-
Chương 11
Từ khi có trí nhớ đến giờ Giang La chưa bao giờ được gặp mẹ mình.
Bao nhiêu năm qua toàn là Giang Mãnh Nam vừa làm ba vừa làm mẹ nuôi cô khôn lớn.
Nghe bà Vương tầng dưới nói rằng năm đó vì muốn chăm sóc cô mà Giang Mãnh Nam từ bỏ cơ hội tới nước Mỹ thi đấu quyền anh. Sau này tuổi tác lớn dần nên ông cũng không tiếp tục đi theo con đường tuyển thủ chuyên nghiệp nữa. Nhưng sau đó Giang Mãnh Nam không đi tìm việc làm mà tự mở một cửa hàng bán đồ ăn ngoài trời vì nghe nói kinh doanh có thể kiếm được nhiều tiền hơn đi làm công.
Khỏi phải nói, cửa hàng bán đồ ăn ngoài trời tưởng chừng như không có gì nổi bật này lại làm ăn rất tốt. Thậm chí tiền lời còn nhiều hơn cả sinh viên ra ngoài làm thêm nữa.
Góp nhặt từng ngày đến bây giờ nên Giang Mãnh Nam cũng coi như là có chút tích góp.
Chẳng qua việc này khá mệt mỏi vì đêm nào cũng buôn bán đến rạng sáng mới có thể dẹp quầy.
Hồi còn bé Giang La thường xuyên tò mò về mẹ mình nên hay hỏi Giang Mãnh Nam mẹ mình là người như thế nào. Mồm miệng Giang Mãnh Nam nay nói một điều mai nói một kiểu. Lúc thì bảo mẹ cô là nàng tiên cá, lúc lại nói là ngôi sao nổi tiếng, mối tình đầu quốc dân.
Có lẽ lần sau ông sẽ nói mẹ cô là Xì Trum cũng nên.
Sau khi lớn lên, chấp niệm với người mẹ của Giang La dần dần biến mất. Cô không còn quan tâm và thắc mắc tại sao mẹ lại rời khỏi mình nữa, chỉ coi Giang Mãnh Nam là người thân duy nhất trên thế giới này của mình.
Giang Mãnh Nam luôn nói mẹ cô vô cùng xinh đẹp. Là người phụ nữ đẹp nhất toàn thế giới, à không, toàn vũ trụ. Nhưng Giang La cảm thấy vì dáng vẻ lúc nói lời này của ông trông cực kỳ ba hoa nên mình chỉ có thể tin một nửa thôi.
Mạnh Tiêm Tiêm hẹn buổi tối mới đi hát karaoke nên buổi chiều Giang La ngồi xe buýt tới nhà sách Tân Hoa Xã ở Thành Bắc.
Đây là nhà sách lớn nhất thành phố Hạ Khê. Độc giả có thể tìm thấy đủ mọi loại sách ở đây từ thiên văn, địa lý, văn học, sách trong nước, sách nước ngoài đến sách hiện đại, đương đại, cổ xưa...
Mặc dù phần lớn sách đều được bọc túi bên ngoài và đã bọc rồi thì lại không thể mở ra xem nội dung bên trong được.
Nhưng vẫn còn rất nhiều đầu sách không bọc cho phép độc giả xem trước. Thành ra cuối tuần nào Giang La cũng bắt xe buýt đến đây dạo một vòng. Nếu làm xong bài tập trước hạn thì có khi cả ngày hôm đó cô sẽ ngâm mình trong nhà sách luôn. Đây là khoảng thời gian cô vui sướng nhất.
Giang La vừa mới lấy một quyển "Hoàng tử hạnh phúc" của Vương Nhĩ Đức trên giá xuống thì chợt nghe mấy cô gái có tóc mái bằng trông có vẻ là học sinh cấp hai líu ra líu ríu nói "Đẹp trai quá đẹp trai quá". Không chỉ vậy, bọn họ còn móc điện thoại di động ra chĩa thẳng vào kệ sách phía xa xa chụp lén nữa.
Giang La nhìn theo tầm mắt bọn họ thì thấy được bóng dáng cao gầy lạnh lùng của Kỳ Thịnh.
Tim cô chợt đập loạn nhịp.
Lúc này anh đang đứng trước kệ sách ngoài cùng lựa sách. Ánh nắng xuyên thấu qua khe hở giữa các tán cây và cửa sổ sát đất rơi lên gò má trắng nõn kia khiến con ngươi đen láy sâu thẳm càng trong suốt và thu hút ánh nhìn.
Hôm nay Kỳ Thịnh ăn mặc rất thoải mái. Quần đen áo trắng vừa mát mẻ vừa sạch sẽ làm anh rất giống thiếu niên trong manga.
Nếu hỏi giữa Giang La và cậu cả nhà họ Kỳ này có điểm gì giống nhau thì đó là bọn họ đều rất thích đọc sách.
Cũng chỉ có lúc yên tĩnh đọc sách là Kỳ Thịnh mới... Không còn khốn kiếp quá nữa. Khí chất của anh những lúc như thế giống nam thần cao ngạo lạnh lùng hơn.
Giang La không lại gần làm phiền Kỳ Thịnh.
Cô cúi đầu liếc nhìn cuốn sách mình muốn mua rồi lại tìm thêm ít cuốn nữa. Rất nhanh sau đó cô đã nhìn thấy "1984", sau đó là "Trại súc vật" ở trên đó hai tầng.
Giang La nhón chân lên lấy sách nhưng chỉ có đầu ngón tay là chạm được vào cái bìa, còn lại với mãi không tới. Đúng lúc cô đang nghĩ xem có nên nhờ ai đó tới giúp một chút không thì một bàn tay trắng nõn thon dài giơ ra cầm lấy gáy cuốn "Trại súc vật" rồi lấy xuống.
Giang La ngửi thấy mùi bạc hà vô cùng nhạt trên người thiếu niên kia. Một mùi hương vừa sạch sẽ vừa lạnh lẽo.
Trái tim cô lại bắt đầu đập mất kiểm soát. Không cần quay đầu lại cô cũng biết ai đang đứng sau lưng mình.
Mà tư thế cầm sách của Kỳ Thịnh lại gần như ép cô gái trong lòng vào kệ sách. Anh giữ nguyên tư thế vô cùng chèn ép người ta này rồi cúi đầu nhìn thẳng vào Giang La bằng đôi mắt hoa đào đầy thu hút, cứ như đang thích thú ngắm nhìn dáng vẻ bị mình làm cho bối rối của cô gái vậy.
Thú vị ghê.
Giang La phải cố gắng lắm mới giữ được lòng mình không gợn sóng. Nhưng dù sao thì cô cũng là một nữ sinh mới lớn nên việc khống chế cho bản thân không đỏ mặt là chuyện có độ khó bậc nhất.
Ai bảo giá trị nhan sắc của Kỳ Thịnh lại phạm quy đến vậy chứ.
Cô đỏ mặt đẩy anh ra: "Làm gì đấy!"
Kỳ Thịnh nhẹ nhàng đập cuốn "Trại súc vật" mới lấy xuống kia vào đầu cô một cái: "Vừa rồi thấy tôi nhưng không qua chào hỏi. Cậu thật chẳng lễ phép chút nào. Có biết kính trọng người lớn tuổi không vậy hả?"
Vừa mở miệng đã bày ra vẻ ngứa đòn rồi. Giang La bĩu môi đáp: "Tôi muốn đọc sách. Cậu đừng có làm phiền tôi."
"Cậu đọc ở đâu?"
"Ở đây chứ đâu."
Kỳ Thịnh ngắm nhìn bốn phía, thấy xung quanh toàn là những hàng kệ sách san sát, ngay cả một cái ghế cũng không có: "Không có ghế thì ngồi kiểu gì?"
"Cần ghế ngồi nữa hả?" Giang La lấy một tờ báo cũ trong cặp sách ra trải xuống đất: "Ngồi như này là đọc được rồi."
"..."
Tất nhiên Kỳ Thịnh không thể nào ngồi xuống đất đọc sách như học sinh tiểu học giống cô được. Anh liếc nhìn ngoài cửa sổ rồi nói: "Phía đối diện có một quán cà phê. Chúng ta mua sách rồi cùng qua đó đọc đi."
"Không cần đâu! Sách đắt lắm. Như vậy không lời chút nào."
"Daddy mời em."
"Vậy cũng không cần. Ngồi chỗ này đọc không mất tiền. Như này là tôi vui lắm rồi, lời mà. Nếu phải mất tiền tôi sẽ không vui nữa, không lời chút nào."
"..."
Cái lý lẽ quái quỷ gì thế này?
"Nếu ai cũng thích đọc chùa như cậu thì nhà sách phải đóng cửa mất thôi."
Giang La ngang nhiên đọc chùa cười rộ lên rồi giơ cùi chỏ ra chọc chọc anh: "Không phải vẫn còn những người mạnh tay chi tiền như daddy đây sao? Không cần phải lo nhà sách đóng cửa đâu."
Kỳ Thịnh không nhịn được mà xoa xoa đầu cô, làm mái đầu vốn gọn gàng trở nên rối bù xù, mãi đến khi cô gái nhỏ cố gắng né tránh mới dừng.
Trước kia mỗi lần anh tự xưng daddy là cô gái nhỏ này lại phản bác vài câu. Thế mà trong vài năm gần đây da mặt cô càng ngày càng dày. Anh dám xưng thì cô dám yên tâm thoải mái chấp nhận.
Ai cũng biết chỉ là đùa giỡn nên chẳng ai tưởng thật cả.
Nếu có ai không thoải mái thì đó là Kỳ Thịnh. Anh thật sự có chút tình cảm như phụ huynh chăm con với cô nên bình thường anh rất bảo vệ Giang La, không thể nghe lọt tai bất kỳ lời nói nào làm cô tổn thương.
Đang nói chuyện thì Giang La lại rút từ trong cặp thêm một tờ báo nữa ra trải xuống đất: "Cậu có ngồi không?"
"Không ngồi, mất mặt lắm."
"Không ngồi thì thôi."
Giang La thoải mái ngồi bệt dưới đất, còn móc một cái gối hoạt hình mềm nhũn ra dựa eo nữa chứ. Đúng là trang bị đầy đủ đến đọc chùa.
Kỳ Thịnh đứng bên cạnh cô cúi đầu đọc sách. Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, anh thấy hơi không thoải mái lắm, đôi chân cứ cong cong lại, thỉnh thoảng hoạt động cổ một chút.
Giang La đặt gối dựa của mình qua một bên rồi kéo kéo ống quần anh: "Ngồi xuống đi, không có chuyện gì đâu mà. Sẽ không ai chê cười cậu đâu. Cậu xem mọi người xung quanh cũng đang ngồi đọc sách kìa."
Kỳ Thịnh quay ra nhìn bốn phía, thấy đúng là người đến đọc chùa càng ngày càng nhiều. Tất cả bọn họ đều là học sinh tiểu học và trung học cơ sở, đang ngồi ngổn ngang đọc truyện tranh hoặc tiểu thuyết ngôn tình.
"Nể mặt hành động quan tâ m đến ba nên tôi sẽ miễn cưỡng ngồi với cậu một hồi vậy." Kỳ Thịnh mạnh miệng phun ra một câu rồi ngồi xuống đất, tiện thể còn cướp gối dựa lưng của Giang La để kê mông.
Thấy anh một lần chiếm luôn hai cái gối dựa, mặc dù Giang La rất khó chịu nhưng nghĩ nghĩ một hồi rồi thôi bỏ qua.
Mấy cậu ấm nhà giàu toàn có tật xấu này kia ấy mà.
Cũng không phải mới ngày một ngày hai.
"Cậu không giờ vờ giả vịt thì chết à Kỳ Thịnh?"
"Tôi đẹp trai quá mà. Bảo vệ hình tượng không phải chuyện dễ dàng gì đâu."
"Cậu đẹp trai như vậy không nên ngồi chung một chỗ với tôi đâu."
"Ba không chê con gái xấu, chó không chê nhà nghèo."
"..."
Giang La hung hăng đạp cho anh một cú. Kỳ Thịnh lập tức kéo cặp sách của cô lên đỡ đòn.
Đúng lúc này, một tờ rơi chợt bay ra khỏi cặp Giang La. Kỳ Thịnh nhặt lên liếc nhìn: "Trung tâm huấn luyện giảm cân?"
"À." Giang La đỏ mặt cướp tờ giấy về sau đó nhanh tay nhét lại vào cặp: "Giang Mãnh Nam đưa cho tôi đấy, bảo sau khi tốt nghiệp nghỉ hè rồi sẽ để tôi thử đăng ký tham gia đợt huấn luyện này xem sao. Nói không chừng lại có hiệu quả cũng nên."
"Ba cậu chê cậu mập hả?"
"Không phải." Giang La thoải mái lật sách: "Nhưng ông ấy bảo mẹ tôi là ngôi sao nổi tiếng, mối tình đầu quốc dân. Tôi mà gầy đi thì chắc chắn sẽ là mỹ nhân đẹp tuyệt trần."
Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay hơi thô của thiếu niên bên cạnh đã cầm lấy cằm cô sau đó nhẹ nhàng nhấc lên một cái. Một giây sau, cô va phải đôi mắt đen láy của thiếu niên đẹp trai.
Lòng Giang La như bị cái gì đó nhéo một cái.
Cô vô thức nín thở.
Kỳ Thịnh quay trái quay phải quan sát khuôn mặt mềm mềm của cô rồi lạnh nhạt tách đôi môi mỏng ra phun một câu: "Tạm thời vẫn chưa nhìn ra tiềm chất mối tình đầu quốc dân."
Giang La hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy tay anh ra: "Nếu điều ba tôi nói là thật thì chờ tôi tiết kiệm đủ tiền sẽ đi đăng ký tham gia một khoá. Gầy rồi chắc chắn tôi sẽ làm các cậu ngạc nhiên rớt cả cằm."
"Sao lại muốn giảm cân vậy?"
"Sau khi gầy đi tôi muốn hẹn hò." Cô trịnh trọng tuyên bố chuyện này.
Mắt Kỳ Thịnh chứa đầy ngạc nhiên: "Cậu... Muốn yêu đương hả?"
Chuyện lạ bây giờ mới nghe lần đầu.
"Thái độ của cậu là sao vậy hả? Chẳng lẽ tôi không thể mơ ước những chuyện này ư? Hay là vì tôi mập nên không được mơ ước những chuyện này?"
Kỳ Thịnh nhướng mày, chống khuỷu tay lên đầu gối rồi thả lỏng người: "Cậu mà muốn yêu đương thì phải thay đổi tính cách đi đã. Nếu không sẽ dễ gặp phải đàn ông tồi đấy."
Nghe anh nói vậy, Giang La dịch lại gần bày ra dáng vẻ nghiêm túc học hỏi: "Mong được chỉ bảo nhiều hơn."
"Không thể chuyện gì cũng nghe người ta được. Không được tự ti. Không được để người ta leo lên đầu gây khó dễ sai sử đủ điều. Phải có chính kiến."
Kỳ Thịnh phát hiện ra bản thân mình rất có tiềm chất làm một ông cha già liến thoắng không ngừng.
Nếu cô thật sự muốn yêu đương thì nói thật là anh không yên tâm lắm: "Thích làm gì và không thích làm gì đều phải nói ra. Không được cứ nhân nhượng người khác đâu đấy."
"Kỳ Thịnh, cậu nói những lời này mà không cảm thấy xấu hổ à? Trong những năm này là tên nào chai mặt sai bảo tôi hả?"
Thiếu niên lật sách rồi lạnh nhạt đáp: "Thôi được rồi, cậu đừng yêu đương nữa, khả năng gặp đàn ông tồi quá lớn."
"Chuyện này không liên quan gì đến cậu được không hả?"
"Sao lại không liên quan gì đến tôi được? Tôi là phụ huynh của cậu đấy."
"Cậu vứt Giang Mãnh Nam đi đâu rồi?"
Lúc nói chuyện, Kỳ Thịnh hơi nghiêng đầu sang liếc nhìn cô một cái.
Mặc dù mập mạp nhưng vẫn có thể nhìn ra được khung xương của cô gái trước mặt anh rất nhỏ. Thịt trên người cũng rất mềm. Mặc dù khuôn mặt tròn tròn nhưng mắt mũi cực kỳ cân đối, ánh mắt cũng trong veo.
Đầu ngón tay Kỳ Thịnh khẽ miết lên trang sách, nở một nụ cười cực kỳ thoải mái: "Cậu muốn biết cảm giác yêu đương hả?"
"Đúng vậy."
"Thế hay là thử với tôi một lần đi? Không cần phải gầy đâu, như bây giờ cũng được."
"..."
Nhìn nụ cười trên môi thiếu niên, gò má Giang La bỗng nhiên đỏ bừng lên. Cô vội vàng tránh xa anh ra một chút.
"Cậu mơ đẹp quá ha! Tôi... Tôi có thích cậu đâu!"
Kỳ Thịnh nhún nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Biết là anh chỉ đang đùa giỡn nhưng tâm trạng như mặt hồ bình tĩnh của Giang La vẫn như bị một trận gió lướt nhẹ qua tạo nên gợn sóng lăn tăn.
Cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, còn chưa kịp tiêu hoá hết khoảnh khắc kí/ch thích vừa rồi đã bị Kỳ Thịnh níu lấy cổ kéo lại gần người mình.
Giang La bị kéo bất ngờ không kịp đề phòng nên ngồi không vững, suýt nữa thì ngã nhào vào lòng anh. Cô muốn mở miệng mắng vài câu xả giận nhưng lại cảm nhận được Kỳ Thịnh ghé sát bên tai mình cười lạnh rồi hỏi:
"Thật sự không thích tôi à?"
...
Bao nhiêu năm qua toàn là Giang Mãnh Nam vừa làm ba vừa làm mẹ nuôi cô khôn lớn.
Nghe bà Vương tầng dưới nói rằng năm đó vì muốn chăm sóc cô mà Giang Mãnh Nam từ bỏ cơ hội tới nước Mỹ thi đấu quyền anh. Sau này tuổi tác lớn dần nên ông cũng không tiếp tục đi theo con đường tuyển thủ chuyên nghiệp nữa. Nhưng sau đó Giang Mãnh Nam không đi tìm việc làm mà tự mở một cửa hàng bán đồ ăn ngoài trời vì nghe nói kinh doanh có thể kiếm được nhiều tiền hơn đi làm công.
Khỏi phải nói, cửa hàng bán đồ ăn ngoài trời tưởng chừng như không có gì nổi bật này lại làm ăn rất tốt. Thậm chí tiền lời còn nhiều hơn cả sinh viên ra ngoài làm thêm nữa.
Góp nhặt từng ngày đến bây giờ nên Giang Mãnh Nam cũng coi như là có chút tích góp.
Chẳng qua việc này khá mệt mỏi vì đêm nào cũng buôn bán đến rạng sáng mới có thể dẹp quầy.
Hồi còn bé Giang La thường xuyên tò mò về mẹ mình nên hay hỏi Giang Mãnh Nam mẹ mình là người như thế nào. Mồm miệng Giang Mãnh Nam nay nói một điều mai nói một kiểu. Lúc thì bảo mẹ cô là nàng tiên cá, lúc lại nói là ngôi sao nổi tiếng, mối tình đầu quốc dân.
Có lẽ lần sau ông sẽ nói mẹ cô là Xì Trum cũng nên.
Sau khi lớn lên, chấp niệm với người mẹ của Giang La dần dần biến mất. Cô không còn quan tâm và thắc mắc tại sao mẹ lại rời khỏi mình nữa, chỉ coi Giang Mãnh Nam là người thân duy nhất trên thế giới này của mình.
Giang Mãnh Nam luôn nói mẹ cô vô cùng xinh đẹp. Là người phụ nữ đẹp nhất toàn thế giới, à không, toàn vũ trụ. Nhưng Giang La cảm thấy vì dáng vẻ lúc nói lời này của ông trông cực kỳ ba hoa nên mình chỉ có thể tin một nửa thôi.
Mạnh Tiêm Tiêm hẹn buổi tối mới đi hát karaoke nên buổi chiều Giang La ngồi xe buýt tới nhà sách Tân Hoa Xã ở Thành Bắc.
Đây là nhà sách lớn nhất thành phố Hạ Khê. Độc giả có thể tìm thấy đủ mọi loại sách ở đây từ thiên văn, địa lý, văn học, sách trong nước, sách nước ngoài đến sách hiện đại, đương đại, cổ xưa...
Mặc dù phần lớn sách đều được bọc túi bên ngoài và đã bọc rồi thì lại không thể mở ra xem nội dung bên trong được.
Nhưng vẫn còn rất nhiều đầu sách không bọc cho phép độc giả xem trước. Thành ra cuối tuần nào Giang La cũng bắt xe buýt đến đây dạo một vòng. Nếu làm xong bài tập trước hạn thì có khi cả ngày hôm đó cô sẽ ngâm mình trong nhà sách luôn. Đây là khoảng thời gian cô vui sướng nhất.
Giang La vừa mới lấy một quyển "Hoàng tử hạnh phúc" của Vương Nhĩ Đức trên giá xuống thì chợt nghe mấy cô gái có tóc mái bằng trông có vẻ là học sinh cấp hai líu ra líu ríu nói "Đẹp trai quá đẹp trai quá". Không chỉ vậy, bọn họ còn móc điện thoại di động ra chĩa thẳng vào kệ sách phía xa xa chụp lén nữa.
Giang La nhìn theo tầm mắt bọn họ thì thấy được bóng dáng cao gầy lạnh lùng của Kỳ Thịnh.
Tim cô chợt đập loạn nhịp.
Lúc này anh đang đứng trước kệ sách ngoài cùng lựa sách. Ánh nắng xuyên thấu qua khe hở giữa các tán cây và cửa sổ sát đất rơi lên gò má trắng nõn kia khiến con ngươi đen láy sâu thẳm càng trong suốt và thu hút ánh nhìn.
Hôm nay Kỳ Thịnh ăn mặc rất thoải mái. Quần đen áo trắng vừa mát mẻ vừa sạch sẽ làm anh rất giống thiếu niên trong manga.
Nếu hỏi giữa Giang La và cậu cả nhà họ Kỳ này có điểm gì giống nhau thì đó là bọn họ đều rất thích đọc sách.
Cũng chỉ có lúc yên tĩnh đọc sách là Kỳ Thịnh mới... Không còn khốn kiếp quá nữa. Khí chất của anh những lúc như thế giống nam thần cao ngạo lạnh lùng hơn.
Giang La không lại gần làm phiền Kỳ Thịnh.
Cô cúi đầu liếc nhìn cuốn sách mình muốn mua rồi lại tìm thêm ít cuốn nữa. Rất nhanh sau đó cô đã nhìn thấy "1984", sau đó là "Trại súc vật" ở trên đó hai tầng.
Giang La nhón chân lên lấy sách nhưng chỉ có đầu ngón tay là chạm được vào cái bìa, còn lại với mãi không tới. Đúng lúc cô đang nghĩ xem có nên nhờ ai đó tới giúp một chút không thì một bàn tay trắng nõn thon dài giơ ra cầm lấy gáy cuốn "Trại súc vật" rồi lấy xuống.
Giang La ngửi thấy mùi bạc hà vô cùng nhạt trên người thiếu niên kia. Một mùi hương vừa sạch sẽ vừa lạnh lẽo.
Trái tim cô lại bắt đầu đập mất kiểm soát. Không cần quay đầu lại cô cũng biết ai đang đứng sau lưng mình.
Mà tư thế cầm sách của Kỳ Thịnh lại gần như ép cô gái trong lòng vào kệ sách. Anh giữ nguyên tư thế vô cùng chèn ép người ta này rồi cúi đầu nhìn thẳng vào Giang La bằng đôi mắt hoa đào đầy thu hút, cứ như đang thích thú ngắm nhìn dáng vẻ bị mình làm cho bối rối của cô gái vậy.
Thú vị ghê.
Giang La phải cố gắng lắm mới giữ được lòng mình không gợn sóng. Nhưng dù sao thì cô cũng là một nữ sinh mới lớn nên việc khống chế cho bản thân không đỏ mặt là chuyện có độ khó bậc nhất.
Ai bảo giá trị nhan sắc của Kỳ Thịnh lại phạm quy đến vậy chứ.
Cô đỏ mặt đẩy anh ra: "Làm gì đấy!"
Kỳ Thịnh nhẹ nhàng đập cuốn "Trại súc vật" mới lấy xuống kia vào đầu cô một cái: "Vừa rồi thấy tôi nhưng không qua chào hỏi. Cậu thật chẳng lễ phép chút nào. Có biết kính trọng người lớn tuổi không vậy hả?"
Vừa mở miệng đã bày ra vẻ ngứa đòn rồi. Giang La bĩu môi đáp: "Tôi muốn đọc sách. Cậu đừng có làm phiền tôi."
"Cậu đọc ở đâu?"
"Ở đây chứ đâu."
Kỳ Thịnh ngắm nhìn bốn phía, thấy xung quanh toàn là những hàng kệ sách san sát, ngay cả một cái ghế cũng không có: "Không có ghế thì ngồi kiểu gì?"
"Cần ghế ngồi nữa hả?" Giang La lấy một tờ báo cũ trong cặp sách ra trải xuống đất: "Ngồi như này là đọc được rồi."
"..."
Tất nhiên Kỳ Thịnh không thể nào ngồi xuống đất đọc sách như học sinh tiểu học giống cô được. Anh liếc nhìn ngoài cửa sổ rồi nói: "Phía đối diện có một quán cà phê. Chúng ta mua sách rồi cùng qua đó đọc đi."
"Không cần đâu! Sách đắt lắm. Như vậy không lời chút nào."
"Daddy mời em."
"Vậy cũng không cần. Ngồi chỗ này đọc không mất tiền. Như này là tôi vui lắm rồi, lời mà. Nếu phải mất tiền tôi sẽ không vui nữa, không lời chút nào."
"..."
Cái lý lẽ quái quỷ gì thế này?
"Nếu ai cũng thích đọc chùa như cậu thì nhà sách phải đóng cửa mất thôi."
Giang La ngang nhiên đọc chùa cười rộ lên rồi giơ cùi chỏ ra chọc chọc anh: "Không phải vẫn còn những người mạnh tay chi tiền như daddy đây sao? Không cần phải lo nhà sách đóng cửa đâu."
Kỳ Thịnh không nhịn được mà xoa xoa đầu cô, làm mái đầu vốn gọn gàng trở nên rối bù xù, mãi đến khi cô gái nhỏ cố gắng né tránh mới dừng.
Trước kia mỗi lần anh tự xưng daddy là cô gái nhỏ này lại phản bác vài câu. Thế mà trong vài năm gần đây da mặt cô càng ngày càng dày. Anh dám xưng thì cô dám yên tâm thoải mái chấp nhận.
Ai cũng biết chỉ là đùa giỡn nên chẳng ai tưởng thật cả.
Nếu có ai không thoải mái thì đó là Kỳ Thịnh. Anh thật sự có chút tình cảm như phụ huynh chăm con với cô nên bình thường anh rất bảo vệ Giang La, không thể nghe lọt tai bất kỳ lời nói nào làm cô tổn thương.
Đang nói chuyện thì Giang La lại rút từ trong cặp thêm một tờ báo nữa ra trải xuống đất: "Cậu có ngồi không?"
"Không ngồi, mất mặt lắm."
"Không ngồi thì thôi."
Giang La thoải mái ngồi bệt dưới đất, còn móc một cái gối hoạt hình mềm nhũn ra dựa eo nữa chứ. Đúng là trang bị đầy đủ đến đọc chùa.
Kỳ Thịnh đứng bên cạnh cô cúi đầu đọc sách. Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, anh thấy hơi không thoải mái lắm, đôi chân cứ cong cong lại, thỉnh thoảng hoạt động cổ một chút.
Giang La đặt gối dựa của mình qua một bên rồi kéo kéo ống quần anh: "Ngồi xuống đi, không có chuyện gì đâu mà. Sẽ không ai chê cười cậu đâu. Cậu xem mọi người xung quanh cũng đang ngồi đọc sách kìa."
Kỳ Thịnh quay ra nhìn bốn phía, thấy đúng là người đến đọc chùa càng ngày càng nhiều. Tất cả bọn họ đều là học sinh tiểu học và trung học cơ sở, đang ngồi ngổn ngang đọc truyện tranh hoặc tiểu thuyết ngôn tình.
"Nể mặt hành động quan tâ m đến ba nên tôi sẽ miễn cưỡng ngồi với cậu một hồi vậy." Kỳ Thịnh mạnh miệng phun ra một câu rồi ngồi xuống đất, tiện thể còn cướp gối dựa lưng của Giang La để kê mông.
Thấy anh một lần chiếm luôn hai cái gối dựa, mặc dù Giang La rất khó chịu nhưng nghĩ nghĩ một hồi rồi thôi bỏ qua.
Mấy cậu ấm nhà giàu toàn có tật xấu này kia ấy mà.
Cũng không phải mới ngày một ngày hai.
"Cậu không giờ vờ giả vịt thì chết à Kỳ Thịnh?"
"Tôi đẹp trai quá mà. Bảo vệ hình tượng không phải chuyện dễ dàng gì đâu."
"Cậu đẹp trai như vậy không nên ngồi chung một chỗ với tôi đâu."
"Ba không chê con gái xấu, chó không chê nhà nghèo."
"..."
Giang La hung hăng đạp cho anh một cú. Kỳ Thịnh lập tức kéo cặp sách của cô lên đỡ đòn.
Đúng lúc này, một tờ rơi chợt bay ra khỏi cặp Giang La. Kỳ Thịnh nhặt lên liếc nhìn: "Trung tâm huấn luyện giảm cân?"
"À." Giang La đỏ mặt cướp tờ giấy về sau đó nhanh tay nhét lại vào cặp: "Giang Mãnh Nam đưa cho tôi đấy, bảo sau khi tốt nghiệp nghỉ hè rồi sẽ để tôi thử đăng ký tham gia đợt huấn luyện này xem sao. Nói không chừng lại có hiệu quả cũng nên."
"Ba cậu chê cậu mập hả?"
"Không phải." Giang La thoải mái lật sách: "Nhưng ông ấy bảo mẹ tôi là ngôi sao nổi tiếng, mối tình đầu quốc dân. Tôi mà gầy đi thì chắc chắn sẽ là mỹ nhân đẹp tuyệt trần."
Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay hơi thô của thiếu niên bên cạnh đã cầm lấy cằm cô sau đó nhẹ nhàng nhấc lên một cái. Một giây sau, cô va phải đôi mắt đen láy của thiếu niên đẹp trai.
Lòng Giang La như bị cái gì đó nhéo một cái.
Cô vô thức nín thở.
Kỳ Thịnh quay trái quay phải quan sát khuôn mặt mềm mềm của cô rồi lạnh nhạt tách đôi môi mỏng ra phun một câu: "Tạm thời vẫn chưa nhìn ra tiềm chất mối tình đầu quốc dân."
Giang La hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy tay anh ra: "Nếu điều ba tôi nói là thật thì chờ tôi tiết kiệm đủ tiền sẽ đi đăng ký tham gia một khoá. Gầy rồi chắc chắn tôi sẽ làm các cậu ngạc nhiên rớt cả cằm."
"Sao lại muốn giảm cân vậy?"
"Sau khi gầy đi tôi muốn hẹn hò." Cô trịnh trọng tuyên bố chuyện này.
Mắt Kỳ Thịnh chứa đầy ngạc nhiên: "Cậu... Muốn yêu đương hả?"
Chuyện lạ bây giờ mới nghe lần đầu.
"Thái độ của cậu là sao vậy hả? Chẳng lẽ tôi không thể mơ ước những chuyện này ư? Hay là vì tôi mập nên không được mơ ước những chuyện này?"
Kỳ Thịnh nhướng mày, chống khuỷu tay lên đầu gối rồi thả lỏng người: "Cậu mà muốn yêu đương thì phải thay đổi tính cách đi đã. Nếu không sẽ dễ gặp phải đàn ông tồi đấy."
Nghe anh nói vậy, Giang La dịch lại gần bày ra dáng vẻ nghiêm túc học hỏi: "Mong được chỉ bảo nhiều hơn."
"Không thể chuyện gì cũng nghe người ta được. Không được tự ti. Không được để người ta leo lên đầu gây khó dễ sai sử đủ điều. Phải có chính kiến."
Kỳ Thịnh phát hiện ra bản thân mình rất có tiềm chất làm một ông cha già liến thoắng không ngừng.
Nếu cô thật sự muốn yêu đương thì nói thật là anh không yên tâm lắm: "Thích làm gì và không thích làm gì đều phải nói ra. Không được cứ nhân nhượng người khác đâu đấy."
"Kỳ Thịnh, cậu nói những lời này mà không cảm thấy xấu hổ à? Trong những năm này là tên nào chai mặt sai bảo tôi hả?"
Thiếu niên lật sách rồi lạnh nhạt đáp: "Thôi được rồi, cậu đừng yêu đương nữa, khả năng gặp đàn ông tồi quá lớn."
"Chuyện này không liên quan gì đến cậu được không hả?"
"Sao lại không liên quan gì đến tôi được? Tôi là phụ huynh của cậu đấy."
"Cậu vứt Giang Mãnh Nam đi đâu rồi?"
Lúc nói chuyện, Kỳ Thịnh hơi nghiêng đầu sang liếc nhìn cô một cái.
Mặc dù mập mạp nhưng vẫn có thể nhìn ra được khung xương của cô gái trước mặt anh rất nhỏ. Thịt trên người cũng rất mềm. Mặc dù khuôn mặt tròn tròn nhưng mắt mũi cực kỳ cân đối, ánh mắt cũng trong veo.
Đầu ngón tay Kỳ Thịnh khẽ miết lên trang sách, nở một nụ cười cực kỳ thoải mái: "Cậu muốn biết cảm giác yêu đương hả?"
"Đúng vậy."
"Thế hay là thử với tôi một lần đi? Không cần phải gầy đâu, như bây giờ cũng được."
"..."
Nhìn nụ cười trên môi thiếu niên, gò má Giang La bỗng nhiên đỏ bừng lên. Cô vội vàng tránh xa anh ra một chút.
"Cậu mơ đẹp quá ha! Tôi... Tôi có thích cậu đâu!"
Kỳ Thịnh nhún nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Biết là anh chỉ đang đùa giỡn nhưng tâm trạng như mặt hồ bình tĩnh của Giang La vẫn như bị một trận gió lướt nhẹ qua tạo nên gợn sóng lăn tăn.
Cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, còn chưa kịp tiêu hoá hết khoảnh khắc kí/ch thích vừa rồi đã bị Kỳ Thịnh níu lấy cổ kéo lại gần người mình.
Giang La bị kéo bất ngờ không kịp đề phòng nên ngồi không vững, suýt nữa thì ngã nhào vào lòng anh. Cô muốn mở miệng mắng vài câu xả giận nhưng lại cảm nhận được Kỳ Thịnh ghé sát bên tai mình cười lạnh rồi hỏi:
"Thật sự không thích tôi à?"
...
Bình luận facebook