Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Lãnh Ngạo đứng ở dưới sân khấu khi nghe Hạ Hoằng nói xong thì mặt mày tối sầm. Nhưng vẫn cố gắng mỉm cười nhìn về phía Sở Sở bên cạnh đang đỏ mặt: "Sở Sở, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta ra kia được không?"
Anh chỉ tay về hướng khu vườn đối diện. Cả hai rải bước nhẹ nhàng, hưởng thụ bầu không khí mát mẻ,...
Sở Sở dừng lại, ngồi xuống cái xích đu gần đó, ngước mặt lên nhìn Lãnh Ngạo, ung dung lên tiếng: "Lãnh Ngạo ca ca, có chuyện gì mà phải nói riêng với em vậy?" Lòng không khỏi hiếu kì, băn khoăn. Trước kia anh cũng chưa từng dùng trạng thái nghiêm nghị này để nói chuyện với cô.
"Sở Sở à... Anh..." Anh trầm ngâm, dừng một lát, anh nói tiếp: "Anh chỉ xem em em gái. Anh biết, anh nói những lời này sẽ khiến em tổn thương. Nhưng mà, anh cũng không thể để em đau khổ."
Sở Sở ngạc nhiên nhìn về phía anh. Cô không tin, 13 năm qua, anh thật sự không có chút tình cảm nào với cô.
Cô biết, nhìn bề ngoài anh ôn nhu như vậy, nhưng thực chất rất lạnh lùng. Cô cũng biết,... anh chỉ ôn nhu với mỗi mình cô...
"Anh... thật sự chưa từng thích em?" Cố kìm nước mắt, cô ngước lên nhìn anh. Chàng trai trước mặt giờ đã loại bỏ lớp ngụy trang, gương mặt lạnh tanh, ánh mắt hờ hững, tia hàn quang cuối cùng cũng lạnh lẽo biến mất.
Anh lúc này thật đáng sợ!
Lãnh Ngạo khẽ nhích mày, uống một hớp rượu vang rồi nhả ra hai chữ: "Chưa từng."
Anh quay người, thản nhiên bước vào hội trường, gương mặt không chút tia máu khiến người ta khiếp sợ.
Sở Sở ngồi ở đó, không động đậy. Cô cười khổ, anh chính là không thích cô. Cuối cùng, anh vẫn không thể vì cô mà thu lại móng nhọn của mình, sẽ không vì cô mà ngụy trang bản thân thành một người ôn nhu được nữa...
Bữa tiệc kéo dài khoảng hơn 2 tiếng thì kết thúc. Sở Sở được mấy hộ vệ đưa về biệt thự.
"Cha mẹ, vậy con về trước nhé!"
"Được. Con đó, có chuyện gì phải nói với cha mẹ. Không được giấu trong lòng đâu, biết chưa?" Cả buổi tiệc, trạng thái cô cứ bất ổn khiến Du Mẫn rất lo lắng. Nhưng bà biết làm sao đây, đứa con gái này của bà cái gì cũng không chịu nói, chuyện gì cũng chịu đựng một mình. Thật là khiến người làm mẹ như bà lo lắng.
[...]
Về đến nhà, Sở Sở chạy ngay lên phòng, khóa chặt cửa lại. Thay một bộ đồ ngủ dễ chịu, cô ngồi lên giường cẩn thận suy nghĩ.
Đúng vậy, cô đích thị là thích Lãnh Ngạo. Nhưng mà, anh không thích cô. Cuộc hôn nhân không ai vui vẻ thế này... Cô cũng không muốn dấn thân vào biển lửa. Thôi thì cả đời đau không bằng một lần đau. Dứt khoát sẽ tốt hơn vậy...
Cô cố an ủi bản thân mình nhưng nước mắt lại không tự chủ rơi xuống. Hai hốc mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt lúc này lại càng thêm ma mị.
Sở Sở đứng bên cửa sổ, gió thôi hiu quạnh. Cô ở trong phòng, cô đơn cách biệt với thế giới bên ngoài. Ngắm nhìn ánh trăng, tự nhủ ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn.
[...]
"Tiểu thư, phu nhân gọi người xuống lầu ăn sáng ạ."
"Được rồi. Tôi xuống ngay."
Cô đi xuống dưới lầu, cảm nhận mùi hương sáng sớm trong lành, tâm tình dễ chịu đi phần nào.
" Cha, mẹ. Buổi sáng tốt." Cô vui vẻ ngồi xuống bàn ăn. Cầm nĩa lên bắt đầu ăn, như sực nhớ ra gì đó, cô bỏ xuống.
" Cha mẹ, con có điều muốn nói."
Du Mẫn nghĩ con gái đã thông suốt nên vô cùng vui mừng. Nói ra tốt, nói ra được là tốt. Chuyện gì cũng chịu đựng một mình thật không dễ chịu.
"Nói đi." Ngược lại với Du Mẫn, Hạ Hoằng vẫn bình tĩnh như cũ dùng bữa sáng. Mặt cũng không ngẩng lên.
" Con không thích Lãnh Ngạo, con muốn hủy hôn." Cô nói dứt khoát, nhìn về phía cha mẹ xem biểu tình.
Hạ Hoằng lúc này động tác cứng đờ lại. Một lúc sau mới hồi phục lại trạng thái ban đầu. Ông bỏ miếng trứng đang ăn xuống, thản nhiên nói: "Là con không thích nó hay là nó không thích con?" Tâm tình con gái, ông đương nhiên hiểu. Có lý nào con gái mình thích ai ông cũng không nhận ra?
Cô ngạc nhiên nhìn về phía cha, nở một nụ cười nhẹ: "Cũng không khác nhau là mấy, hai chúng con không hợp nhau."
"Được." Hạ Hoằng cũng không mong muốn con gái mình phải chịu khổ. Hủy hôn thì hủy hôn, dù sao cũng chỉ là một cái Lãnh gia.
"Con đặt vé máy bay rồi, ngày mai sẽ đi."
Du Mẫn lúc này mới sực lại, ngước lên nhìn con gái: "Sao khi không lại muốn rời khỏi thành phố?"
"Mẹ à, con cũng lớn rồi. Cũng không thể cứ mãi bám váy cha mẹ được. Con muốn ra ngoài trải nghiệm." Sở Sở bất mãn, cô cũng không phải con nít nữa rồi.
Du Mẫn hết nói nổi với con gái, quay sang Hạ Hoằng, thấy ông vẫn điềm nhiên thì không còn nhiều lời nữa.
Bữa sáng cứ kết thúc như vậy trong im lặng!
Anh chỉ tay về hướng khu vườn đối diện. Cả hai rải bước nhẹ nhàng, hưởng thụ bầu không khí mát mẻ,...
Sở Sở dừng lại, ngồi xuống cái xích đu gần đó, ngước mặt lên nhìn Lãnh Ngạo, ung dung lên tiếng: "Lãnh Ngạo ca ca, có chuyện gì mà phải nói riêng với em vậy?" Lòng không khỏi hiếu kì, băn khoăn. Trước kia anh cũng chưa từng dùng trạng thái nghiêm nghị này để nói chuyện với cô.
"Sở Sở à... Anh..." Anh trầm ngâm, dừng một lát, anh nói tiếp: "Anh chỉ xem em em gái. Anh biết, anh nói những lời này sẽ khiến em tổn thương. Nhưng mà, anh cũng không thể để em đau khổ."
Sở Sở ngạc nhiên nhìn về phía anh. Cô không tin, 13 năm qua, anh thật sự không có chút tình cảm nào với cô.
Cô biết, nhìn bề ngoài anh ôn nhu như vậy, nhưng thực chất rất lạnh lùng. Cô cũng biết,... anh chỉ ôn nhu với mỗi mình cô...
"Anh... thật sự chưa từng thích em?" Cố kìm nước mắt, cô ngước lên nhìn anh. Chàng trai trước mặt giờ đã loại bỏ lớp ngụy trang, gương mặt lạnh tanh, ánh mắt hờ hững, tia hàn quang cuối cùng cũng lạnh lẽo biến mất.
Anh lúc này thật đáng sợ!
Lãnh Ngạo khẽ nhích mày, uống một hớp rượu vang rồi nhả ra hai chữ: "Chưa từng."
Anh quay người, thản nhiên bước vào hội trường, gương mặt không chút tia máu khiến người ta khiếp sợ.
Sở Sở ngồi ở đó, không động đậy. Cô cười khổ, anh chính là không thích cô. Cuối cùng, anh vẫn không thể vì cô mà thu lại móng nhọn của mình, sẽ không vì cô mà ngụy trang bản thân thành một người ôn nhu được nữa...
Bữa tiệc kéo dài khoảng hơn 2 tiếng thì kết thúc. Sở Sở được mấy hộ vệ đưa về biệt thự.
"Cha mẹ, vậy con về trước nhé!"
"Được. Con đó, có chuyện gì phải nói với cha mẹ. Không được giấu trong lòng đâu, biết chưa?" Cả buổi tiệc, trạng thái cô cứ bất ổn khiến Du Mẫn rất lo lắng. Nhưng bà biết làm sao đây, đứa con gái này của bà cái gì cũng không chịu nói, chuyện gì cũng chịu đựng một mình. Thật là khiến người làm mẹ như bà lo lắng.
[...]
Về đến nhà, Sở Sở chạy ngay lên phòng, khóa chặt cửa lại. Thay một bộ đồ ngủ dễ chịu, cô ngồi lên giường cẩn thận suy nghĩ.
Đúng vậy, cô đích thị là thích Lãnh Ngạo. Nhưng mà, anh không thích cô. Cuộc hôn nhân không ai vui vẻ thế này... Cô cũng không muốn dấn thân vào biển lửa. Thôi thì cả đời đau không bằng một lần đau. Dứt khoát sẽ tốt hơn vậy...
Cô cố an ủi bản thân mình nhưng nước mắt lại không tự chủ rơi xuống. Hai hốc mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt lúc này lại càng thêm ma mị.
Sở Sở đứng bên cửa sổ, gió thôi hiu quạnh. Cô ở trong phòng, cô đơn cách biệt với thế giới bên ngoài. Ngắm nhìn ánh trăng, tự nhủ ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn.
[...]
"Tiểu thư, phu nhân gọi người xuống lầu ăn sáng ạ."
"Được rồi. Tôi xuống ngay."
Cô đi xuống dưới lầu, cảm nhận mùi hương sáng sớm trong lành, tâm tình dễ chịu đi phần nào.
" Cha, mẹ. Buổi sáng tốt." Cô vui vẻ ngồi xuống bàn ăn. Cầm nĩa lên bắt đầu ăn, như sực nhớ ra gì đó, cô bỏ xuống.
" Cha mẹ, con có điều muốn nói."
Du Mẫn nghĩ con gái đã thông suốt nên vô cùng vui mừng. Nói ra tốt, nói ra được là tốt. Chuyện gì cũng chịu đựng một mình thật không dễ chịu.
"Nói đi." Ngược lại với Du Mẫn, Hạ Hoằng vẫn bình tĩnh như cũ dùng bữa sáng. Mặt cũng không ngẩng lên.
" Con không thích Lãnh Ngạo, con muốn hủy hôn." Cô nói dứt khoát, nhìn về phía cha mẹ xem biểu tình.
Hạ Hoằng lúc này động tác cứng đờ lại. Một lúc sau mới hồi phục lại trạng thái ban đầu. Ông bỏ miếng trứng đang ăn xuống, thản nhiên nói: "Là con không thích nó hay là nó không thích con?" Tâm tình con gái, ông đương nhiên hiểu. Có lý nào con gái mình thích ai ông cũng không nhận ra?
Cô ngạc nhiên nhìn về phía cha, nở một nụ cười nhẹ: "Cũng không khác nhau là mấy, hai chúng con không hợp nhau."
"Được." Hạ Hoằng cũng không mong muốn con gái mình phải chịu khổ. Hủy hôn thì hủy hôn, dù sao cũng chỉ là một cái Lãnh gia.
"Con đặt vé máy bay rồi, ngày mai sẽ đi."
Du Mẫn lúc này mới sực lại, ngước lên nhìn con gái: "Sao khi không lại muốn rời khỏi thành phố?"
"Mẹ à, con cũng lớn rồi. Cũng không thể cứ mãi bám váy cha mẹ được. Con muốn ra ngoài trải nghiệm." Sở Sở bất mãn, cô cũng không phải con nít nữa rồi.
Du Mẫn hết nói nổi với con gái, quay sang Hạ Hoằng, thấy ông vẫn điềm nhiên thì không còn nhiều lời nữa.
Bữa sáng cứ kết thúc như vậy trong im lặng!
Bình luận facebook