Mặt của Triệu Uyên lộ ra một tia ngại ngùng: “Ngươi uống thuốc trước.”
Mặt ta lộ vẻ do dự, như vừa giận dỗi vừa quở trách: “Vậy… sau khi tiểu thư Nguyệt Nga vào cửa thì sao? Nàng ấy sẽ thật sự dễ dàng để thần có con của mình sao?”
Triệu Uyên cười: “Nàng ấy sao dám mưu hại người kế vị của vua được?”
Ta cau mày, vẻ mặt lo lắng: “Tiểu thư Nguyệt Nga là thiên kim của thừa tướng, sau lưng còn có Tả tướng đại nhân nữa. Xưa nay vương gia cũng luôn nhường nàng ấy, làm sao có thể vì ta mà không hòa thuận với nàng ấy được?”
Triệu Uyên cười mỉa mai: “Bản vương coi trọng nàng ấy, là vì bản vương cần nàng ấy. Sau khi vào cửa vương phủ, lẽ nào nàng ấy có thể không tuân theo quy củ trong vương phủ?”
……
Ta thở dài một tiếng: “Vương gia, nếu tiểu thư Nguyệt Nga vào cửa, rốt cuộc vẫn là Vương phi của phủ. Nếu như thần trở thành người trong phòng của Vương gia, vậy vẫn chịu sự quản lý trong phủ, chuyện sinh tử đều trong một câu nói của tiểu thư Nguyệt Nga, Vương gia mỗi ngày đều phải xử lý nhiều việc, ngày nào đó trở về phủ, không chừng con của thuộc hạ không còn, chính thuộc hạ cũng bị nàng ta dùng gậy đánh chết, đó cũng là chuyện hợp quy củ. Lẽ nào vương gia sẽ vì một Thập Thất không quan trọng này, mà làm bẽ mặt phủ thừa tướng sao? Thêm nữa, tiểu thư Nguyệt Nga vốn dĩ không thích thuộc hạ, điều này…”
Triệu Uyên phẫn nộ: “Đủ rồi! Phủ thừa tướng thì sao? Sau này bản vương lên ngôi hoàng đế, lẽ nào sẽ cho phép bọn họ ỷ vào mình là công thần mà cưỡi lên đầu trẫm? Chỉ dựa vào việc ngươi nhiều lần vào sinh ra tử vì trẫm, sau này nếu sinh long tử cho trẫm, trẫm nhất định sẽ lập nó làm thái tử!”
Khá lắm, huynh đệ này nhập vai cũng nhanh quá rồi đó, xưng cả “trẫm” luôn rồi. Còn cái công lực hứa suông này, không kém ông chủ gà cay lúc trước của ta là bao, là một nhân tài!
“Thập Thất,” Giọng của Triệu Uyên khàn đi, tay không thật thà mà để lên người ta, “Bản vương sớm đã phải lòng ngươi rồi…”
==, cái tên biến thái này!
Ta nhịn không nỗi nữa rồi! Không thể giả vờ tiếp nữa! Hôm nay không đập vỡ não cái tên này, hắn sẽ không biết vì sao hoa lại đỏ như vậy!
Ta vừa duỗi tay đến tay của Triệu Uyên, muốn bẻ gãy móng vuốt đê tiện của hắn, thì nhìn thấy viên gạch nhúc nhích một chút. Mỹ nhân? Huynh đang muốn…
Ta đang nghĩ không muốn liên lụy mỹ nhân, thì phía cửa đột nhiên có người mở ra, truyền đến tiếng hét phẫn nộ điên cuồng: “Tiện nhân!”
Đỗ Nguyệt Nga!
Thì ra người mà bạn ghét nhất, có lúc cũng sẽ cứu mạng bạn.
Đỗ Nguyệt Nga tức giận đến nỗi mặt đầy lệ, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt bọn ta, vung tay lên tát. Ta giả vờ sợ hãi trốn trong lòng Triệu Uyên, cái tát này vừa vặn rơi trên mặt của Triệu Uyên.
“Ta cho ngươi trốn này!”
Đỗ Nguyệt Nga nhào tới cào ta như điên, ta né qua né lại rồi trượt khỏi tay Triệu Uyên lăn sang một bên, lần này lại trùng hợp cào mạnh vào dưới xương sườn của Triệu Uyên khiến hắn đau đớn co rút lại.
Ta thật không ngờ đến, cô nương Đỗ Nguyệt Nga da trắng người gầy này lại có thể ra tay mạnh như thế.
“Ta cho ngươi chạy này!”
Nàng ta thuận tay nhặt viên gạch lên, đuổi theo phía sau ta. Ta là người học võ, cho dù đang bị thương, cũng không phải nàng ta có thể ức hiếp được, có điều cái tình cảnh gà bay chó chạy này thật ồn ào mệt quá đi. Triệu Uyên vô cớ dính hai đòn, vốn đang có một bụng tức, nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nga vẫn đang đuổi còn ta chạy, lập tức hét to: “Đủ rồi!”
Đỗ Nguyệt Nga bị hắn dọa đến nỗi tay mềm đi, cục gạch rơi xuống đất, nảy hai lần theo quán tính và đập trúng ngón chân cái của Triệu Uyên.
Triệu Uyên suýt chút nữa ôm chân nhảy cẫng lên thì nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nga ngồi bệt xuống đất, lăn lộn la lối om sòm: “Uyên ca ca, huynh phân xử đi, sao con tiện nhân này lại cưỡi lên đầu muội? Hôm nay có ả không có muội, có muội không có ả, huynh chọn một đi!”
Tiểu nha đầu này, thú vị đó.
10.
Triệu Uyên lúc này đã hiểu rồi.
Mấy lần Đỗ Nguyệt Nga muốn đánh ta không phải giả, đánh trúng hắn, thì cũng không thể nói không phải cố ý được.
Hắn vẫn chưa lên ngôi mà.
Nhi tử của lão hoàng đế rất nhiều.
Chưa qua được cầu, trước tiên phải nắm chắc ván trước đã, phủ thừa tướng nhà người ta có thể đồng ý sao?
Ta cảm thấy ta bị bút pháp quanh co phức tạp của tác giả đánh lừa rồi, vậy mà thực sự dùng lối suy nghĩ mù quáng trong tình yêu để xem xét về mối quan hệ của các nhân vật.
Nữ nhi nhà làm quan có thể cùng hoàng tử bên nhau, chỉ vì tình yêu thôi sao?
Người ta còn muốn làm hoàng hậu kia kìa.
Hiểu rõ về việc này, Triệu Uyên liền biết bản thân phiêu quá sớm rồi. Đỗ Nguyệt Nga vẫn chưa hoàn toàn giữ chặt, chỉ nghĩ đến việc mở hậu cung, hắn đã hí hửng rồi.
“Nguyệt Nga,” Hắn không quan tâm cái chân bị đập trúng của bản thân, tiến đến đỡ Đỗ Nguyệt Nga lên, “Muội nói những lời gì vậy! Ả ta và muội có thể so với nhau sao? Nếu như muội không thích ả ta, ta đuổi cổ đi là được, ta và muội là thanh mai trúc mã, tình cảm mười mấy năm, muội còn không biết ta sao?”
Ta nghe suýt nôn ra.
“Đuổi cổ ả?” Mặt nàng ta hiện lên một tia chế giễu, “Đuổi như thế nào? Đưa đến thôn trang sao? Uyên ca ca, Thập Thất là tử sĩ có thể một đấu một trăm, nếu huynh muốn triệu ả ta trở về, không phải là quá dễ dàng rồi sao?”
Tính khí Triệu Uyên tốt đến kinh người: “Nguyệt Nga, muội nói xem phải làm sao? Uyên ca ca đều nghe theo muội.”
Đỗ Nguyệt Nga cười gằn: “Uyên ca ca ban ả ta cho muội đi, mấy ngày này cứ giam ở đây trước, đợi muội hoàn toàn giải hết độc, thì sẽ dẫn ả đi.”
Triệu Uyên rất thuận theo: “Đây là chìa khóa của căn mật thất này, muội cầm đi.”
Hai người tình ý dịu dàng ngọt ngào, là một đôi tiểu uyên ương ân ái.
Nhưng lúc quay người, Triệu Uyên lại nhân cơ hội dùng ánh mắt an ủi ta.
Cảm ơn, an ủi không có tới.
Thắm thiết một hồi, nàng ta bước nhanh một cách mất hết nhân tính, đắc ý bước tới trước mặt ta, tát một cái vào mặt ta.
Lần này ta không thể trốn được, Triệu Uyên đã ban ta cho nàng ta rồi, ta mà phản kháng, nhất định sẽ phải chịu sự trả giá nặng nề hơn.
Vì vậy ta tập trung tinh thần, đem nội công toàn thân dồn lên mặt, sau tiếng tát giòn giã đó, Đỗ Nguyệt Nga ôm tay kêu lên một tiếng “aaaa”.
Triệu Uyên nhảy lên mắng ta vài câu, liền dìu Đỗ Nguyệt Nga rời đi.
Điều kì lạ là Đỗ Nguyệt Nga chỉ trừng mắt nhìn ta, chứ không tiếp tục tính toán so đo nữa.
……
Cuối cùng căn phòng cũng im ắng, ta quay lại bên bức tường, khẽ ngồi xuống, đẩy viên gạch đó, thì phát hiện nó không thể đẩy được.
Ta chết lặng.
Một hồi lâu, ta mới nhớ lại những lời bản thân nói khi nãy, thử xây dựng hình ảnh của mình một chút theo góc nhìn của người ngoài cuộc, đơn giản đó là trà xanh, hèn hạ và vô dụng.
Kẻ xấu xí không biết xấu hổ giành giật nam nhân với người ta, kết quả là không giành được, còn bị nhốt ở ngục tối.
Lúc này, hình tượng của ta trong mắt mỹ nhân, chính là như vậy? Ta lựa chọn tự kỷ đây.
Vết thương hơi đau, lại có chút dính dính, vừa rồi nhảy lui nhảy tới, ta không để ý lắm, lúc này mới nhìn xuống, xong luôn, bộ y phục vừa mới thay giờ lại đỏ một mảng, có thể tốt hơn một chút được không?
Nhưng giờ phút này, ta thật sự không còn khí lực gì để trăn trở nữa, chìa khóa nằm trong tay Đỗ Nguyệt Nga, ước chừng Thập Tứ cũng không vào được, không có y phục để thay, cũng không có gì để ăn, thì thôi cứ như vậy trước đã.
Sau khi ngã đầu vào đống rơm, ta chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, dường như có ai đó đã chạm nhẹ vào trán ta, đắp khăn lạnh và cho ta uống nước.
Ta muốn mở mắt, nhưng mí mắt quá nặng, chỉ có thể mở ra được một ít, cái gì cũng không nhìn rõ, trong mơ hồ nhìn thấy một nam nhân đang bận rộn trước mặt ta.
Ta lại nhắm mắt, kêu: “Thập Tứ?”
Đối phương một hồi lâu không có phản ứng gì, một lúc sau mới “Ừm” một tiếng khàn khàn.
Thập Tứ cũng không yêu ta nữa, cái tên hờ hững này.
Không ai yêu thương ta nữa, ta là một bông cải nhỏ dưới đất...
Khi con người ta bị thương và đau ốm, thì chính là lúc yếu đuối nhất, ta nhẹ nhàng ôm bụng, rờ đến khi tay dính đầy chất nhầy, giơ tay lên trước mặt, nhìn thấy tay toàn màu đỏ tươi, nước mắt ta thuận theo đó chảy dài trên má.
Thập Tứ quay đầu lại thấy ta tỉnh rồi, đến gần ta: “Rất đau?”
Ta nước mắt lưng tròng bắt lấy góc áo của huynh ấy, nghĩ một chút, rồi lại từ từ thả ra, cố gắng cười: “Không.”
Huynh ấy im lặng một hồi, hỏi ta: “Triệu…Vương gia không thiên vị muội, trong lòng muội rất buồn?”
Ta cười giễu cợt: “Ta buồn cái gì chứ? Hắn ta sao có thể thiên vị ta được.”
“Rời khỏi hắn không được sao?”
Ta kinh ngạc: “Thập Tứ? Huynh nói khùng điên cái gì vậy? Tại sao ta ở lại bên cạnh hắn, trong lòng huynh vẫn chưa rõ sao?”
Nếu không có mấy con cổ trùng đáng chết đó, ta đã sớm chạy rồi, ta phục tùng hắn?
Sau đó, ta lại ngủ tiếp.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, huynh ấy đến kiểm tra nhiệt độ của ta lần nữa, ta thuận tay bắt lấy tay huynh ấy, nhưng huynh ấy lại né ra giống như bị bỏng.
Thập Tứ cũng không yêu ta nữa, không yêu ta nữa rồi…
Thật là một ngày tồi tệ.
11.
Sau khi tỉnh lại thấy Thập Tứ vẫn đang ở bên cạnh đợi ta, quả nhiên là ta nghĩ nhiều rồi, huynh ấy vẫn còn yêu ta.
Nhìn thấy bên cạnh có đồ ăn và nước, ta hoài nghi hỏi: “Này, không phải chìa khóa đưa cho Đỗ Nguyệt Nga rồi sao? Sao huynh vào đây được?”
Thập Tứ cười: “Sau khi Vương gia sai ta đưa muội vào đây, chìa khóa dự phòng vẫn luôn ở trong tay ta đó.”
Tuyệt nha.
Chờ chút, vậy Triệu Uyên muốn vào chẳng phải là sẽ cướp chìa khóa của Thập Tứ sao?
“Trong thời gian ngắn Vương gia có lẽ sẽ không tới đâu.” Thập Tứ muốn nói lại thôi, “Tối qua ngài ấy và tiểu thư Nguyệt Nga nghỉ lại ở Thính Vũ Hiên, mặt trời lên cao vẫn chưa tỉnh lại.”
Sau khi phản ứng ra huynh ấy đang nói gì, ta ngẩn người.
Chỉ có thể nói tên họ Triệu đó, thật là độc quá đi.
Đỗ Nguyệt Nga bởi vì phải giải độc nên ở lại phủ của hắn, thanh danh đã không còn thanh bạch nữa, nhưng người ta vẫn là một thiếu nữ chưa xuất giá, ỷ vào thế lực của gia tộc, có thể bạo một chút.
Bây giờ người cũng đã không còn thanh bạch nữa, coi như là sống chết với hắn rồi, có muốn đi con đường khác, cũng đều bị hắn chặn cả rồi.
Không chỉ có thế, còn phải chịu sự uy hiếp của hắn, một khi sự tình bị vạch trần thì ngay cả vị trí Tề Vương phi cũng không giữ nỗi, chỉ có thể làm thê thiếp thôi.
Tuyệt, thật sự là quá tuyệt.
Thập Tứ thấy ta ngơ ngẩn không nói gì, tưởng ta đang mất mát, buồn bã, liền an ủi nói: “Đừng nghĩ những chuyện này nữa, muội cần thứ gì, lần sau ta tới sẽ đem cho muội.”
“Ta muốn ăn ngỗng quay! Ngỗng của Ngô Quảng Ký ấy! Muốn cả một con, cái loại thơm ngào ngạt bóng loáng ấy! Ta còn muốn ăn heo quay nữa! Nạc nhiều hơn mỡ là được, đừng quá mỡ, ta không ăn mỡ đâu!” Ta lấy ra một thỏi bạc, nhét vào tay Thập Tứ, “Vất vả cho huynh rồi!”
Một con ngỗng quay bao nhiêu tiền? Một cân heo quay bao nhiêu tiền? Có đắt đến mấy cũng không vượt quá mười lượng bạc. Phần dư tất nhiên là phí chạy vặt cho huynh ấy, huynh ấy đã sớm quen rồi.
Suy cho cùng thì ta chỉ trà xanh một chút trước mặt Triệu Uyên thôi, cũng chẳng phải là trà xanh thật, sao có thể một bên nói “Ta không có ý đó với huynh”, một bên ỷ vào tình yêu của người ta đối với mình mà chiếm tiện nghi được.
Thập Tứ thấy ta nhét bạc cho huynh ấy, cười một cách buồn bã, gật đầu, nói: “Ta đi liền đây.”
Vừa quay đầu, bóng dáng đã biến mất.
Khinh công này thật sự được đó, like.
……
Thập Tứ vừa đi, ta liền đẩy thử viên gạch, không ngờ là đẩy được ngay lập tức, đến nỗi bây giờ ta thật sự nghi ngờ lúc trước ta không đẩy được chỉ là vì mắc kẹt.
Bên kia lỗ hổng, mỹ nhân dựa vào tường, đang nhắm mắt ngủ.
Cái người này nếu đã đẹp, thì nhắm mắt ngủ cũng đẹp nữa.
Ta thở dài trước sự bất công của tạo hóa, sao lúc nặn ra huynh ấy lại có tâm như vậy chứ?
Chỉ xét về ngũ quan, Triệu Uyên cũng xem là không tệ lắm, tùy tiện nở một nụ cười không chính đáng quả thực có thể khiến nhiều tiểu nha đầu mặt đỏ tim đập, nhưng có câu nói “Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng”(*), nếu hai người này thật sự đứng cạnh nhau thì Triệu Uyên sẽ bị tướng mạo ngũ quan cân đối, thân hình cơ bắp cuồn cuộn, cơ bụng phẳng lỳ, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ cùng sự nho nhã của mỹ nhân chiếm sạch không còn gì.
(*)Ý chỉ nên biết bổn phận của mình, không nên so sánh một cách mù quáng. Vì mỗi người/vật đều có số mệnh/đặc thù riêng, có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.
Lúc Chúa giáng thế tạo ra mỹ nhân thì để tâm, còn lúc tạo ra Triệu Uyên chắc là “để thu hút tình dục”.
Cũng khá hay đó.
Cảm nhận được ta đang nhìn huynh ấy chằm chằm như một con ngốc, mỹ nhân từ từ mở mắt, nheo mắt nhìn ta, rồi lại thu hồi tầm mắt, điềm tĩnh, yên lặng.
Ta không nói nhiều, bày ba món ăn một món canh lên khung, tỏ ý huynh ấy cùng qua ăn, nhưng huynh ấy không có động đậy gì.
Ta vừa ăn vừa hỏi huynh ấy: “Huynh muốn hồi phục công lực để ra ngoài tiếp tục tạo phản, chắc là cần nhiều thể lực nhỉ?”
Huynh ấy giương mắt nhìn ta, hỏi lại: “Nếu ta ra ngoài, ta sẽ đối đầu với Vương gia của cô đó.”
Ta cười tự ti: “Huynh cũng thấy rồi đó, trong mắt người ta chỉ có tiểu thư Nguyệt Nga, ta là cái thá gì mà phải bận tâm vì hắn.”
Mỹ nhân đeo xiềng xích leng keng đi qua, cầm đũa lên: “Ta thấy hắn có lòng với cô, có điều vì chịu áp lực của gia tộc Đỗ Nguyệt Nga, nên mới phải níu kéo nàng ta thôi.”
Ta sững sờ: “Tiểu ca ca huynh cũng hiểu đó chứ!”
Mỹ nhân lầm bầm một tiếng: “Đều là nam nhân, có gì không hiểu đâu.”
Ta duỗi hai tay mạnh mẽ ôm chặt mặt mỹ nhân: “Lúc trước đỏ mặt, đều là giả vờ?”
Mặt của huynh ấy căng ra, vành tai lại bỗng nhiên đỏ lên: “Dừng tay lại ngay cho ta!”
Hahaha! Dễ thương chết mất.
Ta mãn nguyện thu hồi tay lại, tiếp tục ăn, thì nghe huynh ấy hỏi: “Cô nói, nửa đêm hắn ta sẽ không mò vào đây để xử lý cô chứ?”
“Điều đó là không thể nào.” Ta gắp một miếng thức ăn: “Hai bọn họ vừa mới khai trai, còn phải ân ái một trận cơ.”
Ánh mắt của mỹ nhân dần trở nên sâu xa: “Cô cũng rất hiểu đó.”
“Có gì mà ta không hiểu! Tên họ Triệu đó, mông của hắn cong như vậy, ta liền biết hắn muốn làm gì rồi.”
Mỹ nhân không nói nên lời: “Ta thấy cô ở trước mặt hắn, một tiếng Vương gia hai tiếng Vương gia, vô cùng vâng lời.”
“Ta dám không thuận theo sao,” Ta thở dài, “Hắn nuôi cổ trùng lên toàn bộ tử sĩ bọn ta, một khi mà không nghe lời thì xương sọ sẽ bị gặm sạch. Nếu ta không nghe lời thì đã chết từ lâu rồi.”
Mỹ nhân ngơ ngác.
“A, đúng rồi,” Ta ngẩng đầu, “Chúng ta quen nhau mấy ngày rồi, mà vẫn chưa biết huynh tên là gì. Ta tên Thập Thất, tên thật… Thôi bỏ đi không nhắc tới cũng được. Còn huynh?”
Mỹ nhân trầm mặc một hồi, nói: “Ta tên Cố Hiên.”
Được lắm, huynh là Hiên Hiên, ta là lão Thập Thất, hai chúng ta không phải trời sinh một đôi sao?
Phá án rồi, Triệu Uyên và lão Tứ, chính là trở ngại lớn nhất chắn ngang giữa ta và Hiên Hiên!
Có rối chỗ nào đâu…
“Tại sao huynh lại tạo phản?”
Hình như là cũng có chút thù hận với nhà của Đỗ Nguyệt Nga.
Cố Hiên vẻ mặt bình tĩnh: “Bởi vì trên dưới 118 mạng người của Hàn gia, và cũng là vì bá tánh thiên hạ này.”
12.
Tha thứ cho ta.
Đừng mong đợi bất kì điều gì về tiết tháo(*) của người đọc H văn(*).
(*)Tiết tháo: chí khí cương trực và trong sạch
(*) H văn: văn xôi thịt, văn có cảnh XXOO
Hàn gia này, một chút ấn tượng ta cũng không có.
“Vì vậy thật ra huynh họ Hàn? Tuy là con của thiếp sinh ra, nhưng chịu khổ nhiều năm, vẫn quyết chí báo thù cho phụ thân?”
Đây là thói quen phục thù của sảng văn(*).
*Sảng văn (爽文) một loại tiểu thuyết có nhân vật chính thuận buồm xuôi gió, tiến thẳng một lèo từ đầu đến cuối truyện, thường có yếu tố bàn tay vàng, người khác làm được một thì nhân vật chính làm được mười, có dàn hậu cung đông đảo đến phi thực tế, đọc để giải trí, hiếm có nội dung nghiêm túc. (Nguồn: baidu).
Cố Hiên cười: “Hàn đại nhân không có thiếp. Phu thê bọn họ một đời hòa thuận ân ái, có ba người con… đều chết trong trận đại hỏa hoạn đó rồi.”
“Vậy huynh…”
“Ta chỉ là nhi tử của một con hát, thậm chí ta không biết cha ruột của mình là ai, Hàn đại nhân đã không bỏ rơi ta, dạy ta đọc, dạy ta đạo lý và còn ban cho ta một cái tên. Ngài ấy bị ám sát mà chết, ta đương nhiên muốn báo thù cho ngài ấy rồi.”
“Là ai đã hại ngài ấy? Đỗ Thừa tướng, Tề Vương, hay là chính hoàng đế?”
Ánh mắt Cố Hiên xa xăm: “Đúng nhưng cũng không hẳn vậy. Người sát hại ngài ấy, thay vì nói người nào đó thì chi bằng nói chính là cái triều đình bẩn thỉu, thối nát đến mức không thể thối nát hơn được này.”
Hiên Hiên của chúng ta không những đẹp mà giọng cũng hay, giọng nói êm tai, kể cho ta về vụ án lớn năm đó.
Thật ra không có gì phức tạp cả.
Đó là một quan viên xuất thân từ một gia đình nghèo, kiên quyết muốn cải cách luật pháp và muốn cho người có tri thức trong thiên hạ một cơ hội bình đẳng, do đó đã động chạm đến lợi ích của thế gia vọng tộc, mới phát hiện ra rằng toàn bộ thân thích của triều đình không một ai trong sạch cả.
Ông bị chèn ép rất lớn, bị giáng chức và đày đi xa, đưa thẳng tới Quỳnh Châu.
Các học trò nghèo kính trọng ông, không phục cách xử lý của triều đình, đến đập cổng cung, ngược lại đã hại đến tính mạng của lão sư.
Hoàng đế gặp mặt đại diện của đám học trò nghèo, thái độ vô cùng hòa nhã, giọng điệu vô cùng dễ gần, còn nói nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng sự việc.
Rồi đêm đó, Hàn gia gặp đại hỏa hoạn. Binh mã Ti Ngũ Thành tuần tra ở đây, không dập lửa, mà lại ngăn người bên trong không được phép ra ngoài, ngăn người bên ngoài không được phép vào trong cứu người, nghe thấy tiếng than khóc thảm thiết truyền ra từ trong viện, nhưng vẫn không một chút lay động. Sau ba ngày, ngọn lửa mới ngừng lại, toàn bộ Hàn gia đều trở thành mồi chôn trong trận hỏa hoạn kia.
Sau đó, hoàng đế biểu thị rằng đây là điều ngoài ý muốn do Hàn gia không chú ý phòng cháy, làm bài học cho cả kinh thành, sau này dù là nấu nướng hay đốt than cũng phải chú ý an toàn đầu tiên.
Binh mã Ti Ngũ Thành còn cố ý tổ chức giáo dục về chủ đề an toàn phòng cháy chữa cháy, cố ý đưa dân chúng đến xem tình cảnh bi thảm của Hàn gia sau cơn hỏa hoạn, chỗ nào trong viện cũng có đầy thi thể, học trò cũ của Hàn gia phải đợi mấy tháng sau mới được đến tẩm liệm.
Những con cháu quý tộc Ngự Lâm Quân đều đứng canh giữ thi thể, trên tay cầm cuốn sách ghi tên từng người một. Chỉ cần có người học trò cũ nào đến thu xác Hàn gia, sau này đừng mơ tưởng gì đến tương lai.
Người khác sợ, Cố Hiên không sợ.
Huynh ấy là con của con hát, xuất thân thấp kém, vốn dĩ cũng chẳng có tiền đồ.
Trong 118 thi thể đó, có hai hài nhi 3 tuổi, cũng có một phu nhân một xác hai mạng. Hai vợ chồng Hàn đại nhân bảo vệ đứa cháu trai 5 tuổi trong góc, hai thi thể đã bị cháy thành than nhưng thân thể đứa trẻ thì vẫn còn nguyên vẹn.
Những tên khốn cố ý phóng hỏa này, thật sự là đã nhổ cỏ tận gốc.
“Đáng chết!”
Mặc dù không liên quan đến ta, ta cũng không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình.
Người tốt thì sẽ bị chĩa mũi dùi vào sao?
Những tên khốn dòng dõi hoàng tộc này, đáng bị treo cổ hết!
“Sau chuyện đó bọn chúng có làm khó huynh không?”
Ta chợt nghĩ đến việc này, quay đầu nhìn huynh ấy.
Huynh ấy cười.
Bọn chúng thật sự muốn làm khó huynh ấy.
Thật đáng tiếc mẹ huynh ấy không phải con hát bình thường, giang hồ gọi là Quan Âm Mặt Ngọc Bàn Tay Phù Dung, thời trẻ lăn lộn trong hắc đạo giết không biết bao nhiêu người, giết mệt rồi thì đánh đàn, ca hát để duy trì cuộc sống.
Rồng sinh rồng, phượng hoàng sinh phượng hoàng, võ công của Hiên Hiên chúng ta cũng thuộc loại Đồng Tử Công(*), quả thực không phải mấy tên con cháu quý tộc tô son trát phấn Ngự Lâm Quân có thể đối phó được.
(*)Đồng Tử Công: Đồng Tử Công bao gồm mười tám tư thế, và nó là phương pháp đào tạo nền tảng của võ thuật Thiếu Lâm.
Ngay khi trốn thoát được, huynh ấy đã bắt đầu một cuộc phục thù dài đằng đẵng, những tên đại nhân năm đó tham gia vào mưu hại ân sư, có tên bị chôn trên giường, một số bị dìm chết trong nhà xí, Hiên Hiên hạ thủ không theo một khuôn mẫu nào, gặp ở nơi nào thì giết ở đó, vô cùng tùy ý, phải rất lâu sau, mọi người mới phát hiện kẻ giết biết bao nhiêu quan chức cấp cao như vậy thật ra là cùng một người hoặc có thể nói là cùng một nhóm người.
Huynh ấy không liên lạc với những người bạn học năm đó mà lại chiêu mộ binh sĩ lập một nhóm bạn giang hồ, thành lập nên Diệt Hỏa Giáo, không muốn liên lụy đến người khác nên huynh ấy lựa chọn tự mình gánh vác tất cả.
Hai bọn ta ăn uống no nê, ta đang dọn dẹp bát dĩa thì nghe thấy tiếng gõ ở ngoài cửa.
Ai?
Thập Tứ đến thì trực tiếp mở cửa đi vào, có bao giờ gõ cửa đâu?
Kết quả thật sự là Thập Tứ.
Trên cửa khóa bằng xích sắt, huynh ấy mở ra một khe hở trên chóp cửa, nhét ngỗng quay và thịt heo quay vào, cúi đầu, không dám nhìn ta: “Chìa khóa…Vương gia thu rồi.”
Ta nhăn mày: “Đỗ Nguyệt Nga không quản hắn?”
Thập Tứ lại thở dài: “Tiểu thư Nguyệt Nga uống thuốc giải, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“Hắn có nói khi nào sẽ đến không?”
Thập Tứ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn ta, rồi lại cúi đầu: “Chắc là trong hai ngày này. Trước đó, sẽ có người đến hầu hạ muội tắm gội thay y phục.”
Ba ngày sẽ uống thuốc giải một lần, nếu không có gì ngoài ý muốn, ba ngày nữa tên họ Triệu đó sẽ đến “lâm hạnh”(*) ta rồi.
(*)Lâm hạnh: Vua, vương đích thân đến ngủ với phi tần thê thiếp của mình.
Ta bê con ngỗng quay rồi đóng cửa lại, đẩy viên gạch ra, liền nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Hiên Hiên.
Bình luận facebook