Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 552
Hứa Lập gật đầu không nói gì. Thang máy nhanh chóng đi lên, đến tầng ba thang dừng lại, bên ngoài lại có hai người tiến vào vừa thấy Sử Vân Long đã vội vàng chào:
- Trưởng phòng Sử.
Sử Vân Long khẽ gật đầu không nói. Hứa Lập ở bên phát hiện Sử Vân Long này trước mặt mình rất nịnh bợ nhưng trước mặt nhân viên bình thường thì quả thật người cũng như tên, thoáng cái thành rồng. Hứa Lập thầm buồn cười không khỏi nhớ tới truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa. Khi Tào Tháo và Lưu Bị uống rượu luận anh hùng, Tào Tháo từng nói:
- Rồng có thể hóa lớn có thể biến nhỏ, có thể bay có thể nấp; Lớn để phun mây nhả sương (hô mưa gọi gió), nhỏ để ẩn nấp tàng hình; Bay là bay vút lên giữa vũ trụ, nấp là ẩn náu bên trong sóng cả. Rồng lại biến hóa theo thời vụ, giống như người gặp thời thì tung hoành bốn bể.
Sử Vân Long này không biết có thể coi là một anh hùng như vậy không nhỉ?
Thang máy rất nhanh đi tới tầng 16, Hứa Lập ra trước, Sử Vân Long theo sát phía sau. Đi tới cửa văn phòng Tôn Tiết Lễ, Sử Vân Long khẽ gõ cửa, bên trong truyền tới tiếng trả lời.
- Mời vào.
Sử Vân Long đẩy cửa cẩn thận nói:
- Chánh văn phòng Tôn, phó chánh văn phòng Hứa đến.
- Ồ.
Lúc này Hứa Lập cũng đi tới trước cửa, bên trong là phòng làm việc rộng gần trăm mét vuông, một người đàn ông trung niên đeo kính mắt viền vàng đang đứng lên từ sau bàn làm việc.
- Chánh văn phòng Tôn, chào ngài.
Hứa Lập đương nhiên nhận ra đây là chánh văn phòng ủy ban tỉnh Tôn Tiết Lễ.
- Ôi, Hứa Lập, cậu cuối cùng đã tới, chúng tôi chờ cậu vài ngày rồi. Tối qua chủ tịch tỉnh Cát Binh còn hỏi tôi là cậu đã tới chưa.
Tôn Tiết Lễ nhiệt tình đi ra khỏi bàn làm việc, y bắt chạt tay Hứa Lập nói:
- Mau ngồi đi, Tiểu Sử, cậu rót nước mời chánh văn phòng Hứa.
Tôn Tiết Lễ kéo Hứa Lập ngồi xuống ghế và nói tiếp:
- Sớm biết là cậu sẽ tới văn phòng ủy ban tỉnh chúng ta, tôi nhìn ra cửa mãi cuối cùng cũng thấy. Mà văn phòng đại diện Bắc Kinh cũng đang chờ vị chủ nhiệm trẻ tuổi là cậu tới nhận chức đó.
- Chánh văn phòng Tôn khách khí quá.
Đối với Tôn Tiết Lễ, Hứa Lập không quá quen thuộc. Đối phương nguyên là phó chánh văn phòng tỉnh ủy rồi theo Văn Thiên từ bên tỉnh ủy sang ủy ban tỉnh, không cần nói cũng biết Tôn Tiết Lễ là thủ hạ đắc lực của Văn Thiên, mình cũng cần làm tốt quan hệ với đối phương.
Sử Vân Long bưng trà tới cho hai người, y đặt xuống bàn và nói:
- Chánh văn phòng Tôn, Chánh văn phòng Hứa, nếu không có việc gì thì tôi về trước.
Tôn Tiết Lễ và Hứa Lập còn có chút muốn nói đương nhiên sẽ không giữ Sử Vân Long ở lại. Chờ Sử Vân Long đi, Tôn Tiết Lễ mới nói:
- Cậu quen Tiểu Sử ư?
Hứa Lập lắc đầu nói:
- Không nhận ra, chỉ là gặp ở cổng trụ sở, tôi không biết văn phòng ngài ở tầng mấy nên nhờ y dẫn đường.
- Ồ.
Tôn Tiết Lễ cười nói:
- Tiểu Sử này coi như là người đặc biệt ở văn phòng ủy ban tỉnh, các đồng chí bên dưới phản ánh không ít vấn đề của y nhưng lại có không ít lãnh đạo coi trọng y vì thế mấy năm nay cũng tiến một bước. Y mới hơn 30 đã là phó trưởng phòng ở văn phòng chúng ta đó.
Hứa Lập nghe xong lại sửng sốt, nhìn bộ dạng Sử Vân Long phải gần 40 mà thực tế lại mới hơn 30, xem ra tên này dùng đầu óc nhiều quá nên mới trông già đi.
Chẳng qua mình sắp tới Bắc Kinh nhận chắc chắc không có qua lại gì với Sử Vân Long nữa, hắn là người như thế nào cũng không có quan hệ với mình.
- Cậu chưa đến chỗ chủ tịch tỉnh v hả? Văn phòng Bắc Kinh là do chủ tịch tỉnh Cát Binh phụ trách quản lý, hôm nay chủ tịch chắc là ở nhà, chúng ta sang đó chứ?
- Vâng, tôi trước không có kinh nghiệm gì ở phương diện này vừa lúc sang nghe chủ tịch tỉnh Cát Binh dạy bảo.
Hứa Lập gật đầu cùng Tôn Tiết Lễ đứng lên đi tới văn phòng Cát Binh.
Hôm nay Cát Binh cũng không có lịch họp gì, lại nói tối qua Hứa Lập đã gọi điện cho Cát Binh báo hôm nay mình sẽ lên tỉnh báo danh vì thế từ sáng sớm Cát Binh đã đến văn phòng chờ Hứa Lập.
Thấy Hứa Lập và Tôn Tiết Lễ cùng đi tới, Cát Binh thầm gật đầu. Mấy năm qua Hứa Lập càng lúc càng trưởng thành. Hứa Lập là phó chánh văn phòng thì nằm dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Tôn Tiết Lễ, nhưng Hứa Lập đồng thời cũng là chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh, mình là lãnh đạo trực tiếp của Hứa Lập. Tôn Tiết Lễ muốn quản Hứa Lập chỉ sợ cũng có chút khó khăn. Chẳng qua Hứa Lập tới ủy ban tỉnh lại tìm Tôn Tiết Lễ trước chính là cho Tôn Tiết Lễ thể diện. Tôn Tiết Lễ cũng sẽ hiểu vấn đề này.
- Tiểu Hứa đến rồi à, ngồi đi.
Cát Binh có tình cảm khá tốt với Hứa Lập, không chỉ vì Hứa Lập từng là nhân viên của y, cũng giúp cháu y rửa oan khuất càng giúp y kéo tập đoàn Huệ Tân tới Tùng Giang. Lúc đó nếu không phải nhờ Hứa Lập thì hôm nay mình đừng nói lên làm phó chủ tịch thường trực, không biết chừng còn bị khai trừ công chức rồi. Đối với tình nghĩa này Cát Binh vẫn ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa Hứa Lập còn là em nuôi của Văn Thiên, có quan hệ tốt với trưởng ban tổ chức cán bộ Tần Gia Bình và bí thư đảng ủy chính pháp Tiếu Khắc, cho dù mình không giúp Hứa Lập thì chỉ sợ cũng không ai dám xem nhẹ Hứa Lập.
Đến văn phòng Cát Binh, Hứa Lập không khách khí như khi đối mặt với Tôn Tiết Lễ. Hắn cầm thuốc trên bàn làm việc của Cát Binh, hắn còn đưa cho Tôn Tiết Lễ một điếu.
- Chủ tịch tỉnh Cát không hút thuốc, thuốc tốt như vậy để đây lâu cũng hỏng, chúng ta hút giúp lãnh đạo.
Cát Binh cười mắng.
- Không biết lớn nhỏ.
Chẳng qua y mắng xong cũng dừng lại, phải biết là thuốc này cũng do Hứa Lập đưa tới để mình tiếp khách.
Sau khi ngồi xuống, Cát Binh mới nói:
- Thế nào, ở nhà an bài tốt chưa? Vợ cậu đồng ý thả cậu ư?
- Chủ tịch tỉnh Cát, cẩn thận tôi về nói với Tiểu Hoa là ngài nói xấu sau lưng cô ấy.
- Được rồi coi như tôi chưa nói, bảo bối nhà cậu trước mặt cậu thì ngoan hiền nhưng trước mặt chúng tôi lại là một tiểu ma đầu.
Cát Binh có quan hệ nhiều năm với Phạm Kiệt, là bạn tốt mấy chục năm cho nên Phạm Ngọc Hoa không ít lần theo bố mẹ đến nhà Cát Binh chơi, cũng là bạn tốt với hai người con của Cát Binh. Cát Binh thậm chí từng có lần muốn giới thiệu Phạm Ngọc Hoa cho cháu mình là Cát Vệ Lương nhưng do hai người chênh nhau gần chục tuổi nên thôi.
Tôn Tiết Lễ nghe Cát Binh, Hứa Lập nói chuyện cũng không nói xen vào, y chỉ ngồi đó một chút nhưng trong lòng lại càng hiểu rõ thêm vị trí của Hứa Lập trong lòng phó chủ tịch Cát Binh. Bề ngoài thì hình như Cát Binh coi Hứa Lập như con cháu mình nhưng thực tế sợ rằng Cát Binh coi Hứa Lập có địa vị ngang hàng nếu không sao có thể thân thiết, thoải mái như vậy?
- Trưởng phòng Sử.
Sử Vân Long khẽ gật đầu không nói. Hứa Lập ở bên phát hiện Sử Vân Long này trước mặt mình rất nịnh bợ nhưng trước mặt nhân viên bình thường thì quả thật người cũng như tên, thoáng cái thành rồng. Hứa Lập thầm buồn cười không khỏi nhớ tới truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa. Khi Tào Tháo và Lưu Bị uống rượu luận anh hùng, Tào Tháo từng nói:
- Rồng có thể hóa lớn có thể biến nhỏ, có thể bay có thể nấp; Lớn để phun mây nhả sương (hô mưa gọi gió), nhỏ để ẩn nấp tàng hình; Bay là bay vút lên giữa vũ trụ, nấp là ẩn náu bên trong sóng cả. Rồng lại biến hóa theo thời vụ, giống như người gặp thời thì tung hoành bốn bể.
Sử Vân Long này không biết có thể coi là một anh hùng như vậy không nhỉ?
Thang máy rất nhanh đi tới tầng 16, Hứa Lập ra trước, Sử Vân Long theo sát phía sau. Đi tới cửa văn phòng Tôn Tiết Lễ, Sử Vân Long khẽ gõ cửa, bên trong truyền tới tiếng trả lời.
- Mời vào.
Sử Vân Long đẩy cửa cẩn thận nói:
- Chánh văn phòng Tôn, phó chánh văn phòng Hứa đến.
- Ồ.
Lúc này Hứa Lập cũng đi tới trước cửa, bên trong là phòng làm việc rộng gần trăm mét vuông, một người đàn ông trung niên đeo kính mắt viền vàng đang đứng lên từ sau bàn làm việc.
- Chánh văn phòng Tôn, chào ngài.
Hứa Lập đương nhiên nhận ra đây là chánh văn phòng ủy ban tỉnh Tôn Tiết Lễ.
- Ôi, Hứa Lập, cậu cuối cùng đã tới, chúng tôi chờ cậu vài ngày rồi. Tối qua chủ tịch tỉnh Cát Binh còn hỏi tôi là cậu đã tới chưa.
Tôn Tiết Lễ nhiệt tình đi ra khỏi bàn làm việc, y bắt chạt tay Hứa Lập nói:
- Mau ngồi đi, Tiểu Sử, cậu rót nước mời chánh văn phòng Hứa.
Tôn Tiết Lễ kéo Hứa Lập ngồi xuống ghế và nói tiếp:
- Sớm biết là cậu sẽ tới văn phòng ủy ban tỉnh chúng ta, tôi nhìn ra cửa mãi cuối cùng cũng thấy. Mà văn phòng đại diện Bắc Kinh cũng đang chờ vị chủ nhiệm trẻ tuổi là cậu tới nhận chức đó.
- Chánh văn phòng Tôn khách khí quá.
Đối với Tôn Tiết Lễ, Hứa Lập không quá quen thuộc. Đối phương nguyên là phó chánh văn phòng tỉnh ủy rồi theo Văn Thiên từ bên tỉnh ủy sang ủy ban tỉnh, không cần nói cũng biết Tôn Tiết Lễ là thủ hạ đắc lực của Văn Thiên, mình cũng cần làm tốt quan hệ với đối phương.
Sử Vân Long bưng trà tới cho hai người, y đặt xuống bàn và nói:
- Chánh văn phòng Tôn, Chánh văn phòng Hứa, nếu không có việc gì thì tôi về trước.
Tôn Tiết Lễ và Hứa Lập còn có chút muốn nói đương nhiên sẽ không giữ Sử Vân Long ở lại. Chờ Sử Vân Long đi, Tôn Tiết Lễ mới nói:
- Cậu quen Tiểu Sử ư?
Hứa Lập lắc đầu nói:
- Không nhận ra, chỉ là gặp ở cổng trụ sở, tôi không biết văn phòng ngài ở tầng mấy nên nhờ y dẫn đường.
- Ồ.
Tôn Tiết Lễ cười nói:
- Tiểu Sử này coi như là người đặc biệt ở văn phòng ủy ban tỉnh, các đồng chí bên dưới phản ánh không ít vấn đề của y nhưng lại có không ít lãnh đạo coi trọng y vì thế mấy năm nay cũng tiến một bước. Y mới hơn 30 đã là phó trưởng phòng ở văn phòng chúng ta đó.
Hứa Lập nghe xong lại sửng sốt, nhìn bộ dạng Sử Vân Long phải gần 40 mà thực tế lại mới hơn 30, xem ra tên này dùng đầu óc nhiều quá nên mới trông già đi.
Chẳng qua mình sắp tới Bắc Kinh nhận chắc chắc không có qua lại gì với Sử Vân Long nữa, hắn là người như thế nào cũng không có quan hệ với mình.
- Cậu chưa đến chỗ chủ tịch tỉnh v hả? Văn phòng Bắc Kinh là do chủ tịch tỉnh Cát Binh phụ trách quản lý, hôm nay chủ tịch chắc là ở nhà, chúng ta sang đó chứ?
- Vâng, tôi trước không có kinh nghiệm gì ở phương diện này vừa lúc sang nghe chủ tịch tỉnh Cát Binh dạy bảo.
Hứa Lập gật đầu cùng Tôn Tiết Lễ đứng lên đi tới văn phòng Cát Binh.
Hôm nay Cát Binh cũng không có lịch họp gì, lại nói tối qua Hứa Lập đã gọi điện cho Cát Binh báo hôm nay mình sẽ lên tỉnh báo danh vì thế từ sáng sớm Cát Binh đã đến văn phòng chờ Hứa Lập.
Thấy Hứa Lập và Tôn Tiết Lễ cùng đi tới, Cát Binh thầm gật đầu. Mấy năm qua Hứa Lập càng lúc càng trưởng thành. Hứa Lập là phó chánh văn phòng thì nằm dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Tôn Tiết Lễ, nhưng Hứa Lập đồng thời cũng là chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh, mình là lãnh đạo trực tiếp của Hứa Lập. Tôn Tiết Lễ muốn quản Hứa Lập chỉ sợ cũng có chút khó khăn. Chẳng qua Hứa Lập tới ủy ban tỉnh lại tìm Tôn Tiết Lễ trước chính là cho Tôn Tiết Lễ thể diện. Tôn Tiết Lễ cũng sẽ hiểu vấn đề này.
- Tiểu Hứa đến rồi à, ngồi đi.
Cát Binh có tình cảm khá tốt với Hứa Lập, không chỉ vì Hứa Lập từng là nhân viên của y, cũng giúp cháu y rửa oan khuất càng giúp y kéo tập đoàn Huệ Tân tới Tùng Giang. Lúc đó nếu không phải nhờ Hứa Lập thì hôm nay mình đừng nói lên làm phó chủ tịch thường trực, không biết chừng còn bị khai trừ công chức rồi. Đối với tình nghĩa này Cát Binh vẫn ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa Hứa Lập còn là em nuôi của Văn Thiên, có quan hệ tốt với trưởng ban tổ chức cán bộ Tần Gia Bình và bí thư đảng ủy chính pháp Tiếu Khắc, cho dù mình không giúp Hứa Lập thì chỉ sợ cũng không ai dám xem nhẹ Hứa Lập.
Đến văn phòng Cát Binh, Hứa Lập không khách khí như khi đối mặt với Tôn Tiết Lễ. Hắn cầm thuốc trên bàn làm việc của Cát Binh, hắn còn đưa cho Tôn Tiết Lễ một điếu.
- Chủ tịch tỉnh Cát không hút thuốc, thuốc tốt như vậy để đây lâu cũng hỏng, chúng ta hút giúp lãnh đạo.
Cát Binh cười mắng.
- Không biết lớn nhỏ.
Chẳng qua y mắng xong cũng dừng lại, phải biết là thuốc này cũng do Hứa Lập đưa tới để mình tiếp khách.
Sau khi ngồi xuống, Cát Binh mới nói:
- Thế nào, ở nhà an bài tốt chưa? Vợ cậu đồng ý thả cậu ư?
- Chủ tịch tỉnh Cát, cẩn thận tôi về nói với Tiểu Hoa là ngài nói xấu sau lưng cô ấy.
- Được rồi coi như tôi chưa nói, bảo bối nhà cậu trước mặt cậu thì ngoan hiền nhưng trước mặt chúng tôi lại là một tiểu ma đầu.
Cát Binh có quan hệ nhiều năm với Phạm Kiệt, là bạn tốt mấy chục năm cho nên Phạm Ngọc Hoa không ít lần theo bố mẹ đến nhà Cát Binh chơi, cũng là bạn tốt với hai người con của Cát Binh. Cát Binh thậm chí từng có lần muốn giới thiệu Phạm Ngọc Hoa cho cháu mình là Cát Vệ Lương nhưng do hai người chênh nhau gần chục tuổi nên thôi.
Tôn Tiết Lễ nghe Cát Binh, Hứa Lập nói chuyện cũng không nói xen vào, y chỉ ngồi đó một chút nhưng trong lòng lại càng hiểu rõ thêm vị trí của Hứa Lập trong lòng phó chủ tịch Cát Binh. Bề ngoài thì hình như Cát Binh coi Hứa Lập như con cháu mình nhưng thực tế sợ rằng Cát Binh coi Hứa Lập có địa vị ngang hàng nếu không sao có thể thân thiết, thoải mái như vậy?
Bình luận facebook