Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Chủ đến 'hot' nhất của sáng hôm sau chính là Tập đoàn Liễu Thị phá sản.
Mà Lạc Ân Ân ngây thơ vẫn không biết là do người chồng yêu quý của mình làm. Cô ngậm muỗng trong miệng khó hiểu hỏi
- Sao mới một đêm đã phá sản rồi?
Phong Duật hơi nhíu mày, lấy muỗng trong miệng cô ra nhún vai nói
- Anh không biết.
Cuối cùng Lạc Ân Ân kết luận, do Tập đoàn này làm ăn bất chính, bị nhà nước niêm phong tài sản rồi tuyên bố phá sản. Anh ngồi bên cạnh cố lắm mới không bật cười, vợ anh thật ngốc!
Đợi cô ăn sáng xong, anh mới nói
- Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi, đợi khỏe hẳn rồi đi học.
- Không cần, ông xã...em muốn đi học mà!
- Không, em đừng trưng ra bộ mặt đáng thương, anh sẽ không đồng ý.
Lạc Ân Ân mím môi tỏ vẻ uất ức, cô rán nặn thêm vài giọt nước mắt, mặt cúi gầm xuống bả vai run rẩy. Nhìn dáng vẻ của cô anh lại một phen đau lòng, ôm cô ngồi lên đùi mình, thở dài nói
- Anh chỉ muốn tốt cho em, đừng khóc nữa. Đam Mỹ H Văn
- Hic...ông xã, cho em đi học nha nha nha...
Cô chu môi tay nắm lấy tay anh không ngừng lắc lư, Phong Duật đau đầu bất đắc dĩ đồng ý
- Được rồi, đừng lắc nữa.
- Yeahhhh! Duật là tốt nhất.
Lạc Ân Ân cười híp cả mắt, hôn tới tấp lên mặt anh. Không đợi anh hồi hồn cô đã chạy lên lầu. Phong Duật dở khóc dở cười nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, lắc đầu cưng chiều nói
- Quỷ nghịch ngợm!
Tại trường
Lạc Ân Ân nhàm chán chống cầm nhìn ra ngoài. Hôm nay mọi người thấy cô đều chỉ trỏ này nọ, nghe qua liền biết họ bàn tàn về việc hôm bữa. Cô cũng chẳng bận tâm lắm nhưng hơi khó chịu vì cứ bị người khác nhìn chằm chằm. Lúc đưa mắt nhìn sang họ đều làm bộ như không biết.
Lạc Ân Ân thở dài, thật là bực bội mà sao hôm nay vẫn chưa thấy Gia Tuệ đi học?
Trong khi đó, tại Tập đoàn Mẫn Thị
Liễu Giai Giai hai mắt đầy sát khí nhìn Gia Tuệ, tức giận nói
- Đây là những gì cô muốn? Cô làm như vậy mới vừa lòng?
Gia Tuệ vẫn bình thản ngồi dũa móng tay, liếc cô ta một cái cũng không có nhàn nhạt lên tiếng
- Việc này không phải tôi làm.
- Cô không làm? Cô coi tôi là trẻ lên ba sao?
- Đã nói tôi không làm, cô thật phiền phức. Nếu không còn gì tôi đi đây.
Gia Tuệ cầm lấy cặp muốn rời đi lại bị Liễu Giai Giai chặn lại
- Cô không nói rõ đừng hòng rời đi.
- Tai cô có vấn đề sao? Đã nói tôi không biết.
Song liền đẩy cô ta ra rời, trước khi đi còn để lại một câu đầy ẩn ý
- Phong Duật.
Liễu Giai Giai mờ mịt, Phong Duật thì liên quan gì? Nói Liễu Giai Giai ngu ngốc cũng không hẳn là sai đi? Cô ta đắc tội với anh, anh cho Tập đoàn Liễu Thị phá sản đã là nhẹ lắm rồi.
Biệt thự Liễu gia
- Nói đi, mày đã đắc tội gì với Tập đoàn Phong Thị hả?
Người lên tiếng là ba của Liễu Giai Giai, ông ta tức giận quát lớn. Sau đó lại nói
- Đúng là gia môn bất hạnh, tại sao tôi lại có một đứa con gái như này hả trời. Mày hả dạ mày chưa...
- Ba, ba...con xin lỗi.
Liễu Giai Giai thật không ngờ, Tập đoàn Liễu Thị phá sản lại liên quan đến Phong Duật, bây giờ cô ta mới hiểu tại sao Gia Tuệ lại nói tên anh trước khi rời đi.
- Xin lỗi thì ít gì? Cứu được Tập đoàn sao?
Ông ngồi xuống sofa, trong lòng đầy tức giận nhưng không biết làm thế nào cho thỏa đáng.
Liễu Giai Giai ngồi dưới đất bỗng đứng bật dậy, ông nhíu mày hỏi
- Mày định làm gì?
- Con đi cầu xin Phong Duật, anh ấy nhất định bỏ qua cho chúng ta.
***
Tập đoàn Phong Thị
Phòng tổng tài, Tô Trinh gõ cửa ba cái rồi mới bước vào. Phong Duật cũng không ngẩng đầu lên đợi Tô Trinh nói.
- Tổng tài, Liễu tiểu thư muốn gặp ngài.
- Không gặp, bảo tôi đang họp nói cô ta về đi.
- Vâng.
Tô Trinh ra ngoài, không khỏi lắc đầu rồi đi đến chỗ Liễu Giai Giai
- Tổng tài đang họp, mời cô về cho.
- Tôi sẽ đợi.
Tô Trinh nhíu mày, cảnh cáo nói
- Liễu tiểu thư còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ.
Liễu Giai Giai không còn cách nào đành phải rời đi. Nếu Phong Duật không được cô ta sẽ đến gặp Lạc Ân Ân, cô ta không tin cô sẽ không mềm lòng.
Quay trở lại trường học, khi Gia Tuệ đến Lạc Ân Ân đã nhàm chán đến móc meo.
Thấy cô đi học Gia Tuệ có chút ngạc nhiên, với tính tình của anh, cô vừa xuất viện liền được đi học? Này là không có khả năng. Nghĩ vậy, Gia Tuệ không khỏi cong môi cười. Để đi học chắc cô bỏ ra không ít sức a.
Lạc Ân Ân đang nằm dài trên bàn, thấy Gia Tuệ liền ngồi bật dậy
- Cậu sao lại đến muộn như vậy, đều đã học xong. Bây giờ là tiết tự học a.
- Xin lỗi Ân Ân, tại mình có chút việc nên đến 'trễ'.
Còn chưa kịp nói đã thấy Liễu Giai Giai bước vào, cô kéo kéo tóc nghĩ 'họ là không học cùng lớp đi, sao cô ta cứ thích xuất ở đây vậy?'
Liễu Giai Giai bước vào liền trở thành trung tâm của sự chú ý, ai mà không biết giờ cô ta trắng tay không còn là thiên kim tiểu thư nữa. Chưa để mọi người kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra, đã thấy cô ta đến trước mặt Lạc Ân Ân quỳ xuống.
Không chỉ mình cô bị dọa mà mọi người cũng bị hành động Liễu Giai Giai làm cho kinh hãi.
- Di, cô là làm gì a?
Lạc Ân Ân giật mình nhìn Liễu Giai Giai, chỉ có Gia Tuệ môi nở nụ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta một chữ cũng không nói, để xem cô ta làm gì tiếp theo.
Mà Lạc Ân Ân ngây thơ vẫn không biết là do người chồng yêu quý của mình làm. Cô ngậm muỗng trong miệng khó hiểu hỏi
- Sao mới một đêm đã phá sản rồi?
Phong Duật hơi nhíu mày, lấy muỗng trong miệng cô ra nhún vai nói
- Anh không biết.
Cuối cùng Lạc Ân Ân kết luận, do Tập đoàn này làm ăn bất chính, bị nhà nước niêm phong tài sản rồi tuyên bố phá sản. Anh ngồi bên cạnh cố lắm mới không bật cười, vợ anh thật ngốc!
Đợi cô ăn sáng xong, anh mới nói
- Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi, đợi khỏe hẳn rồi đi học.
- Không cần, ông xã...em muốn đi học mà!
- Không, em đừng trưng ra bộ mặt đáng thương, anh sẽ không đồng ý.
Lạc Ân Ân mím môi tỏ vẻ uất ức, cô rán nặn thêm vài giọt nước mắt, mặt cúi gầm xuống bả vai run rẩy. Nhìn dáng vẻ của cô anh lại một phen đau lòng, ôm cô ngồi lên đùi mình, thở dài nói
- Anh chỉ muốn tốt cho em, đừng khóc nữa. Đam Mỹ H Văn
- Hic...ông xã, cho em đi học nha nha nha...
Cô chu môi tay nắm lấy tay anh không ngừng lắc lư, Phong Duật đau đầu bất đắc dĩ đồng ý
- Được rồi, đừng lắc nữa.
- Yeahhhh! Duật là tốt nhất.
Lạc Ân Ân cười híp cả mắt, hôn tới tấp lên mặt anh. Không đợi anh hồi hồn cô đã chạy lên lầu. Phong Duật dở khóc dở cười nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, lắc đầu cưng chiều nói
- Quỷ nghịch ngợm!
Tại trường
Lạc Ân Ân nhàm chán chống cầm nhìn ra ngoài. Hôm nay mọi người thấy cô đều chỉ trỏ này nọ, nghe qua liền biết họ bàn tàn về việc hôm bữa. Cô cũng chẳng bận tâm lắm nhưng hơi khó chịu vì cứ bị người khác nhìn chằm chằm. Lúc đưa mắt nhìn sang họ đều làm bộ như không biết.
Lạc Ân Ân thở dài, thật là bực bội mà sao hôm nay vẫn chưa thấy Gia Tuệ đi học?
Trong khi đó, tại Tập đoàn Mẫn Thị
Liễu Giai Giai hai mắt đầy sát khí nhìn Gia Tuệ, tức giận nói
- Đây là những gì cô muốn? Cô làm như vậy mới vừa lòng?
Gia Tuệ vẫn bình thản ngồi dũa móng tay, liếc cô ta một cái cũng không có nhàn nhạt lên tiếng
- Việc này không phải tôi làm.
- Cô không làm? Cô coi tôi là trẻ lên ba sao?
- Đã nói tôi không làm, cô thật phiền phức. Nếu không còn gì tôi đi đây.
Gia Tuệ cầm lấy cặp muốn rời đi lại bị Liễu Giai Giai chặn lại
- Cô không nói rõ đừng hòng rời đi.
- Tai cô có vấn đề sao? Đã nói tôi không biết.
Song liền đẩy cô ta ra rời, trước khi đi còn để lại một câu đầy ẩn ý
- Phong Duật.
Liễu Giai Giai mờ mịt, Phong Duật thì liên quan gì? Nói Liễu Giai Giai ngu ngốc cũng không hẳn là sai đi? Cô ta đắc tội với anh, anh cho Tập đoàn Liễu Thị phá sản đã là nhẹ lắm rồi.
Biệt thự Liễu gia
- Nói đi, mày đã đắc tội gì với Tập đoàn Phong Thị hả?
Người lên tiếng là ba của Liễu Giai Giai, ông ta tức giận quát lớn. Sau đó lại nói
- Đúng là gia môn bất hạnh, tại sao tôi lại có một đứa con gái như này hả trời. Mày hả dạ mày chưa...
- Ba, ba...con xin lỗi.
Liễu Giai Giai thật không ngờ, Tập đoàn Liễu Thị phá sản lại liên quan đến Phong Duật, bây giờ cô ta mới hiểu tại sao Gia Tuệ lại nói tên anh trước khi rời đi.
- Xin lỗi thì ít gì? Cứu được Tập đoàn sao?
Ông ngồi xuống sofa, trong lòng đầy tức giận nhưng không biết làm thế nào cho thỏa đáng.
Liễu Giai Giai ngồi dưới đất bỗng đứng bật dậy, ông nhíu mày hỏi
- Mày định làm gì?
- Con đi cầu xin Phong Duật, anh ấy nhất định bỏ qua cho chúng ta.
***
Tập đoàn Phong Thị
Phòng tổng tài, Tô Trinh gõ cửa ba cái rồi mới bước vào. Phong Duật cũng không ngẩng đầu lên đợi Tô Trinh nói.
- Tổng tài, Liễu tiểu thư muốn gặp ngài.
- Không gặp, bảo tôi đang họp nói cô ta về đi.
- Vâng.
Tô Trinh ra ngoài, không khỏi lắc đầu rồi đi đến chỗ Liễu Giai Giai
- Tổng tài đang họp, mời cô về cho.
- Tôi sẽ đợi.
Tô Trinh nhíu mày, cảnh cáo nói
- Liễu tiểu thư còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ.
Liễu Giai Giai không còn cách nào đành phải rời đi. Nếu Phong Duật không được cô ta sẽ đến gặp Lạc Ân Ân, cô ta không tin cô sẽ không mềm lòng.
Quay trở lại trường học, khi Gia Tuệ đến Lạc Ân Ân đã nhàm chán đến móc meo.
Thấy cô đi học Gia Tuệ có chút ngạc nhiên, với tính tình của anh, cô vừa xuất viện liền được đi học? Này là không có khả năng. Nghĩ vậy, Gia Tuệ không khỏi cong môi cười. Để đi học chắc cô bỏ ra không ít sức a.
Lạc Ân Ân đang nằm dài trên bàn, thấy Gia Tuệ liền ngồi bật dậy
- Cậu sao lại đến muộn như vậy, đều đã học xong. Bây giờ là tiết tự học a.
- Xin lỗi Ân Ân, tại mình có chút việc nên đến 'trễ'.
Còn chưa kịp nói đã thấy Liễu Giai Giai bước vào, cô kéo kéo tóc nghĩ 'họ là không học cùng lớp đi, sao cô ta cứ thích xuất ở đây vậy?'
Liễu Giai Giai bước vào liền trở thành trung tâm của sự chú ý, ai mà không biết giờ cô ta trắng tay không còn là thiên kim tiểu thư nữa. Chưa để mọi người kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra, đã thấy cô ta đến trước mặt Lạc Ân Ân quỳ xuống.
Không chỉ mình cô bị dọa mà mọi người cũng bị hành động Liễu Giai Giai làm cho kinh hãi.
- Di, cô là làm gì a?
Lạc Ân Ân giật mình nhìn Liễu Giai Giai, chỉ có Gia Tuệ môi nở nụ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta một chữ cũng không nói, để xem cô ta làm gì tiếp theo.
Bình luận facebook