Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Bảy năm nhập ngũ, Hứa Lập súng bài nhất chính là tiến công, tiêu diệt tất cả nguy hiểm của mình trong bọc khi nó chưa lộ ra, như vậy mới phù hợp tính cách của hắn. Nếu không hắn cũng không lẻ loi một mình xông vào rừng rậm đuổi giết 13 kẻ thù. Kết quả bị động phòng thủ chỉ là sơ hở khắp nơi, cho kẻ thù cơ hội. mà muốn giải quyết tất cả chỉ có một thứ quan trọng nhất là thực lực. Nếu như mười năm sau mình không chỉ có là một cục trưởng Cục công an mà là bí thư thị ủy, chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy thậm chí lãnh đạo trung ương, như vậy tình huống sẽ thành ra như thế nào? Hoặc mình là một tỷ phú, tùy tiện thuê mấy trăm vệ sĩ chẳng lẽ còn có người có dũng khí rõ ràng đối phó mình, chẳng lẽ sẽ có người ám sát mình và vợ con mình trên đường sao? Hơn nữa nếu muốn chính thức tiêu diệt hoàn toàn đám xã hội đen của thành phố Hoa Liên, hoàn toàn diệt trừ cặn bã sợ rằng con đường làm quan mới là cách hiệu quả nhất và ngắn nhất.
Nghĩ thông điểm này, trong lòng Hứa Lập đã hạ quyết tâm nhất định phải đi vào quan trường nhưng lại phải thông qua đủ thủ đoạn để không ngừng thăng quan, đến khi có năng lực điều tra rõ tất cả ở thành phố Hòa Liên, đem đám người Liên Lập Điền, Vương Hạo bắt hết mới được. Có quyết định ấy khiến cả người Hứa Lập như thanh đao ra khỏi vỏ, tản mát ra khí thế rất đáng sợ.
Hạng Long vẫn lén chú ý Hứa Lập, y thoáng cái bị khí thế này làm kinh ngạc. Hạng Long không thể hiểu hôm nay Hứa Lập sao lại vậy. Từ sáng sớm Hứa Lập đã có chút không bình thường, chào cờ vừa nãy cùng khí thế này càng làm Hạng Long không nhận ra vị huynh đệ cùng phòng ngủ hai năm qua.
Hứa Lập yên tâm ném bao quần áo trên lưng nên mọi suy nghĩ cũng thoáng hơn nhiều. Hắn nhạy cảm ý thức được có người đang chăm chú nhìn mình. Hứa Lập nhìn quanh bốn phía vừa lúc chứng kiến ánh mắt quân tâm của Hạng Long. Đối với huynh đệ của mình, Hứa Lập mặc dù không muốn lừa bọn họ nhưng mình đâu thể nào nói gì với bọn họ.
- Sao vậy Tiểu tượng, nhìn tôi chằm chằm thế làm gì? Mặt tôi đâu nở hoa?
Hứa Lập mặc dù trong lòng biết động tác nào đó của mình làm Hạng Long bị kinh động, nhưng hắn đâu thể nói cho bọn họ mình đã sống lại. Hắn chỉ có thể ra vẻ không biết nói sang việc khác. Đồng thời Hứa Lập cũng hy vọng động tác vừa nãy của mình sẽ không làm người khác chú ý tới, nếu không sẽ càng phiền phức. Chẳng qua trong lòng hắn cũng thấy ấm áp vì sự quan tâm của huynh đệ. Hắn thầm hạ quyết tâm nhất định phải dựa vào ưu thế của mình mà trải đường cho các huynh đệ.
Hạng Long mặc dù có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Hứa Lập nhưng trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu. Mọi người chỉ có một đêm nằm ngủ, còn ngủ cùng một phòng, Hứa Lập tại sao có nhiều biến hoá đến thế?
Không đợi Hạng Long mở miệng, Béo ở bên đã gào lên.
- Con mẹ nó chứ, hối hận quá. Sao không sớm một chút đi xem chào cờ, tôi bây giờ cảm thấy người mình như được gột rửa nhất là tâm hồn. Tôi bây giờ có thể cảm giác được bất luận là tâm hồn hay thể xác của mình đều rất thuần khiết, cả người thuần túy hơn rất nhiều.
Vu Lượng và Béo hay đấu khẩu lần này cũng không chịu bỏ qua.
- Được rồi, tên Béo này mà thuần khiết ư? Một tuổi đã đọc tiểu thuyết tình cảm, hai tuổi vén váy con gái, ba tuổi nhìn lén em nhà bên tắm, bốn tuổi ép em nhà bên nhìn mình tắm … trời ơi, ông mà thuần khiết, trong sáng ư? Ông lớn như vậy đã từng làm việc gì tốt chưa? Tim ông mà để xuống Thái Bình Dương, nước biển cũng bị nhiễm đen.
- Cút, ông đến bây giờ vẫn là xử nam…
- Đàn ông từng bị lý …. Ha ha ha…
Béo vừa định lao lên lại bị tiếng cười của người khác cắt ngang, ngay cả Hứa Lập cũng cười thành tiếng.
- Các người, các người đang ức hiếp người thành thật.
Béo không dám chọc giận đám đông nên đành lẩm bẩm nói.
- Béo, chào cờ xong rồi, ông nên thực hiện lời hứa đi. Chúng tướng nghe lệnh, chạy đến quán ăn sáng.
Vu Lượng căn bản không để ý tới lời nói này nói kia của tên Béo, giải quyết vấn đề bụng đói càng quan trọng hơn.
- Không phải là một bữa sáng sao? Có gì đặc biệt chứ. Tùy các ông chọn quán ăn ở cổng trường. Cháo, bánh bao, thích ăn gì thì ăn.
Nửa tiếng sau mọi người một lần nữa về đến cổng trường. Dù sao quán ăn ở gần trường cũng rẻ hơn, Béo mặc dù có tiền nhưng không thể lãng phí mà. Lại nói bây giờ tiết kiệm cho hắn, lần sau hắn còn mời. Một lần tốn quá hắn sợ thì sao?
Mấy tên thanh niên dậy từ sớm, bây giờ đã hơn tám giờ nên bụng sớm đã đói. Tìm một quán ăn ven đường mấy người ngồi xuống. Vu Lượng lớn tiếng nói:
- Ông chủ cho sáu bát cháo, 12 cái bánh bao.
- Được, có ngay.
Chủ quán thò đầu ra trả lời. Chỉ lát sau chủ quán bưng hai bát cháo ra nói.
- Ôi, mấy người các cậu sao hôm nay dậy sớm vậy. Béo, cậu bình thường nếu vào ngày nghỉ là ăn sáng ăn trưa cùng giải quyết, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây à?
Chủ quán vừa dứt câu khiến những người khác đang ăn sáng cùng cười vang.
Béo cười khổ một tiếng.
- Vương thúc, tuy chúng ta là đồng hương, quen là quen nhưng chú nếu nói cháu như vậy, cháu sẽ kiện chú tội phỉ báng. Nếu lời hôm nay truyền ra ngoài, cháu muốn giải quyết chung thân đại sự ở trường đại học Bắc Kinh sợ là càng lúc càng ít hy vọng. Đúng, nghe nói con gái của chú năm nay cũng thi vào trường? Có đẹp không? Hay là chú trực tiếp giới thiệu cô ấy cho thằng cháu này?
Vừa nói mặt vốn nhăn nhó của Béo đã biến thành sáng rực.
Mặt khổ lại chuyển sang chủ quán. Tên Béo mau mồm mau miệng, điều kiện gia đình cũng tốt nên thường xuyên chạy ra quán bên ngoài cải thiện đồ ăn. Mà chủ quán này là người Liêu Ninh, đồ ăn làm ra hợp khẩu vị của Béo, cho nên Béo gần như xác định nơi này làm điểm ăn vặt chính thức. Sau hai năm tên Béo mất không dưới mười ngàn ở đây, cũng rất quen thuộc với chủ quán.
Lúc này từ phía sau lại có một người đang bưng mâm đi ra. Vừa đi tới cửa nghe Béo nói như vậy, cô bé thoáng đứng lại liếc nhìn Béo, mặt đỏ bừng lên.
Ánh mắt đám người bị hấp dẫn, một cô gái khoảng 17, 18 tuổi trắng nõn, đôi mắt to không ngừng đảo đảo, trên mặt còn có mấy vết mụn nghịch ngợm. Trên người cô gái mặc một chiếc áo trắng cao cổ, dưới là quần jean, chân đi giày thể thao, sau đầu tết tóc đuôi ngựa làm cô càng thêm vẻ trẻ trung, đầy sức sống.
Béo như bị sét đánh, hắn vốn chỉ là nói đùa ai biết mình vừa nói đã có một cô gái xinh đẹp như vậy đi ra?
Nghĩ thông điểm này, trong lòng Hứa Lập đã hạ quyết tâm nhất định phải đi vào quan trường nhưng lại phải thông qua đủ thủ đoạn để không ngừng thăng quan, đến khi có năng lực điều tra rõ tất cả ở thành phố Hòa Liên, đem đám người Liên Lập Điền, Vương Hạo bắt hết mới được. Có quyết định ấy khiến cả người Hứa Lập như thanh đao ra khỏi vỏ, tản mát ra khí thế rất đáng sợ.
Hạng Long vẫn lén chú ý Hứa Lập, y thoáng cái bị khí thế này làm kinh ngạc. Hạng Long không thể hiểu hôm nay Hứa Lập sao lại vậy. Từ sáng sớm Hứa Lập đã có chút không bình thường, chào cờ vừa nãy cùng khí thế này càng làm Hạng Long không nhận ra vị huynh đệ cùng phòng ngủ hai năm qua.
Hứa Lập yên tâm ném bao quần áo trên lưng nên mọi suy nghĩ cũng thoáng hơn nhiều. Hắn nhạy cảm ý thức được có người đang chăm chú nhìn mình. Hứa Lập nhìn quanh bốn phía vừa lúc chứng kiến ánh mắt quân tâm của Hạng Long. Đối với huynh đệ của mình, Hứa Lập mặc dù không muốn lừa bọn họ nhưng mình đâu thể nào nói gì với bọn họ.
- Sao vậy Tiểu tượng, nhìn tôi chằm chằm thế làm gì? Mặt tôi đâu nở hoa?
Hứa Lập mặc dù trong lòng biết động tác nào đó của mình làm Hạng Long bị kinh động, nhưng hắn đâu thể nói cho bọn họ mình đã sống lại. Hắn chỉ có thể ra vẻ không biết nói sang việc khác. Đồng thời Hứa Lập cũng hy vọng động tác vừa nãy của mình sẽ không làm người khác chú ý tới, nếu không sẽ càng phiền phức. Chẳng qua trong lòng hắn cũng thấy ấm áp vì sự quan tâm của huynh đệ. Hắn thầm hạ quyết tâm nhất định phải dựa vào ưu thế của mình mà trải đường cho các huynh đệ.
Hạng Long mặc dù có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Hứa Lập nhưng trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu. Mọi người chỉ có một đêm nằm ngủ, còn ngủ cùng một phòng, Hứa Lập tại sao có nhiều biến hoá đến thế?
Không đợi Hạng Long mở miệng, Béo ở bên đã gào lên.
- Con mẹ nó chứ, hối hận quá. Sao không sớm một chút đi xem chào cờ, tôi bây giờ cảm thấy người mình như được gột rửa nhất là tâm hồn. Tôi bây giờ có thể cảm giác được bất luận là tâm hồn hay thể xác của mình đều rất thuần khiết, cả người thuần túy hơn rất nhiều.
Vu Lượng và Béo hay đấu khẩu lần này cũng không chịu bỏ qua.
- Được rồi, tên Béo này mà thuần khiết ư? Một tuổi đã đọc tiểu thuyết tình cảm, hai tuổi vén váy con gái, ba tuổi nhìn lén em nhà bên tắm, bốn tuổi ép em nhà bên nhìn mình tắm … trời ơi, ông mà thuần khiết, trong sáng ư? Ông lớn như vậy đã từng làm việc gì tốt chưa? Tim ông mà để xuống Thái Bình Dương, nước biển cũng bị nhiễm đen.
- Cút, ông đến bây giờ vẫn là xử nam…
- Đàn ông từng bị lý …. Ha ha ha…
Béo vừa định lao lên lại bị tiếng cười của người khác cắt ngang, ngay cả Hứa Lập cũng cười thành tiếng.
- Các người, các người đang ức hiếp người thành thật.
Béo không dám chọc giận đám đông nên đành lẩm bẩm nói.
- Béo, chào cờ xong rồi, ông nên thực hiện lời hứa đi. Chúng tướng nghe lệnh, chạy đến quán ăn sáng.
Vu Lượng căn bản không để ý tới lời nói này nói kia của tên Béo, giải quyết vấn đề bụng đói càng quan trọng hơn.
- Không phải là một bữa sáng sao? Có gì đặc biệt chứ. Tùy các ông chọn quán ăn ở cổng trường. Cháo, bánh bao, thích ăn gì thì ăn.
Nửa tiếng sau mọi người một lần nữa về đến cổng trường. Dù sao quán ăn ở gần trường cũng rẻ hơn, Béo mặc dù có tiền nhưng không thể lãng phí mà. Lại nói bây giờ tiết kiệm cho hắn, lần sau hắn còn mời. Một lần tốn quá hắn sợ thì sao?
Mấy tên thanh niên dậy từ sớm, bây giờ đã hơn tám giờ nên bụng sớm đã đói. Tìm một quán ăn ven đường mấy người ngồi xuống. Vu Lượng lớn tiếng nói:
- Ông chủ cho sáu bát cháo, 12 cái bánh bao.
- Được, có ngay.
Chủ quán thò đầu ra trả lời. Chỉ lát sau chủ quán bưng hai bát cháo ra nói.
- Ôi, mấy người các cậu sao hôm nay dậy sớm vậy. Béo, cậu bình thường nếu vào ngày nghỉ là ăn sáng ăn trưa cùng giải quyết, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây à?
Chủ quán vừa dứt câu khiến những người khác đang ăn sáng cùng cười vang.
Béo cười khổ một tiếng.
- Vương thúc, tuy chúng ta là đồng hương, quen là quen nhưng chú nếu nói cháu như vậy, cháu sẽ kiện chú tội phỉ báng. Nếu lời hôm nay truyền ra ngoài, cháu muốn giải quyết chung thân đại sự ở trường đại học Bắc Kinh sợ là càng lúc càng ít hy vọng. Đúng, nghe nói con gái của chú năm nay cũng thi vào trường? Có đẹp không? Hay là chú trực tiếp giới thiệu cô ấy cho thằng cháu này?
Vừa nói mặt vốn nhăn nhó của Béo đã biến thành sáng rực.
Mặt khổ lại chuyển sang chủ quán. Tên Béo mau mồm mau miệng, điều kiện gia đình cũng tốt nên thường xuyên chạy ra quán bên ngoài cải thiện đồ ăn. Mà chủ quán này là người Liêu Ninh, đồ ăn làm ra hợp khẩu vị của Béo, cho nên Béo gần như xác định nơi này làm điểm ăn vặt chính thức. Sau hai năm tên Béo mất không dưới mười ngàn ở đây, cũng rất quen thuộc với chủ quán.
Lúc này từ phía sau lại có một người đang bưng mâm đi ra. Vừa đi tới cửa nghe Béo nói như vậy, cô bé thoáng đứng lại liếc nhìn Béo, mặt đỏ bừng lên.
Ánh mắt đám người bị hấp dẫn, một cô gái khoảng 17, 18 tuổi trắng nõn, đôi mắt to không ngừng đảo đảo, trên mặt còn có mấy vết mụn nghịch ngợm. Trên người cô gái mặc một chiếc áo trắng cao cổ, dưới là quần jean, chân đi giày thể thao, sau đầu tết tóc đuôi ngựa làm cô càng thêm vẻ trẻ trung, đầy sức sống.
Béo như bị sét đánh, hắn vốn chỉ là nói đùa ai biết mình vừa nói đã có một cô gái xinh đẹp như vậy đi ra?
Bình luận facebook