Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 566
Hứa Lập đâu thể để Thôi Lâm làm như vậy vì hắn coi Thôi Lâm là bạn của mình. Hơn nữa nếu muốn ra tay còn cần Thôi Lâm tự mình làm sao? Hạng Long có mấy trăm tên tiểu đệ gọi ra vài người còn không đủ đánh đám người kia kêu cha, kêu mẹ sao? Dù cuối cùng bị bắt thì bọn họ cũng sẽ không khai ra bất cứ ai vì người nhà đã được trả một khoản tiền.
Nhưng bây giờ còn chưa tới tình trạng đó, mình càng không tiện làm như vậy. Chuyện nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đối với danh tiếng của mình. đám người Anh Phàm đã thích chơi thì mình chiều, với quan hệ của mình chẳng lẽ còn sợ bọn họ ư?
- Không cần, mấy tên trẻ ranh này đâu cần phiền phức như vậy, chờ tôi từ từ xử lý bọn chúng.
Hồ Gia Thần gần như là chạy vào trong phân cục nhưng y không đi tìm cảnh sát phá án mà chạy vào toilet gọi điện cho Anh Phàm.
- Chủ nhiệm, không xong, tên Hứa Lập này không biết nổi điên gì mà dọa tôi trong 15 phút nếu không giải quyết xong vụ việc này sẽ đuổi tôi về Cát Lâm.
- Anh lo gì hả?
Anh Phàm đầu kia rất bình tĩnh nói:
- Hắn nói đuổi là đuổi được sao? Không qua hội nghị đảng ủy văn phòng Bắc Kinh nghiên cứu thì hắn muốn điều chuyển người là được sao? Lại nói ở trên hội nghị đảng ủy, đề xuất của hắn sẽ được thông qua sao? Anh không nghĩ kỹ xem, mà tôi đã nói với anh rồi người sau lưng chúng ta là bí thư Mã, anh còn sợ gì nữa chứ? Dù Hứa Lập cố chấp muốn làm thì bí thư Mã có đồng ý không?
Hồ Gia Thần nghe Anh Phàm nói mới yên tâm.
- Nhưng hắn hẹn tôi trong 15 phút phải hoàn thành nhiệm vụ thì sao giờ? Chẳng lẽ còn nói với hắn là không làm được ư?
- Anh quen với lão Trương ở phân cục lắm phải không? Lát anh tìm y bảo y an bài một chút đừng có làm quá mức. Tôi nghĩ nếu anh nói không làm được thì Hứa Lập sẽ vào tự nói chuyện với lãnh đạo phân cục, anh cứ bảo bọn họ đừng nể mặt Hứa Lập, lần này phải cho hắn một bài học để hắn biết đây là Bắc Kinh chứ không phải Cát Lâm. Dù hắn có Văn Thiên làm chỗ dựa thì ở đây cũng vô dụng.
- Vậy, vậy có được không? Nếu như tên Hứa Lập vào phân cục làm việc không thành rồi tức tối về tính sổ tôi thì sao? Nếu hắn tức quá cứ muốn xử lý tôi thì tới lúc đó …
- Không phải còn có tôi sao? Tôi biết anh đang làm việc giúp tôi, tôi còn có thể quên anh ư? Anh cứ yên tâm, cứ làm theo lời tôi, chờ khi đẩy tên Hứa Lập đi thì anh sẽ là phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh.
Có lời cam đoan của Anh Phàm, yy cũng yên tâm. Y ra khỏi phòng vệ sinh rồi đi lên văn phòng lão Trương ở tầng ba, y nói chuyện với đối phương một lát mới cáo từ xuống lầu.
Hứa Lập ngồi xe nhìn đồng hồ, đã là 10h13, hắn mở cửa xuống xe rồi nhìn chằm chằm vào cửa trụ sở phân cục chờ yy đi ra.
Đợi một lát không thấy yy đi ra, ngay lúc Hứa Lập định vào trụ sở phân cục thì thấy yy vội vàng chạy ra. Y đứng trước mặt Hứa Lập thở hổn hển vài hơi mới nói được.
- Chủ, chủ nhiệm Hứa, thật sự, thật sự không làm được. Người tôi quen hôm nay nghỉ phép, cảnh sát trực ban hôm nay lại mới tới phân cục vài ngày nên tôi không thể nói chuyện được.
- Được rồi, không cần phải nói.
Hứa Lập hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Gia Thần. Đối phương không ngừng thở hổn hển nhưng trán không có chút mồ hôi gì, đối phương đang diễn trò ình xem mà. Mình vừa nãy đã nói rồi không thực hiện thì sau ở văn phòng Bắc Kinh còn ai nghe lệnh mình chứ?
- Anh lập tức về phòng làm việc viết bản báo cáo cho tôi rồi về Cát Lâm. Nếu anh không viết thì tự gánh hậu quả.
- Chủ …
- Cút.
Hứa Lập nói xong xoay người đi căn bản không để ý tới yy.
Yy cũng đã hơn 40, y tham gia công tác được hơn 20 năm nhưng mấy khi bị mắng trực diện như vậy. Y rất tức giận chỉ vào sau lưng Hứa Lập chửi bậy. Thằng họ Hứa kia, lúc tao tham gia công tác mày còn trong bụng mẹ, mày hôm nay dám đối với tao như vậy, được, tao xem mày hay tao phải cút.
Yy tức tối rời đi. Nếu Hứa Lập đã nói như vậy thì mình đã không thể giải hòa với hắn. Nhưng mình dù sao cũng là một trưởng phòng, mình muốn đấu với Hứa Lập đúng là kém một chút. Chuyện đến bây giờ mình chỉ còn hy vọng vào Anh Phàm, hy vọng Anh Phàm sẽ không thấy chết mà không cứu được. Lại nói chuyện lần này là do Anh Phàm sai khiến mình làm, nếu Anh Phàm dám bỏ mặc mình thì cùng lắm mình liều mạng nói ra những việc xấu xa của Anh Phàm trong mấy năm qua xem ai chết khó coi hơn.
Hứa Lập không nhìn yy, hắn coi đối phương như một con chó điên. Hứa Lập vào trụ sở phân cục và hỏi cảnh sát trực ban để tìm đồng chí phụ trách điều tra vụ việc người dân tỉnh Cát Lâm lên Bắc Kinh kiện. Chẳng qua tên cảnh sát này quả thực đúng như lời yy nói, Hứa Lập nói gì cũng vô ích đành đi ra khỏi phân cục.
Lên xe Hứa Lập lấy điện thoại gọi cho Hạng Long. Hạng Long nghe Hứa Lập nói liền biết ngay huynh đệ mình đang gặp vấn đề gì.
- Sao vậy Túc tử, có chuyện gì cần tôi giúp không?
Bây giờ Hạng Long đã không là xã hội đen, y bây giờ đã là một cảnh sát hình sự ở Sở công an Bắc Kinh, hơn nữa chức vụ còn không thấp.
Năm đó Hứa Lập nghe nói Hạng Long ngành công an cũng có chút giật mình nhưng rất nhanh lại thấy bình thường. Dù sao bố Hạng Long sớm muộn cũng lui, lúc ấy thế lực Hạng Long lớn hơn nữa cũng không phải đối thủ của cơ quan nhà nước, chỉ cần người cầm quyền nói một câu là tất cả mối làm ăn của Hạng Long sẽ bị điều tra, niêm phong. Mà làm lão đại xã hội đen có lẽ mục tiêu cả đời của đám côn đồ nhưng Hạng Long tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, y dù muốn làm xã hội đen cũng phải có danh tiếng lớn mới được.
Hơn nữa xã hội đen tuy kiếm ăn được nhưng nói ra ngoài lại không dễ nghe. Mặc dù các điểm kinh doanh bây giờ của Hạng Long cũng có quy mô nhất định nhưng vừa nghe nói y là giám đốc công ty giải trí hoặc chủ trung tâm xông hơi thì người ta không cần hỏi rõ cũng biết y làm lưu manh. Ngay mặt có lẽ khen vài câu nhưng sau lưng sẽ không ít người mắng hắn.
Hạng Long và Tề Lộ Oánh quen nhau ba năm nhưng hắn vẫn chưa dám tới nhà bố mẹ vợ, nguyên nhân cũng là do công việc của hắn không tiện nói ra. Nhưng vào làm công an lại khác, có ông bố chiếu cố thì con đường làm quan sẽ rất sáng, nếu không y đâu thể chỉ sau hai năm ngắn ngủi đã lên tới cấp phó huyện. Càng quan trọng hơn là đợt tết vừa rồi Hạng Long cuối cùng đã cùng Tề Lộ Oánh về quê cô, gặp bố mẹ vợ tương lai.
Nhưng bây giờ còn chưa tới tình trạng đó, mình càng không tiện làm như vậy. Chuyện nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đối với danh tiếng của mình. đám người Anh Phàm đã thích chơi thì mình chiều, với quan hệ của mình chẳng lẽ còn sợ bọn họ ư?
- Không cần, mấy tên trẻ ranh này đâu cần phiền phức như vậy, chờ tôi từ từ xử lý bọn chúng.
Hồ Gia Thần gần như là chạy vào trong phân cục nhưng y không đi tìm cảnh sát phá án mà chạy vào toilet gọi điện cho Anh Phàm.
- Chủ nhiệm, không xong, tên Hứa Lập này không biết nổi điên gì mà dọa tôi trong 15 phút nếu không giải quyết xong vụ việc này sẽ đuổi tôi về Cát Lâm.
- Anh lo gì hả?
Anh Phàm đầu kia rất bình tĩnh nói:
- Hắn nói đuổi là đuổi được sao? Không qua hội nghị đảng ủy văn phòng Bắc Kinh nghiên cứu thì hắn muốn điều chuyển người là được sao? Lại nói ở trên hội nghị đảng ủy, đề xuất của hắn sẽ được thông qua sao? Anh không nghĩ kỹ xem, mà tôi đã nói với anh rồi người sau lưng chúng ta là bí thư Mã, anh còn sợ gì nữa chứ? Dù Hứa Lập cố chấp muốn làm thì bí thư Mã có đồng ý không?
Hồ Gia Thần nghe Anh Phàm nói mới yên tâm.
- Nhưng hắn hẹn tôi trong 15 phút phải hoàn thành nhiệm vụ thì sao giờ? Chẳng lẽ còn nói với hắn là không làm được ư?
- Anh quen với lão Trương ở phân cục lắm phải không? Lát anh tìm y bảo y an bài một chút đừng có làm quá mức. Tôi nghĩ nếu anh nói không làm được thì Hứa Lập sẽ vào tự nói chuyện với lãnh đạo phân cục, anh cứ bảo bọn họ đừng nể mặt Hứa Lập, lần này phải cho hắn một bài học để hắn biết đây là Bắc Kinh chứ không phải Cát Lâm. Dù hắn có Văn Thiên làm chỗ dựa thì ở đây cũng vô dụng.
- Vậy, vậy có được không? Nếu như tên Hứa Lập vào phân cục làm việc không thành rồi tức tối về tính sổ tôi thì sao? Nếu hắn tức quá cứ muốn xử lý tôi thì tới lúc đó …
- Không phải còn có tôi sao? Tôi biết anh đang làm việc giúp tôi, tôi còn có thể quên anh ư? Anh cứ yên tâm, cứ làm theo lời tôi, chờ khi đẩy tên Hứa Lập đi thì anh sẽ là phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh.
Có lời cam đoan của Anh Phàm, yy cũng yên tâm. Y ra khỏi phòng vệ sinh rồi đi lên văn phòng lão Trương ở tầng ba, y nói chuyện với đối phương một lát mới cáo từ xuống lầu.
Hứa Lập ngồi xe nhìn đồng hồ, đã là 10h13, hắn mở cửa xuống xe rồi nhìn chằm chằm vào cửa trụ sở phân cục chờ yy đi ra.
Đợi một lát không thấy yy đi ra, ngay lúc Hứa Lập định vào trụ sở phân cục thì thấy yy vội vàng chạy ra. Y đứng trước mặt Hứa Lập thở hổn hển vài hơi mới nói được.
- Chủ, chủ nhiệm Hứa, thật sự, thật sự không làm được. Người tôi quen hôm nay nghỉ phép, cảnh sát trực ban hôm nay lại mới tới phân cục vài ngày nên tôi không thể nói chuyện được.
- Được rồi, không cần phải nói.
Hứa Lập hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Gia Thần. Đối phương không ngừng thở hổn hển nhưng trán không có chút mồ hôi gì, đối phương đang diễn trò ình xem mà. Mình vừa nãy đã nói rồi không thực hiện thì sau ở văn phòng Bắc Kinh còn ai nghe lệnh mình chứ?
- Anh lập tức về phòng làm việc viết bản báo cáo cho tôi rồi về Cát Lâm. Nếu anh không viết thì tự gánh hậu quả.
- Chủ …
- Cút.
Hứa Lập nói xong xoay người đi căn bản không để ý tới yy.
Yy cũng đã hơn 40, y tham gia công tác được hơn 20 năm nhưng mấy khi bị mắng trực diện như vậy. Y rất tức giận chỉ vào sau lưng Hứa Lập chửi bậy. Thằng họ Hứa kia, lúc tao tham gia công tác mày còn trong bụng mẹ, mày hôm nay dám đối với tao như vậy, được, tao xem mày hay tao phải cút.
Yy tức tối rời đi. Nếu Hứa Lập đã nói như vậy thì mình đã không thể giải hòa với hắn. Nhưng mình dù sao cũng là một trưởng phòng, mình muốn đấu với Hứa Lập đúng là kém một chút. Chuyện đến bây giờ mình chỉ còn hy vọng vào Anh Phàm, hy vọng Anh Phàm sẽ không thấy chết mà không cứu được. Lại nói chuyện lần này là do Anh Phàm sai khiến mình làm, nếu Anh Phàm dám bỏ mặc mình thì cùng lắm mình liều mạng nói ra những việc xấu xa của Anh Phàm trong mấy năm qua xem ai chết khó coi hơn.
Hứa Lập không nhìn yy, hắn coi đối phương như một con chó điên. Hứa Lập vào trụ sở phân cục và hỏi cảnh sát trực ban để tìm đồng chí phụ trách điều tra vụ việc người dân tỉnh Cát Lâm lên Bắc Kinh kiện. Chẳng qua tên cảnh sát này quả thực đúng như lời yy nói, Hứa Lập nói gì cũng vô ích đành đi ra khỏi phân cục.
Lên xe Hứa Lập lấy điện thoại gọi cho Hạng Long. Hạng Long nghe Hứa Lập nói liền biết ngay huynh đệ mình đang gặp vấn đề gì.
- Sao vậy Túc tử, có chuyện gì cần tôi giúp không?
Bây giờ Hạng Long đã không là xã hội đen, y bây giờ đã là một cảnh sát hình sự ở Sở công an Bắc Kinh, hơn nữa chức vụ còn không thấp.
Năm đó Hứa Lập nghe nói Hạng Long ngành công an cũng có chút giật mình nhưng rất nhanh lại thấy bình thường. Dù sao bố Hạng Long sớm muộn cũng lui, lúc ấy thế lực Hạng Long lớn hơn nữa cũng không phải đối thủ của cơ quan nhà nước, chỉ cần người cầm quyền nói một câu là tất cả mối làm ăn của Hạng Long sẽ bị điều tra, niêm phong. Mà làm lão đại xã hội đen có lẽ mục tiêu cả đời của đám côn đồ nhưng Hạng Long tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, y dù muốn làm xã hội đen cũng phải có danh tiếng lớn mới được.
Hơn nữa xã hội đen tuy kiếm ăn được nhưng nói ra ngoài lại không dễ nghe. Mặc dù các điểm kinh doanh bây giờ của Hạng Long cũng có quy mô nhất định nhưng vừa nghe nói y là giám đốc công ty giải trí hoặc chủ trung tâm xông hơi thì người ta không cần hỏi rõ cũng biết y làm lưu manh. Ngay mặt có lẽ khen vài câu nhưng sau lưng sẽ không ít người mắng hắn.
Hạng Long và Tề Lộ Oánh quen nhau ba năm nhưng hắn vẫn chưa dám tới nhà bố mẹ vợ, nguyên nhân cũng là do công việc của hắn không tiện nói ra. Nhưng vào làm công an lại khác, có ông bố chiếu cố thì con đường làm quan sẽ rất sáng, nếu không y đâu thể chỉ sau hai năm ngắn ngủi đã lên tới cấp phó huyện. Càng quan trọng hơn là đợt tết vừa rồi Hạng Long cuối cùng đã cùng Tề Lộ Oánh về quê cô, gặp bố mẹ vợ tương lai.
Bình luận facebook