-
Chương 64
Thịnh Tịch Nghiên quan sát đôi trẻ, lạnh lùng hỏi Kỳ Thịnh: “Nghe Lạc Lạc nói con có bạn gái rồi, chính là nó phải không?”
Anh nhận ra thái độ khinh khỉnh coi thường người khác qua lời mẹ mình nói bèn “xùy” một tiếng, không định trả lời.
“Cho dù con không thích Lạc Lạc, muốn yêu người khác thì bét ra cũng phải chọn ai đó xứng đôi chứ, con sa đọa tới mức này là để trả thù mẹ, trả thù ba đúng không? Con cố ý muốn làm mẹ khó xử chứ gì?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bà ta nói vậy làm Kỳ Thịnh giận lắm nhưng anh chưa kịp nổi nóng thì Giang Mãnh Nam đã đi ra quát: “Bà nói gì đấy! Hừ, con gái của tôi thì sao mà không xứng với con trai nhà bà hả!”
Giang Mãnh Nam có vóc người cao to, giọng sang sảng, hùng hổ đi ra đây như thể muốn ăn thịt người ta. Thịnh Tịch Nghiên bước lùi lại mấy bước: “Ông muốn làm gì? Ông quát cái gì thế? Sao vậy, ông định đánh người à?”
“Bà nói con gái tôi! Tôi không thể để yên được!”
Thịnh Tịch Nghiên quan sát Giang Mãnh Nam rồi nhìn cô gái trẻ đứng trong góc tường, giọng nói càng thêm phần coi thường: “Tôi nói sai chắc?”
“Bà được lên ti-vi thì ghê gớm lắm sao.” Giang Mãnh Nam thương con gái nhưng lại không thể ra tay đánh phụ nữ, tức muốn nổ cả phổi: “Nhà chúng tôi có nghèo đi chăng nữa thì con bé cũng là cục cưng của tôi. Kỳ Thịnh thì sao, bà có chăm lo cho thằng bé ngày nào không, hồi nhỏ, ngày nào nó cũng tới nhà tôi ăn chực, ba không thương mẹ không yêu, chỉ là một đứa con hoang, sao lại không xứng với con tôi! Tôi nói cho bà biết, thằng bé tới nhà chúng tôi là ở rể! Phải cúi đầu.”
“Chết cười, ông tự biết lượng sức một chút đi được không, không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng bề ngoài thôi, ông tự soi gương mà xem có xứng hay không, lại còn ở rể hả, ông nằm mơ đi!”
“Hiện giờ con gái của tôi hơi mũm mỉm một chút nhưng nó mà gầy xuống thì bà phải giật mình đấy, tôi nói cho bà biết… Bà có biết mẹ con bé là ai không! Người ta đẹp gấp bà cả vạn lần! Chơi piano cũng hay hơn bà!”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Ha ha, trên thế giới này, tôi chỉ chịu phục duy nhất một người phụ nữ chơi piano giỏi hơn tôi là Sylvia, ông đừng nói đấy là vợ ông nhé.”
Giang Mãnh Nam cười: “Khó nói lắm, chưa biết chừng lại đúng là vậy đấy.”
“Ông có muốn tới bệnh viện tâm thần khám thử không?”
“Không nói lại được thì quay qua mắng người ta đấy à!”
Kỳ Thịnh không nghe nổi nữa cũng chẳng buồn can ngăn hai người bọn họ làm gì, anh cầm tay Giang La đang rơm rớm nước mắt, dẫn cô đi khỏi đó.
“Này này! Hai đứa đi đâu đấy! Kỳ Thịnh, quay lại đây!” Thịnh Tịch Nghiên la lên sau lưng: “Kỳ Thịnh, con quay lại đây cho mẹ!”
Kỳ Thịnh không quay đầu lại, anh cầm cổ tay trắng mềm của Giang La, dắt cô đi ra khỏi ngõ Vụ Túc, băng qua đường cái, đi tới rìa bậc thềm chỗ bờ sông hỗn độn.
Gió đêm nhẹ nhàng lay cành liễu đong đưa.
Giang La cúi đầu dụi mắt, trong lòng vừa khó chịu vừa ấm ức: “Bọn họ cãi nhau thì cứ cãi nhau đi, có liên quan gì đến chúng ta đâu.”
Cô buồn rầu nói: “Tại sao chúng ta lại là những người phải chịu tổn thương.”
Kỳ Thịnh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô: “Đúng vậy, thật quá bất công, làm cục cưng của chúng ta tức giận rồi…”
Giang La nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Ba em không cố ý nói anh là con hoang đâu, anh đừng buồn.”
“Thịnh Tịch Nghiên hơi bị rối loạn lưỡng cực một chút nên bình thường anh không chấp bà ta, nghe bà ta nói xong cũng vào tai nọ ra tai kia.” Kỳ Thịnh cầm bàn tay mềm mại của cô: “Em cũng đừng để ý làm gì.”
Giang La gật đầu thật mạnh: “Ừm, em không để ý đâu.”
Mặt nước chảy trôi phản chiếu ánh đèn rực rỡ bên bờ sông bên kia, Kỳ Thịnh kề tai áp má nói rất nhiều lời an ủi Giang La.
“Kỳ Thịnh, vừa rồi mẹ anh bảo anh TOEFL.” Giang La lo âu hỏi anh: “Anh sẽ đi nước ngoài à?”
“Không phải anh không thi sao.” Kỳ Thịnh đáp chắc như đinh đóng cột: “Anh sẽ không đi nước ngoài đâu.”
“Tại em nên anh mới không đi nước ngoài à?”
“Không phải.” Kỳ Thịnh tỉnh táo trả lời: “Nước ngoài cũng không có gì tốt hơn trong nước, chuyên ngành máy tính anh muốn học ở trong nước cũng đã phát triển rất mạnh, không cần phải ra nước ngoài du học. Nếu đi nước ngoài thì sẽ không quen với môi trường mới, không có bạn bè, không có đồ ăn hợp khẩu vị, tất cả đều sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của anh. Em biết anh là người lắm chuyện thế nào mà, đến chiếc gối không thoải mái cũng có thể làm anh mất ngủ cả đêm. Cho nên, anh chọn con đường thoải mái hơn với mình.”
Anh nói đầy chân thành, gạt bỏ đi toàn bộ lo lắng, băn khoăn của Giang La.
Đúng vậy, từ nhỏ Kỳ Thịnh đã rất giỏi tự tính toán cho bản thân mình, anh luôn có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
“Đúng vậy, nước ngoài cũng không phải là tốt, em tin dù ở đâu anh cũng có thể học giỏi.”
“Hơn nữa, bạn trai em có một vài nhu cầu rất mãnh liệt.” Kỳ Thịnh ôm cơ thể mềm mại của Giang La, tì chóp mũi lên trán cô: “Có lẽ không thể xa em dù chỉ một phút.”
Mặt Giang La nóng bừng, cô cúi đầu nhìn thấy bàn tay không ngoan của anh, run run hỏi: “Có cần đi mua urgo trước không, đầu anh bị trầy da rồi...”
“Không cần.” Anh khẽ vén một góc áo của cô lên.
“Vừa rồi mẹ anh giận lắm đấy.” Cô lập tức giữ tay anh lại, ngăn anh làm bừa: “Sau này anh đừng tới quán ba em hỗ trợ nữa, anh không nên làm mấy việc này.”
“Anh không nên làm mấy việc này à?” Anh cười, hỏi ngược lại cô: “Vậy anh nên làm gì?”
“Đúng là anh không nên làm mấy việc này thật, anh nên chơi đàn piano mới phải.”
“Anh nghỉ chơi lâu rồi.”
“Tại sao?”
“Hồi bé, bà ta từng dạy anh chơi. Sau này, bà ta có con riêng thì không dạy anh nữa.” Khóe môi Kỳ Thịnh cong lên hờ hững: “Hồi bé anh để tâm lắm, cố gắng thi thố để chứng tỏ bản thân với bà ta. Dần dà, anh không còn cảm thấy chuyện này có ý nghĩa gì nữa. Nếu như một đứa trẻ cần phải lấy lòng ba mẹ mới có thể nhận được sự yêu thương mà nó vốn nên được hưởng thì còn nghĩa lý gì nữa đâu. Mỉa mai hơn cả là, cho dù anh đã cố lấy lòng... Thì anh cũng chẳng nhận được đếch gì cả.”
Anh còn chưa nói dứt lời, Giang La đã hôn lên cánh môi khô mềm của anh, vụng về, lúng túng m.út mát nó.
Kỳ Thịnh đưa một tay lên giữ cằm cô, ngón tay thô ráp khe khẽ vuốt v.e làn da non nớt, mịn màng của cô, hai mắt nhắm nghiền lại.
Giang La không cần thầy dạy cũng tự biết, cứ thế cạy mở miệng anh, lần đầu tiên hai người lưu luyến quấn quít lấy nhau.
Nước mắt Giang La rơi xuống, hòa vào trong nụ hôn đắng chát này, cô ôm chặt cổ của anh, nức nở kề vào tai anh nói nhỏ: “Em sẽ yêu anh, chiều anh, anh muốn gì em cũng cho anh.”
Kỳ Thịnh thoáng dừng lại một chút, một giây sau, anh cầm tay cô: “Về nhà với anh đi.”
...
Kỳ Thịnh đạp xe đạp dưới con đường mới lên đèn, gió tháng sáu đã bắt đầu chớm mang theo cái khô nóng của đầu hạ, Giang La ngồi đằng sau yên xe của anh, khẽ ôm lấy vòng eo gầy rắn rỏi của anh.
Kỳ Thịnh lắp gác ba ga cho chiếc xe đạp địa hình của mình để có chỗ chở người ngồi đằng sau, sợ thanh sắt quá cứng, anh còn gắn thêm cả đệm mềm cho nó.
Chiếc xe địa hình vốn cool ngầu, thời thượng là vậy bỗng chốc chẳng còn ngầu chút nào nhưng lại có nét đáng yêu giữa sự tương phản của những bộ phận trái ngược tính chất với nhau nằm trọn trong một chỉnh thể.
Buổi tối, anh luôn thích rủ cô ra ngoài, đạp xe chở cô đi hóng gió ở bờ sông một lát.
Anh nói xong câu đó, Giang La lập tức có dự cảm không ổn nhưng cô không dám hỏi vì quá xấu hổ.
Hôm bữa, sau khi trò chuyện với Tống Thời Vi, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Thế nhưng… Thế nhưng, trái tim cô vẫn như có một chú nai chạy loạn lên ở bên trong, thình thịch, thình thịch, vừa căng thẳng vừa chờ mong nhưng trên hết là sợ hãi.
Kỳ Thịnh chở cô về thẳng chỗ ở. Trên đường đi, Giang La luôn ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi cuối cùng, rốt cuộc cô không nhịn được, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Kỳ Thịnh, anh có muốn… Mua gì không?”
Chàng thanh niên bóp phanh xe: “Em muốn mua gì à?”
“Ừ, mua đại chút gì đó nhé?”
“Ồ, vậy thì mua chút gì đó đi.”
Kỳ Thịnh xuống xe, hai người cầm tay nhau bước vào cửa hàng tiện lợi, Kỳ Thịnh cầm giỏ mua hàng đi thẳng tới khu vực bán đồ ăn vặt, mua khoai tây chiên, que cay, Coca-Cola và rượu Rio…”
Giang La nhướng mày, trơ mắt nhìn anh đi tính tiền, cô cuống hẳn lên: “Anh còn muốn mua thêm gì nữa không?”
Kỳ Thịnh nghĩ ngợi một chút, tiện tay nhặt một hộp kẹo cao su Extra ở kệ hàng cạnh quầy tính tiền.
Rõ ràng thứ đó… Nằm ngay cạnh chỗ để kẹo cao su, vậy mà anh lại không lấy!
Họ đi qua con ngõ nhỏ tối tăm, chật hẹp, về tới nhà họ Kỳ, dì giúp việc hết giờ làm đã về nhà, chỉ còn một mình Kỳ Thịnh ở đây.
Công Chúa ở sân sau thấy Giang La tới lập tức nhảy lên thật cao, lè lưỡi đòi cô chơi với mình nhưng Kỳ Thịnh không thả nó ra.
“Công Chúa đã không tắm mấy ngày nay rồi, nó hôi hám tới bảy mươi phần trăm rồi đấy, em có muốn chơi với nó không?”
Giang La trĩu nặng tâm sự: “Gì cơ?”
Kỳ Thịnh cười, kéo cô vào nhà: “Không có gì, không quan trọng.”
Con Husky chạy tới chạy lui trước khung cửa sổ sát đất, kêu ăng ẳng, điên cuồng vẫy đuôi, rất muốn chơi với Giang La.
Giang La căng thẳng ngồi xuống sô pha, Kỳ Thịnh lại gần, rót cho cô một cốc Rio: “Em đang giảm cân à, nếu đang giảm cân thì để anh pha nước chanh cho em.”
“Không, không cần, uống cái này đi.”
“Sao em căng thẳng vậy?”
“Đâu có.”
“Còn đâu có gì nữa, giọng em run lên rồi kìa, sao vậy, em sợ ở riêng với anh à?” Kỳ Thịnh kề sát vào tai cô, giọng nói vừa gợi cảm vừa trêu ghẹo: “Hay là… Em sợ anh làm gì em?”
“Kỳ Thịnh, không được.” Cô chật vật nuốt nước bọt: “Em… Em không biết gì hết nhưng không làm vậy được đâu.”
Anh cười xấu xa, cố ý hỏi: “Không được làm gì?”
“Không được này nọ mà không đeo ba con sói, tuyệt đối không được...”
“Ba con sói?” Kỳ Thịnh bị cô chọc cười: “Vốn từ vựng của em phong phú thật đấy.”
Mặt Giang La đỏ tới tận mang đai, nóng như thiêu như đốt.
Kỳ Thịnh bước tới bên khung cửa sổ sát đất, kéo tấm vải phủ màu đen ra, lộ ra chiếc đàn piano Steinway đã bỏ không nhiều năm: “Ba con sói thì lần sau anh mua sau.”
Giang La nhìn anh tỏ ý khó hiểu.
Chàng thanh niên nhẹ nhàng lướt ngón tay dài trên những phím đàn piano đen trắng, giai điệu thong thả vang lên…
“Lâu lắm rồi anh không chơi đàn, tối nay anh muốn đàn cho em nghe.”
Anh nhận ra thái độ khinh khỉnh coi thường người khác qua lời mẹ mình nói bèn “xùy” một tiếng, không định trả lời.
“Cho dù con không thích Lạc Lạc, muốn yêu người khác thì bét ra cũng phải chọn ai đó xứng đôi chứ, con sa đọa tới mức này là để trả thù mẹ, trả thù ba đúng không? Con cố ý muốn làm mẹ khó xử chứ gì?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bà ta nói vậy làm Kỳ Thịnh giận lắm nhưng anh chưa kịp nổi nóng thì Giang Mãnh Nam đã đi ra quát: “Bà nói gì đấy! Hừ, con gái của tôi thì sao mà không xứng với con trai nhà bà hả!”
Giang Mãnh Nam có vóc người cao to, giọng sang sảng, hùng hổ đi ra đây như thể muốn ăn thịt người ta. Thịnh Tịch Nghiên bước lùi lại mấy bước: “Ông muốn làm gì? Ông quát cái gì thế? Sao vậy, ông định đánh người à?”
“Bà nói con gái tôi! Tôi không thể để yên được!”
Thịnh Tịch Nghiên quan sát Giang Mãnh Nam rồi nhìn cô gái trẻ đứng trong góc tường, giọng nói càng thêm phần coi thường: “Tôi nói sai chắc?”
“Bà được lên ti-vi thì ghê gớm lắm sao.” Giang Mãnh Nam thương con gái nhưng lại không thể ra tay đánh phụ nữ, tức muốn nổ cả phổi: “Nhà chúng tôi có nghèo đi chăng nữa thì con bé cũng là cục cưng của tôi. Kỳ Thịnh thì sao, bà có chăm lo cho thằng bé ngày nào không, hồi nhỏ, ngày nào nó cũng tới nhà tôi ăn chực, ba không thương mẹ không yêu, chỉ là một đứa con hoang, sao lại không xứng với con tôi! Tôi nói cho bà biết, thằng bé tới nhà chúng tôi là ở rể! Phải cúi đầu.”
“Chết cười, ông tự biết lượng sức một chút đi được không, không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng bề ngoài thôi, ông tự soi gương mà xem có xứng hay không, lại còn ở rể hả, ông nằm mơ đi!”
“Hiện giờ con gái của tôi hơi mũm mỉm một chút nhưng nó mà gầy xuống thì bà phải giật mình đấy, tôi nói cho bà biết… Bà có biết mẹ con bé là ai không! Người ta đẹp gấp bà cả vạn lần! Chơi piano cũng hay hơn bà!”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Ha ha, trên thế giới này, tôi chỉ chịu phục duy nhất một người phụ nữ chơi piano giỏi hơn tôi là Sylvia, ông đừng nói đấy là vợ ông nhé.”
Giang Mãnh Nam cười: “Khó nói lắm, chưa biết chừng lại đúng là vậy đấy.”
“Ông có muốn tới bệnh viện tâm thần khám thử không?”
“Không nói lại được thì quay qua mắng người ta đấy à!”
Kỳ Thịnh không nghe nổi nữa cũng chẳng buồn can ngăn hai người bọn họ làm gì, anh cầm tay Giang La đang rơm rớm nước mắt, dẫn cô đi khỏi đó.
“Này này! Hai đứa đi đâu đấy! Kỳ Thịnh, quay lại đây!” Thịnh Tịch Nghiên la lên sau lưng: “Kỳ Thịnh, con quay lại đây cho mẹ!”
Kỳ Thịnh không quay đầu lại, anh cầm cổ tay trắng mềm của Giang La, dắt cô đi ra khỏi ngõ Vụ Túc, băng qua đường cái, đi tới rìa bậc thềm chỗ bờ sông hỗn độn.
Gió đêm nhẹ nhàng lay cành liễu đong đưa.
Giang La cúi đầu dụi mắt, trong lòng vừa khó chịu vừa ấm ức: “Bọn họ cãi nhau thì cứ cãi nhau đi, có liên quan gì đến chúng ta đâu.”
Cô buồn rầu nói: “Tại sao chúng ta lại là những người phải chịu tổn thương.”
Kỳ Thịnh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô: “Đúng vậy, thật quá bất công, làm cục cưng của chúng ta tức giận rồi…”
Giang La nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Ba em không cố ý nói anh là con hoang đâu, anh đừng buồn.”
“Thịnh Tịch Nghiên hơi bị rối loạn lưỡng cực một chút nên bình thường anh không chấp bà ta, nghe bà ta nói xong cũng vào tai nọ ra tai kia.” Kỳ Thịnh cầm bàn tay mềm mại của cô: “Em cũng đừng để ý làm gì.”
Giang La gật đầu thật mạnh: “Ừm, em không để ý đâu.”
Mặt nước chảy trôi phản chiếu ánh đèn rực rỡ bên bờ sông bên kia, Kỳ Thịnh kề tai áp má nói rất nhiều lời an ủi Giang La.
“Kỳ Thịnh, vừa rồi mẹ anh bảo anh TOEFL.” Giang La lo âu hỏi anh: “Anh sẽ đi nước ngoài à?”
“Không phải anh không thi sao.” Kỳ Thịnh đáp chắc như đinh đóng cột: “Anh sẽ không đi nước ngoài đâu.”
“Tại em nên anh mới không đi nước ngoài à?”
“Không phải.” Kỳ Thịnh tỉnh táo trả lời: “Nước ngoài cũng không có gì tốt hơn trong nước, chuyên ngành máy tính anh muốn học ở trong nước cũng đã phát triển rất mạnh, không cần phải ra nước ngoài du học. Nếu đi nước ngoài thì sẽ không quen với môi trường mới, không có bạn bè, không có đồ ăn hợp khẩu vị, tất cả đều sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của anh. Em biết anh là người lắm chuyện thế nào mà, đến chiếc gối không thoải mái cũng có thể làm anh mất ngủ cả đêm. Cho nên, anh chọn con đường thoải mái hơn với mình.”
Anh nói đầy chân thành, gạt bỏ đi toàn bộ lo lắng, băn khoăn của Giang La.
Đúng vậy, từ nhỏ Kỳ Thịnh đã rất giỏi tự tính toán cho bản thân mình, anh luôn có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
“Đúng vậy, nước ngoài cũng không phải là tốt, em tin dù ở đâu anh cũng có thể học giỏi.”
“Hơn nữa, bạn trai em có một vài nhu cầu rất mãnh liệt.” Kỳ Thịnh ôm cơ thể mềm mại của Giang La, tì chóp mũi lên trán cô: “Có lẽ không thể xa em dù chỉ một phút.”
Mặt Giang La nóng bừng, cô cúi đầu nhìn thấy bàn tay không ngoan của anh, run run hỏi: “Có cần đi mua urgo trước không, đầu anh bị trầy da rồi...”
“Không cần.” Anh khẽ vén một góc áo của cô lên.
“Vừa rồi mẹ anh giận lắm đấy.” Cô lập tức giữ tay anh lại, ngăn anh làm bừa: “Sau này anh đừng tới quán ba em hỗ trợ nữa, anh không nên làm mấy việc này.”
“Anh không nên làm mấy việc này à?” Anh cười, hỏi ngược lại cô: “Vậy anh nên làm gì?”
“Đúng là anh không nên làm mấy việc này thật, anh nên chơi đàn piano mới phải.”
“Anh nghỉ chơi lâu rồi.”
“Tại sao?”
“Hồi bé, bà ta từng dạy anh chơi. Sau này, bà ta có con riêng thì không dạy anh nữa.” Khóe môi Kỳ Thịnh cong lên hờ hững: “Hồi bé anh để tâm lắm, cố gắng thi thố để chứng tỏ bản thân với bà ta. Dần dà, anh không còn cảm thấy chuyện này có ý nghĩa gì nữa. Nếu như một đứa trẻ cần phải lấy lòng ba mẹ mới có thể nhận được sự yêu thương mà nó vốn nên được hưởng thì còn nghĩa lý gì nữa đâu. Mỉa mai hơn cả là, cho dù anh đã cố lấy lòng... Thì anh cũng chẳng nhận được đếch gì cả.”
Anh còn chưa nói dứt lời, Giang La đã hôn lên cánh môi khô mềm của anh, vụng về, lúng túng m.út mát nó.
Kỳ Thịnh đưa một tay lên giữ cằm cô, ngón tay thô ráp khe khẽ vuốt v.e làn da non nớt, mịn màng của cô, hai mắt nhắm nghiền lại.
Giang La không cần thầy dạy cũng tự biết, cứ thế cạy mở miệng anh, lần đầu tiên hai người lưu luyến quấn quít lấy nhau.
Nước mắt Giang La rơi xuống, hòa vào trong nụ hôn đắng chát này, cô ôm chặt cổ của anh, nức nở kề vào tai anh nói nhỏ: “Em sẽ yêu anh, chiều anh, anh muốn gì em cũng cho anh.”
Kỳ Thịnh thoáng dừng lại một chút, một giây sau, anh cầm tay cô: “Về nhà với anh đi.”
...
Kỳ Thịnh đạp xe đạp dưới con đường mới lên đèn, gió tháng sáu đã bắt đầu chớm mang theo cái khô nóng của đầu hạ, Giang La ngồi đằng sau yên xe của anh, khẽ ôm lấy vòng eo gầy rắn rỏi của anh.
Kỳ Thịnh lắp gác ba ga cho chiếc xe đạp địa hình của mình để có chỗ chở người ngồi đằng sau, sợ thanh sắt quá cứng, anh còn gắn thêm cả đệm mềm cho nó.
Chiếc xe địa hình vốn cool ngầu, thời thượng là vậy bỗng chốc chẳng còn ngầu chút nào nhưng lại có nét đáng yêu giữa sự tương phản của những bộ phận trái ngược tính chất với nhau nằm trọn trong một chỉnh thể.
Buổi tối, anh luôn thích rủ cô ra ngoài, đạp xe chở cô đi hóng gió ở bờ sông một lát.
Anh nói xong câu đó, Giang La lập tức có dự cảm không ổn nhưng cô không dám hỏi vì quá xấu hổ.
Hôm bữa, sau khi trò chuyện với Tống Thời Vi, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Thế nhưng… Thế nhưng, trái tim cô vẫn như có một chú nai chạy loạn lên ở bên trong, thình thịch, thình thịch, vừa căng thẳng vừa chờ mong nhưng trên hết là sợ hãi.
Kỳ Thịnh chở cô về thẳng chỗ ở. Trên đường đi, Giang La luôn ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi cuối cùng, rốt cuộc cô không nhịn được, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Kỳ Thịnh, anh có muốn… Mua gì không?”
Chàng thanh niên bóp phanh xe: “Em muốn mua gì à?”
“Ừ, mua đại chút gì đó nhé?”
“Ồ, vậy thì mua chút gì đó đi.”
Kỳ Thịnh xuống xe, hai người cầm tay nhau bước vào cửa hàng tiện lợi, Kỳ Thịnh cầm giỏ mua hàng đi thẳng tới khu vực bán đồ ăn vặt, mua khoai tây chiên, que cay, Coca-Cola và rượu Rio…”
Giang La nhướng mày, trơ mắt nhìn anh đi tính tiền, cô cuống hẳn lên: “Anh còn muốn mua thêm gì nữa không?”
Kỳ Thịnh nghĩ ngợi một chút, tiện tay nhặt một hộp kẹo cao su Extra ở kệ hàng cạnh quầy tính tiền.
Rõ ràng thứ đó… Nằm ngay cạnh chỗ để kẹo cao su, vậy mà anh lại không lấy!
Họ đi qua con ngõ nhỏ tối tăm, chật hẹp, về tới nhà họ Kỳ, dì giúp việc hết giờ làm đã về nhà, chỉ còn một mình Kỳ Thịnh ở đây.
Công Chúa ở sân sau thấy Giang La tới lập tức nhảy lên thật cao, lè lưỡi đòi cô chơi với mình nhưng Kỳ Thịnh không thả nó ra.
“Công Chúa đã không tắm mấy ngày nay rồi, nó hôi hám tới bảy mươi phần trăm rồi đấy, em có muốn chơi với nó không?”
Giang La trĩu nặng tâm sự: “Gì cơ?”
Kỳ Thịnh cười, kéo cô vào nhà: “Không có gì, không quan trọng.”
Con Husky chạy tới chạy lui trước khung cửa sổ sát đất, kêu ăng ẳng, điên cuồng vẫy đuôi, rất muốn chơi với Giang La.
Giang La căng thẳng ngồi xuống sô pha, Kỳ Thịnh lại gần, rót cho cô một cốc Rio: “Em đang giảm cân à, nếu đang giảm cân thì để anh pha nước chanh cho em.”
“Không, không cần, uống cái này đi.”
“Sao em căng thẳng vậy?”
“Đâu có.”
“Còn đâu có gì nữa, giọng em run lên rồi kìa, sao vậy, em sợ ở riêng với anh à?” Kỳ Thịnh kề sát vào tai cô, giọng nói vừa gợi cảm vừa trêu ghẹo: “Hay là… Em sợ anh làm gì em?”
“Kỳ Thịnh, không được.” Cô chật vật nuốt nước bọt: “Em… Em không biết gì hết nhưng không làm vậy được đâu.”
Anh cười xấu xa, cố ý hỏi: “Không được làm gì?”
“Không được này nọ mà không đeo ba con sói, tuyệt đối không được...”
“Ba con sói?” Kỳ Thịnh bị cô chọc cười: “Vốn từ vựng của em phong phú thật đấy.”
Mặt Giang La đỏ tới tận mang đai, nóng như thiêu như đốt.
Kỳ Thịnh bước tới bên khung cửa sổ sát đất, kéo tấm vải phủ màu đen ra, lộ ra chiếc đàn piano Steinway đã bỏ không nhiều năm: “Ba con sói thì lần sau anh mua sau.”
Giang La nhìn anh tỏ ý khó hiểu.
Chàng thanh niên nhẹ nhàng lướt ngón tay dài trên những phím đàn piano đen trắng, giai điệu thong thả vang lên…
“Lâu lắm rồi anh không chơi đàn, tối nay anh muốn đàn cho em nghe.”
Bình luận facebook