏ, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
"Cậu nhìn đi, không sao thật mà." Một tay Thẩm Dũ hơi vén cổ áo sơ mi lên.
Cửa nhà vệ sinh đang đóng, chắc là vừa được quét dọn xong chưa lâu, tràn ngập mùi nước khử trùng, ánh đèn màu trắng, chiếu vào người càng thêm trắng.
Có thể là sợ hắn nhìn không rõ, đầu Thẩm Dũ nghiêng sang trái, lần này cả cổ lộ ra ngoài.
Lúc này Hoắc Duệ nào còn tâm tư để tức giận nữa.
Bàn tay đặt lên vai trái của Thẩm Dũ mãi không thấy nhúc nhích.
Thẩm Dũ thấy hắn không đáp, dịch dịch sang bên cạnh, xoay người lại, tay trái kéo áo lên mặc lại: "Muốn đánh hắn thì không phải bây giờ, Tống Dương không phải cũng biết hắn ta sao? Chúng mình có thể tìm lúc nào không có người."
Sân vận động nhiều người như vậy, hôm nay còn có lãnh đạo tham dự, nếu mâu thuẫn, không biết có thể đè xuống hay không.
Thẩm Dũ có thể hiểu được suy nghĩ của Hoắc Duệ, dù sao thì cũng là Triệu Cẩn khiêu khích trước, lúc thi đấu, thái độ Triệu Cẩn cũng không hoà hảo cho lắm.
Chính là bị hắn nói trúng tim đen, học sinh năng khiếu bị học sinh bình thường đánh bại, thẹn quá hoá giận.
Hoắc Duệ vẫn còn xị mặt.
Thẩm Dũ cười khẽ, cử động bả vai: "Có cơ hội thì để tôi đánh hắn cho."
Tay phải chạm vào mặt Hoắc Duệ, Thẩm Dũ hôn lên khoé miệng hắn một cái: "Gần đây tôi tập thể dục thể thao, cũng có hiệu quả..."
Lời còn chưa nói hết.
Thẩm Dũ ngạc nhiên.
"Cậu chảy máu mũi rồi.".
"Lùi về sau một chút! Lùi hết về sau!" Trọng tài thổi mấy tiếng còi.
Lục Sơ Hành nhảy nhảy ở phía sau đám người: "Đông quá, không chen vào được."
Thích Vinh nhíu mày đè bả vai hắn lại, ý bảo đừng nhảy nữa, để mình để ý chút chuyện hot.
Hoắc Duệ và Thẩm Dũ vòng ra chỗ đăng kí tuyển thủ, dựa theo số thứ tự trên thẻ, lớp bọn họ phía trên, số thứ tự chắc chắn cũng ở đầu.
Tay trái Thẩm Dũ cầm áo khoác của Hoắc Duệ, đang đứng sau lưng Hoắc Duệ giúp hắn cài thẻ số, bọn Lục Sơ Hành không gần bọn họ lắm, cũng không thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Dũ, chỉ thấy Hoắc Duệ hơi nghiêng đầu, hình như đang nói gì đó với Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ đẩy lưng Hoắc Duệ một cái.
Lục Sơ Hành há hốc mồm: "Đm, bọn đại ca đi vòng qua đấy lúc nào thế."
Thích Vinh: "..."
Tống Dương lát nữa phải đi làm trọng tài của trận chung kết chạy ngắn chen vào cạnh hai người: "Lớp chúng ta có ba người tham gia nhảy cao, chắc chỉ có Hoắc Duệ là có hi vọng."
Lục Sơ Hành phản bác: "Không phải là có hi vọng, là tuyệt đối, thể lực của đại ca đó..."
Hắn đang chuẩn bị chém gió, Tống Dương vừa nhảy dựng lên vừa "Con mẹ nó" một tiếng.
"Này, lớp phó thể dục mày ngạc nhiên cái gì thế?" Lục Sơ Hành bị cắt ngang, cực kì khó chịu.
Tống Dương sờ mũi: "Tao vừa nhìn thấy đội tuyển thể dục."
Bình thường đại hội thể dục thể thao của trường, mọi người đều ngầm thoả thuận học sinh năng khiếu thể dục sẽ không tham gia, như Tống Dương sẽ không đăng kí thi, tránh việc bất công với bạn học bình thường, nhưng cũng không phải là yêu cầu cứng nhắc.
Sắc mặt Lục Sơ Hành biến đổi: "Học sinh thể dục nào mà không biết xấu hổ thế? Lớp nào vậy?"
Thích Vinh cũng nhìn về khu vực của vận động viên.
Phần thi của năm nhất đã kết thúc, hiện tại một trọng tài đang ghi chép, một trọng tài đang ghi tên năm hai.
Tống Dương chỉ chỉ mấy vị trí đứng sau Hoắc Duệ: "Người mặc đồ xanh lam đó, hình như là lớp xã hội 8, hắn không thể nào xuất hiện ở trường được, chắc chúng mày không biết đâu."
Nhìn về chỗ hắn chỉ, đúng là sau Hoắc Duệ mấy người, có một nam sinh mặc đồ thể thao cộc tay màu xanh lam, cả người cơ bắp, thân hình hình như cao hơn Hoắc Duệ chút.
Chắc là con trai lớp 8 quá ít, mới bất đắc dĩ phải đến.
Tống Dương suy nghĩ một lúc lại bổ sung: "Người này cũng được gọi là nổi danh với học sinh năng khiếu bọn tao, là người rất..."
Lời chưa nói hết, trong đám người ồn ào đột nhiên có tiếng chuông báo thức kêu.
Tống Dương nhảy nhảy lên: "Tao phải đi làm trọng tài đây, bảo Hoắc Duệ cẩn thận người này đấy!"
Nói xong, hắn phát huy sở trường của học sinh thể dục, lập tức lao đi biến mất trong đám người.
Thẩm Dũ vất vả lắm mới chen được vào trong đám người, còn chưa vào được, mấy nữ sinh đứng bên ngoài đang đạp lên ghế chặn ở đó, quay đầu nhìn cậu một cái, tự nhiên nhường đường cho cậu đi ra.
"Hai người sao vậy?"
Khuôn mặt Lục Sơ Hành và Thích Vinh phiền muộn, sau đó kể chuyện lại cho Thẩm Dũ.
Nghe xong, Thẩm Dũ im lặng một lúc, biến thành ba khuôn mặt phiền muộn.
Lục Sơ Hành: "Hầy."
Thẩm Dũ: "Hầy." Một lúc sau, cậu lại vô cùng lo lắng hỏi: "Nếu như học sinh năng khiếu bị học sinh bình thường đánh bại thì có bị ảnh hưởng gì không?"
Lục Sơ Hành: "...?" Sao lại có người còn chém gió hơn cả hắn thế?
Thích Vinh: "..."
Khoảng mười phút sau, trọng tài thổi còi.
Bảng số của Hoắc Duệ ở trước, là người đầu tiên, độ cao đầu tiên là 1m2.
Tư thế Hoắc Duệ làm nóng người, bình thường hắn mặc áo tay dài nên nhìn không ra, lúc này đang mặc áo thể thao cộc tay màu đen, chân trái gập lại chân phải hướng về phía sau mũi chân chống trên mặt đất, hai tay đặt lên đầu gối trái, bắp thịt thường bình vẫn giấu trong quần áo giờ lộ hết ra ngoài, đường con đẹp đẽ nhưng không khoa trương, tràn đầy mị lực hoocmon của phái nam.
Vẻ mặt hơi lười biếng.
"Hoắc Duệ! Hoắc Duệ! A a a a! Hoắc Duệ!" Mặc dù nữ sinh không dám gửi thư tình cho hắn, nhưng lúc này, vẫn không ngừng kêu gào.
Mấy nữ sinh lớp bọn họ cũng đang liều mạng gào thét, thậm chí Thẩm Dũ còn nghe thấy tiếng của Đoạn Thư Thư.
Bây giờ mới bắt đầu.
Độ cao 1m2 cũng hơi đơn giản với mọi người, ai cũng nhảy được.
Tiếp theo là 1m3, 1m4, 1m4 có hai người không nhảy qua.
Hai người không nhảy qua 1m5, ba người không nhảy qua 1m6, sau đó tăng thêm 0.05m, Hoắc Duệ đều nhảy một lần là qua.
Hình như tất cả đều dễ dàng với hắn.
Lên 1m7, người không nhảy qua nhiều hơn...!Cuối cùng chỉ còn lại 12 vận động viên, tiến vào chung kết.
Kết thúc đấu vòng loại, nghỉ ngơi một lúc chờ năm ba đấu vòng loại và năm nhất đấu chung kết.
Thẩm Dũ cầm chai nước áp lên mặt Hoắc Duệ, hai người đứng sau đám người nói câu được câu chăng.
"Nãy nghe mấy bạn nữ trong lớp nói tối nay không phải tự học buổi tối, giáo viên tiếng Anh đã bố trí xem phim."
Hoắc Duệ nhận nước, đầu ngón tay cũng không biết có phải vô tình hay không, lướt qua mu bàn tay Thẩm Dũ: "Biết rồi."
Hắn vẫn tiếp tục nhìn đấu trường, im lặng một lúc lâu, ho nhẹ một tiếng, giọng nói có chút cứng nhắc: "Cậu viết banner cổ vũ hả?"
Trên radio không phải là thông báo hạng mục thi đấu, để các vận động viên vào vị trí, mà là đọc banner cổ vũ vận động viên.
Thẩm Dũ im lặng hai giây: "Cậu bảo tôi ấu trĩ mà?"
"Tôi nghe radio đọc mười mấy lần tên cậu rồi."
Sắc mặt Hoắc Duệ chuyển sang màu đen, kìm nén một lúc: "Hừm."
Vô cùng kiềm chế.
Khoé miệng Thẩm Dũ hơi cong lên: "Nếu cậu thừa nhận cậu muốn nghe banner cổ vũ do tôi viết, tôi sẽ đi gửi để bọn họ đọc ngay."
Hoắc Duệ nghiêng người, ngẩng đầu lên uống một hớp nước, yết hầu chuyển động nhẹ, cười nhạt nói: "Không muốn, ấu trĩ."
Thẩm Dũ đáp, nín cười: "Vậy tôi gửi cho bọn họ banner rút lui đi nhé?"
Cậu vừa nói xong, muốn khác quần áo của Hoắc Duệ lên người hắn, bước sang bên cạnh hai bước, định đi đến chỗ đài chủ tịch.
Người còn chưa kịp đi, cổ tay đã bị kéo lại.
Hoắc Duệ mặt lạnh, cũng không nghiêng đầu nhìn cậu: "Phiền phức cái gì."
Thẩm Dũ vểnh môi nén cười: "Ừ, không phiền phức nữa."
Xung quang đều là người, mọi người đều đang chú ý đến trận đấu, không ai chú ý tới hai người.
Hoắc Duệ hừ lạnh, kéo kéo Thẩm Dũ đến bên cạnh mình, cánh tay hai người kề sát nhau, nhìn các vận động viên vừa nghe được tiếng súng đã nhanh chóng chạy đến đích.
Khoảng bốn giờ chiều, trận chung kết nhảy cao của đội năm hai bắt đầu.
"Hoắc Duệ!! Hoắc Duệ!! A a a a! Chính là đệ nhất!"
"Cố lên!!! Lớp tự nhiên 3! Chính là phi phàm!"
"Lớp xã hội 8 mạnh nhất! Triệu Cẩn mạnh nhất!"
"..." Lớp xã hội không nhiều nam như lớp tự nhiên, nhưng cũng có hai người lọt vào trong, một người chính là học sinh năng khiếu lớp xã hội 8, tên Triệu Cẩn.
Tiếng cổ vũ còn to hơn lúc đấu vòng loại.
Thẩm Dũ che tai lại.
"Đại ca xông lên! Đánh ngã bọn họ đi!" Lục Sơ Hành còn kích động hơn đám nữ sinh.
Thẩm Dũ im lặng một lúc: "Cố gắng lên!" cùng hô theo.
Dường như phát hiện ra, Hoắc Duệ vẫn đang nóng trong người hơi ngẩn đầu lên, mở mắt nhìn về phía bọn họ một cái.
Mấy người xung quanh Thẩm Dũ không phải là nữ sinh lớp bọn họ đều hét chói tai.
"Bên dưới là banner của lớp tự nhiên một năm hai gửi tới, lần đầu tiên viết banner cổ vũ, không biết viết gì, cậu lợi hai nhất, tôi vẫn luôn ủng hộ cậu! Đến từ yêu tinh phiền phức."
Động tác hai tay đè lên đầu gối của Hoắc Duệ ngừng trệ, một lần nữa nhìn về phía bọn Thẩm Dũ.
Lần này Thẩm Dũ nhận ra, lập tức im lặng, người dẫn chương trình không hổ là người dẫn chương trình, mấy câu ngắn ngủi như vậy mà cũng có thể đọc đến lay động lòng người, nhất là mấy chữ "Yêu tinh phiền phức" ở cuối, chắc là buồn cười lắm nhưng không dám cười.
Lục Sơ Hành đứng bên cạnh cằn nhằn: "Nữ sinh tỏ tình trước toàn trường sao?"
Thẩm Dũ: "..."
Thẩm Dũ ho khan một tiếng, xấu hổ che tại lại.
Hoắc Duệ cong môi cười.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Hoắc Duệ mặc dù không phải là học sinh năng khiếu, nhưng tư thế chuẩn bị, tư thế nhảy qua đều vô cùng hoàn mỹ, mấy lần bắt đầu đều không bị đụng vào thanh chắn.
Không khí tranh giải cũng coi như là thoải mái, mãi đến độ cao 1m9.
Đối với học sinh cấp ba thì thành tích 1m85 đã rất tốt rồi, giống như học sinh năng khiếu Triệu Cẩn, mặc dù không phải sở trường nhảy cao, tố chất cơ thể và sức bật, có thể nhảy hơn 2m, lớp 8 đẩy hắn đến đây vì muốn lấy giải nhất nhảy cao.
Những hạng mục nam khác lớp bọn họ không có hi vọng gì.
Nhưng đến 1m9, chỉ còn có ba người.
Hoắc Duệ, một nam sinh lớp tự nhiên 3 và Triệu Cẩn.
Hoắc Duệ vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ, trên mặt Triệu Cẩn rõ ràng là vẻ mặt nóng nảy.
Trọng tài cũng không ngờ, còn tưởng rằng nhảy cao có thể kết thúc sớm.
Dần dần lên 1m92, 1m95, 1m97,...!
Thẩm Dũ cầm chai nước trong tay, còn căng thẳng hơn Hoắc Duệ trên sân rất nhiều.
Đến 1m95, bạn học lớp tự nhiên 3 kia lấy được giải ba.
Hai tay Hoắc Duệ chống đầu gối ở khu vực nghỉ ngơi, không biết có phải cố ý không, Triệu Cẩn từ phía sau va vào hắn một cái.
Khí lực cũng không nặng, Hoắc Duệ cau mày, quay đầu nhìn hắn một cái.
Mặt Triệu Cẩn lộ vẻ giễu cợt, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Siêu ghê."
Hoắc Duệ mở mắt, mặt không cảm xúc nhìn hắn, không đáp lại một câu.
"Hoắc Duệ cố lên! Hoắc Duệ!! Hoắc Duệ!!"
"Triệu Cẩn! Triệu Cẩn! Cậu là duy nhất!"
Đến lúc này, có mấy giáo viên vây xem.
Lục Sơ Hành lại đm một tiếng: "Sao các khẩu hiệu đều xuất hiện hết rồi?"
Thẩm Dũ kêu lên, đến độ cao 2m! Hoắc Duệ chạm xà một lần! Lần thứ hai vượt qua! Mỗi người ở một độ cao có ba cơ hội.
Chẳng còn để ý Lục Sơ Hành đang nói gì nữa.
Lúc sau, Triệu Cẩn nhảy xà 2m lần thứ hai.
Lục Sơ Hành: "Hoắc Duệ Hoắc Duệ! Nhuệ khí* không thể ngăn cản!!!"
* Duệ trong tên Hoắc Duệ có nghĩa là nhuệ khí.
Giọng hắn thực sự quá to, khiến người khác không thể coi thường.
Trong chốc lát, mọi người cùng hô khẩu hiệu.
Thẩm Dũ hắng giọng một cái, nghỉ giữa hiệu uống một hớp nước: "Hoắc Duệ!! Cậu là vô địch!!"
Hoắc Duệ nhảy thất bại mức xà 2m02 lần thứ nhất.
Triệu Cẩn nhảy thất bại mức xà 2m02 lần thứ nhất.
Hoắc Duệ quay đầu lại, liếc nhìn đám người.
Bốn mắt chạm nhau.
Thẩm Dũ liếm liếm đôi môi vì hò hét quá kích động mà khô khốc, nhảy lên vẫy vẫy tay, sau đó đặt hai tay ở miệng tạo thành cái loa: "Hoắc Duệ, yêu cậu!!!"
Những lời này người khác nghe được, Thẩm Dũ cố gắng nói chữ "Tôi" thật nhỏ.
Giờ phút này cái gì cũng có thể hô được.
Mọi người ở đây đều kêu gào vì bọn họ, không ai cảm thấy có gì kì quái cả.
Khoé môi Hoắc Duệ lại cong cong lên, lau mồ hôi trên trán.
Hoắc Duệ nhảy mức xà 2m02 lần thứ hai, thành công.
Triệu Cẩn nhảy mức xà 2m02 lần thứ hai, thất bại.
Hoắc Duệ đứng cạnh nghỉ ngơi, Triệu Cẩn bước qua người hắn, thấp giọng mắng một câu, âm thanh quá nhỏ, bị tiếng gào thét của đám người che đi.
"Siêu ghê." Hoắc Duệ mở to mắt, không cảm xúc mở miệng.
Triệu Cẩn: "Đm."
Cơ hội cuối cùng của Triệu Cẩn, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
"Con bà nó, đại ca ngầu vl!" Lục Sơ Hành cực kì kích động.
Đại hội thể dục thể thao ngày trước, đại ca không lần nào dốc hết toàn lực! Là người tham gia thôi đã tốt lắm rồi!
Lần đầu tiên như thế này!
Bên cạnh còn nhiều nữ sinh vừa thét chói tai vừa quay video, chụp ảnh.
Nhất là lúc Hoắc Duệ nhảy qua xà, eo lộ ra, mặc dù eo gầy dẻo dai chỉ lộ ra mấy giây, nhưng có thể chụp ảnh nhất định phải chụp lại!
Thẩm Dũ nhìn Triệu Cẩn nhảy thất bại lần thứ ba, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ừ một tiếng.
"Rất đẹp trai."
Vô cùng vô cùng đẹp trai.
Cậu sợ rằng hôm nay tim mình không có cách nào đập một cách bình thường được nữa.
Mặc dù trận đấu kết thúc, trọng tài vẫn hỏi Hoắc Duệ có muốn tiếp tục không, nếu như tiếp tục, có hi vọng lập được kỉ lục mới.
Hoắc Duệ ngay lập tức từ chối.
Hắn chẳng có hứng thú gì với những thứ như thế này.
Trọng tài cũng chỉ có thể tuyên bố kết thúc phần thi nhảy cao nam của năm hai.
Giải nhất thuộc về Hoắc Duệ lớp tự nhiên 1, giải nhì thuộc về Triệu Cẩn lớp xã hội 8.
Vừa nhận được kết quả này, Triệu Cẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hoắc Duệ đi thẳng đến chỗ bọn Thẩm Dũ, nữ sinh xung quanh kích động một lúc, có mấy nữ sinh muốn đưa nước cho Hoắc Duệ, Hoắc Duệ còn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
Cũng may là trận chung kết nhảy cao nam của năm ba bắt đầu, sự chú ý của mọi người bị trận đấu hấp dẫn, đám nữ sinh cũng từ từ tản ra.
Triệu Cẩn cũng đi lên.
Lúc đi ngang qua bọn Hoắc Duệ, va vào bả vai Thẩm Dũ một cái.
Thẩm Dũ bị huých lùi về phía sau mấy bước, mặt hơi biến sắc.
Sắc mặt Hoắc Duệ ngay lập tức cũng trở nên vô cùng khó chịu.
Lục Sơ Hành "Đệt" một tiếng, Triệu Cẩn cũng không quay mặt lại.
Lần này Triệu Cần dùng lực, cũng may là chỉ chạm một cái, Thẩm Dũ cũng không che bả vai.
Hoắc Duệ sầm mặt, chân đã bước lên một bước, bị Thẩm Dũ bắt được cổ tay, mặc dù chỉ nắm một cái đã buông ra, Hoắc Duệ vẫn thu hồi bước chân.
"Con mẹ nó, thằng chó, có phải không chịu thua không?" Lục Sơ Hành cũng muốn xông tới, bị Thích Vinh giữ cổ áo.
Hoắc Duệ quay đầu đi, tầm mắt rơi trên vai Thẩm Dũ, vẻ mặt thâm trầm.
Mi mắt Thẩm Dũ khẽ nâng lên, lắc đầu một cái: "Tôi đến nhà vệ sinh."
Lục Sơ Hành còn đang đắm chìm trong sự tức giận, phản ứng chậm nửa nhịp ồ một tiếng, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, đại ca và bạn cùng bàn đã đi nhà vệ sinh, bóng người biến mất trong tầm mắt.
"Đầu năm nay thịnh hành kiểu đi vệ sinh theo nhóm hả?" Lục Sơ Hành lẩm bẩm một tiếng, cũng muốn theo sau.
Thích Vinh lại nắm lấy cổ áo hắn: "Có phải mày thận yếu không, vừa mới đi xong lại đòi đi nữa."
Lục Sơ Hành: "...!Mày bêu xấu tao! Tao không thèm đi nữa!"
...!
Nhà vệ sinh.
"Tôi cũng không phải là thuỷ tinh, không sao thật mà." Cúc áo sơ mi của Thẩm Dũ dời ra, áo nơi bả vai vén xuống một chút, nửa bả vai lộ ra trong không khí.
Da cậu rất trắng, hơi chạm một chút cũng sẽ bị ửng đỏ.
Một tay Hoắc Duệ đặt lên vai trái của cậu, cúi đầu, hơi nhăn mày.
Xương bả vai hơi ửng đỏ, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
"Cậu nhìn đi, không sao thật mà." Một tay Thẩm Dũ hơi vén cổ áo sơ mi lên.
Cửa nhà vệ sinh đang đóng, chắc là vừa được quét dọn xong chưa lâu, tràn ngập mùi nước khử trùng, ánh đèn màu trắng, chiếu vào người càng thêm trắng.
Có thể là sợ hắn nhìn không rõ, đầu Thẩm Dũ nghiêng sang trái, lần này cả cổ lộ ra ngoài.
Lúc này Hoắc Duệ nào còn tâm tư để tức giận nữa.
Bàn tay đặt lên vai trái của Thẩm Dũ mãi không thấy nhúc nhích.
Thẩm Dũ thấy hắn không đáp, dịch dịch sang bên cạnh, xoay người lại, tay trái kéo áo lên mặc lại: "Muốn đánh hắn thì không phải bây giờ, Tống Dương không phải cũng biết hắn ta sao? Chúng mình có thể tìm lúc nào không có người."
Sân vận động nhiều người như vậy, hôm nay còn có lãnh đạo tham dự, nếu mâu thuẫn, không biết có thể đè xuống hay không.
Thẩm Dũ có thể hiểu được suy nghĩ của Hoắc Duệ, dù sao thì cũng là Triệu Cẩn khiêu khích trước, lúc thi đấu, thái độ Triệu Cẩn cũng không hoà hảo cho lắm.
Chính là bị hắn nói trúng tim đen, học sinh năng khiếu bị học sinh bình thường đánh bại, thẹn quá hoá giận.
Hoắc Duệ vẫn còn xị mặt.
Thẩm Dũ cười khẽ, cử động bả vai: "Có cơ hội thì để tôi đánh hắn cho."
Tay phải chạm vào mặt Hoắc Duệ, Thẩm Dũ hôn lên khoé miệng hắn một cái: "Gần đây tôi tập thể dục thể thao, cũng có hiệu quả..."
Lời còn chưa nói hết.
Thẩm Dũ ngạc nhiên.
"Cậu chảy máu mũi rồi.".
Bình luận facebook