Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Tại trường bắn súng quân khu S
Tư Tản Nguyệt ngáp ngủ, hôm qua cô đi uống rượu với Tống Phong, sáng dậy đã thấy đầu óc đau nhức, không nhớ được gì.
Lúc nãy Tư Tản Nguyệt có gặp Tống Phong, hắn lại dùng cái cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn cô khiến cô rợn cả tóc gáy. Tối hôm qua sau khi uống say rốt cuộc cô đã làm những gì?
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vớ vẩn, Tư Tản Nguyệt nhìn về phía sàn đấu. Quân khu vốn dự định sáng nay sẽ thi bắn súng nhưng không biết tại sao nửa chừng lại trì hoãn. Thi thêm một vòng đấu võ nữa mới chọn ra năm mươi người thi bắn súng.
'Chắc chắn đã có người dở trò.' Tư Tản Nguyệt thầm nghĩ.
[...]
Mãi đến tận trưa mới đến lượt của Tư Tản Nguyệt.
"Trận tiếp theo, số 43 số 14."
Tư Tản Nguyệt đứng dậy, cặp mắt lướt qua hàng ghế khán giả, vừa vặn nhìn thấy một đôi con ngươi sắc bén.
Chàng thiếu niên nhìn cô từ từ bước lên phía khán đài, mái tóc cột đuôi ngựa khẽ đung đưa theo nhịp đi. Hắn như nhìn thấy hình bóng của thiếu nữ e thẹn 5 năm trước nói với hắn cô thích hắn. Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, đã không còn là Sở Sở của trước kia. Mà hắn, cũng không còn là Lãnh Ngạo ôn nhu của cô nữa.
Họ đều đã trưởng thành!
Tư Tản Nguyệt di dời cặp mắt đi chỗ khác, nhẹ nhàng bước lên khán đài.
"Tư Tản Nguyệt - y sĩ tổ đội 2."
"Dụ Nguyên - thượng tá."
Dụ Nguyên bước lên khán đài, hai tay chắp sau lưng nhìn về phía Tư Tản Nguyệt như đánh giá, hình như cũng không có ý định muốn động thủ.
"Anh đây là đang xem thường tôi?" Tầm 5 phút sau, thấy đối phương vẫn không có động tĩnh gì, Tư Tản Nguyệt mất kiên nhẫn nói.
"Dụ Nguyên tôi không phải là xem thường cô, nhưng mà cô là y sĩ, là nữ nhân. Cô nói xem tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà động thủ với y sĩ chứ?" Hắn nói một mạch, lại nhìn cô với ánh mắt không nỡ.
Tư Tản Nguyệt lúc này thật muốn cười phá lên. Lại còn nhìn cô với ánh mắt đó. Hắn là đang chê mình sống quá lâu đi?!
"Ồ! Dụ Nguyên thượng tá đây nói vậy còn không phải là xem thường tôi đi?!"
"Cô nói đùa rồi. Hôm qua cô thắng Lý Hinh cũng là do ăn may thôi. Thế này đi, tôi nhường cô động thủ trước được không? Nhưng mà trận này nếu Dụ Nguyên tôi thắng xem ra cũng chẳng vẻ vang gì."
Hắn nói xong, cả hội trường đều nhìn hắn với ánh mắt khâm phục, đôi khi lại lướt qua cô đầy ý đồng cảm. Hôm qua cô thắng Lý Hinh bất quá là do thực lực của Lý Hinh kém cỏi. Nhưng Dụ Nguyên lại khác, hắn từng là bộ đội đặc chủng được huấn luyện đặc biệt, nay lại được tuyển vào quân khu, ở đây có mấy ai dám nói hắn là người tầm thường?
Tư Tản Nguyệt nhếch mi, đôi mắt lóe lên ý cười. Đôi chân khẽ động, cả cơ thể cô lúc này nhẹ bổng. Trong chốc lát, cô đã đứng trước mặt Dụ Nguyên. Tay khẽ nâng lên, một chưởng đá văng hắn xuống sàn đấu.
"Bùm." Tiếng ma sát của người và mặt đất vang lên. Dụ Nguyên nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi.
Toàn hội trường đứng lên, há hốc mồm. Mọi chuyện xảy ra trong vòng chưa đầy 1 phút. Cả khoảng không gian thoáng chốc im bặt.
"Đã nhường." Khuôn mặt cô không để lộ bất kì cảm xúc nào bước xuống khán đài.
Dụ Nguyên suýt chút nữa hộc máu, là hắn nhường cô hay là cô nhường hắn đây? Là người bị đánh, hắn hiểu rõ hơn ai hết về sức mạnh của một chưởng kia. Rõ ràng lúc nãy cô đã không dùng hết sức lực. Nếu không, hắn sẽ có thể còn mạng ở đây hộc máu sao?
Cả hội trường đông cứng như tượng đá. Chuyện gì đang xảy ra? Tôi là ai? Đây là đâu?
Tư Tản Nguyệt bước về chỗ ngồi của mình, lướt nhìn qua Tống Phong. Hắn giương lên nụ cười nhẹ, như đã đoán được toàn bộ sự việc. Tư Tàn Nguyệt cô là ai chứ? Tống Phong hắn đấu với cô sợ đã thắng được cô chưa? Dụ Nguyên tên kia đúng là không biết tự lượng sức mình, rước họa vào thân. May mắn thay là lần này ở quân đội, nếu không sợ là giờ này Dụ Nguyên đã đi chầu Diêm Vương rồi.
Tư Tản Nguyệt vẫn thản nhiên ngồi xuống, toàn hội trường vẫn im re, cho đến khi trọng tài bốc số trận tiếp theo mới trở lại bình thường, mọi chuyện vẫn an an ổn ổn mà diễn ra.
"Trận tiếp theo, số 67 số 165."
[...]
"Trận tiếp theo, số 43 số 137."
Tư Tản Nguyệt nghe có người gọi số báo danh của mình, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng biến mất. Lấy lại tinh thần, cô bước lên khán đài, nhìn về phía đối thủ của mình.
Đối thủ lần này của cô là Cơ Chỉ Dao - thiên kim Cơ gia - một gia tộc hùng mạnh tại thành phố S. Nghe nói cô ta con một trong nhà, rất được chiều chuộng, vừa mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng, không lo tiền bạc.
Nhưng vì sao một thiên kim như Cơ Chỉ Dao lại vào quân đội? Lý do không gì khác chính là vì hắn - Mạc Tử Hàn.
Mạc Tử Hàn từng cứu Cơ Chỉ Dao từ tay một đám côn đồ. Thế là Cơ đại tiểu thư vừa nhìn một cái đã yêu, nguyện vào quân đội chỉ được gặp hắn - Mạc Tử Hàn.
Nhưng Mạc Tử Hàn lại không hiểu tâm ý của Cơ Chỉ Dao, một mực chiếu cố cô khiến cô hiểu lầm tâm ý của anh. Cái này gọi là 'Lòng ta có chàng chàng đâu có hay'
Mọi chuyện đại khái là như vậy, Tư Tản Nguyệt cũng chỉ là nghe kể từ Giang Nghiên. Nội tình trong đó cũng không hiểu mấy phần. Chỉ biết chuyện này từng gây xôn xao một thời gian dài tại thành phố S, sau bị Cơ gia dần dần vùi lấp.
Tư Tản Nguyệt ngáp ngủ, hôm qua cô đi uống rượu với Tống Phong, sáng dậy đã thấy đầu óc đau nhức, không nhớ được gì.
Lúc nãy Tư Tản Nguyệt có gặp Tống Phong, hắn lại dùng cái cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn cô khiến cô rợn cả tóc gáy. Tối hôm qua sau khi uống say rốt cuộc cô đã làm những gì?
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vớ vẩn, Tư Tản Nguyệt nhìn về phía sàn đấu. Quân khu vốn dự định sáng nay sẽ thi bắn súng nhưng không biết tại sao nửa chừng lại trì hoãn. Thi thêm một vòng đấu võ nữa mới chọn ra năm mươi người thi bắn súng.
'Chắc chắn đã có người dở trò.' Tư Tản Nguyệt thầm nghĩ.
[...]
Mãi đến tận trưa mới đến lượt của Tư Tản Nguyệt.
"Trận tiếp theo, số 43 số 14."
Tư Tản Nguyệt đứng dậy, cặp mắt lướt qua hàng ghế khán giả, vừa vặn nhìn thấy một đôi con ngươi sắc bén.
Chàng thiếu niên nhìn cô từ từ bước lên phía khán đài, mái tóc cột đuôi ngựa khẽ đung đưa theo nhịp đi. Hắn như nhìn thấy hình bóng của thiếu nữ e thẹn 5 năm trước nói với hắn cô thích hắn. Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, đã không còn là Sở Sở của trước kia. Mà hắn, cũng không còn là Lãnh Ngạo ôn nhu của cô nữa.
Họ đều đã trưởng thành!
Tư Tản Nguyệt di dời cặp mắt đi chỗ khác, nhẹ nhàng bước lên khán đài.
"Tư Tản Nguyệt - y sĩ tổ đội 2."
"Dụ Nguyên - thượng tá."
Dụ Nguyên bước lên khán đài, hai tay chắp sau lưng nhìn về phía Tư Tản Nguyệt như đánh giá, hình như cũng không có ý định muốn động thủ.
"Anh đây là đang xem thường tôi?" Tầm 5 phút sau, thấy đối phương vẫn không có động tĩnh gì, Tư Tản Nguyệt mất kiên nhẫn nói.
"Dụ Nguyên tôi không phải là xem thường cô, nhưng mà cô là y sĩ, là nữ nhân. Cô nói xem tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà động thủ với y sĩ chứ?" Hắn nói một mạch, lại nhìn cô với ánh mắt không nỡ.
Tư Tản Nguyệt lúc này thật muốn cười phá lên. Lại còn nhìn cô với ánh mắt đó. Hắn là đang chê mình sống quá lâu đi?!
"Ồ! Dụ Nguyên thượng tá đây nói vậy còn không phải là xem thường tôi đi?!"
"Cô nói đùa rồi. Hôm qua cô thắng Lý Hinh cũng là do ăn may thôi. Thế này đi, tôi nhường cô động thủ trước được không? Nhưng mà trận này nếu Dụ Nguyên tôi thắng xem ra cũng chẳng vẻ vang gì."
Hắn nói xong, cả hội trường đều nhìn hắn với ánh mắt khâm phục, đôi khi lại lướt qua cô đầy ý đồng cảm. Hôm qua cô thắng Lý Hinh bất quá là do thực lực của Lý Hinh kém cỏi. Nhưng Dụ Nguyên lại khác, hắn từng là bộ đội đặc chủng được huấn luyện đặc biệt, nay lại được tuyển vào quân khu, ở đây có mấy ai dám nói hắn là người tầm thường?
Tư Tản Nguyệt nhếch mi, đôi mắt lóe lên ý cười. Đôi chân khẽ động, cả cơ thể cô lúc này nhẹ bổng. Trong chốc lát, cô đã đứng trước mặt Dụ Nguyên. Tay khẽ nâng lên, một chưởng đá văng hắn xuống sàn đấu.
"Bùm." Tiếng ma sát của người và mặt đất vang lên. Dụ Nguyên nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi.
Toàn hội trường đứng lên, há hốc mồm. Mọi chuyện xảy ra trong vòng chưa đầy 1 phút. Cả khoảng không gian thoáng chốc im bặt.
"Đã nhường." Khuôn mặt cô không để lộ bất kì cảm xúc nào bước xuống khán đài.
Dụ Nguyên suýt chút nữa hộc máu, là hắn nhường cô hay là cô nhường hắn đây? Là người bị đánh, hắn hiểu rõ hơn ai hết về sức mạnh của một chưởng kia. Rõ ràng lúc nãy cô đã không dùng hết sức lực. Nếu không, hắn sẽ có thể còn mạng ở đây hộc máu sao?
Cả hội trường đông cứng như tượng đá. Chuyện gì đang xảy ra? Tôi là ai? Đây là đâu?
Tư Tản Nguyệt bước về chỗ ngồi của mình, lướt nhìn qua Tống Phong. Hắn giương lên nụ cười nhẹ, như đã đoán được toàn bộ sự việc. Tư Tàn Nguyệt cô là ai chứ? Tống Phong hắn đấu với cô sợ đã thắng được cô chưa? Dụ Nguyên tên kia đúng là không biết tự lượng sức mình, rước họa vào thân. May mắn thay là lần này ở quân đội, nếu không sợ là giờ này Dụ Nguyên đã đi chầu Diêm Vương rồi.
Tư Tản Nguyệt vẫn thản nhiên ngồi xuống, toàn hội trường vẫn im re, cho đến khi trọng tài bốc số trận tiếp theo mới trở lại bình thường, mọi chuyện vẫn an an ổn ổn mà diễn ra.
"Trận tiếp theo, số 67 số 165."
[...]
"Trận tiếp theo, số 43 số 137."
Tư Tản Nguyệt nghe có người gọi số báo danh của mình, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng biến mất. Lấy lại tinh thần, cô bước lên khán đài, nhìn về phía đối thủ của mình.
Đối thủ lần này của cô là Cơ Chỉ Dao - thiên kim Cơ gia - một gia tộc hùng mạnh tại thành phố S. Nghe nói cô ta con một trong nhà, rất được chiều chuộng, vừa mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng, không lo tiền bạc.
Nhưng vì sao một thiên kim như Cơ Chỉ Dao lại vào quân đội? Lý do không gì khác chính là vì hắn - Mạc Tử Hàn.
Mạc Tử Hàn từng cứu Cơ Chỉ Dao từ tay một đám côn đồ. Thế là Cơ đại tiểu thư vừa nhìn một cái đã yêu, nguyện vào quân đội chỉ được gặp hắn - Mạc Tử Hàn.
Nhưng Mạc Tử Hàn lại không hiểu tâm ý của Cơ Chỉ Dao, một mực chiếu cố cô khiến cô hiểu lầm tâm ý của anh. Cái này gọi là 'Lòng ta có chàng chàng đâu có hay'
Mọi chuyện đại khái là như vậy, Tư Tản Nguyệt cũng chỉ là nghe kể từ Giang Nghiên. Nội tình trong đó cũng không hiểu mấy phần. Chỉ biết chuyện này từng gây xôn xao một thời gian dài tại thành phố S, sau bị Cơ gia dần dần vùi lấp.
Bình luận facebook