• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trung Khuyển Nam Thần (1 Viewer)

  • Chương 22: Kiếp trước

Edit: Tư Không

Beta: Tô Huyền Ann

Lại mở mắt, kí ức quay cuồng trong lồng ngự, trong mắt cô đã ngân ngân nước, nhìn người trước mắt, mặt mày sắc bén, góc cạnh rõ ràng, đời trước mỗi một nơi trên người anh cô đều tha thiết ao ước, sau khi buông bỏ tất cả, cho dù đã từng tổn thương chồng chất, nhưng hiện tại, cô đã có thể thản nhiên đối mặt với anh.

”Tần Uyên, tôi cho anh biết giấc mơ tôi từng kể, thật sự do bản thân tôi trải qua."" Tay cô run rẩy chỉ về ngực mình: ""Anh chỉ cho rằng tôi luôn đối với anh tàn nhẫn, luôn tổn thương anh, nhưng anh chưa từng nghĩ tới, nơi này của tôi, đã từng bị anh tàn nhẫn tổn thương qua, tôi đã đau khổ cỡ nào, gian nan cỡ nào.”"

Lông mày Tần Uyên càng nhíu chặt, trong ánh mắt cũng hiện ra tâm tình phức tạp, anh nhìn sắc mặt cô trắng bệch, bên trong đôi mắt không thể giả bộ thống khổ, tâm tư nhạy bén như anh, anh biết rõ, giờ phút này cô không nói dối anh. Mặc dù những điều cô nói thật sự không thể tin được, nhưng mỗi một biểu cảm nhỏ trên mặt cô nói cho anh biết, cô không lừa anh.

Khiếp sợ trong lòng khó có thể tưởng tượng được, nhưng vẻ khiếp sợ ở ngoài, nhìn cô trước mặt rõ ràng lộ ra đau khổ nhưng lại ra vẻ kiên cường, dường như bị nỗi đau của cô lây động, anh không kìm lòng được xoa nhẹ hai gò má cô.

""Ở kiếp trước, tôi dùng hết dũng khí đi yêu anh, theo đuổi anh, dây dưa anh, nhưng anh vẫn lạnh nhạt với tôi, nhiều năm kết hôn chưa hề nhìn tôi lấy một cái. Anh lén qua lại với Khương Nghiên Kỳ sau lưng tôi, tôi biết được đi chất vấn anh, anh một câu kiên nhẫn giải thích cũng không có, anh không nhìn nỗi đau của tôi, đối với tôi không có nửa phần thương xót, không chỉ như vậy còn càng ngày càng đối với tôi lạnh nhạt, cho đến về sau tôi nhìn rõ ràng hết thảy, tôi biết anh không thương tôi, tôi cuối cùng cũng thuyết phục bản thân để anh xuống. Tôi và anh ly hôn, trên đường về nhà tôi gặp tai nạn ở sông Hoài, kiếp trước tôi cứ vậy mà mất. Tôi cho rằng mình đã chết, vậy mà thời điểm tỉnh lại tôi phát hiện bản thân mình trở về năm 18 tuổi, 18 tuổi, tôi không đi theo anh lên thành phố Bắc Kinh, chúng ta vẫn chưa kết hôn, tôi không muốn đi lên vết xe đổ, tôi quyết định rời xa anh, sống thật tốt cuộc đời mình.”

""Tần Uyên, anh không thể nào tưởng tượng được kiếp trước cuối cùng tôi phải chịu dày vò thế nào, anh cũng không thể nào tưởng tượng được ruốt cuộc tôi bị anh tổn thương ra sao mới hoàn toàn buông bỏ anh. Hiện tại mỗi lần nhìn đến anh tôi đều sẽ nhớ tới quá khứ đã qua, tôi chỉ muốn sống thật tốt cuộc đời mình, Tần Uyên, tôi van cầu anh buông tha tôi có được hay không? Anh có biết, mỗi lần anh ép buộc tôi như vậy khi đó tôi khó chịu bao nhiêu.""

Tâm hồn hoàn toàn rung động là cảm giác gì, đại khái là vậy. Tần Uyên là người tin theo chủ nghĩa duy vật, anh cảm thấy cõi đời này tất cả đều có thể sử dụng phương thức khoa học để giải thích, anh không thể tin được cõi đòi này thật sự có loại sự tình không thể tưởng tượng nổi tồn tại, nhưng lời nói của cô, mỗi một vẻ mặt đều chân thật như vậy, cô cũng không phải lừa anh.

Anh vẫn cảm thấy cô rất kỳ quái, tại sao chỉ vì một cơn ác mộng liền phán anh tử hình, anh cũng không tin ác mộng của cô là điềm báo trước, phải nói, anh không tin mình sẽ giống như trong ác mộng của cô, đối với cô tàn nhẫn như vậy.

Nhưng anh vạn lần không ngờ, ác mộng trong miệng cô nói lại là “kiếp trước”, mà anh lại thật sự như trong ác mộng đối xử như vậy với cô.

Bình tĩnh như anh, giờ phút này nghe lời cô nói thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, anh nhìn cô thật sâu, theo bản năng giúp cô lau nước mắt trên mặt, anh không biết mình nên nói gì, cũng không biết chính mình nên làm gì.

""Tần Uyên, hiện tại tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt.""

Tần Uyên tỉ mỉ nhìn mặt cô trắng bệch, sửng sờ một lát cuối cùng cũng gật đầu, anh ngồi xổm xuống đem cô ôm lên, Bạch Hiểu Y lúc này đã không còn sức đi giãy dụa, dứt khoát tùy anh ôm cô đem lên phòng.

Tần Uyên đặt cô lên giường, thừa cơ hội cô co rút thành một đoàn ở trong chăn, Tần Uyên đưa tay muốn vỗ vai cô, nhưng đưa tay qua hồi lâu cũng không hạ xuống người cô.

Anh ngồi ở bên giường ngắm nhìn cô thật lâu, cô nằm quay lưng, anh có rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời anh không biết mở miệng thế nào, chịu đựng rung động quá mạnh mẽ, trong một lúc anh căn bản chưa kịp hồi thần, cứ ngồi yên như vậy hồi lâu anh cuối cùng thở dài, đứng dậy rời đi.

Bạch Hiểu Y co lại ở trong chăn từ từ ổn định tâm tình chính mình, thực ra cô cũng không rõ ràng đem chân tướng nói cho anh biết có tác dụng hay không, càng không biết anh có thể nể phần tình này hạ thủ lưu tình với cô.

Đây là biện pháp cuối cùng cô khiến anh buông tay, cô không thể không đánh cược một lần.

Thời điểm Mã Duệ đi qua cửa hút thuốc lần thứ ba đã thấy bóng dáng Tần Uyên cao lớn vẫn đứng y nguyên ở bên trong, cách lần thứ nhất hắn thấy anh đứng chỗ này là hai giờ trước. Mã Duệ rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ, bước tới bên cạnh đánh giá anh từ trên xuống dưới vài lần, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: ""Mình nói này Tần tổng, ngài đứng đây đã hai giờ ngài biết không?""

Giống như không nghe thấy lời hắn nói, người trước mắt vẫn như cũ nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn chăm chăm nơi xa, không có ý muốn trả lời. Mã Duệ theo ánh mắt của anh nhìn sang, bên ngoài là đường phố xe chạy như nước rút, hắn không biết bên ngoài đến tột cùng có gì hay để xem.

Mã Duệ không rõ người này ruốt cuộc trúng gió gì, hắn chờ một lát không có câu trả lời cũng đành bỏ cuộc, hắn phất tay một cái: ""Được được, đây là công ty của cậu, cậu thích đứng bao lâu thì đứng, mình đi làm đây.""

Vừa mới xoay người lại đột nhiên nghe được anh yếu ớt nói một câu: ""Cô ấy nói tất cả cho mình biết rồi.""

Bước chân Mã Duệ dừng lại, quay đầu nhìn về anh, nhưng thấy ánh mắt anh vẫn như cũ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, chân mày Mã Duệ cau lại, đưa ngón trỏ chỉ chỉ mũi mình: ""Cậu đang nói chuyện với mình?""

""Ừm."" Anh nhàn nhạt đáp một tiếng.

Mã Duệ khẽ vuốt cằm suy tư chốc lát, cũng không rời đi, dứt khoát dựa vào vách tường: ""Ai nói tất cả cho cậu biết? Tiểu thanh mai của cậu?""

""Ừm."" Giọng nói anh rất nhạt, nhạt đến mức nghe không ra bất kỳ tâm tình nào.

Mã Duệ đau đầu dùng ngón tay xoa xoa trán: ""Được rồi, cô ấy nói cho cậu cái gì?""

Anh trầm mặt một chút: “Cô ấy nói cô ấy gặp một cơn ác mộng, ở trong mơ cô ấy vẫn đuổi theo mình, còn thi đến đại học Bắc Kinh, sau đó chúng mình kết hôn, nhưng mình vẫn đối với cô ấy không tốt, vẫn đối xử lạnh nhạt với cô ấy, mình còn cùng người phụ nữ cô ấy ghét qua lại sau lưng. Sau này cô ấy ruốt cuộc quyết định buông tay mình, cô ấy ly hôn với mình, trên đường về nhà ở bị tai nạn trên sông Hòai rồi chết. Sau khi cô ấy tỉnh mộng, cô ấy nói giấc mơ này là điềm báo cho cô ấy, nếu như cô ấy không muốn giống trong giấc mơ thì phải buông bỏ mình.""

Mã Duệ nghe đến đây không nhịn được bật cười, nhưng ánh mắt chạm tới sắc mặt vô cùng khó coi của anh, hắn lập tức thu hồi ý cười, ho khan một tiếng, nghiêm túc chỉnh lại lời nói chính mình cho dễ nghe một chút mới nói: ""Sau đó thì sao?”

Lông mày anh nhíu càng chặt: ""Cậu cảm thấy, nếu như mình thật sự kết hôn cùng cô ấy, mình sẽ đối xử với cô ấy như trong giấc mơ cô ấy nói sao? Mình thật sự sẽ lạnh nhạt với cô ấy? Thật sự qua lại với người phụ nữ cô ấy ghét ở sau lưng cô ấy?""

Tuy rằng anh dùng lời nói nghiêm trang nói ra sự việc liên quan đến ác mộng thật sự làm Mã Duệ cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn sắc mặt anh có chút thất bại, ánh mắt như có như không một luồng khổ sở, Mã Duệ cảm thấy lúc này mình cười nhạo anh thì thật quá tàn nhẫn. Vì thế tạm thời kìm nén cảm giác chính mình vừa nghe một câu chuyện cười, chăm chú suy nghĩ lời anh nói.

”Chuyện này hẳn là không cần mình phải trả lời, chính cậu không phải biết rõ sao? Cô ấy thay đổi thái độ với cậu, cậu thì đối với cô ấy thế nào? Cậu không phải rõ ràng nhất sao? Nếu cô ấy không thay đổi, vẫn còn yêu cậu, mình nghĩ thái độ cậu đối với cô ấy vẫn như trước, không thay đổi."" Hắn sờ sờ mũi: ""Còn chuyện cậu đi tìm phụ nữ khác, mình thấy không có khả năng, lấy tính tình của cậu.."" Nói đến chổ này Mã Duệ vội vàng dừng một chút, ho khan một tiếng: ""Lấy tình tình của cậu, cái này quá không thực tế.""

Tần Uyên hồi lâu không trả lời, Mã Duệ cũng không rõ anh có nghe thấy hay không, nhìn người đàn ông trước mắt đứng sắp thành đá, hắn ruốt cuộc không nhịn được nhắc nhở: ""Mình nói, cậu muốn cùng mình nói chuyện, mình nói với cậu một đống lời vậy mà cậu không trả lời, có ý gì đây?""

""Cô ấy nói mình không yêu cô ấy, cậu nói mình thật sự không yêu cô ấy sao?""

""..."" Mã Duệ bị anh hỏi một câu không đầu không đuôi đến bối rối, hơi suy tư một lát mới nói: ""Nói như thế nào đây, mình đoán có lẽ cậu cũng yêu cô ấy đúng không, chỉ là vẫn không ý thức được tình cảm của mình, không phải là như vậy sao? Cậu luôn cảm thấy chán ghét cô ấy, cô ấy vô cùng phiền phức, hy vọng cô ấy có thể cách xa cậu một chút, nhưng khi cô ấy thật sự cách xa cậu cậu lại cảm thấy không chịu được. Có câu nói thế này, sau khi mất đi mới hiểu được quý trọng, thời điểm cậu mất đi cô ấy thì cậu mới phát hiện mình để ý cô ấy, nhưng đối với tính tình của cậu, cậu không ý thức được cũng rất bình thường.""

Mã Duệ nói xong lời này thấy sắc mặt anh không biến chuyển, hắn thở dài, vỗ vỗ vai anh an ủi: ""Quên đi, hiện tại hết thảy vẫn còn kịp, cậu vẫn có thể đoạt cô ấy về.""

”Vẫn còn kịp?"" khóe miệng Tần Uyên hé ra ý cười cay đắng: ""Thật sự vẫn còn kịp sao?""

Mã Duệ nhìn dáng dấp kia của anh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải an ủi anh thế nào, dứt khoát thở dài: “Được rồi, chính bản thân cậu suy nghĩ thật kỹ đi.""

Mã Duệ sau khi rời đi gian hút thuốc còn lại một mình Tần Uyên, anh ruốt cuộc di chuyển bước chân, đi tới ngồi xuống ghế sa lon bên tường, hai mắt nhắm chặt, trong đầu vọng lại lời Bạch Hiểu Y nói tối qua.

""Anh chỉ cho rằng tôi luôn đối với anh tàn nhẫn, luôn tổn thương anh, nhưng anh chưa từng nghĩ tới, nơi này của tôi, đã từng bị anh tàn nhẫn tổn thương qua, tôi đã đau khổ cỡ nào, gian nan cỡ nào.""

Anh không dám tưởng tượng anh thật sự từng làm như những lời cô nói, cô nói anh đối với cô lạnh nhạt, cô nói anh không nhìn nỗi thống khổ của cô, anh thật sự sẽ như vậy sao? Nếu như tất cả không có thay đổi, nếu như cô vẫn chưa buông tay anh, nếu như cô còn yêu anh tha thiết, cô còn yêu thích quấn quít anh, nếu như cô ở trước mặt anh rơi nước mắt, anh thật sự sẽ thờ ơ không động lòng sao?""

Anh chậm rãi ngồi xuống, dùng hai tay chống trán, anh thật sự không biết, thật sự không biết, anh thật sự không tin được bản thân mình sẽ đối xử với cô như vậy.

------Dải phân cách kiếp trước-------

""Tần tiên sinh, nơi này là bệnh viện nhân dân đứng thứ ba thành phố Bắc Kinh, trước đó ngài đang ở trên máy bay nên không thể gọi cho ngài kịp thời, buổi chiều hôm qua bà Tần vượt qua thành đường cao tốc xảy ra tai nạn ở thành phố Bắc Kinh. Sau khi đưa đến bệnh viện đã được cấp cứu nhưng vô hiệu, đã tử vong, hi vọng Tần tiên sinh có thể nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến bàn bạc sự việc cùng chúng tôi.""

Trong đầu vẫn quay quanh cuộc điện thoại vừa nhận, hai tay Tần Uyên không ngừng nắm chặt vô lăng, dưới chân vô thức giẫm nhấn chân ga.

""Tai nạn xe cộ? Cứu giúp vô hiệu đã tử vong?"" Anh cau mày, gương mặt nhìn qua ác liệt bức người: ""Bạch Hiểu Y, nếu như cô dám dùng chuyện như vậy khiến tôi chú ý, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cô.""

Từ công ty chạy thẳng đến bệnh viện đứng thứ ba thành phố, bình thường chỉ cần một giờ đi đường, anh không tới nửa giờ đã lái xe tới. Lãnh đạo bệnh viện và y tá, nhân viên làm việc chăm sóc biết anh sắp đến, đã đứng trước cổng chờ từ sớm. Đại khái tên Tần Uyên ở trong quốc hội không người nào không biết, ở trên đời này, phàm là người có tiền đều sẽ được đặt biệt ưu ái, như Tần Uyên bây giờ giá trị của cải đứng trên đỉnh người, càng được xem như thần mà tâng bốc.

Cho nên, thời gian chờ Tần Uyên ngang nhiên đậu xe ở cửa bệnh viện, lãnh đạo bệnh viện vội vàng đi tới, thân thiết đưa tay ra, cẩn thận từng chút chào hỏi: ""Tần tiên sinh, chào ngài.""

Tần Uyên không thèm để ý đến tất cả, bước ra xe liền đi tới cửa chính, vừa đi vừa nghiêm nghị hỏi: ""Cô ấy ở nơi nào?""

Lãnh đạo bệnh viện chịu hết lạnh nhạt, thân thể cứng đờ, nhưng loại người như Tần Uyên hắn không dám đắc tội, hắn vội vàng khôi phục lại, đi tới phía trước, làm điệu bộ giơ tay: ""Tần tiên sinh mời ngài tới bên này.""

Tần Uyên và đám người đi thang máy lên phòng bệnh VIP, dọc theo đường nọi người đều phát hiện sắc mặt Tần Uyên quả thật khó coi cực kỳ, ngược lại không giống như mất đi người thân mà khó chịu, càng giống như bị xúc phạm mà phẫn nộ, hơi thở Tần Uyên quá mạnh mẽ, đặc biệt khi anh trầm mặc nhìn qua rất đáng sợ, mọi người nơi đây không ai dám nói chuyện, giải quyết việc chung mang anh tới phòng bệnh.

Thời điểm giúp Tần Uyên đem cửa phòng bệnh mở ra lãnh đạo bệnh viện cực kỳ hình thức nói một câu: ""Tần tiên sinh xin hãy nén bi thương.""

Tần Uyên cũng không phản ứng, xoải đôi chân dài vào phòng bệnh, lại thấy bên trong phòng bệnh trang trí xa hoa ngay chính giữa bày ra một cái giường lớn, trên giường lớn nằm một người, bị một tấm vải trắng che kín mặt, không rõ lắm là ai.

Một đường đến đây anh tự nói với mình, Bạch Hiểu Y đang diễn trò, cô chẳng qua muốn anh chú ý tới cô, cô chính là thích huyên náo với anh, ngày ngày huyên náo, chính là muốn anh quan tâm cô thôi.

Lần này cũng giống như vậy, cấu kết với bệnh viện tìm anh gây ầm ĩ, chẳng qua là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, chẳng qua chỉ là như vậy!

Nhưng mà, khi nhìn người nằm trên giường không nhúc nhích, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy quỷ dị, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ, hay đây là sự thật…

Không đúng, cái này không thể nào là sự thật, cô chính là muốn huyên náo, cô thích nhất chính là làm xằng làm bậy! (TK: vừa edit đến đây tôi vừa nghiến răng ken két, tên Tần Uyên chết tiệt.)

Tần Uyên một lần nữa ngưng tụ tức giận lại, anh nhanh chân hướng về giường, đưa ta vén mấy tấm vải trắng lên!

Người nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, sắc mặt cô trắng bệch, trắng đến không chút hồng hào, thậm chí lộ ra vẻ đáng sợ. Cô không như anh tưởng tượng nhảy dựng lên ôm cổ anh, nháy mắt với anh khi đạt được trò đùa: ""Uyên ca anh bị sợ rồi chứ?""

Mà chỉ lẳng lặng nằm nơi đó, cũng không nhúc nhích.

Thân thể giống như bị.... thân hình cao lớn của Tần Uyên trong nháy mắt cứng ngắc, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, thẳng đến khi anh cảm giác lồng ngực truyền đến một trận đau đớn mới phục hồi tinh thần lại. Anh tiến lên một bước, cúi người lấy tay nắm lấy bờ vai cô, đang muốn rống to với cô, làm cho cô lập tức đứng lên không cần náo loạn với anh nữa. (TK: khổ thân chị, chết cũng không yên với thằng cha này)

Nhưng khi ngón tay chạm đến cơ thể đối phương lại cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, không có một điểm sinh khí.

Anh nhìn chằm chằm vào người trước mắt, nhìn gắt gao, nhìn không ngừng đến mức mắt phát đau, tơ máu chậm rãi lấp kín viền mắt.

Đầu ngón tay anh run rẩy dời qua cổ cô, đầu ngón tay đụng đến mạch đập vô cùng bình tĩnh.

Vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ mạch đập nào nhảy lên..

""Tại sao lại như vậy.. Tại sao lại như vậy.."" Anh không thể tin được nhìn mọi thứ trước mắt, không thể tin được, làm sao không phải cô diễn trò cùng anh, cô làm sao.. Cô làm sao có thể.. Làm sao đã chết rồi.

Không đúng, không đúng, không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy.

”Bạch Hiểu Y, cô đứng lên cho tôi! Cô lập tức đứng lên cho tôi! Cô còn muốn đùa giỡn với tôi bao lâu? Cô giỡn chưa đủ sao? Lập tức đứng lên cho tôi!""

Anh nắm lấy bờ vai cô, ra sức lắc lắc người trước mắt, anh hi vọng làm cách này cho cô có thể tỉnh lại, hi vọng làm cách này cho cô biết anh đã đến rồi.

Y tá đứng ngoài cửa nhìn những chuyện xảy ra ngay lập tức hoảng sợ, mấy người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi tới, nhưng còn chưa đến gần, đã thấy anh đột nhiên quay đầu lại.

Đôi mắt anh đỏ đến đáng sợ, mặt mũi tràn đầy bạo ngược làm người ta sợ hãi, dường như giây phút anh quay đầu, giữa lúc y tá chuẩn bị khuyên nhủ liền theo bản năng dừng chân lại.

""Cút ngay! Lập tức cút ngay cho tôi! Cút ngay cho tôi!""

Anh vừa rống câu này, y tá gần như không nói hai lời, vội vàng lui ra sau, còn không quên đóng cửa lại.

Bên trong phòng bệnh nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy âm thanh khớp xương vì dùng quá sức nắm bờ vai cô mà vang lên giòn giã.

Anh nắm vờ vai đột nhiên cúi đầu cười lên, tiếng cười âm trầm ở trong phòng bệnh trống trải khiến người ta sợ hãi.

Không biết cười qua bao lâu, anh cuối cùng buông ra hai tay nắm vai cô, anh lấy tay dụi dụi mắt, chẳng biết lúc nào đem nước mắt chảy xuống lau đi, quay người lại, chậm rãi bước ra ngoài cửa, nhân viên y tá vội vàng nghênh đón, Tần Uyên hướng về bọn họ phất tay một cái, tỏ ý giờ phút này anh không muốn nói chuyện.

Tức giận vừa nãy đã tan hết, giờ phút này đi ra phòng bệnh, bước chân anh so với khi đến có vẻ nặng nề hơn rất nhiều, trên mặt không một chút biểu cảm, mặc dù bên trong đôi mắt mang theo hơi nước, nhưng trên người anh không nhìn thấy bất kỳ tâm tình nào, không có đau khổ, không có vui sướng, không khí trầm lặng, không hề giống một người trong trạng thái sống, càng giống một cái xác di động.

Anh ngồi trong xe ngẩn ngơ hồi lâu mới khởi động xe rời đi, một đường lái xe về đến nhà, móc chìa khóa ra mở cửa, giây phút mở cửa trong chớp mắt, kí ức không nhịn được mãnh liệt ùa về như thủy triều.

""Uyên ca, rèm cửa sổ em muốn là đồ thêu, tốt nhất là thêu có hoa sen.""

""Uyên ca, chúng ta chọn màu nền nhà này đi.""

""Còn đồ dùng trên giường em muốn dùng đường viền hoa.""

""Uyên ca em mua hai cái bát rất đẹp, anh dùng cái này, em dùng cái này.""

Mỗi một nơi đi qua anh dường như đều có thể nhìn thấy bóng hình cô tươi cười, cô nấu ăn, cô vừa ăn đồ vặt vừa xem ti vi, cô vụng trộm chơi game anh mới mở.

Dường như trước mắt hiện ra vẻ mặt cô rõ ràng từng cái từng cái như mới nhìn thấy hôm qua, cô chu mỏ tức giận, cô híp mắt cười như chim sẻ nhỏ, cô ôm cánh tay anh chơi đùa.

Nhưng khi nhìn lại, trước mắt chỉ là gian phòng xa hoa trống rỗng, không có nửa điểm hơi thở người sống, giống như linh hồn bị đào đi mất rồi.

Anh nặng nề bước chân đến sô pha ngồi xuống, khóe mắt lướt qua tấm tài liệu đặt trên khay trà, lông mày anh cau lại, ngón tay cầm lấy đem lên xem, ngẩng đầu đã thấy vài chữ trên tài liệu.

""Thư thỏa thuận ly hôn""

Nhìn mấy chữ này anh không khỏi cười lên, ly hôn? Cô lại muốn ly hôn với anh?

Bên cạnh thỏa thuận ly hôn còn có một tờ giấy, Tần Uyên cầm lên, xem một mạch.

""Tần Uyên, tôi suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc vẫn quyết định muốn ly hôn, tôi không có không đành lòng và nặng nề như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng bình tĩnh, cho tới giờ phút này tôi mới phát hiện, hóa ra từ bỏ người không thương mình thoải mái như vậy.

Anh có lẽ vĩnh viễn cũng không biết năm năm qua tôi đã trải qua dằn vặt nhiều thế nào, tôi vốn cho là sau khi chúng ta kết hôn thái độ anh đối với tôi sẽ tốt hơn một chút. Nhưng tôi nghĩ sai rồi, cho dù kết hôn, anh vẫn như cũ không muốn nhìn tôi lấy một cái, không chỉ như vậy, anh còn cho rằng tôi vẫn là tính nết trẻ con. Tôi không nên bởi vì anh lạnh lùng mà đau khổ, tôi không nên hi vọng anh đối với tôi tốt hơn, bằng không anh liền coi là tôi cố tình gây sự, tôi thật sự chịu đủ lắm rồi! Chịu đủ lắm rồi anh lạnh lùng, chịu đủ lắm rồi anh thờ ơ! Tôi là vợ của anh, là một người sống sờ sờ, tôi cũng khó chịu, cũng đau khổ, tôi cũng cần được yêu thương, cho dù được chồng quan tâm qua loa, tôi ở đây cũng không chiếm được.

Tần Uyên, anh có lẽ cũng không biết tôi yêu anh nhiều bao nhiêu. Nếu không như vậy tôi không có cách nào bị anh lạnh lùng nhiều năm kiên trì lâu như vậy, tôi đều giúp anh kiếm cớ, đều hy vọng mọi thứ sẽ tốt lên, cho đến khi xảy ra chuyện Khương Nghiên Kỳ, tôi triệt để cảm thấy được, đời này anh cũng sẽ không yêu tôi, anh không nhìn nỗi đau của tôi, không nhìn thấy tôi dằn vặt, anh một lòng chỉ cảm thấy tôi cố tình gây sự, anh chưa từng đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ, anh chưa từng đối với tôi một chút thương tiếc, anh hoàn toàn không biết hai tháng này tôi làm sao mà qua nổi, tôi mỗi ngày đều uống thuốc ngủ mới có thể ngủ, tôi phải ăn để giảm bớt uất ức trong lòng mới có thể làm việc bình thường, mỗi ngày tôi phải uống rất nhiều thuốc mọc tóc. Tôi rất đau đớn, rất khổ sở, tôi muốn được anh an ủi, nhưng anh vẫn không muốn gặp tôi, anh luôn dùng bạo lực lạnh nhạt giày vò tôi, đến tận một ngày, tôi cuối cùng triệt để nhận ra, tôi hoàn toàn quyết định buông tay anh, tôi thật sự rất vui mừng, nếu cứ dày vò như vậy tôi sẽ điên mất, may là tôi đã nhìn rõ ràng tất cả, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.

Tôi không muốn hận anh, cũng không muốn trách móc anh, dù sao cũng là tôi tự nguyện yêu anh, cho nên khi trải qua đau khổ, tôi cũng có một nửa sai lầm, tôi hi vọng anh có thể nhanh chóng ký tên đơn ly hôn, cũng hi vọng sau khi kết thúc đoạn hôn nhân này chúng ta không nên quấy rầy cuộc sống lẫn nhau.""

Nhìn những chữ này, rất lâu Tần Uyên vẫn chưa lấy lại tinh thần, mới đầu nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, anh thực sự vừa hận vừa giận, nhưng sau khi thấy những dòng chữ kia, đầu ngón tay sờ qua chữ ẩm ướt bị nước mắt làm nhòe, anh cảm thấy trái tim giống như bị người hung ác đâm một cái.

""Rụng tóc"" ""Thuốc ngủ"" ""Uất ức"" những chữ này như một con dao, tàn nhẫn ghim trên người cô.

Tại sao lại như vậy, làm sao sẽ nghiêm trọng như thế?

Anh vẫn cho rằng cô với anh sống chung là hồ đồ, anh mỗi ngày bận bịu muốn chết, công việc một đống lớn làm cho anh sứt đầu mẻ trán, thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi đều không có, cố ý cô vẫn không cho anh hết lo, cô từ nhỏ đã như vậy, quấn người muốn chết, luôn đi theo xung quanh anh, luôn khiến anh phiền lòng, sau khi kết hôn liền biến mất, anh chỉ muốn bình yên làm tốt chuyện của mình, nhưng cô không như anh mong muốn.

Anh làm sai những chuyện này khiến cô không vui?

""Anh cho rằng tôi vẫn là tính nết trẻ con.""

""Tôi chịu đủ sự lạnh lùng của anh lắm rồi.""

""Tôi chịu đủ sự thờ ơ của anh lắm rồi.""

""Từ trước đến nay anh chưa từng coi tôi là vợ anh.""

""Anh chưa từng đối với tôi nửa phần thương hại.""

""Anh chưa từng yêu tôi!

""Chưa từng yêu tôi!""

""Chưa từng yêu tôi!""

""Chưa từng yêu tôi!""

Từng câu tố cáo của cô đầy nước mắt chui vào đầu óc anh, anh đau đầu nắm chặt tóc, nhưng không có tác dụng, thanh âm kia vẫn như cũ lặp lại nhiều lần, khàn cả giọng lên án anh.

""Anh chưa từng yêu tôi!""

""Anh chưa từng yêu tôi!""

""Anh chưa từng yêu tôi!""

Anh không chịu nổi hành hạ này, vung tay lên gạt bộ trà tốt nhất trên bàn xuống đất, anh ôm đầu đứng dậy, đưa tay vung hết tất cả những thứ chạm tới xuống đất.

""Choang, choang, choang, rầm"" Từng đợt hỗn loạn vang lên giòn giã. (Tô Huyền Ann: Ôi thứ lỗi cơ mà beta đoạn này buồn cười lắm ý)

""Không yêu em sao? Không yêu em sao?"" Anh không kiềm chế được bản thân gào thét lên.

Giống như tất cả khí lực đều dùng hết vì câu nói này, anh rốt cuộc từ từ thu bản thân không còn làm động tác phát cuồng như vừa rồi.

Anh lấy hai tay che mặt, có giọt nước óng ánh giữa ngón tay trượt xuống.

""Tôi không yêu em sao? Nếu như không yêu em, tại sao bây giờ tôi lại ngồi đây khổ sở?""

""Anh vẫn cho rằng tâm tính tôi trẻ con, tôi chịu đủ lắm rồi anh lạnh lùng, chịu đủ lắm rồi anh thờ ơ!""

Tần Uyên che mặt, lắc đầu, muốn xua tan tiếng nói của cô.

""Tôi không muốn, tôi cái gì cũng không muốn, công việc cái gì, của cải cái gì, tôi hết thảy không muốn, em mau quay về đi có được không? Em muốn tôi làm gi cũng được, tôi chỉ muốn em, em mau quay về có được hay không?""

Trong phòng vắng vẻ hoàn toàn yên tĩnh, không có người trả lời anh. Cô không quay về, cô hoàn toàn biến mất, cô đời này sẽ không bao giờ xuất hiện quấy rối anh nữa.

Cứ như vậy ngồi ở chân tường không biết bao lâu, cho đến khi chuông điện thoại vang lên kéo suy nghĩ của anh về, anh từ từ ngẩng mặt lên giữa hai tay, khuôn mặt không chút cảm xúc lau nước mắt, mặt vô cảm nhận điện thoại.

Là thư ký gọi điện thoại tới, hắn nói anh biết, công ty bên Mỹ đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường qua thương lượng với bọn họ.

Anh hít sâu một hơi, dùng thời gian anh bình tĩnh, lạnh nhạt, lý trí lên tiếng nói cho hắn: ""Nghĩ biện pháp kéo dài thêm một chút thời gian, tôi có chút việc nhà cần xử lý.""

Thư ký đầu bên kia trầm mặc một lát, sớm thành thói quen anh xử lý công việc như vậy, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ ngắn gọn đáp trả một chữ: ""Được.”

Tần Uyên cúp điện thoại, từ dưới đất đứng lên, trên mặt anh đã khôi phục sự bình tĩnh, mặt mày sắc bén, môi mỏng hơi nhếch, ở trên mặt anh không nhìn thấy lộ ra tâm tình nào. Anh là tổng giám đốc Tần cao cao tại thượng, anh là người nắm giữ tập đoàn lớn, anh là Tần Uyên người làm toàn bộ Internet đế quốc chấn động, vừa rồi mất khống chế, điên cuồng, người cực kỳ bi thương không một chút quan hệ nào tới anh. (TK: chỉ muốn chửi một câu mẹ nó)

Anh thay đổi quần áo, không thèm để ý trong phòng khắp nơi bừa bộn, mang theo cơ trí và bình tĩnh thuộc về mình rời khỏi nơi này.

Anh đưa thi thể Bạch Hiểu Y mang về sông Hoài, anh không nói một lời chấp nhận cha vợ và mẹ vợ ra sức chất vấn, anh giải quyết việc chung sắp xếp hậu sự cô, bình tĩnh đến mức độ tàn nhẫn.

An táng cô xong, giúp cô gác đêm, liên tục trông coi đến ngày thứ bảy cuối cùng, anh lập tức lái xe trở lại thành phố Bắc Kinh, sau đó mua vé máy bay bay đến nước Mỹ.

Sắp xếp lấp đầy hành trình, liên tiếp mấy ngày giống như đi đánh trận, mở hội nghị, nghiên cứu và thảo luận, tranh luận giá cả với công ty đối phương. Bắt đầu từ ngày an táng cô anh chưa từng nghỉ ngơi qua, cho đến khi hai bên ký hợp đồng xong, anh mới có cơ hội nghỉ ngơi.

Có vẻ hết thảy đều bình tĩnh, anh lại bận rộn như thường ngày.

Anh ngủ lại khách sạn, khi đó sắc trời đã muộn lắm rồi, anh đi vào phòng, không mở đèn, trực tiếp đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Đêm nay bầu trời không có sao, một mảnh đen ngòm, đặt bầu trời xa xa trên mặt đất, hiện ra vẻ nặng nề vô cùng.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới cô đã từng nói một câu, cô hỏi anh: ""Bầu trời nước ngoài nhìn có đẹp hay không?""

Nhớ tới lời này, anh mím môi cười cười, lấy điện thoại ra tìm tên ""Vợ"", anh trực tiếp nhấn nút gọi, rất nhanh đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nữ lạnh lùng: ""Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được.""

Nhưng anh cũng không hề để ý, vẫn như cũ tự nhiên đáp lời đầu dây bên kia điện thoại nói: ""Bạch Hiểu Y, bầu trời nước ngoài cũng không đẹp đâu.""

Sau khi cúp điện thoại, anh trầm mặc một hồi, dường như nghĩ tới điều gì, anh bỗng nhiên thoải mái nở nụ cười, lập tức gọi điện thoại cho thư ký.

""Giúp tôi mua vé máy bay về sông Hoài, ngay bây giờ.""

Thời điểm trở lại sông Hoài đã là giữa trưa, sau khi xuống máy bay anh liền trực tiếp lái xe đến mộ cô.

Bia mộ mới lập rõ ràng sạch sẽ hơn so vói các bia mộ khác, trước bia mộ còn đặt máy cái vòng hoa mới tinh, anh đi tới trước bia mộ ngồi xổm xuống, nhìn tấm hình dán trên bia mộ cười rực rỡ.

Không kìm lòng được vươn tay ra vuốt ve mặt cô, anh giương môi cười cười, luôn yêu thích sạch sẽ như anh giờ phút này không kiêng dè gì dửng dưng ngồi xuống mộ bia cô. Trên tay anh cầm một túi đồ ăn vặt, đó là bánh hạt dẻ anh mua cho cô, bánh hạt dẻ cô thích ăn nhất.

Anh lấy hai miếng bánh đặt trước mộ cô, tự mình cầm một miếng nếm thử, lại lấy bên trong túi ra một bình rượu nhỏ, trực tiếp vặn nắp bình ra, một hơi trút hết xuống đất. Cái này anh mua của một ông lão, ông ấy nói rượu này rất ngon, hiệu quả rất nhanh.

""Bạch Hiểu Y, anh phát hiện, anh cho rằng mình rất lợi hại, anh từng thử qua, nhưng không làm được, không làm được sống tốt, không làm được xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

""Vừa nghĩ Y Nhi không ở đây, cũng sẽ không bao giờ vui vẻ xuất hiện ở trước mặt anh, lồng ngực anh như bị ai khoan mấy lỗ. Thật ra từ nhỏ anh đã không sợ đau, nhưng là thật kỳ quái, tại sao lần này, anh đau đến không chịu được.”

Anh đưa tay xoa nhẹ hai gò má cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng: ""Anh cho rằng anh sẽ không yêu em như vậy, anh cho rằng chuyện này đối với anh không bị ảnh hưởng gì, dù sao, trước đây anh không có quan tâm tới em, nhưng..""

Anh đột nhiên nặng nề ho khan vài cái, từ trong miệng tràn ra một ngụm máu lớn, anh thản nhiên như không lau máu tươi đi: ""Nhưng anh phát hiện, thời điểm anh quyết tâm muốn đi theo em anh cảm thấy người mình nhẹ nhõm, cuối cùng anh thật sự có thể từ bỏ tất cả.""

Đôi mắt ngày càng mờ, anh gần như không thấy rõ hình dạng tấm hình trên bia mộ, ngón tay nâng trên mặt cô vô lực trượt xuống, anh tựa gò má vào bia mộ, dựa vào vị trí mặt cô, máu tươi trong miệng không ngừng trào ra, anh đã không còn sức mà lau đi.

Chậm rãi mơ hồ nhìn xuống tấm hình, anh động đậy khóe miệng, thật lâu mới phun ra một câu: ""Chờ anh..""

Tần Uyên giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện anh vậy mà lại ngủ quên trên sô pha khi đang hút thuốc trong phòng, anh xoa trán ngồi dậy, theo tiềm thức thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra chỉ là một giấc mơ.

Thực ra anh hiện tại cũng không cách nào nhận định đây đến tột cùng có phải giấc mơ hay không, bởi vì cảnh tượng trong mơ đều chân thật đến đáng sợ, anh có thể cảm nhận được cảm giác đau thấu tim gan khi biết Bạch Hiểu Y chết, cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng không còn cách nào khác cùng cô đi chết.

Đây chính là kiếp trước của anh và cô sao?

Hóa ra cô nói không sai, bản thân mình chưa từng trân trọng cô, chưa từng lưu tâm đến tình cảm cô, đều cho rằng cô ầm ĩ với anh, chưa từng thật sự đối với tốt với cô.

Chẳng trách cô hết hi vọng đối với anh, chẳng trách khi đối diện với mình cô lại sợ hãi như vậy.

Anh xoa cái trán đau nhức, chợt phát hiện cho dù một đời trước hay là đời này chính mình thật là ngu xuẩn, đúng vậy, ngu xuẩn, ngu xuẩn.

Cho đến khi mất đi mới rõ ràng tình cảm của chính mình.

May mắn, trời cao cho anh một cơ hội, cô còn sống, mà anh vẫn còn sống khỏe mạnh (*THA: nguyên văn là “khỏe re” @@ nhưng nghe như thần kinh thô ý), tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn, anh vẫn kịp đền bù tất cả những gì thiếu nợ cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom