CMN ta không phải là người dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng người khác.
Nam chính vương gia sai ta thử thuốc thay cho người trong lòng của hắn, thay nàng ta làm ấm giường, thay nàng ta gả cho người khác, thay nàng ta đi chết.
Nhưng ta lại không phải nguyên chủ, sẽ thuận theo hắn ta?
Cười chết mất, ta trực tiếp lao thẳng vào lòng của BOSS phản diện.
01.
“Một đám phế vật!”
Tề vương Triệu Uyên phất tay áo, chiếc tách bằng sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Không phải vẫn còn một vị thuốc chưa xác định được sao? Vậy thì sai người đến thử! Nguyệt Nga hễ có mệnh hệ gì, thì các ngươi phải bồi táng cùng nàng ấy!”
Ngay lập tức, hắn quay mặt lại, ánh mắt ảm đạm: “Thập Thất!”
Ta đột nhiên bị nhắc đến, trang nghiêm bước ra, quỳ ngay ngắn ở giữa phòng, mặt vô cảm hỏi: “Vương gia muốn thuộc hạ đến nhà lao đưa một tên tử tù đến thử thuốc cho tiểu thư Nguyệt Nga sao?”
Triệu Uyên ngây người.
Vốn dĩ hắn chuẩn bị sai ta thử thuốc.
Trong những năm qua, phàm là những việc nặng nhọc, việc mệt mỏi, việc bẩn thỉu, việc kinh tởm, hắn đã quen ném hết cho ta một cách vô tâm, hắn gần như đã quên đi, ta dù gì cũng là một tử sĩ(*) do hắn bỏ ra số tiền lớn để huấn luyện. Cho dù là đồ vật, cũng nên là một đồ vật tinh xảo, chứ không phải là để lôi ra lau mông.
(*)Tử sĩ: dũng sĩ không sợ chết.
Nhưng hắn sáng suốt như vậy, nữ nhi của Thừa tướng, thanh mai trúc mã, tình yêu đời này của Triệu Uyên, tiểu thư Đỗ Nguyệt Nga thì lại không đồng ý.
Kể từ lần trước Triệu Uyên bị ám sát, ta đỡ cho hắn một đao, bị thương nặng hôn mê, được hắn ôm về, còn đích thân bôi thuốc, ta đã trở thành cái kim trong mắt, cái gai trong thịt của nàng ta.
“Uyên ca ca, muội đau lắm, thở cũng đau, nói chuyện cũng đau. Muội không muốn chết, muội muốn được ở bên cạnh Uyên ca ca suốt đời…”
Đỗ Nguyệt Nga nằm trong lòng Tề vương Triệu Uyên, nắm chặt ống tay áo của hắn, nước mắt rơi lã chã, nhưng lại không làm nhòe phấn mắt, một lọn tóc không nhiều không ít rũ trên mặt, hoàn hảo tạo ra một cảm giác vô cùng xinh đẹp, không ngoài dự đoán, nam nhân cầm lọn tóc đó vén ra sau tai nàng ta với một bộ mặt thâm tình, “Đừng nói bậy, muội sẽ không sao đâu.”
“Tại sao không trực tiếp sai Thập Thất đi thử thuốc luôn ạ? Uyên ca ca, muội không kiên trì được nữa…”
Triệu Uyên do dự, nhíu mày nhìn ta.
“Vương gia,” Ta vẫn luôn quỳ trên đất, không ngẩng đầu, nhưng ánh mắt chầm chậm giương lên, “Thuộc hạ là tử sĩ của Vương gia, vào lúc nguy cấp phải đỡ kiếm cho Vương gia ạ.”
Trong sách nói, ánh mắt của nữ chính cực kì đẹp, mỗi lần quỳ trên đất, nhẹ nhàng nâng mắt, ánh mắt long lanh nhìn nam chính, có thể khiến cho lòng của nam chính gợn sóng.
Lúc ta xuyên tới đây, nữ chính đã vì bảo vệ cho nam chính mà nhiều lần bị trọng thương, đao kiếm xuyên qua ngực, vô cùng thê thảm. Mặc dù nam chính lòng lang dạ thú, nhưng ta cố ý nhắc tới chuyện này, hắn vẫn sẽ ... cảm động một chút, đúng không?
Đúng vậy, không sai, Tề vương Triệu Uyên, là nam chính trong cuốn tiểu thuyết “Xuân Tình Vô Ấp”. Còn ta, thật không may, đã xuyên không thành nữ chính bị ngược trong cuốn sách đó, tử sĩ của tên Vương gia ngang ngược độc ác, Thập Thất.
Theo cốt truyện ban đầu, ta không những phải thử thuốc cho Đỗ Nguyệt Nga, chịu đựng cơn đau khoét ruột bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà còn vì một lần ngoài ý muốn làm ấm giường cho Triệu Uyên, ta đã đi trên con đường một đi không trở lại, trong cơn điên cuồng của Đỗ Nguyệt Nga, tính khí thất thường của Triệu Uyên và dưới sự đàn áp liều mạng của mẫu thân Triệu Uyên là Văn Quý Phi, ta bị sảy thai, mù lòa cùng đủ loại thảm kịch khác, cuối cùng làm thế thân cho Đỗ Nguyệt Nga, chết bởi vạn tiễn xuyên tâm.
Lúc vừa xuyên không đến đây, ta đã tự tát mình vài cái — Sao mày có thể chỉ vì chút “thịt” mà thứ rác rưởi gì cũng xem!
Nhưng chạy thì cũng không thể chạy được, tính mạng của tử sĩ do cổ trùng(*) khống chế hoàn toàn nằm trong tay Vương gia, ta chỉ có thể phát huy công phu lừa lọc, miễn cưỡng duy trì sinh mạng.
(*) Cổ trùng - Sâu độc: Dùng máu (血) nuôi trùng (虫) tạo thành sâu độc/cổ độc.
Còn lần này, ta có thể may mắn tránh được kiếp nạn không?
02.
Trời xanh phù hộ, Triệu Uyên hãy bình thường một lần giúp ta.
Hắn phức tạp nhìn ta, có những cảm xúc trong mắt lướt qua mà ta không thể hiểu được, sau đó ôm chặt Đỗ Nguyệt Nga, nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng điệu dịu dàng an ủi: “Nguyệt Nga đừng sợ, ta sai Thập Thất mau đi mau về, rất nhanh thôi.”
Đỗ Nguyệt Nga cứng người, ánh mắt hung ác như con rắn độc muốn khoét cả người ta, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng để duy trì hình tượng tiểu bạch hoa(đóa hoa nhỏ) của mình, nàng ta nuốt những lời muốn nói lại, khó khăn gượng cười rồi dụi đầu vào lòng của Triệu Uyên: “Nguyệt Nga biết, Uyên ca ca đối với muội là tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để muội phải chịu khổ gì.”
Triệu Uyên thâm tình nhìn nàng ta, trăm ngàn tình cảm dịu dàng ngọt ngào sắp tràn ra tới nơi rồi.
Bỏ đi, hay là giết ta đi để góp vui cho hai người, ta mệt quá rồi.
……
Rất nhanh, theo chỉ thị của Triệu Uyên ta đã tìm thấy tên tù nhân trong mật thất dưới lòng đất ở góc Đông Bắc của Vương phủ.
Khoảnh khắc mở cửa…
Động rồi động rồi.
DNA động rồi. (*)
(*)DNA động rồi: có nghĩa là ấn tượng ban đầu về một thứ như thể nó đã được khắc sâu vào DNA, sau một thời gian dài, thứ tương tự lại xuất hiện và trí nhớ trong DNA cũng sôi lên.
Trên đời này sao lại có đôi mắt sắc bén như vậy?
Cô độc lạnh lẽo, giống như mũi nhọn của thanh bảo đao, giống như tuyết trên đỉnh núi cao, ghim chặt ta tại chỗ không thể nhúc nhích.
Cho đến khi sự chú ý của ta chuyển hướng sang khuôn mặt thanh tú hơn cả búp bê BJD của huynh ấy, các đường nét trên khuôn mặt sạch sẽ và rắn rỏi, lông mày rậm, vết đỏ nhỏ trên sống mũi thẳng, một vết son đỏ trên đôi môi mỏng tạo ra một độ cong hoàn hảo, ngay lập tức ta ôm ngực, sợ rằng cái cảm xúc mạnh mẽ này sẽ làm cho 34C(*) của ta tan thành nhiều mảnh.
(*) 34C là kí hiệu cho số đo vòng ngực của người phụ nữ theo xếp loại ABC của nước Anh.
Khi tầm mắt ta dời xuống xích sắt đẫm máu đâm vào xương bả vai trên người huynh ấy, bát thuốc trong tay rơi xuống đất một tiếng "choảng", hai mắt bốc hỏa, nổi giận đùng đùng: "Tên khốn nào đã khiến huynh trở nên thế này? Nói!"
Cứng rồi cứng rồi, nắm đấm cứng rồi!
Ai! Ai lòng gan dạ sắt, ra tay độc ác với mỹ nhân đẹp tuyệt trần như vây, ai!
Lúc này, mỹ nhân lại cười lên.
Ánh mắt huynh ấy quét qua bát thuốc trên mặt đất, sau đó quét qua toàn thân ta, ánh mắt ba phần giễu cợt, ba phần lạnh lùng, bốn phần lãnh đạm: "Mỹ nhân kế? Đi nói cho Triệu Uyên biết, đừng lãng phí thời gian nữa, ta sẽ không bị mắc bẫy đâu.”
Aiya, phải buộc tội tiểu soái ca là huynh trước thì đúng hơn!
Ta bị huynh mê hoặc thành dáng vẻ ngốc nghếch này rồi, rốt cuộc ai mới là người đang dùng mỹ nhân kế đây!
Ngay lập tức ta vỗ đùi: “Huynh đã ăn gì chưa?”
Mỹ nhân sững người, không phản ứng kịp tại sao ta lại chuyển qua chủ đề này.
Còn ta đã nhanh chóng chạy ra phòng bếp ở phía sau bưng ba món mặn một món canh vào cho huynh ấy.
Thức ăn được đưa đến bên miệng, huynh ấy nheo mắt liếc nhìn ta, không chịu mở miệng, ta bất lực xòe tay ra: “Bát thuốc độc vừa nãy huynh cũng nhìn thấy rồi đó, nếu ta muốn hại huynh, thì trực tiếp đổ chúng vào không phải tốt hơn sao?”
Mỹ nhân nhìn ta thật sâu, sau đó hơi cụp mắt xuống, đôi môi mỏng khẽ hé mở: "Ta không ăn tỏi."
Được lắm! Đổi cho huynh!
03.
Sau khi đút cho đại mỹ nhân ăn no xong, ta lắc lư bưng bát thuốc vỡ trở về phục mệnh.
Cũng là cô nương ta đây xem qua được bản gốc, miễn cưỡng nhớ lại bệnh trạng lúc uống thuốc độc và sau khi uống thuốc giải độc — Bụng đau như quặn thắt, mồ hôi lạnh chảy ròng, đập đầu xuống đất, như vậy mới có thể khiến cho trò lừa trở nên chân thật, khi báo cáo cho tên Vương gia ngang ngược độc ác đó mới không bị lộ tẩy.
Chỉ đáng tiếc, khi nghe tin uống thuốc giải độc xong phải chịu đau đớn như vậy, tiểu thư Nguyệt Nga của chúng ta lại từ bỏ, một lần nữa phát huy kỹ năng đáng thương của mình, kéo tay áo của Triệu Uyên lặng lẽ rơi lệ.
“Không còn cách nào khác nữa sao?”
Triệu Uyên giận dữ trừng mắt nhìn thái y.
Ông già run lẩy bẩy: “Nếu như có người có nội công cực kỳ thâm hậu, thay tiểu thư Nguyệt Nga uống thuốc, biến thuốc thành nội lực rồi truyền vào cơ thể tiểu thư Nguyệt Nga, sau đó hút độc tính từ cơ thể của tiểu thư Nguyệt Nga ra, như vậy có thể làm cho trái tim của tiểu thư Nguyệt Nga tránh được đau đớn, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Triệu Uyên vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, giọng điệu càng thêm trầm trọng.
Thái y lau mồ hôi hai bên thái dương một cách gian nan: “Bẩm báo Vương gia, nội công của người cứu sẽ bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng.”
Ta…
Đều là người làm công ăn lương, có thể đừng hãm hại nhau được không?
Theo mạch não vị Vương gia ngang ngược của chúng ta, đây chẳng phải là công việc của ta sao?
Ngay lập tức, ta quỳ phịch xuống trước mặt Triệu Uyên, kéo lấy góc áo của hắn: “Vương gia, không thể được ạ!”
Triệu Uyên lại ngây người.
Hắn có lẽ đoán rằng ta không muốn hút độc cho Đỗ Nguyệt Nga, nhưng ta trước nay luôn nghe lời, nhân cơ hội hắn chưa hạ lệnh, phải nhảy ra chớp thời cơ nói trước.
Vừa nãy ta chối việc thử thuốc, đã là gan to bằng trời rồi, bây giờ lại tiếp tục làm càn, đó không phải là đang vuốt râu hùm sao, lẽ nào ta không muốn sống nữa?
Sao có thể chứ, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi nữa cơ.
“Vương gia, thần biết người có tình cảm sâu đậm với tiểu thư Nguyệt Nga, cũng biết người võ công xuất sắc, nội công thâm hậu, nhưng người cơ thể ngàn vàng, không thể làm theo cảm tính, đích thân hút độc cho tiểu thư Nguyệt Nga được ạ!”
Ta khóc lóc kể lể, vô cùng chân thành.
Đôi mắt luôn sắc bén của Triệu Uyên lóe lên một tia mờ mịt, nụ cười ba phần châm chọc vốn đang treo bên miệng của Đỗ Nguyệt Nga liền đông cứng lại.
Những lời này của ta như một nhát dao, cứa nát tấm màn che của hai vị hư tình giả ý này.
Triệu Uyên miệng luôn nói yêu nàng ta, nhìn trúng nàng ta, nhưng đến lúc nàng ta gặp nguy hiểm, hắn có thể hy sinh bản thân vì Đỗ Nguyệt Nga?
Đừng nói có thể hay không, ngay cả nghĩ hai người cũng chưa từng nghĩ qua.
Tâm trạng của Đỗ Nguyệt Nga, giống như đang ưng ý một cái túi LV 10 vạn tệ, vốn dĩ muốn bảo bạn trai mua để khoe khoang với ta, kết quả ta lại hét lên: "Người đừng mua chiếc Hermes bạch kim hơn 100 vạn tệ cho nàng ta", ngay lập tức sự mong đợi vô hạn của nàng ta nâng cao lên, chiếc LV trong nháy mắt đã mất đi chỗ đứng trong lòng nàng ta. Nhưng khi nghĩ rằng bạn trai của mình rõ ràng có thể bỏ ra 100 vạn, nhưng tuyệt nhiên không thể mua Hermes cho mình, người ta sẽ dễ dàng liên tưởng đến một câu hỏi triết lý sâu sắc như "Ta không xứng sao?"
Giết người có tính là gì đâu, ta phải vạch trần ra cơ.
Hiểu rõ việc này, nhìn thấy sắc mặt Đỗ Nguyệt Nga dần dần tái nhợt, sắc mặt Triệu Uyên đột nhiên tái xanh.
Vừa nhìn thấy sắc mặt hắn biến đổi, ta chớp lấy thời cơ, đột nhiên bụm miệng: “Không lẽ, Vương gia định đích thân hút độc cho tiểu thư Nguyệt Nga ạ?”
Triệu Uyên: “…”
Ngươi câm miệng đi.
Ngay lập tức ta giả vờ tự tát mình một cái: “Đều tại thuộc hạ hồ đồ, thiên kim chi tử, phải cẩn trọng tính mạng, sao Vương gia có thể tự mình hút độc vì người khác được, cho dù đó là Nguyệt Nga… Thuộc hạ chưa nói gì cả…”
Nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Triệu Uyên, ta nhát gan lùi lại hai bước, lộ ra một nụ cười như con chó giữ nhà vâng lời.
Triệu Uyên bị ta làm tức đến mức hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng ép những gân xanh nổi trên trán: “Thập Thất, ngươi sẽ hút độc cho tiểu thư Nguyệt Nga.”
Được thôi, ta cũng không trông chờ ta có thể chạy được.
Ta quay người, nhích lại gần thái y nhỏ giọng hỏi (thật ra âm thanh không nhỏ chút nào, không sai, chính là do ta cố ý đó): “Vương Viện Phán, lần hút độc này, có những điểm nào cần chú ý không? Nếu ta không nắm chắc phương thức, chỗ nặng tay chỗ nhẹ tay, tiểu thư Nguyệt Nga sẽ như thế nào?”
Vốn dĩ Đỗ Nguyệt Nga đang cụp mắt vì đau lòng thất vọng, đột nhiên tròn mắt trừng ta, nhưng ta không né tránh mà nở một nụ cười bí hiểm với nàng ta.
Không sai.
Lần này, cũng là do ta cố ý.
04.
Tiểu thư Đỗ Nguyệt Nga là nhân tài về trạch đấu(*), tương lai, nếu như được cử vào cung, sẽ thăng cấp thành con đường cung đấu(*).
(*) Trạch đấu, cung đấu: Trạch đấu là đấu đá của các nữ nhân trong một gia tộc lớn, cung đấu là đấu đá giữa các nữ nhân trong cung.
Những thủ đoạn ngáng chân sau lưng trong cái giới trạch đấu, cung đấu đó, ngươi hại chết con ta, ta hại chết con ngươi, trong hương bỏ xạ hương, những án lệ kinh điển hạ độc vào thức ăn, sao nàng ta lại không biết được chứ?
Sau khi nghĩ đến những điều này, ai lại dám đem tính mạng của mình giao cho một nữ nhân rõ ràng là địch chứ không phải bằng hữu, có võ công cao cường, nhân lúc giải độc có tới trăm ngàn cách để động tay động chân với nàng ta?
“Không cần nữa đâu Uyên ca ca!” Đầu của Đỗ Nguyệt Nga lắc như cái trống lắc tay, “Thuốc giải cũng đã thử xong rồi, không cần phải phiền tới trợ thủ đắc lực của huynh…”
Những chữ cuối nàng ta rít ra từ khẽ răng, nàng ta hận!
“Nguyệt Nga, đừng làm giọng trẻ con nữa,” Triệu Uyên đang nói chuyện với Đỗ Nguyệt Nga, nhưng ánh mắt lại u ám liếc nhìn ta, “Thập Thất làm việc rất đáng tin cậy, chưa bao giờ xảy ra sai sót, với cả trên người của những tử sĩ này đều tự nguyện cấy sâu độc, đối với bản vương hết mực trung thành, bản vương sai cô ta toàn tâm toàn ý hút độc cho muội, cô ta nhất định sẽ dốc hết sức lực, về điểm này, muội có thể yên tâm.”
Độc là độc của ngươi mà, tên họ Triệu kia.
Uy hiếp ta phải không?
Mắt thấy tinh thần của Đỗ Nguyệt Nga bắt đầu thả lỏng, miệng ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy sức sống: “Đúng vậy, tiểu thư Nguyệt Nga, không biết ta có thể học, nhất định sẽ hút sạch sẽ độc cho người ạ! Không tin ta, người vẫn tin Vương gia chứ? Nếu lúc ta hút độc cho người mà có chút suy nghĩ khác, để lại cho người bất kì tai họa tiềm ẩn gì, Vương gia nhất định sẽ thúc sâu độc gặm sạch xương sọ của ta, để ta không được chết yên ổn.”
Nụ cười đắc thắng trên mặt Triệu Uyên dần dần trở nên kỳ quái.
Lời này của ta đều thuận theo ý của hắn mà nói, nhưng lời nói ra khỏi miệng, hàm ý luôn khiến hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Thập Thất,” Hắn lạnh lẽo hỏi ta, “Ý của ngươi là, ngươi căn bản không muốn tuân theo mệnh lệnh, chỉ là vì sợ chết do sâu độc xuyên qua não, nên mới miễn cưỡng nghe theo ý chỉ của bản vương?”
Ta không phải vì sợ mấy con sâu độc đó lộng hành thì vì sao ta phải bán mạng cho ngươi? Chẳng lẽ là vì tình cảm sao?
Mặt ta ngay lúc này tràn đầy sự kinh hoàng, lúng túng, khó tin. Một hồi lâu, ta mới gian nan hỏi lại: “Vương gia là đang nghi ngờ, Thập Thất có lòng bất tuân sao?”
Triệu Uyên nheo mắt không nói gì, điều này khiến ta tự hiểu rõ rồi.
Ánh mắt hắn giống như đang nói, ngươi rõ ràng đã ăn hai bát phở, nhưng lại chỉ trả tiền một bát.
Ta có thể làm sao đây? Ta bấm bụng nghĩ.
“Vương gia nghi ngờ Thập Thất, Thập Thất không thể tự chứng minh, duy chỉ có cái chết, mới có thể chứng minh lòng trung thành!”
Nói rồi, ta rút con dao găm đâm vào bụng.
Bình luận facebook