Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ.
Hoắc Duệ hơi tựa vào đầu giường, trên người chỉ đắp một góc chăn, bởi vì uống rượu, cho nên lúc này huyệt thái dương căng lên.
Cánh tay Hoắc Duệ để ngang đỉnh đầu Thẩm Dũ, lòng bàn tay khoác lên nửa bên mặt của Thẩm Dũ.
Trong phòng ngủ không bật đèn, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của Thẩm Dũ, ngủ rất yên, một tay còn đang nắm lấy áo mình.
Lúc Hoắc Duệ tỉnh lại, cái tay này đang nắm chăn của hắn.
Hai người đắp hai chăn riêng.
Thật sự là quá phiền phức.
Hoắc Duệ dứt khoát đạp một cái chăn xuống dưới giường, kết quả là người này phải nắm một cái gì đó mới có thể ngủ được, hai tay không an phận, hắn kéo người lại bên mình, để Thẩm Dũ nắm lấy áo mình ngủ tiếp.
Hoắc Duệ thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chỉ là một giấc mơ.
Thẩm Dũ trong mơ cứ nằm trên giường bệnh như vậy, mùi thuốc trong phòng bệnh nồng nặc khiến cho hắn choáng váng.
Kì lạ hơn cả chính là, hai chân của mình tàn phế.
Đến mức hắn cho rằng chắc tại mình uống nhiều rượu quá, mới có thể mơ thấy giấc mơ kì quái như vậy.
Hắn rất ít khi mơ.
Nhưng loại cảm giác hoảng sợ đó đến khi hắn tỉnh lại rồi vẫn không biến mất.
Ngược lại còn nghiêm trọng hơn, khiến cho hắn sinh ra một loại ảo giác, người bên cạnh này sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Điều này khiến cho Hoắc Duệ cảm nhận được sự hốt hoảng chưa từng thấy trong mười tám năm qua.
Hắn muốn xác nhận thật gấp, người bên cạnh tồn tại, chân thực.
Tất cả mọi thứ đều là thật.
Cũng may, lúc tỉnh lại, Thẩm Dũ vẫn nằm yên ổn bên cạnh mình.
Hừm, nằm bên cạnh mình.
Thừa dịp mình uống nhiều, nhân cơ hội ngủ bên cạnh mình.
Xí, người này, nhân cơ hội chấm mút hắn?
Bỏ đi, coi như bạn trai, chỉ có thể bao dung cho loại bạn trai này, luôn nghĩ cách làm sao để kề cận mình.
Hoắc Duệ cúi đầu xuống, mượn ánh trăng mô tả tỉ mỉ khuôn mặt của Thẩm Dũ.
Lúc Thẩm Dũ ngủ, ngoan ngoãn hơn lúc bình thường.
Có thể là mơ thấy gì đó, Thẩm Dũ cử động, sát lại bên người hắn.
Tay Hoắc Duệ đặt xuống gáy cậu, áp lên chiếc cổ lạnh lẽo, cười nhẹ một tiếng.
Ngay cả nằm mơ cũng muốn chui vào trong ngực hắn?
Bản thân mình là một bạn trai tiêu chuẩn, nếu yêu tinh dính người muốn chui vào trong ngực mình, vậy chỉ có thể thoả mãn cậu.
Tay Hoắc Duệ thuận thế bao lấy lưng Thẩm Dũ, cách chăn, đẩy người vào ngực mình, sau đó nhắm mắt.
Lúc này mới cảm thấy, càng chân thật hơn.
Thẩm Dũ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu.
Nhưng lúc đang ngủ, đột nhiên hơi thở có chút khó khăn, giống như có vật gì đang ngăn trước mặt cậu, vừa cứng vừa cộm, cậu muốn lùi về sau, nhưng sau lưng lại có vật gì đó đẩy cậu, không cho cậu lùi.
Cậu ngủ không thoải mái chút nào.
Cậu muốn đổi tư thế khác, nhưng lại tiếp tục bị đẩy vào trong, mãi đến khi không còn khe hở nào, thứ sau lưng mới không đẩy cậu nữa, bỏ qua cho cậu.
Thẩm Dũ không có cách nào, chỉ có thể bắt đầu há to miệng để thở.
Cổ bắt đầu e ẩm, tay cũng không có chỗ để để, thậm chí trên mặt cũng khó chịu tiết ra một ít mồ hôi.
Thật sự không phải là thể nghiệm tốt.
Mãi cho tới buổi sáng tỉnh lại, Thẩm Dũ vẫn rất buồn ngủ.
Nhưng cậu có thể biết được rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ngủ trong lòng Hoắc Duệ.
Tay Hoắc Duệ dán trên lưng mình, là kiểu tư thế nắm toàn bộ trong tay, ôm chặt mình trong ngực.
Mặt cậu dính vào ngực Hoắc Duệ, đến cả hơi thở cũng phun lên mặt mình, vừa nóng lại vừa dính.
Thẩm Dũ: "..."
Cậu nhớ rõ đêm qua lúc ngủ hai người đắp hai chăn riêng.
Hơn nữa, hình như cậu, bị người ta đẩy thành tư thế này.
Thứ đẩy cậu, đoán chừng là Hoắc Duệ rồi.
Cậu có chút không quen, lùi về sau.
Bàn tay để ngang eo của cậu cũng cử động theo cậu.
Bởi vì sợ đánh thức Hoắc Duệ, Thẩm Dũ cũng không dám cử động quá mạnh.
Nhưng lúc cậu vừa cử động, Hoắc Duệ đã tỉnh lại.
Cằm Hoắc Duệ ở trên đỉnh đầu cậu, giọng đặc biệt mang theo chút lười biếng của buổi sáng.
So với giọng trong điện thoại, thực tế, nghe giọng nói này trực tiếp, Thẩm Dũ mới cảm thấy, muốn chết.
Nhất là, lúc này mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Giọng Hoắc Duệ còn hơi khàn khàn do sau rượu: "Dậy rồi."
Hắn dùng câu trần thuật.
Thẩm Dũ sửng sốt một chút.
Hai người gần nhau, thân thể cũng sát vào nhau, có phản ứng gì, đều có thể cảm nhận được.
Bắp đùi cậu, hình như có thứ gì chặn lại.
Thẩm Dũ: "...!Đánh thức cậu rồi à?"
Hoắc Duệ hừ một tiếng, giễu cợt nói: "Tôi không ngủ ngon."
"Đêm qua, cậu đấy, cứ rúc vào trong lòng tôi, lại còn kéo áo không muốn để tôi đi."
Thẩm Dũ: "...!À...?"
Hoắc Duệ vừa nói, một bàn tay sờ sau gáy cậu.
Tay Thẩm Dũ nóng lên, "Đừng có sờ tôi nữa."
Hoắc Duệ cúi đầu nhìn hai mắt cậu.
Quả thật sáng nay Hoắc Duệ dậy sớm hơn Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ còn đang lùi về phía sau.
Nhưng Hoắc Duệ còn giam cầm cậu.
Sau khi nghe cậu nói câu kia, vẻ mặt Hoắc Duệ lại đen đi.
Khôi phục dáng vẻ trước khi uống say.
Thẩm Dũ cũng không có cách nào, "Anh à...!Trước tiên cậu thả tôi ra đã, cậu húc vào tôi rồi."
Mới tỉnh ngủ, giọng Thẩm Dũ còn chưa thanh, giọng cũng hơi khàn khàn, không mềm như lúc bình thường.
Nghe không khác gì lúc làm nũng.
Tay Hoắc Duệ ngừng lại ở sau gáy cậu.
Chỉ hai giây, Thẩm Dũ lập tức lùi về phía sau.
Cậu sợ hai người ở trong chăn một lúc nữa, có thể chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Chờ cậu lùi ra khỏi ngực mình, Hoắc Duệ mới phản ứng được, may mà là đại học phách, cũng chưa từng trải qua loại chuyện này.
Thẩm Dũ đã rời khỏi chăn, lúc này đừng có nói là buồn ngủ, đã sớm chạy lấy người.
Bởi vì tư thế ngủ, áo Thẩm Dũ bị vén lên, lộ ra gần nửa đoạn eo gầy nhỏ.
Đoạn eo ngắn vừa rồi, ngay tại tay mình.
Hoắc Duệ rủ mắt xuống, yết hầu lên xuống hai cái, miệng hơi khát, liếm liếm môi.
Phản ứng sáng sớm, còn kịch liệt hơn lúc nãy.
Nhất là, trên tay vẫn còn lưu lại xúc cảm da thịt.
Thẩm Dũ cũng không tốt hơn là bao, cũng may là quần ngủ rộng, che lại, không lộ ra cái gì.
Cậu quay đầu nhìn Hoắc Duệ nằm ngang trên giường, chân trần đạp trên sàn nhà để giải nhiệt.
"Tôi đi rửa mặt trước đây." Thẩm Dũ thở dài một hơi, cảm thấy sức chịu đựng của bản thân thật sự quá tốt, "Cậu có muốn...!tự mình giải quyết một chút hay không?"
Cậu nói tránh.
Nhưng Hoắc Duệ hậm hực đang nằm ngang lại hiểu ý.
Đều là con trai với nhau, đều hiểu, buổi sáng nguy hiểm như thế nào.
Giọng nói của Hoắc Duệ cũng khàn hơn trước: "Nãy cậu cũng húc vào tôi."
Thẩm Dũ đang đi đến nhà vệ sinh dừng lại, liền nghe thấy Hoắc Duệ nói tiếp: "Có muốn tôi giúp cậu giải quyết không?"
Thẩm Dũ: "..."
Chuyện đương nhiên này, tạm thời vẫn chưa thể làm được.
Có một số việc, một khi có lần đầu tiên, nhất định sẽ có lần thứ hai.
Huống chi, loại chuyện thân mật này, sẽ gây nghiện.
Trả lời lại Hoắc Duệ, chỉ có tiếng đóng cửa nhà vệ sinh cực kì vô tình.
Ngoài cửa, Hoắc Duệ nghiêng người nhìn chằm chằm về phía nhà vệ sinh, cười hừ hai tiếng.
Bên trong, Thẩm Dũ vỗ ngực mình một cái.
Nếu như Hoắc Duệ nói thêm mấy câu, chắc chắn cậu sẽ không nhịn được cám dỗ.
Mặc dù thân thể này của cậu là mười bảy tuổi, nhưng linh hồn của cậu đã hai mươi tám tuổi rồi, sớm khao khát hoà hợp với linh hồn khác.
Hai người dây dưa một lúc, chờ bầu không khí trong phòng ngủ tản bớt đi, Hoắc Duệ mới vào phòng vệ sinh.
Thẩm Dũ còn đang đánh răng, Hoắc Duệ đi vào lướt qua lưng cậu.
Thẩm Dũ đưa bàn chải đánh răng và cốc cho hắn: "Mới mua đấy."
Bởi vì miệng vẫn đang ngậm bàn chải đánh răng, nói nghe không rõ.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, không hiểu sao nhớ tới giấc mơ quái đản đêm hôm qua.
Gương mặt gầy đến mức giơ xương, cảnh tượng đó hằn sâu vào trong đầu hắn.
Hoắc Duệ nhận lấy cốc và bàn chải đánh răng đã có kem đánh răng, đứng ở bên phải Thẩm Dũ hơi cúi người xuống, tay trái đột nhiên giữ lấy gáy Thẩm Dũ, cúi đầu xuống, hôn lên khoé môi.
Miệng toàn bọt.
Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên.
Cũng may Hoắc Duệ buông cậu ra ngay, cũng phát hiện ra đây không phải là lúc thích hợp.
"Chưa đánh răng xong mà!" Thẩm Dũ miệng đầy bọt nói.
Hoắc Duệ ừ một tiếng.
"Ý của cậu là đánh răng xong có thể hôn thoả thích chứ gì."
Thẩm Dũ: "..."
Rõ ràng là cậu muốn hôn tôi.
"Đúng, ý là như vậy đấy."
Hoắc Duệ hài lòng.
Sắc mặt cuối cùng cũng không còn khó ở như vậy nữa.
Đánh răng xong, Thẩm Dũ đã bị Hoắc Duệ đè ở trên bồn, bồn rửa tay sau lưng lạnh ngắt, cậu mở mắt, nhìn thấy Hoắc Duệ rũ mắt nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt giống như, khảm mình vào trong mắt.
Có thể là nhận ra cậu không chuyên tâm, Hoắc Duệ đang liếm đổi thành cắn khẽ.
Nụ hôn này mang tính xâm lược, Thẩm Dũ chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng một lát sau, Hoắc Duệ dịu dàng hơn, bắt đầu hôn lên trán cậu, hôn lên mí mắt trái cậu, mí mắt phải cậu, sống mũi, chóp mũi, sau đó là má.
Cuối cùng lại trở về trên môi cậu.
Giống như là đóng dấu lên cái gì đó.
Thẩm Dũ một tay ôm hông hắn, một tay ôm cổ hắn.
Sau đó bị Hoắc Duệ ôm eo bế lên, thuận thế ngồi lên bồn rửa tay.
Thẩm Dũ cúi đầu, đáp lại hắn.
Khả năng này giữa hai người sẽ có một nụ hôn sâu.
Cũng là nụ hôn đầu tiên sau khi Hoắc Duệ thành niên.
Nụ hôn này kết thúc, chân Thẩm Dũ đã mất hết sức lực, ngay cả đầu óc cũng tiến vào trạng thái thiếu dưỡng khí cao độ.
Hoắc Duệ chống lấy trán cậu.
Hơi thở hai người từ từ bình ổn lại.
Đầu Thẩm Dũ choáng váng, có chút không tưởng tượng nổi, đây chính là tính xâm lược của người trưởng thành sao?
Sau này, cậu...!có thể chịu được không đây ---
Chỉ một cái hôn, cũng sắp ép cậu đến điên rồi.
Cậu không xứng là một người đàn ông với linh hồn hai mươi tám tuổi.
"Cậu sẽ không rời tôi đi." Hoắc Duệ dùng câu khẳng định để hỏi.
Thẩm Dũ còn chưa kịp phản ứng lại, lúc sau mới đáp lời hắn.
"Không biết được." Làm sao mà biết được chứ.
Không dễ gì, trọng sinh, không dễ gì, có thể ở cùng hắn.
Tại sao phải rời hắn đi chứ.
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng, giọng khàn hơn: "Kể cả biết cũng không được."
Vĩnh viễn không bao giờ được.
Đừng nói là rời đi, ngay cả những hình ảnh trong mộng đó, cũng không thể xảy ra.
Hắn vĩnh viễn không cho phép, để cho người này, nằm trên giường bệnh như vậy, giống như mất đi sinh mệnh vậy.
Nếu không, hắn sẽ điên mất.
Thẩm Dũ không biết tại sao đột nhiên Hoắc Duệ lại nói điều này, có thể sau khi tỉnh rượu, đột nhiên trở nên nhạy cảm?
Cậu lặp lại câu trả lời một lần: "Ừa, không đâu."
Hai người im lặng một lúc, Thẩm Dũ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cậu vẫn ngồi trên bồn rửa tay, tư thế này quá nguy hiểm, nhưng hình như Hoắc Duệ lại thích tư thế này, vẫn luôn giữ cậu lại, thậm chí lúc cậu sắp tuột xuống, lại đỡ cậu lên.
Thẩm Dũ hậu tri hậu giác, tư thế này, quá xấu hổ.
Cậu đỏ mặt hỏi: "Cậu có nhớ tối qua cậu nói gì không?"
Hoắc Duệ cạ cạ một ít râu vừa nhú ra vào cổ cậu.
Nghe vậy, động tác ngừng lại.
Đầu óc trống rỗng.
Không chỉ là bây giờ, cả đêm hôm qua, hắn không còn chút kí ức nào nào về chuyện tối qua.
Cứ như bị mất trí nhớ vậy.
Hồi lâu, Hoắc Duệ "xì" nhẹ: "Đương nhiên là nhớ rồi."
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm, thấy vẻ mặt của hắn không có chỗ nào kì quái, coi như hắn đã tiếp nhận biểu hiện của bạn thân tối hôm qua, cậu ôm lấy cổ hắn, cạ lên má hắn tiếp tục nói: "Vậy thì tốt."
Nếu hắn nhớ hết, Thẩm Dũ cảm thấy bản thân mình không cần thiết phải nói ra nữa, khiến cho hắn không thoải mái.
Với tính tình của Hoắc Duệ, nhất định là không muốn làm nũng trước mặt mọi người, come out trước mặt mọi người, biểu hiện dính người ngay trước mặt mọi người, lại để cho người khác nhắc lại.
Hoắc Duệ ừ một tiếng.
Miệng há ra.
Vẻ mặt đã đen đi.
Thấy vẻ mặt của hắn, Thẩm Dũ chắc chắn là hắn nhớ.
Hôn lên cằm hắn một cái an ủi: "Bạn trai thành niên rồi."
"Sau này là đàn ông rồi."
"Đàn ông làm nũng một chút, cũng không vấn đề gì."
Hoắc Duệ lại ừ một tiếng.
Yêu tinh phiền phức muốn làm nũng thì cứ làm nũng đi, sao lại còn nói ra làm gì?
Nhưng hắn lại sầm mặt lại
Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy quà trưởng thành của Thẩm Dũ.
Còn nói về phòng tặng riêng cho mình, nhưng trở về phòng rồi, ngoại trừ dính lấy mình ra, chẳng thấy quà cáp gì cả.
Vẻ mặt Hoắc Duệ càng lúc càng đen, nhưng tay ở gáy Thẩm Dũ vẫn tiếp tục dùng sức.
Hai người dính lấy nhau một lúc, Thẩm Dũ mới cảm thấy đói.
Tối hôm qua hai người không ăn được nhiều, thấy đói cũng là bình thường.
Cậu đá đá chân Hoắc Duệ: "Tránh ra đi, tôi đi làm bữa sáng.
Hoắc Duệ mở mi mắt, nhìn chằm chằm vào cậu.
Thẩm Dũ lại hôn lên cằm hắn một cái: "Bạn trai à, bạn trai cậu đói rồi, cậu có đói không? Để tôi đi làm đồ ăn sáng được không?"
Hoắc Duệ: "...!Ừm."
Được lắm, mới sáng sớm đã làm nũng rồi.
May mà nói trước, bản thân có thời gian chuẩn bị, đỡ xuống.
Trong tủ lạnh vẫn còn nhiều đồ ăn thừa, Thẩm Dũ tìm mấy món thích hợp để làm đồ ăn sáng, lại đi rửa mì, làm xong món phụ, ninh cháo, đi đến phòng lấy bài tập.
Sinh nhật xong, khôi phục lại cuộc sống học sinh thôi.
Cuộc sống của học sinh năm hai thời nay chính là học tập.
Thi đỗ vào trường đại học lý tưởng.
Lúc cậu vào phòng, Hoắc Duệ đã ngồi trên mép giường, ánh mắt dính lên cái hộp ở tủ đầu giường.
Thẩm Dũ thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này.
Ánh mắt Hoắc Duệ vô cùng khát khao.
Thẩm Dũ cười trộm.
"Suýt thì tôi quên mất."
Hoắc Duệ: "Hừ."
Thẩm Dũ tiến đến lấy cái hộp.
Cậu cầm lên, ánh mắt Hoắc Duệ cũng đi theo, Thẩm Dũ nâng mí mắt lên nhìn hắn, hắn cũng không tránh né, nhìn không chút ngại ngùng nào.
Thẩm Dũ vừa tháo vừa giải thích: "Vốn là muốn tối qua tặng cho cậu, nhưng cậu ngủ mất."
Hoắc Duệ không chút cảm xúc "ồ" một tiếng.
Dường như không hài lòng với đáp án này.
Thẩm Dũ cũng không giải thích nữa, đúng là nên tặng cho hắn lúc mới ngủ dậy.
Trong hộp là một cái cà vạt, màu xanh lam và màu trắng xen nhau, vô cùng phù hợp với đàn ông trưởng thành.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm một lúc, ánh mắt dời đi, ho nhẹ: "Không dùng được."
Thẩm Dũ a một tiếng.
Nhưng Hoắc Duệ vẫn đưa cổ ra.
Thẩm Dũ: "...!Để tôi thử giúp cậu một chút."
Vẻ mặt Hoắc Duệ rất ghét bỏ, nhưng không rút cổ về, mất tự nhiên hừ một tiếng.
Thẩm Dũ cười khẽ, cúi đầu chuyên chú thắt cà vạt cho hắn.
Mặc dù không phù hợp với đồ ngủ, nhưng nhìn, lại có tư vị khó hiểu ở bên trong.
Thắt cà vạt xong, Thẩm Dũ ngồi xổm xuống, cậu còn nhớ Hoắc Duệ vẫn chưa biết thắt cà vạt, lại tháo ra, ngước lên nhìn hắn: "Tôi dạy cậu thắt."
Tầm mắt Hoắc Duệ nhìn sang một bên: "Có gì hay mà dạy."
Có phải là không muốn thắt cà vạt cho mình nữa không?
Thẩm Dũ im lặng một lúc: "Cậu không muốn học à? Sau này kiểu gì cũng phải tự thắt."
Hoắc Duệ ừ một tiếng rất nhỏ, cũng không biết là trả lời câu đầu hay câu sau, "Không học."
Thẩm Dũ hiểu, hắn chưa trả lời câu nào hết.
"Cậu không thắt cho tôi hả?" Hoắc Duệ nói.
Thẩm Dũ cười một tiếng: "Có, nhưng nếu lúc làm việc bị tuột ra thì làm sao?"
"Vậy thì tuột ra luôn." Hoắc Duệ không thèm để ý chút nào.
Thẩm Dũ ừ một tiếng, vỗ lên đầu gối hắn tỏ ý hắn coi chừng: "Vậy không được đâu, cà vạt cậu tuột ra như vậy, quá đẹp trai."
Hoắc Duệ: "...!Ồ."
Hắn khẽ hừ một tiếng, không tự chủ được mà khoé môi cong lên.
Thẩm Dũ lại nói: "Cho nên phải học."
Hoắc Duệ cúi đầu nhìn tay cậu.
Ngón tay Thẩm Dũ vừa dài vừa nhỏ, rất xinh đẹp, xuyên giữa cà vạt, thêm mấy mùi vị không đúng ở bên trong.
Hoắc Duệ bắt được cổ tay hắn, không để hắn cử động.
Thẩm Dũ ngẩng đầu nhìn hắn, có chút nghi hoặc.
Lại thế nào đây.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Tại sao lại tặng cái này?"
Với học sinh trung học phổ thông năm hai mà nói, cà vạt quá trưởng thành.
Thẩm Dũ lại xấu hổ giải thích.
Hắn im lặng một lúc, Hoắc Duệ vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Thẩm Dũ ho nhẹ một tiếng: "Thì là cảm thấy...!cậu trưởng thành rồi, ừm, cần quà, trưởng thành một chút."
Hoắc Duệ cười khẽ, rõ ràng là không tin: "Nói thật đi."
Thẩm Dũ: "..."
Hai tai cậu đã đỏ ửng.
Không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đuôi mắt của cậu cũng đỏ.
"Ý nghĩa của cà vạt, là cầm tù."
Cậu lên mạng tìm rất lâu, dù sao thì quà trưởng thành rất khó để chọn.
Hơn nữa Hoắc Duệ căn bản không thiếu thứ gì, chỉ có thể tặng quà có ý nghĩa cho hắn.
Chọn đi chọn lại, cũng chỉ có cà vạt là tương đối phù hợp với ý cậu.
Muốn cầm tù người này, cả đời.
Nói xong lời cuối cùng, giọng Thẩm Dũ cũng nhỏ đi.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cậu, khoé miệng cong lên vẫn không hạ xuống được, ồ một tiếng.
"Nói thẳng ra là muốn cầm tù tôi, đúng không?"
Thẩm Dũ: "..."
Chuyện gì xảy ra vậy, Hoắc Duệ hôm nay không đúng lắm.
Có phải là do uống nhiều rượu, mở mang đầu óc rồi.
Thẩm Dũ không trả lời, Hoắc Duệ cũng tiếp tục nói: "Tôi cho phép."
Hắn vừa dứt lời, cũng không chờ Thẩm Dũ lên tiếng, vẫn tư thế này, nắm lấy eo Thẩm Dũ, nâng người lên cao, hôn cậu.
...!
Vì lời này của Hoắc Duệ, lúc ăn sáng, Thẩm Dũ vẫn còn đang hồn vía trên mây.
Tim đập cũng không có cách nào bình thường lại.
Vào ngày thứ hai của Hoắc Duệ mười tám tuổi, hai người hình như đã xác nhận một chuyện rất quan trọng.
Khiến cho Thẩm Dũ một đoạn thời gian dài về sau, vẫn cảm thán, thật tốt.
Ăn đồ ăn sáng xong, Thẩm Dũ cầm vở bài tập bắt đầu liều mạng làm bài tập.
Hôm qua vui vẻ chơi bời, thì hôm nay phải gạt nước mắt làm bài tập.
Mặc dù bài tập không nhiều lắm, nhưng muốn làm xong trong một ngày, vẫn có chút khó khăn.
Suốt một ngày, hai người vùi đầu trong phòng trọ của Thẩm Dũ, một người làm bài tập, một người giúp người kia kiểm tra bài tập.
Bài nào không biết thì để lại, sau cùng, Hoắc Duệ sẽ giải thích bài tập cho cậu, sau khi phân tích xong nhìn xem cậu có thể tự làm không, nếu không thể, lại dạy cậu nên giải như thế nào.
Hai người học cùng nhau, hiệu suất học tập của Thẩm Dũ tăng lên rất nhiều.
Đến chập tối, Hoắc Duệ nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi ngắt máy, vẻ mặt Hoắc Duệ không tốt lắm.
Thẩm Dũ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về trường học, ánh mắt lúc nào cũng đặt trên người hắn, xoay người lại nghi ngờ: "Sao vậy? Không phải là điện thoại của cha cậu sao?"
Hỏi xong, Thẩm Dũ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Giấc mơ kia.
Mơ thấy ngày sinh nhật của Hoắc Duệ ở kiếp trước...!
Vào lúc sáng sớm hôm qua, Hoắc Duệ vẫn chưa tỉnh ngủ, cậu không biết, Hoắc Duệ có hỏi cha hắn không.
Hoắc Duệ ừ một tiếng, mới nhắc tới: "Ngày hôm qua cậu bảo tôi nói, giờ tôi nói."
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Duệ tiếp tục nói: "Đường XX có đua xe, hai chiếc ô tô đua tự va vào nhau."
Đường XX là đường đi qua công ty Hoắc Chí Kiều.
Thời gian là tối ngày hôm qua.
Thẩm Dũ lại lần nữa căng thẳng.
Nếu như Hoắc Duệ hỏi, cậu nên giải thích như thế nào đây?
Nói là cậu mơ thấy? Nhưng cậu cũng không nói chuyện gì cụ thể...!Hoắc Duệ chắc sẽ không nghi ngờ gì nhiều.
Mặc dù cậu không muốn lừa dối Hoắc Duệ, nhưng chuyện trọng sinh này, cậu nói ra, ai sẽ tin chứ?
Đừng nói là Hoắc Duệ, nếu như chuyện này xảy ra với người khác, đến cả bản thân cậu, cũng không có cách nào có thể tin được.
Thẩm Dũ im lặng một lúc: "Chú ấy...!không sao chứ?"
Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt: "Không sao."
Hoắc Chí Kiều căn bản là không đến công ty, gọi điện thoại thoại cũng chỉ là nói cho con trai thôi, may mà ông nói, nếu không tối qua thực sự ông vẫn còn một văn kiện khẩn cấp do một đồng bạn hợp tác đưa đến khẩn cấp cần ông đến công ty xử lý.
Ông mãi đến sáng sớm hôm nay mới đi, buổi sáng đã phát hiện ra đường XX kia xảy ra chuyện gì đó, bởi vì chuyện xảy ra quá muộn, vẫn chưa lan truyền ra ngoài.
Đến buổi chiều, chuyện này liền lên men.
Đến cả Thư Huệ cũng nghĩ đến mà sợ.
Hoắc Duệ không nói gì.
Bầu không khí hình như yên tĩnh lại.
Thẩm Dũ mím môi, trong lòng thấp thỏm.
Xoắn xuýt một lúc lâu, cậu mới mở miệng nhỏ giọng nói: "Anh à, cậu có còn nhớ...!lúc đầu tôi nói với cậu, tôi nằm mơ thấy, kiếp trước hai chúng ta là sinh tử chi giao không?".
Hoắc Duệ hơi tựa vào đầu giường, trên người chỉ đắp một góc chăn, bởi vì uống rượu, cho nên lúc này huyệt thái dương căng lên.
Cánh tay Hoắc Duệ để ngang đỉnh đầu Thẩm Dũ, lòng bàn tay khoác lên nửa bên mặt của Thẩm Dũ.
Trong phòng ngủ không bật đèn, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của Thẩm Dũ, ngủ rất yên, một tay còn đang nắm lấy áo mình.
Lúc Hoắc Duệ tỉnh lại, cái tay này đang nắm chăn của hắn.
Hai người đắp hai chăn riêng.
Thật sự là quá phiền phức.
Hoắc Duệ dứt khoát đạp một cái chăn xuống dưới giường, kết quả là người này phải nắm một cái gì đó mới có thể ngủ được, hai tay không an phận, hắn kéo người lại bên mình, để Thẩm Dũ nắm lấy áo mình ngủ tiếp.
Hoắc Duệ thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chỉ là một giấc mơ.
Thẩm Dũ trong mơ cứ nằm trên giường bệnh như vậy, mùi thuốc trong phòng bệnh nồng nặc khiến cho hắn choáng váng.
Kì lạ hơn cả chính là, hai chân của mình tàn phế.
Đến mức hắn cho rằng chắc tại mình uống nhiều rượu quá, mới có thể mơ thấy giấc mơ kì quái như vậy.
Hắn rất ít khi mơ.
Nhưng loại cảm giác hoảng sợ đó đến khi hắn tỉnh lại rồi vẫn không biến mất.
Ngược lại còn nghiêm trọng hơn, khiến cho hắn sinh ra một loại ảo giác, người bên cạnh này sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Điều này khiến cho Hoắc Duệ cảm nhận được sự hốt hoảng chưa từng thấy trong mười tám năm qua.
Hắn muốn xác nhận thật gấp, người bên cạnh tồn tại, chân thực.
Tất cả mọi thứ đều là thật.
Cũng may, lúc tỉnh lại, Thẩm Dũ vẫn nằm yên ổn bên cạnh mình.
Hừm, nằm bên cạnh mình.
Thừa dịp mình uống nhiều, nhân cơ hội ngủ bên cạnh mình.
Xí, người này, nhân cơ hội chấm mút hắn?
Bỏ đi, coi như bạn trai, chỉ có thể bao dung cho loại bạn trai này, luôn nghĩ cách làm sao để kề cận mình.
Hoắc Duệ cúi đầu xuống, mượn ánh trăng mô tả tỉ mỉ khuôn mặt của Thẩm Dũ.
Lúc Thẩm Dũ ngủ, ngoan ngoãn hơn lúc bình thường.
Có thể là mơ thấy gì đó, Thẩm Dũ cử động, sát lại bên người hắn.
Tay Hoắc Duệ đặt xuống gáy cậu, áp lên chiếc cổ lạnh lẽo, cười nhẹ một tiếng.
Ngay cả nằm mơ cũng muốn chui vào trong ngực hắn?
Bản thân mình là một bạn trai tiêu chuẩn, nếu yêu tinh dính người muốn chui vào trong ngực mình, vậy chỉ có thể thoả mãn cậu.
Tay Hoắc Duệ thuận thế bao lấy lưng Thẩm Dũ, cách chăn, đẩy người vào ngực mình, sau đó nhắm mắt.
Lúc này mới cảm thấy, càng chân thật hơn.
Thẩm Dũ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu.
Nhưng lúc đang ngủ, đột nhiên hơi thở có chút khó khăn, giống như có vật gì đang ngăn trước mặt cậu, vừa cứng vừa cộm, cậu muốn lùi về sau, nhưng sau lưng lại có vật gì đó đẩy cậu, không cho cậu lùi.
Cậu ngủ không thoải mái chút nào.
Cậu muốn đổi tư thế khác, nhưng lại tiếp tục bị đẩy vào trong, mãi đến khi không còn khe hở nào, thứ sau lưng mới không đẩy cậu nữa, bỏ qua cho cậu.
Thẩm Dũ không có cách nào, chỉ có thể bắt đầu há to miệng để thở.
Cổ bắt đầu e ẩm, tay cũng không có chỗ để để, thậm chí trên mặt cũng khó chịu tiết ra một ít mồ hôi.
Thật sự không phải là thể nghiệm tốt.
Mãi cho tới buổi sáng tỉnh lại, Thẩm Dũ vẫn rất buồn ngủ.
Nhưng cậu có thể biết được rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ngủ trong lòng Hoắc Duệ.
Tay Hoắc Duệ dán trên lưng mình, là kiểu tư thế nắm toàn bộ trong tay, ôm chặt mình trong ngực.
Mặt cậu dính vào ngực Hoắc Duệ, đến cả hơi thở cũng phun lên mặt mình, vừa nóng lại vừa dính.
Thẩm Dũ: "..."
Cậu nhớ rõ đêm qua lúc ngủ hai người đắp hai chăn riêng.
Hơn nữa, hình như cậu, bị người ta đẩy thành tư thế này.
Thứ đẩy cậu, đoán chừng là Hoắc Duệ rồi.
Cậu có chút không quen, lùi về sau.
Bàn tay để ngang eo của cậu cũng cử động theo cậu.
Bởi vì sợ đánh thức Hoắc Duệ, Thẩm Dũ cũng không dám cử động quá mạnh.
Nhưng lúc cậu vừa cử động, Hoắc Duệ đã tỉnh lại.
Cằm Hoắc Duệ ở trên đỉnh đầu cậu, giọng đặc biệt mang theo chút lười biếng của buổi sáng.
So với giọng trong điện thoại, thực tế, nghe giọng nói này trực tiếp, Thẩm Dũ mới cảm thấy, muốn chết.
Nhất là, lúc này mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Giọng Hoắc Duệ còn hơi khàn khàn do sau rượu: "Dậy rồi."
Hắn dùng câu trần thuật.
Thẩm Dũ sửng sốt một chút.
Hai người gần nhau, thân thể cũng sát vào nhau, có phản ứng gì, đều có thể cảm nhận được.
Bắp đùi cậu, hình như có thứ gì chặn lại.
Thẩm Dũ: "...!Đánh thức cậu rồi à?"
Hoắc Duệ hừ một tiếng, giễu cợt nói: "Tôi không ngủ ngon."
"Đêm qua, cậu đấy, cứ rúc vào trong lòng tôi, lại còn kéo áo không muốn để tôi đi."
Thẩm Dũ: "...!À...?"
Hoắc Duệ vừa nói, một bàn tay sờ sau gáy cậu.
Tay Thẩm Dũ nóng lên, "Đừng có sờ tôi nữa."
Hoắc Duệ cúi đầu nhìn hai mắt cậu.
Quả thật sáng nay Hoắc Duệ dậy sớm hơn Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ còn đang lùi về phía sau.
Nhưng Hoắc Duệ còn giam cầm cậu.
Sau khi nghe cậu nói câu kia, vẻ mặt Hoắc Duệ lại đen đi.
Khôi phục dáng vẻ trước khi uống say.
Thẩm Dũ cũng không có cách nào, "Anh à...!Trước tiên cậu thả tôi ra đã, cậu húc vào tôi rồi."
Mới tỉnh ngủ, giọng Thẩm Dũ còn chưa thanh, giọng cũng hơi khàn khàn, không mềm như lúc bình thường.
Nghe không khác gì lúc làm nũng.
Tay Hoắc Duệ ngừng lại ở sau gáy cậu.
Chỉ hai giây, Thẩm Dũ lập tức lùi về phía sau.
Cậu sợ hai người ở trong chăn một lúc nữa, có thể chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Chờ cậu lùi ra khỏi ngực mình, Hoắc Duệ mới phản ứng được, may mà là đại học phách, cũng chưa từng trải qua loại chuyện này.
Thẩm Dũ đã rời khỏi chăn, lúc này đừng có nói là buồn ngủ, đã sớm chạy lấy người.
Bởi vì tư thế ngủ, áo Thẩm Dũ bị vén lên, lộ ra gần nửa đoạn eo gầy nhỏ.
Đoạn eo ngắn vừa rồi, ngay tại tay mình.
Hoắc Duệ rủ mắt xuống, yết hầu lên xuống hai cái, miệng hơi khát, liếm liếm môi.
Phản ứng sáng sớm, còn kịch liệt hơn lúc nãy.
Nhất là, trên tay vẫn còn lưu lại xúc cảm da thịt.
Thẩm Dũ cũng không tốt hơn là bao, cũng may là quần ngủ rộng, che lại, không lộ ra cái gì.
Cậu quay đầu nhìn Hoắc Duệ nằm ngang trên giường, chân trần đạp trên sàn nhà để giải nhiệt.
"Tôi đi rửa mặt trước đây." Thẩm Dũ thở dài một hơi, cảm thấy sức chịu đựng của bản thân thật sự quá tốt, "Cậu có muốn...!tự mình giải quyết một chút hay không?"
Cậu nói tránh.
Nhưng Hoắc Duệ hậm hực đang nằm ngang lại hiểu ý.
Đều là con trai với nhau, đều hiểu, buổi sáng nguy hiểm như thế nào.
Giọng nói của Hoắc Duệ cũng khàn hơn trước: "Nãy cậu cũng húc vào tôi."
Thẩm Dũ đang đi đến nhà vệ sinh dừng lại, liền nghe thấy Hoắc Duệ nói tiếp: "Có muốn tôi giúp cậu giải quyết không?"
Thẩm Dũ: "..."
Chuyện đương nhiên này, tạm thời vẫn chưa thể làm được.
Có một số việc, một khi có lần đầu tiên, nhất định sẽ có lần thứ hai.
Huống chi, loại chuyện thân mật này, sẽ gây nghiện.
Trả lời lại Hoắc Duệ, chỉ có tiếng đóng cửa nhà vệ sinh cực kì vô tình.
Ngoài cửa, Hoắc Duệ nghiêng người nhìn chằm chằm về phía nhà vệ sinh, cười hừ hai tiếng.
Bên trong, Thẩm Dũ vỗ ngực mình một cái.
Nếu như Hoắc Duệ nói thêm mấy câu, chắc chắn cậu sẽ không nhịn được cám dỗ.
Mặc dù thân thể này của cậu là mười bảy tuổi, nhưng linh hồn của cậu đã hai mươi tám tuổi rồi, sớm khao khát hoà hợp với linh hồn khác.
Hai người dây dưa một lúc, chờ bầu không khí trong phòng ngủ tản bớt đi, Hoắc Duệ mới vào phòng vệ sinh.
Thẩm Dũ còn đang đánh răng, Hoắc Duệ đi vào lướt qua lưng cậu.
Thẩm Dũ đưa bàn chải đánh răng và cốc cho hắn: "Mới mua đấy."
Bởi vì miệng vẫn đang ngậm bàn chải đánh răng, nói nghe không rõ.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, không hiểu sao nhớ tới giấc mơ quái đản đêm hôm qua.
Gương mặt gầy đến mức giơ xương, cảnh tượng đó hằn sâu vào trong đầu hắn.
Hoắc Duệ nhận lấy cốc và bàn chải đánh răng đã có kem đánh răng, đứng ở bên phải Thẩm Dũ hơi cúi người xuống, tay trái đột nhiên giữ lấy gáy Thẩm Dũ, cúi đầu xuống, hôn lên khoé môi.
Miệng toàn bọt.
Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên.
Cũng may Hoắc Duệ buông cậu ra ngay, cũng phát hiện ra đây không phải là lúc thích hợp.
"Chưa đánh răng xong mà!" Thẩm Dũ miệng đầy bọt nói.
Hoắc Duệ ừ một tiếng.
"Ý của cậu là đánh răng xong có thể hôn thoả thích chứ gì."
Thẩm Dũ: "..."
Rõ ràng là cậu muốn hôn tôi.
"Đúng, ý là như vậy đấy."
Hoắc Duệ hài lòng.
Sắc mặt cuối cùng cũng không còn khó ở như vậy nữa.
Đánh răng xong, Thẩm Dũ đã bị Hoắc Duệ đè ở trên bồn, bồn rửa tay sau lưng lạnh ngắt, cậu mở mắt, nhìn thấy Hoắc Duệ rũ mắt nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt giống như, khảm mình vào trong mắt.
Có thể là nhận ra cậu không chuyên tâm, Hoắc Duệ đang liếm đổi thành cắn khẽ.
Nụ hôn này mang tính xâm lược, Thẩm Dũ chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng một lát sau, Hoắc Duệ dịu dàng hơn, bắt đầu hôn lên trán cậu, hôn lên mí mắt trái cậu, mí mắt phải cậu, sống mũi, chóp mũi, sau đó là má.
Cuối cùng lại trở về trên môi cậu.
Giống như là đóng dấu lên cái gì đó.
Thẩm Dũ một tay ôm hông hắn, một tay ôm cổ hắn.
Sau đó bị Hoắc Duệ ôm eo bế lên, thuận thế ngồi lên bồn rửa tay.
Thẩm Dũ cúi đầu, đáp lại hắn.
Khả năng này giữa hai người sẽ có một nụ hôn sâu.
Cũng là nụ hôn đầu tiên sau khi Hoắc Duệ thành niên.
Nụ hôn này kết thúc, chân Thẩm Dũ đã mất hết sức lực, ngay cả đầu óc cũng tiến vào trạng thái thiếu dưỡng khí cao độ.
Hoắc Duệ chống lấy trán cậu.
Hơi thở hai người từ từ bình ổn lại.
Đầu Thẩm Dũ choáng váng, có chút không tưởng tượng nổi, đây chính là tính xâm lược của người trưởng thành sao?
Sau này, cậu...!có thể chịu được không đây ---
Chỉ một cái hôn, cũng sắp ép cậu đến điên rồi.
Cậu không xứng là một người đàn ông với linh hồn hai mươi tám tuổi.
"Cậu sẽ không rời tôi đi." Hoắc Duệ dùng câu khẳng định để hỏi.
Thẩm Dũ còn chưa kịp phản ứng lại, lúc sau mới đáp lời hắn.
"Không biết được." Làm sao mà biết được chứ.
Không dễ gì, trọng sinh, không dễ gì, có thể ở cùng hắn.
Tại sao phải rời hắn đi chứ.
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng, giọng khàn hơn: "Kể cả biết cũng không được."
Vĩnh viễn không bao giờ được.
Đừng nói là rời đi, ngay cả những hình ảnh trong mộng đó, cũng không thể xảy ra.
Hắn vĩnh viễn không cho phép, để cho người này, nằm trên giường bệnh như vậy, giống như mất đi sinh mệnh vậy.
Nếu không, hắn sẽ điên mất.
Thẩm Dũ không biết tại sao đột nhiên Hoắc Duệ lại nói điều này, có thể sau khi tỉnh rượu, đột nhiên trở nên nhạy cảm?
Cậu lặp lại câu trả lời một lần: "Ừa, không đâu."
Hai người im lặng một lúc, Thẩm Dũ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cậu vẫn ngồi trên bồn rửa tay, tư thế này quá nguy hiểm, nhưng hình như Hoắc Duệ lại thích tư thế này, vẫn luôn giữ cậu lại, thậm chí lúc cậu sắp tuột xuống, lại đỡ cậu lên.
Thẩm Dũ hậu tri hậu giác, tư thế này, quá xấu hổ.
Cậu đỏ mặt hỏi: "Cậu có nhớ tối qua cậu nói gì không?"
Hoắc Duệ cạ cạ một ít râu vừa nhú ra vào cổ cậu.
Nghe vậy, động tác ngừng lại.
Đầu óc trống rỗng.
Không chỉ là bây giờ, cả đêm hôm qua, hắn không còn chút kí ức nào nào về chuyện tối qua.
Cứ như bị mất trí nhớ vậy.
Hồi lâu, Hoắc Duệ "xì" nhẹ: "Đương nhiên là nhớ rồi."
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm, thấy vẻ mặt của hắn không có chỗ nào kì quái, coi như hắn đã tiếp nhận biểu hiện của bạn thân tối hôm qua, cậu ôm lấy cổ hắn, cạ lên má hắn tiếp tục nói: "Vậy thì tốt."
Nếu hắn nhớ hết, Thẩm Dũ cảm thấy bản thân mình không cần thiết phải nói ra nữa, khiến cho hắn không thoải mái.
Với tính tình của Hoắc Duệ, nhất định là không muốn làm nũng trước mặt mọi người, come out trước mặt mọi người, biểu hiện dính người ngay trước mặt mọi người, lại để cho người khác nhắc lại.
Hoắc Duệ ừ một tiếng.
Miệng há ra.
Vẻ mặt đã đen đi.
Thấy vẻ mặt của hắn, Thẩm Dũ chắc chắn là hắn nhớ.
Hôn lên cằm hắn một cái an ủi: "Bạn trai thành niên rồi."
"Sau này là đàn ông rồi."
"Đàn ông làm nũng một chút, cũng không vấn đề gì."
Hoắc Duệ lại ừ một tiếng.
Yêu tinh phiền phức muốn làm nũng thì cứ làm nũng đi, sao lại còn nói ra làm gì?
Nhưng hắn lại sầm mặt lại
Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy quà trưởng thành của Thẩm Dũ.
Còn nói về phòng tặng riêng cho mình, nhưng trở về phòng rồi, ngoại trừ dính lấy mình ra, chẳng thấy quà cáp gì cả.
Vẻ mặt Hoắc Duệ càng lúc càng đen, nhưng tay ở gáy Thẩm Dũ vẫn tiếp tục dùng sức.
Hai người dính lấy nhau một lúc, Thẩm Dũ mới cảm thấy đói.
Tối hôm qua hai người không ăn được nhiều, thấy đói cũng là bình thường.
Cậu đá đá chân Hoắc Duệ: "Tránh ra đi, tôi đi làm bữa sáng.
Hoắc Duệ mở mi mắt, nhìn chằm chằm vào cậu.
Thẩm Dũ lại hôn lên cằm hắn một cái: "Bạn trai à, bạn trai cậu đói rồi, cậu có đói không? Để tôi đi làm đồ ăn sáng được không?"
Hoắc Duệ: "...!Ừm."
Được lắm, mới sáng sớm đã làm nũng rồi.
May mà nói trước, bản thân có thời gian chuẩn bị, đỡ xuống.
Trong tủ lạnh vẫn còn nhiều đồ ăn thừa, Thẩm Dũ tìm mấy món thích hợp để làm đồ ăn sáng, lại đi rửa mì, làm xong món phụ, ninh cháo, đi đến phòng lấy bài tập.
Sinh nhật xong, khôi phục lại cuộc sống học sinh thôi.
Cuộc sống của học sinh năm hai thời nay chính là học tập.
Thi đỗ vào trường đại học lý tưởng.
Lúc cậu vào phòng, Hoắc Duệ đã ngồi trên mép giường, ánh mắt dính lên cái hộp ở tủ đầu giường.
Thẩm Dũ thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này.
Ánh mắt Hoắc Duệ vô cùng khát khao.
Thẩm Dũ cười trộm.
"Suýt thì tôi quên mất."
Hoắc Duệ: "Hừ."
Thẩm Dũ tiến đến lấy cái hộp.
Cậu cầm lên, ánh mắt Hoắc Duệ cũng đi theo, Thẩm Dũ nâng mí mắt lên nhìn hắn, hắn cũng không tránh né, nhìn không chút ngại ngùng nào.
Thẩm Dũ vừa tháo vừa giải thích: "Vốn là muốn tối qua tặng cho cậu, nhưng cậu ngủ mất."
Hoắc Duệ không chút cảm xúc "ồ" một tiếng.
Dường như không hài lòng với đáp án này.
Thẩm Dũ cũng không giải thích nữa, đúng là nên tặng cho hắn lúc mới ngủ dậy.
Trong hộp là một cái cà vạt, màu xanh lam và màu trắng xen nhau, vô cùng phù hợp với đàn ông trưởng thành.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm một lúc, ánh mắt dời đi, ho nhẹ: "Không dùng được."
Thẩm Dũ a một tiếng.
Nhưng Hoắc Duệ vẫn đưa cổ ra.
Thẩm Dũ: "...!Để tôi thử giúp cậu một chút."
Vẻ mặt Hoắc Duệ rất ghét bỏ, nhưng không rút cổ về, mất tự nhiên hừ một tiếng.
Thẩm Dũ cười khẽ, cúi đầu chuyên chú thắt cà vạt cho hắn.
Mặc dù không phù hợp với đồ ngủ, nhưng nhìn, lại có tư vị khó hiểu ở bên trong.
Thắt cà vạt xong, Thẩm Dũ ngồi xổm xuống, cậu còn nhớ Hoắc Duệ vẫn chưa biết thắt cà vạt, lại tháo ra, ngước lên nhìn hắn: "Tôi dạy cậu thắt."
Tầm mắt Hoắc Duệ nhìn sang một bên: "Có gì hay mà dạy."
Có phải là không muốn thắt cà vạt cho mình nữa không?
Thẩm Dũ im lặng một lúc: "Cậu không muốn học à? Sau này kiểu gì cũng phải tự thắt."
Hoắc Duệ ừ một tiếng rất nhỏ, cũng không biết là trả lời câu đầu hay câu sau, "Không học."
Thẩm Dũ hiểu, hắn chưa trả lời câu nào hết.
"Cậu không thắt cho tôi hả?" Hoắc Duệ nói.
Thẩm Dũ cười một tiếng: "Có, nhưng nếu lúc làm việc bị tuột ra thì làm sao?"
"Vậy thì tuột ra luôn." Hoắc Duệ không thèm để ý chút nào.
Thẩm Dũ ừ một tiếng, vỗ lên đầu gối hắn tỏ ý hắn coi chừng: "Vậy không được đâu, cà vạt cậu tuột ra như vậy, quá đẹp trai."
Hoắc Duệ: "...!Ồ."
Hắn khẽ hừ một tiếng, không tự chủ được mà khoé môi cong lên.
Thẩm Dũ lại nói: "Cho nên phải học."
Hoắc Duệ cúi đầu nhìn tay cậu.
Ngón tay Thẩm Dũ vừa dài vừa nhỏ, rất xinh đẹp, xuyên giữa cà vạt, thêm mấy mùi vị không đúng ở bên trong.
Hoắc Duệ bắt được cổ tay hắn, không để hắn cử động.
Thẩm Dũ ngẩng đầu nhìn hắn, có chút nghi hoặc.
Lại thế nào đây.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Tại sao lại tặng cái này?"
Với học sinh trung học phổ thông năm hai mà nói, cà vạt quá trưởng thành.
Thẩm Dũ lại xấu hổ giải thích.
Hắn im lặng một lúc, Hoắc Duệ vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Thẩm Dũ ho nhẹ một tiếng: "Thì là cảm thấy...!cậu trưởng thành rồi, ừm, cần quà, trưởng thành một chút."
Hoắc Duệ cười khẽ, rõ ràng là không tin: "Nói thật đi."
Thẩm Dũ: "..."
Hai tai cậu đã đỏ ửng.
Không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đuôi mắt của cậu cũng đỏ.
"Ý nghĩa của cà vạt, là cầm tù."
Cậu lên mạng tìm rất lâu, dù sao thì quà trưởng thành rất khó để chọn.
Hơn nữa Hoắc Duệ căn bản không thiếu thứ gì, chỉ có thể tặng quà có ý nghĩa cho hắn.
Chọn đi chọn lại, cũng chỉ có cà vạt là tương đối phù hợp với ý cậu.
Muốn cầm tù người này, cả đời.
Nói xong lời cuối cùng, giọng Thẩm Dũ cũng nhỏ đi.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cậu, khoé miệng cong lên vẫn không hạ xuống được, ồ một tiếng.
"Nói thẳng ra là muốn cầm tù tôi, đúng không?"
Thẩm Dũ: "..."
Chuyện gì xảy ra vậy, Hoắc Duệ hôm nay không đúng lắm.
Có phải là do uống nhiều rượu, mở mang đầu óc rồi.
Thẩm Dũ không trả lời, Hoắc Duệ cũng tiếp tục nói: "Tôi cho phép."
Hắn vừa dứt lời, cũng không chờ Thẩm Dũ lên tiếng, vẫn tư thế này, nắm lấy eo Thẩm Dũ, nâng người lên cao, hôn cậu.
...!
Vì lời này của Hoắc Duệ, lúc ăn sáng, Thẩm Dũ vẫn còn đang hồn vía trên mây.
Tim đập cũng không có cách nào bình thường lại.
Vào ngày thứ hai của Hoắc Duệ mười tám tuổi, hai người hình như đã xác nhận một chuyện rất quan trọng.
Khiến cho Thẩm Dũ một đoạn thời gian dài về sau, vẫn cảm thán, thật tốt.
Ăn đồ ăn sáng xong, Thẩm Dũ cầm vở bài tập bắt đầu liều mạng làm bài tập.
Hôm qua vui vẻ chơi bời, thì hôm nay phải gạt nước mắt làm bài tập.
Mặc dù bài tập không nhiều lắm, nhưng muốn làm xong trong một ngày, vẫn có chút khó khăn.
Suốt một ngày, hai người vùi đầu trong phòng trọ của Thẩm Dũ, một người làm bài tập, một người giúp người kia kiểm tra bài tập.
Bài nào không biết thì để lại, sau cùng, Hoắc Duệ sẽ giải thích bài tập cho cậu, sau khi phân tích xong nhìn xem cậu có thể tự làm không, nếu không thể, lại dạy cậu nên giải như thế nào.
Hai người học cùng nhau, hiệu suất học tập của Thẩm Dũ tăng lên rất nhiều.
Đến chập tối, Hoắc Duệ nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi ngắt máy, vẻ mặt Hoắc Duệ không tốt lắm.
Thẩm Dũ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về trường học, ánh mắt lúc nào cũng đặt trên người hắn, xoay người lại nghi ngờ: "Sao vậy? Không phải là điện thoại của cha cậu sao?"
Hỏi xong, Thẩm Dũ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Giấc mơ kia.
Mơ thấy ngày sinh nhật của Hoắc Duệ ở kiếp trước...!
Vào lúc sáng sớm hôm qua, Hoắc Duệ vẫn chưa tỉnh ngủ, cậu không biết, Hoắc Duệ có hỏi cha hắn không.
Hoắc Duệ ừ một tiếng, mới nhắc tới: "Ngày hôm qua cậu bảo tôi nói, giờ tôi nói."
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Duệ tiếp tục nói: "Đường XX có đua xe, hai chiếc ô tô đua tự va vào nhau."
Đường XX là đường đi qua công ty Hoắc Chí Kiều.
Thời gian là tối ngày hôm qua.
Thẩm Dũ lại lần nữa căng thẳng.
Nếu như Hoắc Duệ hỏi, cậu nên giải thích như thế nào đây?
Nói là cậu mơ thấy? Nhưng cậu cũng không nói chuyện gì cụ thể...!Hoắc Duệ chắc sẽ không nghi ngờ gì nhiều.
Mặc dù cậu không muốn lừa dối Hoắc Duệ, nhưng chuyện trọng sinh này, cậu nói ra, ai sẽ tin chứ?
Đừng nói là Hoắc Duệ, nếu như chuyện này xảy ra với người khác, đến cả bản thân cậu, cũng không có cách nào có thể tin được.
Thẩm Dũ im lặng một lúc: "Chú ấy...!không sao chứ?"
Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt: "Không sao."
Hoắc Chí Kiều căn bản là không đến công ty, gọi điện thoại thoại cũng chỉ là nói cho con trai thôi, may mà ông nói, nếu không tối qua thực sự ông vẫn còn một văn kiện khẩn cấp do một đồng bạn hợp tác đưa đến khẩn cấp cần ông đến công ty xử lý.
Ông mãi đến sáng sớm hôm nay mới đi, buổi sáng đã phát hiện ra đường XX kia xảy ra chuyện gì đó, bởi vì chuyện xảy ra quá muộn, vẫn chưa lan truyền ra ngoài.
Đến buổi chiều, chuyện này liền lên men.
Đến cả Thư Huệ cũng nghĩ đến mà sợ.
Hoắc Duệ không nói gì.
Bầu không khí hình như yên tĩnh lại.
Thẩm Dũ mím môi, trong lòng thấp thỏm.
Xoắn xuýt một lúc lâu, cậu mới mở miệng nhỏ giọng nói: "Anh à, cậu có còn nhớ...!lúc đầu tôi nói với cậu, tôi nằm mơ thấy, kiếp trước hai chúng ta là sinh tử chi giao không?".
Bình luận facebook