Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Hứa Lập mới đến xã Nhị Đạo nên có nhiều tình hình không biết. Hắn nghe vậy nhìn về phía Tiết Đại Sơn, Tiết Đại Sơn lên tiếng.
- Thôn Hạ Sơn không có nhà xưởng gì, nhưng ở gần đó là thôn Thượng Sơn có một nhà máy đá. Chẳng qua tôi nghe nói công nhân ở đó hầu hết là người địa phương, không có mấy người từ ngoài đến.
Triệu Quốc Khánh nghe vậy nói.
- Bây giờ không thể tìm được nơi chôn xác, về phần các xã khác xem có người mất tích hay không cũng mất một thời gian. Theo tôi thấy chúng ta hay là đến nhà máy đá thôn Thượng Sơn xem một chút.
Hứa Lập cũng đồng ý nói:
- Có lẽ nơi đó sẽ phát hiện được một vài đầu mối. Chúng ta đi thôi.
Mấy người ngồi hai xe cảnh sát chạy tới thôn Thượng Sơn. Ở trên xe Hứa Lập gọi điện cho bí thư thôn Thượng Sơn Tiết lão nhị, đồng thời đây cũng là người nhận thầu nhà máy đá, bảo hắn chờ ở nhà. Dù sao Tiết lão nhị là bí thư thôn Thượng Sơn, nhà máy đá cũng là của hắn, nếu như có hắn đi cùng điều tra sẽ thuận tiện hơn.
Mấy người ngồi ở trên xe, Triệu Quốc Khánh cười nói:
- Lão Tiết, bí thư thôn Thượng Sơn cũng họ Tiết, y không phải có họ hàng gì với anh đó chứ?
Tiết Đại Sơn cười hắc hắc:
- Tiết lão nhị tên thật là Tiết Quý, trên hắn có một anh trai chẳng qua chết từ bé, hắn lại ngại tên Tiết Quý nghe hơi quê nên bảo người gọi mình là Tiết lão nhị, sau đó tên của y thành ra như vậy. Nếu nói ra thì chúng tôi đúng là có chút quan hệ họ hàng, hắn phải gọi tôi là chú. Chẳng qua quan hệ này cũng quá xa, bắn mấy đại bác không tới.
Mọi người tuy lo lắng vụ án nhưng không thể lúc nào cũng tỏ ra căng thẳng được. Mà trên xe này ngoài Hứa Lập ra thì ai cũng là cảnh sát, mọi người làm cảnh sát nửa đời, đây cũng không phải lần đầu điều tra vụ án mạng. Hứa Lập cũng đã từng đi chiến đấu cho nên mọi người trên đường nói chuyện khá vui vẻ.
Xe vừa tới đầu thôn Thượng Sơn đã thấy được Tiết lão nhị đứng ở vden đường, Hứa Lập bảo lái xe dừng lại.
Mấy người xuống xe, Tiết lão nhị đầu đầy mồ hôi chạy tới.
- Trợ lý Hứa, anh cũng đến.
Nói xong y lấy thuốc ra mời mọi người, Hứa Lập cũng nhân cơ hội giới thiệu Tiết lão nhị với các đồng chí của đội cảnh sát hình sự.
- Lão Tiết, đội trưởng Triệu muốn đến xưởng đá xem có đầu mối gì không, tôi muốn anh dẫn người đến đó.
- Ôi, trợ lý Hứa, cái này không tiện lắm. Sáng hôm nay người trên núi gọi điện cho tôi nói hôm qua mưa to làm đường lên núi bị trôi, mấy cây cầu gỗ cũng bị cuốn trôi, bây giờ không thể nào lên được. Ngay cả mấy chiếc xe vào chở đá cho tôi cũng phải ở lại trên núi, căn bản không xuống được. Tôi vẫn đang lo vì việc này, bọn họ không xuống được mà đồ ăn trên đó chỉ đủ dùng được có ba ngày, tôi đang chuẩn bị tìm người sửa đường.
- Vậy sao anh không nói sớm?
Hứa Lập có chút tức giận nói. Vừa rồi nếu Tiết lão nhị nói rõ trong điện thoại, mọi người cũng không cần phí công đến đây như thế này.
- Tôi, tôi không phải gấp quá nên quên sao? Trên núi còn có mấy chục người, ai cũng gọi tới giục tôi sửa đường, mang đồ ăn cho bọn họ. Tôi từ sáng tới giờ đã kịp uống miếng nước nào đâu.
Tiết lão nhị có chút buồn bực nói.
- Được rồi lão Tiết, nhà máy trên núi có xa lắm không? Mọi người có thể đi bộ lên đó không?
Triệu Quốc Khánh hỏi.
- Mỏ đá trên núi cách chỗ chúng ta phải vài chục cây, hơn nữa chủ yếu là đường núi nếu đi bộ phải mất tầm một ngày. Bây giờ trên núi đang có nước chảy xuống làm hỏng đường mòn, đặc biệt mất mấy cây cầu nên chúng ta căn bản không thể tới đó được.
- Vậy anh mất bao lâu mới sửa được đường? Người trên núi có thể gặp nguy hiểm không?
Hứa Lập ở bên hỏi.
- Sửa đường phải mất mười ngày nửa tháng, tôi đang chuẩn bị tìm người mang đồ lên núi để không ai chết đói.
Tiết lão nhị mặt mày nhăn nhó nói.
- Lúc nào mang đồ lên? Chúng tôi lúc đó sẽ theo bọn họ lên núi.
Triệu Quốc Khánh hạ quyết tâm nói.
- Đội trưởng Triệu, các vị căn bản không cần mạo hiểm như vậy. Tình hình ở trên mỏ tôi cũng biết, bây giờ tổng cộng có 31 người trong đó có 8 người ở thôn tôi, số còn lại có 11 ở thôn khác trong xã, 8 ở xã khác trong huyện, chỉ có bốn người từ ngoài đến. Chờ đường sửa xong mọi người lên đó cũng không muộn.
- Lão Tiết, vụ án này do trưởng phòng chúng tôi đích thân chỉ đạo, hạn trong nửa tháng tôi phải phá được án nhưng bây giờ lại không có chút đầu mối nào nên tôi phải toàn lực phá án. Mặc dù biết anh nói là thật nhưng tôi cũng phải xem tận mắt mới được. Đây là công việc, chúng tôi phải làm tròn nghĩa vụ của mình. Nếu không như vậy đi, anh tìm một người thuộc đường dẫn chúng tôi lên đó. Tiểu Hứa, cậu ở lại xã phụ trách điều tra tình hình ở trong xã, để Tiết Đại Sơn đi cùng tôi là được rồi.
Ở lại trong xã có thể có việc gì chứ? Hứa Lập biết đây là Triệu Quốc Khánh nghĩ cho mình, sợ mình đi theo sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hắn đâu cần như vậy.
- Tôi cũng đi. Bí thư Phó đã chỉ đạo tôi quan tâm toàn bộ vụ án, toàn lực phối hợp công an huyện phá án, tôi đương nhiên cũng phải đi.
Triệu Quốc Khánh nhìn ánh mắt kiên định của Hứa Lập, y biết Hứa Lập cũng là người giống mình, một khi đã quyết định thì người khác rất khó thay đổi. Y cũng thấy được sức khỏe của Hứa Lập, sợ rằng còn mạnh hơn mình nên chắc không có nguy hiểm gì. Y không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói:
- Được rồi, mai chúng ta lên đường. Bí thư Tiết, còn phải phiền anh tìm người dẫn đường cho chúng tôi.
- Nếu các vị nhất định muốn lên thì đành vậy. Tôi sẽ tìm vài người nữa, mai mọi người cùng lên núi.
Vì tiết kiệm thời gian, Triệu Quốc Khánh cùng Hứa Lập không về xã mà ở lại thôn Thượng Sơn, mọi người vào nhà Tiết lão nhị ở. Hứa Lập báo cáo qua tình hình với Phó Đắc Bưu, đương nhiên không nói qua nguy hiểm có thể gặp phải cho đối phương biết. Hắn chỉ nói sáng sớm mai sẽ cùng các đồng chí công an huyện lên núi. Phó Đắc Bưu nếu biết việc này có nguy hiểm sợ rằng sẽ tự mình tới ép Hứa Lập về. Hứa Lập xảy ra chuyện gì thì y ăn nói sao với Phạm Kiệt?
Nghe xong Hứa Lập báo cáo, Phó Đắc Bưu chỉ là nói cho Hứa Lập cẩn thận, dù sao Hứa Lập mới đến xã Nhị Đạo, có nhiều điều cần chú ý.
Điều làm Hứa Lập phiền lòng nhất cũng không phải việc lên núi ngày mai mà là hai người phụ nữ Kế Xuân Mai và Phạm Ngọc Hoa. Sau buổi họp ban sáng, Phạm Ngọc Hoa đã gọi điện cho hắn nói ra nỗi khổ trong lòng. Cũng may Hứa Lập lấy lý do có vụ án nếu không sẽ bị làm phiền nữa.
Phạm Ngọc Hoa không biết tình hình cụ thể cho nên chỉ nói với Hứa Lập chú ý thời tiết, phải mặc nhiều quần áo để tránh rét….
- Thôn Hạ Sơn không có nhà xưởng gì, nhưng ở gần đó là thôn Thượng Sơn có một nhà máy đá. Chẳng qua tôi nghe nói công nhân ở đó hầu hết là người địa phương, không có mấy người từ ngoài đến.
Triệu Quốc Khánh nghe vậy nói.
- Bây giờ không thể tìm được nơi chôn xác, về phần các xã khác xem có người mất tích hay không cũng mất một thời gian. Theo tôi thấy chúng ta hay là đến nhà máy đá thôn Thượng Sơn xem một chút.
Hứa Lập cũng đồng ý nói:
- Có lẽ nơi đó sẽ phát hiện được một vài đầu mối. Chúng ta đi thôi.
Mấy người ngồi hai xe cảnh sát chạy tới thôn Thượng Sơn. Ở trên xe Hứa Lập gọi điện cho bí thư thôn Thượng Sơn Tiết lão nhị, đồng thời đây cũng là người nhận thầu nhà máy đá, bảo hắn chờ ở nhà. Dù sao Tiết lão nhị là bí thư thôn Thượng Sơn, nhà máy đá cũng là của hắn, nếu như có hắn đi cùng điều tra sẽ thuận tiện hơn.
Mấy người ngồi ở trên xe, Triệu Quốc Khánh cười nói:
- Lão Tiết, bí thư thôn Thượng Sơn cũng họ Tiết, y không phải có họ hàng gì với anh đó chứ?
Tiết Đại Sơn cười hắc hắc:
- Tiết lão nhị tên thật là Tiết Quý, trên hắn có một anh trai chẳng qua chết từ bé, hắn lại ngại tên Tiết Quý nghe hơi quê nên bảo người gọi mình là Tiết lão nhị, sau đó tên của y thành ra như vậy. Nếu nói ra thì chúng tôi đúng là có chút quan hệ họ hàng, hắn phải gọi tôi là chú. Chẳng qua quan hệ này cũng quá xa, bắn mấy đại bác không tới.
Mọi người tuy lo lắng vụ án nhưng không thể lúc nào cũng tỏ ra căng thẳng được. Mà trên xe này ngoài Hứa Lập ra thì ai cũng là cảnh sát, mọi người làm cảnh sát nửa đời, đây cũng không phải lần đầu điều tra vụ án mạng. Hứa Lập cũng đã từng đi chiến đấu cho nên mọi người trên đường nói chuyện khá vui vẻ.
Xe vừa tới đầu thôn Thượng Sơn đã thấy được Tiết lão nhị đứng ở vden đường, Hứa Lập bảo lái xe dừng lại.
Mấy người xuống xe, Tiết lão nhị đầu đầy mồ hôi chạy tới.
- Trợ lý Hứa, anh cũng đến.
Nói xong y lấy thuốc ra mời mọi người, Hứa Lập cũng nhân cơ hội giới thiệu Tiết lão nhị với các đồng chí của đội cảnh sát hình sự.
- Lão Tiết, đội trưởng Triệu muốn đến xưởng đá xem có đầu mối gì không, tôi muốn anh dẫn người đến đó.
- Ôi, trợ lý Hứa, cái này không tiện lắm. Sáng hôm nay người trên núi gọi điện cho tôi nói hôm qua mưa to làm đường lên núi bị trôi, mấy cây cầu gỗ cũng bị cuốn trôi, bây giờ không thể nào lên được. Ngay cả mấy chiếc xe vào chở đá cho tôi cũng phải ở lại trên núi, căn bản không xuống được. Tôi vẫn đang lo vì việc này, bọn họ không xuống được mà đồ ăn trên đó chỉ đủ dùng được có ba ngày, tôi đang chuẩn bị tìm người sửa đường.
- Vậy sao anh không nói sớm?
Hứa Lập có chút tức giận nói. Vừa rồi nếu Tiết lão nhị nói rõ trong điện thoại, mọi người cũng không cần phí công đến đây như thế này.
- Tôi, tôi không phải gấp quá nên quên sao? Trên núi còn có mấy chục người, ai cũng gọi tới giục tôi sửa đường, mang đồ ăn cho bọn họ. Tôi từ sáng tới giờ đã kịp uống miếng nước nào đâu.
Tiết lão nhị có chút buồn bực nói.
- Được rồi lão Tiết, nhà máy trên núi có xa lắm không? Mọi người có thể đi bộ lên đó không?
Triệu Quốc Khánh hỏi.
- Mỏ đá trên núi cách chỗ chúng ta phải vài chục cây, hơn nữa chủ yếu là đường núi nếu đi bộ phải mất tầm một ngày. Bây giờ trên núi đang có nước chảy xuống làm hỏng đường mòn, đặc biệt mất mấy cây cầu nên chúng ta căn bản không thể tới đó được.
- Vậy anh mất bao lâu mới sửa được đường? Người trên núi có thể gặp nguy hiểm không?
Hứa Lập ở bên hỏi.
- Sửa đường phải mất mười ngày nửa tháng, tôi đang chuẩn bị tìm người mang đồ lên núi để không ai chết đói.
Tiết lão nhị mặt mày nhăn nhó nói.
- Lúc nào mang đồ lên? Chúng tôi lúc đó sẽ theo bọn họ lên núi.
Triệu Quốc Khánh hạ quyết tâm nói.
- Đội trưởng Triệu, các vị căn bản không cần mạo hiểm như vậy. Tình hình ở trên mỏ tôi cũng biết, bây giờ tổng cộng có 31 người trong đó có 8 người ở thôn tôi, số còn lại có 11 ở thôn khác trong xã, 8 ở xã khác trong huyện, chỉ có bốn người từ ngoài đến. Chờ đường sửa xong mọi người lên đó cũng không muộn.
- Lão Tiết, vụ án này do trưởng phòng chúng tôi đích thân chỉ đạo, hạn trong nửa tháng tôi phải phá được án nhưng bây giờ lại không có chút đầu mối nào nên tôi phải toàn lực phá án. Mặc dù biết anh nói là thật nhưng tôi cũng phải xem tận mắt mới được. Đây là công việc, chúng tôi phải làm tròn nghĩa vụ của mình. Nếu không như vậy đi, anh tìm một người thuộc đường dẫn chúng tôi lên đó. Tiểu Hứa, cậu ở lại xã phụ trách điều tra tình hình ở trong xã, để Tiết Đại Sơn đi cùng tôi là được rồi.
Ở lại trong xã có thể có việc gì chứ? Hứa Lập biết đây là Triệu Quốc Khánh nghĩ cho mình, sợ mình đi theo sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hắn đâu cần như vậy.
- Tôi cũng đi. Bí thư Phó đã chỉ đạo tôi quan tâm toàn bộ vụ án, toàn lực phối hợp công an huyện phá án, tôi đương nhiên cũng phải đi.
Triệu Quốc Khánh nhìn ánh mắt kiên định của Hứa Lập, y biết Hứa Lập cũng là người giống mình, một khi đã quyết định thì người khác rất khó thay đổi. Y cũng thấy được sức khỏe của Hứa Lập, sợ rằng còn mạnh hơn mình nên chắc không có nguy hiểm gì. Y không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói:
- Được rồi, mai chúng ta lên đường. Bí thư Tiết, còn phải phiền anh tìm người dẫn đường cho chúng tôi.
- Nếu các vị nhất định muốn lên thì đành vậy. Tôi sẽ tìm vài người nữa, mai mọi người cùng lên núi.
Vì tiết kiệm thời gian, Triệu Quốc Khánh cùng Hứa Lập không về xã mà ở lại thôn Thượng Sơn, mọi người vào nhà Tiết lão nhị ở. Hứa Lập báo cáo qua tình hình với Phó Đắc Bưu, đương nhiên không nói qua nguy hiểm có thể gặp phải cho đối phương biết. Hắn chỉ nói sáng sớm mai sẽ cùng các đồng chí công an huyện lên núi. Phó Đắc Bưu nếu biết việc này có nguy hiểm sợ rằng sẽ tự mình tới ép Hứa Lập về. Hứa Lập xảy ra chuyện gì thì y ăn nói sao với Phạm Kiệt?
Nghe xong Hứa Lập báo cáo, Phó Đắc Bưu chỉ là nói cho Hứa Lập cẩn thận, dù sao Hứa Lập mới đến xã Nhị Đạo, có nhiều điều cần chú ý.
Điều làm Hứa Lập phiền lòng nhất cũng không phải việc lên núi ngày mai mà là hai người phụ nữ Kế Xuân Mai và Phạm Ngọc Hoa. Sau buổi họp ban sáng, Phạm Ngọc Hoa đã gọi điện cho hắn nói ra nỗi khổ trong lòng. Cũng may Hứa Lập lấy lý do có vụ án nếu không sẽ bị làm phiền nữa.
Phạm Ngọc Hoa không biết tình hình cụ thể cho nên chỉ nói với Hứa Lập chú ý thời tiết, phải mặc nhiều quần áo để tránh rét….
Bình luận facebook