Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Bạch Hổ thở hộc hộc, lần sau hắn sẽ không bao giờ sờ mó bậy bạ nữa đâu a! Ai mà ngờ được ở đây còn có cơ quan thế nữa chứ! Thật phục mấy cái đầu óc thiên tài của đám quân nhân đó mà!
Tống Phong và Thanh Long lấy lại thăng bằng, tung cho Bạch Hổ ánh mắt sắc bén.
Bạch Hổ thấy tình thế không ổn, ba chân bốn cẳng mà chạy lại bên cạnh Tư Tản Nguyệt, núp ra sau lưng cô.
"Sở tỷ, cứu đệ!"
Tư Tản Nguyệt thở dài, thật không đấu lại nổi ba tên này. Quá phiền phức mà!
"Được rồi! Mau vào trong xem thử, nhớ đừng động vào mấy thứ bậy bạ." Câu sau hình như cố tình nhắc nhở Bạch Hổ, Tư Tản Nguyệt vừa nói vừa nhìn lướt qua hắn. Lỡ như con hàng này tí nữa lại đụng phải cơ quan gì đó, còn đang chờ bọn họ tiếp theo chưa chắc đã đơn giản là đạn như lúc nãy!
"Vâng! Đệ biết rồi!" Bạch Hổ mặt xịu xuống, ánh mắt tội lỗi ngước nhìn Tư Tản Nguyệt. A! Trái tim bé bỏng của ta, nó đã bị một câu vừa nói kia của Sở tỷ mà trọng thương rồi!
Nếu như lúc này mọi người mà nghe được tiếng lòng của Bạch Hổ, chắc chắn bọn họ sẽ đồng thanh hô lên hai tiếng: Thần kinh!
Sau khi đợt đạn kia dừng lại, bức tường trước mặt đã dần dần mở, khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt. Không ngờ phía trước lại là một cánh cửa, hang động này cấu tạo quả thật phức tạp nga~
Bốn người bọn họ bước vào vào, ánh mắt đánh giá nhìn ngó xung quanh. Riêng Tư Tản Nguyệt chỉ đăm đăm nhìn vào một chỗ. Cô bước tới, đi dần vào trong.
Trước mặt cô hiện giờ một chiếc hộp dính đầy bụi. Trên đó, hoa văn tinh xảo được điêu khắc tỉ mỉ. Nhưng do thời gian lâu chưa ai quét dọn nên còn dính một lớp bụi mỏng.
Tư Tản Nguyệt tay lướt qua bề mặt chiếc hộp, nhìn kĩ hoa văn trên chốt khóa. Trong trí óc giường như hiện lên hình ảnh sợi dây chuyền lần trước cô cướp được từ bọn xã hội đen ở ngoài quán bar.
Sợi dây chuyền đó, có liên quan gì đến sự việc 23 năm trước? Đó là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cô ngay lúc này.
Lấy chiếc dây chuyền vẫn luôn đeo trên cổ ra, nhìn kĩ lại nó thêm một lần nữa. Nước mắt không tự chủ ứa ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy, sau cô lại khóc?
Lau giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, Tư Tản Nguyệt đem bề mặt sợi dây chuyền áp vào chốt khóa, chiếc hộp gỗ màu nâu trong chốc lát bật tung nắp ra.
Nhưng còn chưa kịp xem bên trong là thứ gì thì người của quân đội từ đâu ập đến. Có lẽ từ lúc bọn họ vào đây, đã có thiết bị gì đó thông báo cho quân đội bên kia biết.
Cả bốn người cùng một lúc quay lại. Thanh Long và Bạch Hổ cầm đống tài liệu trên bàn vào tay. Ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía đối diện.
"Các người là ai, lại to gan dám đột nhập cấm địa của quân đội?" Giọng Hàn Lệnh ráo hoảnh, từ phía sau đám lính bước ra.
Vừa thấy người trước mặt là ai thì ông ta liền há hốc mồm. Trong chốc lát, ông giường như đã lấy lại được bình tĩnh, cất chất giọng nghiêm nghị.
"Tống Phong, cậu thế nhưng sao lại ở đây?"
"Hừ! Vì sao lão tử ở đây, ông có quyền được biết sao?" Tống Phong ngông cuồng nhìn về phía Hàn Lệnh. Đám quân đội giả nhân giả nghĩa kia, nếu không phải vì thực hiện nhiệm vụ thì ông đây lại phải đầu quân cho các người chắc.
Lại nhìn lướt qua Tư Tản Nguyệt, Hàn Lệnh ánh mắt khinh bỉ mà nhìn cô.
"Ồ! Đây không phải là Tư tiểu thư cháu của Tần chỉ huy sao? Cô là bị bắt cóc đến đây... hay là..." Câu sau ông ta cố tình mập mờ, giường như có ý tứ muốn bôi đen Tần Lâm trước mặt người của quân đội.
"Hàn tổng chỉ huy nói gì kì lạ vậy! Tôi vốn là người của Huyết Minh, bị bắt cóc của ông là ý gì?" Tư Tản Nguyệt đi lên phía trước, quăng chiếc hộp gỗ trên tay sang một bên cho Thanh Long.
"Cô... cô... Được lắm! Đã đến nước này còn giám mạnh miệng." Hàn Lệnh căm phẫn, không biết nói sao cho nên lời. Người phụ nữ trước mặt này thế nhưng còn giám nói thẳng ra như thế, đúng là mất hết liêm sỉ mà.
"Haha! Đến nước này của ông có ý gì? Ông nghĩ rằng Ngụy Bạch Sở tôi không thể chống lại đám lính quèn của ông?" Tư Tản Nguyệt cười nhếch môi, ngũ quan tinh xảo của cô trong lúc này lại thêm phần quyến rũ.
"Gì chứ? Ngụy Bạch Sở? Không phải là Ngụy lão đại của Huyết Minh đấy chứ?" Một tên lính phía trước bỏ súng xuống, ánh mắt hiếu kì nhìn thêm Tư Tản Nguyệt một lúc nữa.
"Còn không phải sao! Nhìn khí thế ngông cuồng kia, không phải Ngụy lão đại thì có thể là ai?" Gì chứ Thanh Long và Bạch Hổ phía trước hắn có thể nhận ra, người ta răm rắp nghe lời như thế, trước mặt tới bảy tám phần là Ngụy Bạch Sở rồi.
"Hừ! Ngụy Bạch Sở thì sao? Bây giờ, dù cho là thần tiên cũng không cứu nổi cô!" Hàn Lệnh nghe người trước mặt tự xưng mình là Ngụy Bạch Sở thì có mấy phần e sợ, dù sao người phụ nữ này trên 'giang hồ' những lời đồn đại cũng không hề ít.
Nhưng người mà hắn mang tới đây cũng phải hơn mấy trăm, hắn làm sao phải sợ mấy đứa con nít ranh này cơ chứ!
"Vậy người bây giờ cứu được bọn họ có được tính là thần tiên không?" Chất giọng lạnh tanh, không còn chút hơi ấm nào sót lại vang vọng cả không gian.
Tư Tản Nguyệt cả kinh.
"Giọng nói này, chẳng lẽ là..."
Tống Phong và Thanh Long lấy lại thăng bằng, tung cho Bạch Hổ ánh mắt sắc bén.
Bạch Hổ thấy tình thế không ổn, ba chân bốn cẳng mà chạy lại bên cạnh Tư Tản Nguyệt, núp ra sau lưng cô.
"Sở tỷ, cứu đệ!"
Tư Tản Nguyệt thở dài, thật không đấu lại nổi ba tên này. Quá phiền phức mà!
"Được rồi! Mau vào trong xem thử, nhớ đừng động vào mấy thứ bậy bạ." Câu sau hình như cố tình nhắc nhở Bạch Hổ, Tư Tản Nguyệt vừa nói vừa nhìn lướt qua hắn. Lỡ như con hàng này tí nữa lại đụng phải cơ quan gì đó, còn đang chờ bọn họ tiếp theo chưa chắc đã đơn giản là đạn như lúc nãy!
"Vâng! Đệ biết rồi!" Bạch Hổ mặt xịu xuống, ánh mắt tội lỗi ngước nhìn Tư Tản Nguyệt. A! Trái tim bé bỏng của ta, nó đã bị một câu vừa nói kia của Sở tỷ mà trọng thương rồi!
Nếu như lúc này mọi người mà nghe được tiếng lòng của Bạch Hổ, chắc chắn bọn họ sẽ đồng thanh hô lên hai tiếng: Thần kinh!
Sau khi đợt đạn kia dừng lại, bức tường trước mặt đã dần dần mở, khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt. Không ngờ phía trước lại là một cánh cửa, hang động này cấu tạo quả thật phức tạp nga~
Bốn người bọn họ bước vào vào, ánh mắt đánh giá nhìn ngó xung quanh. Riêng Tư Tản Nguyệt chỉ đăm đăm nhìn vào một chỗ. Cô bước tới, đi dần vào trong.
Trước mặt cô hiện giờ một chiếc hộp dính đầy bụi. Trên đó, hoa văn tinh xảo được điêu khắc tỉ mỉ. Nhưng do thời gian lâu chưa ai quét dọn nên còn dính một lớp bụi mỏng.
Tư Tản Nguyệt tay lướt qua bề mặt chiếc hộp, nhìn kĩ hoa văn trên chốt khóa. Trong trí óc giường như hiện lên hình ảnh sợi dây chuyền lần trước cô cướp được từ bọn xã hội đen ở ngoài quán bar.
Sợi dây chuyền đó, có liên quan gì đến sự việc 23 năm trước? Đó là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cô ngay lúc này.
Lấy chiếc dây chuyền vẫn luôn đeo trên cổ ra, nhìn kĩ lại nó thêm một lần nữa. Nước mắt không tự chủ ứa ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy, sau cô lại khóc?
Lau giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, Tư Tản Nguyệt đem bề mặt sợi dây chuyền áp vào chốt khóa, chiếc hộp gỗ màu nâu trong chốc lát bật tung nắp ra.
Nhưng còn chưa kịp xem bên trong là thứ gì thì người của quân đội từ đâu ập đến. Có lẽ từ lúc bọn họ vào đây, đã có thiết bị gì đó thông báo cho quân đội bên kia biết.
Cả bốn người cùng một lúc quay lại. Thanh Long và Bạch Hổ cầm đống tài liệu trên bàn vào tay. Ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía đối diện.
"Các người là ai, lại to gan dám đột nhập cấm địa của quân đội?" Giọng Hàn Lệnh ráo hoảnh, từ phía sau đám lính bước ra.
Vừa thấy người trước mặt là ai thì ông ta liền há hốc mồm. Trong chốc lát, ông giường như đã lấy lại được bình tĩnh, cất chất giọng nghiêm nghị.
"Tống Phong, cậu thế nhưng sao lại ở đây?"
"Hừ! Vì sao lão tử ở đây, ông có quyền được biết sao?" Tống Phong ngông cuồng nhìn về phía Hàn Lệnh. Đám quân đội giả nhân giả nghĩa kia, nếu không phải vì thực hiện nhiệm vụ thì ông đây lại phải đầu quân cho các người chắc.
Lại nhìn lướt qua Tư Tản Nguyệt, Hàn Lệnh ánh mắt khinh bỉ mà nhìn cô.
"Ồ! Đây không phải là Tư tiểu thư cháu của Tần chỉ huy sao? Cô là bị bắt cóc đến đây... hay là..." Câu sau ông ta cố tình mập mờ, giường như có ý tứ muốn bôi đen Tần Lâm trước mặt người của quân đội.
"Hàn tổng chỉ huy nói gì kì lạ vậy! Tôi vốn là người của Huyết Minh, bị bắt cóc của ông là ý gì?" Tư Tản Nguyệt đi lên phía trước, quăng chiếc hộp gỗ trên tay sang một bên cho Thanh Long.
"Cô... cô... Được lắm! Đã đến nước này còn giám mạnh miệng." Hàn Lệnh căm phẫn, không biết nói sao cho nên lời. Người phụ nữ trước mặt này thế nhưng còn giám nói thẳng ra như thế, đúng là mất hết liêm sỉ mà.
"Haha! Đến nước này của ông có ý gì? Ông nghĩ rằng Ngụy Bạch Sở tôi không thể chống lại đám lính quèn của ông?" Tư Tản Nguyệt cười nhếch môi, ngũ quan tinh xảo của cô trong lúc này lại thêm phần quyến rũ.
"Gì chứ? Ngụy Bạch Sở? Không phải là Ngụy lão đại của Huyết Minh đấy chứ?" Một tên lính phía trước bỏ súng xuống, ánh mắt hiếu kì nhìn thêm Tư Tản Nguyệt một lúc nữa.
"Còn không phải sao! Nhìn khí thế ngông cuồng kia, không phải Ngụy lão đại thì có thể là ai?" Gì chứ Thanh Long và Bạch Hổ phía trước hắn có thể nhận ra, người ta răm rắp nghe lời như thế, trước mặt tới bảy tám phần là Ngụy Bạch Sở rồi.
"Hừ! Ngụy Bạch Sở thì sao? Bây giờ, dù cho là thần tiên cũng không cứu nổi cô!" Hàn Lệnh nghe người trước mặt tự xưng mình là Ngụy Bạch Sở thì có mấy phần e sợ, dù sao người phụ nữ này trên 'giang hồ' những lời đồn đại cũng không hề ít.
Nhưng người mà hắn mang tới đây cũng phải hơn mấy trăm, hắn làm sao phải sợ mấy đứa con nít ranh này cơ chứ!
"Vậy người bây giờ cứu được bọn họ có được tính là thần tiên không?" Chất giọng lạnh tanh, không còn chút hơi ấm nào sót lại vang vọng cả không gian.
Tư Tản Nguyệt cả kinh.
"Giọng nói này, chẳng lẽ là..."
Bình luận facebook