Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Tiếp theo đến lượt của Mạc Tử Hàn. Hắn không lề mề, bắn liền ba phát.
"10, 10, 10. Max điểm."
Mạc Tử Hàn không thèm nghe mấy lời nịnh hót, thờ ơ bước vào phòng nghỉ. Trước khi đi, hắn còn không quên liếc về phía Tư Tản Nguyệt một cái, thấy cô gái nhỏ nhắn vẻ mặt lãnh đạm, cô không sợ?
Có cái gì đó thôi thúc bước chân hắn dừng lại, ngồi xuống hàng ghế khán giả. Ánh mắt tập trung lên thân hình yêu kiều.
[...]
Chỉ còn một lượt cuối cùng, cũng là lượt khiến Tư Tản Nguyệt lo lắng nhất. Bởi vì lượt này là lượt của Cơ Chỉ Dao a~
Cơ Chỉ Dao bắn cũng rất tốt, có điều lực cánh tay hơi nhẹ, khi bóp cò bàn tay lại run. Bây giờ lại còn có hai người đứng hai bên hồng tâm, tỷ lệ bắn vào người là rất cao. Tư Tản Nguyệt không yên tâm, quay đầu nói nhỏ với Giản Lệ: "Lát nữa nhớ nghe theo tôi, phản ứng thật nhanh."
Giản Lệ dù không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
Cơ Chỉ Dao bước vào vị trí, nâng khẩu súng trường lên.
"Bùm"
"10 điểm."
"Bùm"
"10 điểm"
"Bùm."
Tư Tản Nguyệt trợn to mắt, cổ tay cầm súng lệch 2 cm. Tỷ lệ bắn trúng hồng tâm là 34, 5%.
"Giản Lệ, nhích người sang trái 5 cm." Tư Tản Nguyệt quay sang.
Giản Lệ luống cuống, ngay khi viên đạn sắp bắn trúng người cô, thân thể khéo léo nhích sang một bên.
Cả trường bắn súng đứng phắt dậy, mắ chữ A mồm chữ O.
Gì chứ? Thế mà cũng né được, cô ta không phải yêu quái đó chứ?
Mạc Tử Hàn mấp máy môi, mãi không nói nên lời. Cô gái đó... Không đúng! Hình như cô gái bên cạnh có quay sang nói gì đó nhưng vì khoảng cách xa nên hắn không nghe rõ. Chẳng lẽ...
[...]
Tư Tản Nguyệt liếc nhìn qua Giản Lệ, cô ấy lúc này mặt mày tái nhợt, ngồi bệt xuống đất.
Đỡ Giản Lệ về phòng xong, cô chuẩn bị về phòng mình thì...
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, nhớ tôi không?"
"Ể, Tống Phong. Làm nhiệm vụ xong rồi?" Cô suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Cái tên thần kinh này, không thể xuất hiện bình thường được à? Dọa cô sợ hết hồn.
"Ừm. Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô đoán xem trên đường làm nhiệm vụ về, tôi gặp ai?"
"Anh gặp ai thì liên quan gì tới tôi?" Cô nghi hoặc nhìn hắn, tên này cũng bị thần kinh quá nặng rồi đi.
"Đích thị lần này là có liên quan tới cô." Hắn nói với vẻ quỷ quyệt.
"Bất quá tôi sẽ không nói cho cô biết đâu, ngày mai tự khắc cô sẽ biết thôi." Nói rồi hắn xoay người, bước đi.
"Cái tên này,... thật hết chỗ nói mà." Tư Tản Nguyệt khẽ thở dài, bước vào phòng.
*****
Ngày đại hội quân khu diễn ra
Sau khi hoàn thành một vài nghi lễ của quân đội, tổng chỉ huy liền lên đọc quy tắc tham gia đại hội.
"Đại hội lần này sẽ tìm ra 15 quân nhân xuất sắc nhất, cử tới tổng bộ làm nhiệm vụ. Cuộc thi sẽ chia làm hai mảng gồm đấu võ và bắn súng. Quy tắc rất đơn giản, bốc thăm ra hai người để thi đấu.Trong lúc thi đấu không được sử dụng ám khí." Ông dừng một lát, nói tiếp.
"Hôm nay, chúng ta còn chào mừng một vị khách quý. Lãnh thiếu tướng - Lãnh Ngạo. Được cử từ tổng bộ sang quân khu S chúng ta"
"Lãnh Ngạo?" Tư Tản Nguyệt há hốc mồm, ánh mắt tập trung lên thân hình thiếu niên đang đứng dậy. Gương mặt đó, đã bao lần cô nhìn thấy trong giấc mơ, tưởng tượng vô số lần gặp lại. Thật không ngờ lại có thể gặp lại anh trong hoàn cảnh này.
Thứ gì cần gặp nhất định sẽ gặp, có trốn tránh cũng không thể tránh khỏi.
Thấy vẻ mặt cô có chút biến đổi, Tống Phong khẽ thở dài. Cô... rốt cuộc đã buông bỏ được chưa?
Tư Tản Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Người năm đó thích anh là Hạ Linh Sở, người năm đó có hôn ước với anh cũng là Hạ Linh Sở, không phải cô. Huống hồ gì năm đó hôn ước giữa cô và anh cũng đã hủy.
Thứ em cần, là tình yêu
Thứ em chờ đợi, là hồi đáp
Anh không yêu em, chính là đáp án của tất cả...
[...]
Lấy lại tinh thần, Tư Tản Nguyệt cố gắng để bản thân mình không nghĩ đến anh. Cũng chỉ là một Lãnh Ngạo thôi mà. Mỹ nam khắp thiên hạ, bà đây gặp còn ít?
Sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, mọi người tất cả ngỗi trên hàng ghế bên sàn đấu.
"Trận đấu thứ nhất, số 14 số 73." Tiếng trọng tài vang lên, hai người một nam một nữ bước lên sàn đấu.
"Dụ Nguyên - thượng tá, xin chỉ giáo."
"Hạ Lan Tử - trung tá."
Hai người giao tranh một hồi nhưng nam nữ thể lực khác nhau, Hạ Lan Tử không cẩn thận bị một chưởng của Dụ Nguyên đạp văng xuống sàn đấu.
"Trận thứ nhất, Dụ Nguyên thắng."
Liên tục 10 trận như thế, người thắng lần lượt là: An Linh Du, Tô Tấn Bằng, Tịch Hạ Học,...
"Trận đấu thứ 12, số 24 số 43."
Tư Tản Nguyệt giật mình, số 43 không phải số báo danh của cô sao. Lúc nãy khi rút số báo danh, không cẩn thận rút trúng số tử. Thế là bị tên thần kinh Tống Phong mỉa mai một trận.
Tư Tản Nguyệt đứng dậy, xem xét đối thủ của mình. Số 27 tên là Lý Hinh - một trong những người không có mấy tiếng tăm trong quân khu S.
Mọi người ở dưới khán đài như sớm biết trước kết quá, cũng không mấy quan tâm tới trận đấu này.Mặc dù thực lực Lý Hinh không tốt lắm nhưng để đấu với Tư Tản Nguyệt thì vẫn dư sức.
"10, 10, 10. Max điểm."
Mạc Tử Hàn không thèm nghe mấy lời nịnh hót, thờ ơ bước vào phòng nghỉ. Trước khi đi, hắn còn không quên liếc về phía Tư Tản Nguyệt một cái, thấy cô gái nhỏ nhắn vẻ mặt lãnh đạm, cô không sợ?
Có cái gì đó thôi thúc bước chân hắn dừng lại, ngồi xuống hàng ghế khán giả. Ánh mắt tập trung lên thân hình yêu kiều.
[...]
Chỉ còn một lượt cuối cùng, cũng là lượt khiến Tư Tản Nguyệt lo lắng nhất. Bởi vì lượt này là lượt của Cơ Chỉ Dao a~
Cơ Chỉ Dao bắn cũng rất tốt, có điều lực cánh tay hơi nhẹ, khi bóp cò bàn tay lại run. Bây giờ lại còn có hai người đứng hai bên hồng tâm, tỷ lệ bắn vào người là rất cao. Tư Tản Nguyệt không yên tâm, quay đầu nói nhỏ với Giản Lệ: "Lát nữa nhớ nghe theo tôi, phản ứng thật nhanh."
Giản Lệ dù không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
Cơ Chỉ Dao bước vào vị trí, nâng khẩu súng trường lên.
"Bùm"
"10 điểm."
"Bùm"
"10 điểm"
"Bùm."
Tư Tản Nguyệt trợn to mắt, cổ tay cầm súng lệch 2 cm. Tỷ lệ bắn trúng hồng tâm là 34, 5%.
"Giản Lệ, nhích người sang trái 5 cm." Tư Tản Nguyệt quay sang.
Giản Lệ luống cuống, ngay khi viên đạn sắp bắn trúng người cô, thân thể khéo léo nhích sang một bên.
Cả trường bắn súng đứng phắt dậy, mắ chữ A mồm chữ O.
Gì chứ? Thế mà cũng né được, cô ta không phải yêu quái đó chứ?
Mạc Tử Hàn mấp máy môi, mãi không nói nên lời. Cô gái đó... Không đúng! Hình như cô gái bên cạnh có quay sang nói gì đó nhưng vì khoảng cách xa nên hắn không nghe rõ. Chẳng lẽ...
[...]
Tư Tản Nguyệt liếc nhìn qua Giản Lệ, cô ấy lúc này mặt mày tái nhợt, ngồi bệt xuống đất.
Đỡ Giản Lệ về phòng xong, cô chuẩn bị về phòng mình thì...
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, nhớ tôi không?"
"Ể, Tống Phong. Làm nhiệm vụ xong rồi?" Cô suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Cái tên thần kinh này, không thể xuất hiện bình thường được à? Dọa cô sợ hết hồn.
"Ừm. Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô đoán xem trên đường làm nhiệm vụ về, tôi gặp ai?"
"Anh gặp ai thì liên quan gì tới tôi?" Cô nghi hoặc nhìn hắn, tên này cũng bị thần kinh quá nặng rồi đi.
"Đích thị lần này là có liên quan tới cô." Hắn nói với vẻ quỷ quyệt.
"Bất quá tôi sẽ không nói cho cô biết đâu, ngày mai tự khắc cô sẽ biết thôi." Nói rồi hắn xoay người, bước đi.
"Cái tên này,... thật hết chỗ nói mà." Tư Tản Nguyệt khẽ thở dài, bước vào phòng.
*****
Ngày đại hội quân khu diễn ra
Sau khi hoàn thành một vài nghi lễ của quân đội, tổng chỉ huy liền lên đọc quy tắc tham gia đại hội.
"Đại hội lần này sẽ tìm ra 15 quân nhân xuất sắc nhất, cử tới tổng bộ làm nhiệm vụ. Cuộc thi sẽ chia làm hai mảng gồm đấu võ và bắn súng. Quy tắc rất đơn giản, bốc thăm ra hai người để thi đấu.Trong lúc thi đấu không được sử dụng ám khí." Ông dừng một lát, nói tiếp.
"Hôm nay, chúng ta còn chào mừng một vị khách quý. Lãnh thiếu tướng - Lãnh Ngạo. Được cử từ tổng bộ sang quân khu S chúng ta"
"Lãnh Ngạo?" Tư Tản Nguyệt há hốc mồm, ánh mắt tập trung lên thân hình thiếu niên đang đứng dậy. Gương mặt đó, đã bao lần cô nhìn thấy trong giấc mơ, tưởng tượng vô số lần gặp lại. Thật không ngờ lại có thể gặp lại anh trong hoàn cảnh này.
Thứ gì cần gặp nhất định sẽ gặp, có trốn tránh cũng không thể tránh khỏi.
Thấy vẻ mặt cô có chút biến đổi, Tống Phong khẽ thở dài. Cô... rốt cuộc đã buông bỏ được chưa?
Tư Tản Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Người năm đó thích anh là Hạ Linh Sở, người năm đó có hôn ước với anh cũng là Hạ Linh Sở, không phải cô. Huống hồ gì năm đó hôn ước giữa cô và anh cũng đã hủy.
Thứ em cần, là tình yêu
Thứ em chờ đợi, là hồi đáp
Anh không yêu em, chính là đáp án của tất cả...
[...]
Lấy lại tinh thần, Tư Tản Nguyệt cố gắng để bản thân mình không nghĩ đến anh. Cũng chỉ là một Lãnh Ngạo thôi mà. Mỹ nam khắp thiên hạ, bà đây gặp còn ít?
Sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, mọi người tất cả ngỗi trên hàng ghế bên sàn đấu.
"Trận đấu thứ nhất, số 14 số 73." Tiếng trọng tài vang lên, hai người một nam một nữ bước lên sàn đấu.
"Dụ Nguyên - thượng tá, xin chỉ giáo."
"Hạ Lan Tử - trung tá."
Hai người giao tranh một hồi nhưng nam nữ thể lực khác nhau, Hạ Lan Tử không cẩn thận bị một chưởng của Dụ Nguyên đạp văng xuống sàn đấu.
"Trận thứ nhất, Dụ Nguyên thắng."
Liên tục 10 trận như thế, người thắng lần lượt là: An Linh Du, Tô Tấn Bằng, Tịch Hạ Học,...
"Trận đấu thứ 12, số 24 số 43."
Tư Tản Nguyệt giật mình, số 43 không phải số báo danh của cô sao. Lúc nãy khi rút số báo danh, không cẩn thận rút trúng số tử. Thế là bị tên thần kinh Tống Phong mỉa mai một trận.
Tư Tản Nguyệt đứng dậy, xem xét đối thủ của mình. Số 27 tên là Lý Hinh - một trong những người không có mấy tiếng tăm trong quân khu S.
Mọi người ở dưới khán đài như sớm biết trước kết quá, cũng không mấy quan tâm tới trận đấu này.Mặc dù thực lực Lý Hinh không tốt lắm nhưng để đấu với Tư Tản Nguyệt thì vẫn dư sức.
Bình luận facebook