-
Chương 80
Trên sân vận động, tiếng bóng rổ rơi xuống đất liên tục phát ra tiếng bộp bộp.
Mấy người đàn ông mặc đồ vest đi giày da đứng bên sân bóng trông chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh xung quanh, các bạn học đi ngang qua thường xuyên dùng ánh mắt ngạc nhiên quan sát bọn họ.
Cuối cùng bọn họ cũng thấy chàng trai mặc áo bóng rổ màu đỏ nghỉ ngơi, mấy người đàn ông mặc đồ vest vội vàng đi đến, đưa tài liệu cần ký đến tận tay anh, đồng thời cũng cung kính lễ phép đưa bút với nước sang: “Anh Kỳ, mời ký vào đây.”
Trên sân bóng, Mập rê bóng đi ngang qua, trêu chọc nói: “Anh Kỳ, anh bận rộn quá đấy nhá.”
Kỳ Thịnh múa bút như rồng bay phượng múa ký xong tên mình, thờ ơ nói: “Làm đàn em thì phải ra dáng đàn em vào, gọi một tiếng đàn anh thì cậu bị bỏng miệng à?”
“Nếu tôi không học lại, sao cậu có thể làm đàn anh của tôi được.”
“Không có vở ghi chép của tôi, cậu có học lại cũng không làm nổi đàn em của tôi.”
Thành tích của Mập lúc nào cũng đứng bét bảng ở ngõ Vụ Túc, sau đó anh ấy thi trượt đại học nên phải đi học lại. Vì để theo kịp Kỳ Thịnh và Than, để thi đậu vào trường Đại học A mà anh ấy rút kinh nghiệm xương máu, học tập chăm chỉ, thành tích học tập cứ thế mà tăng vọt.
Quả nhiên, vào năm thứ hai anh ấy thi đỗ thật.
“Ghi chép của cậu còn ngắn gọn hơn cả quần cộc của tôi.” Mập cười nói: “Nếu không phải ghi chép ngữ văn và tiếng anh của bé lợn vừa tốt vừa kỹ càng, chi tiết thì làm sao tôi có thể thi được vào trường Đại học A chứ.”
Đột nhiên nhắc đến cô khiến cho trái tim Kỳ Thịnh vô thức hụt mất một nhịp, không thèm chú ý đến lời anh ấy nói, anh híp mắt lại, nhanh chóng lật bản hợp đồng kia, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới ký tên.
“Anh Kỳ, lát nữa tổng giám Lý của công ty game Sky muốn mời anh đi ăn một bữa, anh xem thử anh có thời gian rảnh để đến đó không?”
“Hẹn lúc mấy giờ?”
“Năm giờ rưỡi.”
Kỳ Thịnh nhìn đồng hồ thể thao: “Trận đấu vẫn còn chưa kết thúc.”
“Tổng giám đốc Lý nói có thể chờ anh.”
Kỳ Thịnh mỉm cười rồi nói: “Chỉ e rằng như thế thì không ổn cho lắm.”
“Không có không có, tổng giám đốc Lý nói được chờ anh là vinh hạnh của ông ấy.”
Trên sân bóng, Mập thúc giục anh: “Anh Thịnh, anh đã xong việc chưa thế, mau nhanh lên đi.”
Kỳ Thịnh thong dong ký tên, đưa tập tài liệu cho bọn họ rồi thản nhiên nói: “Tôi chơi xong thì sẽ liên lạc với ông ấy, nhưng không chắc là tôi sẽ đến được đâu.”
“Không sao không sao hết, tổng giám đốc Lý nói có thể chờ anh đến chín giờ, nếu anh rảnh thì đến, không rảnh cũng không sao hết, có thể hẹn lại lần sau.”
Mấy người đàn ông mặc đồ vest đi ra ngoài, Kỳ Thịnh lại ra sân tiếp bóng, một động tác ba bước lên rổ đặc trưng, trông vô cùng đẹp đẽ khiến mấy cô gái ở đấy hoan hô ầm ĩ cả một vùng.
Có cô gái đỏ mặt thấp thỏm đưa nước cho Kỳ Thịnh, Kỳ Thịnh nhận lấy rồi đưa cho Mập, cười nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Cô gái nhìn nụ cười phóng khoáng, vô cùng tự nhiên của chàng trai mà vành tai nóng hết lên, nhỏ giọng nói với người bạn bên cạnh mình: “Đàn anh lúc cười trông đẹp thật đấy.”
“Hơn nữa cũng rất dịu dàng.”
…
Khoảng tầm sau giờ, Kỳ Thịnh tắm rửa đơn giản xong, thay một chiếc áo sơ mi trắng trông vô cùng thanh lịch rồi rời khỏi sân vận động. Một chiếc xe Mercedes-Benz đã dừng lại ở ngã tư, lúc anh đang định lên xe thì lại nghe thấy mấy cô gái ở học viện nghệ thuật đang bàn tán về sinh viên trao đổi mới đến…
“Cô em gái đến từ trường Đại học Hồng Kông xinh lắm đấy nhá, hơn nữa gia thế cũng rất trâu bò, nghe nói là con của siêu sao cùng với người giàu có ba đời.”
“Vừa nãy ở quảng trường tôi thấy cô ấy chơi ván trượt với mấy cậu chàng ở câu lạc bộ trượt ván, không ai có thể làm được động tác có độ khó cao như cô ấy hết, trông ngầu chết đi được!”
“Tôi chỉ nhìn thấy ngực cô ấy, dáng ngực siêu đẹp, thật sự hâm mộ chết mất.”
“Tôi thì thấy cô ấy siêu đẹp trai!”
“Hơn nữa hoàn toàn không có tý kiêu ngạo nào của mấy nữ thần luôn, lúc cười lên thì ngũ quan lại bay tán loạn, trông buồn cười lắm, ha ha ha, thật sự siêu siêu đáng yêu.”
Kỳ Thịnh nghe thấy hai chữ “Hồng Kông” thì hơi sững sờ, anh không nhịn được mà hỏi: “Trông cô ấy béo hay là gầy?”
Mấy cô gái nhìn về phía anh, nhận ra anh là Kỳ Thịnh thì ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Đàn anh, anh hỏi gì thế?”
“Sinh viên trao đổi đến từ trường Đại học Hồng Kông mà mấy em nói, béo hay gầy thế?”
“Đương nhiên là gầy rồi! Cô ấy vô cùng thon thả luôn á! Dáng người rất rất đẹp.”
Ánh mắt Kỳ Thịnh ảm đạm đi đôi chút, nhưng anh vẫn rất lịch sự đáp lại: “Cảm ơn.”
Ánh mắt mấy cô gái nhìn theo Kỳ Thịnh, bọn họ nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn tú sắc bén kia của anh, sau đó kích động bàn tán mấy câu.
Giá trị nhan sắc đỉnh cao được công nhận của trường Đại học A.
Kỳ Thịnh đẹp trai, nhưng chắc chắn đẹp trai chỉ là một điểm đặc trưng không mấy nổi bật trên người anh. Các cô gái điên cuồng mê muội với anh là bởi vì năm ngoái anh vừa nghiên cứu phát triển một trò chơi “Trường học mèo con” đã đánh trúng vào trái tim của các cô gái.
Nghe nói mỗi một bé mèo con trong trò chơi đều do chính tay anh vẽ từng nét một, đáng yêu đến mức không ai sánh bằng!
“Đàn anh Kỳ Thịnh, anh đang muốn tìm ai à?” Có cô gái xung phong đứng ra, tiến lại gần dò hỏi: “Bọn em có thể giúp anh, chỉ cần… Chỉ cần anh có thể giúp em mở khoá một số nhãn dán meo meo mà thôi.”
“Trời ạ, Tiểu Mỹ cậu đang nói gì thế, sao có thể đi cửa sau như thế được chứ!” Bạn cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ, đỏ mặt kéo cô ấy lại: “Cậu tự bỏ thời gian ra kiếm đi, đừng có hỏi xin đàn anh thế chứ, như vậy không tốt đâu!”
“Nhưng tớ thật sự rất muốn nhãn dán meo meo.” Cô gái nhỏ giọng nói: “Trước giờ tớ chưa từng kiếm được.”
Kỳ Thịnh khẽ cười: “Đưa điện thoại cho anh.”
Cô gái ngạc nhiên vui mừng đưa điện thoại của mình cho anh.
Anh dựa lên thân cây, ánh mặt trời chiếu lên cái khuyên tai hình mèo con trên tai phải của anh khiến nó lóe lên ánh sáng màu vàng rực rỡ, đầu ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng nhập một đoạn mã quà tặng lên trên điện thoại: “Mở khoá được ba nhãn dán mèo với hai tấm hình nền, đã đủ chưa?”
“A a a a! Đủ rồi đủ rồi! Cảm ơn đàn anh! Em vui quá đi mất!”
Kỳ Thịnh trả lại điện thoại cho cô ấy, ánh mắt toát ra sự điềm đạm: “Không cần cảm ơn.”
“Đàn anh thật sự rất tốt, đúng là danh bất hư truyền.”
Kỳ Thịnh cất bước đi đến trước xe, anh đặt tay lên cửa xe.
Anh tốt sao?
Trước kia, anh là kẻ ăn chơi trác táng, vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, lời nói ra cũng giống như những con dao nhọn khiến người khác bị thương.
Câu nói “cô ấy sẽ không rời khỏi tôi” kia nghe kiêu ngạo biết bao!
Nhưng nó lại khiến cô gái anh yêu nhất… Tổn thương sâu sắc.
Ngày qua ngày sống trong nỗi nhớ nhung và tiếc nuối khiến cho trái tim anh cũng yếu ớt hơn nhiều, giống như con chó nhỏ đứng chờ đợi vô vọng bên bờ biển, không biết có thể chờ được mèo con của anh quay lại không.
“Cảm ơn hình nền và nhãn dán mèo con của đàn anh, nhưng người anh vừa mới hỏi ấy, bọn em thật sự có thể giúp anh đấy.”
Cô gái nhận được nhãn dán mèo con, trong lòng thấy hơi bất an, cô ấy cũng thật lòng muốn giúp nên hỏi: “Anh muốn tìm ai thế, là sinh viên của học viện bọn em hay sao ạ?
“Sinh viên trao đổi đến từ trường Đại học Hồng Kông mà các em vừa mới nói, cô ấy học chuyên ngành nào?”
“Cô ấy là sinh viên của học viện bọn em, nghe nói là học nhảy hiện đại, cô ấy nhảy Street Dance rất tốt, hơn nữa còn rất xinh đẹp.”
“Em có chắc chắn là cô gái đó rất gầy?”
“Đương nhiên rồi, cô ấy vừa gầy vừa đẹp, cô ấy vừa đến trường đã có rất nhiều nam sinh đổ xô đến tỏ tình với cô ấy…”
Cô gái cười tinh nghịch rồi nói: “Nghe nói, ngày hôm qua, thậm chí còn có cô gái tỏ tình với cô ấy, cô ấy đẹp trai lắm đó! Hơn nữa, hôm qua còn có người nhiều chuyện kể rằng hình như ngay cả chủ tịch của câu lạc bộ Cosy Street dance - Mạnh Tiêm Tiêm cũng thích cô ấy, thậm chí còn nổi điên vì cô ấy ha ha ha ha.”
Kỳ Thịnh nghiêm túc nghe cô ấy, sắc mặt lại trở nên thất vọng, trầm ngâm nói: “Có khả năng không phải đó là người anh muốn tìm rồi, nhưng vẫn cảm ơn các em.”
Anh không hỏi gì thêm mà chỉ ngồi một mình trên xe rất lâu để cho cõi lòng đang hỗn loạn dần lắng xuống.
Mấy năm nay, anh không tin Giang La không nhìn thấy tất cả mọi thứ anh làm.
Chỉ cần cô còn đang sử dụng điện thoại thông minh thì chắc chắn cô sẽ thấy trò chơi có liên quan đến anh, chắc chắn cô sẽ thích trò chơi nuôi thú cưng mang phong cách siêu đáng yêu kia.
Hơn nữa, trong toàn bộ trò chơi tràn ngập những tâm tư nhỏ nhặt và ám chỉ của anh với cô…
Lấy trò chơi “Trường học mèo con” này làm ví dụ, các ải của trò chơi rất rõ ràng, mạch cốt truyện chính là một con Husky nhỏ liên tục trải qua những cuộc phiêu lưu kỳ lạ, tìm kiếm mối tình đầu mèo con trong cốt truyện, kết quả lại không tìm thấy mèo con, trái lại lại liên tục mở khoá đủ các loại bản vẽ mèo con đáng yêu.
Có rất nhiều manh mối chôn giấu trong trò chơi mà chỉ có một mình cô mới hiểu.
Anh muốn cho cô biết anh vẫn đang đợi cô, bất cứ lúc nào cũng đợi, mỗi một ngày, mỗi một phút mỗi một giây…
Anh đều rất nhớ cô.
Câu nói “cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi tôi” vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng của năm đó đã khiến anh mất đi viên ngọc trai nhỏ quý giá nhất trong đời mình, dù có chờ đợi như thế nào thì người kia vẫn không quay đầu lại nhìn anh lấy một cái.
Có khả năng cả đời cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Làm sao mà anh có thể không hối hận đây?
Cuối cùng Kỳ Thịnh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh đạp chân ga đến quảng trường âm nhạc, sau đó đi đến khu trượt ván hình cung ba màu.
Xung quanh khu trượt ván có rất nhiều chàng trai cô gái ăn mặc theo phong cách cool ngầu, âm hưởng cao vút sôi động cùng với nhịp điệu đinh tai nhức óc. Cố rất nhiều cô gái mặc áo ba lỗ và quần ống rộng đi qua đi lại trong sàn nhảy để trổ tài, có người chơi Skateboard, có người chơi Cruiser Board và Longboard…
Anh tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy bóng người anh luôn cất giấu từ tận đáy lòng.
Từ sau khi cô rời đi, Kỳ Thịnh cứ tưởng bản thân sẽ không bao giờ cảm thấy thất vọng nữa, nhưng giờ phút này, nỗi bi thương đang ùn ùn kéo đến kia vẫn nuối chửng trái tim anh.
Cô vẫn chưa trở về.
Anh thất vọng xoay đầu sang nơi khác, cất bước rời đi.
…
“Năm nhất đại học, ba của Kỳ Thịnh muốn đưa cậu ấy đi nhưng Kỳ Thịnh không đồng ý, có chết cậu ấy cũng không chịu đi, cãi nhau với người nhà cực kỳ căng thẳng. Cũng may ông nội cậu ấy vẫn còn tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy, nói chỉ cần cậu ấy có thể làm ra thành tích thì không muốn đi nước ngoài cũng chẳng sao cả.”
Trong quán cà phê yên tĩnh tại Hồng Kông, Tống Thời Vi dần dần kể tất cả mọi thứ về chàng trai kia với Giang La.
Trong ba năm này, Giang La cố tình lảng tránh những tin tức có liên quan đến anh, mỗi khi Tống Thời Vi nhắc đến thì theo bản năng cô sẽ đổi chủ đề khác, dần dà Tống Thời Vi cũng phát hiện nên không nhắc đến nữa.
Bây giờ, dường như cô đã sẵn sàng để lại một lần nữa tìm hiểu tất cả mọi thứ về anh…
“Sau đấy dưới sự chứng kiến của ông cụ, Kỳ Thịnh và ba của cậu ấy đã ký một bản thỏa thuận cá cược, trong vòng bốn năm học đại học cậu ấy nhất định phải tạo ra được thành tích xuất sắc để chứng minh bản thân có thể gánh vác được việc kinh doanh vô cùng nặng nề của gia tộc.”
Mấy năm nay gần đây cũng chính là khởi đầu cho sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật internet tại Trung Quốc.
Với sự phổ biến của điện thoại thông minh, hệ sinh thái Internet đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, trò chơi trực tuyến trên máy tính đã phát triển đến mức tương đối ổn định, mà mấy loại trò chơi trên máy tính như “Audition online” và CS mà thời học sinh bọn họ hay chơ cũng đã bắt đầu dần dần đi vào quên lãng.
“Vào đại học năm hai Kỳ Thịnh với mấy người bạn cùng chuyên ngành bắt đầu làm game mobile, năm ngoái, cậu ấy đã thành lập được một công ty game cho riêng mình, làm ra một trò chơi nuôi mèo nổi tiếng khắp mạng xã hội, kiếm được một khoản tiền đầu tiên trong đời, có tài sản gần chục triệu tệ. Bây giờ, cậu ấy là nhân vật chạm tay là bỏng trong ngành game này đấy, có rất nhiều tổng giám đốc muốn làm quen với cậu ấy, hẹn cậu ấy đi ăn.”
“Vậy anh ấy… Cũng bận thật đấy.” Giang La ngậm ống hút, hút một ngụm nước chanh hơi chua.
“Cậu còn bảo cậu ấy bận à, bọn họ cùng với các nền tảng trò chơi di động tiến hành hợp tác để phát triển trò chơi mới, cứ cách một thời gian là lại cho ra trò chơi mới, sau đó nó sẽ trở thành game hot, đúng là bận rộn thật. Nhưng cậu ấy á… Lúc nào cũng thấy cậu ấy có mặt ở trường học, không phải ở sân bóng rổ thì là ở câu lạc bộ, phải nói thế nào giờ nhỉ, chính là bậc thầy quản lý thời gian, dù sao thì cậu ấy cũng như lên diều gặp gió vậy.”
“Câu lạc bộ? Anh ấy tham gia câu lạc bộ nào à?”
“Không phải cậu ấy tham gia mà là cậu ấy thành lập, tên là câu lạc bộ Sủng Ái, chuyên chăm sóc mèo hoang trong trường học.”
Khoé miệng Giang La không nhịn được cong lên: “Cái cơ địa giống hệt “bạc hà mèo” của anh ấy vẫn chẳng thay đổi gì cả.”
“Cậu có muốn gặp cậu ấy không?” Bỗng nhiên, Tống Thời Vi đưa ra đề nghị.
Giang La thấy hơi sợ, cô liên tục lắc đầu.
“Vì sao? Chẳng phải cậu đã trở về rồi sao?”
“Tớ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.”
“Cậu gặp trúc mã của cậu thôi mà, còn cần chuẩn bị gì nữa?”
“Không biết, chỉ là...”
Giang La cũng không biết bản thân còn cần phải chuẩn bị gì nữa, năm đó lúc hai người họ chia tay, cũng chia tay trong lưu luyến, bịn rịn như vậy.
Nhưng bây giờ… Cô lại thấy hơi nhát gan
Nói thế nào cũng có cảm giác như cận hương tình khiếp*.
*Cận hương tình khiếp: Lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
“Chọn ngày chi bằng làm ngay, chọn hôm nay luôn đi! Hẹn cậu ấy đi ăn, chủ yếu là… Gọi cậu ấy đến thanh toán cho chúng ta!”
“Không cần đâu!” Giang La ngăn cản cô ấy: “Đừng có gọi anh ấy!”
Tống Thời Vi lấy điện thoại ra, cười nói: “Tớ đã gọi rồi nhé..”
Cô gái vội vàng che miệng, ra hiệu im lặng.
“Kỳ Thịnh à, cậu có bận không, bọn mình cùng đi ăn một bữa đi, bên chỗ tôi có một người bạn muốn gặp cậu đấy.”
“Đương nhiên là con gái rồi.”
“Cậu ấy cũng đang chơi “Trường học mèo con”, cậu ấy nói cậu ấy thích nhất con Husky ngốc trong đấy đấy!”
“Tâm trạng của cậu không tốt à?”
“Sao cậu lại ủ rũ như thế, cậu lại nhớ đến ánh trăng sáng của cậu nữa hả?”
“Bớt ăn nói linh tinh đi, rốt cuộc cậu có đến không đây?”
“Cậu không đến á?” Tống Thời Vi nhìn cô gái gần như thay da đổi thịt ở phía đối diện: “Cậu chắc chắn cậu không muốn gặp cậu ấy chứ?”
Mấy người đàn ông mặc đồ vest đi giày da đứng bên sân bóng trông chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh xung quanh, các bạn học đi ngang qua thường xuyên dùng ánh mắt ngạc nhiên quan sát bọn họ.
Cuối cùng bọn họ cũng thấy chàng trai mặc áo bóng rổ màu đỏ nghỉ ngơi, mấy người đàn ông mặc đồ vest vội vàng đi đến, đưa tài liệu cần ký đến tận tay anh, đồng thời cũng cung kính lễ phép đưa bút với nước sang: “Anh Kỳ, mời ký vào đây.”
Trên sân bóng, Mập rê bóng đi ngang qua, trêu chọc nói: “Anh Kỳ, anh bận rộn quá đấy nhá.”
Kỳ Thịnh múa bút như rồng bay phượng múa ký xong tên mình, thờ ơ nói: “Làm đàn em thì phải ra dáng đàn em vào, gọi một tiếng đàn anh thì cậu bị bỏng miệng à?”
“Nếu tôi không học lại, sao cậu có thể làm đàn anh của tôi được.”
“Không có vở ghi chép của tôi, cậu có học lại cũng không làm nổi đàn em của tôi.”
Thành tích của Mập lúc nào cũng đứng bét bảng ở ngõ Vụ Túc, sau đó anh ấy thi trượt đại học nên phải đi học lại. Vì để theo kịp Kỳ Thịnh và Than, để thi đậu vào trường Đại học A mà anh ấy rút kinh nghiệm xương máu, học tập chăm chỉ, thành tích học tập cứ thế mà tăng vọt.
Quả nhiên, vào năm thứ hai anh ấy thi đỗ thật.
“Ghi chép của cậu còn ngắn gọn hơn cả quần cộc của tôi.” Mập cười nói: “Nếu không phải ghi chép ngữ văn và tiếng anh của bé lợn vừa tốt vừa kỹ càng, chi tiết thì làm sao tôi có thể thi được vào trường Đại học A chứ.”
Đột nhiên nhắc đến cô khiến cho trái tim Kỳ Thịnh vô thức hụt mất một nhịp, không thèm chú ý đến lời anh ấy nói, anh híp mắt lại, nhanh chóng lật bản hợp đồng kia, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới ký tên.
“Anh Kỳ, lát nữa tổng giám Lý của công ty game Sky muốn mời anh đi ăn một bữa, anh xem thử anh có thời gian rảnh để đến đó không?”
“Hẹn lúc mấy giờ?”
“Năm giờ rưỡi.”
Kỳ Thịnh nhìn đồng hồ thể thao: “Trận đấu vẫn còn chưa kết thúc.”
“Tổng giám đốc Lý nói có thể chờ anh.”
Kỳ Thịnh mỉm cười rồi nói: “Chỉ e rằng như thế thì không ổn cho lắm.”
“Không có không có, tổng giám đốc Lý nói được chờ anh là vinh hạnh của ông ấy.”
Trên sân bóng, Mập thúc giục anh: “Anh Thịnh, anh đã xong việc chưa thế, mau nhanh lên đi.”
Kỳ Thịnh thong dong ký tên, đưa tập tài liệu cho bọn họ rồi thản nhiên nói: “Tôi chơi xong thì sẽ liên lạc với ông ấy, nhưng không chắc là tôi sẽ đến được đâu.”
“Không sao không sao hết, tổng giám đốc Lý nói có thể chờ anh đến chín giờ, nếu anh rảnh thì đến, không rảnh cũng không sao hết, có thể hẹn lại lần sau.”
Mấy người đàn ông mặc đồ vest đi ra ngoài, Kỳ Thịnh lại ra sân tiếp bóng, một động tác ba bước lên rổ đặc trưng, trông vô cùng đẹp đẽ khiến mấy cô gái ở đấy hoan hô ầm ĩ cả một vùng.
Có cô gái đỏ mặt thấp thỏm đưa nước cho Kỳ Thịnh, Kỳ Thịnh nhận lấy rồi đưa cho Mập, cười nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Cô gái nhìn nụ cười phóng khoáng, vô cùng tự nhiên của chàng trai mà vành tai nóng hết lên, nhỏ giọng nói với người bạn bên cạnh mình: “Đàn anh lúc cười trông đẹp thật đấy.”
“Hơn nữa cũng rất dịu dàng.”
…
Khoảng tầm sau giờ, Kỳ Thịnh tắm rửa đơn giản xong, thay một chiếc áo sơ mi trắng trông vô cùng thanh lịch rồi rời khỏi sân vận động. Một chiếc xe Mercedes-Benz đã dừng lại ở ngã tư, lúc anh đang định lên xe thì lại nghe thấy mấy cô gái ở học viện nghệ thuật đang bàn tán về sinh viên trao đổi mới đến…
“Cô em gái đến từ trường Đại học Hồng Kông xinh lắm đấy nhá, hơn nữa gia thế cũng rất trâu bò, nghe nói là con của siêu sao cùng với người giàu có ba đời.”
“Vừa nãy ở quảng trường tôi thấy cô ấy chơi ván trượt với mấy cậu chàng ở câu lạc bộ trượt ván, không ai có thể làm được động tác có độ khó cao như cô ấy hết, trông ngầu chết đi được!”
“Tôi chỉ nhìn thấy ngực cô ấy, dáng ngực siêu đẹp, thật sự hâm mộ chết mất.”
“Tôi thì thấy cô ấy siêu đẹp trai!”
“Hơn nữa hoàn toàn không có tý kiêu ngạo nào của mấy nữ thần luôn, lúc cười lên thì ngũ quan lại bay tán loạn, trông buồn cười lắm, ha ha ha, thật sự siêu siêu đáng yêu.”
Kỳ Thịnh nghe thấy hai chữ “Hồng Kông” thì hơi sững sờ, anh không nhịn được mà hỏi: “Trông cô ấy béo hay là gầy?”
Mấy cô gái nhìn về phía anh, nhận ra anh là Kỳ Thịnh thì ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Đàn anh, anh hỏi gì thế?”
“Sinh viên trao đổi đến từ trường Đại học Hồng Kông mà mấy em nói, béo hay gầy thế?”
“Đương nhiên là gầy rồi! Cô ấy vô cùng thon thả luôn á! Dáng người rất rất đẹp.”
Ánh mắt Kỳ Thịnh ảm đạm đi đôi chút, nhưng anh vẫn rất lịch sự đáp lại: “Cảm ơn.”
Ánh mắt mấy cô gái nhìn theo Kỳ Thịnh, bọn họ nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn tú sắc bén kia của anh, sau đó kích động bàn tán mấy câu.
Giá trị nhan sắc đỉnh cao được công nhận của trường Đại học A.
Kỳ Thịnh đẹp trai, nhưng chắc chắn đẹp trai chỉ là một điểm đặc trưng không mấy nổi bật trên người anh. Các cô gái điên cuồng mê muội với anh là bởi vì năm ngoái anh vừa nghiên cứu phát triển một trò chơi “Trường học mèo con” đã đánh trúng vào trái tim của các cô gái.
Nghe nói mỗi một bé mèo con trong trò chơi đều do chính tay anh vẽ từng nét một, đáng yêu đến mức không ai sánh bằng!
“Đàn anh Kỳ Thịnh, anh đang muốn tìm ai à?” Có cô gái xung phong đứng ra, tiến lại gần dò hỏi: “Bọn em có thể giúp anh, chỉ cần… Chỉ cần anh có thể giúp em mở khoá một số nhãn dán meo meo mà thôi.”
“Trời ạ, Tiểu Mỹ cậu đang nói gì thế, sao có thể đi cửa sau như thế được chứ!” Bạn cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ, đỏ mặt kéo cô ấy lại: “Cậu tự bỏ thời gian ra kiếm đi, đừng có hỏi xin đàn anh thế chứ, như vậy không tốt đâu!”
“Nhưng tớ thật sự rất muốn nhãn dán meo meo.” Cô gái nhỏ giọng nói: “Trước giờ tớ chưa từng kiếm được.”
Kỳ Thịnh khẽ cười: “Đưa điện thoại cho anh.”
Cô gái ngạc nhiên vui mừng đưa điện thoại của mình cho anh.
Anh dựa lên thân cây, ánh mặt trời chiếu lên cái khuyên tai hình mèo con trên tai phải của anh khiến nó lóe lên ánh sáng màu vàng rực rỡ, đầu ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng nhập một đoạn mã quà tặng lên trên điện thoại: “Mở khoá được ba nhãn dán mèo với hai tấm hình nền, đã đủ chưa?”
“A a a a! Đủ rồi đủ rồi! Cảm ơn đàn anh! Em vui quá đi mất!”
Kỳ Thịnh trả lại điện thoại cho cô ấy, ánh mắt toát ra sự điềm đạm: “Không cần cảm ơn.”
“Đàn anh thật sự rất tốt, đúng là danh bất hư truyền.”
Kỳ Thịnh cất bước đi đến trước xe, anh đặt tay lên cửa xe.
Anh tốt sao?
Trước kia, anh là kẻ ăn chơi trác táng, vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, lời nói ra cũng giống như những con dao nhọn khiến người khác bị thương.
Câu nói “cô ấy sẽ không rời khỏi tôi” kia nghe kiêu ngạo biết bao!
Nhưng nó lại khiến cô gái anh yêu nhất… Tổn thương sâu sắc.
Ngày qua ngày sống trong nỗi nhớ nhung và tiếc nuối khiến cho trái tim anh cũng yếu ớt hơn nhiều, giống như con chó nhỏ đứng chờ đợi vô vọng bên bờ biển, không biết có thể chờ được mèo con của anh quay lại không.
“Cảm ơn hình nền và nhãn dán mèo con của đàn anh, nhưng người anh vừa mới hỏi ấy, bọn em thật sự có thể giúp anh đấy.”
Cô gái nhận được nhãn dán mèo con, trong lòng thấy hơi bất an, cô ấy cũng thật lòng muốn giúp nên hỏi: “Anh muốn tìm ai thế, là sinh viên của học viện bọn em hay sao ạ?
“Sinh viên trao đổi đến từ trường Đại học Hồng Kông mà các em vừa mới nói, cô ấy học chuyên ngành nào?”
“Cô ấy là sinh viên của học viện bọn em, nghe nói là học nhảy hiện đại, cô ấy nhảy Street Dance rất tốt, hơn nữa còn rất xinh đẹp.”
“Em có chắc chắn là cô gái đó rất gầy?”
“Đương nhiên rồi, cô ấy vừa gầy vừa đẹp, cô ấy vừa đến trường đã có rất nhiều nam sinh đổ xô đến tỏ tình với cô ấy…”
Cô gái cười tinh nghịch rồi nói: “Nghe nói, ngày hôm qua, thậm chí còn có cô gái tỏ tình với cô ấy, cô ấy đẹp trai lắm đó! Hơn nữa, hôm qua còn có người nhiều chuyện kể rằng hình như ngay cả chủ tịch của câu lạc bộ Cosy Street dance - Mạnh Tiêm Tiêm cũng thích cô ấy, thậm chí còn nổi điên vì cô ấy ha ha ha ha.”
Kỳ Thịnh nghiêm túc nghe cô ấy, sắc mặt lại trở nên thất vọng, trầm ngâm nói: “Có khả năng không phải đó là người anh muốn tìm rồi, nhưng vẫn cảm ơn các em.”
Anh không hỏi gì thêm mà chỉ ngồi một mình trên xe rất lâu để cho cõi lòng đang hỗn loạn dần lắng xuống.
Mấy năm nay, anh không tin Giang La không nhìn thấy tất cả mọi thứ anh làm.
Chỉ cần cô còn đang sử dụng điện thoại thông minh thì chắc chắn cô sẽ thấy trò chơi có liên quan đến anh, chắc chắn cô sẽ thích trò chơi nuôi thú cưng mang phong cách siêu đáng yêu kia.
Hơn nữa, trong toàn bộ trò chơi tràn ngập những tâm tư nhỏ nhặt và ám chỉ của anh với cô…
Lấy trò chơi “Trường học mèo con” này làm ví dụ, các ải của trò chơi rất rõ ràng, mạch cốt truyện chính là một con Husky nhỏ liên tục trải qua những cuộc phiêu lưu kỳ lạ, tìm kiếm mối tình đầu mèo con trong cốt truyện, kết quả lại không tìm thấy mèo con, trái lại lại liên tục mở khoá đủ các loại bản vẽ mèo con đáng yêu.
Có rất nhiều manh mối chôn giấu trong trò chơi mà chỉ có một mình cô mới hiểu.
Anh muốn cho cô biết anh vẫn đang đợi cô, bất cứ lúc nào cũng đợi, mỗi một ngày, mỗi một phút mỗi một giây…
Anh đều rất nhớ cô.
Câu nói “cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi tôi” vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng của năm đó đã khiến anh mất đi viên ngọc trai nhỏ quý giá nhất trong đời mình, dù có chờ đợi như thế nào thì người kia vẫn không quay đầu lại nhìn anh lấy một cái.
Có khả năng cả đời cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Làm sao mà anh có thể không hối hận đây?
Cuối cùng Kỳ Thịnh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh đạp chân ga đến quảng trường âm nhạc, sau đó đi đến khu trượt ván hình cung ba màu.
Xung quanh khu trượt ván có rất nhiều chàng trai cô gái ăn mặc theo phong cách cool ngầu, âm hưởng cao vút sôi động cùng với nhịp điệu đinh tai nhức óc. Cố rất nhiều cô gái mặc áo ba lỗ và quần ống rộng đi qua đi lại trong sàn nhảy để trổ tài, có người chơi Skateboard, có người chơi Cruiser Board và Longboard…
Anh tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy bóng người anh luôn cất giấu từ tận đáy lòng.
Từ sau khi cô rời đi, Kỳ Thịnh cứ tưởng bản thân sẽ không bao giờ cảm thấy thất vọng nữa, nhưng giờ phút này, nỗi bi thương đang ùn ùn kéo đến kia vẫn nuối chửng trái tim anh.
Cô vẫn chưa trở về.
Anh thất vọng xoay đầu sang nơi khác, cất bước rời đi.
…
“Năm nhất đại học, ba của Kỳ Thịnh muốn đưa cậu ấy đi nhưng Kỳ Thịnh không đồng ý, có chết cậu ấy cũng không chịu đi, cãi nhau với người nhà cực kỳ căng thẳng. Cũng may ông nội cậu ấy vẫn còn tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy, nói chỉ cần cậu ấy có thể làm ra thành tích thì không muốn đi nước ngoài cũng chẳng sao cả.”
Trong quán cà phê yên tĩnh tại Hồng Kông, Tống Thời Vi dần dần kể tất cả mọi thứ về chàng trai kia với Giang La.
Trong ba năm này, Giang La cố tình lảng tránh những tin tức có liên quan đến anh, mỗi khi Tống Thời Vi nhắc đến thì theo bản năng cô sẽ đổi chủ đề khác, dần dà Tống Thời Vi cũng phát hiện nên không nhắc đến nữa.
Bây giờ, dường như cô đã sẵn sàng để lại một lần nữa tìm hiểu tất cả mọi thứ về anh…
“Sau đấy dưới sự chứng kiến của ông cụ, Kỳ Thịnh và ba của cậu ấy đã ký một bản thỏa thuận cá cược, trong vòng bốn năm học đại học cậu ấy nhất định phải tạo ra được thành tích xuất sắc để chứng minh bản thân có thể gánh vác được việc kinh doanh vô cùng nặng nề của gia tộc.”
Mấy năm nay gần đây cũng chính là khởi đầu cho sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật internet tại Trung Quốc.
Với sự phổ biến của điện thoại thông minh, hệ sinh thái Internet đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, trò chơi trực tuyến trên máy tính đã phát triển đến mức tương đối ổn định, mà mấy loại trò chơi trên máy tính như “Audition online” và CS mà thời học sinh bọn họ hay chơ cũng đã bắt đầu dần dần đi vào quên lãng.
“Vào đại học năm hai Kỳ Thịnh với mấy người bạn cùng chuyên ngành bắt đầu làm game mobile, năm ngoái, cậu ấy đã thành lập được một công ty game cho riêng mình, làm ra một trò chơi nuôi mèo nổi tiếng khắp mạng xã hội, kiếm được một khoản tiền đầu tiên trong đời, có tài sản gần chục triệu tệ. Bây giờ, cậu ấy là nhân vật chạm tay là bỏng trong ngành game này đấy, có rất nhiều tổng giám đốc muốn làm quen với cậu ấy, hẹn cậu ấy đi ăn.”
“Vậy anh ấy… Cũng bận thật đấy.” Giang La ngậm ống hút, hút một ngụm nước chanh hơi chua.
“Cậu còn bảo cậu ấy bận à, bọn họ cùng với các nền tảng trò chơi di động tiến hành hợp tác để phát triển trò chơi mới, cứ cách một thời gian là lại cho ra trò chơi mới, sau đó nó sẽ trở thành game hot, đúng là bận rộn thật. Nhưng cậu ấy á… Lúc nào cũng thấy cậu ấy có mặt ở trường học, không phải ở sân bóng rổ thì là ở câu lạc bộ, phải nói thế nào giờ nhỉ, chính là bậc thầy quản lý thời gian, dù sao thì cậu ấy cũng như lên diều gặp gió vậy.”
“Câu lạc bộ? Anh ấy tham gia câu lạc bộ nào à?”
“Không phải cậu ấy tham gia mà là cậu ấy thành lập, tên là câu lạc bộ Sủng Ái, chuyên chăm sóc mèo hoang trong trường học.”
Khoé miệng Giang La không nhịn được cong lên: “Cái cơ địa giống hệt “bạc hà mèo” của anh ấy vẫn chẳng thay đổi gì cả.”
“Cậu có muốn gặp cậu ấy không?” Bỗng nhiên, Tống Thời Vi đưa ra đề nghị.
Giang La thấy hơi sợ, cô liên tục lắc đầu.
“Vì sao? Chẳng phải cậu đã trở về rồi sao?”
“Tớ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.”
“Cậu gặp trúc mã của cậu thôi mà, còn cần chuẩn bị gì nữa?”
“Không biết, chỉ là...”
Giang La cũng không biết bản thân còn cần phải chuẩn bị gì nữa, năm đó lúc hai người họ chia tay, cũng chia tay trong lưu luyến, bịn rịn như vậy.
Nhưng bây giờ… Cô lại thấy hơi nhát gan
Nói thế nào cũng có cảm giác như cận hương tình khiếp*.
*Cận hương tình khiếp: Lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
“Chọn ngày chi bằng làm ngay, chọn hôm nay luôn đi! Hẹn cậu ấy đi ăn, chủ yếu là… Gọi cậu ấy đến thanh toán cho chúng ta!”
“Không cần đâu!” Giang La ngăn cản cô ấy: “Đừng có gọi anh ấy!”
Tống Thời Vi lấy điện thoại ra, cười nói: “Tớ đã gọi rồi nhé..”
Cô gái vội vàng che miệng, ra hiệu im lặng.
“Kỳ Thịnh à, cậu có bận không, bọn mình cùng đi ăn một bữa đi, bên chỗ tôi có một người bạn muốn gặp cậu đấy.”
“Đương nhiên là con gái rồi.”
“Cậu ấy cũng đang chơi “Trường học mèo con”, cậu ấy nói cậu ấy thích nhất con Husky ngốc trong đấy đấy!”
“Tâm trạng của cậu không tốt à?”
“Sao cậu lại ủ rũ như thế, cậu lại nhớ đến ánh trăng sáng của cậu nữa hả?”
“Bớt ăn nói linh tinh đi, rốt cuộc cậu có đến không đây?”
“Cậu không đến á?” Tống Thời Vi nhìn cô gái gần như thay da đổi thịt ở phía đối diện: “Cậu chắc chắn cậu không muốn gặp cậu ấy chứ?”
Bình luận facebook