-
Chương 28
Là ba của Kỳ Thịnh.
Cô lập tức im miệng, yên lặng chờ Kỳ Thịnh nghe cuộc gọi kia.
“Con đang ở đâu?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Bên ngoài.”
“Con lại ra ngoài lêu lổng nữa à?”
Kỳ Thịnh cười lạnh: “Đúng vậy.”
“Bây giờ lập tức về nhà một chuyến, ba có việc cần phải thương lượng với con.”
“Nhà của ai cơ?”
Kỳ Trác Ngôn dừng lại một lúc, nói: “Con đến biệt thự Hương Tạ đi.”
“Đương nhiên rồi, nhà của ba.” Kỳ Thịnh nở nụ cười đầy khinh thường: “Ba nói chuyện nói rõ ràng vào nha.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Kỳ Thịnh, ba lười phải cãi nhau với con, con đến đây ngay lập tức đi.”
Kỳ Thịnh cúp điện thoại, xoay người nói với Giang La: “Tôi có chút việc phải đến biệt thự Hương Tạ, để tôi gọi xe đưa cậu về nhà.”
“Không cần đâu.” Đôi tay Giang La đút vào trong túi áo, cô nói với anh: “Cậu cứ đi đi, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
“Cậu sẽ không quay lại quán net đâu đúng không?”
“Biết đâu được, nếu như bọn họ vẫn còn ngồi đấy chơi”
Anh lạnh nhạt nói: “Cậu muốn về đấy tìm bạn trai cậu à?”
“Nhậm Ly không phải bạn trai tôi.” Giang La trợn tròn mắt, chẳng hiểu chuyện gì nói: “Không biết là ai gọi tôi ra đây, còn chưa đi được hai bước thì bản thân đã có việc phải đi trước, bỏ lại tôi ở đây.”
“Lần sau tôi đưa cậu đi chơi.”
Kỳ Thịnh xoa đầu cô gái, xoay người đi gọi xe taxi.
Giang La nhìn chiếc xe taxi càng lúc càng xa rồi biến mất ở cuối con phố rực rỡ ánh đèn neon.
Cô khẽ thở dài, tựa lên đèn đường.
Chỉ cần lòng tham của con người được thoả mãn một chút thôi là sẽ muốn nhiều hơn, nhiều hơn nhiều hơn nữa.
Giang La cảm thấy cô sắp tiêu đời rồi.
…
Xe taxi dừng lại trước cổng lớn biệt thự Hương Tạ, tỷ lệ xanh hoá của khu biệt thự này cực kỳ cao, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng côn trùng trên con đường lát đá yên tĩnh.
Nơi này là nhà của Kỳ Trác Ngôn, Kỳ Thịnh chỉ ghé đến chỗ này được mấy lần, lần gần đây nhất là hôm sinh nhật mười lăm tuổi của anh, chẳng biết vì sao tự dưng Kỳ Trác Ngôn lại có lương tâm tổ chức sinh nhật cho đứa con trai lớn đã mấy năm ròng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng lần ấy lại cãi vã cực kỳ khó chịu, bởi vì đứa con trai nhỏ năm đó được sáu tuổi của Kỳ Trác Ngôn khóc lóc quậy phá, nhất quyết đòi ăn bánh kem trong đĩa của anh trai.
Kỳ Thịnh cười lạnh, anh cầm bánh kem lên ném lên đầu đứa trẻ kia.
Từ đó trở về sau, Kỳ Thịnh trở thành người không được chào đón nhất trong cái nhà này.
Lần này, trong lòng Kỳ Thịnh cũng có thể loáng thoáng đoán được lý do ông ta gọi anh về đấy.
Ba mẹ của Kỳ Thịnh thuộc về kiểu liên hôn gia tộc lạnh như băng, không có tình cảm, hơn nữa tính cách cũng không hợp nhau, mấy năm anh được sinh ra, mối quan hệ của ba mẹ cũng đã lạnh nhạt đến cùng cực, chưa nói với nhau được ba câu đã bắt đầu cãi nhau.
Từ khi anh bắt đầu nhớ được, ấn tượng duy nhất của anh đối với nhà chính là ngột ngạt không thở nổi.
Ba mẹ anh đều là những người có danh tiếng cao chót vót, ba là người cầm quyền của tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Kỳ Thị, mà mẹ lại có xuất thân từ một dòng dõi về âm nhạc, hai người đều là kiểu người thiên tài trong mảng lĩnh vực của riêng họ.
Kỳ Thịnh cũng được thừa kế bộ gen tốt đẹp của hai người họ, anh có tài năng cực kỳ cao trong cả hai phương diện là toán học và nghệ thuật.
Nhưng rốt cuộc hai người này vẫn không thể đi với nhau đến cuối cùng, sau khi sinh ra anh, cuối cùng hai nhà liên hôn cũng có đạt được mục đích của mình, cũng có người thừa kế hợp pháp. Sau đó, hai người bọn họ cũng ngại duy trì lớp vỏ bọc hoà bình bên ngoài, hai người họ lần lượt tìm kiếm tình yêu thuộc về bản thân mình ở bên ngoài, ba thì bao nuôi người tình, sinh con riêng, mẹ cũng xây dựng gia đình hạnh phúc có con của riêng mình.
Sau khi sinh ra con riêng, vì để cho đứa trẻ kia một danh phận, cuối cùng hai người kia cũng lựa chọn ly hôn. Kỳ Thịnh biết, ba mẹ anh yêu thương đứa con của họ, chỉ có anh trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hai người này.
Bởi vì sự tồn tại của anh, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở hai người họ, bọn họ từng có một cuộc hôn nhân không thể chịu đựng nổi và một quá khứ ngột ngạt như nào.
Sau đó Kỳ Thịnh lựa chọn rời khỏi bọn họ, sinh sống một mình, tâm lí của anh đã thoát khỏi sự ỷ lại ba mẹ từ rất sớm, một mình trưởng thành, chờ đến sau khi bản thân có đủ năng lực và trách nhiệm thì anh sẽ yên tâm thoải mái thu hoạch tất cả những gì anh nên có được.
Anh không có thứ gì, ít nhất anh còn có quyền thừa kế, đây là thứ mà bất cứ ai cũng không thể cướp đi.
“Cậu chủ đã về rồi.” Quản gia của biệt thự Hương Tạ đứng ở cửa chào đón anh: “Mời cậu vào, ông chủ đang chờ cậu ở phòng khách.”
Sau khi Kỳ Trác Ngôn có Kỳ Thịnh thì ông ta sinh hai đứa con với người tình, một đứa chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, đang theo học ở trường THPT số 3 Hạ Khê; một đứa khác tám tuổi, vừa đúng cái tuổi người ghét chó sợ.
Lúc này, đứa thứ hai kia đang đứng trong sân, dùng ná cao su bắn một con mèo hoang một cách thô bạo.
Con mèo hoang bị thằng nhóc buộc lên trên rào tre, cố gắng muốn thoát khỏi sợi dây thừng, nhưng sợi dây thừng buộc chặt lấy cổ nó khiến nó không thể chạy thoát được.
Thằng nhóc kia tựa như ác ma, vẫn dùng ná cao su tàn nhẫn bắn nó.
Mỗi một lần như vậy, bé mèo kia sẽ xù lông khắp người lên, phát ra tiếng mèo khè, nhe răng với nó
Càng như thế thì thằng nhóc kia lại càng cáu kỉnh hơn.
Đột nhiên, một viên đá đập vào sau đầu thằng nhóc, nó hét ầm lên “á~~”, che đầu lại: “Đau quá!”
Vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Kỳ Thịnh đang lạnh nhạt đừng dựa vào cửa tre, trong tay anh đang cầm khoảng mấy viên đá nhỏ, khóe miệng nở nụ cười lạnh như băng: “Hoá ra mày cũng biết đau à.”
Thằng nhóc kia nhìn thấy Kỳ Thịnh như nhìn thấy khắc tinh của mình, vừa buồn bực vừa tức giận, nó hét ầm lên “A a a a” rồi lao về phía anh.
Kỳ Thịnh nhanh nhẹn khẽ nghiêng người, thằng nhóc kia vồ hụt, vụng về ngã xuống đất, tức đến mức bật khóc, bực bội chạy vào nhà gào khóc, tìm ba mách tội.
Kỳ Trác Ngôn đi ra ngoài, gắt gỏng: “Vừa về đến nhà đã không chịu yên ổn, lại bắt nạt em trai!”
Kỳ Thịnh kiêu ngạo hất cằm lên: “Tôi bắt nạt đấy thì sao.”
Dù sao, Kỳ Trác Ngôn ngoại trừ mắng anh ra thì cũng không thể làm gì được anh.
Biểu cảm người phụ nữ bất lực, ôm đứa trẻ còn đang khóc thút thít mách tội về phòng.
Kỳ Thịnh đi đến bên cạnh ghế sô pha, thong dong ngồi xuống: “Ba có chuyện gì thì nói đi.”
“Là ý của ông nội con, tạm thời con đừng về căn nhà cũ ở ngõ Vụ Túc kia ở nữa, dọn về đây đi, hoặc là con đến chỗ mẹ con ở cũng được, thế nào cũng được, con tự chọn đi, dù sao cũng không thể không có ai quản con mãi được.”
Kỳ Trác Ngôn tự pha cho mình một tách trà, ngồi xuống đối diện với anh: “Ngày hôm qua ông nội con gọi điện đến đây, nghe nói mấy hôm trước con đánh nhau với người khác, ông rất tức giận, nói nếu con còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ trở thành tên đầu đường xó chợ không ai quản, không biết sau này sẽ trở thành người như nào nữa.”
Ông nội rất bất mãn với chuyện ba mẹ anh ly hôn, cho nên ông ấy chỉ gửi gắm nhiều kỳ vọng vào mình Kỳ Thịnh, mấy đứa con khác của Kỳ Trác Ngôn thì ông ấy không thèm bận tâm.
Kỳ Thịnh lạnh lùng cười: “Không ai quản là sự thật, nhưng có hoang dại hay không thì phải xem tâm trạng của ông đây nữa.”
“Ba là ba con, con xưng ông đây. ông đây với ba thế thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Hoá ra là tôi còn có ba à.” Trong ánh mắt anh chứa đầy sự mỉa mai: “Tất cả bạn bè tôi đều tưởng là ba mẹ tôi mất hết rồi cơ.”
“Con…”
Kỳ Trác Ngôn tức giận không chịu nổi, mỗi lần tiếp xúc với tên nhóc này là ông ta lại chưa nói được mấy câu đã tức gần chết, tên nhóc này thật sự giống y như đến đây để đòi nợ ông ta.
Nói thật, ông ta không yêu thương anh, thật sự… Đến chút xíu tình thương của ba cũng không có.
May mà còn có hai đứa nhỏ, ông ta thà cho hai đứa nhỏ kia tất cả tình thương của ba, chứ không muốn để ý gì đến Kỳ Thịnh.
Nhưng mặc kệ có nói như thế nào, Kỳ Thịnh là con trai trưởng của nhọ Kỳ, cũng là người thừa kế được ông cụ chỉ định, ông ta không thể mặc kệ vấn đề liên quan đến phương diện giáo dục.
“Chờ sau khi tốt nghiệp cấp ba, con ra nước ngoài du học đi, đã chọn xong trường học rồi, đến Massachusetts học Kỹ thuật Máy tính.”
Kỳ Thịnh cười gằn, anh biết Kỳ Trác Ngôn đang hận không thể khiến anh biến đi thật xa.
Anh nhắm mắt làm ngơ.
Anh chậm rãi đứng dậy, nhìn người đàn ông đối diện từ trên cao xuống: “Nếu đã đến đây rồi thì tôi cũng nói rõ ràng luôn. Thứ nhất, tôi sẽ không ra nước ngoài. Thứ hai, tôi cũng sẽ không dọn ra khỏi ngõ Vụ Túc rồi chuyển đến chỗ ba ở.”
Anh ngước mắt đưa mắt nhìn người phụ nữ đang trốn sau cây cột nghe lén ở tầng hai, cười lạnh: “Nếu ba chê tôi vướng víu thì cứ coi như tôi không hề tồn tại đi, dù sao trước giờ mấy người cũng chưa từng để ý đến tôi kia mà.”
Dứt lời, anh thậm chí còn không chờ Kỳ Trác Ngôn trả lời, sải bước rời khỏi biệt thự Hương Tạ.
Anh không muốn ở đây thêm dù chỉ một phút.
Mỗi lần đến biệt thự Hương Tạ, thời gian anh ở lại đây chưa từng quá nửa tiếng.
Nói xong chuyện nên nói rồi rời đi.
Từ khi còn rất nhỏ Kỳ Thịnh đã biết, đối với ba mẹ anh chỉ là thứ dư thừa.
Bọn họ vĩnh viễn sẽ không chân thành chào đón anh.
Trên thế giới này, người duy nhất Kỳ Thịnh có thể ôm chỉ có chính bản thân.
Khi còn nhỏ, mỗi đêm sau khi màn đêm buông xuống, anh sẽ ấm ức vò chăn lau nước mắt, nhưng bây giờ thì không còn nữa, trái tim đã dần nguội lạnh của anh sẽ không bao giờ đổ lệ nữa rồi.
Khi đi ra khỏi cửa rào tre của biệt thự Hương Tạ, anh nghe thấy tiếng mèo kêu đầy thảm thương.
Con mèo hoang màu đen đáng thương kia bị buộc lên trên rào tre, cơ thể gầy trơ cả xương, nhìn sắp chết.
Kỳ Thịnh dừng lại mấy giây, anh đi đến cởi dây thừng ra, ôm lấy bé mèo rồi xoay người đi ra khỏi vườn hoa của biệt thự.
Trên tầng hai, em trai nhìn thấy Kỳ Thịnh mang mèo của thằng nhóc đi thì gào ầm ĩ lên, còn dùng ná cao su bắn anh, nhưng chẳng có lần nào chính xác, đá rơi xuống bên cạnh chân anh.
Kỳ Thịnh quay đầu lại, liếc mắt lạnh lùng nhìn thằng nhóc kia, làm động tác cắt cổ đầy tính đe doạ.
Động tác này vừa hay bị người tình của Kỳ Trác Ngôn nhìn thấy, bà ta sợ hãi kéo kín tấm rèm cửa lại, ôm đứa bé đi.
Dường như bé mèo kia rất hiểu tính người, nó biết Kỳ Thịnh cứu nó, nó ngoan ngoãn dựa lên vai anh, liế.m láp cổ anh.
Kỳ Thịnh đứng ở đầu đường vắng tanh, đang lúc anh không biết nên đi đâu, tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại của anh…
La lợn: “Mọi chuyện đã xong xuôi chưa?”
La lợn: “Tôi vẫn còn đang ở chỗ cũ hai đứa mình đứng, ở chỗ này có cửa hàng có buồng chụp ảnh đó~”
Trái tim trống rỗng của Kỳ Thịnh như được rót vào một làm gió ấm không tên, mây mù trong ánh mắt dần tản ra, anh cúi đầu dịu dàng nói chuyện với bé mèo: “Tìm cho mày một chủ nhân nhé.”
“Cô ấy rất ngoan, mày sẽ thích cô ấy thôi.”
Cô lập tức im miệng, yên lặng chờ Kỳ Thịnh nghe cuộc gọi kia.
“Con đang ở đâu?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Bên ngoài.”
“Con lại ra ngoài lêu lổng nữa à?”
Kỳ Thịnh cười lạnh: “Đúng vậy.”
“Bây giờ lập tức về nhà một chuyến, ba có việc cần phải thương lượng với con.”
“Nhà của ai cơ?”
Kỳ Trác Ngôn dừng lại một lúc, nói: “Con đến biệt thự Hương Tạ đi.”
“Đương nhiên rồi, nhà của ba.” Kỳ Thịnh nở nụ cười đầy khinh thường: “Ba nói chuyện nói rõ ràng vào nha.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Kỳ Thịnh, ba lười phải cãi nhau với con, con đến đây ngay lập tức đi.”
Kỳ Thịnh cúp điện thoại, xoay người nói với Giang La: “Tôi có chút việc phải đến biệt thự Hương Tạ, để tôi gọi xe đưa cậu về nhà.”
“Không cần đâu.” Đôi tay Giang La đút vào trong túi áo, cô nói với anh: “Cậu cứ đi đi, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
“Cậu sẽ không quay lại quán net đâu đúng không?”
“Biết đâu được, nếu như bọn họ vẫn còn ngồi đấy chơi”
Anh lạnh nhạt nói: “Cậu muốn về đấy tìm bạn trai cậu à?”
“Nhậm Ly không phải bạn trai tôi.” Giang La trợn tròn mắt, chẳng hiểu chuyện gì nói: “Không biết là ai gọi tôi ra đây, còn chưa đi được hai bước thì bản thân đã có việc phải đi trước, bỏ lại tôi ở đây.”
“Lần sau tôi đưa cậu đi chơi.”
Kỳ Thịnh xoa đầu cô gái, xoay người đi gọi xe taxi.
Giang La nhìn chiếc xe taxi càng lúc càng xa rồi biến mất ở cuối con phố rực rỡ ánh đèn neon.
Cô khẽ thở dài, tựa lên đèn đường.
Chỉ cần lòng tham của con người được thoả mãn một chút thôi là sẽ muốn nhiều hơn, nhiều hơn nhiều hơn nữa.
Giang La cảm thấy cô sắp tiêu đời rồi.
…
Xe taxi dừng lại trước cổng lớn biệt thự Hương Tạ, tỷ lệ xanh hoá của khu biệt thự này cực kỳ cao, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng côn trùng trên con đường lát đá yên tĩnh.
Nơi này là nhà của Kỳ Trác Ngôn, Kỳ Thịnh chỉ ghé đến chỗ này được mấy lần, lần gần đây nhất là hôm sinh nhật mười lăm tuổi của anh, chẳng biết vì sao tự dưng Kỳ Trác Ngôn lại có lương tâm tổ chức sinh nhật cho đứa con trai lớn đã mấy năm ròng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng lần ấy lại cãi vã cực kỳ khó chịu, bởi vì đứa con trai nhỏ năm đó được sáu tuổi của Kỳ Trác Ngôn khóc lóc quậy phá, nhất quyết đòi ăn bánh kem trong đĩa của anh trai.
Kỳ Thịnh cười lạnh, anh cầm bánh kem lên ném lên đầu đứa trẻ kia.
Từ đó trở về sau, Kỳ Thịnh trở thành người không được chào đón nhất trong cái nhà này.
Lần này, trong lòng Kỳ Thịnh cũng có thể loáng thoáng đoán được lý do ông ta gọi anh về đấy.
Ba mẹ của Kỳ Thịnh thuộc về kiểu liên hôn gia tộc lạnh như băng, không có tình cảm, hơn nữa tính cách cũng không hợp nhau, mấy năm anh được sinh ra, mối quan hệ của ba mẹ cũng đã lạnh nhạt đến cùng cực, chưa nói với nhau được ba câu đã bắt đầu cãi nhau.
Từ khi anh bắt đầu nhớ được, ấn tượng duy nhất của anh đối với nhà chính là ngột ngạt không thở nổi.
Ba mẹ anh đều là những người có danh tiếng cao chót vót, ba là người cầm quyền của tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Kỳ Thị, mà mẹ lại có xuất thân từ một dòng dõi về âm nhạc, hai người đều là kiểu người thiên tài trong mảng lĩnh vực của riêng họ.
Kỳ Thịnh cũng được thừa kế bộ gen tốt đẹp của hai người họ, anh có tài năng cực kỳ cao trong cả hai phương diện là toán học và nghệ thuật.
Nhưng rốt cuộc hai người này vẫn không thể đi với nhau đến cuối cùng, sau khi sinh ra anh, cuối cùng hai nhà liên hôn cũng có đạt được mục đích của mình, cũng có người thừa kế hợp pháp. Sau đó, hai người bọn họ cũng ngại duy trì lớp vỏ bọc hoà bình bên ngoài, hai người họ lần lượt tìm kiếm tình yêu thuộc về bản thân mình ở bên ngoài, ba thì bao nuôi người tình, sinh con riêng, mẹ cũng xây dựng gia đình hạnh phúc có con của riêng mình.
Sau khi sinh ra con riêng, vì để cho đứa trẻ kia một danh phận, cuối cùng hai người kia cũng lựa chọn ly hôn. Kỳ Thịnh biết, ba mẹ anh yêu thương đứa con của họ, chỉ có anh trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hai người này.
Bởi vì sự tồn tại của anh, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở hai người họ, bọn họ từng có một cuộc hôn nhân không thể chịu đựng nổi và một quá khứ ngột ngạt như nào.
Sau đó Kỳ Thịnh lựa chọn rời khỏi bọn họ, sinh sống một mình, tâm lí của anh đã thoát khỏi sự ỷ lại ba mẹ từ rất sớm, một mình trưởng thành, chờ đến sau khi bản thân có đủ năng lực và trách nhiệm thì anh sẽ yên tâm thoải mái thu hoạch tất cả những gì anh nên có được.
Anh không có thứ gì, ít nhất anh còn có quyền thừa kế, đây là thứ mà bất cứ ai cũng không thể cướp đi.
“Cậu chủ đã về rồi.” Quản gia của biệt thự Hương Tạ đứng ở cửa chào đón anh: “Mời cậu vào, ông chủ đang chờ cậu ở phòng khách.”
Sau khi Kỳ Trác Ngôn có Kỳ Thịnh thì ông ta sinh hai đứa con với người tình, một đứa chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, đang theo học ở trường THPT số 3 Hạ Khê; một đứa khác tám tuổi, vừa đúng cái tuổi người ghét chó sợ.
Lúc này, đứa thứ hai kia đang đứng trong sân, dùng ná cao su bắn một con mèo hoang một cách thô bạo.
Con mèo hoang bị thằng nhóc buộc lên trên rào tre, cố gắng muốn thoát khỏi sợi dây thừng, nhưng sợi dây thừng buộc chặt lấy cổ nó khiến nó không thể chạy thoát được.
Thằng nhóc kia tựa như ác ma, vẫn dùng ná cao su tàn nhẫn bắn nó.
Mỗi một lần như vậy, bé mèo kia sẽ xù lông khắp người lên, phát ra tiếng mèo khè, nhe răng với nó
Càng như thế thì thằng nhóc kia lại càng cáu kỉnh hơn.
Đột nhiên, một viên đá đập vào sau đầu thằng nhóc, nó hét ầm lên “á~~”, che đầu lại: “Đau quá!”
Vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Kỳ Thịnh đang lạnh nhạt đừng dựa vào cửa tre, trong tay anh đang cầm khoảng mấy viên đá nhỏ, khóe miệng nở nụ cười lạnh như băng: “Hoá ra mày cũng biết đau à.”
Thằng nhóc kia nhìn thấy Kỳ Thịnh như nhìn thấy khắc tinh của mình, vừa buồn bực vừa tức giận, nó hét ầm lên “A a a a” rồi lao về phía anh.
Kỳ Thịnh nhanh nhẹn khẽ nghiêng người, thằng nhóc kia vồ hụt, vụng về ngã xuống đất, tức đến mức bật khóc, bực bội chạy vào nhà gào khóc, tìm ba mách tội.
Kỳ Trác Ngôn đi ra ngoài, gắt gỏng: “Vừa về đến nhà đã không chịu yên ổn, lại bắt nạt em trai!”
Kỳ Thịnh kiêu ngạo hất cằm lên: “Tôi bắt nạt đấy thì sao.”
Dù sao, Kỳ Trác Ngôn ngoại trừ mắng anh ra thì cũng không thể làm gì được anh.
Biểu cảm người phụ nữ bất lực, ôm đứa trẻ còn đang khóc thút thít mách tội về phòng.
Kỳ Thịnh đi đến bên cạnh ghế sô pha, thong dong ngồi xuống: “Ba có chuyện gì thì nói đi.”
“Là ý của ông nội con, tạm thời con đừng về căn nhà cũ ở ngõ Vụ Túc kia ở nữa, dọn về đây đi, hoặc là con đến chỗ mẹ con ở cũng được, thế nào cũng được, con tự chọn đi, dù sao cũng không thể không có ai quản con mãi được.”
Kỳ Trác Ngôn tự pha cho mình một tách trà, ngồi xuống đối diện với anh: “Ngày hôm qua ông nội con gọi điện đến đây, nghe nói mấy hôm trước con đánh nhau với người khác, ông rất tức giận, nói nếu con còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ trở thành tên đầu đường xó chợ không ai quản, không biết sau này sẽ trở thành người như nào nữa.”
Ông nội rất bất mãn với chuyện ba mẹ anh ly hôn, cho nên ông ấy chỉ gửi gắm nhiều kỳ vọng vào mình Kỳ Thịnh, mấy đứa con khác của Kỳ Trác Ngôn thì ông ấy không thèm bận tâm.
Kỳ Thịnh lạnh lùng cười: “Không ai quản là sự thật, nhưng có hoang dại hay không thì phải xem tâm trạng của ông đây nữa.”
“Ba là ba con, con xưng ông đây. ông đây với ba thế thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Hoá ra là tôi còn có ba à.” Trong ánh mắt anh chứa đầy sự mỉa mai: “Tất cả bạn bè tôi đều tưởng là ba mẹ tôi mất hết rồi cơ.”
“Con…”
Kỳ Trác Ngôn tức giận không chịu nổi, mỗi lần tiếp xúc với tên nhóc này là ông ta lại chưa nói được mấy câu đã tức gần chết, tên nhóc này thật sự giống y như đến đây để đòi nợ ông ta.
Nói thật, ông ta không yêu thương anh, thật sự… Đến chút xíu tình thương của ba cũng không có.
May mà còn có hai đứa nhỏ, ông ta thà cho hai đứa nhỏ kia tất cả tình thương của ba, chứ không muốn để ý gì đến Kỳ Thịnh.
Nhưng mặc kệ có nói như thế nào, Kỳ Thịnh là con trai trưởng của nhọ Kỳ, cũng là người thừa kế được ông cụ chỉ định, ông ta không thể mặc kệ vấn đề liên quan đến phương diện giáo dục.
“Chờ sau khi tốt nghiệp cấp ba, con ra nước ngoài du học đi, đã chọn xong trường học rồi, đến Massachusetts học Kỹ thuật Máy tính.”
Kỳ Thịnh cười gằn, anh biết Kỳ Trác Ngôn đang hận không thể khiến anh biến đi thật xa.
Anh nhắm mắt làm ngơ.
Anh chậm rãi đứng dậy, nhìn người đàn ông đối diện từ trên cao xuống: “Nếu đã đến đây rồi thì tôi cũng nói rõ ràng luôn. Thứ nhất, tôi sẽ không ra nước ngoài. Thứ hai, tôi cũng sẽ không dọn ra khỏi ngõ Vụ Túc rồi chuyển đến chỗ ba ở.”
Anh ngước mắt đưa mắt nhìn người phụ nữ đang trốn sau cây cột nghe lén ở tầng hai, cười lạnh: “Nếu ba chê tôi vướng víu thì cứ coi như tôi không hề tồn tại đi, dù sao trước giờ mấy người cũng chưa từng để ý đến tôi kia mà.”
Dứt lời, anh thậm chí còn không chờ Kỳ Trác Ngôn trả lời, sải bước rời khỏi biệt thự Hương Tạ.
Anh không muốn ở đây thêm dù chỉ một phút.
Mỗi lần đến biệt thự Hương Tạ, thời gian anh ở lại đây chưa từng quá nửa tiếng.
Nói xong chuyện nên nói rồi rời đi.
Từ khi còn rất nhỏ Kỳ Thịnh đã biết, đối với ba mẹ anh chỉ là thứ dư thừa.
Bọn họ vĩnh viễn sẽ không chân thành chào đón anh.
Trên thế giới này, người duy nhất Kỳ Thịnh có thể ôm chỉ có chính bản thân.
Khi còn nhỏ, mỗi đêm sau khi màn đêm buông xuống, anh sẽ ấm ức vò chăn lau nước mắt, nhưng bây giờ thì không còn nữa, trái tim đã dần nguội lạnh của anh sẽ không bao giờ đổ lệ nữa rồi.
Khi đi ra khỏi cửa rào tre của biệt thự Hương Tạ, anh nghe thấy tiếng mèo kêu đầy thảm thương.
Con mèo hoang màu đen đáng thương kia bị buộc lên trên rào tre, cơ thể gầy trơ cả xương, nhìn sắp chết.
Kỳ Thịnh dừng lại mấy giây, anh đi đến cởi dây thừng ra, ôm lấy bé mèo rồi xoay người đi ra khỏi vườn hoa của biệt thự.
Trên tầng hai, em trai nhìn thấy Kỳ Thịnh mang mèo của thằng nhóc đi thì gào ầm ĩ lên, còn dùng ná cao su bắn anh, nhưng chẳng có lần nào chính xác, đá rơi xuống bên cạnh chân anh.
Kỳ Thịnh quay đầu lại, liếc mắt lạnh lùng nhìn thằng nhóc kia, làm động tác cắt cổ đầy tính đe doạ.
Động tác này vừa hay bị người tình của Kỳ Trác Ngôn nhìn thấy, bà ta sợ hãi kéo kín tấm rèm cửa lại, ôm đứa bé đi.
Dường như bé mèo kia rất hiểu tính người, nó biết Kỳ Thịnh cứu nó, nó ngoan ngoãn dựa lên vai anh, liế.m láp cổ anh.
Kỳ Thịnh đứng ở đầu đường vắng tanh, đang lúc anh không biết nên đi đâu, tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại của anh…
La lợn: “Mọi chuyện đã xong xuôi chưa?”
La lợn: “Tôi vẫn còn đang ở chỗ cũ hai đứa mình đứng, ở chỗ này có cửa hàng có buồng chụp ảnh đó~”
Trái tim trống rỗng của Kỳ Thịnh như được rót vào một làm gió ấm không tên, mây mù trong ánh mắt dần tản ra, anh cúi đầu dịu dàng nói chuyện với bé mèo: “Tìm cho mày một chủ nhân nhé.”
“Cô ấy rất ngoan, mày sẽ thích cô ấy thôi.”
Bình luận facebook